Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Edit: DL – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa mất hơn một giờ để hoàn thành xong ba bức ảnh, một bức cho máy tính để bàn, một bức cài làm hình nền điện thoại, bức còn lại để làm hình nền cuộc trò chuyện với Tần Dĩ Hằng.
Nếu không phải cảm thấy có phần quá mức khoe khoang, Sở Nghĩa thiếu chút nữa đã chụp hình gửi cho Chương Khải.
Cậu có thể nghe thấy Chương Khải đang nói, người anh em à, tha cho tao đi.
Tối hôm đó Sở Nghĩa mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mình tỏ tình với Tần Dĩ Hằng.
Mặt đất được trải đầy hoa hồng tượng trưng cho tình yêu một cách khoa trương, còn thắp nến màu hồng nhạt, Sở Nghĩa cầm hoa, đợi Tần Dĩ Hằng về.
Giống như khung cảnh cầu hôn, xung quanh có rất nhiều người. Chương Khải, ba mẹ cậu, cùng rất nhiều bạn bè của cậu đều có mặt.
Khi Tần Dĩ Hằng chưa về, tất cả mọi người đều ở đó nói nói cười cười, bạn bè Sở Nghĩa còn giúp cậu bày mưu tính kế, bảo cậu không cần khẩn trương. Nhưng ngay giây phút Tần Dĩ Hằng về nhà, toàn bộ người đứng trong phòng khách biến mất không còn tung tích.
Bởi vì đang ở trong mơ, Sở Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đợi sau khi Tần Dĩ Hằng bước vào, cậu hào hứng đi tới, đưa hoa cho anh.
Nhưng anh lại không nhận lấy.
Không những thế, giữa hai người còn diễn ra cuộc đối thoại như sau.
Tần Dĩ Hằng: “Đây là gì?”
Sở Nghĩa: “Hoa ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Anh biết đây là hoa, anh đang hỏi em có ý gì.”
Sở Nghĩa: “Em mua hoa tặng anh.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Vì sao lại tặng hoa cho anh?”
Sở Nghĩa: “Em yêu anh.”
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc đưa mắt nhìn Sở Nghĩa, vẫn không nhận lấy bó hoa: “Không cần thiết.”
Sở Nghĩa ngay lập tức bừng tỉnh.
Cảm giác bàng hoàng này là do hoảng sợ hay xấu hổ, tạm thời cậu chưa phân biệt được, chỉ biết khi tỉnh lại, trái tim cậu nặng trĩu.
Lúc chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mơ, Sở Nghĩa vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng đến khi bình tĩnh lại, cậu liền nắm lấy chăn nở nụ cười, sau đó tự kết luận, cơn hoảng loạn này vừa do sợ hãi, cũng do xấu hổ.
Giấc mơ này là sao đây?
Nhưng nếu cậu thật sự tặng hoa cho Tần Dĩ Hằng, còn trải thảm hoa hồng và nến đợi anh, với tính cách của anh, có lẽ anh sẽ thật sự nói mấy thứ này không cần thiết.
Sở Nghĩa chưa bao giờ là người quyến luyến giấc mơ, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cậu ngồi trên giường một lúc để bình tĩnh lại rồi tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ lần này nhẹ nhàng không mộng mị. Cậu ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức kêu vang.
Tần Dĩ Hằng đi công tác, Sở Nghĩa liền trở nên lười nhác hơn hẳn. Cậu trở về cuộc sống khi trước, 9 giờ mới rời giường.
Trong nhà thiếu đi một người, cậu cũng không quá gò bó. Vừa nghêu ngao hát, cậu vừa mở ghi chú ra, dựa theo đó tưới nước, cho cá ăn, sau đó mới đi làm.
Hôm nay, đơn hàng của Sở Nghĩa nhiều hơn hôm qua một chút. Các đơn hàng được lên sắp xếp cho hôm nay đã nhiều, giữa chừng còn có thêm mấy đơn nữa, thế nên bận bịu đến tận 11 giờ, Sở Nghĩa mới về tới nhà.
Đóng cửa, Sở Nghĩa lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Dĩ Hằng.
Hôm nay Tần Dĩ Hằng vẫn bắt máy rất nhanh. Sở Nghĩa nhớ hôm trước anh có nói vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, trái tim liền mềm như bông, giọng nói cũng không khỏi trở nên mềm mại hơn.
“Tần Dĩ Hằng.” Sở Nghĩa cất lời trước.
Anh nghe cậu gọi liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có mệt lắm không?”
“Vâng.” Có thể cậu thật sự rất mệt, cũng có thể chỉ vì muốn hùa theo ý anh, giọng Sở Nghĩa càng lúc càng ngọt, cậu than mệt với anh tựa như đang làm nũng: “Hôm nay bận quá trời, buổi trưa em còn không có thời gian nghỉ ngơi.”
Quả nhiên, giọng Tần Dĩ Hằng liền trở nên dịu dàng: “Nhiều đơn hàng lắm sao? Em mới về nhà à?”
“Vâng.” Sở Nghĩa bỏ chìa khóa xuống, đổi giày: “Nhiều đơn lắm, em cũng vừa mới về đến nhà.”
Tần Dĩ Hằng: “Có lạnh lắm không?”
Sở Nghĩa đi vào trong: “Em đi xe nên cũng không thấy lạnh lắm ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Đói không?”
Sở Nghĩa: “Em không thấy đói lắm.”
“Tốt rồi.” Giọng Tần Dĩ Hằng cứ như đang dỗ dành: “Lên tầng tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Trong khi nói chuyện, Sở Nghĩa đã lên đến trên tầng, cậu hỏi: “Bên anh sao rồi? Xong việc chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Cũng tạm ổn rồi.”
Sở Nghĩa còn tỏ ra tủi thân hơn ban nãy: “Anh vẫn đang làm việc đấy à?”
Tần Dĩ Hằng bật cười: “Ừ, đúng rồi.”
Sở Nghĩa: “Anh còn bận hơn em nữa kìa.”
Tần Dĩ Hằng không quá để ý: “Anh vẫn thường xuyên như vậy mà.”
“Thôi được rồi.” Sở Nghĩa hỏi anh: “Anh bảo đi công tác ba ngày, thế mai hay ngày kia anh về vậy ạ?”
“Vốn định là ngày kia.” Tần Dĩ Hằng hỏi: “Em biết trường chúng ta chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường chưa?”
Sở Nghĩa: “Em biết, lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, giáo viên phụ trách có gọi điện cho em, bảo em nếu rảnh thì tới.” Cậu lại hỏi anh: “Sao vậy ạ? Chắc lãnh đạo trường cũng định mời anh tới nhỉ?”
“Ừ. Tháng trước anh đã nói chuyện xong với lãnh đạo trường, sẽ đóng góp cho trường một tòa nhà.”
“Woa.” Sở Nghĩa kinh ngạc: “Đóng góp cả một tòa nhà.”
“Ừ.” Tần Dĩ Hằng nói: “Thế nên ngày mai anh có hẹn ăn cơm với mọi người, vì vậy sẽ về sớm hơn một chút.”
Sở Nghĩa gật đầu “dạ” một tiếng.
“Nói đến chuyện này, tòa nhà đó ban đầu được quyên tặng dưới danh nghĩa của anh, em có hứng thú không? Anh sẽ thêm tên em vào.”
Nghe anh nói vậy, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Sở Nghĩa chợt ngừng lại, cậu hít một hơi thật sâu: “Không cần đâu ạ.”
Việc tốt đẹp đến thế, sao cậu có đủ tài đức mà hưởng?
Tần Dĩ Hằng cũng không cố gắng thuyết phục Sở Nghĩa: “Không sao, em không có hứng thú thì thôi.”
Sở Nghĩa cười rộ lên, cậu thật sự không dám hưởng lộc khi không có công lao.
“Ngày mai máy bay của anh hạ cánh lúc mấy giờ ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “3 giờ chiều mai.”
Sở Nghĩa nghĩ tới danh sách đơn hàng phải hoàn thành trong ngày mai, đành từ bỏ suy nghĩ đi đón Tần Dĩ Hằng.
Để lần sau vậy.
Tần suất đi công tác của Tần Dĩ Hằng dày như thế, cậu còn nhiều cơ hội.
Tần Dĩ Hằng: “Lên phòng rồi à?”
Sở Nghĩa bật đèn lên: “Lên rồi ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Đi tắm đi, tắm xong gọi điện cho anh.”
Sở Nghĩa ngờ ngợ: “Có chuyện gì sao anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Muốn nghe em nói chúc ngủ ngon.”
Ngay lập tức, nhịp tim Sở Nghĩa bỗng tăng vọt lên.
Cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Má nó, đây là kiểu hôn nhân hợp đồng gì chứ? Tần Dĩ Hằng tự biết hay học được từ người khác vậy? Nếu giọng điệu anh không đứng đắn đàng hoàng đến thế, Sở Nghĩa thật sự sẽ hiểu lầm rằng anh thích cậu.
Dưới áp lực nặng nề như vậy, Sở Nghĩa cũng giả vờ bình tĩnh nói: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu đứng trước tủ quần áo bình tâm vài giây rồi mới tiến vào phòng tắm.
Trước giờ Sở Nghĩa tắm rửa rất nhanh, sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu bổ nhào ra giường, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Dĩ Hằng.
Anh mở miệng hỏi trước: “Tắm xong rồi à?”
Sở Nghĩa: “Vâng, anh xong việc chưa ạ?”
“Đã xong. Em đi ngủ đi.”
“Vâng ạ.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Phải nói gì nào?”
Lần này Sở Nghĩa rất tự giác, tự thêm xưng hô: “Chồng ngủ ngon ạ.”
Sau khi nói xong, cậu không thể khống chế được, đỏ bừng mặt.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng đáp lại cậu bằng giọng điệu như đang trong một cuộc họp: “Tốt.”
Sao Sở Nghĩa có thể buông tha Tần Dĩ Hằng, trước khi cúp điện thoại, cậu yêu cầu: “Anh cũng phải chúc em ngủ ngon.”
Tần Dĩ Hằng rất phối hợp, Sở Nghĩa cảm thấy giọng anh như trầm hẳn xuống: “Chồng nhỏ ngủ ngon.”
Sở Nghĩa gào thét như điên trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cậu cũng trả lời lại Tần Dĩ Hằng bằng giọng điệu lạnh lùng như đang họp: “Tốt, anh đi ngủ sớm nhé.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Dập máy xong, Sở Nghĩa ngồi ôm di động ngây ngẩn một hồi.
Tần Dĩ Hằng thú vị thật đấy.
Để có thể về sớm hơn một chút, Tần Dĩ Hằng dồn việc lại trong nửa ngày.
Ngày hôm sau, vừa xuống máy bay, anh liền trở về công ty cùng Hứa Kính rồi mở một cuộc họp. Họp xong cũng gần đến thời gian hẹn với lãnh đạo trường, Tần Dĩ Hằng lại như ngựa không dừng vó đi tới chỗ hẹn.
Từ công ty đến nhà hàng cách một quãng đường, Tần Dĩ Hằng cố tận dụng chút thời gian ngắn ngủi này để nghỉ ngơi.
Mà phương pháp nghỉ ngơi của Tần Dĩ Hằng chính là gọi điện cho chồng nhỏ của anh.
Xe mới ra khỏi tầng hầm, Sở Nghĩa đã tiếp điện thoại.
Sở Nghĩa: “Anh về rồi à, em vừa mới nhắn tin WeChat cho anh, anh đọc chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Đọc rồi, mà chưa có thời gian trả lời em.”
Sở Nghĩa ậm ừ: “Không sao ạ, chỉ là Dung Dung cho em một ít thịt viên mẹ cô ấy làm, nhưng hơi nhiều hành, anh có ăn không ạ? Nếu anh không ăn, chút nữa em sẽ mang qua cho mẹ.”
Nếu Tần Dĩ Hằng không ăn, anh sẽ từ chối ngay, nhưng lần này anh lại hỏi: “Đã làm xong xuôi rồi à?”
Sở Nghĩa đáp: “Đã làm xong rồi ạ. Lúc ăn chỉ cần đun sôi, rồi cho thêm vài thứ là được.”
Tần Dĩ Hằng hơi nhướn mày: “Nếu anh không có thời gian?”
Sở Nghĩa: “Em làm cho anh.”
Khóe miệng Tần Dĩ Hằng hơi nhếch lên: “Được.”
Sở Nghĩa cũng bật cười: “Thế nhé, em sẽ để lại.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Sở Nghĩa lại hỏi: “Tối nay anh ăn cơm với ai thế ạ?”
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ: “Theo anh biết thì có có Hiệu trưởng, Hiệu phó, giáo sư của khoa Công nghệ Thông tin, còn có giảng viên hồi trước của anh.”
Sở Nghĩa cười: “Toàn người em không biết.”
Tần Dĩ Hằng: “Chắc cũng có các giảng viên khác nữa.”
Sở Nghĩa: “Không biết giáo sư Trương Khải Minh của khoa em có đi không, quan hệ của ông ấy với Hiệu phó cũng không tệ lắm.”
Tần Dĩ Hằng: “Với em cũng không tệ à?”
Sở Nghĩa: “Với em cũng tốt.”
Tần Dĩ Hằng: “Lần sau dẫn em tới chơi.”
Sở Nghĩa: “Được ạ.”
Cậu còn phải làm việc, nên không tám chuyện cùng anh nữa.
Sau khi Tần Dĩ Hằng dập điện thoại, Hứa Kính ngồi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi: “Sao vậy?”
Hứa Kính cười cười: “Giám đốc Tần, ngài nói chuyện với cậu Sở rất dịu dàng.”
Tần Dĩ Hằng nhướn mày: “Vậy à?”
Chu Tiêu ngồi bên cạnh anh cũng lên tiếng: “Đúng vậy ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Em ấy là chồng tôi.”
Hứa Kính ngồi phía trước: “…”
Ok ok ok, là chồng, là chồng mà.
Đối xử tốt với người ta như vậy, nói chuyện dịu dàng như vậy, còn chồng chồng nữa chứ.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng đã tới dưới nhà hàng.
Các giảng viên của trường cũng đã đến, quả nhiên đúng như Tần Dĩ Hằng đoán, ngoại trừ bốn thầy cô giáo mà anh biết ra còn có mấy vị khác. Tần Dĩ Hằng nhìn lướt qua, nhưng không đoán được vị giáo sư Trương mà Sở Nghĩa nhắc tới có ở đây không.
Nói chuyện với Tần Dĩ Hằng là một thầy giáo anh khá quen thuộc, không khí của bữa ăn cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
Thầy giáo kể vài chiến tích huy hoàng của Tần Dĩ Hằng trước và sau khi tốt nghiệp, mọi người hòa nhập vào câu chuyện, cả buổi nói nói cười cười rất khách sáo.
Ngoại trừ tán gẫu với thầy giáo của mình và các giáo sư trong khoa ra, với những người không quá quen biết, Tần Dĩ Hằng đều giao lại cho Hứa Kính và Chu Tiêu.
Không lâu sau, đồ ăn được đưa lên. Khi có việc để làm, cuộc trò chuyện trên bàn cơm cũng bớt phần khô khan.
Tần Dĩ Hằng lấy một bát canh, nghe âm thanh nói chuyện của mọi người, trong đầu lại nghĩ không biết hiện giờ Sở Nghĩa đang làm gì, đã ăn chưa?
Đang nghĩ, một giọng nói rất nhỏ ở phía đối diện đột nhiên lọt vào tai Tần Dĩ Hằng.
“Trí Minh của chúng ta cái gì cũng biết, đúng không thầy Hứa.”
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, thấy người nói đang đặt tay trên vai một người đàn ông trẻ tuổi.
Mắt Tần Dĩ Hằng dừng trên người đàn ông đó.
Tiếng nói chuyện bên kia lại vọng tới.
“Đúng rồi thầy Hứa, tôi nghe nói thầy sắp kết hôn à?”
“A? Thầy Hứa sắp kết hôn sao? Là ai vậy? Không phải là người kia chứ, cái gì Sở ấy nhỉ?”
Tần Dĩ Hằng nhíu mày, cái thìa trên tay không cầm chặt, rơi vào bát canh.
*****
Sở Nghĩa mất hơn một giờ để hoàn thành xong ba bức ảnh, một bức cho máy tính để bàn, một bức cài làm hình nền điện thoại, bức còn lại để làm hình nền cuộc trò chuyện với Tần Dĩ Hằng.
Nếu không phải cảm thấy có phần quá mức khoe khoang, Sở Nghĩa thiếu chút nữa đã chụp hình gửi cho Chương Khải.
Cậu có thể nghe thấy Chương Khải đang nói, người anh em à, tha cho tao đi.
Tối hôm đó Sở Nghĩa mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mình tỏ tình với Tần Dĩ Hằng.
Mặt đất được trải đầy hoa hồng tượng trưng cho tình yêu một cách khoa trương, còn thắp nến màu hồng nhạt, Sở Nghĩa cầm hoa, đợi Tần Dĩ Hằng về.
Giống như khung cảnh cầu hôn, xung quanh có rất nhiều người. Chương Khải, ba mẹ cậu, cùng rất nhiều bạn bè của cậu đều có mặt.
Khi Tần Dĩ Hằng chưa về, tất cả mọi người đều ở đó nói nói cười cười, bạn bè Sở Nghĩa còn giúp cậu bày mưu tính kế, bảo cậu không cần khẩn trương. Nhưng ngay giây phút Tần Dĩ Hằng về nhà, toàn bộ người đứng trong phòng khách biến mất không còn tung tích.
Bởi vì đang ở trong mơ, Sở Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đợi sau khi Tần Dĩ Hằng bước vào, cậu hào hứng đi tới, đưa hoa cho anh.
Nhưng anh lại không nhận lấy.
Không những thế, giữa hai người còn diễn ra cuộc đối thoại như sau.
Tần Dĩ Hằng: “Đây là gì?”
Sở Nghĩa: “Hoa ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Anh biết đây là hoa, anh đang hỏi em có ý gì.”
Sở Nghĩa: “Em mua hoa tặng anh.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Vì sao lại tặng hoa cho anh?”
Sở Nghĩa: “Em yêu anh.”
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc đưa mắt nhìn Sở Nghĩa, vẫn không nhận lấy bó hoa: “Không cần thiết.”
Sở Nghĩa ngay lập tức bừng tỉnh.
Cảm giác bàng hoàng này là do hoảng sợ hay xấu hổ, tạm thời cậu chưa phân biệt được, chỉ biết khi tỉnh lại, trái tim cậu nặng trĩu.
Lúc chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mơ, Sở Nghĩa vẫn cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng đến khi bình tĩnh lại, cậu liền nắm lấy chăn nở nụ cười, sau đó tự kết luận, cơn hoảng loạn này vừa do sợ hãi, cũng do xấu hổ.
Giấc mơ này là sao đây?
Nhưng nếu cậu thật sự tặng hoa cho Tần Dĩ Hằng, còn trải thảm hoa hồng và nến đợi anh, với tính cách của anh, có lẽ anh sẽ thật sự nói mấy thứ này không cần thiết.
Sở Nghĩa chưa bao giờ là người quyến luyến giấc mơ, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cậu ngồi trên giường một lúc để bình tĩnh lại rồi tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ lần này nhẹ nhàng không mộng mị. Cậu ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức kêu vang.
Tần Dĩ Hằng đi công tác, Sở Nghĩa liền trở nên lười nhác hơn hẳn. Cậu trở về cuộc sống khi trước, 9 giờ mới rời giường.
Trong nhà thiếu đi một người, cậu cũng không quá gò bó. Vừa nghêu ngao hát, cậu vừa mở ghi chú ra, dựa theo đó tưới nước, cho cá ăn, sau đó mới đi làm.
Hôm nay, đơn hàng của Sở Nghĩa nhiều hơn hôm qua một chút. Các đơn hàng được lên sắp xếp cho hôm nay đã nhiều, giữa chừng còn có thêm mấy đơn nữa, thế nên bận bịu đến tận 11 giờ, Sở Nghĩa mới về tới nhà.
Đóng cửa, Sở Nghĩa lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Dĩ Hằng.
Hôm nay Tần Dĩ Hằng vẫn bắt máy rất nhanh. Sở Nghĩa nhớ hôm trước anh có nói vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, trái tim liền mềm như bông, giọng nói cũng không khỏi trở nên mềm mại hơn.
“Tần Dĩ Hằng.” Sở Nghĩa cất lời trước.
Anh nghe cậu gọi liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có mệt lắm không?”
“Vâng.” Có thể cậu thật sự rất mệt, cũng có thể chỉ vì muốn hùa theo ý anh, giọng Sở Nghĩa càng lúc càng ngọt, cậu than mệt với anh tựa như đang làm nũng: “Hôm nay bận quá trời, buổi trưa em còn không có thời gian nghỉ ngơi.”
Quả nhiên, giọng Tần Dĩ Hằng liền trở nên dịu dàng: “Nhiều đơn hàng lắm sao? Em mới về nhà à?”
“Vâng.” Sở Nghĩa bỏ chìa khóa xuống, đổi giày: “Nhiều đơn lắm, em cũng vừa mới về đến nhà.”
Tần Dĩ Hằng: “Có lạnh lắm không?”
Sở Nghĩa đi vào trong: “Em đi xe nên cũng không thấy lạnh lắm ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Đói không?”
Sở Nghĩa: “Em không thấy đói lắm.”
“Tốt rồi.” Giọng Tần Dĩ Hằng cứ như đang dỗ dành: “Lên tầng tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Trong khi nói chuyện, Sở Nghĩa đã lên đến trên tầng, cậu hỏi: “Bên anh sao rồi? Xong việc chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Cũng tạm ổn rồi.”
Sở Nghĩa còn tỏ ra tủi thân hơn ban nãy: “Anh vẫn đang làm việc đấy à?”
Tần Dĩ Hằng bật cười: “Ừ, đúng rồi.”
Sở Nghĩa: “Anh còn bận hơn em nữa kìa.”
Tần Dĩ Hằng không quá để ý: “Anh vẫn thường xuyên như vậy mà.”
“Thôi được rồi.” Sở Nghĩa hỏi anh: “Anh bảo đi công tác ba ngày, thế mai hay ngày kia anh về vậy ạ?”
“Vốn định là ngày kia.” Tần Dĩ Hằng hỏi: “Em biết trường chúng ta chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường chưa?”
Sở Nghĩa: “Em biết, lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, giáo viên phụ trách có gọi điện cho em, bảo em nếu rảnh thì tới.” Cậu lại hỏi anh: “Sao vậy ạ? Chắc lãnh đạo trường cũng định mời anh tới nhỉ?”
“Ừ. Tháng trước anh đã nói chuyện xong với lãnh đạo trường, sẽ đóng góp cho trường một tòa nhà.”
“Woa.” Sở Nghĩa kinh ngạc: “Đóng góp cả một tòa nhà.”
“Ừ.” Tần Dĩ Hằng nói: “Thế nên ngày mai anh có hẹn ăn cơm với mọi người, vì vậy sẽ về sớm hơn một chút.”
Sở Nghĩa gật đầu “dạ” một tiếng.
“Nói đến chuyện này, tòa nhà đó ban đầu được quyên tặng dưới danh nghĩa của anh, em có hứng thú không? Anh sẽ thêm tên em vào.”
Nghe anh nói vậy, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Sở Nghĩa chợt ngừng lại, cậu hít một hơi thật sâu: “Không cần đâu ạ.”
Việc tốt đẹp đến thế, sao cậu có đủ tài đức mà hưởng?
Tần Dĩ Hằng cũng không cố gắng thuyết phục Sở Nghĩa: “Không sao, em không có hứng thú thì thôi.”
Sở Nghĩa cười rộ lên, cậu thật sự không dám hưởng lộc khi không có công lao.
“Ngày mai máy bay của anh hạ cánh lúc mấy giờ ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “3 giờ chiều mai.”
Sở Nghĩa nghĩ tới danh sách đơn hàng phải hoàn thành trong ngày mai, đành từ bỏ suy nghĩ đi đón Tần Dĩ Hằng.
Để lần sau vậy.
Tần suất đi công tác của Tần Dĩ Hằng dày như thế, cậu còn nhiều cơ hội.
Tần Dĩ Hằng: “Lên phòng rồi à?”
Sở Nghĩa bật đèn lên: “Lên rồi ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Đi tắm đi, tắm xong gọi điện cho anh.”
Sở Nghĩa ngờ ngợ: “Có chuyện gì sao anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Muốn nghe em nói chúc ngủ ngon.”
Ngay lập tức, nhịp tim Sở Nghĩa bỗng tăng vọt lên.
Cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Má nó, đây là kiểu hôn nhân hợp đồng gì chứ? Tần Dĩ Hằng tự biết hay học được từ người khác vậy? Nếu giọng điệu anh không đứng đắn đàng hoàng đến thế, Sở Nghĩa thật sự sẽ hiểu lầm rằng anh thích cậu.
Dưới áp lực nặng nề như vậy, Sở Nghĩa cũng giả vờ bình tĩnh nói: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu đứng trước tủ quần áo bình tâm vài giây rồi mới tiến vào phòng tắm.
Trước giờ Sở Nghĩa tắm rửa rất nhanh, sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu bổ nhào ra giường, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Dĩ Hằng.
Anh mở miệng hỏi trước: “Tắm xong rồi à?”
Sở Nghĩa: “Vâng, anh xong việc chưa ạ?”
“Đã xong. Em đi ngủ đi.”
“Vâng ạ.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Phải nói gì nào?”
Lần này Sở Nghĩa rất tự giác, tự thêm xưng hô: “Chồng ngủ ngon ạ.”
Sau khi nói xong, cậu không thể khống chế được, đỏ bừng mặt.
Sau đó, Tần Dĩ Hằng đáp lại cậu bằng giọng điệu như đang trong một cuộc họp: “Tốt.”
Sao Sở Nghĩa có thể buông tha Tần Dĩ Hằng, trước khi cúp điện thoại, cậu yêu cầu: “Anh cũng phải chúc em ngủ ngon.”
Tần Dĩ Hằng rất phối hợp, Sở Nghĩa cảm thấy giọng anh như trầm hẳn xuống: “Chồng nhỏ ngủ ngon.”
Sở Nghĩa gào thét như điên trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cậu cũng trả lời lại Tần Dĩ Hằng bằng giọng điệu lạnh lùng như đang họp: “Tốt, anh đi ngủ sớm nhé.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Dập máy xong, Sở Nghĩa ngồi ôm di động ngây ngẩn một hồi.
Tần Dĩ Hằng thú vị thật đấy.
Để có thể về sớm hơn một chút, Tần Dĩ Hằng dồn việc lại trong nửa ngày.
Ngày hôm sau, vừa xuống máy bay, anh liền trở về công ty cùng Hứa Kính rồi mở một cuộc họp. Họp xong cũng gần đến thời gian hẹn với lãnh đạo trường, Tần Dĩ Hằng lại như ngựa không dừng vó đi tới chỗ hẹn.
Từ công ty đến nhà hàng cách một quãng đường, Tần Dĩ Hằng cố tận dụng chút thời gian ngắn ngủi này để nghỉ ngơi.
Mà phương pháp nghỉ ngơi của Tần Dĩ Hằng chính là gọi điện cho chồng nhỏ của anh.
Xe mới ra khỏi tầng hầm, Sở Nghĩa đã tiếp điện thoại.
Sở Nghĩa: “Anh về rồi à, em vừa mới nhắn tin WeChat cho anh, anh đọc chưa ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Đọc rồi, mà chưa có thời gian trả lời em.”
Sở Nghĩa ậm ừ: “Không sao ạ, chỉ là Dung Dung cho em một ít thịt viên mẹ cô ấy làm, nhưng hơi nhiều hành, anh có ăn không ạ? Nếu anh không ăn, chút nữa em sẽ mang qua cho mẹ.”
Nếu Tần Dĩ Hằng không ăn, anh sẽ từ chối ngay, nhưng lần này anh lại hỏi: “Đã làm xong xuôi rồi à?”
Sở Nghĩa đáp: “Đã làm xong rồi ạ. Lúc ăn chỉ cần đun sôi, rồi cho thêm vài thứ là được.”
Tần Dĩ Hằng hơi nhướn mày: “Nếu anh không có thời gian?”
Sở Nghĩa: “Em làm cho anh.”
Khóe miệng Tần Dĩ Hằng hơi nhếch lên: “Được.”
Sở Nghĩa cũng bật cười: “Thế nhé, em sẽ để lại.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ.”
Sở Nghĩa lại hỏi: “Tối nay anh ăn cơm với ai thế ạ?”
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ: “Theo anh biết thì có có Hiệu trưởng, Hiệu phó, giáo sư của khoa Công nghệ Thông tin, còn có giảng viên hồi trước của anh.”
Sở Nghĩa cười: “Toàn người em không biết.”
Tần Dĩ Hằng: “Chắc cũng có các giảng viên khác nữa.”
Sở Nghĩa: “Không biết giáo sư Trương Khải Minh của khoa em có đi không, quan hệ của ông ấy với Hiệu phó cũng không tệ lắm.”
Tần Dĩ Hằng: “Với em cũng không tệ à?”
Sở Nghĩa: “Với em cũng tốt.”
Tần Dĩ Hằng: “Lần sau dẫn em tới chơi.”
Sở Nghĩa: “Được ạ.”
Cậu còn phải làm việc, nên không tám chuyện cùng anh nữa.
Sau khi Tần Dĩ Hằng dập điện thoại, Hứa Kính ngồi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Tần Dĩ Hằng cất điện thoại đi: “Sao vậy?”
Hứa Kính cười cười: “Giám đốc Tần, ngài nói chuyện với cậu Sở rất dịu dàng.”
Tần Dĩ Hằng nhướn mày: “Vậy à?”
Chu Tiêu ngồi bên cạnh anh cũng lên tiếng: “Đúng vậy ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Em ấy là chồng tôi.”
Hứa Kính ngồi phía trước: “…”
Ok ok ok, là chồng, là chồng mà.
Đối xử tốt với người ta như vậy, nói chuyện dịu dàng như vậy, còn chồng chồng nữa chứ.
Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng đã tới dưới nhà hàng.
Các giảng viên của trường cũng đã đến, quả nhiên đúng như Tần Dĩ Hằng đoán, ngoại trừ bốn thầy cô giáo mà anh biết ra còn có mấy vị khác. Tần Dĩ Hằng nhìn lướt qua, nhưng không đoán được vị giáo sư Trương mà Sở Nghĩa nhắc tới có ở đây không.
Nói chuyện với Tần Dĩ Hằng là một thầy giáo anh khá quen thuộc, không khí của bữa ăn cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
Thầy giáo kể vài chiến tích huy hoàng của Tần Dĩ Hằng trước và sau khi tốt nghiệp, mọi người hòa nhập vào câu chuyện, cả buổi nói nói cười cười rất khách sáo.
Ngoại trừ tán gẫu với thầy giáo của mình và các giáo sư trong khoa ra, với những người không quá quen biết, Tần Dĩ Hằng đều giao lại cho Hứa Kính và Chu Tiêu.
Không lâu sau, đồ ăn được đưa lên. Khi có việc để làm, cuộc trò chuyện trên bàn cơm cũng bớt phần khô khan.
Tần Dĩ Hằng lấy một bát canh, nghe âm thanh nói chuyện của mọi người, trong đầu lại nghĩ không biết hiện giờ Sở Nghĩa đang làm gì, đã ăn chưa?
Đang nghĩ, một giọng nói rất nhỏ ở phía đối diện đột nhiên lọt vào tai Tần Dĩ Hằng.
“Trí Minh của chúng ta cái gì cũng biết, đúng không thầy Hứa.”
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, thấy người nói đang đặt tay trên vai một người đàn ông trẻ tuổi.
Mắt Tần Dĩ Hằng dừng trên người đàn ông đó.
Tiếng nói chuyện bên kia lại vọng tới.
“Đúng rồi thầy Hứa, tôi nghe nói thầy sắp kết hôn à?”
“A? Thầy Hứa sắp kết hôn sao? Là ai vậy? Không phải là người kia chứ, cái gì Sở ấy nhỉ?”
Tần Dĩ Hằng nhíu mày, cái thìa trên tay không cầm chặt, rơi vào bát canh.
Bình luận facebook