Đảo mắt qua năm liền đến ngày mười lăm, bao nhiêu năm qua đi, tới ngày mười lăm tháng Giêng hoàng tộc đều sẽ mở đại yến, năm nay cũng như thế, lão Vương gia ở đất phong cũng tới, trong cung nhất thời phi thường náo nhiệt.
Vào tháng Giêng Chử Thiệu Lăng cũng không cần lại đi Hối Tín viện, mỗi ngày trừ bỏ sáng sớm đi thỉnh an Thái hậu, lại đi nội các nghe chính sự một canh giờ thì cũng không còn có gì làm, rảnh rỗi liền đùa đùa Vệ Kích.
Từ ngày đem Vệ Kích giữ lại tẩm điện ngủ một đêm, Vệ Kích về sau rốt cuộc chưa từng trở về phòng nhỏ của mình.
Chử Thiệu Lăng ngay từ đầu dụ dỗ Vệ Kích, nói cái phòng nhỏ kia của hắn âm lãnh ẩm ướt, lại không có lò sưởi, chỉ đốt một chậu than, không ấm áp còn nhiều tro bụi, bất lợi cho dưỡng thương, Vệ Kích bị nói đến không còn cách nào khác liền phải ở lại, sau khi thương thế đều tốt Vệ Kích muốn nhắc tới việc trở về, Chử Thiệu Lăng đáp cho có, kéo dài không chấp nhận, nói nhiều Chử Thiệu Lăng luôn có biện pháp khiến hắn im miệng, dùng phương thức Chử Thiệu Lăng thích nhất.
Về sau mỗi khi Vệ Kích nhắc tới phải trở về Chử Thiệu Lăng liền sẽ cười hỏi hắn có phải muốn chính mình hôn hôn hắn hay không, mỗi khi như thế Vệ Kích đều đỏ mặt không dám lặp lại.
Lúc vừa mới trụ tiến vào, Vệ Kích luôn không được tự nhiên, trong tẩm điện đều là cung nữ, những cung nữ tỷ tỷ đó tuổi đều xấp xỉ mình lại hầu hạ mình như hầu hạ Chử Thiệu Lăng, khiến hắn mất tự nhiên nói không nên lời, bó tay bó chân.
Lại về sau, Vệ Kích trong lúc đi tuần tra đi ngang qua phòng ở của mình, rõ ràng phát hiện gian phòng kia đã cấp cho một thị vệ đại ca khác.
Hiện giờ trong tẩm điện của Chử Thiệu Lăng nhiều ra một ngăn tủ nhỏ, bên trên đểu là đồ của Vệ Kích, trong thư phòng Chử Thiệu Lăng cũng nhiều ra một cái bàn nhỏ, là chỗ Vệ Kích dùng mỗi ngày ôn tập binh pháp Trương Lập Phong giảng cho hắn, bất tri bất giác, Vệ Kích cứ mơ mơ hồ hồ mà bị “mời” vào chính điện Bích Đào uyển.
Ngày mười lăm hôm đó là ngày Vệ Kích làm nhiệm vụ, hắn đầu tiên là dẫn bọn thị vệ đi một vòng tuần tra các nơi, tra một lần sau tìm Vương Mộ Hàn thẩm tra đối chiếu người đang làm nhiệm vụ, Vệ Kích làm việc này luôn cẩn thận tỉ mỉ, đều phải xác minh lại một lần xong mới trở lại đưa cho Vương Mộ Hàn, cung kính như trước: “Phiền toái công công.”
“Không đám không dám, vất vả Vệ đại nhân.” Vương Mộ Hàn cười cười, hiện giờ hắn là thật tâm mà thích Vệ Kích, nguyên bản nhìn cách Chử Thiệu Lăng sủng hắn, Vương Mộ Hàn còn tưởng đứa nhỏ choai choai này không mấy ngày liền muốn thị sủng sinh kiêu mà làm mưa làm gió, nhưng không nghĩ đến qua nhiều ngày như vậy, Vệ Kích vẫn như lúc trước, chuyện hắn nên làm hắn một chuyện cũng không bỏ qua, Vệ Kích ít nói, giống như không chủ động nói chuyện với ai, nhưng lúc công đạo sự tình, mặc kệ người chức vị người kia là cao hơn hay thấp hơn hắn, nói chuyện đều thực khách khí. Vương Mộ Hàn ân thầm khâm phục, người điện hạ xem trọng, tự nhiên là không phải bình thường.
Hôm nay Vệ Kích tuần tra xong, xoay người trở về thư phòng trong thiên điện, hôm qua nhìn “phong hậu bát trận” có vài chỗ không hiểu được, thừa dịp lúc này có thể nghiên cứu một chút.
Vệ Kích lẳng lặng ngồi trước bàn nhỏ đọc sách, nhìn trong chốc lát có người thông báo Tứ hoàng tử đến, Vệ Kích vội vàng đứng dậy, còn chưa đi ra ngoài, đã chạm mặt Chử Thiệu Dương.
Vệ Kích vội vàng hành lễ, nói: “ Bái kiến Tứ hoàng tử, điện hạ trước đã đi nghe báo cáo cùng sự vụ phải quyết định, còn chưa trở về.” Hôm nay bên ngoài phá lệ lạnh lẽo, Chử Thiệu Lăng nói thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn cho nên không cho hắn đi theo.
Chử Thiệu Lăng quét mắt nhìn Vệ Kích một cái, cũng không cho người đứng lên, hoài nghi nói: “Nếu Đại ca không ở, ngươi một mình làm cái gì ở bên trong?”
Vệ Kích nhấp môi, đột nhiên không biết như thế nào giải thích, hắn sợ ăn ngay nói thật sẽ rước họa cho Chử Thiệu Lăng, tìm cái lý do hắn lại soạn không ra, do dự một lúc đuôi mày Chử Thiệu Dương sắc bén đứng lên, nói: “Ai cho ngươi đi vào? Thư phòng đại ca ngươi cũng dám tùy tiện vào sao?!”
Chử Thiệu Dương còn muốn nói gì nữa, nghe người báo Vương Mộ Hàn vội vàng chạy tới khom người đến gần, cười nói: “Cấp Tứ hoàng tử thỉnh an, đây là Vệ Kích, là thị vệ bên người của điện hạ, hiện đang giúp sắp xếp thư phòng.”
“Thu thập thư phòng dùng thị vệ làm gì?!” Chử Thiệu Dương nghi hoặc nhìn Vệ Kích, ngữ khí không tốt, “Đại ca đồng ý?! Làm sao có thể?!”
Vương Mộ Hàn cười cười: “Thật là ý tứ cửa điện hạ.” Gần đây Vệ Kích vẫn luôn ngủ trong tẩm điện, Vương Mộ Hàn dĩ nhiên biết hai người ở chung vui vui vẻ vẻ, chỉ phải giúp điện hạ nhà mình che giấu, “Vệ đại nhân làm việc cẩn thận lại ít nói, rất được điện hạ thích.”
Chử Thiệu Dương nhướng mày liếc mắt nhìn Vệ Kích một cái, vẫn cảm thấy mạc danh kỳ diệu, ngay lúc muốn nói gì thì bên ngoài truyền Chử Thiệu Lăng trở lại.
Chử Thiệu Dương mặc kệ Vệ Kích nghênh đón, cười nói: “Đại ca như thế nào mới trở về? Ta chờ một hồi lâu rồi này.”
Chử Thiệu Lăng lướt qua Chử Thiệu Dương nhìn Vệ Kích còn đang nửa quỳ phía sau, thản nhiên nói: “Mới vừa nói cái gì?”
“Tiểu thị vệ kia.” Chử Thiệu Dương bĩu môi, “Giống như đầu gỗ, một câu cũng sẽ không nói, thư phòng của đại ca ta cũng không thể tùy tiện vào, như thế nào lại để cho một cái thị vệ ra ra vào vào? Vạn nhất…vạn nhất là người bên kia, nhìn lén đồ vật của đại ca thì sao? Đại ca đừng quá yên tâm hắn.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, đi qua Chử Thiệu Dương nâng Vệ Kích dậy, cười nói: “Ta đương nhiên yên tâm hắn, ta đã nói trời lạnh đừng ra ngoài, chính là không nghe, lại muốn ta phạt ngươi?” Câu nói kế tiếp là nói với Vệ Kích, thần sắc ôn hòa, thậm chí còn dẫn theo hương vị sủng nịch.
Lúc này sắc mặt Chử Thiệu Dương liền thay đổi.
Vệ Kích sốt ruột muốn giải thích như thế nào thì tốt, không nghĩ mới Chử Thiệu Lăng lại sẽ nói như vậy, theo bản năng đem lời nói nuốt về: “Thần chính là…thu thập giá sách một chút, cũng không dám động đến đồ vật của điện hạ….”
Chử Thiệu Lăng không them để ý cười cười: “Động thì lại làm sao? Đi đọc sách của ngươi đi, ta khi trở về muốn truy bài ngươi.”
Chử Thiệu Lăng đem người đẩy vào trong phòng, quay đầu nói với Chử Thiệu Dương: “Tìm ta làm gì?”
Chử Thiệu Dương cười gượng: “Một lát có gia yến, ta đến tìm Đại ca cùng đi.”
“Ân, ngươi đi đến trong phòng lò sưởi ngồi một lát, ta đổi quần áo cùng đi với ngươi.” Chử Thiệu Lăng sai người châm trà, chính mình đi tẩm điện, Chử Thiệu Dương đi theo cung nhân đến mộc phòng phía Tây, đi vài bước lại quay đầu liếc mắt nhìn thư phòng một cái, trong mắt hiện lên một tia tăm tối.
“Điện hạ, ngài vừa rồi…” Vương Mộ Hàn hầu hạ Chử Thiệu Lăng thay quần áo, nhịn không được khuyên nhủ, “Có chút không nể mặt Tứ điện hạ, sợ Tứ điện hạ trong lòng sẽ không thoải mái.”
Chử Thiệu Lăng mới vừa nói thì làm sao? “Tự nhiên là yên tâm”, đến Chử Thiệu Dương cũng không thể tùy ý ra vào thư phòng, hiện tại đều nhượng Vệ Kích tốt đẹp ở bên trong, này không phải nói rõ Chử Thiệu Lăng càng yên tâm Vệ Kích sao?
Vương Mộ Hàn cẩn thận giúp Chử Thiệu Lăng chỉnh sửa lễ bào, thấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ nếu là thật tâm thích Vệ Kích, không nên sủng ái như vậy, vừa là sủng, cũng không nên để cho người khác biết, Vệ Kích được điện hạ ban ân huệ lớn như vậy, bất định là chuyện tốt.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, hơi hơi ngửa đầu để cho cung nữ sửa lại cổ áo, Vương Mộ Hàn nhìn sắc mặt Chử Thiệu Lăng chậm rãi nói: “Ân sủng quá mức chiêu mối họa, lão phu khi nhìn đến vở diễn Quý phi say rượu liền nghĩ, nếu không phải Đường Huyền Tông sủng Dương quý phi như vậy, sợ là cũng sẽ không có một chuyện Mã Ngôi, chịu một lúc ủy khuất đổi tới một đời bình an, cuối cùng đáng giá.”
“Công công hiện tại càng ngày biết càng nhiều.” Chử Thiệu Lăng nở nụ cưởi, “Đáng tiếc ta không là Lý Long Cơ, hắn cũng không phải Dương Ngọc Hoàn.”
Tựa hồ minh quân cũng sẽ không đối với nữ nhân mình thực tâm yêu thích biểu hiện quá mức sủng ái, có người thậm chí tìm một người chịu tội thay người trong lòng chặn thương, gia pháp tổ tông cũng đều là giáo dục như vậy: Không bất công, không chuyên sủng.
Đáng tiếc Chử Thiệu Lăng cho tới bây giờ cũng không phải là người sẽ vâng theo cái gọi là đạo lý luân thường.
Hắn thích Vệ Kích, liền muốn quang minh chính đại thích hắn, sủng hắn, đau hắn, cho tới bây giờ Chử Thiệu Lăng sẽ không sợ bị người khác biết.
Cái loại biện pháp cố ý vắng vẻ trong lòng lại yêu đến điên cuồng, trong mắt Chử Thiệu Lăng bất quá là yếu đuối, chính mình không đủ mạnh bảo hộ ái nhân, liền có tài năng gì nói lâu dài, tất cả đều là vô nghĩa! Không có năng lực liền đừng nói cái gì ái nhân, nếu thích, đem người đưa đến bên cạnh, vậy muốn toàn tâm toàn ý đau hắn, về phần những người cản trở sao, gặp thần sát thần, ngộ phật sát phật thôi.
[Cũng chính là vì đoạn này mà ta quyết định làm Bạo Quân. Yêu là phải đấu tranh, yêu là quang minh chính đại, ta thích Chử Thiệu Lăng vì tính tình cường liệt đó.]
Hắn hỗn độn. hai thế thật vất vả mới cùng Vệ Kích một chỗ, dựa vào cái gì còn muốn khiến Vệ Kích “thụ nhất thời ủy khuất”? Từ thời điểm đem Vệ Kích lừa đến trên giường Chử Thiệu Lăng liền dự bị tốt chuyện phía sau, Chử Thiệu Lăng sẽ không để cho Vệ Kích chịu một chút ủy khuất, vừa muốn hưởng nhân sinh lâu dài, cá cùng tay gấu, hắn muốn tất cả.
Nghĩ đến thần sắc Vệ Kích vừa rồi Chử Thiệu Lăng có chút đau lòng, Vệ Kích đại khái cũng cho là mình sẽ không che chở hắn, đồ ngốc này….
Chử Thiệu Lăng đổi tốt xiêm y, nhẹ giọng phân phó: “Ta đi Thừa Càn cung dùng gia yến, bữa tối Bích Đào uyển cứ làm theo lệ thường, nhìn Vệ Kích một chút, không được để hắn ăn ít.”
Vương Mộ Hàn sửng sốt, trong lòng thở dài, biết mình là nói vô ích.
Bình luận facebook