• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (8 Viewers)

  • Chương 16~18

Chương 16: Vương gia trả thù, cưỡi ngựa hồi kinh

Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612

"A Sắt, muội làm sao vậy? Có chuyện gì mà vui mừng như thế?"

Trở về phòng, Bùi Sắt vẫn cười chưa khép được miệng. Nghe Bùi Nhiên hỏi, cô vội vàng ngừng cười, nói: "Tỷ tỷ, không có gì, mau ngủ đi!"

Chỉ là vừa xoay người bước vào phòng của mình, cô lại nhịn không được bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài, đau bụng không chịu được nữa cô mới dừng lại tiếng cười, vui mừng rơi vào mộng đẹp.

Giấc ngủ đêm nay vô cùng ngọt ngào, chỉ là đáng thương cho ai kia cả đêm phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh.

Tới sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Sắt và Bùi Nhiên cùng nhau xuống dùng cơm. Nhìn thấy người nào đó đen mặt ngồi một mình bên dưới đại sảnh, dù không biết đã có chuyện gì nhưng Bùi Nhiên vẫn sáng suốt chọn đi lối khác.

Buồn cười, đại sảnh lầu dưới trừ U Hi Nhiên thì không có một bóng người, chưa nói tới sắc mặt của hắn khó coi thế nào, chỉ với khí lạnh khiếp người cách xa mười bước cũng cảm nhận được kia, Bùi Sắt tự nhiên sẽ không ngu đến mức đi cứng đối cứng.

"Nữ nhân chết tiệt, còn muốn đi đâu!"

U Hi Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ném đôi đũa trong tay lên bàn. Bùi Nhiên cũng không nhịn được run một cái, mặc dù trong lòng Bùi Sắt có chút sợ nhưng vẫn lớn mật nói: "Này, hôm qua ta chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi, đừng nói một nam tử hán như ngươi ngay cả đùa giỡn cũng không chịu nổi!"

"Đùa giỡn?"

U Hi Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong cặp mắt vốn là phát sáng rạng rỡ, chói lóa như sao kia giờ tràn ngập vẻ mệt mỏi, hơn nữa quầng thâm dưới hai mí mắt vô cùng rõ ràng, sắc mặt càng giống quỷ, cánh môi vốn là đỏ thẫm lúc này cũng trở thành trắng bệch như tờ giấy, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

Sao năng lực chịu giày vò lại kém vậy, cũng mới chỉ một đêm, mỹ thiếu niên xinh đẹp khả ái đã biến thành cương thi.

Trong lòng Bùi Sắt run lên, thật ra cũng dâng lên cảm giác áy náy, nhưng mà chỉ đành phải lấy can đảm mở miệng nói: "Hôm qua thật sự là ta chỉ đùa giỡn, không hề biết thứ đó lợi hại như vậy, nếu không ta nói xin lỗi được chưa? Ngài đại nhân đại lượng, bụng tể tướng có thể chèo thuyền*, tha cho tiểu nữ một lần, được không?" (*Nguyên văn là “Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng tể tướng có tể chèo thuyền” ý nói làm người phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.)

"Tha cho cô? Bùi Sắt, xem ra ta vẫn luôn xem thường cô, cô đã có thể nhẫn nhịn như vậy, được, quãng đường tới kinh thành tiếp theo cô đừng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa đi!" U Hi Nhiên sải bước một cái liền tới trước mặt Bùi Sắt, thấy cô không nhịn được lui về phía sau liền túm chặt tay cô, còn cố ý rút ngắn khoảng cách để cô nhìn sắc mặt mình.

"Đừng mà —" Nghe vậy, Bùi Sắt lập tức không ngừng kêu khổ, không ai mà không biết cô ngay cả ngựa lưng cũng chưa từng ngồi, để cho cô cưỡi ngựa, đừng có đùa.

"Gia, ngài xem, chuyện gì cũng có thể thương lượng!" Cô lập tức lấy lòng.

"Không thương lượng gì cả, cứ thế mà làm!" Hung tợn trừng mắt nhìn cô, U Hi Nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Vương...... Công tử, thân thể A Sắt yếu đuối, không chịu nổi xóc nảy trên lưng ngựa, hơn nữa nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa, ngài đại nhân đại lượng, cho dù nàng phạm vào lỗi gì cũng tha cho nàng ấy lần này, được không?" Bùi Nhiên nghe vậy vội vàng tiến lên cầu xin, lại không nghĩ rằng U Hi Nhiên nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mím môi nhả ra hai chữ.

"Đừng mơ!"

Nụ cười trên mặt Bùi Sắt lập tức sụp xuống.

Chương 17: Rơi khỏi lưng ngựa, đưa vào kinh thành

Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612

Lúc tiếp tục lên đường, quả nhiên U Hi Nhiên dắt một con ngựa tới trước mặt cô. Con ngựa kia có bộ lông màu rám nắng, thỉnh thoảng còn đá đá chân sau, Bùi Sắt nhìn thôi đã thấy sợ hãi, chứ đừng nói là phải leo lên cưỡi.

Đối với việc tòa núi băng đứng cạnh làm như không thấy mình, cô chỉ đành khổ sở chậm rì rì bò lên lưng ngựa. Dốc hết sức bình sinh leo lên ngựa, Bùi Sắt nắm chặt bờm ngựa, không dám ngồi thẳng lên, trong lòng cô vốn rất lo lắng, lại đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng cười to, ngay sau đó tiếng roi xé gió truyền đến, con ngựa ăn đau bỗng lồng lên, cô "a" một tiếng, sắc mặt trắng bệch sống chết ôm lấy bụng ngựa. Khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, con ngựa lại lao như điên ra đường lớn . Nằm bẹp trên lưng ngựa, lúc này Bùi Sắt run rẩy như bông lau trước gió, sơ sẩy một cái là sẽ lập tức té xuống.

"A Sắt —"

Bùi Nhiên kinh hô muốn xuống xe ngựa, U Hi Nhiên lại lạnh lùng liếc qua một cái, ra lệnh cho thị vệ: "Canh chừng nàng ta!"

Hắn xoay người lên ngựa, ngay sau đó thúc ngựa đuổi theo Bùi Sắt.

Trên lưng ngựa, Bùi Sắt cố gắng ổn định thân thể của mình, thật vất vả mới bắt được dây cương, cô vội vàng kéo cương "hííí" một tiếng, nhưng cô không "hííí" còn đỡ, vừa dứt tiếng "hííí", con ngựa chợt bật dậy, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị nó hất xuống đất.

"A!"

Ngã mạnh xuống đất, Bùi Sắt đau đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy xung quanh hoa lên, đợi phục hồi tinh thần lại, cô mới cảm nhận được cơn đau nhói tim này là truyền đến từ cánh tay.

"Này!"

Xa xa, thấy một bóng áo đỏ nhanh chóng tung người xuống ngựa đi tới trước mặt mình, Bùi Sắt đau đến hơi sức để nói cũng không có, sao mà còn thừa tinh lực xua đuổi hắn.

U Hi Nhiên kinh ngạc nhìn sắc mặt trắng bệch của Bùi Sắt, hiển nhiên, hắn vốn chỉ là nhất thời nổi lòng đùa giỡn, không nghĩ tới tình hình lại nghiêm trọng như thế.

"Này, cô có sao không?"

Hắn vội vàng đỡ Bùi Sắt dậy, tay vô ý đụng phải chỗ đau của cô, Bùi Sắt nhất thời đau đến mắt nổ đom đóm, khó khăn thở ra, cô không còn hơi sức nói: "Lần này ngươi đã vui chưa?"

U Hi Nhiên nhìn cô một cái không nói lời nào, một lát sau hắn nhanh chóng ôm cô thả lên lưng ngựa, nhìn ra con đường phía trước nói: "Cô nhịn đau một chút, phía trước chính là kinh thành, ta tìm đại phu khám cho cô!"

Bùi Sắt vừa nhìn thấy con ngựa thì bị dọa sợ đến hồn bay phách tán. Mắt thấy U Hi Nhiên theo sát xoay người lên ngựa, còn chưa nghe rõ ý tứ của hắn, cô đã vội vàng dùng cái tay còn lại bám chặt hắn như ôm cây cỏ cứu mạng. Rõ ràng cảm thấy cả người đối phương cứng đờ, nhưng Bùi Sắt đang đau đến chết đi sống lại căn bản chẳng thèm quan tâm những thứ này, chỉ muốn ổn định cho mình không té xuống đã rồi lại nói.

U Hi Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cô một cái, con mắt sắc thật sâu, sau đó hắn thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức phi như bay vào đường lớn rộng rãi. Thân thể Bùi Sắt theo sự xóc nảy của con ngựa lảo đảo muốn ngã, suy nghĩ một chút, hắn vươn tay kéo cô lại.

Quả nhiên theo như lời hắn nói, nơi này cách kinh khành không xa, chỉ gần một canh giờ đã đến cửa thành. Hắn đang chuẩn bị giục ngựa lao vào bên trong lại giật mình như nghĩ tới điều gì, vội vàng ghì ngựa lại, nhưng hiển nhiên, thái giám canh giữ ở cửa thành đã thấy được hắn.

Lố nhố một đám người đứng đó, viên thái giám cầm đầu giữ trong tay tờ thánh chỉ vua ra, gặp được hắn vội vàng nói: "Đoan Vương trở lại rồi, từ sáng sớm hoàng thượng đã cho bọn nô tài chờ ở đây đợi xa giá* của Thái Bình công chúa, ah, đây là......" (*Xa giá xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung. Bùi Sắt là công chúa đi hòa thân, có thể coi là đại diện cho cả một quốc gia nên ở đây được cung kính gọi là xa giá.)

Ngón tay của hắn ta đương nhiên là chỉ về phía Bùi Sắt đang choáng váng đầu óc trong ngực U Hi Nhiên.

Chương 18: Mỹ nam tề tụ, chữa trị vết thương

Edit: Tử Liên Hoa 1612

U Hi Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua Bùi Sắt đang mặt mũi trắng bệch một cái, nói với tên thái giam: "Thái Bình công chúa vừa mới bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, nếu công công muốn tuyên chỉ, chỉ sợ là phải chờ bổn vương trở lại. Hiện tại thương thế của công chúa quá nặng, bổn vương phải mang nàng ấy tới chỗ đại phu."

Tên thái giám nghe xong lời này nhất thời cũng cảm thấy khẩn trương: "Trị thương quan trọng hơn, vậy nô tài xin chờ vương gia tại dịch quán."

U Hi Nhiên thản nhiên gật đầu, thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức lao vào trong thành.

Trong một trà lâu cách cửa thành không xa, ở vị trí gần cửa sổ có ba nam tử. Ba người này hiển nhiên đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ riêng quần áo hoa gấm sang trọng trên người bọn họ đã đủ để biết ba người tất nhiên không giàu cũng quý. Lúc này một người trong đó a ô chỉ vào một con ngựa đang phi nhanh trên đường, la hét nói: "Đó không phải là thập nhị đệ sao?"

Chỉ thấy người nói chuyện hai mắt sáng rực, mái tóc đen nhánh được buộc cao trên đầu, nhìn bộ dáng hắn dường như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt trẻ con phúng phính chọc cho người ta vô cùng yêu thích.

Hai nam tử ngồi đối diện với hắn nghe vậy cũng ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới, một người trong đó mặt như ngọc, hai mắt sáng như sao trong suốt như nước, có thể nói là tuyệt đại phong hoa, thu hết tình hình ở dưới vào đáy mắt, cau mày quay sang nam tử bên cạnh: "Tam ca, nữ tử trong ngực thập nhị đệ......"

Nam tử bị gọi là Tam ca, cho dù là tướng mạo hay khí chất cũng coi như là nổi bật nhất trong ba người, toàn thân áo trắng, tóc đen như mực, mặc dù chỉ thản nhiên ngồi một chỗ nhưng vẫn đẹp như tranh vẽ, ưu nhã tuyệt trần.

"Muốn biết, hỏi thẳng thập nhị đệ là được còn gì." Tấn vương U Cầm Ca hơi hạ mi mắt, khóe môi lại nở một nụ cười như có như không, càng làm nổi bật sự ôn nhuận như ngọc, mặt mày như họa. Trong lúc nói chuyện, ngón tay hắn hơi giơ lên, đợi hai người hồi hồn mới nhận ra hắn đã nhặt ly trà trên bàn, nhằm thẳng vào gáy Bùi Sắt ở bên dưới kia.

Bị con ngựa hành cho không còn giống người, Bùi Sắt chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, hôn mê bất tỉnh. U Hi Nhiên kinh hoảng, vội vội vàng vàng ghìm cương ngựa dừng lại, nhìn tới ly trà nát vụn trên nền đất, dường như hắn nhận ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn lên quán trà, thấy gương mặt trẻ con của Ninh vương U Quý Minh đang ló ra, dùng sức vẫy tay với hắn.

Hơi giật giật khóe miệng, U Hi Nhiên tung người xuống ngựa, ôm Bùi Sắt, trực tiếp bước vào quán trà.

"Thập nhị đệ!"

Người còn chưa tới, cửa nhã gian đã bị mở ra, U Quý Minh lộ ra nửa cái đầu ra hiệu cho hắn mau đi vào bên trong.

"Đệ biết ngay Tam ca đang ở đây, chỉ có Tam ca mới có bản lĩnh như vậy." Vào bên trong chỉ thấy mỗi hai người đang ngồi cạnh bàn tròn, U Hi Nhiên đặt Bùi Sắt đã hôn mê lên giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, xoay người đi về phía U Cầm Ca nói: "Tam ca, nàng ta ngã từ trên ngựa xuống, té tay, đệ hiểu ca biết y thuật, ca xem cho nàng ta một chút đi!"

U Cầm Ca liếc mắt cũng không liếc một cái, Quý vương u tử hàm bên cạnh bẹt bẹt miệng: "Thập nhị đệ, trước tiên đệ nói thử nàng ta là ai, nếu không, sao có thể khiến Tam ca ra tay cứu người?"

U Hi Nhiên hơi khựng lại, giương mắt nhìn về phía U Cầm Ca, có chút không tình nguyện mở miệng nói: "Nàng ta là Thái Bình công chúa."

Nghe vậy, ba người kia trong phòng đều đưa mắt nhìn mặt Bùi Sắt một lượt. Nhìn xong rồi, trừ U Cầm Ca, hai người còn lại đều trưng ra vẻ mặt vô cùng ưu buồn, mà U Quý Minh lại còn làm như bị đả kích nói với U Cầm Ca: "Tam ca, ánh mắt của nhiếp chính vương quả nhiên là độc đáo, tư sắc như vậy, chỉ sợ tùy tiện túm một đứa nha hoàn trong phủ đệ cũng đẹp hơn nàng ta."

U Cầm Ca nghe vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, ngược lại trên môi còn xuất hiện nụ cười nhạt: "Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân, đẹp hay xấu thì cũng đâu có gì khác nhau."

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom