-
Chương 76~77
Chương 76: Du binh Liêu Hàn vào thôn
Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: tử Liên Hoa 1612
"Đột nhiên xảy ra chuyện này, bách tính bình dân lấy đâu ra năng lực, ngoài U Ly thì còn ai khác?"
Bùi Sắt sầu lo trong lòng, nhớ tới lời nói trước khi U Ly đi, nhất thời nàng không biết rốt cuộc hắn có để ý đến mình không, không khỏi nhíu mày lại.
"Muội đừng lo lắng, mặc dù d[d[lqd tỷ không hiểu tính tình của nhiếp chính vương, nhưng đối với muội, chắc chắn ngài ấy có mấy phần tâm tư, lần này muội đi, hãy nói chuyện với ngài ấy, nếu như không thành, cũng đừng cứng rắn, tuy Thẩm Ý Chi là ngoại công của muội, nhưng ông ấy đối với chúng ta thế nào, hai chúng ta đã rõ ràng, cố gắng hết sức là được rồi."
Bùi Sắt gật đầu một cái: "Muội nghe theo tỷ, tỷ chờ chút, muội đi một chút sẽ về."
"Được rồi."
Mắt nhìn Bùi Sắt đi theo hai tên thị vệ đi tới cửa thôn, không hiểu sao trong lòng Bùi Nhiên đâm ra lo lắng, cẩn thận suy nghĩ, lại cảm giác do mình lo ngại, hôm đó trong tuyết, U Ly không tiếc phế bỏ hai chân cũng muốn cứu muội muội, chỉ bằng phần chân tình này, Bùi Sắt chắc không có việc gì.
"Du Binh vào thôn rồi sao? Mọi người chạy mau ——"
Đang cất bước chuẩn bị trở về chỗ đám người ban đầu, chợt nghe thấy một tiếng kêu, trong lòng Bùi Nhiên giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thôn dân ở phía sau lưng chạy thành đoàn tới, đụng vào nàng ngã trái ngã phải, khiến nàng ta không nhìn rõ cửa thôn.
"A Sắt ——" Nàng ta lo lắng quát to lên, tiếng la nhanh chóng chìm vào trong tiếng kêu cứu mạng, rồi sau đó, hàng loạt binh lính mang trường thương, thấy nữ nhân liền bắt, Bùi Nhiên biến sắc, cũng không dám đi về phía trước, chỉ đành phải theo đám người chạy vào trong thôn.
***
Nha môn thôn Lục Hà.
U Ly ngồi trong thư phòng, bên cạnh bàn là mật thư được đưa tới từ Quật Khung, tầm mắt của hắn dừng lại trên người hai người trước mặt, lạnh lẽo làm cho người khác rợn cả tóc gáy.
Một là hộ vệ của hắn thống lĩnh Tiết Tình, tên còn lại là người tự nguyện tới nhận tội chịu đòn trước về chuyện Quật Khung - phó tướng An Lộc.
"Vương gia bớt giận, mệnh lệnh của Vương gia, gia phụ thuộc hạ vạn lần không dám không nghe theo, thật sự là chuyện đột nhiên xảy ra, Tấn vương đột nhiên dẫn theo hoàng thượng tới Quật Khung nói là khảo sát dân tình, để bảo đảm an toàn cho hoàng thượng, Tấn vương phái một nửa binh lực theo hộ giá, mà hàng năm ở Quật Khung bốn mùa đều có du binh Liêu Hàn, những người còn lại thật sự không dám tự mình làm chủ, cho nên gia phụ mới tự tiện chủ trương, đi trước sắp xếp người đến Lâm huyện xin binh, sai mạt tướng nhận tội chịu đòn trước, mong rằng vương gia thứ tội?"
"Thứ tội? Bổn vương có ra lệnh cho bọn ngươi buông lỏng sao, một câu thứ tội liền có thể miễn tội chết: sao?" U Ly ném một cái tấu chương trên bàn vào đầu hắn, con ngươi cực kỳ lạnh lùng, "Ngươi xem cái này trước đi, sau đó trong đầu cân nhắc một chút, nhìn coi rốt cuộc là nên thứ tội hay là tử tội?"
Tấu chương nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, sắc mặt An Lộc tái đi, bởi vì hai chữ "tử tội" này, tay đưa ra có chút không yên, thật vất vả cầm tấu chương lên, liếc qua thông tin trên đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Sao có thể....." Hắn tự lẩm bẩm.
"Đúng vậy, làm sao lại như vậy? Bổn vương cũng muốn biết các ngươi đến Quật Khung canh giữ như thế nào, lại khiến du binh Liêu Hàn kết thành đội ngũ vạn người xâm nhập thôn Lục Hà, cướp nữ nhân, chơi đùa tàn sát thành, đây là chuyện đám du binh rảnh rỗi có thể làm được sao? Hay là An Kỳ hắn có mấy đầu đủ để chặt?"
Thân thể An Lộc run lên, vội vội vàng vàng ném tấu chương quỳ xuống đất, mồ hôi đầm đìa: "Xin vương gia bớt giận, là mạt tướng thất trách, mạt tướng thực không ngờ tình huống sẽ nghiêm trọng như thế, kính xin vương gia cho mạt tướng một cơ hội, cho An gia một cơ hội, cho mạt tướng tiên phong ra trận đánh lui quân giặc, nếu không thành, xin lấy cái chết đền nợ nước?"
"Ngươi?" U Ly cười lạnh. "Chỉ bằng một mình ngươi mà có thể đỡ nổi thiên quân vạn mã sao? Đừng nói là ra trận giết địch, chỉ sợ là ngay cả một thôn Lục Hà ngươi cũng không cứu nổi."
"Mạt tướng......" Sắc mặt An Lộc sung huyết đỏ bừng, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhất thời không cách nào phản bác chỉ có thể quỳ tại chỗ.
"Vương gia......"
Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng kêu, Tiết Tình đang quỳ gối xuống nghe được âm thanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn U Ly một cái, chỉ thấy U Ly không gợn sóng nhìn cửa nói: "Đi vào."
Người tiến vào là U Vân. Trước đó, U Ly từng sai hắn đi đón hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên.
Chỉ thấy U Vân dừng lại một chút, mới vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy tình hình bên trong phòng, mắt hắn nhìn thẳng về phía U Ly, cúi người ghé vào lỗ tai nói nhỏ mấy câu, chỉ cảm thấy sắc mặt U Ly trong nháy mắt thay đổi, nhất thời tay chân luống cuống quỳ xuống đất: "Là thuộc hạ thất trách, xin vương gia trách phạt."
U Ly im lặng hồi lâu không lên tiếng, thật lâu mới nghe hắn lên tiếng nói: "An Lộc, ngươi lập tức truyền ý chỉ của bổn vương, lên đường đến Lân Châu mượn ba vạn binh, lần này, nếu có bất kỳ sai lầm nào, bổn vương muốn An gia của ngươi phải chôn theo dân chúng trong thôn Lục Hà!"
"Mạt tướng tuân lệnh, mạt tướng tạ ân vương gia không giết." An Lộc khấu đầu, gần như là cảm ơn rơi nước mắt.
U Ly lạnh lùng liếc qua hắn, nhìn về phía U Vân, U Vân theo bản năng run lên.
"U Vân, ngươi phụ trách hộ tống An tướng quân rời đi."
"U Vân tuân lệnh, chỉ là an toàn của vương gia......" U Vân kinh ngạc ngẩng đầu, hồi lâu lại do dự, hắn là thống lĩnh ám vệ, từ trước đến giờ phụ trách an toàn của U Ly, nếu hắn rời đi, người nào đảm bảo cho an toàn của U Ly, hơn nữa lúc này là thời kì chiến loạn.
"Người phương nào có thể làm tổn thương bổn vương." U Ly cười nhạt một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Tiết Tình. "Ngươi truyền lệnh khẩn cấp, di chuyển dân chúng ở thôn Lục Hà đến Thẩm gia, không có chỗ ở thì xây dựng chỗ ở tạm thời, sau đó phái một nửa binh lực ở thôn Lục Hà tới bảo vệ an toàn cho dân chúng, những người còn lại, thì huấn luyện, chờ bổn vương xử lý."
"Vâng."
Ba người lĩnh mệnh rời đi, U Ly đứng dậy, khẽ dạo bước trong phòng, chỉ chốc lát sau, hắn đứng lên, nói với không khí: "U Vũ, U Thạch."
"Xin vương gia phân phó."
Bên trong phòng bỗng nhiên xuất hiện hai người cung kính đứng ở một bên, chính là U Thạch, U Vũ.
"Vẻ ngoài U Thạch có mấy phần giống ta, tối nay, ngươi ở lại bên trong phòng ngủ của bổn vương, về phần U Vũ, ngươi chuẩn bị y phục dạ hành, theo bổn vương do thám doanh trại địch."
"Vương gia......" Hai người U Thạch U Vũ trợn to mắt, bị dọa sợ đến sắc mặt đều trắng.
"Vương gia, chuyện dò thám doanh trại địch cứ giao cho hai người thuộc hạ, thân thể của vương gia liên quan đến xã tắc, sao có thể đặt mình trong nguy hiểm?" U Thạch mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
"Đúng vậy, vương gia, lần trước ngài một thân một mình vào rừng sâu săn thú mất tích đã dọa chết bọn thuộc hạ, lần này ngài lại muốn hai thuộc hạ lo sợ nữa sao?" U Vũ tiếp lời.
"Các ngươi nhát gan vậy sao?" U Ly hừ lạnh một tiếng, giống như nghĩ tới điều gì tiếp tục nói, "Các ngươi phân phó xuống, phái một nửa ẩn vệ đến Quật Khung chờ đợi, nhớ chỉ có thể ẩn vào chỗ tối, bí mật giám sát động tĩnh của Tấn vương, bổn vương muốn xem, lần này U Cầm Ca hắn lại muốn giở trò gì."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Đêm rất nhanh liền tới, du binh Liêu Hàn thuận lợi chiếm được thôn Lục Hà nên cực kỳ hài lòng, trời vừa tối, bọn chúng liền bắt đầu chia sẻ thành quả chiến tranh, nữ nhân, châu báu, dê bò, bày ra ở trong sân trống trải, từ cấp trên đến thuộc hạ, đều vào chọn lựa.
Rất nhanh, dê bò bị kéo đi giết rồi nướng, châu báu bị chia sạch sẽ, đợi đến nữ nhân, mắt của mọi người đều lấp lánh, chỉ thiếu chảy nước miếng đầy đất thôi.
Có một tên tướng quân không kềm chế được, trực tiếp bỏ lại trường thương xông lên phía trước kéo một nữ nhân rồi điên cuồng hôn, đám nữ nhân bị dọa sợ như điên rồi, bật dậy hét vang, mà tên tướng kia vừa động, những thị vệ còn lại cũng điên cuồng tiến lên, rối rít bỏ lại đồ trong tay, bắt đầu cướp đoạt.
Các nữ nhân bị xé rách quần áo, tiếng kêu cứu mạng, tiếng khóc lóc liên tiếp vang lên, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng tê liệt "A" vang dội bầu trời, hẳn là một thị vệ đang xé rách quần áo tù binh bị chặt đầu, một phát chết ngay.
"Đồ khốn kiếp! Tam hoàng tử gì đó cho các ngươi tùy ý lộn xộn sao?" Tướng quân kia thở hổn hển, cắm trường thương trên mặt đất, đầu thương có dòng máu đỏ tươi chói mắt nhỏ giọt, trong nháy mắt đám người yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.
"Trừ dê bò ra, tất cả mọi thứ đều không được lộn xộn, bao gồm những nữ nhân này, nhớ, nếu có bất luận kẻ nào không kềm chế được, kết quả sẽ như thế này?" Tướng quân kia quơ múa trường thương, bọn thị vệ bị hù dọa kinh sợ, vội vội vàng vàng mặc quần, trở lại vị trí của từng người, chẳng dám thở mạnh một hơi.
Chỗ tối, U Ly ngồi chồm hổm trên nóc nhà, bên người hắn là ẩn vệ U Vũ theo hắn tới đây.
"Vương gia, ngài nói trong những người này thật sự có vương phi sao?"
Nhìn đoàn người trong sân, nữ nhân khóc sụt sùi không dứt, U Vũ mất hết hơi sức cũng không thấy rõ mặt mũi của các nàng.
"Muốn biết thì đi dò xét, đợi đã, ngươi lưu ý họ bị nhốt vào chỗ nào." Ánh mắt của U Ly quét qua những khuôn mặt trong đám nữ nhân đó, nhỏ giọng dặn dò.
U Vũ đáp một tiếng "Vâng", lát sau lại cảm thấy không đúng, đang muốn hỏi vương gia sẽ làm cái gì, vừa ngẩng đầu đã thấy U Ly phi thân xuống, trực tiếp lẻn vào hậu viện.
Hắn há mồm muốn kêu lên, lại sợ bại lộ, trùng hợp là lúc này đang có người dẫn đám nữ nhân kia rời đi, hắn vội vàng đi theo.
Tù binh bị nhốt vào một căn phòng nhỏ, U Vũ cố ý đợi lâu, thừa dịp thị vệ trông chừng buông lỏng cảnh giác, vội vàng tiến lên đánh bọn họ bất tỉnh rồi cầm chìa khóa mở cửa căn phòng nhỏ ra.
Nữ nhân trong phòng bị hù dọa nên kinh sợ, nghe tiếng cửa mở thì co rúm lại, U Vũ tìm hồi lâu cũng không tìm được Bùi Sắt, chỉ đành phải khóa cửa lại như cũ, trở ra nóc nhà.
Mới vừa đứng vững bước thì thấy U Ly từ trong viện nhảy lên, hắn vội vàng tiến lên bẩm báo nói: "Vương gia, huộc hạ mới vừa tìm trong đám người kia, nhưng không thấy vương phi."
"Ừ." U Ly lạnh nhạt trả lời, nhưng lại không có chút bất d[d[lqd ngờ nào, trực tiếp nhảy xuống nóc nhà, vào đường nhỏ bên ngoài.
"Vương gia biết vương phi không có ở đây sao?" U Vũ vội vàng đuổi theo, trong đầu xuất hiện nghi ngờ, lần này dò thám doanh trại, không phải là tìm kiếm vương phi sao?
"Bổn vương nói đi tìm nàng khi nào?" U Ly thản nhiên liếc hắn, đi ở đằng trước.
"Chẳng lẽ lần này vương gia......"
"Tuy nói là đi tìm nàng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn, huống chi bổn vương chỉ cần liếc qua một cái liền nhìn thấy trong đám người đó không có nàng." Khóe môi mím thành một đường, U Ly ngẩng đầu nhìn thôn trang ở nơi xa đã đen thui, trong con ngươi sâu không thấy đáy là vẻ sầu lo không dễ dàng phát hiện.
Chương 77: Tim ngươi, làm từ sắt sao?
Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: Tử Liên Hoa 1612
"Tuy nói là đi tìm nàng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn, huống chi bổn vương chỉ cần liếc qua một cái liền nhìn thấy trong đám người đó không có nàng." Khóe môi mím thành một đường, U Ly ngẩng đầu nhìn thôn trang ở nơi xa đã đen thui, trong con ngươi sâu không thấy đáy là vẻ sầu d[d[lqd lo không dễ dàng phát hiện.
Trong lòng U Vũ ngẩn ra, nghi hoặc không thôi, nếu đã sớm phát hiện trong đám người không có vương phi, vì sao còn bắt hắn đi tra chỗ ở của tù binh?
"Lần này Liêu Hàn vào thành mang theo nhân số chừng tám ngàn, nhưng chỉ cần người của Thủy Mộ Hiên đến, binh lực phòng thủ quang thôn Lục Hà sẽ tăng nhiều, đến lúc đó không thể phá vỡ, chúng ta càng khó xông ra vòng vây." U Ly đi ở đằng trước, trong bóng tối, dáng người của hắn cao lớn, giọng nói trầm ổn, trong lúc phân tích, tốc độ nói chuyện cực nhanh. "Tám ngàn người này chủ yếu thiên về tấn công, không có sở trường thủ hộ, đội ngũ thủ hộ tinh nhuệ vẫn ở phía sau, cho nên chúng ta không thể để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức." Xoay người lên ngựa, U Ly xoay người nhìn về phía U Vũ. "Ngươi truyền khẩu dụ của bổn vương, truyền lệnh Tiết Tình, ra lệnh cho những người còn lại tối nay tập kích địch, tướng lãnh của bọn họ đã chết, tất nhiên lòng quân rối loạn, chúng ta liền thừa cơ hội này, giết bọn hắn trở tay không kịp. Tù binh ở chỗ nào, ngươi đã rõ rồi chứ?"
Hắn chợt nhắc tới chuyện khác, U Vũ ngẩn ra, vội vàng nói: "Đã tra rõ."
"Rất tốt, nhiệm vụ cứu những nữ nhân kia liền giao cho ngươi, nhớ, không được bỏ sót ai cứu toàn bộ trở về."
"Dạ, vương gia." U Vũ cúi đầu lĩnh mệnh, nghĩ thầm, thì ra là vừa rồi vương gia xâm nhập vào quân địch để ám sát chủ soái, cứu tù binh, còn vương phi đâu? Chợt nghĩ đến cái gì, U Vũ ngẩn ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng U Ly đã dần biến mất khỏi tầm mắt, xa xa, chỉ nghe âm thanh vỗ y phục bay phất phới, U Vũ thở dài trong bụng. Vương phi mất tích, mặc dù vương gia không nói nửa chữ nhưng hắn nhìn ra được trong lòng vương gia rất lo âu, chỉ là xưa nay vương gia lạnh lùng nên không thể hiện ra thôi.
Một đường chạy về huyện nha, sau khi U Vũ xuống ngựa liền vội vàng truyền lệnh. U Ly một thân một mình trở về phòng, U Thạch nhìn thấy hắn trở lại, tự động ẩn vào chỗ tối. Bên trong gian phòng hồi lâu không có đốt đèn, trong bóng tối, U Ly ngồi một mình, thân hình như tượng đá. Đột nhiên, thân thể hắn khẽ động, hẳn là đứng dậy đốt đèn. Hộp quẹt chợt lóe, cả căn phòng liền sáng lên, trong ánh lửa, con mắt hắn sắc bén sâu không lường được, làm cho người ta nhìn không tâm tình.
Đưa tay vào trong ngực, hắn móc ra một cái khăn, mở ra, vòng tay huyết ngọc vỡ thành hai mảnh lẳng lặng nằm đó, màu sắc đỏ tươi đau nhói mắt người. U Ly khép hai mắt lại, hồi lâu, hắn chợt mở mắt ra, đứng dậy ra khỏi huyện nha, U Thạch không biết hắn muốn làm cái gì, đành phải đi theo, chỉ thấy U Ly vừa ra khỏi cửa phủ liền lên ngựa, thân hình chạy thẳng vào đêm tối.
*****************************************************
Khi Bùi Sắt mơ hồ tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen như mực.
Nàng vì lạnh mà run lên, tay lung tung chống dưới mặt đất bò dậy, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa không đứng vững.
Thật vất vả đứng thẳng người trong gió lạnh, lúc này nàng mới mơ hồ nhớ tới chuyện lúc trước.
Hình như là có du binh vào thôn, sau đó, trong đám người chật chội, nàng trượt chân rơi xuống dưới đê, phía dưới là một rừng bông vải rậm rạp.
Nàng cũng không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngã một cái liền hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ mới tỉnh lại.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió ào ào thổi qua, nàng che kín áo, đồng thời mò mẫm trong rừng bông vải, thử đi tới đường lớn.
Ánh trăng rất tối, đường lại rơn, nàng phí hết hơi sức nửa ngày mới leo khỏi đê, toàn thân đều là đất.
Đáng chết.
Âm thầm mắng một tiếng, nàng kéo thân thể vừa đói vừa lạnh của mình, đi vào trong thôn.
Mới đi không được mấy bước, hình như phía dưới dẫm lên thứ gì.
Bùi Sắt ngồi xổm người xuống, ánh sáng quá mờ, nàng căn bản không biết là vật gì, duỗi tay lần mò, xúc cảm ở lòng bàn tay dọa nàng phát hoảng.
Sao lại...... Là người?
Trái tim của Bùi Sắt bắt đầu sợ hãi, cố gắng tự trấn định bản thân đưa tay đẩy người nọ, tay mới chạm vào thân thể người nọ, cả người nàng liền cứng đờ, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Lòng bàn tay ướt nhẹp, duỗi tay lần mò, đặc dính. Là..... Máu sao?
Trên người này, chẳng lẽ là...... Người chết?
Ý thức được điều này, lại nghĩ tới trước khi hôn mê du binh đã vào thôn, Bùi Sắt "A" một tiếng, chợt đứng lên sải bước chạy, chỉ là thân thể còn chưa chạy được mấy bước liền lảo đảo một cái, nàng thật vất vả đứng vững, một cơn gió lạnh thổi qua, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Bùi Sắt chỉ cảm thấy sợ hãi trào lên trong lồng ngực, đột ngột khiến nàng buồn nôn.
Nhưng trong dạ dày trống trơn, nàng đã phun ra cả dịch mật rồi mà ngực vẫn sôi trào như cũ, tim đập nhanh liên hồi.
Đột nhiên, lúc nàng đang nôn mửa không dứt, lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh tiếng chém giết.
Âm thanh kia từ xa tới gần, giống như đang tiến tới chỗ nàng, Bùi Sắt không kịp nghĩ nhiều, cuống quít chạy xuống dưới đê, nàng gần như lung tung lăn loạn bò lăn xuống, mới vừa che kỹ người đa thấy nơi khúc quanh tiếng bước chân hỗn loạn chạy thẳng tới, mà sau lưng đám người kia, có một đám người cầm đuốc trong tay, có cả lợi kiếm, đuổi tới.
"Bắn tên, không tha cho bất kỳ ai?"
Hạ lệnh hẳn là giọng nói của một nữ nhân.
Bùi Sắt chấn động trong lòng, phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết, mắt thấy đám người trốn chạy kia trong nháy mắt chết một nửa, người còn lại rối rít quỳ trên mặt đất la hét cầu xin tha thứ.
Người cầm đầu mặc y phục màu đen, tóc bó cao, mặt mũi gầy gò, chính là Tiết Tình.
"Thu binh khí lại, toàn bộ những người còn lại đều mang về."
Tiếng trả lời "Dạ" cao vút, có lẽ, trận chiến này, triều đình thắng.
Bùi Sắt không kịp nghĩ nhiều, hiện tại đã không còn đường lui, nàng cũng không để ý lúc trước từng quyết liệt với U Ly không, bảo vệ tánh mạng là quan trọng nhất, vội vàng lên tiếng nói: "Tiết hộ vệ."
Bước chân Tiết Tình rời đi ngừng lại một chút, người đi theo nhất thời đề phòng, rối rít lấy trường kiếm ra hướng về bốn phía.
Bùi Sắt lại mất một lúc lâu mới bò ra khỏi rừng bông vải, đưa tay ra với Tiết Tình nói: "Tiết hộ vệ, là ta, ta ở nơi này."
"Vương phi?" Cuối cùng Tiết Tình nghe được giọng nói của Bùi Sắt, người phía dưới vừa nghe hai chữ vương phi lập tức thu hồi trường kiếm.
Tiết Tình cầm cây đuốc xuống dưới đê, kéo Bùi Sắt lên, lại quan sát nàng một lúc, Tiết Tình không nhịn được nói: "Sao vương phi biến thành bộ dáng như vậy?"
Hai chân Bùi Sắt có chút run, thật vất vả mới khống chế được, nàng bắt được cánh tay của Tiết Tình nỗ lực cười nói: "Ban ngày bị người chen lấn rơi xuống đây, vừa mới tỉnh lại."
Mắt thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cánh môi khô nứt, Tiết Tình sáng tỏ gật đầu một cái. "Vương phi cũng coi như là người hiền có trời phù hộ, nếu không phải ở chỗ này nhìn thấy vương phi, thuộc hạ còn tưởng rằng......" Nàng dừng lại không nói tiếp, tiếp theo nói sang chuyện khác: "Vương gia đang ở huyện nha, ta đưa vương phi đến huyện nha trước."
"Đừng ——" Bùi Sắt theo bản năng từ chối, lại cảm giác không được, vội vàng giải thích: "Ta muốn gặp tỷ tỷ trước."
"Bây giờ Bùi Nhiên cô nương mạnh khỏe không có việc gì, vương phi cứ việc yên tâm, vương gia thì ngược lại, một ngày không thấy vương phi, mặc dù vương gia không nói gì nhưng trong lòng rất lo lắng, không bằng vương phi theo thuộc hạ trở về huyện nha trước, rồi đi gặp Bùi Nhiên cô nương cũng không muộn." Mặc dù Tiết Tình không biết giữa hai người bọn họ xảy ra cái gì nhưng trực giác mách bảo hai người có mâu thuẫn. Thân là thuộc hạ, dĩ nhiên là hi vọng chủ tử được hạnh phúc, mà vị vương phi này bình dị gần gũi, nàng cũng thích, cho nên trong đáy lòng có mấy phần hi vọng tác hợp cho hai người.
Bùi Sắt muốn từ chối, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Tiết Tình, nàng nhất thời không nỡ cự tuyệt, vả lại U Ly......
Âm thầm suy nghĩ, cuối cùng Bùi Sắt gật đầu một cái: "Được, vậy liền về huyện nha trước."
Chắc U Ly sẽ không để ý tới mình, cùng lắm thì, sau khi trở về huyện nha, mình sẽ rời đi.
***
Đoàn người đi tới huyện nha thì đã gần đến giờ sửu (từ 1 đến 3h sáng).
Tiết Tình hộ tống Bùi Sắt tới hậu việc liền xoay người rời đi, làm Bùi Sắt vạn lần không ngờ chính là, Tiết Tình an bài nàng trong gian phòng của U Ly, lý do là, nửa đêm không nên đả động người trong phủ.
Nàng lại không thể nói nàng và U Ly đã không còn quan hệ gì, mà nay, Bùi Sắt ở trong phòng đi tới đi lui, bảo nàng phải làm sao đây.
Cũng may U Ly không có trong phủ, nếu không nàng sẽ lúng túng.
Đơn giản ăn chút gì đó, trong đầu Bùi Sắt nhớ lại tình cảnh trời tối đen gặp phải xác chết, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Ăn không biết ngon, nàng tính ở trong phòng chờ, dù sao còn mấy giờ nữa là trời sáng, chỉ cần U Ly còn chưa trở lại, nàng liền thừa dịp bỏ trốn mất dạng.
Nhưng, còn chừng ấy thời gian thì làm gì?
Bùi Sắt khổ sở.
Quấn thảm mỏng vùi ở trên ghế quý phi, nàng trơ mắt nhìn ngoài cửa sổ chờ trời sáng.
"Vương gia, ngài đã trở lại?"
Một tiếng gọi khẽ truyền đến, Bùi Sắt "cạch" một tiếng, đột nhiên cằm đập vào trên giường, đau đến nỗi phải mở miệng trách móc rồi tỉnh táo lại.
"Ừ." Bên ngoài truyền đến một tiếng trả lời trầm thấp, giống như vô cùng mệt mỏi, khiến Bùi Sắt kinh ngạc không phản ứng kịp.
U Ly trở lại?
Bùi Sắt đột nhiên nhảy lên, đi đi lại lại trong phòng, nguy rồi, nếu để cho hắn nhìn thấy mình ở nơi này, lấy tính tình khắc nghiệt của hắn, nhất định sẽ trách mình da mặt dày, sau đó, nhẫn tâm sai người ném mình ra ngoài.
Nhớ tới lúc trước hắn từng nói gặp lại mình nhất định sẽ không động lòng trắc ẩn, Bùi Sắt liền đau đầu nhức óc, mắt thấy trên cửa có động tĩnh, nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa, quay người lại liền trốn vào sau tấm bình phong ngồi xổm xuống.
Mặc kệ, chỉ cần có cơ hội, nàng phải lập tức đi ra ngoài?
Cửa "Két" một tiếng liền bị đẩy ra, U Ly mệt mỏi bước vào trong phòng.
Tìm cả đêm, lại không có kết quả gì, buồn cười, hắn với nàng thật sự là không có nửa phần duyên phận sao?
Đưa tay cởi áo khoác xuống, động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại. Ngẩng đầu quét mắt một vòng trong phòng, trên khuôn mặt của hắn có thêm mấy phần lạnh lẽo.
Ra vẻ không biết chút nào ngồi xuống ghế quý phi, con ngươi của U Ly không chút để ý quét qua ghế quý phi xốc xếch, đợi tầm mắt dừng lại trên một đôi giày của nữ nhân, thân thể hắn liền chấn động mạnh, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
Bùi Sắt thấy hồi lâu trong phòng vẫn không có động tĩnh, không nhịn được lộ ra nửa cái đầu liếc mắt nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy U Ly mặc y phục màu đen ngồi trên giường, mái tóc đen nhánh rủ xuống đầu vai, cho dù là ẩn núp ở xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở bức người của hắn.
Hắn đưa lưng về phía nàng, cả người cứng đờ, giống như đã ngủ say, trái tim Bùi Sắt chua xót, vừa thấy được hắn, chỉ cảm thấy ngực truyền đến từng trận đau đớn.
Thật vất vả kềm chế tâm tình của mình, nhìn thấy U Ly khẽ động, nàng nhanh chóng rụt đầu, cũng không dám lộn xộn chút nào nữa.
Thu hồi ánh mắt khỏi đôi giày kia, khuôn mặt của U Ly không thể hiện nét gì, đứng lên.
Hắn nhìn xung quanh phòng, sau đó trực tiếp vứt áo khoác xuống một bên, vòng cánh tay tựa vào bàn tròn ở một bên lên tiếng nói về phía trống còn lại: "Ra ngoài, ngươi cảm thấy, ngươi có thể trốn đến khi nào?"
Thân thể hắn từ trước đến giờ, cho dù là mùa đông khắc nghiệt, y phục trên người cũng chỉ có hai tầng.
Mà lúc nãy đã cởi áo khoác nên chỉ còn dư lại áo lót, áo bào màu trắng xốp bọc lại thân thể tráng kiện của hắn, nổi bật lên thân hình cao to. Mái tóc đen nhánh, đôi môi nhấp nhẹ, bộ mặt thâm thúy, một đôi mắt phượng hẹp dài, giờ phút này thản nhiên nhìn người sau bình phong cách đó không xa, đáy mắt sâu không thấy rõ ràng là bình tĩnh như nước, lại có mơ hồ có một tầng sóng to gió lớn, khiến người ta thật sự kinh hồn bạt vía.
Bị nói như vậy, Bùi Sắt rùng mình, thật lâu mới ngẩng đầu lên khỏi đầu gối.
Nàng mờ mịt một lúc lâu, sau đó lau khóe mắt đứng lên, đi ra.
Rõ ràng chỉ không gặp nhau nửa tháng, lại giống như đã qua nửa năm.
Thân hình U Ly hình như hơi gầy đi chút, điều duy nhất không thay đổi là cặp mắt sắc bén kia, nàng mới nâng mí mắt, tầm mắt của hắn tựa như chim ưng sắc bén rơi vào trên người nàng, khiến nàng không che giấu được gì.
Bùi Sắt chỉ cảm thấy hốc mắt có chút tràn đầy. Nàng cúi đầu ho nhẹ một tiếng, kềm chế cổ họng tắc nghẹn, lên tiếng nói: "Trời sáng ta liền rời đi, sẽ không quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi."
Con ngươi của U Ly vốn lạnh lùng, nghe xong câu này càng lạnh lẽo hơn, "Nếu như ngươi cảm giác phòng của bổn vương là nơi ngươi muốn vào liền vào muốn ra liền ra, vậy ngươi đã sai hoàn toàn rồi." Tầm mắt nhìn chằm chằm nàng, U Ly cất bước đi về phía nàng” "Lúc trước bổn vương cho ngươi quyền lợi ra vào, nhưng ngươi bỏ qua, hiện tại, là ngươi mình tự chui đầu vào lưới."
Bốn chữ cuối cùng là hắn cắn răng nặn ra, trong lòng Bùi Sắt run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước, lại đụng vào bình phong sau lưng, "Ầm" một tiếng, bình phong đổ xuống, đồng thời thân thể nàng run lên, nhìn U Ly tới gần mình, lại không nhịn được chân mềm nhũn, ngã xuống phía sau.
Bình phong đổ xuống đất, nàng ngã xuống, còn chưa kịp cảm thấy đau, trước mắt chợt tối sầm lại, lại có người ngã xuống theo, mặc dù sức lực không lớn, lại trực tiếp áp lên trên người nàng.
Trên cổ nóng lên, U Ly vùi đầu vào tai của nàng, đôi môi ấm áp, rơi vào trên gáy nàng, mỗi một cái đều cắt vào da thịt đau đớn.
"Tim của ngươi, thật sự là làm bằng sắt sao?"
Bùi Sắt theo bản năng kêu đau, còn chưa nói được gì, những lời này liền nặng nề rơi vào tai, ngay sau đó U Ly ngẩng đầu lên không hề gặm cắn nàng nữa, ngược lại nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt nóng rực, đáy mắt sâu thẳm từ trước đến giờ lại có một tia đỏ sậm.
Đau đớn, sợ hãi, mâu thuẫn, ẩn nhẫn, những cảm xúc phức tạp đan d[[dlqd xen vào nhau, cực kỳ rõ ràng khiến Bùi Sắt nhìn thấy liền khiếp sợ ngay tại chỗ, trên cổ đau rát nhưng không hé miệng nói.
* * *