• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (9 Viewers)

  • Chương 72~73

Chương 72: Bổn vương sao không có cưới nàng?

Edit:Thảo My

Hai người liều mạng chạy, từ sau lưng truyền đến loáng thoáng tiếng đánh nhau giống như là một đạo bùa đòi mạng khiến cho hai người không thể không sử dụng toàn bộ sức mạnh.

"A Sắt, ta chạy hết nổi rồi." Chỗ sâu trong rừng rậm, Bùi Nhiên thở hổn hển ngừng lại.

Chính Bùi Sắt cũng mệt đến muốn ngất đi, nàng nghiêng tai lắng nghe sau lưng, một mảnh im ắng, tiếng đánh nhau lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa, nhất thời cũng không khỏi buông lỏng xuống: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi chút hai người thủ hạ của hắn cũng tốt. "

Bùi Nhiên gật đầu một cái, hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cảm giác chỗ cổ một hồi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Sắt giật mình, đang muốn quay đầu, sau lưng một đạo cười lạnh lẽo truyền tới: "Đừng cử động nữa, mỹ nhân, nếu không cổ của hai người các ngươi lập tức sẽ thấy máu, như vậy cũng rất khó coi. "

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Sắt đại biến, nhưng cũng chỉ có giằng co thân thể không dám động: "Các ngươi là người nào?"

Nghe âm thanh sau lưng, trực giác cũng không chỉ có một người, quả nhiên, tiếng bước chân huyên náo phía sau, một nam tử hoa phục thanh sắc đi ra, hắn đứng ở trước mặt Bùi Sắt, tròng mắt thâm thúy, không phải Thủy Hiên sao.

"Là ngươi?" Bùi Nhiên giận không kiềm chế được: "Ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải bắt chúng ta?"

Thủy Hiên hé miệng cười cười: "Yên tâm, chỉ muốn các ngươi thay ta làm một chuyện, các ngươi sẽ lông tóc không tổn hao nào. "

"Làm việc? Chuyện gì?" Bùi Sắt mặt mày trầm xuống, trong lòng trực giác có một dự cảm xấu ập đến,

"Cũng không có đại sự gì, chẳng qua là dẫn vị phu quân kia của ngươi ra ngoài thôi. " Thủy Hiên sửa sang ống tay áo, giống như không chút để ý.

"Đừng mơ tưởng, chuyện của chúng ta cùng hắn có gì liên quan?" Bùi Sắt mặt mày hung ác, lại không nói trong lòng nàng có thừa nhận U Ly là phu quân của mình hay không, coi như thừa nhận, hắn là Vương Gia, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, chỉ sợ là đến trong tay bọn họ liền không có đường sống, dã tâm của U Ly, nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, hắn sao thế nào vì một tiểu nữ tử như mình mà buông tha tài sản tính mệnh, buông tha giang sơn tranh đoạt vất vả?

"Cùng hắn có quan hệ gì đâu?" Thủy Hiên tựa như nghe được cái chuyện gì buồn cười, cười to không ngừng, chỉ chốc lát sau, hắn chợt ngưng cười, tầm mắt sắc bén quan sát Bùi Sắt từ trên xuống dưới một vòng: "Cô nương chớ trách tai tại hạ rõ ràng cực kì, chuyện ngày hôm trước trong khách sạn, chẳng những tại hạ, kể cả tất cả thuộc hạ đều nghe được rõ ràng, chẳng lẽ cô nương lại không thừa nhận?"

Vừa nghe đến nói chuyện đêm đó, Bùi Sắt lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất, sắc mặt đỏ như rỉ máu, nhưng nàng biết giờ phút này tuyệt đói không phải là thời điểm xấu hổ, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hiên, chỉ là lời nói châm biếm chưa xuất khẩu, lại chợt nghe được ở cổ một tiếng "đinh linh", ngay sau đó bóng dáng xuất hiện trước mắt mình, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, Bùi Sắt còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thân thể đã bị người ôm toàn bộ vào trong ngực.

"Xem ra Tam hoàng tử Điện hạ rất thích nghe lén, hai vợ chồng ta, Điện hạ lại cũng muốn hội thanh hội sắc (sinh động như thật) một phen, chớ trách mọi người đều nói Tam hoàng tử Liêu Hàn là một kỳ nhân. "

Nói đến kỳ nhân, chuyện là Thủy Mộ Hiên xử lý một việc bên trong phủ, tiểu thiếp trong phủ trộm hán tử, Tam hoàng tử sau khi biết, cực kỳ tức giận, lại cho người ta lột quần áo tiểu thiếp kia ném tới " ổ ăn xin" nổi danh, mặc cho người khác chà đạp, chỉ có điều tiểu thiếp này không chết như vậy, lại bị người ta mang vào đất phong trần (chiến tranh loạn lạc), vì báo mối thù nhục nhã, tiểu thiếp này thừa dịp Tam hoàng tử vào đất phong trần, sắp xếp người bỏ thuốc hắn, loại thuốc kia sẽ làm người khác toàn thân vô lực, nhưng thần trí ngược lại cực kỳ thanh tỉnh, mà tiểu thiếp này cố ý dùng thân thể nghìn người chà đạp của mình ngủ cùng Tam hoàng tử Điện hạ, kết quả là, cái sự kiện khuất nhục này truyền khắp cả Liêu Hàn, người người đều nói, Liêu Hàn Tam hoàng tử, chẳng những xử lý sự vụ thủ đoạn dị thường, ngay cả nơi yên hoa tầm hoa vấn liễu cũng bất đồng, liền cho hắn cái phong hào "kỳ nhân", U Ly nói ra cái này, đơn giản là nhục nhã hắn.

Không sai, quả nhiên, Thủy Mộ hiên vốn là kinh ngạc vì hắn xuất hiện ở đây, và việc hắn làm thế nào biết được thân phận của mình, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, vẻ này từ kinh ngạc đã biến thành tràn đầy lửa giận: "Người tới, bắt hắn cho Bản hoàng tử, bất luận sống chết."

Hắn phất tay nhắm thẳng vào U Ly, mọi nơi người trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, U Ly ôm Bùi Sắt lui về phía sau một bước, trong không khí chợt nhiều hơn mấy đạo bóng dáng, cùng thủ hạ Thủy Mộ Hiên chiến chung một chỗ,

"Muốn bắt U Ly ta, bản lãnh của ngươi hình như kém một chút."

U Ly cười nhạt một tiếng, nhặt hai mảnh lá cây cài với đầu ngón tay, chỉ một tiếng ré dài, lại từ chỗ sâu trong rừng rậm xuyên ra hai con ngựa, một có người, một không người nào.

U Ly mang theo Bùi Sắt nhảy lên con ngựa không có người, sau lưng, một hắc y nhân khác đã kéo Bùi Nhiên lên.

Thấy Bùi Nhiên cũng được cứu, Bùi Sắt lúc này mới an tâm, mặc cho U Lý đánh ngựa mang nàng rời đi.

Con ngựa chạy gấp, chỉ một lát, âm thanh sau lưng đã biến mất không thấy gì nữa, đối diện gió lạnh đánh vào trên mặt, bây giờ lại là đêm khuya, Bùi Sắt không nhịn được ôm lấy mình run lẩy bẩy.

Nhận thấy nàng lạnh, U Ly cởi áo khoác xuống khoác lên người nàng, ôm cả thân thể nàng chặt hơn vào trong ngực.

Thân thể Bùi Sắt vốn là cầm cự, nhưng con ngựa lắc lư, nàng cũng mừng rỡ, dính thân thể vào trên lồng ngực ấm áp của hắn, tùy ý sưởi ấm.

U Ly cúi đầu nhìn qua nàng một cái, mặc dù trong bóng tối căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng tâm tình hắn vẫn vui vẻ như cũ nâng khóe môi lên, thậm chí thả chậm tốc độ của ngựa, mặc cho nàng yên ổn ngủ say.

Ngựa của hắn tốc độ vừa chậm, mã tốc (tốc độ ngựa) của U Vân sau lưng cũng không thể không chậm lại.

Cả trong hành trình, bởi vì bị một nam tử xa lạ vòng ở trong ngực, Bùi Nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng làm gì, nàng cũng biết thời điểm nên cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, thời điểm không nên cố kỵ, cuối cùng cũng chỉ có theo hắn đi, nhưng từ đầu đến cuối thân thể cứng ngắc dị thường,

Xem xét lại U Vân, hình như cũng không khá hơn chút nào, trong bóng tối gò má hắn ửng đỏ, từ khi bắt đầu chọn làm ẩn vệ của U Ly, vận mạng của hắn hình như cho tới bây giờ đều là đánh đánh giết giết, đi theo U Ly một tấc cũng không rời, vì vậy ngần ấy năm đã qua, đối với nữ nhân, hắn đều chỉ biết người, không biết thân thiết, dưới mắt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn nhất thời không khỏi khoái chí, hơn nữa bởi vì không dám ôm quá chặt, bị con ngựa lắc lư, trong lúc lơ đãng chỗ cánh tay thường thường đụng phải ngực mềm mại của đối phương, trong lòng hắn một hồi hốt hoảng không chịu nổi, thật vất vả nhìn thấy đằng trước mã tốc thả chậm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặc cho con ngựa chậm rãi đi về phía trước.

***********************************************************************************************

Đêm khuya tới, sương hoa khắp nơi, bởi vì cả vùng đất một mảnh trắng xóa, thì ngược lại có thể nhìn thấy đường trước mắt.

Từ khách sạn trên trấn tới đây, U Ly tốn ba canh giờ, nghĩ đến trở về lúc này, đường dài nửa đếm, tất nhiên có thể bị đông lạnh, trùng hợp đằng trước có một sơn cốc, trong cốc động huyết có thể thấy được, U Ly vui mừng trong bụng, không nhịn được liền thúc ngựa đi tới.

Bùi Sắt còn vẫn còn ngủ say, ôm nàng nhập động, nàng lại nửa phần bất giác (không phát hiện), nghĩ đến là ngủ rất sâu.

Một con ngựa, U Vân vội vàng tự động đi tìm củi, đợi lửa cháy, cả động huyết lập tức ấm áp không ít, không kém bên trong phòng.

U Vân tất nhiên không dám cùng U Ly ở một nơi, hắn chọn một cái hố huyết khác nhóm lửa, Bùi Nhiên do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn theo hướng U Vân đi tới.

Đêm đã khuya, khắp nơi im ắng, chỉ còn dư lại tiếng lốp bốp của nhánh cây trong đống lửa, rõ ràng vang dội.

Bùi Sắt bị đói tỉnh, thanh âm trong bụng ngọa nguậy "Ừng ực" thuận thế cũng đánh thức U Ly.

"Ta đói. " Đối với việc mình thế nào nằm ở trong ngực U Ly, nàng nửa phần cũng không kỳ quái, chỉ lấy cặp mắt to linh động nháy nháy nhìn U Ly.

"Đói?" U Ly lần đầu tiên cảm thấy mấy phần buồn cười, tầm mắt chuyển một cái, ánh mắt chợt sâu cúi người che môi của nàng lại, giọng nói không rõ: "Trước cho Bổn vương ăn no, Bổn vương đi tìm ăn cho nàng. "

Bùi sắt è hèm mấy câu, tỏ vẻ kháng nghị, khắc chế đối phương tay như kẻ trộm thăm dò vào áo cầm nơi đẫy đà của nàng, thân thể Bùi Sắt run lên, vốn là kháng nghị nhưng dưới kỹ xảo thành thạo của hắn rất nhanh tan thành một vũng nước, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

U Ly đối phó nữ nhân rất chuyên nhất, hắn chỉ đụng thân thể Bùi Sắt mấy lần, cũng rất mau đã khống chế được những chỗ nhạy cảm của nàng, mỗi lần đều chọn chỗ lợi hại , khiến cho Bùi Sắt chống đỡ không được, tự động xin tha.

Chỉ là có kinh nghiệm lần trước, lần này, Bùi Sắt duy nhất học được chính là cắn chặt răng, chết sống cũng không để cho mình phát ra âm thanh.

U Ly buồn cười nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của nàng, khóe môi cong lên, vốn là thế công dịu dàng trong nháy mắt chuyển thành sóng to gió lớn đánh tới, Bùi Sắt nhịn không được kêu lên thành tiếng, hắn càng hài lòng, một cái mãnh liệt hơn cái trước, đợt sóng giống như vô số lửa khói nở rộ ngay trước mắt, Bùi Sắt rốt cuộc nhịn không được, lại bị người kia công phá, yêu kiều phát ra tiếng.

Trời vừa sáng, lúc này hai người mới lăn qua lăn lại xong nằm nghỉ ngơi.

Âm thanh ban đêm, ở một chỗ khác U Vân tự nhiên nghe rõ ràng, không kêu hai người , hắn liền đứng dậy đi tìm thức ăn.

Mới qua mấy canh giờ, không ngờ bên ngoài đã bị bão tuyết bao trùm, tuyết rơi như lông ngỗng khuynh hướng vẫn không giảm, rơi xuống càng nhiều khuynh hướng càng lớn.

Trong lòng U Vân vui mừng, tuyết thiên như vậy, tìm thú hoang tất nhiên có thu hoạch.

Quả nhiên mới đi ra ngoài, trở lại, trên tay đã cầm mấy con gà rừng.

Bùi Nhiên đói lả, vừa thấy được thức ăn vui mừng cùng U Vân, xử lý gà rừng sạch sẽ, chia phần ăn.

Ngay từ lúc U Vân trở về, U Ly đã tỉnh, hắn nhìn Bùi Sắt ngủ say bên người, không đành lòng lên tiếng quấy rầy, cho đến khi bên ngoài truyền đến mùi thơm, lúc này hắn mới mặt mày nhất khiêu, kêu Bùi Sắt dậy.

"Nếu không dậy, sẽ không còn đồ ăn."

Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, Bùi Sắt lập tức liền mở mắt, trong lòng U Ly cảm giác ra buồn cười, tiếp tục dẫn dụ nói: "Ta xem gà quay cuả U Vân cũng nướng chín, như thế nào? Có muốn đứng lên hay không?"

Bùi Sắt vội vội vàng vàng gật đầu, ngón tay vừa động, lúc này mới phát giác trên người ăn mặc chưa chỉnh tề, lập tức ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: "Cái đó, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta liền theo sau. "

U Ly liếc nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, cuối cùng không hề trêu chọc nàng nữa, gật đầu một cái đi ra ngoài.

Một chỗ khác, U Vân Bùi Nhiên đang ăn vui vẻ, thấy hắn đi vào vội vàng nhường chỗ.

U Ly nhìn bọn họ một cái, cũng chọn vị trí, ngồi trên chiếu, hắn không nhận lấy thịt đã nướng chín U Vân đưa tới, ngược lại nói đưa một con gà tự mình động thủ.

Dùng dao găm đem ức gà lấy lên, vừa dọn dẹp tốt một phen, chờ lúc rốt cuộc nướng trên lửa, Bùi Sắt đã mặc chỉnh tề, không được tự nhiên đi vào.

U Vân chỉ cúi đầu ăn của mình, Bùi Nhiên cũng làm bộ tối hôm qua cài gì cũng không nghe thấy, vốn muốn đưa lên một miếng thịt cho Bùi Sắt, suy nghĩ một chút, nàng lại rút ngón tay trở về chỉ vào chỗ bên người U Ly nói: "A Sắt, nhanh ngồi, ngươi nhất định cũng đói bụng, thịt vương gia nướng rất nhanh là có thể ăn được rồi. "

Bất đắc dĩ, Bùi Sắt chỉ đành phải dịch bước đến bên người U Ly ngồi xuống, im lặng không nói lời nào, thấy tình hình như vậy, U Ly nhìn mắt nàng, châm chọc nói: "Thế nào? Chỉ là mặc quần áo cũng tốn công phu, rời Bổn vương một lát, ngay cả phu quân cũng không gọi?"

Bùi Sắt lập tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, nàng hung ác trợn mắt nhìn U Ly một cái, lượm chủy thủ U Ly mới vừa cắt thịt đặt ở cổ U Ly nói: "Ngươi lại nói, ta đây liền thịt người nướng ăn."

Thân thể U Ly ngừng lại, đối diện hai người Bùi Nhiên và U Vân sắc mặt đã đại biến.

"Thịt người nướng? Nàng dám không?" U Ly lại trực tiếp cười một tiếng, như cũ tự nướng thịt: "Nếu nàng thật có can đảm kia, cũng sẽ không thấy người chết sợ đến thảm không còn nét người."

Hắn nói, là chuyện lần trước săn thú ngã vào Đoạn Cốc.

Bùi Sắt lạnh lùng khẽ hừ, thu hồi chủy thủ vỗ vỗ bàn tay mình, không chút để ý nói: "Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là người? Vương Gia ngươi nói đúng không ?"

"Thỏ nóng nảy tự nhiên sẽ cắn người, về phần người này......" U Ly chuyển con mắt nhìn về phía nàng, một đôi mắt nhiếp nhân tâm phách ( hút hồn phách) tự dưng hiểu rõ lòng người: " Chuyện mưu sát phu quân, nàng quả quyết không biết."

"Ngươi." Bùi Sắt giận đến lập tức không có biện pháp, lại một lần nữa cầm đao hướng về phía hắn nói: "Ngươi không cần luôn nương tử vi phu giắt khóe miệng, bản cô nương còn chưa cùng ngươi thành thân đấy."

"Tại sao không có? Ngày nàng đưa tang mười dặm hồng trang, người toàn kinh thành đều biết, Bổn vương sao lại không cưới nàng?"

"Chính ngươi nói là ngày đưa tang, như thế nào có nghĩa?"

U Ly lấy con ngươi nhìn nàng ngu ngốc, châm chọc nói: "Xin hỏi Bùi Sắt cô nương, nàng hiện nay đã chết rồi sao? Vui vẻ cùng Bổn vương cãi vả như vậy, làm sao liền không tính toán gì hết?"

"Ta......" Bùi Sắt nhất thời không biết nói gì, còn không nghĩ ra cách giải thích tốt hơn, đối diện, Bùi Nhiên đã tiến lên bắt được chủy thủ trong tay của nàng.

"Vương Gia, lại nói, ngươi mặc dù mười dặm hồng trang cưới A Sắt, nhưng hai người vẫn không có bái đường thành thân, cho nên cửa hôn sự này không tính được. " Bùi Nhiên đặt chủy thủ xuống, một câu đã nói toạc ra chỗ quan trọng.

Chân mày Bùi Sắt lập tức vui mừng, vỗ tay nói: "Đúng vậy, không có bái đường, như thế nào coi là thành thân?"

Vẻ mặt U Ly lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt cô nương, hai người chúng ta có vợ chồng chi thực hay không?"

Chương 73: Trong lòng nàng có Bổn vương

Edit: Thảo My

U Ly mặt mày lập tức lạnh xuống, nhìn về phía Bùi Sắt con ngươi lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt cô nương, hai người chúng ta có tính có vợ chồng chi thực hay không?"

U Ly nói chuyện đồng thời, con ngươi tự nhiên quét qua trên mặt Bùi Nhiên, người sau vội vàng cúi đầu, lưu lại một mình Bùi Sắt dựng râu trợn mắt. Nhất thời phủ nhận không phải, thừa nhận càng không phải, nín một hồi lâu, nàng tác tính đặt mông ngồi xuống đất nói: "Vương Gia không nghe qua hai chữ tình nhân sao? Lúc này ta thân tự do, coi như cùng ngươi có vợ chồng chi thực thì như thế nào, Bùi Sắt ta không quan tâm?"

"Tình nhân?" U Ly lạnh lẽo khạc ra hai chữ, trong con ngươi toàn bộ băng hỏa đều bắn tới trên người Bùi Sắt, U Vân cách người hắn không xa đã sớm cúi đầu, bỏ lại một mình Bùi Sắt ngăn cản lửa giận của hắn, đột nhiên chính hắn lại cười lên một tiếng tiếp tục nói: "Nói như vậy trong lòng nàng có Bổn vương hay sao?"

"Làm sao có thể?" Bản phòng bị của Bùi Sắt ngăn cản hắn phát tác, không ngờ hắn lại nói ra lời này, theo bản năng liền phản bác: "Ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt mình, ta khi nào chỗ nào nói trong lòng có ngươi rồi hả ?"

"Nếu không có, vậy tại sao nàng lại nói hai chữ tình nhân? Không có quan hệ phu thê, lại có vợ chồng chi thực, khi nàng tình ta nguyện mới có thể xưng là tình nhân, thế nào? Chẳng lẽ là tự nàng nói sai rồi hay sao?" U Ly nhếch môi cười lạnh.

"Ta. . . . . ." Bùi Sắt nhất thời không nghĩ được lời giải thích tốt hơn, chỉ đành phải thua trận, một hồi lâu mới lúng túng nói: " Dù sao ta cũng không thích ngươi."

Con mắt U Ly trong nháy mắt phát lạnh, vốn là tay nắm nhánh cây nướng gà liều mạng bóp chặt, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Sắt, bị hắn nhìn có chút sợ, Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, người sau rốt cuộc lạnh lùng khẽ hừ, ném gà quay nướng xong tới ngực nàng, đứng dậy sải bước bỏ đi ra ngoài.

"U Vân, đuổi theo?"

Câu nói lạnh lùng vừa dứt, U Ly đã xoay người lên ngựa, chạy gấp đi.

Bùi Sắt luống cuống tay chân tiếp được gà quay, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã thấy hắc bào của U Ly ở cửa động chợt lóe, hoàn toàn mất dạng.

Bên ngoài tuyết rơi nhiều tán loạn, tuyết đọng không đến đầu gối, đập vào mắt, trừ bông tuyết tung bay, là một mảnh trắng xóa.

Âm thanh U Ly vừa dứt, U Vân vội vàng ném gà nướng còn chưa ăn xong xuống, bước nhanh đi theo, bỏ lại hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ.

Đợi lúc phản ứng kịp, Bùi Nhiên bước nhanh ra khỏi cửa động, nhưng bên ngoài tuyết đọng quá sâu căn bản đi ra không được, không nhịn được, nàng hướng bóng lưng hai người rời đi hô lớn: "Vương Gia, ngươi mặc kệ chúng ta?"

Bùi Sắt cũng đi theo đứng lên, chỉ là trong một lúc không biết làm sao.

U Vân vốn đã lên ngựa, nghe được âm thanh của Bùi Nhiên, thân hình ngừng lại, rốt cuộc xuống ngựa đi tới cửa động nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Vương phi, người không thể dùng mềm mỏng, nói một câu vương gia thích được sao?"

Bùi Sắt ngẩn người, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Ta làm sao phải chịu thua, ta vốn cũng không thích hắn, chẳng lẽ muốn làm trái với tâm ý của mình nói thích sao?"

"Tâm tư Vương phi, làm thuộc hạ vốn không nên suy đoán, nhưng mà lần này vương phi thật sự đã làm tổn thương tâm vương gia." U Vân nói xong, tựa như khẽ thở dài một cái, lúc này mới đứng dậy lên ngựa, đi theo U Ly, chạy gấp đi.

Cho đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất ở đầu đường sơn cốc, Bùi Nhiên mới xoay người lại, thấy thần sắc Bùi Sắt ảm đạm, liền ngắt bả vai của nàng nói: "Chớ khổ sở, chờ tuyết ngừng, chúng ta trở về là được."

Bùi Sắt gật đầu một cái trở về chỗ cũ ngồi xuống, gà nướng trong tay chỉ bị gió ở cửa động thổi một lát đã lạnh thấu, nhìn một lúc lâu, Bùi Sắt mới vừa đặt gà quay vào bên môi hung hăng cắn một cái, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nhiên cười nói: "Tỷ tỷ cũng ăn, ăn no, chúng ta mới có hơi sức trở về."

Bùi Nhiên lo lắng nhìn mắt nàng, từ chối cho ý kiến.

Từ lúc bình minh đến hồng hôn, bão tuyết vẫn không có ngừng.

Tuyết đọng ở cửa động mắt thấy đã có khuynh hướng tăng lên, Bùi Nhiên nhìn trong động còn dư lại con mồi cùng củi lửa cũng không nhiều, không khỏi lo lắng.

Tiếp tục như vậy, chỉ sợ họ còn chưa có đói chết, đã bị tuyết bao trùm chết rét.

"Tỷ tỷ, ta xem tuyết này nhất thời không dừng được, sống ở trong động, chỉ sợ có chờ cái chết, không bằng bây giờ chúng ta đi ra ngoài, thừa dịp trời còn chưa tối, nói không chừng chúng ta có thể ở trên đường gặp phải người nào, nói cũng không chừng."

"Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này?" Bùi Nhiên nhìn bông tuyết bên ngoài không có dấu hiệu ngừng nghỉ, cắn răng.

Hai người lấy toàn bộ thức ăn còn dư nướng chín sau đó mang ở trên người, lập tức chọn một nhánh cây to khỏe cầm ở trên tay, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Tuyết rất sâu, mỗi một bước cũng hao hết hơi sức. Thời điểm bắt đầu, tuyết đọng không ướt giày vớ, nhưng đi được chừng nửa canh giờ, từng bước đi của hai người đã bắt đầu khó khăn rồi, chẳng những giày vớ ướt đẫm, quần từ chân trở xuống, toàn bộ kết thành băng, vả lại tay chân tê lạnh, căn bản không làm gì được.

"A Sắt. . . . . ." Hơi thở Bùi Nhiên yếu ớt, chỉ cảm thấy cả thân thể cũng đã tê lạnh, hơi sức cũng từng điểm từng điểm biến mất.

"Tỷ tỷ. . . . . ." Bùi Sắt vội vàng nâng nàng lên, chính nàng cũng cảm thấy trước mắt thỉnh thoảng một hồi mờ mờ, tựa như một giây kế tiếp sẽ bất tỉnh: "Tỷ tỷ, chịu đựng. . . . . . Nơi này không thấy được nông hộ, nếu như thời điểm này không có chịu đựng, vậy chúng ta thì vĩnh viễn lưu lại trong đống tuyết ở nơi này rồi."

Bùi Sắt cắn răng đỡ chắc Bùi Nhiên, lúc nàng đưa tay, trọng lượng cả thân thể Bùi Nhiên cơ hồ đều áp đến trên người nàng, nàng suýt nữa đứng không vững, cũng may là ổn định được thân hình.

Bùi Nhiên nghe vậy, con ngươi xoay chuyển, tựa như khôi phục mấy phần hơi sức, cắn răng gật đầu một cái.

Hai người lại đi được vài bước đường, nhưng bóng đêm càng sâu, nhiệt độ càng thấp, thân thể hai người cơ hồ toàn bộ thành băng, đôi môi cũng mất một tia huyết sắc.

"A Sắt. . . . . . Ngươi thật không thích Nhiếp Chính vương sao?"

Bùi Nhiên nỗ lực khôi phục mấy phần hơi sức, run lẩy bẩy đồng thời không khỏi hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Tim Bùi Sắt đập mạnh và loạn nhịp, có chút mờ mịt nhìn về phía Bùi Nhiên, thấy nàng vẫn chờ đợi mình trả lời, mới cúi đầu nói: "Nói cái này làm gì, vô luận là có hay không, cũng không thay đổi được tình cảnh chúng ta hiện nay. Nếu hắn bỏ lại chúng ta, chỉ sợ, chính phân lượng ta trong lòng hắn cũng chẳng qua được như thế."

Trong lòng Bùi Sắt khổ sở, nhìn về phía trước mắt đều là một mảnh trắng xóa: "Tỷ tỷ, ta nghĩ xong rồi, nếu như lần này chúng ta có thể sống sót, chúng ta liền đổi một cái quốc gia, không cần lại ở lại Kỳ Quốc, như vậy sẽ không có người biết chúng ta, cũng sẽ không có người tìm được chúng ta."

Mắt Bùi Sắt phát sáng, tựa như thấy được hi vọng, thân thể lại cũng như kỳ tích khôi phục chút hơi sức: "Tỷ tỷ, chúng ta không cần buông tha, trời không tuyệt đường người, có lẽ chúng ta kiên trì lập tức có thể nhìn thấy hi vọng?"

Bùi Nhiên theo tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, một hồi lâu mới "Ừ" một tiếng, coi như tán thành.

"Vậy chúng ta tiếp tục đi?"

Dìu Bùi Nhiên lên, hai người lên tinh thần tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ, thân thể nàng cứng đờ, quay đầu nhìn bên hông, chợt hoảng hốt .

"Tỷ tỷ ——"

Bùi Nhiên té ở trong tuyết, nhìn dáng dấp đã hôn mê, Bùi Sắt vội vội vàng vàng tiến lên dìu nàng, phí hết sức lực nửa ngày mới đỡ Bùi Nhiên lên được, mượn hơi yếu tuyết quang, lúc này mới phát giác sắc mặt Bùi Nhiên chìm trong tối tăm, đôi môi phát thanh, hiển nhiên là đông lạnh đến không chịu được.

"Tỷ ——" Bùm bùm, nước mắt rơi vào trong tuyết, nửa điểm âm thanh cũng không có, Bùi Sắt cơ hồ là khi nhìn rõ sắc mặt Bùi Nhiên trong nháy mắt liền bị sợ đến lục thần vô chủ (không làm chủ được tinh thần): "Tỷ, ngươi không thể có chuyện gì?"

Phóng tầm mắt nhìn, đằng trước vẫn là một mảnh trắng xóa, nhìn lại phía sau, sơn cốc sớm chẳng biết đã đi đâu, mà nay tiến cũng không được lùi cũng không xong, Bùi Sắt không còn cách nào, chỉ đành phải cắn răng bỏ nhánh cây lại, ngồi xổm người xuống đeo Bùi Nhiên lên.

Nàng vừa khóc vừa đi, ngã xuống lại bò dậy, chỉ cảm thấy nước mắt cũng chảy khô nhưng không thấy được nửa phần hi vọng.

Lần cuối cùng ngã xuống trong tuyết, hơi sức đứng dậy cũng không có, chỉ đành mặc cho cả bộ mặt chôn ở trong tuyết, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nếu như thời gian trùng sinh chỉ có ngắn như vậy, nàng coi như là buôn bán có lời, hay là thua thiệt đây?

Buồn cười, cười không nổi, lúc không khí lồng ngực chỉ còn một chút xíu trôi qua, nàng chợt ngẩng đầu lên, há mồm thở dốc.

Thì ra là chết, khó chịu như vậy?

"Két. . . . . . Két. . . . . ."

Chợt âm thanh vật nặng đạp vào đất tuyết đột nhiên khiến Bùi Sắt ngẩng đầu, nhưng hai mắt nàng biến thành màu đen cái gì cũng không nhìn thấy. Trong trực giác là có người đi tới chỗ các nàng, trái tim Bùi Sắt vui mừng, chợt nhảy lên một bước, nhưng bây giờ thân thể nửa phần hơi sức cũng không có, chân nàng vừa động, cả người lại một lần nữa ngã vào trong tuyết.

Tiếng bước chân đằng trước đột nhiên trở nên gấp rút hơn, Bùi Sắt vui mừng nở nụ cười, nhưng nàng thấy không được, chỉ thấy hai luồng bóng đen đi về phía mình, sau đó lúc bóng đen gần ngay trước mắt, tay bị người tới hạ xuống, nàng lập tức bắt được ống tay áo người nọ, nhờ giúp đở nói: ". . . . . . Cứu. . . . . . Cứu lấy chúng ta. . . . . ."

Nàng chỉ cảm giác một câu nói liền đã dùng hết hơi sức toàn thân. Người nọ tựa như cả người rung một cái, ngay sau đó chợt ôm nàng vào trong lòng, giọng nói mang nức nở: "Là ta. . . . . ."

Bùi Sắt ngẩn ra, âm thanh kia. . . . . . Nhưng nàng không kịp phản ứng, trái tim buông lỏng đồng thời, thân thể cũng mềm nhũn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

"Vương Gia, con ngựa chạy một ngày, vừa lạnh vừa mệt, trước mắt tuyết lại sâu, chỉ sợ là không thể cõng người?" Âm thanh U Vân lo lắng gần trong gang tấc.

"Không sao, hai con ngựa thay nhau cõng Bùi Nhiên, nhất định có thể đi được ra ngoài." U Ly cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn Bùi Sắt trong ngực cho dù là hôn mê cũng lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh nhạt nói.

"Vương Gia ngài làm thế nào? Hơn nữa còn có vương phi. . . . . . Vương Gia ——"

Mắt thấy U Ly lại mang Bùi Sắt lên, U Vân vội vàng tiến lên: "Vương Gia không được, lại không nói chân người đều ướt rồi, đường xa như vậy cõng về, thân ngươi làm sao chịu nổi?"

"Không sao." U Ly nhàn nhạt khạc ra hai chữ, cõng Bùi Sắt liền đi.

"Vương Gia, không bằng để cho thuộc hạ tới cõng, ngài phải giữ gìn thân thể. . . . . ." Chợt bị một ánh mắt lạnh lùng của U Ly quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy mình Vương Gia thất thiểu chính tiêu sái ở phía trước, hắn chỉ lấy ngựa lập tức đuổi theo.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom