• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (4 Viewers)

  • Chương 66~67

Chương 66: Bí mật động trời về thân thế

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Thấy Bùi Sắt quay người sang, nam tử kia có chút kinh ngạc, trong mắt thoáng qua ý tứ gì đó, nhìn chằm chằm về phía Bùi Sắt, ánh mắt một mực không dời.

Bùi Sắt suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng không chú ý đến chuyện khác nữa, nói với tiểu nhị: “Chúng ta không làm khó dễ ngươi nữa, chúng ta sẽ chuyển đi.”

Bùi Nhiên chưa kịp nói thêm gì đã bị Bùi Sắt kéo vào phòng, tiểu nhị đứng ở cửa mừng rớt nước mắt.

Đợi hai người thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời đi, hai chân mới bước tới đại sảnh, nam tử y phục tôn quý liền đứng dậy đi về phía họ.

Mặc dù trong lòng Bùi Sắt kinh hoảng, nhưng thấy hắn ngăn lại, cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

“Hai vị cô nương không cần vội vã rời khỏi, là do tại hạ lỗ mãng?” Nam tử kia đi tới trước bọn họ, giọng nói vang vọng hữu lực. Chỉ thấy hắn nhìn về sau lưng một cái, lập tức có một nam nhân khác đi lên, hắn trực tiếp căn dặn: “Từ Ước, dọn dẹp phòng chữ Thiên của chúng ta, tặng cho hai vị cô nương này.”

Trong lòng Bùi Sắt kinh ngạc, nam tử thị vệ kia cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, đáp “Dạ.” rồi đi lên lầu.

Nam tử y phục tôn quý liền chắp tay nói: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng vì có duyên, tại hạ họ Thuỷ tên chỉ có một chữ Hiên, dám hỏi hai vị cô nương đây tên họ là gì?”

Bùi Sắt, Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, suy đi nghĩ lại một lát mới nói: “Tên của hai người chúng tôi thực sự không đáng nhắc tới, để công tử nghe thấy ngược lại sẽ chê cười, ý tốt của công tử chúng tôi xin nhận, chỉ là đột nhiên nhớ ra chúng tôi còn có chuyện cần làm, xin được đi trước, mong công tử lượng thứ.”

Bùi Nhiên dứt lời, liền kéo Bùi Sắt cùng rời đi, nam tử kia nhìn hai người đi xa, đôi con ngươi lộ vẻ sắc bén.

Hai người vòng vo một hồi trên đường cái, làm sao một thị trấn nhỏ như thế này lại tìm không ra cái khách điếm thứ hai chứ, bất đắc dĩ, họ đành tìm một nhà dân xin ngủ lại qua đêm, cũng may gia đình này thấy hai nàng chỉ là hai cô nương, lại đêm hôm khuya khoắt, liền đồng ý.

Trời rất nhanh đã sáng. Chủ nhà là hai bà cháu một già một trẻ, thấy hai người thức dậy, nhiệt tình bưng cháo rau cùng mấy đĩa dưa muối tới mời họ.

Bát cháo rau kia rất ít gạo, cả cái bát to hầu như đều chỉ chứa nước canh suông, thấy Bùi Sắt nhìn về phía bát cháo, bà lão cẩn thận cười cười: “Hai vị cô nương, trong nhà nghèo nàn, tìm không nổi đồ ăn ra hồn, nếu cô nương không chê cứ ăn tạm một bữa.”

Đứa cháu ngồi trong lòng bà lão là một tiểu cô nương mới năm, sáu tuổi, bím tóc dài được chải gọn, mặc dù mặt nhìn bẩn thỉu nhưng đôi mắt to lại sáng ngời, đoán rằng sau khi lớn nhất định sẽ là một mỹ nhân. Chỉ thấy đôi mắt tiểu hài tử nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn, rõ ràng mặt đầy thèm thuồng, lại chỉ dám nuốt mấy ngụm nước bọt.

Bùi Sắt thấy thế, đứng dậy đi tới cạnh mặt bàn rồi ngồi xuống, vẫy tay với tiểu cô nương kia nói: "Nói cho tỷ tỷ biết, muội tên là gì?"

"Muội tên là Oa Hề." Giọng nói của nữ hài tử trong vắt, rõ ràng hơi sợ hãi.

Ngay sau đó Bùi Sắt cười khẽ, sờ đầu của tiểu cô nương một cái, nói với lão phu nhân: "Bà bà, chúng ta vốn không quen nhau, có thể được bà bà chiêu đãi như vậy, đã là may mắn không thôi. Bà bà ngồi xuống, hai người chúng ta cũng không quá đói, cháo này chúng ta cùng nhau ăn."

Lão bà kia nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Cô nương, như vậy sao được......"

Oa Hề vốn đang vô cùng thèm ăn, thiếu chút nữa đã đưa bàn tay nhỏ bé ra nhận chén, nhưng nghe xong lời nói của nãi nãi, bé vội vàng siết chặt nắm tay, ngồi bất động ở chỗ đó.

Bùi Nhiên ở một bên chợt cười nói: "Bà bà không cần câu nệ, nếu cứ khách khí như vậy, đêm qua hai người chúng ta cũng không dám ở lại bên trong nhà của bà bà."

Lão phu nhân thấy các nàng nói như vậy, cũng không từ chối nữa, liền ngồi vào bên cạnh Oa Hề.

Oa Hề vừa thấy bà nội có động tác, lập tức vui mừng rạo rực thổi cháo Bùi Sắt đưa tới, uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn.

Mặt của Bùi Sắt và Bùi Nhiên đầy ý cười, lão bà kia thấy thế vốn còn định ngăn cản Oa Hề, nhưng nhìn tiểu nha đầu ăn ngon như vậy cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, ngay sau đó cũng cười .

Hai chén cháo chia làm bốn phần, bốn người ăn vui vẻ hòa thuận.

"Tỷ tỷ, dung mạo của tỷ thật đẹp mắt, muội vẫn cho rằng người đẹp nhất trên thế giới là cô cô của muội, nhưng tỷ nhìn còn xinh đẹp hơn cả cô cô."

Bùi Sắt ngẩn người, từ trong chén cháo ngẩng đầu nhìn về phía Oa Hề, chỉ thấy con mắt của Oa Hề vô cùng sáng, đang cầm cái chén đã ăn sạch bóng cười si ngốc nhìn nàng.

Bùi Sắt chợt vuốt đầu Oa Hề nói: "Oa Hề cũng xinh đẹp, có lẽ sau khi lớn lên nhất định còn đẹp hơn tỷ tỷ."

"Thật chứ? Bà nội, lời tỷ tỷ nói là sự thật sao?" Oa Hề ngây thơ nằm úp sấp ở trên người lão phu nhân hỏi.

Lão phu nhân nhìn bộ dáng đáng yêu của cháu gái, không nhịn được ôm bé đặt trên đùi của mình, ôm vai bé nói: "Đúng, Oa Hề của chúng ta sau khi lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân."

Oa Hề lập tức vui rạo rực, dùng bàn tay gầy nhỏ cầm chiếc đũa gắp dưa muối đưa tới khóe miệng nãi nãi của bé nói: "Bà nội, ăn nhé?"

Ngay sau đó Bùi Sắt và Bùi Nhiên cũng khẽ cười, lão phu nhân ngậm dưa muối, cũng cười theo không khép miệng.

"Bà bà, bà có biết khoảng hơn hai mươi năm trước thôn này có một hộ gia đình họ Trầm, bộ dáng của nữ nhi cực đẹp, về sau đi theo một người đàn ông rời khỏi thôn, cho tới bây giờ cũng không trở lại hay không?"

Sau khi ăn xong, Bùi Sắt và Bùi Nhiên liếc nhau một cái, chỉ cảm thấy lúc này là thời cơ tốt, lập tức lên tiếng hỏi thăm.

Lão bà cả kinh, nhìn về phía bọn họ với vẻ dò xét: "Các ngươi là gì của nàng?"

Lão phu nhân phản ứng, nhìn hai người ở trong mắt, Bùi Nhiên nhìn về phía nàng, lập tức trả lời: "Nàng là phu nhân nhà ta, là dưỡng mẫu của ta, vị này chính là con gái ruột của nàng."

Nàng ta chỉ Bùi Sắt.

Con người của lão phu nhân xoay quanh vài vòng ở trên mặt Bùi Sắt, lại quan sát nàng từ trên xuống dưới một vòng, tự lẩm bẩm: "Giống, giống...... Thật sự là từ Mặc Tử khắc ra......"

"Bà bà nhận ra mẫu thân vãn bối?"

Bùi Sắt vội vàng tiến lên một bước, cùng Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, bộ mặt vui sướng.

"Con đi theo ta."

Lão phu nhân cũng không nói thẳng, chỉ là dẫn đầu ra khỏi phòng.

Một đường dọc theo máng dẫn nước vào ruộng mà đi, thôn Lục Hà quả nhiên là một nơi tốt, chẳng những non xanh nước biếc, đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng đều là cầu nhỏ nước chảy, giống như Giang Nam kiếp trước. Nơi Bùi Sắt đi đều bị tuyết dày bao trùm, hai người bước thấp bước cao đi theo sau lưng lão phu nhân, ngược lại Oa Hề quen cửa quen nẻo, đi theo phía sau, bộ dáng không chút mệt mỏi nào như hai người, đuổi theo lão phu nhân hỏi: "Bà nội muốn tới nhà cô cô sao?"

Lão phu nhân nhìn tiểu nha đầu vừa đi vừa nhảy, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, chỉ là thế nào cũng không chịu nói chuyện.

Ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, xuyên qua một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, chỉ thấy một tòa nhà lớn vững chắc ở trung tâm tuyết đọng, vững vàng mà đứng.

"Nơi này, chính là nhà của nàng, chỉ là, lão bà tử ta khuyên các ngươi vẫn là không nên đi vào, Thẩm gia là gia đình giàu có nhất nhì thôn Lạc Hà chúng ta, qua nhiều năm như vậy, bởi vì sự việc năm đó, ông cụ vẫn canh cánh trong lòng, về sau chỉ cần thấy người phát ngôn bừa bãi liên quan tới nàng, bất luận là người nào, nhất định hành hạ vào chỗ chết, quyết không buông tha cho một con đường sống." Nhớ tới chuyện năm đó, lão phu nhân vẫn còn sợ hãi, bà nhìn về phía hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên, mặt đầy lo lắng.

"Cám ơn bà bà, chúng ta sẽ chú ý chừng mực." Bùi Sắt mỉm cười cảm kích nhìn lão phu nhân nói.

Lão phu nhân thấy các nàng khăng khăng, chỉ đành phải thở dài, gọi Oa Hề rời đi.

Cho đến bóng dáng của hai người biến mất ở trong rừng cây, lúc này Bùi Sắt mới nhìn về phía Bùi Nhiên nói: "Chúng ta đi xem một chút."

"A Sắt......" Bùi Nhiên kéo nàng: "Lời của lão bà kia không phải không có lý, hay là chúng ta tìm hiểu rõ tình hình trước, cẩn thận hỏi thăm một lần rồi lại đi đến nhà bọn họ được không? Nếu chuyện đúng như lão bà bà nói, ông cụ hận phu nhân như vậy, chỉ sợ chúng ta đi vào, sẽ không có kết quả tốt."

Bùi Sắt suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời của nàng tràn đầy đạo lý, nhưng mà hiện tại, hai người đều đã đến đây, cũng không thể cứ như vậy mà rời khỏi, đúng lúc đang do dự, chợt nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa từ trong rừng truyền đến, hai người đưa mắt nhìn qua, đột nhiên cả kinh: người từ trong rừng đi ra, đúng là đám người ở khách sạn đêm qua.

Lúc Bùi Sắt và Bùi Nhiên nhìn thấy bọn họ, nam tử hoa phục này cũng đã nhìn thấy họ.

"Hư" một tiếng, con ngựa "vù vù" vẫy đuôi ngừng lại.

Nam tử hoa phục ngồi trên lưng ngựa, vây quanh bọn họ, tầm mắt sắc bén của hắn nhìn về phía hai người nói: "Xem ra tại hạ cùng với hai vị cô nương rất có duyên, ở chỗ này cũng có thể gặp mặt."

Bùi Sắt khẽ cười rộ lên: "Trùng hợp thôi, xin hỏi công tử, bây giờ công tử muốn đi nơi nào?"

Nếu đã gặp rồi, chi bằng thoải mái tự nhiên một chút.

Chỉ thấy Thủy Hiên nhìn lướt qua trạch viện cao lớn đằng trước, chuyển mắt nhìn về phía họ nói: "Xin hỏi nơi này còn có đường ra khác sao? Nơi chúng ta muốn đi, chắc là giống nơi hai vị cô nương muốn tới."

"Sao lại giống nhau được, chúng ta chỉ là lạc đường thôi, đi tới nơi này, phát hiện đằng trước không có chỗ đi, đang chuẩn bị quay lại, thế nên mới gặp các công tử?" Bùi Sắt nói này lời này xong, đồng thời hơi ôm quyền, nói: "Nếu công tử có chuyện quan trọng, hai người chúng ta liền không quấy rầy nữa, cáo từ."

Dứt lời, nàng liền kéo Bùi Nhiên đi, thủ hạ có người muốn đi đuổi theo lại bị Thủy Hiên ngăn cản, chỉ thấy hắn híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nói: "Để cho bọn họ đi, trước mắt, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Dạ."

Nhóm người Thủy Hiên lần nữa thúc ngựa, chạy tới trước cửa trạch viện.

Bùi Sắt kéo Bùi Nhiên đi về phía sau, lúc tới chỗ rẽ, hai người vừa mới nhanh chóng trốn một bên, đợi nhìn thấy bóng lưng đám người kia biến mất, giống như vào viện, hai người mới đi ra, núp ở sau một cái núi giả gần ngoại viện, chỉ chờ xem đám người kia đi vào rốt cuộc là làm truyện gì. Trực giác nói cho nàng biết, mục đích của đám người kia cũng giống như nàng.

Chỉ có điều nàng là để tìm người thân, ở nơi này tạm thời nghỉ chân, mà bọn họ lại khác.

Ngồi hồi lâu, trong dự kiến cũng là ngoài dự liệu, toàn bộ đám người bọn họ bị đánh ra ngoài.

Chỉ nghe một loạt tiếng ầm ỹ ở bên trong, tiếng đao kiếm không dứt lọt vào tai, Bùi Sắt kéo Bùi Nhiên gắt gao ẩn núp không dám ra, mà bên kia, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe có người hét lớn một tiếng: "Đi mau!" Ngay sau đó liền có tiếng vó ngựa vang lên trên đường lớn, mặt đất khẽ chấn động, quả nhiên mới chỉ trong chớp mắt, đã có con ngựa chạy như bay ra ngoài, nhóm người kia vậy mà lại bị đánh cho tơi bời.

Hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên than thở không dứt, đám người kia nhìn qua đều không giống như người có võ công yếu ớt, có thể đánh đám người kia ra khỏi phòng trong thời gian ngắn, xem ra thực lực của người trong đại trạch viện không thể khinh thường.

Đợi tới khi bên ngoài đã không có động tĩnh, lúc này hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên mới cẩn thận thò đầu ra, từ sau núi giả ra ngoài.

Chỉ là hai người vừa mới động, một thanh hàn kiếm đã đặt trên gáy của hai người, quát lớn: "Đứng lại, các ngươi là ai?"

Chương 67: Thẩm phủ gặp nạn

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Hai người kinh ngạc ngẩng đầu, trên núi giả, hai nam nhân cường tráng mặc áo dệt bằng gai vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm các nàng, nhìn thấy Bùi Sắt, hai gã gia đinh hơi hơi sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái. Bùi Sắt và Bùi Nhiên nhìn nhau, hai người nhân cơ hội này, một người tung ra mê dược, một người đoạt kiếm, thuần thục kiềm chế hai gã cường tráng kia.

Động tĩnh bên này kinh động đến những người khác, bọn họ nhìn sang, nhìn thấy một màn bên này, bốn năm người nhanh chóng vọt ra, tới bắt hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, hai người nhanh chân chạy, chỉ tiếc, lúc hai người tới đây không có cưỡi ngựa, bước chân của hai cô nương sao bì được mấy nam nhân cao lớn kia.

Không lâu sau, hai bên liền đấu lại với nhau, công phu của Bùi Sắt dùng để đối phó một tên gia đinh thì tương đối dễ dàng, nhưng hiện tại, những người này hiển nhiên đều là người luyện võ, chiêu chiêu tàn nhẫn, mà Bùi Nhiên ở phía sau nàng lại không biết võ công, thời gan gần nửa chung trà, hai người liền bị một đám người kia giữ chặt, lôi vào này tòa nhà kín cổng cao tường.

"Các ngươi đi vào"

Đối phương thô lỗ nhét bọn họ vào một căn phòng tối, đập vào mặt chính là khí ẩm và mùi nấm mốc, hôi chết người, có lẽ nơi này là nơi chuyên giam giữ người.

"A Sắt, muội không sao chứ?"

Trong bóng tối, Bùi Nhiên đỡ nàng dậy, bởi vì trước mắt đen thui, Bùi Sắt căn bản không nhìn rõ bất cứ thứ gì, thật vất vả nâng Bùi Nhiên dậy, hai người mò mẫm trong phòng tìm một chỗ coi như sạch sẽ mà ngồi xuống .

Ước chừng qua hai, ba canh giờ, hai người đói bụng đến hốt hoảng, nhưng bên ngoài im ắng, hiển nhiên là không có người.

Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, hai người nhiều lần đói đến tỉnh lại, lúc không thể nhịn được nữa thì đột nhiên một tiếng mở khóa "Rắc rắc" vang lên, tinh thần hai người bị chấn động.

"Két" một tiếng, cửa được mở ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào, Bùi Sắt và Bùi Nhiên không nhịn được che lại mắt. Một hồi lâu, khi hai người ngẩng đầu nhìn về ngưỡng cửa, chỉ thấy một nam tử mặc hắc bào, bộ mặt uy nghiêm đứng đó. Nhìn bộ dáng và mái tóc hoa râm của ông rõ ràng tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng cho dù đã già, thân thể của ông xem ra vẫn khỏe mạnh như cũ. Một đôi con ngươi trải qua tang thương, nhìn về phía hai nàng, lúc dừng ở trên mặt Bùi Sắt, thân thể đột nhiên chấn động, suýt nữa xụi lơ.

Người phía sau lưng thấy thế, vội vàng đỡ lấy thân thể ông gọi một tiếng"Lão gia" , Bùi Sắt nhìn thoáng qua lão nhân kia, nghĩ, có lẽ người kia chính là ông cụ trong miệng lão bà kia, cũng chính là ngoại công của thân thể này.

Thật lâu sau ông cụ mới trở lại bình thường, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Sắt không buông:"Mang các nàng ra ngoài."

Giọng nói của ông cụ mang theo chút run rẩy, ánh mắt sáng quắc, mơ hồ còn mang theo cảm xúc phức tạp.

Gia đinh ở phía sau lĩnh mệnh, liền dẫn theo Bùi Sắt và Bùi Nhiên đi ra ngoài.

Được hô hấp trong bầu không khí trong lành, hai người chợt cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái không ít, cố tình cả người đều là mùi thối, thật sự khiến cho người ta thấy khó chịu.

Bị bọn gia đinh ấn quỳ trên mặt đất, đầu gối tiếp xúc với lạnh lẽo khiến người ta không nhịn được mà hít khí lạnh.

"Nói, các ngươi là ai?" Ông lão hỏi, đồng thời tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt Bùi Sắt.

Mặc dù đã được bà bà kia báo trước cho nhưng mà giờ phút này nhìn thấy phản ứng của ông cụ, hẳn là cũng không vô tình như vậy, do dự mãi, Bùi Sắt vẫn là quyết định nói ra sự thật.

"Không biết lão gia đã nghe qua cái tên Thẩm Ngâm Hà hay chưa?" Nhịn xuống khó chịu trong người, Bùi Sắt nhìn chằm chằm ông cụ hỏi.

Thân thể của ông cụ chợt run lên, chăm chú nhìn Bùi Sắt và hỏi: "Ngươi là cái gì của nàng?"

"Thẩm Ngâm Hà là phu nhân của nhà tiểu nữ, còn đây là nữ nhi của phu nhân, hơn mười năm trước, lúc phu nhân qua đời đã nói ra thân thế của mình, nói mình là người của thôn Lục Hà, vì vậy chúng tiểu nữ mới tìm đến nơi này."

"Qua đời?"

Vừa nghe đến tin tức này, bàn tay được giấu trong tay áo của ông cụ chợt nắm thật chặt lại, gân xanh nổi lên, trong nháy mắt đó, Bùi Sắt chú ý tới ánh sáng trong mắt ông trong giây lát lụi tàn, trong nháy mắt ông cụ như già đi hơn mười tuổi.

"Qua đời......"

Thẩm Ý Chi tự mình lẩm bẩm, chợt dời tầm mắt nhìn về phía Bùi sắt, trong mắt bắn ra lửa giận: "Người tới, nhốt hai nha đầu này lại, không có sự phân phó của ta, ai cũng không đươc để họ rời đi?"

"Vâng."

Hạ nhân đỡ Thẩm Ý Chi rời đi, lập tức có hai gia đinh cường tráng tiến lên giữ chặt hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên, một lần nữa lôi vào nhốt ở trong phòng tối, mặc cho kêu gọi thế nào đều vô dụng.

"Có lầm hay không, thậm chí cháu ngoại của mình đều không nhận?"

Trong bóng tối, Bùi Nhiên hiển nhiên chưa hết giận, hướng về phía bên ngoài chửi mắng.

Bùi Sắt thở dài, đi về phía góc phòng ngồi xuống, nói: "Chỉ sợ ngoại công là quá bi thương, cho nên mới phải hận sâu đậm."

"Nhưng tóm lại muội vẫn là cháu ngoại của ông ta, coi như phu nhân có bất kỳ sai lầm gì, vậy thì chuyện cũng đã qua, hơn nữa, phu nhân cũng đi rồi, dù là thâm thù đại hận gì cũng có thể tiêu tan, hơn nữa phu nhân vẫn là con gái ruột của ông ta , máu mủ tình thâm, sao lại độc ác như vậy được?"

"Ai biết được." Bùi sắt tựa vào trên tường, chỉ cảm thấy thân thể cực kì vô lực, hồi lâu mới nói: "Chuyện của mẫu thân, có lẽ không có đơn giản như vậy."

Đến cùng là chuyện gì khiến cho ông cụ tức giận nhiều như vậy, hơn nữa đã qua mấy chục năm rồi, hận ý lại không giảm chút nào, cho đến khi lần đầu nhìn thấy đứa cháu ngoại là nàng thì hận vẫn chưa tan.

Ước chừng lại qua một canh giờ, có người vội vàng đưa đồ ăn đến.

Lúc này hai người mới biết, thì ra gian phòng tối này còn có một cửa sổ nhỏ, nhưng đã bị che đi, mở ra thì có thể thấy được ánh sáng bên ngoài.

Đồ ăn rất đơn giản, một chén cơm, hai cái bánh bao, không có món ăn nào khác.

Đối với hai người đã bụng đói kêu vang, bất chấp cơm có khó nuốt hay không cũng nhanh chóng sạch bách.

Mặc dù có thức ăn lót dạ, nhưng đến tối, hai người vẫn gặp khó khăn.

Trời đang rất lạnh, không thể ngủ dưới đất được, mấy ngày trước còn có bão tuyết, ngày mùa đông rét như vậy thân thể ai mà chịu cho nổi?

Quả nhiên không lâu sau, tay chân hai người đã cóng đến chết lặng, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói cả đêm, cho dù là nửa đêm cũng không chịu đựng được.

Hai người ôm thân thể lẫn nhau để sưởi ấm, nhưng vẫn cóng đến sợ, đành phải ở trong không gian chật hẹp bắt đầu chạy bộ, thân thể cuối cùng ấm lên một chút, đột nhiên nghe "Rắc rắc" một tiếng, có người mở cửa.

Hai người vẻ mặt vui mừng, trông mong nhìn về phía cửa.

Người đứng ở cửa là một gia đinh, tay nắm ngọn đuốc, hai người còn chưa kịp mừng rỡ, đã có gia đinh khác đi vào túm cả hai kéo ra ngoài.

Còn chưa hiểu được chuyện đang xảy ra thì cả hai đã bị bắt đến đại đường, ngẩng đâu lên thì thấy lão gia tử Thẩm Ý Chi ngồi trước mặt.

"Ngâm Hà, đứa con gái bất hiếu mi còn có gan trở về ư? Ta đã nói rồi, về sau bất kỳ kẻ nào, chỉ cần có một chút liên quan đến Thẩm Ngân Hà, ta thấy ai thì nhất định không để kẻ đó sống sót!" Thẩm Ý Chi được hạ nhân nâng dậy, đứng ở đại đường, đôi con ngươi lấp lánh hữu thần nhìn về phía Bùi Sắt Bùi Nhiên đang bị đè xuống đất.

"Hôm nay nghịch nữ mi lại còn dám để thứ nghiệt chủng này về đây, đừng tưởng rằng nó chết rồi thì có thể được ta tha thứ, nghịch nữ này, ta quyết không nuông chiều! Người đâu! Mang gia pháp ra đây."

Một hàng băng ghế dài có đóng đinh được mang ra, những cây đinh rậm rạp chằng chịt khiến Bùi Sắt Bùi Nhiên biến sắc.

"A Sắt......" Ngay cả giọng nói của Bùi Nhiên cũng run rẩy.

Bùi Sắt nuốt nước miếng một cái, nhìn khuôn mặt vô tình của Thẩm Ý Chi, giận dữ nói: "Chúng ta chỉ là ngoại tôn của Thẩm gia, không thể coi là người của Thẩm gia, vả lại các ngươi không sinh ra ta, không nuôi ta, ngươi làm thế là lạm dụng tư hình, làm trái vương pháp!"

"Vương pháp? Ở chỗ này Thẩm Ý Chi ta chính là vương pháp! Người đâu, hành hình!"

Có gia đinh tiến lên kéo Bùi Sắt Bùi Nhiên đè xuống ghế, sắc mặt cả hai đại biến, trong nháy mắt đã trắng bệch như tờ giấy.

Làm sao hai người có thể lường được, chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống, không ngờ lại gặp chuyện, hơn nữa họ hoàn toàn không hiểu đầu đuôi, cứ thế mà bị đè xuống thi hành gia pháp, sao hai người có thể chấp nhận được?

"Phụ thân, a tỷ ra đi nhiều năm như vậy, tuy mắc sai lầm, nhưng cũng đã tan thành mây khói rồi."

Phía sau lão nhân là một người nam tử trung niên, một thân hoa phục, mặt mày tuấn tú, lúc trẻ tuổi cũng có thể coi là người cực kỳ đẹp trai, hắn tiến lên một bước đứng ở sau lưng Thẩm Ý Chi, nhìn về phía Bùi Sắt Bùi Nhiên, vẻ mặt lo lắng.

"Ngươi thì biết cái gì, ta muốn cho người của Thẩm gia đời đời kiếp kiếp biết rằng, làm trái với gia quy của tôt tiên, đến cuối cùng sẽ có kết quả thế nào. Hành hình!"

Mệnh lệnh hạ xuống, gia đinh liền dùng lực ấn hai người xuống ván đinh.

Nhìn thấy đinh dài bén nhọn ngay trước mặt, trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại bản năng muốn được sống, tay của người kia còn đặt trên vai, nàng hít sâu một cái, lập tức lùi ra phía sau, tung một cú ném qua vai, mạnh mẽ vứt tên gia đình vào tấm ván đinh nhọn.

Một tiếng hét thảm vang dội bầu trời, Bùi Sắt không nghĩ ngợi nhiều, tung một cước đá tên gia đinh đang đè Bùi Nhiên vào ván, gia đinh kia may mắn bị gạt ngã. Nhân cơ hội này, Bùi Sắt kéo Bùi Nhiên chạy thục mạng về phía cửa.

Sau lưng có tiếng gió đánh úp tới, gia đinh đuổi theo sát phía sau, ở cửa có một người nhào lên, Bùi sắt thấy một tên đạp một tên, một bên khác, Bùi Nhiên đã dùng sức chạy đi mở cửa.

"Két" một tiếng cửa mở trầm đục vang lên, Bùi Nhiên đứng ở cửa hét lên với Bùi Sắt: "A Sắt, mau ——"

Không kịp suy nghĩ, Bùi Sắt đạp vào hạ thân của một gia đinh, chạy ra cửa.

Tình thế biến hóa quá nhanh, vì họ chỉ là hai nữ tử, bọn gia đinh mới không để ý, vô tình lại giúp hai người dễ dàng trốn thoát.

Đường đi tối đen như mực, tiếng la hét ầm ĩ sau lưng càng ngày càng gần, nhờ có ánh đuốc, cả hai mơ hồ nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đang đỗ ở phía trước.

Chạy bằng xe ngựa dù sao cũng nhanh hơn chạy bộ đúng không?

Không kịp nghĩ nhiều, Bùi Sắt rút trâm đỏ trên đầu, kéo Bùi Nhiên liều mạng hô lên: "Đợi muội chế ngự người bên trong xe ngựa, tỷ đánh xe chạy đi."

Bùi Nhiên đồng ý một tiếng, hai người nắm tay nhau chạy nhanh về phía xe ngựa.

Ngoài đầu xe ngựa không có phu xe, Bùi Sắt nhảy lên xe ngựa, vọt thẳng vào trong.

Chỉ là vừa vén rèm lên, bàn tay nắm trâm cài vừa giơ lên cao liền bị bắt lấy, đôi môi giật giật, nhìn người nọ thật lâu nói không nên lời.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom