-
Chương 64~65
Chương 64: Vung tay.
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Lời hắn nói, U Ly lại làm như không nghe thấy, hắn đưa mắt về phía sau, nói với đám người mang quan tài: "Sống là người của bổn vương, chết là ma của bổn vương, ngày đó ngươi có tâm dâng nàng đến trước mặt bổn vương, thì bổn vương tuyệt đối sẽ không dừng tay, dù có chết, bổn vương cũng muốn cưới nàng vào cửa nhiếp chính vương phủ, cho dù là tang lễ, cũng phải cử hành ở phủ nhiếp chính vương."
"Hoàng thúc xin đừng làm khó Cầm Ca." U Cầm Ca tiến lên một bước, đôi con ngươi vốn dịu dàng giờ phút này trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
U Ly cười lạnh, cũng tiến lên một bước, con ngươi sâu thẳm của hắn tràn đầy ngạo nghễ: "Người này, hôm nay bổn vương nhất định mang đi."
Dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm, vốn là thị vệ hộ tống quan tài sau lưng U Cầm Ca chợt rút kiếm xông ra vây trước mặt U Ly, mà phía U Ly, đội ngũ rước dâu chợt xếp thành một hàng, sau đó nhanh chóng bao thành hình tròn vây xung quanh Tấn vương phủ, kể cả U Cầm Ca cũng ở bên trong.
Người của hai bên, cầm kiếm hướng vào kẻ địch, nhưng bởi vì chủ tử không động, đành phải duy trì tư thế giằng co.
Chợt, một loạt tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
U Hi Nhiên một thân áo đỏ, thân hình cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt phượng ở xa xa liếc mắt nhìn cục diện ở cửa vương phủ, chưa đến cửa, hắn đã tung người xuống ngựa, nhảy đến trước mặt U Cầm Ca ngăn cản U Ly.
Hắn quỳ gối trước mặt U Ly, đôi con ngươi như nhuốm máu: "Hoàng thúc, làm người phải có lòng khoan dung, Tam tẩu là thê tử do Tam ca cưới hỏi đàng hoàng, cho dù giữa họ có xảy ra chuyện gì, nếu Tam ca không đưa ra hưu thư, Tam tẩu vĩnh viễn là người của Tam ca, chất tử cầu xin hoàng thúc, coi như vì mặt mũi của tiên đế, bỏ qua cho Tam tẩu."
*hưu thư: thư ly hôn.
"Đồ khốn kiếp, tránh ra." U Ly không chút lưu tình đạp hắn một cước trúng ngay ngực, U Hi Nhiên theo lực của hắn ngã lăn ra đất, "Ọc" một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi, sắc đỏ diêm dúa lòe loẹt rơi trên nền tuyết trắng phau phau, nhìn mà phát sợ.
Sắc mặt U Cầm Ca thay đổi, hắn đá văng đám người đi tới trước mặt U Ly, rút bội kiếm ra đánh về phía U Ly. "Nếu hoàng thúc nhất định không chịu bỏ qua cho chúng ta, vậy thì Cầm Ca cùng hoàng thúc phân cao thấp. Nếu hoàng thúc thắng, Cầm Ca lập tức buông tay, nhưng nếu Cầm Ca thắng, xin hoàng thúc sau này đừng dây dưa thêm nữa."
"Tốt." U Ly nheo mắt, lui về phía sau mấy bước, tay duỗi một cái. "Cầm kiếm tới đây."
Thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng đưa kiếm lên.
U Ly nhìn U Cầm Ca một cái, hạ lệnh: "Hôm nay, dù kiếm của hắn đâm vào ngực bổn vương, các ngươi cũng không được nhúc nhích, nghe rõ chưa?"
"Rõ." Mọi người mặc dù do dự nhưng luôn luôn vâng lệnh U Ly, đồng thanh hô lên.
Sau đó, U Ly đi tới mảng đất trống lớn phía xa, U Cầm Ca nhìn bộ dạng nhíu chặt mày lo lắng của U Hi Nhiên một cái, xoay người đi theo.
Tuyết đột nhiên rơi nhiều hơn.
Trong trời tuyết trắng xóa, một trắng một đỏ, hai người bản lĩnh cao cường nhanh chóng khiến kẻ khác không thể nhìn rõ, mọi người đành phải trừng lớn mắt, chỉ sợ nháy mắt một cái, trong hai người sẽ có một người ngã xuống.
Đối với bọn họ mà nói, hai vị chủ tử này ở triều đình đều có địa vị hết sức quan trọng, ai cũng không thể đắc tội, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Một khắc, lại một canh giờ trôi qua, hai người vẫn bất phân thắng bại như cũ, mắt thấy áo hai người đã sắp rách đến nơi, chỗ giao chiến mơ hồ có vết máu, U Hi Nhiên bất đắc dĩ, quay đầu lại phân phó một thị vệ ở sau lưng: "Đến hoàng cung, thỉnh Thái hậu tới đây."
*một khắc = 15 phút.
Thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng lui đi, U Hi Nhiên đứng lên, ánh mắt quét về phía quan tài gỗ lim sau lưng, chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, mắt mơ hồ xót.
"A Sắt......"
Hắn tự lẩm bẩm, mặt mũi vốn tái nhợt lại càng trắng như tờ giấy, gần như hòa vào tuyết rơi đầy trời, hồng y trên người trở nên cực kỳ chói mắt, đỏ và trắng bi thương đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai người đang đánh nhau chợt ngừng lại, mũi kiếm của U Ly có máu, mũi kiếm của U Cầm Ca cũng có máu.
Áo của hai người đã sắp nát đến nơi, cực kỳ nhếch nhác, cả hai chỉ nhìn nhau một cái, lại vung kiếm, xuất ra nhiều chiêu hung dữ như muốn đoạt mạng người.
Mọi người thấy rung động trong lòng, càng lúc càng hoảng sợ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngược hướng với nơi hai người đánh nhau lại có một chiếc kiệu mềm vội vã đi đến, U Hi Nhiên bước tới nghênh đón.
Trong kiệu, Lăng Họa Phiến vận một bộ cung trang đỏ tươi, khoác áo lông cáo, dưới ầu trời đầy tuyết, nàng nhìn thấy cảnh đánh nhau ở phía trước, lập tức bước xuống kiệu.
U Hi Nhiên ở bên cạnh đỡ nàng, nàng bước nhanh về phía trước, vội vàng kêu to về phía hai người đang đánh đến bất phân thắng bại: "Dừng tay, trong mắt của các ngươi còn có ai gia và Hoàng đế sao?"
Hai người đột nhiên dừng tay, hai bên đều thở hổn hển, nhìn thấy Lăng Họa Phiến, đôi con ngươi của U Ly càng thêm lạnh lùng: "Người đến đây làm gì?"
Lăng Họa Phiến ngẩn ra, không ngờ hắn lại đứng trước đám đông không để ý lễ nghi nói như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ tức giận: "U Ly, ngươi nắm trong tay quyền khuynh triều dã thì như thế nào? Hoàng đế là hoàng đế, thần tử là thần tử, ai gia thân là Thái hậu, có phải ngươi cũng dám chĩa kiếm vào không?"
U Ly lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía U Cầm Ca: "Đây là chuyện riêng của nam nhân bọn ta, không cần Thái hậu giảng đạo nhiều lời, xin khuyên Thái hậu, chuyện hôm nay tốt nhất người đừng xen vào."
"Ngươi!" Lăng Họa Phiến tức giận đến mặt đỏ bừng, cắn chặt môi dưới nói không ra lời.
"Thái hậu, đây là chuyện giữa ta và hoàng thúc, không liên quan đến người khác, mong Thái hậu đừng nhúng tay vào." U Cầm Ca đảo mắt, thản nhiên mở miệng.
Lăng Họa Phiến không thể tin nổi nhìn hắn, hồi lâu sau mới cực kỳ tức giận vứt khăn nói: "Được, được, mỗi người các ngươi đều khinh thường ai gia là một phế nhân, ai gia mặc kệ, về sau cũng sẽ không quản chuyện các ngươi. Hồi cung!"
"Thái hậu......" U Hi Nhiên đứng bên cạnh nàng muốn nói lại thôi.
Lăng Họa Phiến dừng bước, nhưng chỉ dừng một chút, nàng dứt khoát đi tới cỗ kiệu, đợi kiệu mềm rời đi, dưới trời tuyết lại có hai kẻ liều chết đánh nhau.
U Hi Nhiên bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, mắt thấy trời đã sắp tối.
"Vương gia......"
Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, U Hi Nhiên khiếp sợ chuyển mắt, chỉ thấy trong tuyết, U Ly cầm kiếm đứng ở đó, trước mặt hắn, U Cầm Ca quỳ một chân xuống đất, trâm cài tóc của hắn bị chém rơi từ bao giờ, tóc đen như thác nước rũ xuống sau lưng, bực tức nhìn U Ly, kiếm của U Ly đặt ngay trước mi tâm của hắn.
Nét mặt U Cầm Ca không chút thay đổi, đôi con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Ngươi có thể giết chết ta rồi."
"Giết ngươi?" U Ly cười lạnh, thu hồi trường kiếm. "Giết ngươi thì còn ai cùng bổn vương chơi tiếp, ngược lại bổn vương muốn xem xem ngươi làm sao gỡ lại nhục nhã ngày hôm nay."
Hắn xoay người đi, ngón tay vung lên, thị vệ vây quanh của vương phủ liền hô lên, U Hi Nhiên muốn ngăn cản, nhưng thân thể căn bản không có sức, một cước kia rất nặng, hắn vừa động, lại ho ra máu thêm lần nữa, đành trơ mắt nhìn quan tài của Bùi Sắt bị cướp đi.
Bông tuyết mênh mông, chỉ trong chốc lát, dấu chân mọi người đều bị tuyết dày che lấp, khắp nơi chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, giống như đoàn người mang quan tài cùng với trang sức màu đỏ trải dài mười dặm nối đuôi nhau đi qua chỉ là ảo giác của mọi người.
"Tam ca, trở về thôi, ở lại chỗ này cũng chẳng thể làm gì."
Trong đống tuyết, cả người U Cầm Ca như hòa hợp với một mảnh trắng xóa vẫn không chịu đứng dậy, bên người hắn, U Hi Nhiên giằng co hồi lâu, cuối cùng vẵn gắng sức khuyên bảo.
Khóe mắt U Cầm Ca chậm rãi giật giật, hắn giữ nguyên tư thế quỳ một chân xuống đất khi bị U Ly tước mất trâm cài tóc, nghe lời U Hi Nhiên, giống như thật sự muốn đứng dậy.
Chỉ là, hắn mới vừa nhúc nhích chân đã phun ra một búng máu lên nền tuyết, đỏ tươi chói mắt như hồng mai tháng chạp.
**************************************************************
U Cầm Ca bị bệnh, từ buổi minh hôn* chấn kinh thiên hạ kia đã liên tiếp mười ngày không lâm triều. Người đời chỉ nói, Tấn vương bị đoạt thê, tức giận mà liệt giường. (*Minh hôn: có thể hiểu nôm na là kết hôn với người chết.)
Mà trong triều đình, U Ly đứng đầu sóng ngọn gió, tính tình càng lúc càng nóng nảy, có một lần chỉ vì trong lúc thảo luận chính sự, một nội thị vệ không cẩn thận đánh đổ ly trà, hắn liền đánh chết thị vệ đó, tin tức vừa truyền ra, trong kinh thành lòng người hoàng sợ, lại thêm bão tuyết không ngừng nghỉ, khắp kinh thành như một tòa Tuyết Thành bị phong kín, mọi người không ngừng kêu khổ, trừ van xin thượng đế cứu giúp, đã không còn cách nào.
*********************************************************************
Phủ nhiếp chính vương.
Bão tuyết mười ngày, Bùi Sắt cũng ở phủ nhiếp chính vương mười ngày.
Dù cho Bùi Nhiên có khẩn cầu như thế nào, U Ly đều không để ý nàng, cố chấp giữ Bùi Sắt, không chịu cử hành tang lễ.
Đến ngày thứ mười một, tuyết trong kinh thành lại đột nhiên ngừng rơi, mọi người mừng rỡ, nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều là tiếng nói cười, cực kỳ náo nhiệt.
U Ly hạ triều trở về, ngay cả triều phục cũng chưa đổi đã đi đến phòng ngủ.
Chỉ thấy Bùi Sắt yên lặng nằm ở trên giường, mặc dù đã dừng hô hấp một thời gian, nhưng gương mặt nàng lại không chút thay đổi, bộ dáng giống hệt như khi còn sống, chỉ đang an tĩnh ngủ mà thôi.
U Ly đứng ở cửa không nhúc nhích, híp mắt quan sát người nằm ở trên giường, một hồi lâu, hắn lại đột nhiên lên tiếng nói: "Bùi Sắt, bổn vương đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nàng vẫn không nguyện ý tỉnh lại, nếu thế, bổn vương đành phải dùng thủ đoạn của mình rồi."
Lúc này, Bùi Nhiên đang lau rửa người cho Bùi Sắt, U Ly lại đột nhiên đi vào.
Từ khi Bùi Sắt tới phủ nhiếp chính vương, Bùi Nhiên vẫn luôn đi theo, U Ly không cho phép chôn cất, nàng đành phải coi chừng trước giường Bùi Sắt, mỗi ngày dùng nước tuyết giúp nàng lau rửa thân thể, sợ thân thể nàng xảy ra biến đổi, cũng may, cố gắng của nàng không uổng phí, đã nửa tháng trôi qua, gương mặt Bùi Sắt vẫn y như cũ.
Không cần lau nữa, hôm nay bổn vương sẽ hạ táng, theo di nguyện của nàng, làm thuỷ táng."
Bùi Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, U Ly cười lạnh nhìn nàng: "Ngươi không phải là sống chết đều đi theo nàng sao, hôm nay bổn vương chính vụ bận rộn, chuyện này toàn quyền giao cho ngươi làm, như thế nào, có thể làm tốt không?"
Bùi Nhiên đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó mừng rỡ không thôi, nàng quỳ trên mặt đất khóc nói: "Cám ơn vương gia, cám ơn vương gia thông cảm cho A Sắt."
U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhìn thoáng qua gương mặt Bùi Sắt, hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng.
Chương 65: Rời đi.
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Hai mươi chín tháng chạp. Bão tuyết.
Bùi Nhiên rời đi đã được mười ngày.
U Ly đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng, Tiết Tình đẩy cửa vào, nàng ta mặc nam trang, từ khi đi theo U Ly đến nay đã trọn mười năm, thân là thống lĩnh hộ vệ, nàng hiểu rõ tính cách của U Ly, thế nhưng lúc này vì tin tức vừa có được, thế nào cũng nói không nên lời.
"Vương gia......" Nàng ta có chút thấp thỏm đứng trong thư phòng, không biết làm thế nào cho phải.
U Ly khẽ "Ừ" một tiếng, qua hồi lâu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện gì?"
Tiết Tình giật giật khóe miệng, cẩn thận suy nghĩ chốc lát mới nhắm mắt nói: "Vương gia, là chuyện của vương phi, người của chúng ta...... Đã bị mất dấu."
Bút son rơi trên tấu chương vẽ ra một vết đỏ đậm, U Ly ngẩng đầu lên nhìn nàng ta chằm chằm, giọng nói như băng hàn lạnh thấu xương: "Mất dấu? Một đám người các ngươi, ngay cả hai nữ nhân cũng để mất dấu?"
Tiết Tình chỉ cảm thấy mở miệng nói như nặng ngàn cân, nàng ta vội vàng quỳ xuống đất, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị trong đầu từ lâu: "Hôm thuỷ táng đó, người của chúng ta vẫn ẩn ở trong tối, lúc đó Bùi Nhiên cô nương đuổi mọi người đi, một mình tiễn đưa vương phi. Bọn thuộc hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm họ, nhưng mà sau khi linh cữu của vương phi đi xa, Bùi Nhiên cô nương bỗng nhiên lại nhảy vào nước, vào ngày đông lạnh lẽo, nước kia có thể nói là lạnh thấu xương, mấy huynh đệ đi xuống tìm, sau khi đi lên đều nói phía dưới căn bản không có người, bọn thuộc hạ bất đắc dĩ, đành phải đi tìm linh cữu của vương phi trước...... Nhưng bọn thuộc hạ không biết cuối con sông kia lại là thác nước...... Bọn thuộc hạ theo dòng nước tìm mười ngày, nhưng lại không tìm được gì, bất đắc dĩ mới phải trở về bẩm báo......"
"Không tìm được? Đây chính là lý do của các ngươi?" U Ly giận dữ đứng lên, sắc mặt xanh mét. "Đã không tìm được, lúc đó nên bẩm báo với bổn vương, vì sao lại kéo dài tới hôm nay?"
Tiết Tình cúi đầu, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, thế nào cũng không mở miệng được.
"Bí mật triệu tập quần thần vào phủ nghị sự, chuyện này không thể lộ ra ngoài dù chỉ một chút, tối nay bổn vương sẽ rời kinh."
Tiết Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy U Ly đứng dậy bắt đầu đổi áo khoác trên người, nàng ta không dám chậm trễ, nhanh chóng lĩnh mệnh rồi rời đi.
Nghị sự kéo dài đến tận giờ tý (23h - 1h), thư phòng vẫn sáng đèn, Tiết Tình chờ ở bên ngoài, nghe bên trong thỉnh thoảng có tiếng cãi vã, im lặng không nói, cho đến khi chân trời bừng sáng, người trong phòng nghị sự mới lục tục ra ngoài, mặc dù vẻ mặt U Ly mệt mỏi, nhưng trong mắt phượng vẫn sáng ngời như trước, hắn nhìn thoáng qua Tiết Tình ở một bên, bước đi như bay: "Chuẩn bị ngựa."
Tiết Tình đáp lời, vội vàng đi theo.
***
Đất đai vẫn trắng xóa. Bùi Nhiên tựa vào trên xe ngựa, híp mắt quan sát mặt trời ló ra khỏi mây, nhìn xuống đường hô: "A Sắt, chúng ta nên đi rồi, đằng trước chính là thôn Lục Hà, đã tới nơi chúng ta cần đến rồi."
Bên dòng sông, một cô nương mặc đồ xanh ngồi gần mép nước, vốc nước tuyết lạnh lẽo xoa lên mặt, nước tuyết từ kẽ tay lách tách chảy xuống, một lúc lâu rồi mà nàng không ngẩng đầu, lâu sau mới buông lỏng tay nhìn mặt nước đã khôi phục lại yên ả chiếu ra ảnh ngược, suy nghĩ xuất thần. Nghe thấy tiếng của Bùi Nhiên, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt như phù dung, mắt ngọc mày ngài, làn da như ngọc.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía xa kêu: "Tỷ tỷ, nước tuyết này rửa mặt, lạnh lẽo khiến cho tinh thần người ta tỉnh táo, hay là tỷ cũng tới rửa một chút?"
Nàng nhìn về phía Bùi Nhiên vẫy tay, tiếng cười như chuông, trên khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi con ngươi giống như sao sáng trên trời, rực rỡ chói mắt, sáng rỡ như ngọc lưu ly.
Bùi Nhiên ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng kịp, cười hì hì từ trên xe ngựa đi xuống, ngồi xổm trước mặt Bùi Sắt nói: "A Sắt, khuôn mặt của muội tỷ thấy thật không chân thật, cũng khó trách, phu nhân là người tuyệt sắc như vậy, sao có thể để cho muội khuôn mặt bình thường chứ?"
Bùi Sắt ngẩn người, hồi lâu mới đấm đấm lên vai Bùi Nhiên: "Cũng đã qua nửa tháng, tỷ còn cười muội?"
Bùi Nhiên cười rộ lên, ngồi xuống bên người nàng, dùng khăn ướt lau mặt nói: "Tỷ đây cũng không phải là cười muội, mà là tán dương muội."
Nàng ta bưng mặt, ngồi xổm trước mặt Bùi Sắt, tỉ mỉ nhìn lại khuôn mặt của nàng một lần nói: "Trước khi phu nhân lâm chung, đã để lại cho tỷ mấy viên thuốc kia, nói là lúc rời khỏi tướng phủ sẽ cần dùng tới. Không ngờ, thì ra lại thần kỳ như vậy, bộ dạng của muội lúc trước thật sự là cực chân thật, xanh xao vàng vọt, thậm chí còn hộc máu, ngay cả tỷ cũng bị dọa chết, còn tưởng thuốc này mất tác dụng......"
Nói đến lúc trước, trong lòng Bùi Nhiên vẫn còn sợ hãi.
"Đúng vậy, muội cảm thấy sức lực cả người trong thoáng chút liền biến mất, liền cảm thấy thuốc đã mất tác dụng, cứ thế mà chết, nhưng không ngờ, tới lúc tỉnh lại lần nữa, gương mặt đã thay đổi." Nàng soi xuống mặt nước, thở dài nói: "Chỉ là không biết, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành như vậy, có phải là một cái tai họa hay không."
"Làm sao lại như vậy?" Bùi Nhiên vỗ tay của nàng, khuyên: "Phía trước là quê cũ của phu nhân, tỷ nghe phu nhân nói qua, người ở đó từ trước đến giờ tướng mạo đều rất đẹp, có lẽ với khuôn mặt như muội đến đó chỉ có thể coi là bình thường thôi? Cho nên đừng suy nghĩ lung tung, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta cũng đừng để tới tối còn chưa tới thôn Lục Hà."
Bùi Sắt gật đầu một cái: "Được, vậy bây giờ chúng ta lập tức lên đường."
Bánh xe chậm rãi lăn đều, Bùi Nhiên trở nên hứng thú, lại hát lên khúc sơn ca, Bùi Sắt ở một bên cũng hát theo vài câu, nhưng mà, diện mạo của nàng mặc dù thay đổi, nhưng âm thanh lại không đổi, nhìn thấy Bùi Nhiên cau mày, gương mặt đau khổ, Bùi Sắt chợt cảm thấy giọng nói của mình thật sự là như quỷ khóc, lập tức ngậm miệng cười đến ngã trước ngã sau. Lúc sơn ca lại một lần nữa vang lên, xe ngựa của các nàng đã chạy về phía thôn Lục Hà, ánh hoàng hôn rơi vào sau xe ngựa, một màu đỏ ánh vàng rực rỡ.
***
Từ khi ra khỏi kinh thành, U Ly ngựa không ngừng vó lên đường. Mới qua ba ngày, hắn đã tự mình đến từng trạm kểm soát bên ngoài kinh thành thám thính tin tức, sau đó căn cứ thám báo của thuộc hạ, loại bỏ từng cái một, đến ngày thứ mười, cuối cùng hắn đã tìm ra một chút manh mối, lại ngựa không ngừng vó lên đường, một đường nhắm thẳng phía nam.
***
Lúc hai người tới thôn Lục Hà, quả nhiên trời đã gần tối.
Vội vội vàng vàng ngủ lại một khách điếm, trái tim Bùi Nhiên có vẻ hưng phấn khác thường: "A Sắt, ngày mai chúng ta đi hỏi trong thôn một chút, mặc dù phu nhân ra đi đã mấy chục năm nhưng mấy lão nhân vẫn có thể nhớ ra phu nhân, chúng ta đi tìm thử, nói không chừng có thể tìm được người thân của phu nhân."
Bùi Sắt ngẩn người, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, nói không chừng trên đời này muội vẫn còn những người thân khác nữa." Nàng vuốt vòng ngọc trên cổ tay, trong lòng nhất thời không rõ là cảm xúc gì, lại nhìn Bùi Nhiên đang sửa sang lại giường đệm, vội vàng ngăn nàng ta lại, nói: "Tỷ tỷ, đừng làm những thứ này nữa, nếu mẫu thân muội nhận tỷ làm nữ nhi, về sau tỷ cũng không cần cứ gọi phu nhân, phu nhân hoài, chúng ta là tỷ muội, là thân phận ngang nhau, những chuyện này cứ để muội tự mình làm cho giỏi."
Bùi Nhiên có chút khựng lại, ngay sau đó khẽ cười: "Vậy được, tỷ đi ra ngoài kêu tiểu nhị mang chút nước nóng vào, suốt nửa tháng bôn ba, chắc muội mệt rồi, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, ngày mai chúng ta lại lên đường."
Nói xong, nàng ta đi ra ngoài, không lâu sau tiểu nhị mang vào một thùng nước lớn.
Đi đường lâu như vậy, mà nay ngâm mình ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái.
Bùi Sắt dựa vào thùng nước tắm, kinh ngạc nhìn vòng ngọc ở cổ tay trái. Tất cả mọi thứ trên người đều đã bỏ đi, chỉ có vòng ngọc này thật kỳ quái, làm thế nào cũng không cởi được.
Nàng đã từng thử các loại biện pháp, bôi xà phòng lên tay, thậm chí ngâm vào dầu trơn nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Ngọc này, toàn thân đỏ tươi ướt át, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, bị người ngoài nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ gặp phiền toái, nhưng vừa nghĩ tới cách duy nhất tháo được là đập vỡ nó, trong lòng Bùi Sắt thực sự không nỡ.
Mà nay, cách kinh thành, đã lái ra khỏi mấy ngàn dặm, nàng chỉ hi vọng có thể cách xa chỗ đó, cách xa tất cả mọi người ở nơi đó, ít nhất trong lòng nàng có thể tồn tại một phần tưởng nhớ.
Vội vã tắm rửa xong, bên ngoài truyền vào tiếng Bùi Nhiên, Bùi Sắt đáp một tiếng, vội vã mặc quần áo tử tế, lúc ra ngoài lại phát hiện Bùi Nhiên đang tranh cãi gì đó với tiểu nhị, mặt đỏ tới mang tai.
Nàng ngừng lại một chút, vội vàng bước nhanh về phía trước.
"Tỷ tỷ." Nàng kéo Bùi Nhiên một cái.
Bùi Nhiên thấy nàng ra ngoài, vội vàng nói với Bùi Sắt: "Tiểu nhị của khách điếm này thật không biết phải trái, rõ ràng chúng ta đã ở lại rồi, vậy mà bây giờ hắn lại muốn chúng ta đi ra ngoài, nói là có người bao toàn bộ khách điếm này, hắn không nói sớm, cố tình chúng ta vào ở mới nói như vậy, đây không phải là không nói đạo lý thì là cái gì."
Nghe vậy, Bùi Sắt nhìn về phía tiểu nhị. Tiểu nhị kia nhìn thấy nàng, khúm núm nói: "Cô nương, thật sự là khách quan ở lầu dưới thúc giục gấp, bổn điếm thật sự không có cách nào, bắt buộc phải lên đây thỉnh cầu hai vị cô nương, xin cô nương thông cảm, khách quan ở lầu dưới vừa nhìn chính là quan gia, tiểu điếm không đắc tội nổi."
Vẻ mặt tiểu nhị đầy đau khổ, Bùi Sắt suy nghĩ trong lòng một chút, không nhịn được nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy một nhóm chừng hơn mười người dừng ở cửa lớn khách sạn, trong đó có một người ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, một thân hoa phục, cẩm y ngọc đái, mặt như quan ngọc, như cảm nhận được gì, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi Sắt.
Bùi Sắt cả kinh, vội vàng quay người đi.
Ánh mắt của người này rất bén nhọn, đời nàng bình sợ nhất chính là ánh mắt của U Ly lúc nhìn người khác, nhưng nam tử này, mặc dù không mê hoặc lòng người bằng U Ly nhưng đã đủ để kinh tâm động phách.
Thấy Bùi Sắt quay người đi, nam tử kia kinh ngạc, trong mắt cũng không biết thoáng qua cảm xúc gì, nhìn chằm chằm chỗ Bùi Sắt, mãi vẫn không nhìn sang chỗ khác.
* * *