• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (2 Viewers)

  • Chương 58~59

Chương 58: Thịt

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Khi thấy hai chữ "Hồng Lâu" to như thế, vẻ mặt Bùi Sắt đầy kinh ngạc.

Tại sao mới qua một buổi trưa, U Cầm Ca lại đến nơi này?

Nàng không phải kẻ ngốc, vừa thấy ngoài sân có cô nương đứng chào khách, nàng liền biết đây là nơi nào. Chẳng qua, U Tử Hàm cũng không có dẫn nàng đi vào từ cửa chính mà là cửa sau.

So với sảnh trước náo nhiệt, hậu viện cực kì an tĩnh.

Xuyên qua một rừng mai nhỏ, U Tử Hàm dẫn nàng lên lầu. Trong giây lát đó, hai người tới trước cửa một sương phòng. U Tử Hàm liếc nhìn Bùi Sắt một cái, mỉm cười rồi mới đẩy cửa phòng ra.

Bên trong, tiếng nói chuyện ồn ào không dứt bên tai, Bùi Sắt kinh ngạc đứng ở cửa, chỉ thấy trong phòng ngồi sáu bảy người, tất cả đều là nam tử cẩm tú hoa phục, vẻ ngoài tuấn mỹ. Nhìn thấy nàng, hiển nhiên mọi người cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía U Tử Hàm.

“Chẳng phải ta ngẫu nhiên gặp tam tẩu ở trên đường thôi sao? Đúng lúc Tam ca cũng ở trong này, ta tiện đường dẫn tẩu ấy đến đây.” Trong lúc hắn nói chuyện, đã có người nhường ra vị trí bên cạnh U Cầm Ca.

Bùi Sắt do dự đứng ở cửa. Nàng thật sự không đoán được ở đây lại có nhiều người như vậy, nếu biết trước, dù thế nào nàng cũng không đến đây.

Có thể là thấy nàng đứng đó quá lâu, U Hi Nhiên đứng lên, đi đến trước mặt nàng, ngăn trở tầm mắt mọi người mà nói: "Nếu đã đến đây, vậy cùng nhau ngồi xuống chứ?"

Lúc này Bùi Sắt mới gật đầu, đi theo hắn ngồi xuống bên cạnh U Cầm Ca.

Có gã sai vặt tiến vào đưa thêm bát đũa, Bùi Sắt chú ý tới, ngoại trừ vị trí mọi người ngồi vẫn có một cái ghế trống ngay bên cạnh U Cầm Ca, là ghế trên.

Mặc dù không biết là người nào, nhưng chỉ bằng vị trí ghế để lại là biết người nọ tất nhiên là chủ khách hôm nay.

U Cầm Ca ở bên cạnh đưa một cái khăn cho nàng, vẻ mặt cũng không có gì khác biệt, bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Bùi Sắt vốn là có chút rụt rè, nhưng suy nghĩ đến quyết định trong lòng mình, lại tự nhiên lên, dù sao không có gì liên quan với nàng, cần gì phải không tự nhiên.

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng nói cảm ơn, nhận khăn từ trong tay U Cầm Ca, vân vê trong lòng bàn tay, lúc này, ngược lại đến lượt U Cầm Ca hơi kinh ngạc.

Hắn liếc mắt nhìn Bùi Sắt một chút, vẫn không nhìn ra gì, liền dời ánh mắt đi.

"Tam ca, đệ nghĩ người đi mời cũng sắp về rồi, trước tiên thần đệ rót rượu cho mọi người, thế nào?" U Tử Hàm đứng lên nhận lấy rượu gã sai vặt đưa tới.

U Cầm Ca nhìn hắn một chút, ánh mắt có vẻ quái dị, giống như muốn nói gì đó, bỗng nhiên cửa phòng bị người đẩy ra. U Ly liếc nhìn trong phòng, cười nhạt một cái, nói:" Đã mở tiệc chiêu đãi, vì sao không đợi bổn vương đến hẵng rót rượu?"

Mặc dù hắn đang cười nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào, ánh mắt sâu thẳm quét mọi người, lúc dừng ở chỗ Bùi Sắt, lại có chút ý tứ mập mờ: "Hóa ra Tấn vương phi cũng ở đây."

Ban đầu Bùi Sắt ngẩn ra, ngay lập tức nhanh chóng đứng lên hành lễ theo mọi người: "Bái kiến hoàng thúc."

U Ly nhìn nàng một cái, trong lỗ mũi hình như phát ra một tiếng hừ nhẹ, lập tức ngồi lên thượng vị trước mắt mọi người, lúc này mới cho mọi người đứng dậy.

"Đều ngồi xuống đi, đây đã là gia yến, vậy thì không cần giữ lễ tiết."

"Hoàng thúc nói rất đúng." U Tử Hàm nhanh chóng đáp lại, vội vàng đứng lên rót rượu cho U Ly, nói: "Hoàng thúc tới rất đúng lúc."

U Ly liếc bầu rượu một cái, nhìn ly rượu của mình, đột nhiên lên tiếng: "Đây là chủ ý của ngươi?"

U Tử Hàm sợ run lên, nhìn về phía U Ly với vẻ mờ mịt, đồng thời, ngón trỏ giấu ở trong ống tay áo hơi gập lại. U Ly lập tức dời ánh mắt, bưng ly rượu lên ngửi rồi cười nói: "Rượu là rượu ngon, chỉ tiếc... "

Hắn không nói tiếp, U Cầm Ca cũng tiếp lời: "Đã là rượu ngon, vậy xin kính hoàng thúc một ly."

U Tử Hàm nghe vậy, lập tức giúp U Cầm Ca rót đầy. U Ly nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nhìn về phía Bùi Sắt, nói: "Miệng bổn vương rất kén, nếu bàn tiệc rượu này là hoàng chất có tâm mở tiệc chiêu đãi, vậy bổn vương liền uống ly rượu này. Chẳng qua, bổn vương lại muốn uống cùng chất tức (vợ của cháu)."

Hắn nhấn mạnh hai chữ "có tâm", nói xong, nhấc ly rượu giơ về phía Bùi Sắt, lông mày hơi nhếch lên.

Bùi Sắt ngẩn ra, nhìn về phía hắn theo bản năng, chỉ cảm thấy ánh mắt của U Ly như mỉm cười, mà lại đen như mực, sâu không lường được, khiến cho người khác không tài nào đoán ra suy nghĩ của hắn.

U Cầm Ca khẽ mỉm cười, tự mình cầm bầu rượu rót đầy cho Bùi Sắt, nói: "Lần trước đi săn đã khiến hoàng thúc gần như rơi vào khốn cảnh, là chất tử không đúng, ly rượu này để cho Sắt Nhi kính đâu có gì ngại."

Hắn bưng ly rượu lên, trong ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, sâu như biển: "Sắt Nhi, nào."

"Tam ca, để thần đệ tới dâng ly rượu này."

Bùi Sắt còn chưa tiếp được, cuối cùng, U Hi Nhiên lại đột nhiên đứng lên.

U Ly cười như không cười nhìn hắn một cái, lặng lẽ đặt ly rượu xuống. U Tử Hàm thấy thế, vội vàng kéo người U Hi Nhiên, trách cứ: "Đừng có mà hồ nháo, Tam ca đang thỉnh tội với hoàng thúc, đệ chen vào làm gì?"

U Hi Nhiên đỏ mặt liếc mắt nhìn Bùi Sắt một cái, rầu rĩ ngồi xuống, nói: "Một đám nam nhân mấy người, sao lại để một cô nương kính rượu."

U Tử Hàm kín đáo liếc hắn một cái, lúc này U Hi Nhiên mới ngậm miệng, U Cầm Ca lập tức dời ánh mắt, nụ cười trên môi vẫn không có chút thay đổi nào."

"Sắt Nhi, nào, tới kính hoàng thúc."

Bùi Sắt đành phải tiếp nhận ly rượu nhìn về phía U Ly, nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, đứng lên chạm chén cùng U Ly, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mọi người đều khen nàng hào sảng, trong mắt U Ly giống như có vài phần ý cười bất đắc dĩ, cũng ngửa đầu uống hết ly rượu.

U Tử Hàm cùng U Cầm Ca liếc nhau một cái, hai người lặng lẽ dời ánh mắt, một buổi gia yến vui vẻ hòa thuận cứ thế diễn ra.

Ngồi trên ghế, Bùi Sắt đột nhiên cảm thấy thân thể có chút khô nóng, cảm giác buồn bực cực kỳ, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.

Nói với U Cầm Ca một tiếng, nàng ra khỏi phòng, hỏi gã sai vặt đường tới nhà xí, sau đó vội vàng chạy đi. Không biết tại sao, đi mao xí xong vẫn cảm thấy cảm thấy được bụng dưới cực kỳ trướng, toàn thân vừa khô nóng lại vô lực.

Nàng buồn bực ngồi chồm hổm trên hành lang.

Rốt cuộc sao lại thế này, tửu lượng của nàng mặc dù không phải rất tốt, nhưng cũng không đến mức uống vào một ly liền say. Hiện tại, đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực, rõ ràng là triệu chứng say rượu.

Nghĩ mãi không xong, thân thể của nàng càng lúc càng khó chịu.

"Tam tẩu làm sao vậy? Nếu thân thể không khỏe, thần đệ mang tẩu đi nghỉ ngơi trước, được không?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Bùi Sắt nghe vậy nhìn lại, người tới mặc thanh sam, khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi con ngươi như sóng nước có năm phần giống của U Cầm Ca, không phải Quý vương U Tử Hàm thì còn là ai.

Bùi Sắt khoát tay áo: "Không cần, đệ giúp ta đặt một gian sương phòng, tự ta đi được."

U Tử Hàm lập tức cười: "Đệ để gã sai vặt dẫn tẩu đi."

Thấy Bùi Sắt không từ chối, hắn lập tức vẫy tay một cái, liền có một gã sai vặt đi tới, cung kính đứng bên cạnh.

"Đây là khách quý của bổn vương, không được thất lễ, thân thể nàng không khoẻ, ngươi đưa nàng đi nghỉ ngơi." U Tử Hàm nghiêm mặt, lúc nói với gã sai vặt, vẻ ôn nhuận vừa nãy biến mất, chỉ còn lại khí phách.

Bùi Sắt muốn cười, lại cảm thấy dưới bụng nóng lên, lúc này, nàng chỉ cảm thấy cả người trống rỗng, vô thức muốn cởi quần áo trên người ra.

"Cô nương, mời đi bên này."

Gã sai vặt cất lời, Bùi Sắt cố gật đầu, trong lúc mơ màng bị hắn đưa vào một căn phòng, Bùi Sắt tiến thẳng về phía chiếc giường.

Y phục cởi được một nửa, lại hoảng hốt cảm giác có gì đó không đúng, Bùi Sắt ngẩng đầu, nhất thời kinh sợ lăn từ trên giường xuống.

Tại, tại sao, trong màn lụa đỏ rực lại có nam nhân nằm đó?

Phía sau, gã sai vặt đã đóng cửa phòng từ lúc nào.

Bùi Sắt khép chặt quần áo muốn chạy trốn, màn lụa lại đột nhiên bị người xốc lên, chỉ thấy quần áo của người nọ đã cởi một nửa, một đôi con ngươi sâu thẳm như hồ, trên ngực, một mảng lướn da thịt trần trụi cực kì mê người.

Bùi Sắt há miệng thở dốc, đột nhiên ý thức được gì đó, trong lòng vừa chấn kinh lại vừa tức giận.

"Các ngươi lại dám hạ dược ta." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

U Ly cười rộ lên, dựa vào giường, một đôi mắt phượng hẹp dài lườm Bùi Sắt, nói: "Không phải 'các ngươi', mà là 'bọn hắn'."

Bùi Sắt ngẩn ra, càng chấn kinh: "Là U Cầm Ca?"

U Ly lạnh lùng nhìn nàng, nằm về trên giường: "Là Quý vương. Nhưng mà, hảo phu quân của ngươi tinh thông dược lý, tất nhiên cũng phát hiện."

Bùi Sắt thiếu chút nữa thì hô trời gọi đất, nàng xoay người muốn đi ra ngoài, không biết làm sao đập cửa mãi lại không có hiệu quả. Bị khóa trái rồi hả?

Nàng tức không thôi, buồn bực ngồi xuống ngay tại chỗ, khuôn mặt xinh xắn biến đổi liên tục, trên gương mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn đỏ bừng, ngược lại có vẻ đặc biệt đáng yêu.

"Này, làm sao bây giờ?" Cả người nàng khó chịu, thấy trong màn lụa qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, mới lên tiếng. Chẳng qua vừa mở miệng nàng liền hối hận.

Lúc này trong phòng chỉ có nàng và U Ly, nàng lại trúng xuân dược, một người khác lại là là nam nhân, dưới tình huống như vậy, lại có thể làm sao?

Quả nhiên, U Ly cười nhẹ, trong màn lụa truyền ra tiếng nói: "Thích làm sao thì làm, bổn vương mệt nhọc, muốn ngủ một giấc trước.

"Ngươi!" Bùi Sắt vụt đứng lên, không biết làm sao hai chân như nhũn ra, nàng đành phải đỡ lấy cái bàn ở bên ổn định thân hình. "Này, ngươi có phải là nam nhân hay không, ít nhất phải thương hương tiếc ngọc một chút, nói thế nào cũng là ta bị trúng độc."

"Chính bởi vì bổn vương là nam nhân, bổn vương mới tùy ngươi."

"Tùy ta? Có ý gì?"

Bùi Sắt mờ mịt.

U Ly lại cười nhạo một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện. Bùi Sắt suy nghĩ lại yến hội ban nãy, khuôn mặt lập tức đỏ rực, nàng đỡ cái bàn đến gần một bước, có chút hoài nghi nhìn bên trong màn lụa, kinh hãi nói: "Vậy... hẳn không phải là, ngươi cũng trúng độc?"

"Bổn vương còn chịu được." Trong màn lụa truyền ra giọng nói của U Ly, nghe rất rõ ràng.

Bùi Sắt nghe vậy, thiếu chút nữa hai chân đứng không vững ngã xuống, nàng cực kỳ buồn bực, đợi một lúc lâu mới vừng vàng hô hấp, kêu rên nói: "Ngươi đã biết rõ bên trong rượu có dược, vì sao lại vẫn uống, còn có, ngươi uống không sao cả, ít nhất cũng nên nhắc nhở ta. Nói như thế nào, hai ta cũng đã cùng đắng cay chung hoạn nạn."

"Cùng đắng cay chung hoạn nạn?" U Ly như cảm thấy có chút buồn cười, chỉ thấy hắn xốc màn lụa lên, lộ ra nửa gương mặt tuấn mỹ nói: "Tốt, hiện tại chúng ta cũng có thể cùng đắng cay chung hoạn nạn."

"Cái gì?" Bùi Sắt ngây người một chút, sau khi rõ ý nghĩ của hắn, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận nói: "Ngươi vô sỉ."

"Vô sỉ?" U Ly nhướn mày nhìn về phía Bùi Sắt. "Bổn vương tình nguyện thật sự vô sỉ, như vậy có lẽ bổn vương có thể bỏ qua 'Thái Bình' của ngươi."

"Ngươi?" Bùi Sắt lại một lần nữa giận không kìm được.

Lúc lần đầu gặp mặt, hắn đã châm chọc mình thái bình (ngực lép), bây giờ lại vẫn lấy cái này ra để nhục nhã mình. Nàng lại một lần nữa buồn bực ngồi xuống, căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình nói: "Bản công chúa Thái Bình có vấn đề gì, nói không chừng có lẽ người nào đó thật sự là pin số bảy (cái bên dưới nhỏ =v=).

U Ly nghe vậy, biến sắc, hắn giận buông tay ra, màn lụa lập tức khép lại. Qua một lúc lâu nữa, giọng nói bên trong như mang theo ý lạnh: "Tốt, ngươi đã mạnh miệng, vậy không cần cầu xin bổn vương giúp ngươi giải độc."

"Bản công chúa có chết cũng sẽ không để ngươi giải độc."

Bùi Sắt cũng căm giận trong lòng. Nàng buồn bực nằm trên mặt đất. Dù sao thân thể cũng giống cái lò lửa, bây giờ nằm trên mặt đất lại rất mát mẻ.

Nhưng mà, mới không quá nửa khắc, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên. Khô nóng khó chịu, Bùi Sắt chịu không được lăn qua lăn lại trên đất lôi kéo quần áo.

Thuốc này giống như phát tác rất chậm, nhưng một khi đã phát tác thì dược lực cực mạnh, mới qua một hồi, Bùi Sắt đã cảm thấy ý thức có chút mơ hồ. Trái lại, trong màn lụa lại không có một chút động tĩnh nào. Nàng cảm thấy ảo não, bò dậy rót một ly trà lạnh uống xuống.

Não thanh tỉnh một chút, nhưng khô nóng lại không lùi chút nào.

Lại qua một hồi lâu sau, Bùi Sắt rốt cục chịu không nổi rồi. Trên người như có vô số con kiến cắn, tê dại khô nóng không chịu nổi.

Hiện tại nàng chỉ mặc áo mỏng, lại vẫn không ngăn cản được nhiệt khí trong cơ thể, lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Trái lại, trong màn lụa vậy mà vẫn như cũ không có nửa phần động tĩnh.

Nàng cảm thấy buồn bực đến nóng nảy, mà đại não lại nóng lên, mạnh mẽ bước lên vài bước xốc lên màn lụa, chẳng qua sau khi nhìn đến cảnh sắc trong màn lụa, khuôn mặt nàng đỏ rực, chống đỡ không nối, ngã nhào.

Trong màn lụa lúc này, quần áo mặc trên người U Ly buông lỏng xuống, trên mặt có một tầng mồ hôi tinh mịn, trên da ngực trần trụi cũng vẫn còn mồ hôi, nhìn đặc biệt dụ hoặc. Mà càng để cho Bùi Sắt chú ý là hai gò má của hắn ửng đỏ khác thường, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm chặt, lông mi dài dài giống như cánh chim rung động. Bình thường, đam mê vừa khoa trương lại giả tạo của nàng chính là đam mê lông mi dày của nam nhân, bây giờ lại còn trúng xuân dược, vừa thấy nam nhân liền cảm thấy hai mắt phát sáng, kích thích đến mức muốn nhào lên.

Mà trên thực tế, nàng cũng làm như vậy rồi.

U Ly kêu lên một tiếng đau đớn, mắt phượng mở ra, con ngươi vẫn rất trong treo, tuy thân thể nóng lên, lại nhìn không ra dấu hiệu trúng độc, thấy Bùi Sắt, hình như có ba phần cười nhạo, bảy phần đắc ý: "Thế nào? Chịu không nổi rồi hả ?"

Bùi Sắt vừa mới nhào lên liền hối hận, nhưng không biết làm sao, tiếp xúc đến thân thể hắn, chỉ cảm thấy mát rượi lướt qua người, nhất thời nàng kìm nén không được, rốt cuộc bất chấp, đại não nóng lên trực tiếp lấy tay cởi y phục của U Ly, cho dù sau đó cực kỳ hối hận.

"Ngươi, mau cởi quần áo cho bản công chúa!"

Nam tử đang nằm trên giường nghe vậy thì khẽ cong môi, mắt phượng hẹp dài giống hệt trời sao tháng sáu, lóe sáng như hắc diệu thạch: "Cởi cho nàng?"

"Nói nhảm, hôm nay bản công chúa nhất định phải ăn ngươi sạch sành sanh...... Này, ngươi làm gì đấy?" Tiếng xé vải phá không mà đến, mỗ nữ trợn mắt nhìn bàn tay đang đặt trên ngực.

"Không phải công chúa vừa ra lệnh cho bổn vương cởi quần áo giúp người sao? Hơn nữa...... Còn phải ăn bổn vương sạch sành sanh, bổn vương chỉ là theo lời mà làm thôi." Ngón tay dừng ở ngực nàng, U Ly thích thú cười, lông mi như cánh chim nhiễm mồ hôi khẽ rung rung, một lần nữa Bùi Sắt lại thấy nhiệt huyết sôi trào, rốt cuộc nàng cũng không quan tâm tay của U Ly nữa, xoay người liền ngồi lên người hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời editor: Ban đầu Tranh kêu bị văn án lừa tềnh, nhưng đến đây thì đã chứng minh là không bị lừa nữa nhé ^^

Chương 59: Đùa giỡn lưu manh/ lưu manh điên cuồng / cuồng nhiệt

Editor: Tử Sắc Y

Ngón tay chạm vào ngực của nàng. Trái lại U Ly có mấy phần kinh ngạc. Mặc dù quả thực là "An Bình". Nhưng cũng không đến nỗi bình an.

Lúc này Bùi Sắt nóng đầu. Nhận thức không rõ. Vẫn không nghĩ nhiều. Đôi tay sờ loạn khắp cơ thể U Ly. Tuỳ tiện cởi áo hắn. Hai gò má ửng đỏ. Vô cùng vội vàng.

U Ly nhìn dáng vẻ của nàng. Tựa như cảm thấy không khỏi có chút buồn cười. Dù gấp vẫn thong thả theo nàng. Thấy nàng không cởi được vạt áo của hắn liền dùng miệng cắn xé. Hai tròng mắt hắn tối thẫm lại. Đột nhiên đưa tay giữ lại vạt áo nhìn nàng nói: "Nha đầu, vừa rồi người nào nói chết cũng không cho bổn vương giải độc."

Bất ngờ bị ngăn cản. Bùi Sắt nhìn hắn đầy uất ức. Một đôi mắt to đen nhánh như sao trời vụt sáng trong bóng đêm. Gương mặt dịu nhàng đầy nước mắt. U Ly nhìn thấy trong nội tâm sớm đã bắt đầu loạn chiến một hồi. Nhưng hắn cố nhẫn nhịn. Thong thả chờ nàng trả lời.

Bùi Sắt đợi lâu không thấy hành động kế tiếp của hắn. Trong tròng mắt thoáng mê man. Qua nửa ngày, dường như mới hiểu được ý muốn của hắn, bĩu môi uỷ khuất nói: "Ta. . . . . ."

"Ngươi đã nói như vậy, đương nhiên là bổn vương không thể xem nhẹ được. Bằng không, sau khi ngươi tỉnh lại, nói bổn vương thừa dịp người gặp nguy. . . . . . Xin ta. Xin ta đi. Ta sẽ cho ngươi."

Hai mắt Bùi Sắt trừng to. Lông mi chớp chớp. Khoé môi U Ly cong lên nhìn nàng. Vẻ mặt như muốn nói: "Xin ta đi, xin ta thì sẽ có thịt ăn."

"Ta. . . . . ." Bùi Sắt nói ra một chữ, đột nhiên lại ngây ngốc cười rộ lên:"Vì sao ta phải xin ngươi?"

Dứt lời, cũng không đưa tay cởi áo U Ly nữa. Bất chợt nhào lên, ôm hai vai U Ly chủ động hôn lên môi hắn nói: "Thế này không phải là ăn được thịt rồi sao."

Giờ phút này đoán chừng ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ. Đôi mắt U Ly nhìn nàng tối đen như trời đêm. Ánh mắt chợt sâu hút. Cũng không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện nàng cầu xin hắn. Xoay người một cái, đè Bùi Sắt dưới người.

"Là do ngươi nói muốn ăn sạch bổn vương. Bổn vương không hề ép buộc ngươi. . . . . ."

Như có tiếng rên rỉ truyền ra khỏi răng môi hai người. Bùi Sắt cảm thấy trên người nàng rất mát mẻ. Vô cùng thoải mái.

Nghe tiếng ngâm nga của nàng, U Ly không nhịn được mà vội vàng. Vào giờ phút này hiệu quả của dược trong cơ thể dường như đã tan ra. Hắn nhanh nhẹn cởi y phục. Nhẫn nại nhẹ giọng hỏi bên tai Bùi Sắt: "Nói! Có nguyện ý trở thành nữ nhân của bổn vương hay không?"

Ý thức của Bùi Sắt mơ hồ, vốn không hề nghe rõ hắn nói gì. Chỉ bất mãn mở mắt.

U Ly bất đắc dĩ thở dài. Đối mặt với nữ nhân trúng xuân dược, nói chuyện là chuyện không nên làm.

Rốt cuộc không để mình chịu đựng nữa. Cơ thể hắn vừa di chuyển. Dường như nhận ra được chuyện gì, hắn không thể tin được, nhìn về chỗ nào đó.

Lúc này Bùi Sắt đau đến kêu thành tiếng. Vừa lên tiếng, đưa miệng cắn về phía vai hắn. U Ly rên lên một tiếng. Cũng không di chuyển nữa. Chờ đến khi Bùi Sắt không cắn nữa. Hắn mới quay đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui sướng chưa từng có: "Ngươi. . . . . . Đây là lần đầu tiên?"

Bùi Sắt không nghe rõ lời hắn nói. Chỉ à ừ một tiếng. Khó chịu cau mày.

U Ly nhận thấy mình luống cuống, khẽ cười rồi cúi đầu hôn lên môi của nàng. Ngay sau đó nhỏ giọng nói sát tai nàng: "Ta sẽ nhẹ chút. . . . . ."

***

Hồng lâu, trong sương phòng.

U Cầm Ca mặc bạch sam đứng trước cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài ánh lên mặt của hắn. Trong con ngươi sâu hun hút, không nhìn ra cảm xúc. Quanh người hắn phát ra hàn khí, như muốn bức người rơi thẳng vào đường cùng.

Đằng sau hắn, U Tử Hàm lạnh nhạt quỳ dưới đất. Cạnh đó là U Quý Minh đang cưỡng chế U Hi Nhiên hai mắt đỏ như máu dưới đất.

Qua hồi lâu, lâu đến khi người trong phòng đều cho rằng không ai lên tiếng. Thì U Cầm Ca quay người sang nói: "Quý Minh, đưa Hi Nhiên quay về."

Giọng điệu hắn lạnh nhạt, không nhận ra cảm xúc. U Quý Minh hiểu ý, muốn kéo U Hi Nhiên đi. Chỉ cảm thấy cơ thể bị đè dưới đất không hề nhúc nhích, U Hi Nhiên vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào U Tử Hàm đang quỳ dưới đất.

U Cầm Ca nhìn vào mắt hắn. Sau đó đưa mắt nhìn về phía U Quý Minh. Chân mày U Quý Minh nhướng lên một cái. Cuối cùng giơ tay, đánh vào gáy của U Hi Nhiên.

Kéo U Hi Nhiên ngất xỉu rời khỏi. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại U Tử Hàm và U Cầm Ca.

U Cầm Ca nhìn U Tử Hàm một cái. Cơ thể di chuyển, đi đến cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, lên tiếng lạnh nhạt nói với người quỳ dưới đất: "Đứng lên đi."

U Tử Hàm kinh ngạc giương mắt nhìn, giữa hai lông mày có chút vui vẻ nói: "Tam ca đã tha thứ cho ta."

U Cầm Ca nhìn hắn một cái. Ánh mắt lạnh lùng, vui vẻ trong con ngươi U Tử Hàm cũng lập tức phai dần: "Lần này tự làm chủ, là ta không đúng. Nhưng Tam ca, muốn làm chuyện đại sự thì không nên chú ý đến lặt vặt, nếu U Ly nguyện ý chấp nhận theo sự sắp xếp của chúng ta, thì đã chứng tỏ, trên đời này có thứ hắn cần. Chỉ cần hắn động lòng với tam tẩu. Sau này trong tay chúng ta sẽ có lá bài chủ. Cứ như vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn ở thế bất bại."

Hắn đưa mắt hi vọng nhìn U Cầm Ca. Thấy U Cầm Ca không có hành động như cũ. Qua một hồi mới lên tiếng nói tiếp: "Tam ca muốn làm nên đại sự, cho dù trên đời muốn dạng nữ nhân nào, ngay cả đương kim thái hậu, thì không phải là chỉ dựa theo một câu Tam ca nói hay sao. Chuyện dễ như trở bàn tay. Xin Tam ca đừng vì tư tình nữ nhi mà ảnh hưởng đến đại sự. . . . . ."

"Tử Hàm. . . . . ." U Cầm Ca bỗng thản nhiên lên tiếng."Ngươi đã yêu chưa?"

U Tử Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, Chỉ thấy vẻ mặt U Cầm Ca tràn đầy cô đơn. Giọng nói trầm thấp vang lên: "Có vài chuyện bỏ qua thì vẫn là bỏ qua. Không quay về được nữa."

Trong lòng U Tử Hàm ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn U Cầm Ca. Sau hồi lâu mới nói: "Tam ca nghĩ đến Ngưng Nguyệt?"

U Cầm Ca suy nghĩ đến mất hồn. Dường như nghĩ đến nhiều năm về trước: "Thật ra thì, có lúc ta rất bội phục hoàng thúc. Chí ít, vì hồng nhan có lúc hắn sẽ nổi giận đùng đùng."

Vẻ mặt U Tử Hàm thay đổi. Chần chờ trong chốc lát mới nói: "Ngưng Nguyệt chết đi cũng không phải do lỗi Tam ca. Tam ca đừng tự trách. Năm đó, cũng vì tam ca sợ thân phận của mình chọc giận đến phụ hoàng mới không đến cầu xin phụ hoàng thu lại mệnh lệnh đã ban ra. Chỉ sợ ngay cả Tam ca có cầu xin, thì kết quả cũng giống như nhau. Hoàng thúc quỳ ba ngày ba đêm, còn không phải là bị một thánh chỉ giam cầm sao."

U Cầm Ca nhìn hắn. Lẩm bẩm nói: "Nhưng ta có thể dẫn Ngưng Nguyệt rời khỏi. Nhưng ta lại không. . . . . ."

Trong mắt hắn tràn đầy thống khổ, làm sao cũng không phai đi được. U Tử Hàm cúi đầu, cuối cùng không biết nên khuyên bảo thế nào, chỉ im lặng.

Qua một hồi, dường như U Cầm Ca bỗng nhiên hồi hồn, đứng lên nói: "Không được. Ta muốn dẫn nàng đi ——"

Dứt lời hắn bước đi ra ngoài, chờ đến lúc U Tử Hàm hiểu được ý của hắn. Thì chợt đi lên một bước, đưa tay giữ bả vai hắn thật chặt nói: "Tam ca, ngươi không thể hành động theo cảm tính."

"Không. Năm đó cũng vì lý do này mà ta đã bỏ qua Ngưng Nguyệt, hôm nay ta quyết không thể buông Bùi Sắt."

Dứt lời hắn chợt nắm tay thành quyền, dùng nội lực đánh hai tay U Tử Hàm đang kiềm chế chế vai hắn. Phi thân chạy đi. Chỉ là cửa chính chợt mở ra. Hắn sững sờ đứng khựng tại chỗ, sắc mặt thay đổi kịch liệt nhìn người đang đứng ngay cửa chính.

Từ trước đến giờ hắn ẩn nhẫn rất giỏi. Cho dù có thế nào cũng không biểu hiện ra vui giận. Giờ phút này, đã thay đổi.

Ngay cửa, U Ly mặc bạch sam đứng ở đó. Mái tóc đen nhánh buôn xuống, giống như thác nước chảy xuống đầu vai. Trong bóng tối, lộ ra sự phong hoa tao nhã. U Cầm Ca đưa mắt nhìn vạt áo hắn nhẹ lay động, trong mắt dường như có gì đó vỡ vụn. Khổ sở. Không thấu nổi. Hối hận. Tất cả tất cả những cảm xúc đó sau khi nhìn thấy bạch sam liền trở thành một mảnh tĩnh lặng.

Lúc hắn đến yến tiệc mặc hắc y, vậy mà lúc này lại là bạch sam. Đáp án không cần nói cũng biết.

"Thế nào? Hối hận?" U Ly thản nhiên nhìn hắn. Trong tròng mắt tối đen khó dò hiện lên hàn khí, băng hàn thấu xương.

Cánh môi U Cầm Ca giật giật. qua hồi lâu mắt mới khép hờ nói: "Chẳng qua là ngươi có trước tiên cơ."

"Bổn vương có trước tiên cơ. Năm đó như thế, bây giờ cũng vậy." U Ly cười lạnh. Tròng mắt băng lãnh liếc nhìn nửa con mắt, "Chỉ là những tiên cơ này đều do ngươi tặng cho bổn vương."

Tựa như có thể nhìn thấy trong phút chốc mắt U Cầm Ca rời rạc. U Ly nhếch môi cười rộ lên. Sau khi cười xong sắc mặt đột nhiên lạnh lùng nói: "Lần này, bổn vương sẽ thực hiện phần tiên cơ này đến cùng."

Hắn xoay người rời khỏi. Bước chân trầm ổn giẫm trên mặt đất như muốn đánh vào trong lòng U Cầm Ca. Khiến cả người hắn chợt xụi lơ.

"Tam ca ——" sau lưng hắn U Tử Hàm thét lên một tiếng kinh hãi, dồn sức đỡ lấy hắn.

Một hồi lâu, U Cầm Ca dường như mới phản ứng. Tròng mắt không tiêu cự nhìn về phía cửa nơi U Ly đã rời khỏi, nói: "Hắn lại thắng. Lần này. Là thắng hoàn toàn có được Ngưng Nguyệt."

U Tử Hàm ngẩn ra. Nhíu mày nói: "Tam ca, nàng ấy không phải là Ngưng Nguyệt. Chỉ có phần giống thôi."

"Hắn thắng có được Ngưng Nguyệt. . . . . ." U Cầm Ca không nghe. Vẫn tự lẩm bẩm như cũ. Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

***

Khi tia nắng mặt trời buổi sáng đầu tiên chiếu vào phòng, Bùi Sắt chợt thức dậy.

Ý thức nàng ngừng lại trong ba giây. Sau đó chợt nhảy lên, nhưng giữa đường lại kêu một tiếng ngã xuống.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cơ thể như bị nghiền. Vô cùng đau nhức. Còn có một nơi. . . . . .

Nàng kinh ngạc nhìn mình. Cả người từ trên xuống dưới không được. Dường như đã sắp muốn khóc.

Chỉ thấy trên ngực, trên tay, bụng. Cả người đều là dấu xanh tím. Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng thế mà có thể. . . . . . .

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động. Bùi Sắt hoảng sợ chậm chạp quay đầu sang. Lúc trong tầm mắt xuất hiện gương mặt tuấn tú người thần căm phẫn, thì kinh hãi trong mắt nàng hoàn toàn chuyển thành khiếp sợ đến động trời nứt đất. Một lát sau, dường như nhớ đến điều gì, sắc mặt nàng hết sức khó coi.

Bà nó? Vì sao nàng chỉ nhớ chuyện cuối cùng là, nàng nhào thẳng lên người U Ly.

Chẳng lẽ tối hôm qua nàng thật sự bụng đói ăn quàng, ngủ với Nhiếp chính vương tàn bạo khát máu trong truyền thuyết.

Hơn nữa còn cưỡng ép.

Nàng kinh hãi che miệng không để mình phát ra tiếng.

Mẹ ơi, nếu để thái hậu biết nàng và hắn mập mờ không rõ, còn cưỡng ép nam nhân của nàng, thì mình còn có mạng sống hay sao.

Hai ngón tay nắm chặt chăn, Bùi Sắt chịu đựng cơ thể khó chịu lặng lẽ đi xuống giường.

Rất vất vả mới bước xuống giường, thì phát hiện cả cơ thể lạnh lẽo. Nàng không cảm thấy lạnh. Lúc ánh mắt rơi xuống thấy quần áo đầy đất, sắc mặt nàng càng thêm khó nhìn. Thật vất vả nhặt lại quần áo của mình. Thì phát hiện, chúng bị xé rách đến đáng sợ. Bất đắc dĩ, nàng đành phải cầm hắc bào của U Ly choàng lên người, rồi ôm y phục mình chạy ra cửa.

Mặc kệ, 36 kế chạy thượng sách.

Chỉ là chưa chạy khỏi cửa phòng, thì sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng: "Có phải công chúa chưa hài lòng với hương vị của bổn vương không? Nếu cảm thấy chưa tốt, bổn vương không ngại chiến thêm 300 hiệp nữa. . . . . ."

Cơ thể Bùi Sắt cứng đờ ngay trước cửa. Nghe vậy, nàng bi thảm đối mặt với cánh cửa sơn đỏ nói: "Vương gia, xem như là xin ngài thương xót, bỏ qua cho tiểu nữ tử."

"Bỏ qua cho ngươi?" Phía sau vang lên tiếng quần áo ma xát, hình như là U Ly đứng lên. Một lát sau, đã nghe tiếng bước chân vang ở sau lưng. Bùi Sắt nhắm hai mắt không dám quay đầu nhìn. Sau lưng giọng nói kia vang lên lần nữa. Mang theo tiếng cười lạnh như có như không của U Ly: "Tối qua là ai nói chết cũng không để bổn vương giải độc, nhưng quay đầu lại lại nhào lên trên người bổn vương, còn muốn Bá Vương ngạnh cung."

Bá Vương ngạnh cung?

Bùi Sắt trừng to mắt, khóc không ra nước mắt.

Trời ạ! Tối hôm qua xem như nàng thật sự gây lớn chuyện rồi.

"Vương gia, ngài đại nhân không chấp với tiểu nhân, tha cho tiểu nữ tử. Xem như tối hôm qua chỉ là một trận mộng xuân." Bùi Sắt siết chặt ngón tay, xem như ngài được lợi.

"Mộng xuân?" U Ly như cắn răng nghiến lợi. Đưa hai tay kéo Bùi Sắt vào trong ngực mình. Hai tay nắm lấy nơi mềm mại khiến hắn vô cùng hài lòng, ngay sau đó lại bóp mạnh một cái. Mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Sắt nhíu chặt lại một chỗ, lập tức cười lạnh nói, "Đây cũng là mộng xuân?"

Mặt Bùi Sắt lập tức đỏ bừng.

Nàng chợt dùng sức nhảy ra thật xa, động tác đưa cánh tay như thủ thế nói: "Vương gia, đừng ép ta. Mặc dù ta cường bạo ngươi, nhưng dầu gì ta cũng là nữ nhân. Người xin ngươi phụ trách phải là ta mới đúng. Nhưng trước mắt ta không muốn ngươi phụ trách, cho nên chúng ta cứ coi như nước giếng không phạm nước sông, bỏ qua chuyện này."

"Bỏ qua?" Tròng mắt U Ly sâu hun hút nhìn lướt qua động tác thủ thế của nàng, cười lạnh, "Ăn bổn vương xong rồi muốn lau miệng bỏ đi sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ." Thấy Bùi Sắt giơ lên tay đi lên trước một bước. Hắn không cử động nói giọng khinh bỉ, "Chỉ với công phu mèo quào của ngươi còn muốn thể hiện trước mắt bổn vương. Lần trước do bổn vương bất cẩn mới để ngươi chiếm được chỗ hời. Nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được Bổn vương sao?"

Bùi Sắt cắn răng nghiến lợi.

Bà nó! Dầu gì cũng là nàng thất thân, người xin phụ trách lại có thể trở thành ngược lại. Đây là thói đời gì.

"Vậy ngươi thử lại lần nữa đi." Lần trước ném qua vai. Nàng không để ý, thiếu chút nữa đã trật eo. Lần này, nàng dùng hết mười phần sức lực, nhất định sẽ không để mình ngã.

"Được." Tiếng cười lạnh lẽo của U Ly vang lên, bất chợt có một bóng người nhảy về trước. Bùi Sắt theo bản năng muốn tránh, nhưng lại bị ôm ngang eo.

Trong lòng nàng không phục, muốn cậy mạnh thoát khỏi sự trói buộc của hắn. Mà dường như U Ly cũng sợ làm thương nàng, cảnh tay thoáng thả lỏng. Tuy thế nhưng rõ ràng là hắn cũng không định thả nàng. Ngay lúc vừa buông tay, cánh tay nắm chặt áo choàng trên người nàng. Chỉ nghe một tiếng xé vải vang lên, cả tấm lưng trắng nõn của Bùi Sắt lộ ra. Nàng cả kinh. Vội vàng ngồi xổm xuống trốn vào một bên sau bàn tức giận nhìn chằm chằm U Ly lên án: "Ngươi là lưu manh."

U Ly gần như là dở khóc dở cười. Nhưng hắn cố nhịn cười nhìn Bùi Sắt nói: "Lưu manh thì sao? Nói chung là bổn vương thắng."

Tròng mắt Bùi Sắt dường như có thể phun ra lửa. Cảm thấy lành lạnh sau lưng, không biết nàng đã bị lộ ra bao nhiêu. Vừa nghĩ tới bên dưới nàng không mặc gì, vừa xấu hổ, vừa không phục: "Không tính! Có bản lãnh thì ngươi cởi hết quần áo ra cho ta. Chúng ta làm lại."

"Cởi thì cởi. Hôm nay bổn vương chơi chết ngươi!" U Ly nói xong. Cởi xuống áo choàng trên người, hắn vốn chỉ mặc một lớp y phục, áo choàng vừa cởi, chỉ còn lại một cái quần trong. Bùi Sắt vừa thấy, bỗng muốn chảy máu mũi. Nàng vội vàng che mắt, hét lớn: "Mặc quần áo vào. Mau mặc vào. . Ngươi là đồ điên."

Gương mặt U Ly đã đen lại. Lần này hắn cũng không định nhẫn nhịn nữa.

"Được. Vậy bản vương cởi hết."

Hắn ôm Bùi Sắt ném lên giường, ngay sau đó cơ thể áp xuống. Hết sức thuần thạo, rồi cởi đồ còn sót lại trên người. Bùi Sắt kêu lên một tiếng, đưa tay vội che mắt, nhưng U Ly không để cho nàng như ý. Đưa tay kéo tay nàng xuống khiến cho nàng trừng tròn mắt nhìn.

Đối thoại của hai người, đã bị tất cả ẩn vệ ngoài phòng nghe được. Khoé miệng của mọi người đều co giật. Có người bất cẩn thiếu chút nữa đã té xuống từ nóc nhà, vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, bọn họ đều nhất quyết nhảy xuống, chạy về phía thanh lâu ngoài kia.

Nghĩ đến, nếu chủ tử nhà mình không giày vò hai ba lần thì đương nhiên sẽ không ra ngoài.

*

Xưa nay chưa từng thấy, Nhiếp chính vương luôn chăm lo cho chính vụ lần đầu tiên không vào triều.

Trong triều đình, Thái hậu Lăng Họa Phiến ngồi sau rèm. Thu hết tất cả các vẻ mặt đại thần phía dưới vào mắt. Chỉ thấy gương mặt U Cầm Ca ảm đạm, lúc lâm triều cũng không nói một lời. Cũng không lên án chuyện Nhiếp chính vương không lý do vắng mặt. Khiến nàng rất kinh ngạc. Suy đi nghĩ lại, nàng lên tiếng nói: "Không chuyện bãi triều, ai gia mệt mỏi."

Công công trong cung nhận được ý chỉ lập tức lên tiếng nói: "Có chuyện dâng tấu, không chuyện bãi triều."

Mọi người đều lần lượt rời đi. U Cầm Ca vừa đi đến cửa chính, thì trước mắt có một người cản lại nói: "Vương gia khoan đi, thái hậu lệnh cho vương gia ở lại. Nói là có chuyện muốn hỏi."

U Cầm Ca nhìn hắn một cái, trong mắt không có chút kinh ngạc: "Công công về nói với thái hậu, hôm nay cơ thể bổn vương khó chịu về phủ trước, ngày khác sẽ tự mình tạ tội với thái hậu."

*

Y Thủy điện.

Lăng Họa Phiến chợt hất đổ ly trà tức giận nói: "Cái gì! Hắn dám từ chối?"

Công công cúi đầu trả lời: "Xin thái hậu bớt giận, hôm nay nô tài thấy sắc mặt vương gia không tốt, có lẽ là cơ thể thật sự khó chịu."

"Thân thể hắn khó chịu? Chỉ sợ mấy người đó đều lấy cớ có lệ với ai gia." Tuy Lăng Họa Phiến nổi giận đùng đùng nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp như cũ, "Tô công công, ngươi phân phó cho người chuẩn bị kiệu. Bọn họ không chịu nói, ai gia sẽ tự mình đi hỏi."

"Vâng."

*

Hồng lâu.

Sau khi giày vò một trận, dưới lời cầu xin tha thứ của Bùi Sắt. U Ly mới buông tha cho nàng, sau khi gọi người đem đến y phục sạch cho nàng, mới rời khỏi.

Bùi Sắt sắp xếp xong xuôi rồi chuẩn bị quay về vương phủ hưu thư với U Cầm Ca. Chỉ là người mới ra khỏi cửa hậu viện thì có một kiệu mềm chờ sẵn.

Trong mắt nàng kinh ngạc, thấy kiệu phu vui mừng vội đi lên trước nói: "Phu nhân đi ra ngoài, vương gia đã phân phó cho tiểu nhân chờ ở ngoài cửa."

"Vương gia nào." Tim Bùi Sắt như ngừng đập.

"Đương nhiên là Nhiếp chính vương."

Bùi Sắt trợn trắng mắt. Đi vòng qua kiệu phu nói: "Không cần. Ta muốn quay về Tấn vương phủ."

"Phu nhân. . . . . ." Kiệu phu vội vàng đuổi theo sau lưng nàng phất phất tay, người đằng sau cũng vội nâng kiệu theo sát.

"Các ngươi đi theo ta làm gì?" Bùi Sắt nổi giận. Cả cỗ kiệu đều đi theo sau nàng, cho dù trước mặt nàng không thấy, nhưng không cần quay đầu nhìn cũng biết tất nhiên là rất khoa trương.

"Phu nhân, ngài đừng làm khó dễ chúng tiểu nhân. Trước khi vương gia đi có dặn, nếu chúng tiểu nhân không hầu hạ phu nhân cho tốt, thì có đến không về. Phu nhân cứ xem như thông cảm cho chúng tiểu nhân, lên kiệu để chúng tiểu nhân còn đường sống."

Bùi Sắt trừng mắt nhìn hắn, mắt thấy kiệu phu cầu xin. Nàng giận dữ, tên U Ly này, lại có thể lấy mạng người ra uy hiếp nàng.

Im lặng xoay người lên cỗ kiệu, kiệu phu lập tức rơi lệ cảm ơn.

Hắn vốn tưởng rằng người của vương gia, cũng là một chủ tử tốt. Thật sự không nghĩ đến chủ tử lại khó hầu hạ như vậy. Chúng kiệu phu đều liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa đã lão lệ tung hoành (nước mắt người già rơi xuống).

Cỗ kiệu nâng Bùi Sắt một đường đi đến Tấn vương phủ.

Bùi Sắt vào cửa, vẻ mặt quản gia nhìn thấy nàng hết sức kỳ lạ. Bùi Sắt nghĩ thầm tất nhiên là hắn biết chuyện đêm qua nàng không về. Nhưng chuyện này, nàng cũng không cần phải nói nhiều với hắn. Chỉ lên tiếng hỏi U Cầm Ca đang ở đâu rồi chạy thẳng đến phòng ngủ của U Cầm Ca.

Trong phòng im lặng, dường như có vang lên tiếng khóc.

Trong lòng Bùi Sắt kinh ngạc, hình như nàng nghe tiếng khóc của nữ nhân.

Nàng đi vào phòng đẩy cửa ra. Chỉ thấy U Cầm Ca khoác áo choàng ngồi trên giường, tóc đen chảy dài như thác nước. Bên cạnh hắn có người nhỏ giọng khóc sụt sùi, hẳn là Bùi Nhiên.

Chỉ thấy nàng mặc một lớp sa mỏng quỳ trên đất, hai vai gầy yếu run run. Nghe tiếng động, nàng ấy ngẩng đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt thanh tú lập tức liên tục thay đổi. Cuối cùng chỉ gọi một tiếng: "Bùi Sắt. . . . . ."

U Cầm Ca nghe vậy, dường như muốn dời mắt, nhưng cuối cùng hắn lại không xoay người.

Bùi Sắt im lặng đứng do dự một hồi lâu, rốt cuộc đi lên đỡ Bùi Nhiên đứng lên: "Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Nhiên nhìn nàng một cái, rồi nhìn sang U Cầm Ca, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

"Tỷ tỷ, có chuyện gì thì cứ nói đừng ngại, chúng ta là tỷ muội. Nếu không phải do tỷ hết lòng chăm sóc, muội muội cũng không sống đến hôm nay, cho dù có chuyện gì xảy ra, tình cảm tỷ muội ta sẽ không thay đổi."

Bùi Nhiên nghe vậy, nước mắt rơi xuống từng hạt. Hai chân nàng chợt khuỵu xuống, quỳ dưới đất khóc lên nói: "Bùi Sắt, tỷ tỷ xin lỗi ngươi."

"Tỷ tỷ, đừng nói như vậy."

Bùi Sắt đỡ nàng đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh. Lúc này U Cầm Ca cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt vốn dịu dàng thế nhưng lúc này đã thất thần: "Ngươi đi theo ta."

Bùi Sắt ngây người, thấy U Cầm Ca nhìn mình. Thầm kinh ngạc một lúc, quay sang trấn an Bùi Nhiên mấy câu, mới theo hắn ra ngoài phòng.

U Cầm Ca đi không nhanh không chậm. Qua một lúc sau, Bùi Sắt thấy chỗ đến trước mắt, hẳn là thư phòng.

Theo hắn bước vào phòng, sau khi U Cầm Ca ngồi xuống một cái ghế thì đưa tay chỉ sang ghế kế bên nói: "Ngươi ngồi đi."

Bùi Sắt nghe thế ngồi xuống. Lúc này mới chú ý đến, hôm nay dường như U Cầm Ca có gì đó khan khác.

"Chuyện tối qua, rất xin lỗi." Hắn đột nhiên mở miệng nói xin lỗi.

Bùi Sắt sợ run người, hiểu ra chuyện hắn muốn nói, vẻ mặt thay đổi hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ.

"Thuốc do ngươi bỏ?" Nàng nghe thấy tiếng mình hỏi, giọng nói mang theo tức giận.

U Cầm Ca lắc đầu một cái. Một lát sau lại gật đầu một cái. Hắn nhìn Bùi Sắt chằm chằm rồi đột nhiên đưa tay cầm lấy tay của nàng, "Sắt Nhi, ngươi phải tin tưởng ta. Chỉ có lần này, lần sau, ta nhất định sẽ không để bọn họ có thể tổn thương ngươi, cả đời này sẽ không."

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom