Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lúc đang dùng cơm cũng là lúc biển người bắt đầu dũng động trong phòng ăn.
Ăn cơm được một nửa thì Nhiếp Tử Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn lại hai người Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt.
Gặp phải tình địch thì hết sức tức giận, những lời này một chút cũng không sai. Nhiếp Tử Vũ tuy là ăn thức ăn rất ngon nhưng toàn bộ tâm tư lại đặt trên người Quan Duyệt đang ngồi đối diện.
Nhiếp Tử Vũ: - Cô cười cái gì?
Quan Duyệt dùng ánh mắt sắc bén coi thường cô, ung dung ưu nhã ăn điểm tâm, bỗng dưng khóe dẫn ra một nụ cười mang đầy hàm ý.
- Cô cười cái gì?
Nụ cười kia như kim châm vào mắt Nhiếp Tử Vũ, cặp lông mày thanh nhã chau lại, cô không vui hỏi.
Nghe vậy, Quan Duyệt từ từ buông dao trong tay ra, sau đó dùng khăn ăn lau nhẹ môi của mình, đôi mắt ngậm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ rồi đột nhiên ngưng cười, đáy mắt hiện ra sự xem thường: - Tôi cười cô ngây thơ ngu ngốc.
- Cô … !
Không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy nên Nhiếp Tử Vũ liền ngây ngẩy cả người. Sau đó một luồng lửa giận từ trong lòng dâng lên, cô cắn răng đang muốn phản kích lại thì Quan Duyệt lại nhanh hơn cô một bước, mở miệng nói: - Cô cho rằng bằng những thủ đoạn như thế này là có thể ngăn chặn tôi và Tử Phong gặp nhau sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể nào! Lần này cô có cơ hội phá hoại nhưng cô có thể bảo đảm một ngày 24 tiếng cô luôn ở bên cạnh anh ấy không? Úi chà, thật mắc cười vô cùng mà!
Trong lời nói sắc nhọn của Quan Duyệt còn hàm chứa cả sự khinh thường cô nữa!
Sự tức giận xông lên cổ họng, mặt Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, cô ngẩng đầu lên không cam chịu tỏ ra yếu kém, nói:
- Dù cho tôi không thể ở bên cạnh anh ấy 24 tiếng thì sao chứ? Còn cô ngay cả một phút ở cạnh anh ấy cũng không có!
Sắc mặt Quan Duyệt trong nháy mắt bởi vì câu nói của cô mà trầm xuống, nhưng cô ta được giáo dục rất tốt nên biết kiềm chế cơn giận của bản thân. Đột nhiên, cô ta nhíu mày, có hứng thú khác, nói: - Nếu như tự mình biết mình thì cô không nên được đằng chân lên đằng đầu!
- Cô có ý gì?
Vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt.
Quan Duyệt khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Người khác có thể không biết thân phận của cô nên cho rằng cô thực sự là tiểu thư Nhiếp gia, nhưng mà tôi thì biết rõ thân phận của cô. Cô chẳng qua chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ mà Tử Phong nhặt được vào ngày sinh nhật mười tuổi mà thôi. Cô còn hy vọng muốn gả cho anh ấy sao? Lòng dạ Tử Phong tốt bụng, anh ấy chẳng qua chỉ thương hại cô nên mới đối tốt với cô như vậy thôi. - Cô gạt người!
Sắt mặt Nhiếp Tử Vũ tái xanh, trong lòng chua xót. Mặc dù người giúp việc trong nhà đều biết cô là con nuôi nhưng mà họ vẫn cưng chìu cô hết mực. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe người khác châm biếm thân thế của mình nên trong lòng Nhiếp Tử Vũ khó chịu vô cùng. Nhất là câu nói cuối cùng kia! - Không thì cô cho rằng Tử Phong thực sự yêu mến cô nên mới tốt với cô như vậy đúng không?
Quan Duyệt chế giễu nói, chỉ sợ cô không tiếp thụ được mà kích động nói tiếp:
- Đừng có đùa như vậy, Tử Phong không hề yêu con nít, phụ nữ muốn ở cùng với anh ấy thì không người người nào không phải là một cô gái tầm20 tuổi xinh đẹp.
- Đủ rồi!
Nhiếp Tử Vũ đập bàn đứng lên, tiếng động kia nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Anh thực sự thích cô nên mới có thể tốt với cô như vậy, cũng không phải bởi vì tội nghiệp cô, không phải là thương hại cô!
Nhiếp Tử Vũ cứ tự nhủ trong lòng như thế, nhưng mà vành mắt lại trái với lòng mà ửng đỏ, trong nháy mắt thì mắt cô đã đầy nước.
Nhìn bộ dáng cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Quan Duyệt biết mình đã chọt trúng điểm yếu, đang lúc đắc ý ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía một hình dáng quen thuộc đang chậm rãi đi về hướng bên này, cô lập tức nói: - Có muốn đánh cược một chút không? Xem giữa tôi và cô Tử Phong sẽ coi trọng ai hơn?
Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp nghĩ lại ý đồ trong những lời này của cô ấy thì đã thấy cô ấy bất ngờ cầm ly nước mà cô đã uống qua, lấy phần nước còn lại rót từ trên đỉnh đầu mình xuống, sau đó đưa cái ly không trả lại vị trí cũ.
Động tác làm liền một mạch, nhanh chóng đến mức người khác nhìn không thấy rõ.
- Cô ....
Cô ấy làm cái gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngỡ ngàng nhìn cô ta.
Lại thấy trong nháy mắt cô ấy lại bật khóc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Ăn cơm được một nửa thì Nhiếp Tử Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn lại hai người Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt.
Gặp phải tình địch thì hết sức tức giận, những lời này một chút cũng không sai. Nhiếp Tử Vũ tuy là ăn thức ăn rất ngon nhưng toàn bộ tâm tư lại đặt trên người Quan Duyệt đang ngồi đối diện.
Nhiếp Tử Vũ: - Cô cười cái gì?
Quan Duyệt dùng ánh mắt sắc bén coi thường cô, ung dung ưu nhã ăn điểm tâm, bỗng dưng khóe dẫn ra một nụ cười mang đầy hàm ý.
- Cô cười cái gì?
Nụ cười kia như kim châm vào mắt Nhiếp Tử Vũ, cặp lông mày thanh nhã chau lại, cô không vui hỏi.
Nghe vậy, Quan Duyệt từ từ buông dao trong tay ra, sau đó dùng khăn ăn lau nhẹ môi của mình, đôi mắt ngậm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ rồi đột nhiên ngưng cười, đáy mắt hiện ra sự xem thường: - Tôi cười cô ngây thơ ngu ngốc.
- Cô … !
Không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy nên Nhiếp Tử Vũ liền ngây ngẩy cả người. Sau đó một luồng lửa giận từ trong lòng dâng lên, cô cắn răng đang muốn phản kích lại thì Quan Duyệt lại nhanh hơn cô một bước, mở miệng nói: - Cô cho rằng bằng những thủ đoạn như thế này là có thể ngăn chặn tôi và Tử Phong gặp nhau sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể nào! Lần này cô có cơ hội phá hoại nhưng cô có thể bảo đảm một ngày 24 tiếng cô luôn ở bên cạnh anh ấy không? Úi chà, thật mắc cười vô cùng mà!
Trong lời nói sắc nhọn của Quan Duyệt còn hàm chứa cả sự khinh thường cô nữa!
Sự tức giận xông lên cổ họng, mặt Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, cô ngẩng đầu lên không cam chịu tỏ ra yếu kém, nói:
- Dù cho tôi không thể ở bên cạnh anh ấy 24 tiếng thì sao chứ? Còn cô ngay cả một phút ở cạnh anh ấy cũng không có!
Sắc mặt Quan Duyệt trong nháy mắt bởi vì câu nói của cô mà trầm xuống, nhưng cô ta được giáo dục rất tốt nên biết kiềm chế cơn giận của bản thân. Đột nhiên, cô ta nhíu mày, có hứng thú khác, nói: - Nếu như tự mình biết mình thì cô không nên được đằng chân lên đằng đầu!
- Cô có ý gì?
Vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt.
Quan Duyệt khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Người khác có thể không biết thân phận của cô nên cho rằng cô thực sự là tiểu thư Nhiếp gia, nhưng mà tôi thì biết rõ thân phận của cô. Cô chẳng qua chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ mà Tử Phong nhặt được vào ngày sinh nhật mười tuổi mà thôi. Cô còn hy vọng muốn gả cho anh ấy sao? Lòng dạ Tử Phong tốt bụng, anh ấy chẳng qua chỉ thương hại cô nên mới đối tốt với cô như vậy thôi. - Cô gạt người!
Sắt mặt Nhiếp Tử Vũ tái xanh, trong lòng chua xót. Mặc dù người giúp việc trong nhà đều biết cô là con nuôi nhưng mà họ vẫn cưng chìu cô hết mực. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe người khác châm biếm thân thế của mình nên trong lòng Nhiếp Tử Vũ khó chịu vô cùng. Nhất là câu nói cuối cùng kia! - Không thì cô cho rằng Tử Phong thực sự yêu mến cô nên mới tốt với cô như vậy đúng không?
Quan Duyệt chế giễu nói, chỉ sợ cô không tiếp thụ được mà kích động nói tiếp:
- Đừng có đùa như vậy, Tử Phong không hề yêu con nít, phụ nữ muốn ở cùng với anh ấy thì không người người nào không phải là một cô gái tầm20 tuổi xinh đẹp.
- Đủ rồi!
Nhiếp Tử Vũ đập bàn đứng lên, tiếng động kia nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Anh thực sự thích cô nên mới có thể tốt với cô như vậy, cũng không phải bởi vì tội nghiệp cô, không phải là thương hại cô!
Nhiếp Tử Vũ cứ tự nhủ trong lòng như thế, nhưng mà vành mắt lại trái với lòng mà ửng đỏ, trong nháy mắt thì mắt cô đã đầy nước.
Nhìn bộ dáng cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Quan Duyệt biết mình đã chọt trúng điểm yếu, đang lúc đắc ý ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía một hình dáng quen thuộc đang chậm rãi đi về hướng bên này, cô lập tức nói: - Có muốn đánh cược một chút không? Xem giữa tôi và cô Tử Phong sẽ coi trọng ai hơn?
Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp nghĩ lại ý đồ trong những lời này của cô ấy thì đã thấy cô ấy bất ngờ cầm ly nước mà cô đã uống qua, lấy phần nước còn lại rót từ trên đỉnh đầu mình xuống, sau đó đưa cái ly không trả lại vị trí cũ.
Động tác làm liền một mạch, nhanh chóng đến mức người khác nhìn không thấy rõ.
- Cô ....
Cô ấy làm cái gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngỡ ngàng nhìn cô ta.
Lại thấy trong nháy mắt cô ấy lại bật khóc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn