Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 278
Nhiếp Tử Vũ lại cười trộm lên một tiếng.
Giọng thánh thót của cô lại tiếp tục vang lên: "Nghe khẩu khí của anh nói thế này thì hình như lúc em còn nhỏ, anh đã đối xử với em rất tốt thì phải?"
"Đương nhiên là như vậy rồi! Anh đối xử với em thật sự quá tốt luôn, quả thực cứ như muốn bám sát, dính chặt lấy em ấy! Tưởng chừng đến mức nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ nát, mà ngậm trong miệng thì lại sợ tan vậy." Nhiếp Tử Phong vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, không hề có cảm giác mình vừa nói ra những lời hơi có chút quá khoa trương "Cùng em chơi trò trốn tìm, anh đã phải tìm em tròn một ngày; thời gian em bị phát sốt anh phải thức đêm coi chừng em; lần đầu tiên em đến trường học, anh phải đưa em vào đến tận cửa trường; em nói muốn ăn chân vịt Từ thị, anh đi mua, bị nước mưa xối ướt hết cả người... Quả thực anh đã cung kính với em, coi em giống tiểu tổ tông của mình vậy, ngay cả mẹ anh cũng không được hưởng loại ưu đãi này đâu."
Nghe thấy anh nói càng ngày trở nên kích động, trong lòng Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy một hồi ấm áp, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời!
"Cám ơn anh." Một câu nói cảm ơn bất giác từ khóe môi của cô bật thốt ra khỏi miệng, "Mặc dù em chưa thể nhơ lại được những hồi ức của chúng ta ngày trước, nhưng sau này, em sẽ càng gia tăng thêm tình yêu đối với anh hơn nữa." Cô nói như tuyên thệ.
"Em biết là được rồi." Nhiếp Tử Phong cười đầy vẻ đắc ý.
Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ quay trở lại trên người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường một lần nữa. Lúc này cô mới nhận ra hai đứa trẻ đã không còn chơi trò ván đu dây nữa. Đường Đường và Tử Ngôn vẫn còn đang lằng nhằng với nhau gì đó. Đường Đường chỉ vào cậu trượt tựa như lại muốn chơi, nhưng nhìn vẻ mặt của Tử Ngôn thì lại có vẻ giống như đang nghĩ ngợi đến đau đầu. Nhiếp Tử Ngôn nhìn Đường Đường kiên quyết không chịu di chuyển dù chỉ nửa bước. Hai đứa trẻ cứ như vậy giằng co mãi không thôi...
Bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ như thấy trước mắt mình bắt đầu hiện lên một hình ảnh tương đồng như thế... Nhìn hình ảnh Đường Đường đang líu ríu nhảy lên nhảy xuống, trước vẻ trốn tránh cự tuyệt của Tử Ngôn, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy... hình ảnh này rất quen thuộc với cô, giống như đã từng xảy ra giữa Nhiếp Tử Phong và cô vậy...
Thế nhưng rốt cuộc sự quen thuộc đó đã xảy ra ở nơi nào... Đột nhiên, đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trở nên cực kỳ đau nhức. Cô lắc lắc cái đầu dự định muốn làm cho mình được tỉnh táo trở lại. Nhưng cô đâu ngờ, cô càng chuyển động lắc lư cái đầu nhiều hơn thì lại càng thấy đau nhức hơn nữa. Trong đầu cô tựa như có cái gì đó vừa bất chợt nổ tung lên vậy. Vô số những hình ảnh tựa như trong một cuốn phim nhựa được máy quay phim nhanh chóng chiếu ra trên màn ảnh vậy. Cảnh vật ở trước mắt cô lúc này không ngừng biến hóa, thay đổi thất thường. Đầu cô ngày càng thấy nặng trĩu, mọi thứ ở trước mắt cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, không thể nào nhìn rõ được nữa. Không chỉ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy trong ngực mình thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn và rất khó thở, n tựa như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp mạnh vào yết hầu của cô vậy, làm cho cô không sao thở nổi.
"A...” Cô há rộng miệng ra, từ trong trong miệng của cô chợt bật lên một từ tối nghĩa, nhưng âm thanh lại không hề phát ra...
Ánh mắt của cô đã trở nên mơ hồ, chút ánh sáng trắng cuối cùng trước mắt cô, đến lúc này cũng đã biến thành một màu đen kịt.
Ngay trước lúc bị bất tỉnh, dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh của mình lúc năm tuổi, cùng với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi, đứng ở trong vườn hoa, giằng co nhau...
** Ánh mặt trời tươi đẹp, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, đang cùng nhau cạnh tranh sự xinh đẹp. Hôm ấy là vào buổi trưa của một ngày mùa xuân. Nhiếp Tử Vũ năm tuổi đang giằng co với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi ở trong vườn hoa.
"Anh Tử Phong, chơi với em, chơi với em đi." Nhiếp Tử Vũ nho nhỏ mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, mái tóc được ghim lên theo kiểu tóc của một công chúa, nhìn giống như một cô công chúa nhỏ ngọt ngào đáng yêu. Chỉ có điều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của anh hiểu được không phải là nụ cười ngọt ngào, mà là vẻ mặt đầy đau khổ:"Anh Tử Phong, chơi với em đi... anh chơi với em đi."
"Không chơi!" Nhiếp Tử Phong mới mười lăm tuổi, nhưng đầy vẻ lạnh lùng tàn khốc, anh để mái tóc xõa lệch một bên theo trào lưu tóc đương thời được ưa thích nhất, càng làm cho gương mặt của anh tăng thêm vẻ tuấn lãng. Mặc dù anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng đơn giản cùng một chiếc quần jean màu lam, đi đôi giầy thể thao, nhưng anh vẫn như trước, nhìn anh giống như một vị vương tử đang bước ra từ trong câu chuyện cổ tích của nhi đồng, vẻ đẹp của Nhiếp Tử Phong làm cho người ta chói mắt, làm cho người khác phải mê muội.
" Anh Tử Phong...” Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục phát huy cuộc tiến công của cô.
"Anh đã bảo em là không chơi nữa rồi, em không nghe thấy anh nói hay sao?" Khó có khi có được hai ngày nghỉ ngơi liên tiếp, anh cũng không muốn lãng phí ở trên người cô! Nhớ tới hôm đầu tuần anh bị mẹ mạnh mẽ ép buộc anh phải chăm sóc cô một ngày, kết quả sau đó anh bị mệt đến mức gần chết! Anh bắt đầu thấy cực kỳ hối hận, không biết vì sao năm đó thần trí của anh lại giống như bị hồ đồ, cứ kiên quyết đòi nhận thu dưỡng cô như thế!
Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ, bộ dạng của cô giống như con búp bê Barbie, nhưng sao lại đáng ghét như vậy chứ! Thế này mà bảo cô là đồ chơi của anh à, rõ ràng chính anh là đồ chơi của cô mới đúng!
"Anh Tử Phong thật xấu xa, Vũ Vũ muốn khóc, Vũ Vũ muốn mách với mẹ, anh Tử Phong không chơi với Vũ Vũ!" Nhiếp Tử Vũ hất tay của Tử Phong ra, sau đó liền đặt phịch cái mông ngồi xuống trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trong tròng mắt tròn to đã hiện ra sắc hồng hồng, tựa như tùy thời sắp bật khóc lên vậy
Vừa nghe thấy cô nói muốn khóc, đầu của Nhiếp Tử Phong như bị biến dạng phình to thành hai cái.
"Xoạch" một cái, Nhiếp Tử Phong liền đóng chiếc laptop trong tay lại, biểu cảm nhìn cô lộ rõ vẻ bị đau đầu: "Em muốn chơi trò gì? Nhưng mà anh phải nói trước với em chuyện này, anh chỉ chơi đùa cùng với em được nửa giờ thôi." Ai, ai! Nếu mà để cô khóc lên thì không biết bao giờ mới nín được. Toàn thể mọi người trong nhà từ trên xuống dưới không có một ai không biết, anh sợ nhất là nước mắt của Nhiếp Tử Vũ.
Vừa nghe thấy Nhiếp Tử Phong đồng ý cùng chơi với mình, Nhiếp Tử Vũ vội vã, lật đật từ trên mặt đất bò dậy, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta cùng chơi trò chơi trốn mèo mèo nhé." Một lòng chìm đắm ở trong trò chơi, Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn không hề chú ý đến thời hạn mà Nhiếp Tử Phong đã nói với mình.
"Được rồi, vậy em đi trốn đi, anh sẽ lập tức đi tìm em." Nhiếp Tử Phong nói xong, lại mở máy vi tính xách tay ra tiếp tục trò chơi của mình.
"Vậy Vũ Vũ đi trốn nhé, anh Tử Phong, anh không được lén nhìn em trốn đâu đấy..." Nói xong, bóng dáng nho nhỏ kia liền chạy đi rất nhanh.
"Được rồi!." Nhiếp Tử Phong tùy tiện đáp lại một câu, khi bóng dáng của cô vừa biến mất, anh vẫn không quên nói thầm câu đằng sau: "Ai mà thèm nhìn lén em chứ, dùng đầu ngón chân để nghĩ, anh cũng biết em sẽ chỉ trốn ở một chỗ đó mà thôi."
Bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ lướt qua trên thảm cỏ, vườn hoa trực tiếp chạy vào căn cứ bí mật của cô bên trong hòn giả sơn. Cô cứ trốn ở trong đó như vậy, lúc đầu ở bên trong đó cô còn bắt đầu đếm một chút, thử xem anh Tử Phong phải tốn mất bao nhiêu thời gian mới tìm được mình. Song khi cô đã đếm từ một cho tới một trăm rồi mà cũng không thấy bóng dáng của anh Tử Phong đâu.
"Hì hì, người ta đã trốn ở một nơi quá tuyệt, cho nên anh Tử Phong đã không tìm được." Thế là cô lại bắt đầu đếm từ một cho tới một trăm, nhưng vẫn là không thấy ai.
Sau đó cô lại bắt đầu đếm đi đếm lại từ một cho tới một trăm... Không biết su đó cô đã đếm lại đến mấy trăm lần một trăm như vậy, cho tới khi trời dần dần tối sầm xuống.
"Ô ô! Vì sao anh Tử Phong vẫn còn chưa tìm đến đây nhỉ?" Mắt nhìn thấy bầu trời đã trở nên tối đen, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi đến mức nước mắt đã tuôn ra chan chứa. Cô cực kỳ muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng vì sợ bóng tối nên cô không dám đi ra ngoài.
Anh Tử Phong đã từng kể cho cô nghe một vài chuyện ma quỷ ngày xưa, nếu như cô mà ra ngoài, ma quỷ liền chộp lấy cô thì cô biết làm sao bây giờ? Ô ô, cô không muốn bị như vậy! Cô còn muốn chờ đến khi nào mình đã lớn lên, sẽ gả cho anh Tử Phong kia, không muốn cứ như vậy liền bị ma quỷ chộp bắt được! Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ liền cắn răng một cái, thế nào cũng phải cố gắng tiếp tục chống đỡ.
Cứ như vậy cô đã trốn ở bên trong hòn giả sơn từ ban ngày cho đến chạng vạng, lại tiếp tục từ lúc sẩm tối cho mãi tới đêm khuya! Mãi cho đến tận lúc mười hai giờ đêm, anh Tử Phong mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm mới tìm được cô...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Giọng thánh thót của cô lại tiếp tục vang lên: "Nghe khẩu khí của anh nói thế này thì hình như lúc em còn nhỏ, anh đã đối xử với em rất tốt thì phải?"
"Đương nhiên là như vậy rồi! Anh đối xử với em thật sự quá tốt luôn, quả thực cứ như muốn bám sát, dính chặt lấy em ấy! Tưởng chừng đến mức nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ nát, mà ngậm trong miệng thì lại sợ tan vậy." Nhiếp Tử Phong vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, không hề có cảm giác mình vừa nói ra những lời hơi có chút quá khoa trương "Cùng em chơi trò trốn tìm, anh đã phải tìm em tròn một ngày; thời gian em bị phát sốt anh phải thức đêm coi chừng em; lần đầu tiên em đến trường học, anh phải đưa em vào đến tận cửa trường; em nói muốn ăn chân vịt Từ thị, anh đi mua, bị nước mưa xối ướt hết cả người... Quả thực anh đã cung kính với em, coi em giống tiểu tổ tông của mình vậy, ngay cả mẹ anh cũng không được hưởng loại ưu đãi này đâu."
Nghe thấy anh nói càng ngày trở nên kích động, trong lòng Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy một hồi ấm áp, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời!
"Cám ơn anh." Một câu nói cảm ơn bất giác từ khóe môi của cô bật thốt ra khỏi miệng, "Mặc dù em chưa thể nhơ lại được những hồi ức của chúng ta ngày trước, nhưng sau này, em sẽ càng gia tăng thêm tình yêu đối với anh hơn nữa." Cô nói như tuyên thệ.
"Em biết là được rồi." Nhiếp Tử Phong cười đầy vẻ đắc ý.
Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ quay trở lại trên người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường một lần nữa. Lúc này cô mới nhận ra hai đứa trẻ đã không còn chơi trò ván đu dây nữa. Đường Đường và Tử Ngôn vẫn còn đang lằng nhằng với nhau gì đó. Đường Đường chỉ vào cậu trượt tựa như lại muốn chơi, nhưng nhìn vẻ mặt của Tử Ngôn thì lại có vẻ giống như đang nghĩ ngợi đến đau đầu. Nhiếp Tử Ngôn nhìn Đường Đường kiên quyết không chịu di chuyển dù chỉ nửa bước. Hai đứa trẻ cứ như vậy giằng co mãi không thôi...
Bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ như thấy trước mắt mình bắt đầu hiện lên một hình ảnh tương đồng như thế... Nhìn hình ảnh Đường Đường đang líu ríu nhảy lên nhảy xuống, trước vẻ trốn tránh cự tuyệt của Tử Ngôn, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy... hình ảnh này rất quen thuộc với cô, giống như đã từng xảy ra giữa Nhiếp Tử Phong và cô vậy...
Thế nhưng rốt cuộc sự quen thuộc đó đã xảy ra ở nơi nào... Đột nhiên, đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trở nên cực kỳ đau nhức. Cô lắc lắc cái đầu dự định muốn làm cho mình được tỉnh táo trở lại. Nhưng cô đâu ngờ, cô càng chuyển động lắc lư cái đầu nhiều hơn thì lại càng thấy đau nhức hơn nữa. Trong đầu cô tựa như có cái gì đó vừa bất chợt nổ tung lên vậy. Vô số những hình ảnh tựa như trong một cuốn phim nhựa được máy quay phim nhanh chóng chiếu ra trên màn ảnh vậy. Cảnh vật ở trước mắt cô lúc này không ngừng biến hóa, thay đổi thất thường. Đầu cô ngày càng thấy nặng trĩu, mọi thứ ở trước mắt cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, không thể nào nhìn rõ được nữa. Không chỉ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy trong ngực mình thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn và rất khó thở, n tựa như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp mạnh vào yết hầu của cô vậy, làm cho cô không sao thở nổi.
"A...” Cô há rộng miệng ra, từ trong trong miệng của cô chợt bật lên một từ tối nghĩa, nhưng âm thanh lại không hề phát ra...
Ánh mắt của cô đã trở nên mơ hồ, chút ánh sáng trắng cuối cùng trước mắt cô, đến lúc này cũng đã biến thành một màu đen kịt.
Ngay trước lúc bị bất tỉnh, dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh của mình lúc năm tuổi, cùng với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi, đứng ở trong vườn hoa, giằng co nhau...
** Ánh mặt trời tươi đẹp, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, đang cùng nhau cạnh tranh sự xinh đẹp. Hôm ấy là vào buổi trưa của một ngày mùa xuân. Nhiếp Tử Vũ năm tuổi đang giằng co với Nhiếp Tử Phong đã mười lăm tuổi ở trong vườn hoa.
"Anh Tử Phong, chơi với em, chơi với em đi." Nhiếp Tử Vũ nho nhỏ mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt, mái tóc được ghim lên theo kiểu tóc của một công chúa, nhìn giống như một cô công chúa nhỏ ngọt ngào đáng yêu. Chỉ có điều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của anh hiểu được không phải là nụ cười ngọt ngào, mà là vẻ mặt đầy đau khổ:"Anh Tử Phong, chơi với em đi... anh chơi với em đi."
"Không chơi!" Nhiếp Tử Phong mới mười lăm tuổi, nhưng đầy vẻ lạnh lùng tàn khốc, anh để mái tóc xõa lệch một bên theo trào lưu tóc đương thời được ưa thích nhất, càng làm cho gương mặt của anh tăng thêm vẻ tuấn lãng. Mặc dù anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng đơn giản cùng một chiếc quần jean màu lam, đi đôi giầy thể thao, nhưng anh vẫn như trước, nhìn anh giống như một vị vương tử đang bước ra từ trong câu chuyện cổ tích của nhi đồng, vẻ đẹp của Nhiếp Tử Phong làm cho người ta chói mắt, làm cho người khác phải mê muội.
" Anh Tử Phong...” Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục phát huy cuộc tiến công của cô.
"Anh đã bảo em là không chơi nữa rồi, em không nghe thấy anh nói hay sao?" Khó có khi có được hai ngày nghỉ ngơi liên tiếp, anh cũng không muốn lãng phí ở trên người cô! Nhớ tới hôm đầu tuần anh bị mẹ mạnh mẽ ép buộc anh phải chăm sóc cô một ngày, kết quả sau đó anh bị mệt đến mức gần chết! Anh bắt đầu thấy cực kỳ hối hận, không biết vì sao năm đó thần trí của anh lại giống như bị hồ đồ, cứ kiên quyết đòi nhận thu dưỡng cô như thế!
Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ, bộ dạng của cô giống như con búp bê Barbie, nhưng sao lại đáng ghét như vậy chứ! Thế này mà bảo cô là đồ chơi của anh à, rõ ràng chính anh là đồ chơi của cô mới đúng!
"Anh Tử Phong thật xấu xa, Vũ Vũ muốn khóc, Vũ Vũ muốn mách với mẹ, anh Tử Phong không chơi với Vũ Vũ!" Nhiếp Tử Vũ hất tay của Tử Phong ra, sau đó liền đặt phịch cái mông ngồi xuống trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trong tròng mắt tròn to đã hiện ra sắc hồng hồng, tựa như tùy thời sắp bật khóc lên vậy
Vừa nghe thấy cô nói muốn khóc, đầu của Nhiếp Tử Phong như bị biến dạng phình to thành hai cái.
"Xoạch" một cái, Nhiếp Tử Phong liền đóng chiếc laptop trong tay lại, biểu cảm nhìn cô lộ rõ vẻ bị đau đầu: "Em muốn chơi trò gì? Nhưng mà anh phải nói trước với em chuyện này, anh chỉ chơi đùa cùng với em được nửa giờ thôi." Ai, ai! Nếu mà để cô khóc lên thì không biết bao giờ mới nín được. Toàn thể mọi người trong nhà từ trên xuống dưới không có một ai không biết, anh sợ nhất là nước mắt của Nhiếp Tử Vũ.
Vừa nghe thấy Nhiếp Tử Phong đồng ý cùng chơi với mình, Nhiếp Tử Vũ vội vã, lật đật từ trên mặt đất bò dậy, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta cùng chơi trò chơi trốn mèo mèo nhé." Một lòng chìm đắm ở trong trò chơi, Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn không hề chú ý đến thời hạn mà Nhiếp Tử Phong đã nói với mình.
"Được rồi, vậy em đi trốn đi, anh sẽ lập tức đi tìm em." Nhiếp Tử Phong nói xong, lại mở máy vi tính xách tay ra tiếp tục trò chơi của mình.
"Vậy Vũ Vũ đi trốn nhé, anh Tử Phong, anh không được lén nhìn em trốn đâu đấy..." Nói xong, bóng dáng nho nhỏ kia liền chạy đi rất nhanh.
"Được rồi!." Nhiếp Tử Phong tùy tiện đáp lại một câu, khi bóng dáng của cô vừa biến mất, anh vẫn không quên nói thầm câu đằng sau: "Ai mà thèm nhìn lén em chứ, dùng đầu ngón chân để nghĩ, anh cũng biết em sẽ chỉ trốn ở một chỗ đó mà thôi."
Bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ lướt qua trên thảm cỏ, vườn hoa trực tiếp chạy vào căn cứ bí mật của cô bên trong hòn giả sơn. Cô cứ trốn ở trong đó như vậy, lúc đầu ở bên trong đó cô còn bắt đầu đếm một chút, thử xem anh Tử Phong phải tốn mất bao nhiêu thời gian mới tìm được mình. Song khi cô đã đếm từ một cho tới một trăm rồi mà cũng không thấy bóng dáng của anh Tử Phong đâu.
"Hì hì, người ta đã trốn ở một nơi quá tuyệt, cho nên anh Tử Phong đã không tìm được." Thế là cô lại bắt đầu đếm từ một cho tới một trăm, nhưng vẫn là không thấy ai.
Sau đó cô lại bắt đầu đếm đi đếm lại từ một cho tới một trăm... Không biết su đó cô đã đếm lại đến mấy trăm lần một trăm như vậy, cho tới khi trời dần dần tối sầm xuống.
"Ô ô! Vì sao anh Tử Phong vẫn còn chưa tìm đến đây nhỉ?" Mắt nhìn thấy bầu trời đã trở nên tối đen, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi đến mức nước mắt đã tuôn ra chan chứa. Cô cực kỳ muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng vì sợ bóng tối nên cô không dám đi ra ngoài.
Anh Tử Phong đã từng kể cho cô nghe một vài chuyện ma quỷ ngày xưa, nếu như cô mà ra ngoài, ma quỷ liền chộp lấy cô thì cô biết làm sao bây giờ? Ô ô, cô không muốn bị như vậy! Cô còn muốn chờ đến khi nào mình đã lớn lên, sẽ gả cho anh Tử Phong kia, không muốn cứ như vậy liền bị ma quỷ chộp bắt được! Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ liền cắn răng một cái, thế nào cũng phải cố gắng tiếp tục chống đỡ.
Cứ như vậy cô đã trốn ở bên trong hòn giả sơn từ ban ngày cho đến chạng vạng, lại tiếp tục từ lúc sẩm tối cho mãi tới đêm khuya! Mãi cho đến tận lúc mười hai giờ đêm, anh Tử Phong mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm mới tìm được cô...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook