Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bao-boi-gia-tren-troi-132
Chương 132: Suy nghĩ đáng sợ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người đàn ông kia là ai?
Nghĩ tới đây, đầu óc Hoắc Vân Thâm rối loạn. Trong đầu anh sinh ra một s3uy nghĩ đáng sợ.
Đúng vậy, từ khi cô về nước đến nay, hiểu biết của anh về cô cũng không n2hiều lắm. Ngay cả chuyện cô có bạn trai hay chưa anh cũng chưa từng hỏi tới.
Cô gái xinh đẹp, tự tin, t4ươi sáng như cô, có ai gặp cô mà không thích được chứ?
Ôi...
Hoắc Vân Thâm thở dài trong lòng, điều khiển xe lăn quay lại phòng0 101, trông như người mất hồn.
Hoắc Vân Thâm không mở đèn, ngồi một mình trong bóng đêm. Đôi tay anh ôm chặt đầu gối, con tim đau đớn đang run lên từng cơn.
Loại cảm giác muốn yêu nhưng lại bất lực đang vô tình cắn nuốt anh.
Hoắc Vân Thâm nhớ lại trước kia mình đã từng tự tin kiêu ngạo biết bao nhiêu, có được điều kiện may mắn nhất và tài năng trời ban. Anh là con cưng của trời, không có chuyện gì anh muốn mà không làm được.
Nhưng bây giờ, sự tự tin và kiêu ngạo của anh đã biến mất sạch sẽ sau vụ tai nạn giao thông kia. Giờ anh đã biến thành một kẻ chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển, một... người tàn tật vô dụng thật sự.
Đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích, anh luôn giấu kỹ tấm lòng mình. Anh không dám tùy tiện biểu đạt tình cảm của bản thân vì sợ bị từ chối, sợ bị mất đi.
Anh lo được lo mất, dè đặt từng ly từng tí.
Nếu như chân anh vẫn bình thường, vẫn giống như trước kia thì dù Hứa Hi Ngôn có bạn trai, anh cũng dám tới cạnh tranh công bằng. Thế nhưng bây giờ, anh có cái gì để cạnh tranh với người ta chứ?
Nếu như có người ức hiếp Hứa Hi Ngôn, ngay cả việc đơn giản nhất là đứng chắn trước mặt cô, anh cũng không làm được. Vậy Hoắc Vân Thâm anh có tư cách gì mà nói yêu cô?
Từ khi bắt gặp hình ảnh Hứa Hi Ngôn và người đàn ông kia cùng nhau vào nhà, Hoắc Vân Thâm rơi vào cảm giác tự hành hạ mình, cực kỳ đau khổ.
Nếu biết trước thì anh sẽ không về nhà sớm. Không về không gặp, bây giờ anh cũng sẽ không khó chịu như vậy!
Trong phòng 102 cách vách, sau khi Vương Đại Trí tới, bốn người vui vẻ ăn uống.
Đã nhiều năm Phương Tiểu Tranh không được nếm lại tay nghề của Hứa Hi Ngôn, giờ được ăn lẩu do bạn mình làm thì khen không dứt miệng. Vương Đại Trí cũng khen tay nghề của cô rất tốt.
“Không sai chứ! Cháu đã nói bé Hi là mommy giỏi nhất trên thế giới mà! Mommy siêu nhân của cháu không gì không biết.”
Vì được ăn lẩu do mẹ nấu, Anh Bảo cười lên lộ ra một hàm răng nhỏ xíu trắng muốt.
“Đúng vậy đúng vậy. Nếu dì là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới mẹ cháu về nhà.” Phương Tiểu Tranh cười nói.
Không biết Anh Bảo nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên bĩu môi, trên gương mặt bé xíu lộ vẻ âu sầu.
Hứa Hi Ngôn thấy vậy thì hỏi bé: “Làm sao vậy Anh Bảo? Sao không ăn đi?”
Anh Bảo quay đầu, vươn bàn tay bé nhỏ ra sờ mặt mẹ mình, đau lòng nói: “Sao bé Hi tốt như vậy nhưng tới giờ vẫn chưa có người đàn ông nào cưới bé Hi về nhà hết?”
Hứa Hi Ngôn: “...” Chậc... Chuyện này...
Phương Tiểu Tranh than thở trong lòng. Cô muốn nói là, mẹ cháu mang theo đứa con riêng là cháu đây, muốn tìm đàn ông cũng khó lắm đó!
Đôi mắt Anh Bảo long lanh, nước mắt rưng rưng, hai tay đỡ cái má phúng phính của mình:
“Bảo Bảo không muốn làm vướng chân bé Hi, nếu bé Hi gặp được người đàn ông mình thích thì mau cưới đi!”
“Một mình bé Hi thật sự quá cực khổ!”
...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghĩ tới đây, đầu óc Hoắc Vân Thâm rối loạn. Trong đầu anh sinh ra một s3uy nghĩ đáng sợ.
Đúng vậy, từ khi cô về nước đến nay, hiểu biết của anh về cô cũng không n2hiều lắm. Ngay cả chuyện cô có bạn trai hay chưa anh cũng chưa từng hỏi tới.
Cô gái xinh đẹp, tự tin, t4ươi sáng như cô, có ai gặp cô mà không thích được chứ?
Ôi...
Hoắc Vân Thâm thở dài trong lòng, điều khiển xe lăn quay lại phòng0 101, trông như người mất hồn.
Hoắc Vân Thâm không mở đèn, ngồi một mình trong bóng đêm. Đôi tay anh ôm chặt đầu gối, con tim đau đớn đang run lên từng cơn.
Loại cảm giác muốn yêu nhưng lại bất lực đang vô tình cắn nuốt anh.
Hoắc Vân Thâm nhớ lại trước kia mình đã từng tự tin kiêu ngạo biết bao nhiêu, có được điều kiện may mắn nhất và tài năng trời ban. Anh là con cưng của trời, không có chuyện gì anh muốn mà không làm được.
Nhưng bây giờ, sự tự tin và kiêu ngạo của anh đã biến mất sạch sẽ sau vụ tai nạn giao thông kia. Giờ anh đã biến thành một kẻ chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển, một... người tàn tật vô dụng thật sự.
Đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích, anh luôn giấu kỹ tấm lòng mình. Anh không dám tùy tiện biểu đạt tình cảm của bản thân vì sợ bị từ chối, sợ bị mất đi.
Anh lo được lo mất, dè đặt từng ly từng tí.
Nếu như chân anh vẫn bình thường, vẫn giống như trước kia thì dù Hứa Hi Ngôn có bạn trai, anh cũng dám tới cạnh tranh công bằng. Thế nhưng bây giờ, anh có cái gì để cạnh tranh với người ta chứ?
Nếu như có người ức hiếp Hứa Hi Ngôn, ngay cả việc đơn giản nhất là đứng chắn trước mặt cô, anh cũng không làm được. Vậy Hoắc Vân Thâm anh có tư cách gì mà nói yêu cô?
Từ khi bắt gặp hình ảnh Hứa Hi Ngôn và người đàn ông kia cùng nhau vào nhà, Hoắc Vân Thâm rơi vào cảm giác tự hành hạ mình, cực kỳ đau khổ.
Nếu biết trước thì anh sẽ không về nhà sớm. Không về không gặp, bây giờ anh cũng sẽ không khó chịu như vậy!
Trong phòng 102 cách vách, sau khi Vương Đại Trí tới, bốn người vui vẻ ăn uống.
Đã nhiều năm Phương Tiểu Tranh không được nếm lại tay nghề của Hứa Hi Ngôn, giờ được ăn lẩu do bạn mình làm thì khen không dứt miệng. Vương Đại Trí cũng khen tay nghề của cô rất tốt.
“Không sai chứ! Cháu đã nói bé Hi là mommy giỏi nhất trên thế giới mà! Mommy siêu nhân của cháu không gì không biết.”
Vì được ăn lẩu do mẹ nấu, Anh Bảo cười lên lộ ra một hàm răng nhỏ xíu trắng muốt.
“Đúng vậy đúng vậy. Nếu dì là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới mẹ cháu về nhà.” Phương Tiểu Tranh cười nói.
Không biết Anh Bảo nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên bĩu môi, trên gương mặt bé xíu lộ vẻ âu sầu.
Hứa Hi Ngôn thấy vậy thì hỏi bé: “Làm sao vậy Anh Bảo? Sao không ăn đi?”
Anh Bảo quay đầu, vươn bàn tay bé nhỏ ra sờ mặt mẹ mình, đau lòng nói: “Sao bé Hi tốt như vậy nhưng tới giờ vẫn chưa có người đàn ông nào cưới bé Hi về nhà hết?”
Hứa Hi Ngôn: “...” Chậc... Chuyện này...
Phương Tiểu Tranh than thở trong lòng. Cô muốn nói là, mẹ cháu mang theo đứa con riêng là cháu đây, muốn tìm đàn ông cũng khó lắm đó!
Đôi mắt Anh Bảo long lanh, nước mắt rưng rưng, hai tay đỡ cái má phúng phính của mình:
“Bảo Bảo không muốn làm vướng chân bé Hi, nếu bé Hi gặp được người đàn ông mình thích thì mau cưới đi!”
“Một mình bé Hi thật sự quá cực khổ!”
...
Bình luận facebook