Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 540
Bà Nguyễn nhẹ nhàng đặt tay trên vai cô, nắm cả vai cô, vỗ nhẹ từng cái một.
“Đừng lo, lúc nào mẹ cũng có thể ở bên con. Có bất kỳ vấn đề gì, nhà họ Nguyễn đều là hậu thuẫn cho con.”
An Diệc Diệp nghe được câu này, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại mạnh mẽ rơi xuống.
Cô nắm chặt tay bà Nguyễn, không nhịn được nữa mà khóc, nhưng không có nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Khúc Chấn Sơ.
Bà Nguyễn vỗ nhẹ vào lưng An Diệc Diệp, an ủi cô.
Qua hồi lâu, An Diệc Diệp khóc mệt rồi, cuối cùng mới dần thiếp đi.
Bà Nguyễn giúp cô đắp chăn, rồi rón rén ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Thẩm Trình cũng đang đứng chờ.
“Liên lạc được với Khúc Chấn Sơ rồi à?”
Thẩm Trình lắc đầu.
“Người trong lâu đài cổ nói, Khúc Chấn Sơ có việc, không tiện nghe.”
“Không tiện hay là không dám.”
Sắc mặt bà Nguyễn nhanh chóng trầm xuống: “Xảy ra loại chuyện này rồi, cậu ta còn dám không nhận điện thoại à? Tiếp tục gọi cho tôi, cho đến khi cậu ta nghe mới thôi!”
Bà Nguyễn lên cơn giận dữ.
Biết trước thì bà không nên nghe theo biện pháp của ahn, để An Diệc Diệp ở lại trong lâu đài cổ. Bọn họ đều nhìn lầm Khúc Chấn Sơ rồi.
Vốn tưởng tình cảm của anh đối với An Diệc Diệp coi như chân thành tha thiết, sẽ không để cô đau lòng.
Lợi dụng thời gian này, bọn họ vừa hay có thể xử lý chuyện của nhà họ Nguyễn và nhà họ An.
Không ngờ, mới chưa qua mấy ngày lại xảy ra loại chuyện này, bảo bà an lòng sao được?
Chọc tới người nhà họ Nguyễn, nhất định phải trả giá đắt.
Thẩm Trình vội gật đầu nói: “Tôi sẽ liên lạc với Khúc Chấn Sơ.”
Bà Nguyễn gật đầu, quay người rời đi.
Để lại mình Thẩm Trình, ông ta nhíu mày, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ của An Diệc Diệp, thực sự không hiểu.
Rốt cuộc là sao?
Chạng vạng tối.
Quản gia lại cúp máy điện thoại của nhà họ Nguyễn, từ chối yêu cầu của bà Nguyễn.
Có thể nhiều lần từ chối nhà họ Nguyễn như thế, có lẽ chỉ có mình Khúc Chấn Sơ dám làm.
Ông ta lo lắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ tầng ba.
Từ sau khi An Diệc Diệp đi, đã ba ngày Khúc Chấn Sơ không rời khỏi lâu đài cổ, cũng không ăn bất cứ thứ gì.
Chuyện trong công ty, đa số đều được anh xử lý xong, công việc cần thiết đều được điều khiển trong phòng sách. Mỗi ngày, hầu hết thời gian, anh đều dùng để trị bệnh.
Nhưng cho dù như vậy, không ăn cơm trong một thời gian dài, cơ thể làm sao mà chịu được?
Quản gia nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lên lầu nhìn xem.
Ông ta đi tới tầng ba, gõ cửa phòng sách.
Đợi thật lâu, rốt cuộc cửa mới mở ra.
Quản gia nhìn bác sĩ Trương trước mặt, hỏi: “Cậu chủ đâu?”
Bác sĩ Trương chỉ vào bên trong.
“Bây giờ vừa mới kết thúc đợt trị liệu, tôi chuẩn bị về nhà trước một chuyến, ngày mai lại tới. Ông hỗ trợ chăm sóc cho cậu Khúc. Nếu có vấn đề gì, nhớ báo cho tôi biết.”
“Làm phiền bác sĩ Trương rồi.”
Quản gia tiễn ông ta đi, sau đó mới đi vào.
Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng bị cấm.
Chỉ thấy trên bàn leo lét một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ.
Một bóng người màu đen ngồi trên ghế sô pha, cơ thể ngửa ra sau, tình trạng kiệt sức mà nhắm mắt.
Quản gia vừa đi tới gần, là có thể thấy mồ hôi trên người anh, ngay cả sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.
Mấy hôm nay, mỗi lần ông ta tìm tới Khúc Chấn Sơ, đều nhìn thấy dáng vẻ này.
Nhưng cho dù là bao nhiêu lần, ông ta vẫn cảm thấy kinh sợ.
Bác sĩ Trương và cậu chủ trị liệu thế nào, không ai biết cả, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cũng có thể đoán được ít nhiều.
Vậy mà có thể làm cho Khúc Chấn Sơ trở nên chật vật như thế, quá trình trị liệu nhất định rất đau khổ.
Quản gia đứng bên cạnh một lúc, đương chuẩn bị lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền mở mắt ra.
“Chuyện gì thế?” Giọng nói của anh có hơi khàn, còn mang theo cảm giác mệt mỏi cực kỳ.
Quản gia vội vàng gật đầu.
“Nhà họ Nguyễn lại gọi điện tới, bà Nguyễn muốn nói chuyện với cậu. Có điều theo yêu cầu trước đó của cậu, tôi đã tìm một cái cớ từ chối qua loa. Nhưng thế này cũng không phải cách.”
Dựa theo tính tình của cái vị nhà họ Nguyễn kia, có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, sẽ vội vàng tìm tới cửa.
Đến lúc đó, cho dù muốn trốn cũng không thoát.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, mi tâm xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với bà ấy.”
Quản gia trầm ngâm một lúc, vẫn nói: “Cậu chủ, đã ba ngày cậu không ăn cơm rồi. Tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn. Cậu dùng cơm đã, đừng để làm cho cơ thể mình suy sụp.”
“Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi.”
Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.
Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.
Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.
Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: “Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi.”
Quản gia thở dài một hơi.
“Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?”
“Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm…”
Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.
Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.
Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?
Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.
“Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt.”
“Đừng lo, lúc nào mẹ cũng có thể ở bên con. Có bất kỳ vấn đề gì, nhà họ Nguyễn đều là hậu thuẫn cho con.”
An Diệc Diệp nghe được câu này, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại mạnh mẽ rơi xuống.
Cô nắm chặt tay bà Nguyễn, không nhịn được nữa mà khóc, nhưng không có nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Khúc Chấn Sơ.
Bà Nguyễn vỗ nhẹ vào lưng An Diệc Diệp, an ủi cô.
Qua hồi lâu, An Diệc Diệp khóc mệt rồi, cuối cùng mới dần thiếp đi.
Bà Nguyễn giúp cô đắp chăn, rồi rón rén ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Thẩm Trình cũng đang đứng chờ.
“Liên lạc được với Khúc Chấn Sơ rồi à?”
Thẩm Trình lắc đầu.
“Người trong lâu đài cổ nói, Khúc Chấn Sơ có việc, không tiện nghe.”
“Không tiện hay là không dám.”
Sắc mặt bà Nguyễn nhanh chóng trầm xuống: “Xảy ra loại chuyện này rồi, cậu ta còn dám không nhận điện thoại à? Tiếp tục gọi cho tôi, cho đến khi cậu ta nghe mới thôi!”
Bà Nguyễn lên cơn giận dữ.
Biết trước thì bà không nên nghe theo biện pháp của ahn, để An Diệc Diệp ở lại trong lâu đài cổ. Bọn họ đều nhìn lầm Khúc Chấn Sơ rồi.
Vốn tưởng tình cảm của anh đối với An Diệc Diệp coi như chân thành tha thiết, sẽ không để cô đau lòng.
Lợi dụng thời gian này, bọn họ vừa hay có thể xử lý chuyện của nhà họ Nguyễn và nhà họ An.
Không ngờ, mới chưa qua mấy ngày lại xảy ra loại chuyện này, bảo bà an lòng sao được?
Chọc tới người nhà họ Nguyễn, nhất định phải trả giá đắt.
Thẩm Trình vội gật đầu nói: “Tôi sẽ liên lạc với Khúc Chấn Sơ.”
Bà Nguyễn gật đầu, quay người rời đi.
Để lại mình Thẩm Trình, ông ta nhíu mày, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ của An Diệc Diệp, thực sự không hiểu.
Rốt cuộc là sao?
Chạng vạng tối.
Quản gia lại cúp máy điện thoại của nhà họ Nguyễn, từ chối yêu cầu của bà Nguyễn.
Có thể nhiều lần từ chối nhà họ Nguyễn như thế, có lẽ chỉ có mình Khúc Chấn Sơ dám làm.
Ông ta lo lắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ tầng ba.
Từ sau khi An Diệc Diệp đi, đã ba ngày Khúc Chấn Sơ không rời khỏi lâu đài cổ, cũng không ăn bất cứ thứ gì.
Chuyện trong công ty, đa số đều được anh xử lý xong, công việc cần thiết đều được điều khiển trong phòng sách. Mỗi ngày, hầu hết thời gian, anh đều dùng để trị bệnh.
Nhưng cho dù như vậy, không ăn cơm trong một thời gian dài, cơ thể làm sao mà chịu được?
Quản gia nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định lên lầu nhìn xem.
Ông ta đi tới tầng ba, gõ cửa phòng sách.
Đợi thật lâu, rốt cuộc cửa mới mở ra.
Quản gia nhìn bác sĩ Trương trước mặt, hỏi: “Cậu chủ đâu?”
Bác sĩ Trương chỉ vào bên trong.
“Bây giờ vừa mới kết thúc đợt trị liệu, tôi chuẩn bị về nhà trước một chuyến, ngày mai lại tới. Ông hỗ trợ chăm sóc cho cậu Khúc. Nếu có vấn đề gì, nhớ báo cho tôi biết.”
“Làm phiền bác sĩ Trương rồi.”
Quản gia tiễn ông ta đi, sau đó mới đi vào.
Trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng bị cấm.
Chỉ thấy trên bàn leo lét một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ.
Một bóng người màu đen ngồi trên ghế sô pha, cơ thể ngửa ra sau, tình trạng kiệt sức mà nhắm mắt.
Quản gia vừa đi tới gần, là có thể thấy mồ hôi trên người anh, ngay cả sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.
Mấy hôm nay, mỗi lần ông ta tìm tới Khúc Chấn Sơ, đều nhìn thấy dáng vẻ này.
Nhưng cho dù là bao nhiêu lần, ông ta vẫn cảm thấy kinh sợ.
Bác sĩ Trương và cậu chủ trị liệu thế nào, không ai biết cả, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cũng có thể đoán được ít nhiều.
Vậy mà có thể làm cho Khúc Chấn Sơ trở nên chật vật như thế, quá trình trị liệu nhất định rất đau khổ.
Quản gia đứng bên cạnh một lúc, đương chuẩn bị lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền mở mắt ra.
“Chuyện gì thế?” Giọng nói của anh có hơi khàn, còn mang theo cảm giác mệt mỏi cực kỳ.
Quản gia vội vàng gật đầu.
“Nhà họ Nguyễn lại gọi điện tới, bà Nguyễn muốn nói chuyện với cậu. Có điều theo yêu cầu trước đó của cậu, tôi đã tìm một cái cớ từ chối qua loa. Nhưng thế này cũng không phải cách.”
Dựa theo tính tình của cái vị nhà họ Nguyễn kia, có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, sẽ vội vàng tìm tới cửa.
Đến lúc đó, cho dù muốn trốn cũng không thoát.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, mi tâm xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với bà ấy.”
Quản gia trầm ngâm một lúc, vẫn nói: “Cậu chủ, đã ba ngày cậu không ăn cơm rồi. Tôi bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn. Cậu dùng cơm đã, đừng để làm cho cơ thể mình suy sụp.”
“Tôi không đói, bảo bọn họ mang đồ xuống đi.”
Câu trả lời của Khúc Chấn Sơ giống hệt mấy ngày trước.
Quản gia lo lắng nhìn anh, nhưng sau khi Khúc Chấn Sơ nói xong lại nhắm mắt lại, tựa người trên ghế sô pha, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không.
Ông ta hết cách, đành phải nhẹ tay nhẹ chân rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, rồi bảo đầu bếp nữ cất đồ ăn đã chuẩn bị đi.
Đầu bếp nữ nghe xong, cau mày nói: “Tiếp tục như vậy làm sao mà tỉnh táo được? Chưa kịp khôi phục, cơ thể đã bị suy sụp rồi.”
Quản gia thở dài một hơi.
“Cậu chủ không muốn ăn, chúng ta có cách nào chứ?”
“Nếu cô An ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định có cách làm cho cậu chủ ăn cơm…”
Đầu bếp nữ nói xong, nhìn quan gia một chút.
Bọn họ cũng biết, chuyện này là không thể nào.
Hôm đó cậu chủ đã đuổi cô An đi, có lẽ lúc này, trong lòng An Diệc Diệp đã hận Khúc Chấn Sơ thấu xương, sao có thể quay về được?
Quản gia bất đắc dĩ khoát tay áo.
“Được rồi, dọn những đồ kia lại trước. Nếu như cậu chủ đói bụng hẳn là sẽ tự xuống. Nếu không được thì chỉ đành dùng những thủ đoạn đặc biệt.”
Bình luận facebook