Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 518
Bà Nguyễn gật đầu một cái, cẩn thận quan sát Mai Ấn Cầm trước mắt.
“Cậu rất quan tâm Diệc Diệp, cậu thích nó hả?”
Mai Ấn Cầm sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía bà Nguyễn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Đúng vậy, tôi sẵn lòng dùng tính mạng của tôi để bảo vệ cô ấy.” Anh ta hơi nắm chặt nắm đấm, chắc như đinh đóng cột nói.
Bà Nguyễn chú ý tới động tác nhỏ của anh ta.
Bà ta có biết về tình cảm của Mai Ấn Cầm với Diệc Diệp.
Huống hồ trước kia, bà ta đã cho người điều tra rõ ràng tất cả mọi người.
Không ai thích hợp hơn người trước mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ của Diệc Diệp trong bệnh viện, còn có những lời mà bác sĩ Trương vừa nói, bà Nguyễn lại càng giữ vững quyết định của mình.
“Như vậy cũng tốt, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Mai Ấn Cầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Yêu cầu của bà Nguyễn, tôi nhất định làm được.”
“Không phải tôi, mà là Diệc Diệp.” Bà ta chậm rãi cười một tiếng, nói: “Tôi hi vọng cậu có thể mang Diệc Diệp tạm thời rời đi một thời gian.”
Nhìn biểu tình khiếp sợ của Mai Ấn Cầm, bà ta đặt một chồng tài liệu chữa bệnh của Khúc Chấn Sơ ở trước mặt anh ta.
“Tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ không thích hợp tiếp xúc với Diệc Diệp.”
Mai Ấn Cầm nhận lấy xem qua một chút, khiếp sợ nhìn tài liệu phía trên, sắc mặt dần cứng lại.
“Nhưng Diệc Diệp không muốn rời đi.”
Vừa rồi khi anh ta đưa vé máy bay ra, đã bị Diệc Diệp dứt khoát từ chối.
Nếu như cô ấy biết được bệnh tình của Khúc Chấn Sơ, thì với tính cách của cô ấy, Diệc Diệp sẽ càng không rời đi.
“Phía Diệc Diệp cứ để tôi giải quyết, cậu chỉ cần mang nó đi. Còn Khúc Chấn Sơ…”
Bà Nguyễn trầm ngâm một lát.”Tôi sẽ khiến cậu ta không thể tìm được hai người.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày, suy tư lúc lâu, dứt khoát gật đầu:
“Được, tôi đồng ý với bà.”
An Diệc Diệp ở nhà họ Nguyễn hai ngày, cuối cùng được bà Nguyễn cho phép, mới có thể đi ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cổng.
Nhớ tới giọng điệu của Khúc Chấn Sơ ngày đó khi mình gọi điện thoại cho anh, An Diệc Diệp nhìn anh một cái, rồi không thèm để ý nữa.
“Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ chạy theo sau, kéo cô lại.
“Có chuyện gì không?” An Diệc Diệp dừng bước.
Âm thanh có chút lãnh đạm, khiến Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Anh xin lỗi.”
Âm thanh của anh mềm nhũn, lần nữa thỏa hiệp.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh: “Khúc Chấn Sơ, anh không thể lần nào cũng làm xong rồi lại đến xin lỗi đâu.”
Khúc Chấn Sơ lại kéo cô không buông
Một lát sau, mới thấp giọng nói: “Anh không thích em và Mai Ấn Cầm gần gũi nhau quá.”
“Em không hề, em chỉ mượn điện thoại của anh ấy.”
An Diệc Diệp nhớ tới chuyện trước đó Mai Ấn Cầm nói cho cô biết, hỏi: “Anh cho người theo dõi em phải không?”
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt co lại, ánh mắt nhanh chóng lóe lên giận dữ.
“Mai Ấn Cầm nói với em hả?”
An Diệc Diệp tránh khỏi tay anh: “Khúc Chấn Sơ, anh như này là không đúng.”
“Anh biết.”
Anh nhíu mày lại, khó nhọc nói: “Nhưng anh không khống chế được.”
Anh thậm chí không khống chế nổi bản thân.
Thậm chí không dám nói cho Diệc Diệp suy nghĩ trong lòng mình.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu anh liền không ngừng có âm thanh kêu gào.
Trói cô ấy lại!
Để cô ấy ở bên cạnh mình!
Chỉ có thể nhìn thấy mình!
Ai dám chạm vào cô ấy một chút, giết chết hắn.
Nếu An Diệc Diệp biết được những ý nghĩ khủng khiếp này, cô ấy sẽ bị dọa chạy.
An Diệc Diệp nhìn cảm xúc không bình thường trong ánh mắt anh, hơi nghi hoặc nhìn anh.
“Anh làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, đè sự u tối trong ánh mắt xuống, hơi nhoẻn miệng cười: “Không sao.”
An Diệc Diệp đưa tay giữ chặt anh.
“Khúc Chấn Sơ, anh không thể tiếp tục cho người theo dõi em nữa.”
“Không được.”
Anh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn xem em đang làm gì, sau đó báo cáo với anh?”
Khúc Chấn Sơ biết An Diệc Diệp không bằng một hồi, cuối cùng gật đầu một cái.
“Đúng.”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh: “Dù em không thích, cũng không được?”
“Không được.”
“Anh không tin em?”
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ lại giãy dụa.
“Anh muốn tin tưởng em…”
Nhưng mà không có cách nào.
An Diệc Diệp lại không hiểu, cô tránh khỏi tay Khúc Chấn Sơ.
“Em cho rằng anh đã khác trước kia, nhưng mà bây giờ em mới phát hiện, anh căn bản không hề thay đổi, thậm chí, anh chặt mày, nhưng không hề thả ra.
“Anh xin lỗi.”
An Diệc Diệp lui về phía sau một bước, thất vọng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía nhà họ Nguyễn.
Dù tới bây giờ, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa tin cô.
Thì ra ở nơi cô không biết, Khúc Chấn Sơ vẫn luôn phái người theo dõi cô, nắm rõ từng đường đi nước bước của cô.
Bây giờ đâu có gì khác với khi tự do.
“Cậu rất quan tâm Diệc Diệp, cậu thích nó hả?”
Mai Ấn Cầm sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía bà Nguyễn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Đúng vậy, tôi sẵn lòng dùng tính mạng của tôi để bảo vệ cô ấy.” Anh ta hơi nắm chặt nắm đấm, chắc như đinh đóng cột nói.
Bà Nguyễn chú ý tới động tác nhỏ của anh ta.
Bà ta có biết về tình cảm của Mai Ấn Cầm với Diệc Diệp.
Huống hồ trước kia, bà ta đã cho người điều tra rõ ràng tất cả mọi người.
Không ai thích hợp hơn người trước mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ của Diệc Diệp trong bệnh viện, còn có những lời mà bác sĩ Trương vừa nói, bà Nguyễn lại càng giữ vững quyết định của mình.
“Như vậy cũng tốt, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Mai Ấn Cầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Yêu cầu của bà Nguyễn, tôi nhất định làm được.”
“Không phải tôi, mà là Diệc Diệp.” Bà ta chậm rãi cười một tiếng, nói: “Tôi hi vọng cậu có thể mang Diệc Diệp tạm thời rời đi một thời gian.”
Nhìn biểu tình khiếp sợ của Mai Ấn Cầm, bà ta đặt một chồng tài liệu chữa bệnh của Khúc Chấn Sơ ở trước mặt anh ta.
“Tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ không thích hợp tiếp xúc với Diệc Diệp.”
Mai Ấn Cầm nhận lấy xem qua một chút, khiếp sợ nhìn tài liệu phía trên, sắc mặt dần cứng lại.
“Nhưng Diệc Diệp không muốn rời đi.”
Vừa rồi khi anh ta đưa vé máy bay ra, đã bị Diệc Diệp dứt khoát từ chối.
Nếu như cô ấy biết được bệnh tình của Khúc Chấn Sơ, thì với tính cách của cô ấy, Diệc Diệp sẽ càng không rời đi.
“Phía Diệc Diệp cứ để tôi giải quyết, cậu chỉ cần mang nó đi. Còn Khúc Chấn Sơ…”
Bà Nguyễn trầm ngâm một lát.”Tôi sẽ khiến cậu ta không thể tìm được hai người.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày, suy tư lúc lâu, dứt khoát gật đầu:
“Được, tôi đồng ý với bà.”
An Diệc Diệp ở nhà họ Nguyễn hai ngày, cuối cùng được bà Nguyễn cho phép, mới có thể đi ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cổng.
Nhớ tới giọng điệu của Khúc Chấn Sơ ngày đó khi mình gọi điện thoại cho anh, An Diệc Diệp nhìn anh một cái, rồi không thèm để ý nữa.
“Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ chạy theo sau, kéo cô lại.
“Có chuyện gì không?” An Diệc Diệp dừng bước.
Âm thanh có chút lãnh đạm, khiến Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Anh xin lỗi.”
Âm thanh của anh mềm nhũn, lần nữa thỏa hiệp.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh: “Khúc Chấn Sơ, anh không thể lần nào cũng làm xong rồi lại đến xin lỗi đâu.”
Khúc Chấn Sơ lại kéo cô không buông
Một lát sau, mới thấp giọng nói: “Anh không thích em và Mai Ấn Cầm gần gũi nhau quá.”
“Em không hề, em chỉ mượn điện thoại của anh ấy.”
An Diệc Diệp nhớ tới chuyện trước đó Mai Ấn Cầm nói cho cô biết, hỏi: “Anh cho người theo dõi em phải không?”
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt co lại, ánh mắt nhanh chóng lóe lên giận dữ.
“Mai Ấn Cầm nói với em hả?”
An Diệc Diệp tránh khỏi tay anh: “Khúc Chấn Sơ, anh như này là không đúng.”
“Anh biết.”
Anh nhíu mày lại, khó nhọc nói: “Nhưng anh không khống chế được.”
Anh thậm chí không khống chế nổi bản thân.
Thậm chí không dám nói cho Diệc Diệp suy nghĩ trong lòng mình.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu anh liền không ngừng có âm thanh kêu gào.
Trói cô ấy lại!
Để cô ấy ở bên cạnh mình!
Chỉ có thể nhìn thấy mình!
Ai dám chạm vào cô ấy một chút, giết chết hắn.
Nếu An Diệc Diệp biết được những ý nghĩ khủng khiếp này, cô ấy sẽ bị dọa chạy.
An Diệc Diệp nhìn cảm xúc không bình thường trong ánh mắt anh, hơi nghi hoặc nhìn anh.
“Anh làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, đè sự u tối trong ánh mắt xuống, hơi nhoẻn miệng cười: “Không sao.”
An Diệc Diệp đưa tay giữ chặt anh.
“Khúc Chấn Sơ, anh không thể tiếp tục cho người theo dõi em nữa.”
“Không được.”
Anh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn xem em đang làm gì, sau đó báo cáo với anh?”
Khúc Chấn Sơ biết An Diệc Diệp không bằng một hồi, cuối cùng gật đầu một cái.
“Đúng.”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh: “Dù em không thích, cũng không được?”
“Không được.”
“Anh không tin em?”
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ lại giãy dụa.
“Anh muốn tin tưởng em…”
Nhưng mà không có cách nào.
An Diệc Diệp lại không hiểu, cô tránh khỏi tay Khúc Chấn Sơ.
“Em cho rằng anh đã khác trước kia, nhưng mà bây giờ em mới phát hiện, anh căn bản không hề thay đổi, thậm chí, anh chặt mày, nhưng không hề thả ra.
“Anh xin lỗi.”
An Diệc Diệp lui về phía sau một bước, thất vọng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía nhà họ Nguyễn.
Dù tới bây giờ, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa tin cô.
Thì ra ở nơi cô không biết, Khúc Chấn Sơ vẫn luôn phái người theo dõi cô, nắm rõ từng đường đi nước bước của cô.
Bây giờ đâu có gì khác với khi tự do.