Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 517
An Diệc Diệp vội vàng nhận láy, bấm dãy số mà cô đã thuộc lòng, bước tới một nơi rồi gọi.
Sau hai hồi chuông, điện thoại mới được kết nối.
An Diệc Diệp bất giác nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, em đây.”
Ở đầu bên kia, Khúc Chấn Sơ nhìn dãy số lạ thì hơi sững sờ.
“Diệc Diệp?”
Sau đó Khúc Chấn Sơ lại cau mày: “Em đang dùng điện thoại của ai?”
An Diệc Diệp không nhận ra giọng điệu của anh có chút không thích hợp.
“Anh Mai đến thăm em, nên em đã mượn điện thoại di động của anh ấy.”
An Diệc Diệp vừa dứt lời, Khúc Chấn Sơ chợt bất ngờ mở miệng.
“Trả lại cho anh ta.”
“Tại sao?”
An Diệc Diệp không hiểu: “Khó khăn lắm em mới tìm được điện thoại có thể gọi điện cho anh…”
“Trả lại anh ta.” Giọng điệu Khúc Chấn Sơ càng kiên quyết hơn.
An Diệc Diệp nhíu mày, không rõ tại sao mình liên hệ Khúc Chấn Sơ mà anh lại tức giận.
“Vâng, em biết rồi.”
Cô nói một tiếng, rồi cúp điện thoại, trả lại cho Mai Ấn Cầm.
“Chuyện gì thế?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Không có việc gì, không cần gọi nữa.”
Mai Ấn Cầm nhìn thoáng qua nét mặt của cô, hiểu ý nhận lại điện thoại.
“Hai ngày nữa, anh phải xuất ngoại một chuyến, anh đã mua hai vé máy bay…”
Nói xong, anh ta đặt vé máy bay lên bàn.
“Nếu em muốn xuất ngoại giải sầu, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi cùng em.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn vé máy bay trên bàn.
“Anh Mai, em không muốn đi.”
Bởi vì Khúc Chấn Sơ, cho nên không muốn đi.
Mai Ấn Cầm cười khổ một cái, anh ta đã sớm đoán được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhưng vẫn không khỏi thốt ra:
“Anh biết, nhưng mà em cũng không hiểu rõ Khúc Chấn Sơ lắm. Lần này, vì chuyện này mà anh ta tổn thương em, vậy lần sau có thể càng gây ra nguy hại lớn hơn với em.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tại sao mọi người đều trách anh ấy? Là tự em xông tới, cho dù có sai, đó cũng là em lừa anh ấy trước.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày.
“Vậy em chưa từng nghĩ tại sao Khúc Chấn Sơ vốn nên ở nước ngoài lại đột ngột xuất hiện ở nơi đó ư?”
An Diệc Diệp hơi sững sờ, quay đầu đi, cũng không muốn nói về chuyện này nữa.
Nhưng mà Mai Ấn Cầm lại không chịu bỏ qua, anh ta thẳng thắn nói: “Anh ta đã cho người theo dõi em, Diệc Diệp.”
“Anh ta không tin tưởng em, anh ta hoài nghi em, trông coi em như trông coi phạm nhân vậy.”
An Diệc Diệp nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt đưa tay, kéo Diệc Diệp lại: “Trong khoảng thời gian này, phàm là người có tiếp xúc với em, chương trình em tham gia, hai vị đại sư giám định đồ cổ, giám đốc trong tập đoàn M.I, còn có rất nhiều nữa mà anh không biết.”
Nghe Mai Ấn Cầm lần lượt điểm tên từng người ra, An Diệc Diệp cảm thấy kinh hãi.
Cô không ngờ, Khúc Chấn Sơ lại làm nhiều chuyện phía sau lưng mình như vậy…
Mai Ấn Cầm lo lắng nhìn cô.
“Em vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh người như vậy sao?”
An Diệc cau mày, vừa không cam lòng vừa đau lòng.
Nhưng mà một khi Diệc Diệp đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ luôn chờ tin của em, chờ sau khi chúng ta đến nước ngoài, anh sẽ không để Khúc Chấn Sơ tìm ra em.”
Khi hai người đang nói chuyện, một vị bác sĩ được quản gia Thẩm Trình mời vào nhà họ Nguyễn.
Hai người đi thẳng tới phòng sách Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bác sĩ Trương đứng ở trong phòng.
“Nghe nói từ năm năm trước, ông vẫn luôn điều trị cho Khúc Chấn Sơ. Cậu ta bị bệnh gì thế?”
Bác sĩ Trương khó xử nói: “Thưa bà, đây là chuyện bí mật cá nhân của người bệnh, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Bà Nguyễn đặt bút trong tay xuống, chậm rãi cười một tiếng.
“Dù ông không nói, chúng tôi cũng có rất nhiều phương pháp lợi gì với người nhà ông cũng như phòng khám tâm lý của ông.”
Bác sĩ Trương tái mặt, do dự một lát.
“Từ năm năm trước, cậu Khúc đã mắc bệnh về tâm lý, đã điều trị nửa năm, vốn đã chữa khỏi, nhưng gần đây lại chuyển biến xấu.”
Bà Nguyễn khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt không hề có chút rung động nào.
“Biểu hiện lâm sàng của bệnh này là gì? Có thể tạo thành tổn thương với người ta không?”
“Thích kiểm soát người khác, đa nghi, có thái độ hoài nghi với tất cả người và chuyện. Thời điểm nghiêm trọng…”
“Làm sao?”
Bác sĩ trương cúi đầu xuống, ông ta biết quan hệ giữa bà Nguyễn và Diệc Diệp, nếu như bà ta biết được bệnh của Khúc Chấn Sơ, có lẽ bà ta sẽ ngăn hai người gặp mặt.
Nhìn từ một góc độ khác, có một phương án điều trị phù hợp.
Nghĩ vậy, ông ta tiếp tục mở miệng.
“Cậu Khúc không thể khống chế hành vi của mình, sẽ gây ra tổn thương với người chung quanh, hiện tại đối tượng nguy hiểm nhất chính là cô An.”
Bác sĩ Trương lặng lẽ liếc nhìn bà Nguyễn, vội nói: “Nhưng mà loại bệnh này có thể chữa trị.”
“Nếu cô An có thể hợp tác, cô ấy có thể giúp cậu Khúc khôi phục.”
Bà Nguyễn hơi nhíu mày.
“Nhưng, như thế Diệc Diệp có thể sẽ bị thương.”
Thẩm Trình ở bên cạnh, nghe được điều này khẽ có phản ứng.
Dường như trong lòng đã đoán được sắp xếp tiếp theo của bà Nguyễn.
“Tôi biết rồi. Thẩm Trình, đưa ông ta trở về đi.”
Bà Nguyễn hất hất tay ra phía ngoài ra hiệu, lại nói: “Tôi nhớ Mai Ấn Cầm đã tới, thật sao?”
“Đúng thế.”
“Mời cậu ta tới một chuyến đi.”
Vừa rời khỏi phòng của Diệc Diệp, Mai Ấn Cầm đã được Thẩm Trình dẫn đến.
“Bà Nguyễn.”
Anh ta cẩn thận ngồi xuống một bên.
Đối với bà chủ nhà họ Nguyễn cao thâm khó dò, dù là Mai Ấn Cầm, cũng có chút bất an.
Bà Nguyễn liếc nhìn anh ta, rồi thản nhiên nói: “Cậu đã ở cô nhi viện Thần Hi thời gian bao lâu?”
“Ba năm, sau đó được công ty người mẫu mang đi.”
Sau hai hồi chuông, điện thoại mới được kết nối.
An Diệc Diệp bất giác nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, em đây.”
Ở đầu bên kia, Khúc Chấn Sơ nhìn dãy số lạ thì hơi sững sờ.
“Diệc Diệp?”
Sau đó Khúc Chấn Sơ lại cau mày: “Em đang dùng điện thoại của ai?”
An Diệc Diệp không nhận ra giọng điệu của anh có chút không thích hợp.
“Anh Mai đến thăm em, nên em đã mượn điện thoại di động của anh ấy.”
An Diệc Diệp vừa dứt lời, Khúc Chấn Sơ chợt bất ngờ mở miệng.
“Trả lại cho anh ta.”
“Tại sao?”
An Diệc Diệp không hiểu: “Khó khăn lắm em mới tìm được điện thoại có thể gọi điện cho anh…”
“Trả lại anh ta.” Giọng điệu Khúc Chấn Sơ càng kiên quyết hơn.
An Diệc Diệp nhíu mày, không rõ tại sao mình liên hệ Khúc Chấn Sơ mà anh lại tức giận.
“Vâng, em biết rồi.”
Cô nói một tiếng, rồi cúp điện thoại, trả lại cho Mai Ấn Cầm.
“Chuyện gì thế?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Không có việc gì, không cần gọi nữa.”
Mai Ấn Cầm nhìn thoáng qua nét mặt của cô, hiểu ý nhận lại điện thoại.
“Hai ngày nữa, anh phải xuất ngoại một chuyến, anh đã mua hai vé máy bay…”
Nói xong, anh ta đặt vé máy bay lên bàn.
“Nếu em muốn xuất ngoại giải sầu, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi cùng em.”
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn vé máy bay trên bàn.
“Anh Mai, em không muốn đi.”
Bởi vì Khúc Chấn Sơ, cho nên không muốn đi.
Mai Ấn Cầm cười khổ một cái, anh ta đã sớm đoán được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhưng vẫn không khỏi thốt ra:
“Anh biết, nhưng mà em cũng không hiểu rõ Khúc Chấn Sơ lắm. Lần này, vì chuyện này mà anh ta tổn thương em, vậy lần sau có thể càng gây ra nguy hại lớn hơn với em.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tại sao mọi người đều trách anh ấy? Là tự em xông tới, cho dù có sai, đó cũng là em lừa anh ấy trước.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày.
“Vậy em chưa từng nghĩ tại sao Khúc Chấn Sơ vốn nên ở nước ngoài lại đột ngột xuất hiện ở nơi đó ư?”
An Diệc Diệp hơi sững sờ, quay đầu đi, cũng không muốn nói về chuyện này nữa.
Nhưng mà Mai Ấn Cầm lại không chịu bỏ qua, anh ta thẳng thắn nói: “Anh ta đã cho người theo dõi em, Diệc Diệp.”
“Anh ta không tin tưởng em, anh ta hoài nghi em, trông coi em như trông coi phạm nhân vậy.”
An Diệc Diệp nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt đưa tay, kéo Diệc Diệp lại: “Trong khoảng thời gian này, phàm là người có tiếp xúc với em, chương trình em tham gia, hai vị đại sư giám định đồ cổ, giám đốc trong tập đoàn M.I, còn có rất nhiều nữa mà anh không biết.”
Nghe Mai Ấn Cầm lần lượt điểm tên từng người ra, An Diệc Diệp cảm thấy kinh hãi.
Cô không ngờ, Khúc Chấn Sơ lại làm nhiều chuyện phía sau lưng mình như vậy…
Mai Ấn Cầm lo lắng nhìn cô.
“Em vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh người như vậy sao?”
An Diệc cau mày, vừa không cam lòng vừa đau lòng.
Nhưng mà một khi Diệc Diệp đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ luôn chờ tin của em, chờ sau khi chúng ta đến nước ngoài, anh sẽ không để Khúc Chấn Sơ tìm ra em.”
Khi hai người đang nói chuyện, một vị bác sĩ được quản gia Thẩm Trình mời vào nhà họ Nguyễn.
Hai người đi thẳng tới phòng sách Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bác sĩ Trương đứng ở trong phòng.
“Nghe nói từ năm năm trước, ông vẫn luôn điều trị cho Khúc Chấn Sơ. Cậu ta bị bệnh gì thế?”
Bác sĩ Trương khó xử nói: “Thưa bà, đây là chuyện bí mật cá nhân của người bệnh, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Bà Nguyễn đặt bút trong tay xuống, chậm rãi cười một tiếng.
“Dù ông không nói, chúng tôi cũng có rất nhiều phương pháp lợi gì với người nhà ông cũng như phòng khám tâm lý của ông.”
Bác sĩ Trương tái mặt, do dự một lát.
“Từ năm năm trước, cậu Khúc đã mắc bệnh về tâm lý, đã điều trị nửa năm, vốn đã chữa khỏi, nhưng gần đây lại chuyển biến xấu.”
Bà Nguyễn khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt không hề có chút rung động nào.
“Biểu hiện lâm sàng của bệnh này là gì? Có thể tạo thành tổn thương với người ta không?”
“Thích kiểm soát người khác, đa nghi, có thái độ hoài nghi với tất cả người và chuyện. Thời điểm nghiêm trọng…”
“Làm sao?”
Bác sĩ trương cúi đầu xuống, ông ta biết quan hệ giữa bà Nguyễn và Diệc Diệp, nếu như bà ta biết được bệnh của Khúc Chấn Sơ, có lẽ bà ta sẽ ngăn hai người gặp mặt.
Nhìn từ một góc độ khác, có một phương án điều trị phù hợp.
Nghĩ vậy, ông ta tiếp tục mở miệng.
“Cậu Khúc không thể khống chế hành vi của mình, sẽ gây ra tổn thương với người chung quanh, hiện tại đối tượng nguy hiểm nhất chính là cô An.”
Bác sĩ Trương lặng lẽ liếc nhìn bà Nguyễn, vội nói: “Nhưng mà loại bệnh này có thể chữa trị.”
“Nếu cô An có thể hợp tác, cô ấy có thể giúp cậu Khúc khôi phục.”
Bà Nguyễn hơi nhíu mày.
“Nhưng, như thế Diệc Diệp có thể sẽ bị thương.”
Thẩm Trình ở bên cạnh, nghe được điều này khẽ có phản ứng.
Dường như trong lòng đã đoán được sắp xếp tiếp theo của bà Nguyễn.
“Tôi biết rồi. Thẩm Trình, đưa ông ta trở về đi.”
Bà Nguyễn hất hất tay ra phía ngoài ra hiệu, lại nói: “Tôi nhớ Mai Ấn Cầm đã tới, thật sao?”
“Đúng thế.”
“Mời cậu ta tới một chuyến đi.”
Vừa rời khỏi phòng của Diệc Diệp, Mai Ấn Cầm đã được Thẩm Trình dẫn đến.
“Bà Nguyễn.”
Anh ta cẩn thận ngồi xuống một bên.
Đối với bà chủ nhà họ Nguyễn cao thâm khó dò, dù là Mai Ấn Cầm, cũng có chút bất an.
Bà Nguyễn liếc nhìn anh ta, rồi thản nhiên nói: “Cậu đã ở cô nhi viện Thần Hi thời gian bao lâu?”
“Ba năm, sau đó được công ty người mẫu mang đi.”
Bình luận facebook