Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 504
An Diệc Diệp đi tới, ông cụ quay đầu lại nhìn, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu qua cô.
Cả người An Diệc Diệp cứng ngắc, không nhấc nổi bước chân.
Đối phương nhìn cô một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt.
“Cô là con gái nuôi mà nhà họ Nguyễn mới nhận.”
Giọng điệu khẳng định chắc nịch, không cho người khác cơ hội phản bác.
An Diệc Diệp gật đầu.
Hai mắt của ông lão hơi nheo lại.
“Cô có quan hệ gì với Nguyễn Lê?”
Đây vẫn là lần đầu tiên An Diệc Diệp nghe được có người gọi thẳng tên phu nhân Nguyễn, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của người trước mặt.
Có lẽ cả nhà họ Nguyễn cũng chẳng là gì trong mắt ông cụ nhỉ?
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thật: “Phu nhân Nguyễn đã cứu tôi, nên mới nhận nuôi tôi.”
“Chỉ đơn giản vậy sao?” Người bên trong hỏi ngược lại.
An Diệc Diệp gật đầu.
Không biết cô có nói gì sai không, nhưng trong phòng làm việc rộng lớn chợt trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng: “Cô biết họ An này cũng không nhiều, tại sao cô lại đặt tên mình là An Diệc Diệp?”
An Diệc Diệp bị ông ta hỏi như vậy, nói: “Là tên mà trước đây viện trưởng đã đặt cho tôi.”
Ông lão chậm rãi đứng từ trên ghế lên, đi tới trước mặt An Diệc Diệp.
Ánh mắt lướt nhìn lên mặt, lên tóc cô.
“Cô có biết gì về ba mẹ mình không?”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ông ta, nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Thưa ông, rốt cuộc tại sao ông lại mời tôi tới đây?”
Cô vừa hỏi xong người đàn ông dẫn cô đến đây lúc nãy liền nhíu mày.
Dường như anh ta đang chỉ trích cô tại sao không trả lời mà đi hỏi ngược lại.
Ông lão lại nói: “Tôi chỉ muốn xem thử người có thể khiến Nguyễn Lê tự mình ra mặt là người ra sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Vì phu nhân Nguyễn lòng dạ hiền lành nên mới giúp đỡ tôi thôi.”
“Lòng dạ hiền lành…”
Ông lão cười khẽ.
“Cô gái nhỏ, có thể cô chưa biết người phụ nữ bên cạnh cô là người thế nào đâu? Tôi khuyên cô nên rời khỏi bà ta càng sớm càng tốt.”
“Tại sao?”
“Nghe lời tôi nói, có lẽ sẽ cứu được cô một mạng. Đây không phải là vũng nước bùn mà cô có thể bơi vào.”
Chỉ là một câu nói hờ hững, nhưng bên trong lại lộ ra sự uy hiếp khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, có người vội vàng từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến chỗ ông lão.
“Tướng quân, cậu cả đến rồi.”
Ông lão nhíu mày, thấp giọng nói: “Hành động nhanh như vậy…”
Ông lão vừa dứt lời, An Hồng Ngọc đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Đầu tiên ông ta nhìn xung quanh một vòng, thấy An Diệc Diệp không sao, lúc này mới nhìn về phía ông lão một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa dịu dàng lại vừa nho nhã.
Ông ta khẽ gật đầu nói: “Chào buổi chiều, ba.”
Ba?
An Diệc Diệp nghe vậy, sững sờ nhìn hai người.
Thì ra vị tướng quân trước mặt này lại là ba của An Hồng Ngọc.
An Diệc Diệp không ngờ An Hồng Ngọc lịch thiệp, nho nhã, quân tử trong ấn tượng của cô lại xuất thân từ quân đội, hơn nữa ông ấy lại không giống ba mình chút nào.
Tướng quân nhìn thấy An Hồng Ngọc, chỉ thờ ơ hỏi.
“Con sống ở nhà họ Nguyễn như thế nào? Trước đây cứ nhớ nhung mãi, bây giờ rốt cục cũng thỏa lòng mong ước rồi nhỉ?”
An Hồng Ngọc cười hờ hững nói: “Cũng thoải mái ạ.”
Ông ta trả lời xong liền nói thẳng: “Con đến đón An Diệc Diệp về nhà.”
Ông lão quay người ngồi xuống ghế, không thèm nhìn An Hồng Ngọc.
“Nói như vậy, con đi tới nhà họ Nguyễn là để làm tài xế hay là người làm?”
An Hồng Ngọc cười xòa, không nói gì.
Tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu muốn đi thì đi mau.”
“Cảm ơn ba.”
An Hồng Ngọc nói xong thì đi tới bên cạnh An Diệc Diệp nói: “Theo tôi về đi, bà ấy đã đợi con lâu rồi.”
An Diệc Diệp ngập ngừng liếc nhìn ông lão đang ngồi trên ghế bắt đầu kiểm tra giấy tờ, sau đó mới gật đầu đi theo An Hồng Ngọc ra ngoài.
Hai người vừa rời đi, người luôn ở bên cạnh trước đó mới cau mày nói: “Tướng quân, chẳng lẽ cứ thả An Diệc Diệp đi như vậy sao?”
Tướng quân ngẩng đầu lên từ bên trong đống giấy tờ.
“Thả đi thôi, con cháu nhà họ An không giữ được.”
Người đàn ông nghe xong thì tò mò nói: “Theo tình hình điều tra trước đó, cô An không hề trùng khớp. Ngay cả kết quả xét nghiệm ADN cũng cho thấy cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với cậu cả.”
Tướng quân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đi điều tra xem bệnh viện kia có quan hệ gì với nhà họ An không?”
Ông ta nói xong thì ngẩng đầu nhìn theo phía An Hồng Ngọc rời đi.
“Xem ra, Hồng Ngọc còn giấu diếm chúng ta rất nhiều chuyện.”
An Diệc Diệp đi theo An Hồng Ngọc lên xe của anh ta. Cô vừa đi ra ngoài vừa tò mò.
“Là phu nhân Nguyễn bảo ông đến đón tôi sao?”
Nào ngờ An Hồng Ngọc lại lắc đầu.
“Bà ta còn chưa biết việc này.”
Nếu bị Nguyễn Lê biết, nhanh như vậy nhà họ An đã vượt mặt bà ta tìm được An Diệc Diệp, không biết bà ta sẽ giận đến thế nào nữa.
Lúc này mâu thuẫn giữa hai nhà không thể cứng nhắc được nữa, chỉ cần hơi sai lầm một chút sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Ông ta quay đầu nói với An Diệc Diệp: “Đừng nói cho bà ta biết.”
“Tôi biết rồi.” An Diệc Diệp gật đầu.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô càng cảm thấy bất an khi nhìn thấy những người lính đứng canh bên ngoài.
Bước vào nhà họ An, quả nhiên nhìn thấy phu nhân Nguyễn.
Nhìn thấy hai người bọn họ cùng về nhà một lúc, bà ta kinh ngạc nói: “Hai người đi đâu vậy?”
An Diệc Diệp đang do dự, tìm cớ thì An Hồng Ngọc đã bước ra cười hờ hững.
“Chỉ đi loanh quanh thôi.”
Cả người An Diệc Diệp cứng ngắc, không nhấc nổi bước chân.
Đối phương nhìn cô một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt.
“Cô là con gái nuôi mà nhà họ Nguyễn mới nhận.”
Giọng điệu khẳng định chắc nịch, không cho người khác cơ hội phản bác.
An Diệc Diệp gật đầu.
Hai mắt của ông lão hơi nheo lại.
“Cô có quan hệ gì với Nguyễn Lê?”
Đây vẫn là lần đầu tiên An Diệc Diệp nghe được có người gọi thẳng tên phu nhân Nguyễn, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của người trước mặt.
Có lẽ cả nhà họ Nguyễn cũng chẳng là gì trong mắt ông cụ nhỉ?
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thật: “Phu nhân Nguyễn đã cứu tôi, nên mới nhận nuôi tôi.”
“Chỉ đơn giản vậy sao?” Người bên trong hỏi ngược lại.
An Diệc Diệp gật đầu.
Không biết cô có nói gì sai không, nhưng trong phòng làm việc rộng lớn chợt trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng: “Cô biết họ An này cũng không nhiều, tại sao cô lại đặt tên mình là An Diệc Diệp?”
An Diệc Diệp bị ông ta hỏi như vậy, nói: “Là tên mà trước đây viện trưởng đã đặt cho tôi.”
Ông lão chậm rãi đứng từ trên ghế lên, đi tới trước mặt An Diệc Diệp.
Ánh mắt lướt nhìn lên mặt, lên tóc cô.
“Cô có biết gì về ba mẹ mình không?”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ông ta, nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Thưa ông, rốt cuộc tại sao ông lại mời tôi tới đây?”
Cô vừa hỏi xong người đàn ông dẫn cô đến đây lúc nãy liền nhíu mày.
Dường như anh ta đang chỉ trích cô tại sao không trả lời mà đi hỏi ngược lại.
Ông lão lại nói: “Tôi chỉ muốn xem thử người có thể khiến Nguyễn Lê tự mình ra mặt là người ra sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Vì phu nhân Nguyễn lòng dạ hiền lành nên mới giúp đỡ tôi thôi.”
“Lòng dạ hiền lành…”
Ông lão cười khẽ.
“Cô gái nhỏ, có thể cô chưa biết người phụ nữ bên cạnh cô là người thế nào đâu? Tôi khuyên cô nên rời khỏi bà ta càng sớm càng tốt.”
“Tại sao?”
“Nghe lời tôi nói, có lẽ sẽ cứu được cô một mạng. Đây không phải là vũng nước bùn mà cô có thể bơi vào.”
Chỉ là một câu nói hờ hững, nhưng bên trong lại lộ ra sự uy hiếp khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, có người vội vàng từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến chỗ ông lão.
“Tướng quân, cậu cả đến rồi.”
Ông lão nhíu mày, thấp giọng nói: “Hành động nhanh như vậy…”
Ông lão vừa dứt lời, An Hồng Ngọc đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Đầu tiên ông ta nhìn xung quanh một vòng, thấy An Diệc Diệp không sao, lúc này mới nhìn về phía ông lão một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa dịu dàng lại vừa nho nhã.
Ông ta khẽ gật đầu nói: “Chào buổi chiều, ba.”
Ba?
An Diệc Diệp nghe vậy, sững sờ nhìn hai người.
Thì ra vị tướng quân trước mặt này lại là ba của An Hồng Ngọc.
An Diệc Diệp không ngờ An Hồng Ngọc lịch thiệp, nho nhã, quân tử trong ấn tượng của cô lại xuất thân từ quân đội, hơn nữa ông ấy lại không giống ba mình chút nào.
Tướng quân nhìn thấy An Hồng Ngọc, chỉ thờ ơ hỏi.
“Con sống ở nhà họ Nguyễn như thế nào? Trước đây cứ nhớ nhung mãi, bây giờ rốt cục cũng thỏa lòng mong ước rồi nhỉ?”
An Hồng Ngọc cười hờ hững nói: “Cũng thoải mái ạ.”
Ông ta trả lời xong liền nói thẳng: “Con đến đón An Diệc Diệp về nhà.”
Ông lão quay người ngồi xuống ghế, không thèm nhìn An Hồng Ngọc.
“Nói như vậy, con đi tới nhà họ Nguyễn là để làm tài xế hay là người làm?”
An Hồng Ngọc cười xòa, không nói gì.
Tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu muốn đi thì đi mau.”
“Cảm ơn ba.”
An Hồng Ngọc nói xong thì đi tới bên cạnh An Diệc Diệp nói: “Theo tôi về đi, bà ấy đã đợi con lâu rồi.”
An Diệc Diệp ngập ngừng liếc nhìn ông lão đang ngồi trên ghế bắt đầu kiểm tra giấy tờ, sau đó mới gật đầu đi theo An Hồng Ngọc ra ngoài.
Hai người vừa rời đi, người luôn ở bên cạnh trước đó mới cau mày nói: “Tướng quân, chẳng lẽ cứ thả An Diệc Diệp đi như vậy sao?”
Tướng quân ngẩng đầu lên từ bên trong đống giấy tờ.
“Thả đi thôi, con cháu nhà họ An không giữ được.”
Người đàn ông nghe xong thì tò mò nói: “Theo tình hình điều tra trước đó, cô An không hề trùng khớp. Ngay cả kết quả xét nghiệm ADN cũng cho thấy cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với cậu cả.”
Tướng quân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đi điều tra xem bệnh viện kia có quan hệ gì với nhà họ An không?”
Ông ta nói xong thì ngẩng đầu nhìn theo phía An Hồng Ngọc rời đi.
“Xem ra, Hồng Ngọc còn giấu diếm chúng ta rất nhiều chuyện.”
An Diệc Diệp đi theo An Hồng Ngọc lên xe của anh ta. Cô vừa đi ra ngoài vừa tò mò.
“Là phu nhân Nguyễn bảo ông đến đón tôi sao?”
Nào ngờ An Hồng Ngọc lại lắc đầu.
“Bà ta còn chưa biết việc này.”
Nếu bị Nguyễn Lê biết, nhanh như vậy nhà họ An đã vượt mặt bà ta tìm được An Diệc Diệp, không biết bà ta sẽ giận đến thế nào nữa.
Lúc này mâu thuẫn giữa hai nhà không thể cứng nhắc được nữa, chỉ cần hơi sai lầm một chút sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Ông ta quay đầu nói với An Diệc Diệp: “Đừng nói cho bà ta biết.”
“Tôi biết rồi.” An Diệc Diệp gật đầu.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô càng cảm thấy bất an khi nhìn thấy những người lính đứng canh bên ngoài.
Bước vào nhà họ An, quả nhiên nhìn thấy phu nhân Nguyễn.
Nhìn thấy hai người bọn họ cùng về nhà một lúc, bà ta kinh ngạc nói: “Hai người đi đâu vậy?”
An Diệc Diệp đang do dự, tìm cớ thì An Hồng Ngọc đã bước ra cười hờ hững.
“Chỉ đi loanh quanh thôi.”