Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 503
Chính xác, đặc thù của nhà họ An đều ở trên người cô…
Nhưng không phải chuyện tốt.
Ngay sau đó, Nguyễn Lê thở dài, nói: “Đáng tiếc, tính cách khác với ông, có nhiều thêm mấy phần yếu đuối.”
An Hồng Ngọc biết lo lắng của bà ta, lắc đầu.
“Nó bây giờ giống Lê trước kia, sau này nhất định có thể trở thành gia chủ của nhà họ Nguyễn độc chủ một phương.”
Nguyễn Lê lại nói: “Nếu không phải tôi trải qua những chuyện kia, có lẽ vẫn ngây thơ, vô tư giống như ngày trước.
“Mà Diệc Diệp… tôi không nỡ để nó lại chịu khổ…”
Nói xong, trong ánh mắt bà ta dần tràn ngập vẻ chua xót.
An Hồng Ngọc khẽ vỗ lên mu bàn tay của bà.
“Nếu có hai thế lực nhà họ Nguyễn và nhà họ An, không ai có thể động tới con bé.”
Nói xong, ông ta hơi nhíu mày: “Đáng tiếc, bây giờ lại xảy ra biến cố.”
Nguyễn Lê quay đầu nhìn ông ta, trong mắt có thể phần lo lắng.
“Ông mới từ nhà họ An ra, đã tới nhà họ Nguyễn, không sợ bọn họ biết à?”
“Điều nên biết đều biết rồi. Cũng không thể trốn cả một đời, không bằng nhân cơ hội này công khai ra.”
Nghe được câu này, ngay cả bà Nguyễn cũng kinh ngạc mở to mắt.
An Diệc Diệp trở về phòng ngủ của mình, vẫn còn đang nghĩ về An Hồng Ngọc kia.
Mấy ngày sau đó, An Hồng Ngọc đều ở lại nhà họ Nguyễn.
An Diệc Diệp thường xuyên trông thấy ông ta.
Khi thì thưởng trà trong phòng khách, khi thì đọc sách trong đình viện, con người khiêm tốn, nho nhã lạ thường.
Vừa thấy An Diệc Diệp đang nhìn mình, đối phương liền quay đầu, thoải mái cười với cô.
Không chỉ một lần An Diệc Diệp thấy bà Nguyễn nắm tay ông ta, mười ngón tay đan xen…
An Diệc Diệp không nhịn nổi mà tò mò.
Ông ta bị đuổi khỏi nhà họ An, mất đi vị trí người thừa kế, sao vẫn thản nhiên như không vậy?
Ông ta và bà Nguyễn có quan hệ gì?
Mà trong giới kinh doanh, hai ngày nay nhà họ An và nhà họ Nguyễn bất ổn, làm cho không ít công ty bị gặp tai họa.
Nhà họ Nguyễn và tập đoàn M.I vì việc này không thể không dùng việc chèn ép nhà họ Vũ.
Trong tình hình này, nhà họ Vũ vừa mới mất đi gia chủ cũng được thở ra một hơi, thế cục lại vững vàng.
An Diệc Diệp giành thời gian đi mấy chuyến đến cơ sở thu dung, thương lượng với Mai Ấn Cầm chuyện liên quan tới việc xây dựng trại trẻ mồ côi mới.
Buổi chiều, vừa mới bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
An Diệc Diệp nhìn chiếc xe con khiêm tốn trước mặt, lại quay đầu như nhìn sang một bên khác.
Lái xe nhà họ Nguyễn đứng cạnh xe, nhưng sau lưng có một người đàn ông áo đen đứng đấy, có vẻ như đang chịu uy hiếp của anh ta, làm lái xe không dám tiến tới, chỉ có thể lo lắng nhìn cô.
An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Xin hỏi có chuyện gì không?”
Trên mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Là cô An đúng không?”
“Đúng là tôi.”
“Có người muốn gặp cô, xin mời theo chúng tôi một chuyến.”
An Diệc Diệp lại cảnh giác, không hề nhúc nhích.
“Ai muốn gặp tôi?”
Đối phương từ tốn nói: “Cô đi thì biết, mời lên xe.”
Nói xong, anh ta quay người đi, mở cửa xe ra.
Vì động tác này mà vạt áo của anh ta có hơi nhấc lên, An Diệc Diệp có thể nhìn thấy trên thắt lưng anh ta có cài một khẩu súng lục…
Cô lập tức nhíu mày.
Đây đâu phải mời, mà là uy hiếp.
An Diệc Diệp im lặng một lát, rồi đi tới.
“Cảm ơn cô An đã phối hợp.”
Đối phương lạnh nhạt nói một câu sau đó đóng cửa lại.
Xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố, dần hướng ra ngoài, đi thẳng tới vùng ngoại thành.
An Diệc Diệp nhìn đường phố bên ngoài, nhanh chóng phát hiện con đường này có khá nhiều trạm gác, cấp bậc nghiêm ngặt.
Từ khi xe đi vào con đường này, hai bên liên tiếp xuất hiện trạm kiểm soát.
Nhưng chiếc xe này không dừng lại, chạy thông suốt mười phút.
Mãi cho đến cuối mới dừng lại. Sau khi trải qua ba trạm kiểm tra, hai bên đường dần xuất hiện bóng người.
An Diệc Diệp nghiêng đầu nhìn, thấy bên ngoài cửa sổ cách một đoạn lại có bóng binh sĩ mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp, trên tay cầm súng ống.
Cô nhìn xong, hai mắt liền mở to.
Nơi này rốt cuộc là đâu đây?
Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên trong sân lớn.
An Diệc Diệp xuống xe nhìn xung quanh một vòng, lúc nhìn tới chỗ tối lại phát hiện có mấy trạm gác ngầm.
Cô nhíu mày, nhìn ngôi sao năm cánh màu đỏ phía trên cánh cửa trước mặt, trong lòng chợt hồi hộp.
Lúc này người đưa cô lên xe lúc nãy lại đi tới.
“Cô An, xin mời vào.”
Hai anh lính đứng ở cửa, tư thế nghiêm trang thẳng tắp.
Sau khi vào trong, mỗi một khoảng cách đều thấy có người đứng bên cạnh hành lang.
Trong phòng yên lặng không tiếng động.
Trên mặt đất lại trải thảm nên ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được.
An Diệc Diệp còn chưa vào đã nghe được mấy tiếng nói thì thầm.
Cô vừa định bước vào nhưng người bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra chặn lại.
“Xin cô chờ một lát.”
Người kia nói xong liền bước vào trong.
Qua hai phút, anh ta lại đi ra, lúc này giọng nói bên trong cũng biến mất.
Bây giờ anh ta mới nói với An Diệc Diệp: “Cô có thể vào rồi.”
An Diệc Diệp nhấc chân bước vào. Trong phòng làm việc rộng lớn, một ông lão mặc quân phục đang ngồi sau bàn làm việc.
Mái tóc hoa râm rất ngắn, hơi xoăn, trông có vẻ khôn ngoan già dặn, đôi mắt trong sáng sắc bén, khóe miệng hơi cong xuống, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Dù ông lão đang ngồi nhưng cũng thấy được sóng lưng thẳng tắp, quân hàm vàng rực trên vai, được dát hai đường viền màu đỏ và điểm xuyết bằng bốn ngôi sao.
Đây là quân hàm đại tướng.
Nhưng không phải chuyện tốt.
Ngay sau đó, Nguyễn Lê thở dài, nói: “Đáng tiếc, tính cách khác với ông, có nhiều thêm mấy phần yếu đuối.”
An Hồng Ngọc biết lo lắng của bà ta, lắc đầu.
“Nó bây giờ giống Lê trước kia, sau này nhất định có thể trở thành gia chủ của nhà họ Nguyễn độc chủ một phương.”
Nguyễn Lê lại nói: “Nếu không phải tôi trải qua những chuyện kia, có lẽ vẫn ngây thơ, vô tư giống như ngày trước.
“Mà Diệc Diệp… tôi không nỡ để nó lại chịu khổ…”
Nói xong, trong ánh mắt bà ta dần tràn ngập vẻ chua xót.
An Hồng Ngọc khẽ vỗ lên mu bàn tay của bà.
“Nếu có hai thế lực nhà họ Nguyễn và nhà họ An, không ai có thể động tới con bé.”
Nói xong, ông ta hơi nhíu mày: “Đáng tiếc, bây giờ lại xảy ra biến cố.”
Nguyễn Lê quay đầu nhìn ông ta, trong mắt có thể phần lo lắng.
“Ông mới từ nhà họ An ra, đã tới nhà họ Nguyễn, không sợ bọn họ biết à?”
“Điều nên biết đều biết rồi. Cũng không thể trốn cả một đời, không bằng nhân cơ hội này công khai ra.”
Nghe được câu này, ngay cả bà Nguyễn cũng kinh ngạc mở to mắt.
An Diệc Diệp trở về phòng ngủ của mình, vẫn còn đang nghĩ về An Hồng Ngọc kia.
Mấy ngày sau đó, An Hồng Ngọc đều ở lại nhà họ Nguyễn.
An Diệc Diệp thường xuyên trông thấy ông ta.
Khi thì thưởng trà trong phòng khách, khi thì đọc sách trong đình viện, con người khiêm tốn, nho nhã lạ thường.
Vừa thấy An Diệc Diệp đang nhìn mình, đối phương liền quay đầu, thoải mái cười với cô.
Không chỉ một lần An Diệc Diệp thấy bà Nguyễn nắm tay ông ta, mười ngón tay đan xen…
An Diệc Diệp không nhịn nổi mà tò mò.
Ông ta bị đuổi khỏi nhà họ An, mất đi vị trí người thừa kế, sao vẫn thản nhiên như không vậy?
Ông ta và bà Nguyễn có quan hệ gì?
Mà trong giới kinh doanh, hai ngày nay nhà họ An và nhà họ Nguyễn bất ổn, làm cho không ít công ty bị gặp tai họa.
Nhà họ Nguyễn và tập đoàn M.I vì việc này không thể không dùng việc chèn ép nhà họ Vũ.
Trong tình hình này, nhà họ Vũ vừa mới mất đi gia chủ cũng được thở ra một hơi, thế cục lại vững vàng.
An Diệc Diệp giành thời gian đi mấy chuyến đến cơ sở thu dung, thương lượng với Mai Ấn Cầm chuyện liên quan tới việc xây dựng trại trẻ mồ côi mới.
Buổi chiều, vừa mới bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
An Diệc Diệp nhìn chiếc xe con khiêm tốn trước mặt, lại quay đầu như nhìn sang một bên khác.
Lái xe nhà họ Nguyễn đứng cạnh xe, nhưng sau lưng có một người đàn ông áo đen đứng đấy, có vẻ như đang chịu uy hiếp của anh ta, làm lái xe không dám tiến tới, chỉ có thể lo lắng nhìn cô.
An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Xin hỏi có chuyện gì không?”
Trên mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Là cô An đúng không?”
“Đúng là tôi.”
“Có người muốn gặp cô, xin mời theo chúng tôi một chuyến.”
An Diệc Diệp lại cảnh giác, không hề nhúc nhích.
“Ai muốn gặp tôi?”
Đối phương từ tốn nói: “Cô đi thì biết, mời lên xe.”
Nói xong, anh ta quay người đi, mở cửa xe ra.
Vì động tác này mà vạt áo của anh ta có hơi nhấc lên, An Diệc Diệp có thể nhìn thấy trên thắt lưng anh ta có cài một khẩu súng lục…
Cô lập tức nhíu mày.
Đây đâu phải mời, mà là uy hiếp.
An Diệc Diệp im lặng một lát, rồi đi tới.
“Cảm ơn cô An đã phối hợp.”
Đối phương lạnh nhạt nói một câu sau đó đóng cửa lại.
Xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố, dần hướng ra ngoài, đi thẳng tới vùng ngoại thành.
An Diệc Diệp nhìn đường phố bên ngoài, nhanh chóng phát hiện con đường này có khá nhiều trạm gác, cấp bậc nghiêm ngặt.
Từ khi xe đi vào con đường này, hai bên liên tiếp xuất hiện trạm kiểm soát.
Nhưng chiếc xe này không dừng lại, chạy thông suốt mười phút.
Mãi cho đến cuối mới dừng lại. Sau khi trải qua ba trạm kiểm tra, hai bên đường dần xuất hiện bóng người.
An Diệc Diệp nghiêng đầu nhìn, thấy bên ngoài cửa sổ cách một đoạn lại có bóng binh sĩ mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp, trên tay cầm súng ống.
Cô nhìn xong, hai mắt liền mở to.
Nơi này rốt cuộc là đâu đây?
Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên trong sân lớn.
An Diệc Diệp xuống xe nhìn xung quanh một vòng, lúc nhìn tới chỗ tối lại phát hiện có mấy trạm gác ngầm.
Cô nhíu mày, nhìn ngôi sao năm cánh màu đỏ phía trên cánh cửa trước mặt, trong lòng chợt hồi hộp.
Lúc này người đưa cô lên xe lúc nãy lại đi tới.
“Cô An, xin mời vào.”
Hai anh lính đứng ở cửa, tư thế nghiêm trang thẳng tắp.
Sau khi vào trong, mỗi một khoảng cách đều thấy có người đứng bên cạnh hành lang.
Trong phòng yên lặng không tiếng động.
Trên mặt đất lại trải thảm nên ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được.
An Diệc Diệp còn chưa vào đã nghe được mấy tiếng nói thì thầm.
Cô vừa định bước vào nhưng người bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra chặn lại.
“Xin cô chờ một lát.”
Người kia nói xong liền bước vào trong.
Qua hai phút, anh ta lại đi ra, lúc này giọng nói bên trong cũng biến mất.
Bây giờ anh ta mới nói với An Diệc Diệp: “Cô có thể vào rồi.”
An Diệc Diệp nhấc chân bước vào. Trong phòng làm việc rộng lớn, một ông lão mặc quân phục đang ngồi sau bàn làm việc.
Mái tóc hoa râm rất ngắn, hơi xoăn, trông có vẻ khôn ngoan già dặn, đôi mắt trong sáng sắc bén, khóe miệng hơi cong xuống, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Dù ông lão đang ngồi nhưng cũng thấy được sóng lưng thẳng tắp, quân hàm vàng rực trên vai, được dát hai đường viền màu đỏ và điểm xuyết bằng bốn ngôi sao.
Đây là quân hàm đại tướng.
Bình luận facebook