Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 476
“Không có gì. Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Chị đưa hai đứa vè.”
Hai đứa nhỏ tranh nhau nắm tay lôi kéo An Diệc Diệp đi ra ngoài.
“Chị, bây giờ bọn họ đang ở trong một ngôi nhà bự thiệt bự! Bự như thế này này!”
Bọn nhỏ khoa trương mà mở rộng hai cánh tay quơ quào: “Còn có một anh trai cực kỳ đẹp thường đến thăm bọn em.”
An Diệc Diệp cười nói: “Vậy mấy đứa có thích chỗ ở hiện tại không?”
“Thích.”
Hai đứa nhỏ cười cười, rồi đột nhiên lại khổ sở.
“Nhưng mà lâu lắm rồi bọn em không gặp viện trưởng Trần, chừng nào viện trưởng mới đến thăm bọn em vậy?”
An Diệc Diệp nghe những câu nói ngây thơ của bọn nhỏ, trong lòng có chút nặng nề.
Mấy đứa nhỏ này vẫn chưa biết gì về tử vong, cũng không biết viện trưởng Trần đã chết, vẫn còn đang chờ viện trưởng Trần về thăm bọn nhỏ.
Nhìn hai gương mặt tràn đầy hi vọng ở trước mặt, An Diệc Diệp suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại viện trưởng Trần đã đến một nơi rất đặc biệt.”
“Vậy viện trưởng còn về đây nữa không?”
“Nơi đó cũng có rất nhiều bạn nhỏ như bọn em đang chờ viện trưởng đi chăm sóc, nếu như quá bận thì có lẽ viện trưởng sẽ không về nữa.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, mếu miệng, sắp sửa òa khóc.
Qua một lúc mới cố nén nước mắt lại.
“Vậy để viện trưởng Trần ở lại nơi đó đi, bọn em đã có nhà bự và chị, viện trưởng Trần chắc chắn sẽ chăm sóc các bạn nhỏ kia thật tốt.”
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, vô cùng đau lòng, gật đầu.
“Được rồi, chị dẫn hai đứa về, trên đường về mua kẹo cho hai đứa ăn.”
Hai đứa nhỏ nín khóc mỉm cười, nhảy nhót kéo tay An Diệc Diệp đi ra ngoài.
An Diệc Diệp chào hỏi quản gia, làm tài xế đưa bọn họ đến khu nhận nuôi mà mấy đứa nhỏ đang ở.
Tuy nơi này lớn hơn cô nhi viện lúc trước rất nhiều, nhưng lại không thể ở lại đây quá đâu, đây chỉ là một nơi trung gian.
Đợi đến khi tìm được cơ hội, còn phải đưa mấy đứa nhỏ đi.
An Diệc Diệp đi vào, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang quấn quanh người nào đó đòi quà.
Bóng dáng kia rất quen mắt, nhưng đã ốm đi một vài phần so với trong trí nhớ.
Cô khó hiểu đi sang, người kia vừa phát kẹo xong, quay đầu sang.
Vừa nhìn thấy Diệc Diệp, người kia lập tức ngẩn người.
An Diệc Diệp nhìn anh, một lúc sau mới từ từ lộ ra một nụ cười nhạt.
“Anh Ấn Cầm, đã lâu không gặp.”
Mai Ấn Cầm đứng trước mặt cô, trông có vẻ gầy hơn trong ấn tượng rất nhiều, có hơi tiều tụy.
Nghe thấy giọng An Diệc Diệp, anh mới đột nhiên nhúc nhích, bước chân dồn dập đi đến, trông có hơi hoảng loạn.
Khi cách An Diệc Diệp không đến một bước chân, anh đột nhiên mở rộng hai tay, nhanh chóng ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
“May quá, may mà em không sao.”
Hai đứa nhỏ tranh nhau nắm tay lôi kéo An Diệc Diệp đi ra ngoài.
“Chị, bây giờ bọn họ đang ở trong một ngôi nhà bự thiệt bự! Bự như thế này này!”
Bọn nhỏ khoa trương mà mở rộng hai cánh tay quơ quào: “Còn có một anh trai cực kỳ đẹp thường đến thăm bọn em.”
An Diệc Diệp cười nói: “Vậy mấy đứa có thích chỗ ở hiện tại không?”
“Thích.”
Hai đứa nhỏ cười cười, rồi đột nhiên lại khổ sở.
“Nhưng mà lâu lắm rồi bọn em không gặp viện trưởng Trần, chừng nào viện trưởng mới đến thăm bọn em vậy?”
An Diệc Diệp nghe những câu nói ngây thơ của bọn nhỏ, trong lòng có chút nặng nề.
Mấy đứa nhỏ này vẫn chưa biết gì về tử vong, cũng không biết viện trưởng Trần đã chết, vẫn còn đang chờ viện trưởng Trần về thăm bọn nhỏ.
Nhìn hai gương mặt tràn đầy hi vọng ở trước mặt, An Diệc Diệp suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại viện trưởng Trần đã đến một nơi rất đặc biệt.”
“Vậy viện trưởng còn về đây nữa không?”
“Nơi đó cũng có rất nhiều bạn nhỏ như bọn em đang chờ viện trưởng đi chăm sóc, nếu như quá bận thì có lẽ viện trưởng sẽ không về nữa.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, mếu miệng, sắp sửa òa khóc.
Qua một lúc mới cố nén nước mắt lại.
“Vậy để viện trưởng Trần ở lại nơi đó đi, bọn em đã có nhà bự và chị, viện trưởng Trần chắc chắn sẽ chăm sóc các bạn nhỏ kia thật tốt.”
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, vô cùng đau lòng, gật đầu.
“Được rồi, chị dẫn hai đứa về, trên đường về mua kẹo cho hai đứa ăn.”
Hai đứa nhỏ nín khóc mỉm cười, nhảy nhót kéo tay An Diệc Diệp đi ra ngoài.
An Diệc Diệp chào hỏi quản gia, làm tài xế đưa bọn họ đến khu nhận nuôi mà mấy đứa nhỏ đang ở.
Tuy nơi này lớn hơn cô nhi viện lúc trước rất nhiều, nhưng lại không thể ở lại đây quá đâu, đây chỉ là một nơi trung gian.
Đợi đến khi tìm được cơ hội, còn phải đưa mấy đứa nhỏ đi.
An Diệc Diệp đi vào, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang quấn quanh người nào đó đòi quà.
Bóng dáng kia rất quen mắt, nhưng đã ốm đi một vài phần so với trong trí nhớ.
Cô khó hiểu đi sang, người kia vừa phát kẹo xong, quay đầu sang.
Vừa nhìn thấy Diệc Diệp, người kia lập tức ngẩn người.
An Diệc Diệp nhìn anh, một lúc sau mới từ từ lộ ra một nụ cười nhạt.
“Anh Ấn Cầm, đã lâu không gặp.”
Mai Ấn Cầm đứng trước mặt cô, trông có vẻ gầy hơn trong ấn tượng rất nhiều, có hơi tiều tụy.
Nghe thấy giọng An Diệc Diệp, anh mới đột nhiên nhúc nhích, bước chân dồn dập đi đến, trông có hơi hoảng loạn.
Khi cách An Diệc Diệp không đến một bước chân, anh đột nhiên mở rộng hai tay, nhanh chóng ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
“May quá, may mà em không sao.”
Bình luận facebook