Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Diễn trò
“Anh ấy sao?” Hạ Diệp nhìn người đàn ông đang nếm thịt nướng ở cách đó không xa.
Tào Hân Hân có chút ngượng ngùng chớp mắt: “Ừm.
”
Thì ra là Lâm Nghị, trai tài gái sắc, cả hai đều là con cháu nhà có quyền có tiền, thật sự là môn đăng hộ đối.
“Từ khi nào thế?” Hạ Diệp hỏi.
“Cách đây không lâu, mẹ tớ và bác Lâm đã sắp xếp cho hai chúng tớ một buổi xem mắt, sau đó thì…”
“Vừa nhìn cái đã ưng rồi phải không?” Hạ Diệp nói nốt hộ cô ấy.
Tào Hân Hân cũng đề cập đến việc khi nãy Lâm Nghị có nói đến, cô ấy nhắc nhở Hạ Diệp rằng có lẽ ba của Kiều Triết muốn anh ấy liên hôn chính trị.
Hạ Diệp đỡ trán, ở trong hoàn cảnh này thậm chí đến buôn chuyện cũng chẳng có gì mới mẻ để mà buôn.
Nhìn về phía Lưu Nhã Khả, con gái của Bộ trưởng Lưu đang đứng một bên, từ đầu tới cuối cô gái này đều cầm điện thoại để nhắn tin, không hề để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình, có nhìn thế nào cũng thấy giống một người đang yêu.
Rõ ràng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Lâm Nghị và những người khác mang thịt nướng đến cho mấy cô gái đang ngồi phía ngoài, chỉ khi đưa cho Tào Hân Hân còn không quên nháy mắt một cái, mà Tào Hân Hân thì hoàn toàn chìm đắm trong nó, khiến Hạ Diệp ngồi nhìn cũng phải rùng mình trong lòng.
Lưu Nhã Khả để điện thoại xuống, tiến về phía Hạ Diệp, đi thẳng ngay vào vấn đề: “Tôi biết cô là bạn gái của Kiều Triết, nhưng tôi cũng hy vọng cô có thể hợp tác một chuyện.
” Vừa rồi cô ta đã để ý đến câu chuyện phiếm giữa Lâm Nghị và đám con trai.
Hạ Diệp tỏ vẻ khó hiểu chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi nói thẳng với cô, ba tôi là Bộ trưởng Bộ Tư pháp, cả ba tôi và chú Kiều đều mong hai gia đình chúng tôi có thể tiến đến hôn nhân, nhưng tôi đã có bạn trai rồi, mà cũng không muốn làm ba tôi buồn, vì vậy tôi muốn cùng Kiều Triết diễn trò trước mặt người lớn, cô sẽ không ngăn cản chứ?” Lưu Nhã Khả kiêu ngạo nhìn Hạ Diệp.
Nghe xong, Tào Hân Hân phải hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ Hạ Diệp chắc chắn sẽ chẳng ngăn cản làm gì, nếu muốn thì cô đã làm từ lầu rồi, nói không chừng còn có thể chúc hai người kịch giả thành thật nữa kìa.
Hạ Diệp âm thầm đảo mắt, những đứa trẻ lớn lên trong nhà kính này thật sự chưa từng phải trải qua những giằng xé của xã hội, nhưng nói gì thì nói nhưng Hạ Diệp vẫn nhìn cô ta mỉm cười, giọng điệu nhanh nhẹn: “Tại sao phải ngăn cản chứ?”
Lưu Nhã Khả cảm nhận được sự khiêu khích trọng giọng điệu của cô, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi không thấy Hạ Diệp xuất hiện trong cuộc nói chuyện của người lớn nhà họ Kiều, nên càng khẳng định cô không có gia cảnh tốt và cố ý hỏi: “Cho hỏi ba cô làm nghề gì vậy?”
Hạ Diệp cười nhạo một tiếng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ta tiến lại gần một chút.
Lưu Nhã Khả nghi ngờ nghiêng tai đến, lại chỉ nghe Hạ Diệp ghé vào tai mình, nhẹ nhàng nói một câu: “Quốc vụ viện* Hạ…”
*Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tức Chính phủ Nhân dân Trung ương nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là cơ quan hành chính và hành pháp nhà nước cao nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Sau đó Lưu Nhã Khả lập tức đứng thẳng người dậy, cố gắng lục tìm trong trí nhớ những gia tộc trong quan trường, chức vụ cao nhất tại Quốc vụ viện, tính ra thì cao hơn ba cô ta hai bậc, nhưng chưa từng nghe thấy có gia tộc nào họ Hạ cả.
Hạ Diệp thấy cô ta bán tín bán nghi, nên cũng không nói nhắc đến chuyện này nữa, mà nói: “Không ngăn cản, nếu Kiều Triết đồng ý thì tôi chẳng có gì để nói.
”
Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Lưu Nhã Khả cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ đắc ý quay người đi về phía Kiều Triết.
Tào Hân Hân ngồi một bên tò mò: “Cậu nói gì với cô ta thế?”
Hạ Diệp ghé vào tai cô ấy nói nhỏ.
Tào Hân Hân che miệng nhìn chằm chằm Hạ Diệp: “Cái này mà cũng mang ra nói đùa được à! Ngộ nhỡ cô ta tưởng thật, sau đó truyền lên trên thì rắc rối to rồi!”
Điều mà Hạ Diệp không thích nhất chính là mối quan hệ phức tạp về quyền lợi giữa các gia tộc, cộng thêm khoảng cách nghi thức giữa cấp trên và cấp dưới, thì không hiểu nó còn giả tạo tới mức nào nữa.
Hạ Diệp chỉ nói: “Không sao đâu.
” Từ sự kính trọng của Lưu Nhã Khả đối với ba mình, cô có thể thấy rằng cô ta chắc chắn sẽ không gây rắc rối trước mặt ba.
Lưu Nhã Khả bước đến bên cạnh Kiều Triết và giải thích ý định của mình với anh, cũng với giọng điệu kiêu ngạo đó.
“Cô ấy nói vậy sao?” Kiều Triết cau mày hỏi.
Lưu Nhã Khả thấy được anh không có ý trực tiếp đồng ý, lại bổ sung: “Đúng vậy, bạn gái của anh đã đồng ý rồi, chắc anh sẽ không từ chối chứ?”
Kiều Triết giơ cổ tay mình lên nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ, anh tháo găng tay nướng thịt ra, nói: “Nhưng theo tôi thấy thì bạn gái tôi đã thay tôi từ chối cô rồi.
”
Anh nói xong liền đi về phía Hạ Diệp, chuẩn bị đến giờ hành động rồi.
Sắc mặt Lưu Nhã Khả có chút xấu hổ, tại sao hai người này lại nói chuyện kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì, cô ta càng nghĩ càng thấy tức, nhưng lại chẳng muốn nghĩ ngợi làm gì, muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Hạ Diệp nói với Tào Hân Hân: “Lát nữa tớ sẽ quay lại.
”
“Cậu đi đâu thế?”
“Nhà vệ sinh.
” Hạ Diệp trả lời.
Tào Hân Hân nghi ngờ nhìn chằm chằm về hướng hai người họ rời đi, trong lòng tự hỏi, đi vệ sinh thôi mà cũng tâm linh tương thông vậy sao?
Kiều Triết và Hạ Diệp vào biệt thự qua lối cửa hông, sau đó băng qua hành lang cầu thang bên ngoài lên thẳng lầu ba.
Theo tin tức của Lâm Nghị thì Kiều Vỹ Ngạn đang cùng ông nội anh và những người khác đều ở dưới sảnh lầu một bàn bạc công chuyện, đây là những gì Lâm Nghị nhìn thấy khi đi đưa thịt nướng.
Cửa thư phòng vừa mở, đập vào mắt là bộ sofa bằng da, vào trong, bên phải có một bộ bàn ghế gỗ màu nâu, trên mặt bàn có đặt một chiếc máy tính kiểu cũ.
Kiều Triết lấy nam châm gây nhiễu trong túi đưa cho Hạ Diệp, sau đó bước đến bên cửa sổ nhìn camera bên ngoài, đồng thời vươn tay hạ rèm cửa xuống.
Đầu tiên Hạ Diệp dán nam châm gây nhiễu vào vị trí của bộ thu phát tín hiệu trong máy chủ, sau đó nhấn nút nguồn.
“Máy tính của ba anh thực sự cũ quá rồi, đã bao nhiêu năm như vậy mà khi dùng không bị phát điên hay sao?” Hạ Diệp hỏi.
“Em mở ra là biết ngay thôi.
” Kiều Triết nói.
Chưa tới một giây sau, màn hình bật sáng và hiển thị ô gõ mật khẩu, Hạ Diệp lập tức kinh ngạc kêu lên: “Whoa, người lắp ráp chiếc máy này quả đúng là chuyên gia, phần mềm này là phiên bản được đặt riêng của Linux*!”
*Linux là một họ các hệ điều hành tự do nguồn mở tương tự Unix và dựa trên Linux kernel, một hạt nhân hệ điều hành được phát hành lần đầu tiên vào ngày 17 tháng 9 năm 1991, bởi Linus Torvalds.
Cô thầm nghĩ vẻ bề ngoài của nó đúng là lừa người nếu có ném ở bãi rác chưa chắc đã có người thèm nhặt.
Hạ Diệp cắm usb vào, tốc độ nhanh như chớp lướt trên bàn phím, sau đó nhìn thấy ký tự màu xanh lục hiện trên nền đen của màn hình và giao diện đang không ngừng chuyển động…
Ký tự màu xanh lục trên màn hình đang được load, 24%…36%…79%…99%…100%.
Đã bẻ khóa thành công…
Cô nhanh chóng thao tác chuột để sao chép dữ liệu sang usb và lại đợi kí hiệu màu xanh lục quay trở lại.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Triết và Hạ Diệp đồng thời nhìn nhau, ngay một giây tiếp theo liền lập tức phản ứng.
Tào Hân Hân có chút ngượng ngùng chớp mắt: “Ừm.
”
Thì ra là Lâm Nghị, trai tài gái sắc, cả hai đều là con cháu nhà có quyền có tiền, thật sự là môn đăng hộ đối.
“Từ khi nào thế?” Hạ Diệp hỏi.
“Cách đây không lâu, mẹ tớ và bác Lâm đã sắp xếp cho hai chúng tớ một buổi xem mắt, sau đó thì…”
“Vừa nhìn cái đã ưng rồi phải không?” Hạ Diệp nói nốt hộ cô ấy.
Tào Hân Hân cũng đề cập đến việc khi nãy Lâm Nghị có nói đến, cô ấy nhắc nhở Hạ Diệp rằng có lẽ ba của Kiều Triết muốn anh ấy liên hôn chính trị.
Hạ Diệp đỡ trán, ở trong hoàn cảnh này thậm chí đến buôn chuyện cũng chẳng có gì mới mẻ để mà buôn.
Nhìn về phía Lưu Nhã Khả, con gái của Bộ trưởng Lưu đang đứng một bên, từ đầu tới cuối cô gái này đều cầm điện thoại để nhắn tin, không hề để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình, có nhìn thế nào cũng thấy giống một người đang yêu.
Rõ ràng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Lâm Nghị và những người khác mang thịt nướng đến cho mấy cô gái đang ngồi phía ngoài, chỉ khi đưa cho Tào Hân Hân còn không quên nháy mắt một cái, mà Tào Hân Hân thì hoàn toàn chìm đắm trong nó, khiến Hạ Diệp ngồi nhìn cũng phải rùng mình trong lòng.
Lưu Nhã Khả để điện thoại xuống, tiến về phía Hạ Diệp, đi thẳng ngay vào vấn đề: “Tôi biết cô là bạn gái của Kiều Triết, nhưng tôi cũng hy vọng cô có thể hợp tác một chuyện.
” Vừa rồi cô ta đã để ý đến câu chuyện phiếm giữa Lâm Nghị và đám con trai.
Hạ Diệp tỏ vẻ khó hiểu chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi nói thẳng với cô, ba tôi là Bộ trưởng Bộ Tư pháp, cả ba tôi và chú Kiều đều mong hai gia đình chúng tôi có thể tiến đến hôn nhân, nhưng tôi đã có bạn trai rồi, mà cũng không muốn làm ba tôi buồn, vì vậy tôi muốn cùng Kiều Triết diễn trò trước mặt người lớn, cô sẽ không ngăn cản chứ?” Lưu Nhã Khả kiêu ngạo nhìn Hạ Diệp.
Nghe xong, Tào Hân Hân phải hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ Hạ Diệp chắc chắn sẽ chẳng ngăn cản làm gì, nếu muốn thì cô đã làm từ lầu rồi, nói không chừng còn có thể chúc hai người kịch giả thành thật nữa kìa.
Hạ Diệp âm thầm đảo mắt, những đứa trẻ lớn lên trong nhà kính này thật sự chưa từng phải trải qua những giằng xé của xã hội, nhưng nói gì thì nói nhưng Hạ Diệp vẫn nhìn cô ta mỉm cười, giọng điệu nhanh nhẹn: “Tại sao phải ngăn cản chứ?”
Lưu Nhã Khả cảm nhận được sự khiêu khích trọng giọng điệu của cô, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi không thấy Hạ Diệp xuất hiện trong cuộc nói chuyện của người lớn nhà họ Kiều, nên càng khẳng định cô không có gia cảnh tốt và cố ý hỏi: “Cho hỏi ba cô làm nghề gì vậy?”
Hạ Diệp cười nhạo một tiếng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ta tiến lại gần một chút.
Lưu Nhã Khả nghi ngờ nghiêng tai đến, lại chỉ nghe Hạ Diệp ghé vào tai mình, nhẹ nhàng nói một câu: “Quốc vụ viện* Hạ…”
*Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tức Chính phủ Nhân dân Trung ương nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là cơ quan hành chính và hành pháp nhà nước cao nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Sau đó Lưu Nhã Khả lập tức đứng thẳng người dậy, cố gắng lục tìm trong trí nhớ những gia tộc trong quan trường, chức vụ cao nhất tại Quốc vụ viện, tính ra thì cao hơn ba cô ta hai bậc, nhưng chưa từng nghe thấy có gia tộc nào họ Hạ cả.
Hạ Diệp thấy cô ta bán tín bán nghi, nên cũng không nói nhắc đến chuyện này nữa, mà nói: “Không ngăn cản, nếu Kiều Triết đồng ý thì tôi chẳng có gì để nói.
”
Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Lưu Nhã Khả cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ đắc ý quay người đi về phía Kiều Triết.
Tào Hân Hân ngồi một bên tò mò: “Cậu nói gì với cô ta thế?”
Hạ Diệp ghé vào tai cô ấy nói nhỏ.
Tào Hân Hân che miệng nhìn chằm chằm Hạ Diệp: “Cái này mà cũng mang ra nói đùa được à! Ngộ nhỡ cô ta tưởng thật, sau đó truyền lên trên thì rắc rối to rồi!”
Điều mà Hạ Diệp không thích nhất chính là mối quan hệ phức tạp về quyền lợi giữa các gia tộc, cộng thêm khoảng cách nghi thức giữa cấp trên và cấp dưới, thì không hiểu nó còn giả tạo tới mức nào nữa.
Hạ Diệp chỉ nói: “Không sao đâu.
” Từ sự kính trọng của Lưu Nhã Khả đối với ba mình, cô có thể thấy rằng cô ta chắc chắn sẽ không gây rắc rối trước mặt ba.
Lưu Nhã Khả bước đến bên cạnh Kiều Triết và giải thích ý định của mình với anh, cũng với giọng điệu kiêu ngạo đó.
“Cô ấy nói vậy sao?” Kiều Triết cau mày hỏi.
Lưu Nhã Khả thấy được anh không có ý trực tiếp đồng ý, lại bổ sung: “Đúng vậy, bạn gái của anh đã đồng ý rồi, chắc anh sẽ không từ chối chứ?”
Kiều Triết giơ cổ tay mình lên nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ, anh tháo găng tay nướng thịt ra, nói: “Nhưng theo tôi thấy thì bạn gái tôi đã thay tôi từ chối cô rồi.
”
Anh nói xong liền đi về phía Hạ Diệp, chuẩn bị đến giờ hành động rồi.
Sắc mặt Lưu Nhã Khả có chút xấu hổ, tại sao hai người này lại nói chuyện kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì, cô ta càng nghĩ càng thấy tức, nhưng lại chẳng muốn nghĩ ngợi làm gì, muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Hạ Diệp nói với Tào Hân Hân: “Lát nữa tớ sẽ quay lại.
”
“Cậu đi đâu thế?”
“Nhà vệ sinh.
” Hạ Diệp trả lời.
Tào Hân Hân nghi ngờ nhìn chằm chằm về hướng hai người họ rời đi, trong lòng tự hỏi, đi vệ sinh thôi mà cũng tâm linh tương thông vậy sao?
Kiều Triết và Hạ Diệp vào biệt thự qua lối cửa hông, sau đó băng qua hành lang cầu thang bên ngoài lên thẳng lầu ba.
Theo tin tức của Lâm Nghị thì Kiều Vỹ Ngạn đang cùng ông nội anh và những người khác đều ở dưới sảnh lầu một bàn bạc công chuyện, đây là những gì Lâm Nghị nhìn thấy khi đi đưa thịt nướng.
Cửa thư phòng vừa mở, đập vào mắt là bộ sofa bằng da, vào trong, bên phải có một bộ bàn ghế gỗ màu nâu, trên mặt bàn có đặt một chiếc máy tính kiểu cũ.
Kiều Triết lấy nam châm gây nhiễu trong túi đưa cho Hạ Diệp, sau đó bước đến bên cửa sổ nhìn camera bên ngoài, đồng thời vươn tay hạ rèm cửa xuống.
Đầu tiên Hạ Diệp dán nam châm gây nhiễu vào vị trí của bộ thu phát tín hiệu trong máy chủ, sau đó nhấn nút nguồn.
“Máy tính của ba anh thực sự cũ quá rồi, đã bao nhiêu năm như vậy mà khi dùng không bị phát điên hay sao?” Hạ Diệp hỏi.
“Em mở ra là biết ngay thôi.
” Kiều Triết nói.
Chưa tới một giây sau, màn hình bật sáng và hiển thị ô gõ mật khẩu, Hạ Diệp lập tức kinh ngạc kêu lên: “Whoa, người lắp ráp chiếc máy này quả đúng là chuyên gia, phần mềm này là phiên bản được đặt riêng của Linux*!”
*Linux là một họ các hệ điều hành tự do nguồn mở tương tự Unix và dựa trên Linux kernel, một hạt nhân hệ điều hành được phát hành lần đầu tiên vào ngày 17 tháng 9 năm 1991, bởi Linus Torvalds.
Cô thầm nghĩ vẻ bề ngoài của nó đúng là lừa người nếu có ném ở bãi rác chưa chắc đã có người thèm nhặt.
Hạ Diệp cắm usb vào, tốc độ nhanh như chớp lướt trên bàn phím, sau đó nhìn thấy ký tự màu xanh lục hiện trên nền đen của màn hình và giao diện đang không ngừng chuyển động…
Ký tự màu xanh lục trên màn hình đang được load, 24%…36%…79%…99%…100%.
Đã bẻ khóa thành công…
Cô nhanh chóng thao tác chuột để sao chép dữ liệu sang usb và lại đợi kí hiệu màu xanh lục quay trở lại.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Triết và Hạ Diệp đồng thời nhìn nhau, ngay một giây tiếp theo liền lập tức phản ứng.
Bình luận facebook