Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-530
Chương 267-2: Địa Tạng Vương Bồ Tát (2)
“Chỗ này gần nhà mình, để anh tìm cớ mua lại một căn, xong rồi mỗi ngày sẽ chọc cho cô ta không cười lên nổi. Dù sao, loại phụ nữ này chắc cũng chẳng có ngày nào được vui mà.”
Quỷ thai, xác thật thích ghi thù. Bất quá Tông Thịnh cũng không làm thật, vì tôi đã nhón chân, hôn lên đôi môi của anh, khiến anh quên hết những việc không thoải mái vừa xảy ra.
Ngày hôm sau, Tông Thịnh nói tôi nghỉ ở nhà vài ngày vì tôi mới ốm dậy, nhất là tôi sốt do nguyên nhân đặc biệt, không phải khỏe là xong. Nhưng hôm sau tôi còn có hẹn với Thẩm Hàm, nên vẫn tới chỗ văn phòng.
Tôi đã nói hết mọi chuyện với Thẩm Hàm, năm đó chuyện cô bé được sinh ra cũng không phải là bình thường. Nếu cô nàng to gan một chút, tối qua đi khắp khách sạn nhìn quanh, hoặc suy ngẫm lại mọi chuyện, không chừng hôm nay có thể tới tìm tôi để cho tôi một đáp án.
Trong văn phòng, ánh sáng được điều tiết tự động. Nhưng tôi đến làm cả nửa ngày vẫn chỉ có một cặp vợ chồng, với hai người phụ nữ tới hỏi chuyện. Một là mua nhà, còn một là tới xem cửa hàng này nọ. Bất quá, bọn họ cũng không hề có ý định mua gì, không có thành ý mấy, vì đã tăng chiết khấu từ 2 vạn lên 5 vạn, mà vẫn không có chút nào thể hi.
Nhìn Tiểu Mễ tiễn hai người phụ nữ đi, tôi gục đầu lên bàn xem điện thoại. Ban nãy mẹ tôi vừa gọi tới, hỏi xem tôi ở nhà nghỉ ngơi hay đi làm. Tôi nói với mẹ vài câu, dường như mẹ đã chấp nhận sự thật là tôi trước sau cũng sẽ bị Tông Thịnh hại chết rồi, chỉ là mẹ hy vọng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Tiểu Mễ ngồi đối diện tôi nói: “Nhìn em xem, chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.”
“Trời ơi, có ai đâu! Em có nằm bò trên bàn hay lăn ra đất cũng chả có ai nhìn.” lúc tôi nói, mắt còn liếc nhìn về phía khách sạn Sa Ân. Mà nói chẳng quá, từ khi vào văn phòng tới giờ mắt tôi chưa từng rời khỏi cửa chính khách sạn Sa Ân, trong lòng nghĩ là Thẩm Hàm có thể tới bên này bất cứ lúc nào.
“Xem trên clip đó mọi người đều bảo người đàn ông đó là tiểu lão bản, mọi người tới đây toàn là hỏi thăm về tiểu lão bản là chính, chứ chẳng mấy ai thật sự muốn đặt cọc. Sếp Tiểu Trần bảo, phải làm hoạt động gì đó nữa thôi. Anh ấy đi sang công ty bàn chuyện cũng cả buổi rồi. Ban nãy còn hỏi chị là nên chạy chương trình tặng xe, hay tặng đồ gia dụng.”
“Haizzz…”
“Chỗ này gần nhà mình, để anh tìm cớ mua lại một căn, xong rồi mỗi ngày sẽ chọc cho cô ta không cười lên nổi. Dù sao, loại phụ nữ này chắc cũng chẳng có ngày nào được vui mà.”
Quỷ thai, xác thật thích ghi thù. Bất quá Tông Thịnh cũng không làm thật, vì tôi đã nhón chân, hôn lên đôi môi của anh, khiến anh quên hết những việc không thoải mái vừa xảy ra.
Ngày hôm sau, Tông Thịnh nói tôi nghỉ ở nhà vài ngày vì tôi mới ốm dậy, nhất là tôi sốt do nguyên nhân đặc biệt, không phải khỏe là xong. Nhưng hôm sau tôi còn có hẹn với Thẩm Hàm, nên vẫn tới chỗ văn phòng.
Tôi đã nói hết mọi chuyện với Thẩm Hàm, năm đó chuyện cô bé được sinh ra cũng không phải là bình thường. Nếu cô nàng to gan một chút, tối qua đi khắp khách sạn nhìn quanh, hoặc suy ngẫm lại mọi chuyện, không chừng hôm nay có thể tới tìm tôi để cho tôi một đáp án.
Trong văn phòng, ánh sáng được điều tiết tự động. Nhưng tôi đến làm cả nửa ngày vẫn chỉ có một cặp vợ chồng, với hai người phụ nữ tới hỏi chuyện. Một là mua nhà, còn một là tới xem cửa hàng này nọ. Bất quá, bọn họ cũng không hề có ý định mua gì, không có thành ý mấy, vì đã tăng chiết khấu từ 2 vạn lên 5 vạn, mà vẫn không có chút nào thể hi.
Nhìn Tiểu Mễ tiễn hai người phụ nữ đi, tôi gục đầu lên bàn xem điện thoại. Ban nãy mẹ tôi vừa gọi tới, hỏi xem tôi ở nhà nghỉ ngơi hay đi làm. Tôi nói với mẹ vài câu, dường như mẹ đã chấp nhận sự thật là tôi trước sau cũng sẽ bị Tông Thịnh hại chết rồi, chỉ là mẹ hy vọng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Tiểu Mễ ngồi đối diện tôi nói: “Nhìn em xem, chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.”
“Trời ơi, có ai đâu! Em có nằm bò trên bàn hay lăn ra đất cũng chả có ai nhìn.” lúc tôi nói, mắt còn liếc nhìn về phía khách sạn Sa Ân. Mà nói chẳng quá, từ khi vào văn phòng tới giờ mắt tôi chưa từng rời khỏi cửa chính khách sạn Sa Ân, trong lòng nghĩ là Thẩm Hàm có thể tới bên này bất cứ lúc nào.
“Xem trên clip đó mọi người đều bảo người đàn ông đó là tiểu lão bản, mọi người tới đây toàn là hỏi thăm về tiểu lão bản là chính, chứ chẳng mấy ai thật sự muốn đặt cọc. Sếp Tiểu Trần bảo, phải làm hoạt động gì đó nữa thôi. Anh ấy đi sang công ty bàn chuyện cũng cả buổi rồi. Ban nãy còn hỏi chị là nên chạy chương trình tặng xe, hay tặng đồ gia dụng.”
“Haizzz…”
Bình luận facebook