Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Gặp phải tệ nạn xã hội
9
Hà Trang khoác tay Lam Linh đi vào một con đường khá lạ, cô vốn mù đường nên rất sợ bị lạc. Sắp trễ rồi nên hai người rủ nhau đi đường tắt. Vừa ngắn lại vừa có nhiều cây, đỡ nắng. Hà Trang còn bảo ở đấy có một ổ mèo đẹp lắm muốn cho cô xem cùng. Trước giờ bố mẹ Lam Linh không thích nuôi động vật nên nghe thấy có mèo cô rất hứng thú nên liền muốn đi chung. Truyện lạ là càng đi càng vắng người. Đường ở đây còn là đường đất nữa, giữa trời nắng không một đám mây gọi là. Các bước chân của hai người đi đến đầu đều tạo bụi đến đó. Đôi giày trắng tinh của Lam Linh cũng dần ngã sang màu vàng vì bụi đất.
“Thôi quay về đi, tao cứ thấy nó rợn rợn làm sao ấy!”
“Không sao đâu, hôm bữa tao có đi đường này rồi!”
Lam Linh bám víu lấy cánh tay của Hà Trang mà run cầm cập. Hai chân cô bước không nổi, răng hàm cứ đánh lạch cạch vào nhau. Một phần vì mệt một phần vì đói.
Điều đáng sợ hơn là Hà Trang cũng không nhớ rõ con đường này.
Hu hu không nhớ rõ mà còn rủ người ta đi giữa buổi trưa thế này!
Đang chập chững lội qua một vài bụi cỏ thì Hà Trang bỗng cười hớn hở lên. Nó túm lấy tay cô kéo chạy về hướng phía trước.
“Kia rồi, quay vào chỗ này sẽ thấy ổ mèo hoang.”
Lam Linh chân trước chân sau chạy theo Hà Trang. Xa xa cô thấy thấp thoáng mái nhà mục nát. Ngôi nhà được dựng trên nền đất cao hơn so với mặt đường rất nhiều. Mái nhà được làm bằng ngói và các khúc gỗ lớn. Loại nhà kiểu này gần như không bao giờ xuất hiện ở vùng thành phố. Cô từng nghe mẹ mình nói ngày xưa loại nhà này rất phổ biến. Nhà cô cũng từng được xây giống vậy, nhưng do xã hội phát triển nên người ta đã dở bỏ hết, thay vào đó là nhà bằng xi măng và mái tôn. Cửa cổng được dựng cực kì tạm bợ, chỉ đơn thuần là cái khung gỗ được gắn thêm lớp áo mưa nhằm che khuất tầm mắt.
“Mau lên mau lên, bên trong này nè!”
Hà Trang định vén lớp áo mưa đi vào thì bị Linh kéo lại. Nhìn ngôi nhà từ xa thôi cũng đủ rợn người, làm sao mà dám vào trong cơ chứ.
“Thôi đi về đi, tao thấy sợ lắm!”
Câu ta chẳng buồn để tâm đến lời khuyên của cô ngược lại còn hất tay cô ra.
“Mày nhát thế, muốn coi mèo thì đi vào trong!”
“Nhưng mà!”
Méo..! Méo.
Trong giây phút giằng co, hai người nghe được tiếng la gào thảm thiết của mèo nhỏ. Hà Trang lập tức gạt bỏ mọi việc chạy thẳng vào trong sân của căn nhà hoang. Lam Linh cũng thập thỏm chạy theo.
“Ha ha con mèo này yếu thật mới thế mà không chịu được rồi!”
Tiếng nam sinh rôm rả khiến cho hai cô gái nhỏ cứng đơ người. Bên trong ngôi nhà mục nát ấy, một đám con trai không rõ độ tuổi. Có cả học sinh của trường cô nữa. Họ còn mặc nguyên đồng phục của trường, điều đang sợ hơn là hình ảnh của những làn khói nghi ngút bay lên.
Đây … đây là điểm tụ của những đứa con trai ăn chơi hút chích sao??
Cả cô và Hà Trang đều tái xanh mặt, cơ thể tựa hồ cứng đơ như đá. Sự suất hiện của hai người cũng đã bị đám con trai kia thu hút.
Đám mèo con.
Đám mèo con đang bị mấy tên kia trà đạp man rợn. Chúng bị bắt hít những thứ khói từ các điều thuốc mà bọn người kia hà ra, mèo mẹ thì bị cheo lủng lẳng ở trên cột nhà. Nó liên tục giãy giụa muốn thoát ra để cứu những đứa con tội nghiệp.
Mặc dù bọn họ đã thấy cô nhưng lại làm ngơ tựa hồ như đang cho một cơ hội chạy trốn. Ấy thế mà.
“Mấy anh kia, mau buông mèo của tôi ra. Tôi chụp hình lại rồi nếu không thả nó ra thì tôi sẽ đem cái này lên cho nhà trường và cảnh sát đấy!”
Cậu ấy vừa nói vừa quơ quơ cái điện thoại như chọc máu mấy tên kia. Lam Linh tròn mắt theo dõi hành động của Hà Trang mà thầm cảm thán.
Trang..!
Hừ, nếu bạn cô đã không sợ thì cô đây cũng không sợ. Lam Linh đứng nép sau lưng Trang, kìm nén sự sợ hãi rồi quát lên.
“Đúng … đúng vậy tụi tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đối với bọn này mà nói hai từ “cảnh sát ” chẳng khác nào là đang chọc tức chúng cả. Chúng nhìn nhau rồi cười khành khạch. Tên đầu sỏ hầm hực vùi đầu thuốc lá dưới chân rồi đứng dậy.
“Má..! Cho cơ hội về nhà bám bố mẹ còn không chịu đi. Tụi mày thích lo chuyện bao đồng không? Tao cho nát hệt như đám mèo hoang kia đấy!”
Hắn từng bước đi xuống cầu thang một cách giận dữ. Mỗi bước chân đều hàng một cái gì đấy rất đáng sợ. Hắn cứ tiến một bước là Lam Linh lại rụt rè lùi một bước.
Làm sao đây? Họ đông người như vậy.
Trong lúc Linh còn ngơ ngác không biết phải xử lý thế nào thì Hà Trang nhanh ý hơn, túm lấy tay cô rồi bắt đầu bỏ chạy.
“Chạy à..? Sao nãy không chạy đi. Tụi mày, đi túm cổ hai con này lại cho tao!”
Vừa ra đến cổng thì không biết An Nhiên từ đâu suất hiện, thấy hai người chạy cô ta cũng co cẳng chạy theo bạt mạng. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì người lạ cũng trở thành bằng hữu của nhau.
Đám người xấu vẫn không có ý định buông tha. Buông tha làm sao được, bằng chứng chúng nó tự tập làm dụ dỗ học sinh hút thuốc còn nằm trong tay cô cơ mà. Cuộc rượt đuổi không cân sức chưa kịp bắt đầu thì đã gặp sự cố không may. Lam Linh bị vấp phải dây cỏ dại bên đừng mà ngã sõng soài.
“Linh, mau đứng lên…! Đứng lên!”
“Đau quá!”
“Khôn hồn thì đứng lại cho tao!”
__còn__
Hà Trang khoác tay Lam Linh đi vào một con đường khá lạ, cô vốn mù đường nên rất sợ bị lạc. Sắp trễ rồi nên hai người rủ nhau đi đường tắt. Vừa ngắn lại vừa có nhiều cây, đỡ nắng. Hà Trang còn bảo ở đấy có một ổ mèo đẹp lắm muốn cho cô xem cùng. Trước giờ bố mẹ Lam Linh không thích nuôi động vật nên nghe thấy có mèo cô rất hứng thú nên liền muốn đi chung. Truyện lạ là càng đi càng vắng người. Đường ở đây còn là đường đất nữa, giữa trời nắng không một đám mây gọi là. Các bước chân của hai người đi đến đầu đều tạo bụi đến đó. Đôi giày trắng tinh của Lam Linh cũng dần ngã sang màu vàng vì bụi đất.
“Thôi quay về đi, tao cứ thấy nó rợn rợn làm sao ấy!”
“Không sao đâu, hôm bữa tao có đi đường này rồi!”
Lam Linh bám víu lấy cánh tay của Hà Trang mà run cầm cập. Hai chân cô bước không nổi, răng hàm cứ đánh lạch cạch vào nhau. Một phần vì mệt một phần vì đói.
Điều đáng sợ hơn là Hà Trang cũng không nhớ rõ con đường này.
Hu hu không nhớ rõ mà còn rủ người ta đi giữa buổi trưa thế này!
Đang chập chững lội qua một vài bụi cỏ thì Hà Trang bỗng cười hớn hở lên. Nó túm lấy tay cô kéo chạy về hướng phía trước.
“Kia rồi, quay vào chỗ này sẽ thấy ổ mèo hoang.”
Lam Linh chân trước chân sau chạy theo Hà Trang. Xa xa cô thấy thấp thoáng mái nhà mục nát. Ngôi nhà được dựng trên nền đất cao hơn so với mặt đường rất nhiều. Mái nhà được làm bằng ngói và các khúc gỗ lớn. Loại nhà kiểu này gần như không bao giờ xuất hiện ở vùng thành phố. Cô từng nghe mẹ mình nói ngày xưa loại nhà này rất phổ biến. Nhà cô cũng từng được xây giống vậy, nhưng do xã hội phát triển nên người ta đã dở bỏ hết, thay vào đó là nhà bằng xi măng và mái tôn. Cửa cổng được dựng cực kì tạm bợ, chỉ đơn thuần là cái khung gỗ được gắn thêm lớp áo mưa nhằm che khuất tầm mắt.
“Mau lên mau lên, bên trong này nè!”
Hà Trang định vén lớp áo mưa đi vào thì bị Linh kéo lại. Nhìn ngôi nhà từ xa thôi cũng đủ rợn người, làm sao mà dám vào trong cơ chứ.
“Thôi đi về đi, tao thấy sợ lắm!”
Câu ta chẳng buồn để tâm đến lời khuyên của cô ngược lại còn hất tay cô ra.
“Mày nhát thế, muốn coi mèo thì đi vào trong!”
“Nhưng mà!”
Méo..! Méo.
Trong giây phút giằng co, hai người nghe được tiếng la gào thảm thiết của mèo nhỏ. Hà Trang lập tức gạt bỏ mọi việc chạy thẳng vào trong sân của căn nhà hoang. Lam Linh cũng thập thỏm chạy theo.
“Ha ha con mèo này yếu thật mới thế mà không chịu được rồi!”
Tiếng nam sinh rôm rả khiến cho hai cô gái nhỏ cứng đơ người. Bên trong ngôi nhà mục nát ấy, một đám con trai không rõ độ tuổi. Có cả học sinh của trường cô nữa. Họ còn mặc nguyên đồng phục của trường, điều đang sợ hơn là hình ảnh của những làn khói nghi ngút bay lên.
Đây … đây là điểm tụ của những đứa con trai ăn chơi hút chích sao??
Cả cô và Hà Trang đều tái xanh mặt, cơ thể tựa hồ cứng đơ như đá. Sự suất hiện của hai người cũng đã bị đám con trai kia thu hút.
Đám mèo con.
Đám mèo con đang bị mấy tên kia trà đạp man rợn. Chúng bị bắt hít những thứ khói từ các điều thuốc mà bọn người kia hà ra, mèo mẹ thì bị cheo lủng lẳng ở trên cột nhà. Nó liên tục giãy giụa muốn thoát ra để cứu những đứa con tội nghiệp.
Mặc dù bọn họ đã thấy cô nhưng lại làm ngơ tựa hồ như đang cho một cơ hội chạy trốn. Ấy thế mà.
“Mấy anh kia, mau buông mèo của tôi ra. Tôi chụp hình lại rồi nếu không thả nó ra thì tôi sẽ đem cái này lên cho nhà trường và cảnh sát đấy!”
Cậu ấy vừa nói vừa quơ quơ cái điện thoại như chọc máu mấy tên kia. Lam Linh tròn mắt theo dõi hành động của Hà Trang mà thầm cảm thán.
Trang..!
Hừ, nếu bạn cô đã không sợ thì cô đây cũng không sợ. Lam Linh đứng nép sau lưng Trang, kìm nén sự sợ hãi rồi quát lên.
“Đúng … đúng vậy tụi tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đối với bọn này mà nói hai từ “cảnh sát ” chẳng khác nào là đang chọc tức chúng cả. Chúng nhìn nhau rồi cười khành khạch. Tên đầu sỏ hầm hực vùi đầu thuốc lá dưới chân rồi đứng dậy.
“Má..! Cho cơ hội về nhà bám bố mẹ còn không chịu đi. Tụi mày thích lo chuyện bao đồng không? Tao cho nát hệt như đám mèo hoang kia đấy!”
Hắn từng bước đi xuống cầu thang một cách giận dữ. Mỗi bước chân đều hàng một cái gì đấy rất đáng sợ. Hắn cứ tiến một bước là Lam Linh lại rụt rè lùi một bước.
Làm sao đây? Họ đông người như vậy.
Trong lúc Linh còn ngơ ngác không biết phải xử lý thế nào thì Hà Trang nhanh ý hơn, túm lấy tay cô rồi bắt đầu bỏ chạy.
“Chạy à..? Sao nãy không chạy đi. Tụi mày, đi túm cổ hai con này lại cho tao!”
Vừa ra đến cổng thì không biết An Nhiên từ đâu suất hiện, thấy hai người chạy cô ta cũng co cẳng chạy theo bạt mạng. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì người lạ cũng trở thành bằng hữu của nhau.
Đám người xấu vẫn không có ý định buông tha. Buông tha làm sao được, bằng chứng chúng nó tự tập làm dụ dỗ học sinh hút thuốc còn nằm trong tay cô cơ mà. Cuộc rượt đuổi không cân sức chưa kịp bắt đầu thì đã gặp sự cố không may. Lam Linh bị vấp phải dây cỏ dại bên đừng mà ngã sõng soài.
“Linh, mau đứng lên…! Đứng lên!”
“Đau quá!”
“Khôn hồn thì đứng lại cho tao!”
__còn__
Bình luận facebook