Nguyễn Niệm Sơ không nhận thấy sự khác thường của Lệ Đằng, nhướn mày, có chút kinh ngạc: "Đơn giản như vậy?"
"Đúng."
Cô cảm khái: "Yêu cầu của anh thật sự là không cao nha." Trên đời này mỹ nhân thích cười, nhiều vô số kể.
Anh bình tĩnh: "Cũng không thấp." Trên đời này mỹ nhân thích cười nhiều vô số kể. Nhưng có thể làm cho anh nhớ kỹ, chỉ có một người.
Nguyễn Niệm Sơ nghe vậy nhún vai một cái, không thể làm gì khác hơn là theo anh nói: "Ờ vậy không thấp."
"Nói cô một chút đi."
Cô khó hiểu: "Nói tôi cái gì?"
"Vì sao giờ vẫn không có đối tượng chính thức?"
"Không gặp được người thích hợp." Cô trả lời trong lúc vô tình liền giống anh như đúc.
Lệ Đằng hỏi cô, "Ra sao mới thích hợp?"
Nguyễn Niệm Sơ hơi suy nghĩ, đột nhiên, hướng anh nở một nụ cười bỡn cợt, đáp: "Thấy thích."
Anh chẳng biết lúc nào đã ngậm một điếu thuốc, rũ mắt hỏi cô, ngữ khí rất nhạt: "Cô thích mẫu đàn ông thế nào?"
"Mặt đẹp trai." Cô là một tục nhân. Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, chính là nông cạn mà trực tiếp như thế, "Thân cao, vóc người đẹp."
Nghe cô nói xong, Lệ Đằng hơi nhíu mày, phun ra làn khói rồi cười một cái.
Nguyễn Niệm Sơ ngửi được một tia trào phúng, "Anh cười cái gì?"
Anh chuyển mắt nhìn chằm chằm cô, híp đôi mắt, một thân côn đồ đang biểu lộ rõ không thể nghi ngờ. Không đáp mà hỏi lại: "Theo tiêu chuẩn này của cô, Nguyễn Niệm Sơ, vậy không phải cô rất thích lão tử về khoản này?"
"..." Lời vừa dứt, Nguyễn Niệm Sơ ngây người.
Vạn lần cũng không nghĩ tới, vị nhân dân giải phóng quân này trình độ tự luyến lại nghiêm trọng đến như vậy.
Dáng vẻ lúc cô đang ngơ ngác, nhìn vừa ngốc lại đần, trông rất buồn cười. Lệ Đằng dù bận vẫn ung dung nhìn cô một lúc, sau đó dời đi tầm mắt, nhạt nói: "Chỉ đùa với cô."
Nguyễn Niệm Sơ khoé miệng khẽ giật giật, sau đó im lặng vài giây, mới nói: "Lệ đội thật hài hước." Có thể dùng giọng điệu lạnh băng đấy để nói đùa, đúng là không dễ.
Lệ Đằng hút thuốc không đáp lại.
Lại ngồi một lát, gió càng thổi lớn. Khu vực vùng ngoại thành nhiệt độ vốn đã thấp, Nguyễn Niệm Sơ quần áo đơn bạc, hai cánh tay chà xát nhau, chuẩn bị đứng dậy đi vào bên trong.
"Bên ngoài quá lạnh, ngồi lâu sẽ bị cảm mạo. Trở về thôi." Nói xong, cô dậm dậm chân xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, sau lưng người nọ đột nhiên nói: "Nguyễn Niệm Sơ."
Cô nghi hoặc, dừng bước quay đầu lại, ngay sau đó trên vai liền ấm áp, một áo khoác nam mỏng được phủ lên. Áo khoác còn hơi ấm, màu đen tuyền, vẫn lưu lại nhiệt độ cơ thể trên người anh. Thân mình cô rõ ràng cứng đờ.
Lệ Đằng bên cạnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, liếc nhìn cô một cái, đi rồi.
Nguyễn Niệm Sơ vuốt áo khoác đứng trong chốc lát, khi định thần lại, liền cất bước đuổi theo.
Nhưng không ngờ, gió lúc này bỗng trở nên lớn hơn.
Trên mảnh đất trống, những chiếc lá rụng bị gió thổi lên, cuốn cuốn bay bay, có vài chiếc vừa vặn dừng ở trên đầu cô. Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, vội vàng giơ tay phất xuống. Cô sợ rằng chưa sạch, liền đứng tại chỗ phủi phủi ba lần.
Phía trước Lệ Đằng thấy cô không theo cùng, xoay người quay trở lại, cau mày nói: "Lại làm sao vậy?"
Nguyễn Niệm Sơ không trả lời, hai tay liên tục loạn xạ ở trên đầu. Lệ Đằng mặt không hề cảm xúc nhìn cô đang loạn xì ngầu.
Mấy giây sau, cô chỉnh lại áo khoác, chỉ chỉ đỉnh đầu hỏi anh: "Trên đầu tôi còn lá cây không?"
Xung quanh tối đen như mực, ánh sáng duy nhất, chính là vầng trăng chiếu rọi trên bầu trời, cùng với ánh mắt trong suốt của Nguyễn Niệm Sơ.
Lệ Đằng nhìn mắt cô, bỗng nhiên âm trầm đến đáng sợ.
Đêm nay nhất định là tràn ngập hồi ức.
Anh không hé răng, sau vài giây trầm mặc, vươn tay phải hướng về phía cô. Nguyễn Niệm Sơ ngớ ra, trong chớp mắt ánh mắt liền nhảy lên. Một màn này cùng khoảnh khắc của nhiều năm trước đây thật trùng hợp.
Khác nhau ở mỗi chỗ, bảy năm trước, cô né tránh; lúc này đây, cô lại đứng yên tại chỗ không cử động.
Lá rụng trên tóc Nguyễn Niệm Sơ, bị Lệ Đằng hất ra. Sau đó tay anh dần đi xuống, chạm vào làn da trên khuôn mặt cô, mịn màng mà tinh tế, cùng ngón tay anh tạo thành một sự tương phản mãnh liệt.
Tay anh rất nóng. Cô hơi mím môi, mười ngón tay vô ý thức mà nắm chặt, nghe thấy tim mình đang đập như vỗ cánh.
Sau đó, Lệ Đằng chạm đến chỗ giao hội giữa sườn mặt cùng với cổ của cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, chợt nắm chặt lấy gáy Nguyễn Niệm Sơ, một phát mãnh liệt, đem cô ấn về phía mình. Vùi đầu gần kề với cô.
Nguyễn Niệm Sơ trừng mắt, tim đập loạn xạ, giọng nói có chút run: "Lệ Đằng..." Cùng lúc đó, một âm thanh khác cũng từ phía xa truyền đến: "Lệ Đằng!"
Một trận kêu to này, liền chấm dứt tất cả khả năng sắp phát sinh sau đó.
Lệ Đằng trong nháy mắt liền buông Nguyễn Niệm Sơ ra.
"..." Cô lui về phía sau hai bước, hô hấp bất ổn, ánh mắt nghi ngờ không thôi mà nhìn anh, hai má còn đỏ ửng chưa giảm xuống. Người sau thì thần sắc không rõ, nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi dùng sức ấn ấn mi tâm.
Sau đó là sự yên tĩnh như cái chết.
Cũng may trong lúc này, dì Hạ cầm điện thoại di động theo hướng khu nội trú truyền đến, trong miệng còn hô: "Đằng Tử, vừa rồi di động con quên chưa cầm. Có người gọi điện thoại cho con."
"..." Lệ Đằng nhấc mí mắt liếc nhìn Nguyễn Niệm Sơ một cái, sắc mặt phức tạp âm trầm. Sau đó liền xoay người đi đến hướng của dì Hạ, một câu cũng không nói.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Nguyễn Niệm Sơ đứng tại chỗ một lúc lâu, mới vô tri vô giác phục hồi lại tinh thần.
Mấy phút trước, cô giống như thiếu chút nữa đã bị cưỡng hôn, mà đối tượng nỗ lực cưỡng hôn cô, không hiểu sao sau khi có ý đồ đó, liền mặt lạnh tanh đi rồi?
Ông nội a, đầu óc anh ta là có thiên hố đi. Cô dùng sức cau mày.
*
Điện thoại do Dương Chính Phong gọi đến, là đội trưởng đời trước của bộ đội đặc chủng Liệp Ưng.
Lệ Đằng tìm một nơi không người mới ấn nhận điện thoại, "Alo."
"Cậu vừa mới làm gì thế?" Trong ống nghe, giọng Dương Chính Phong thô lỗ lộ rõ vẻ không vui, "Anh liên tục gọi cho cậu đến lần thứ tư, cậu mới ấn nút nhận. Đang ở nơi nào vậy?"
Lệ Đằng dựa vào tường hút thuốc, nhạt nói: "Bệnh viện."
Dương Chính Phong khó hiểu: "Ở bệnh viện làm gì?"
"Thăm Hà Lệ Hoa. Dì Hạ thông báo với tôi, nói tình huống hôm nay của bà ấy rất không ổn định."
"Hiện tại sao?"
"Đã khá hơn nhiều." Lệ Đằng cúi xuống, "Tìm tôi có việc gì?"
"..." Dương Chính Phong im lặng một lát, tựa hồ hơi khó xử, một hồi lâu mới hạ giọng nói: "Đạt Ân nhân vật này còn ấn tượng không?"
"Con trai độc nhất của Khôn Sa."
Dương Chính Phong nói: "Đạt Ân đã hiện thân. Tuần trước, có người ở bên trong biên cảnh nhìn thấy hắn." Nói xong thở dài, "Bảy năm trước cậu thiết kế bắt được Khôn Sa, lần này, Đạt Ân tái khởi, tám phần là hướng cậu mà đến. Anh gọi điện thoại tới, chính là nhắc nhở cậu phải cẩn thận. Tên này âm hiểm xảo trá lại thay đổi thất thường, so với cha hắn chỉ có hơn chứ không có kém, không phải là một kẻ tầm thường."
Lệ Đằng rất bình tĩnh, "Chờ hắn bảy năm, cũng nên đến rồi."
"Mấy năm nay, con trai của Tề bác sĩ căn cứ vào bộ tư liệu bác sĩ để lại, đã chế tạo kỹ thuật "Pin" hoàn thành được phân nửa." Giữa những hàng chữ trong lời nói của Dương Chính Phong tất cả đều trầm trọng, "Chỉ tiếc, một phần cốt lõi nhất lại nằm trong tay Đạt Ân. Mệnh lệnh từ phía trên, là bảo chúng ta phải đoạt lại bộ phận kia về."
"Anh có kế hoạch gì?"
"Anh..." Dương Chính Phong chần chờ một chút, nói: "Nhiệm vụ lần này, cậu sẽ không phải một mình mình đi."
"Sự tình là tôi bắt đầu, nên hẳn là phải từ tôi kết thúc." Anh nhìn về phương xa, đáy mắt không gợn sóng, "Anh kỳ thật cũng biết, toàn bộ Liệp Ưng, không có người nào có thể chọn là người thích hợp hơn tôi."
Dương Chính Phong nghe được cau mày, cắn răng mắng anh, "Tiểu tử thúi, cậu chưa từng nghĩ tới khi ra được bên ngoài, sẽ cưới một lão bà sinh một đứa con sống yên bình qua tháng ngày sao? Thật dự định muốn xuất gia làm hoà thượng?"
Lệ Đằng mặt không thay đổi dụi tàn thuốc, lãnh đạm: "Chưa từng nghĩ."
Dương Chính Phong trầm giọng, "Năm đó ở Campuchia, cậu không phải là đã gặp được cô gái mình thích đó sao?"
"Cô ấy là một cô gái tốt như vậy." Anh bỗng nhiên cười một cái, thanh âm rất thấp, "Tôi không thể."
"Anh biết cậu sợ cái gì. Nhưng Lệ Đằng, đừng trách anh miệng xui xẻo, cậu làm sao biết chính mình sẽ xảy ra chuyện gì? Năm đó ở Campuchia cải tử nhất sinh, cậu không cho rằng mình có thể về, nhưng cuối cùng vẫn có thể trở lại đó thôi."
"Lão Hạ cùng lão Cao trước khi đi, cũng không cho là mình có thể cố gắng trở về được."
"..." Dương Chính Phong đỏ cả mắt, trầm mặc.
"Cúp máy đây." Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Đỉnh đầu là bầu trời đêm, ánh trăng như nước, tạo nên một loại dáng vẻ không dính bụi trần.
Lệ Đằng nhắm mắt, mi tâm phảng phất nét tức giận.
Ánh trăng sáng chỉ có thể treo ở trên trời. Lý trí nói cho anh biết, mình không thể lấy cả đời của Nguyễn Niệm Sơ đánh cuộc với cái sự chẳng may kia, ai cũng không thua nổi. Anh tự chủ luôn luôn cẩn thận, anh có khả năng khống chế nó.
Nhưng chỉ có trời mới biết, Nguyễn Niệm Sơ nữ nhân này, thân thể cô cùng tâm cô, anh đều muốn có đến phát điên.
*
Về sau, Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng đều không nhắc đến chuyện đêm đó. Anh không giải thích, cô cũng không có hỏi đến, hai người đối với chuyện này, vô cùng hiếm thấy mới có được lúc ăn ý.
Cô đương nhiên nghĩ anh ta bệnh thần kinh.
Tháng ngày thế nào rồi cũng phải trôi qua.
Thật may mắn, vào thời điểm thứ năm tuần này, phân đoàn trưởng nói cho Nguyễn Niệm Sơ biết, đồng chí trước kia xin nghỉ bệnh kia đã quay trở lại. Nói cách khác, cô không cần phải đi giúp về học tập kia nữa. Đối với điều này, Nguyễn Niệm Sơ vừa cao hứng lại vừa khổ sở.
Cao hứng chính là, cô rốt cuộc không còn phải làm chân chạy cho người ta; khổ sở chính là, lúc tan tầm về nhà cô sẽ không thể đi nhờ xe của Lệ Đằng được nữa.
Lúc đó, khoảng cách bộ chính trị học tập không quân kết thúc, chỉ còn ba ngày cuối cùng.
Buổi chiều thứ bảy, trên đường tới nhà Tiểu Tinh, Nguyễn Niệm Sơ nghĩ tới nghĩ lui, ôm thử một lần hi vọng hỏi Lệ Đằng: "Này, các anh kết thúc khoá học tập hẳn là phải trở lại đơn vị đi. Anh là được điều đến quân khu Vân Thành nào? Đi làm cũng là đi con đường kia? Cùng nhà tôi thuận hay không thuận?"
Lệ Đằng lái xe, nói: "Tổng quân khu."
Nghe vậy, trong ánh mắt cô vụt qua một tia lửa nhỏ: "Khoảng cách giữa tổng quân khu với đoàn diễn xuất chúng tôi thực sự rất gần." Đơn vị của anh và của cô đều cùng một phương hướng, nhà anh và nhà cô cũng ở cùng một phương hướng, nói cách khác, cô vẫn có thể tiếp tục đi nhờ xe.
Cái suy luận ăn khớp này cũng không tính là xấu.
Lệ Đằng nhìn cô một cái, nhướng mày, "Cô muốn tôi mang cô theo?"
Nguyễn Niệm Sơ gật gật đầu.
"Đơn vị chúng tôi từ 8 giờ rưỡi bắt đầu làm việc."
Cô vỗ tay: "Chúng tôi cũng vậy nha."
"Nhưng tôi có thói quen chạy thể dục buổi sáng." Lệ Đằng ngữ khí rất nhạt, "Mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi gặp. Nhiều nhất là tôi đợi cô năm phút, quá hạn sẽ không chờ."
"... Cái này có phải hay không có quá sớm một chút." Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày. Cô cảm thấy, vị thủ trưởng này khẳng định bình thường so với gà gáy còn thức dậy sớm hơn.
"Không được thì quên đi."
"..." Nguyễn Niệm Sơ giơ tay ấn ấn mi tâm, chăm chú suy nghĩ, rối rắm trong giây lát, liền đưa ra một cái kế tạm thời: "Chúng ta chỉ cùng nhau về tan tầm được không? Còn đi làm thì đường ai người nấy đi."
Lệ Đằng mặt không chút thay đổi: "Hoặc là cùng đi làm với nhau, hoặc là đừng bao giờ đi cùng nhau nữa."
Cô sửng sốt, "Tại sao?"
"Không có tại sao."
Cái này, Nguyễn Niệm Sơ hoàn toàn không có lời nào để nói. Cô đỡ đỡ trán: "Được rồi, vậy mỗi ngày sáng bảy giờ rưỡi." Nói xong nhăn mày lại, nhỏ giọng nói thầm, "Nếu không phải nghe nói gần đây có tên biến thái cuồng tình dục hay lui tới, dâm loạn phụ nữ, tôi cũng chả thèm cùng anh gà gáy với nhau."
Lệ Đằng chuyển mắt nhìn cô, mặt không hề cảm xúc, "Cô vừa nói cái gì?"
"...Nghe nói gần đây có tên biến thái cuồng tình dục hay lui tới, dâm loạn phụ nữ."
"Câu tiếp theo."
"Tôi cũng chả thèm cùng anh... Với nhau."
"Phía trước Với nhau."
Nguyễn Niệm Sơ ha ha hướng về phía anh, cười đến mặt mày đều cong, "Chẳng có gì cả, anh nghe nhầm rồi." Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra cầm di động lên chơi game. Làm nhiệm vụ, rút thẻ, lại làm tiếp nhiệm vụ, lại rút thẻ.
Vị thượng tá này không chỉ có một tính khí kém tính tình lạnh lùng, mà còn có cả đôi tai rất thính nữa. Về sau thời điểm nói xấu anh ta, nhất định phải thật là nhỏ giọng.
Một khắc đó, Nguyễn Niệm Sơ chuyên chú mà ngồi oán thầm. Cô không có thấy người bên cạnh đang nhẹ cong khoé miệng, và cũng không thể thấy được đáy mắt đang cười yếu ớt của người kia.
Sau khi dạy học cho Tiểu Tinh xong, Nguyễn Niệm Sơ trực tiếp đem đàn điện tử đặt ở chỗ đấy. Dì Hạ vẫn như cũ nhiệt tình giữ bọn họ ở lại ăn tối, Lệ Đằng cũng vẫn như cũ khước từ.
Trở lại nội thành đã là buổi tối.
Tuỳ tiện ăn một chút, xong xuôi Lệ Đằng đưa Nguyễn Niệm Sơ về nhà. Tiểu khu của nhà cô quang cảnh thực sự rất tốt, cây cối thành đàn, còn có màu xanh của hoa cỏ Nhân Nhân, trên bãi đất trống, còn có một cậu bé đang bật nhảy chơi đùa với tấm đệm lò xò dành cho trẻ em thường chơi. LingPei.
Lệ Đằng đỗ xe, liếc mắt nhìn qua tấm đệm kia, giơ tay chỉ chỉ, "Cô đến bên kia đi."
Nguyễn Niệm Sơ vừa cởi đai an toàn ra, nghe vậy sửng sốt, giật giật khoé miệng nói: "... Lệ đội thật không tiện, tôi đối với mấy loại bật nhảy đó không có hứng thú."
Ai ngờ vừa quay đầu nhìn, Lệ Đằng đã xuống xe trước cô một bước, một đường đi về hướng tấm đệm lò xò kia.
Cô không nói gì, cũng không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Sắc trời đã tối, xung quanh cũng không có những người khác.
Nguyễn Niệm Sơ ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải một chút, nói: "Anh muốn bật sao? Bật đi. Tôi giúp anh nhìn, có người đến tôi sẽ bảo anh."
Lệ Đằng trên mặt không có biểu cảm gì, sau mấy giây im lặng, bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô.
Nguyễn Niệm Sơ cứng đờ, "Anh..." Lời còn chưa nói hết, anh liền dùng sức kéo cô một phát.
Cô trực tiếp bị anh ôm vào trong lòng.
Nguyễn Niệm Sơ theo bản năng giãy dụa. Chỉ cách hai tầng vải áo, sau lưng cô cùng lồng ngực đầy rắn chắc của anh dán chặt lấy nhau không một kẽ hở, hai tay cô khoanh ở trước ngực, bị anh gắt gao kiềm chế. Cô thậm chí còn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, cùng với hơi thở đầy nam tính, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn.
Vì thế cô cau mày thấp giọng mắng: "Anh làm cái gì thế?"
"Không phải có biến thái cuồng tình dục hay dâm loạn phụ nữ sao, dạy cô thuật phòng thân." Lệ Đằng tiếng nói rất nặng, trầm thấp, có một chút nhẹ bẫng. Hơi thở nóng nực của anh thoang thoảng phất qua từ bên tai đến làn da cô, "Giống như loại tình huống này, cô phải bình tĩnh."
"..." Nguyễn Niệm Sơ mặt đỏ bừng, dùng sức cắn môi. Như thế này, cô căn bản không thể nào mà bình tĩnh nổi.
"Hít sâu, hai bàn tay hướng xuống phía dưới, eo dùng sức động. Động tác nhanh, liền có thể thoát thân." Anh ôm chặt cô, nhắm mắt lại, môi cách vành tai cô chỉ trong gang tấc, "Cô có thể thử một chút xem."
Bình luận facebook