Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 966
CHƯƠNG 966
Một ngón kình lực của Sở Vĩnh Du khiến toàn bộ sảnh đường lặng ngắt như tờ, dù là lão tổ Thác Bạt Dã cũng cau mày, vì cỗ kình lực vừa rồi phóng thích, tốc độ quá nhanh, hơn nữa cũng khống chế xuất thần nhập hóa, chỉ phá hỏng quần áo Dương Trung, sau đó liền tiêu tán trong không khí, chỉ điểm này thôi đã có thể nhìn ra thực lực của Sở Vĩnh Du cực kỳ không đơn giản.
Cái khác không nói, Dương Trung tốt xấu gì cũng là cường giả hóa long cảnh tầng thứ nhất, vừa rồi lại ngay cả chút phản ứng cũng không có.
“Hừ! Thật mất mặt, cút ra ngoài!”
Phản ứng lại, Thác Bạt Dã không chịu được nỗi nhục này, vốn định để Dương Trung ra ngoài, khiến Sở Vĩnh Du xấu mặt một lần, không nghĩ tới ngược lại là lấy đá đập chân mình.
Dương Trung đi rồi, nhưng ấn tượng của người gia tộc Thác Bạt có mặt ở đây đối với Sở Vĩnh Du đều khắc sâu thêm không ít.
“Vô Phong, đừng hiểu lầm, lão phu cũng không nghĩ tới, thằng nhóc Dương Trung này lại không hiểu lễ phép như vậy.”
Bưng ly rượu lên, Thác Bạt Dã nói xong, Nam Cung Vô Phong lại không chút động tác, chỉ trầm giọng nói.
“Tôi nghĩ, câu này của tiền bối hẳn nên nói với Vĩnh Du đi.”
Hử? Từ câu này, Thác Bạt Dã liền hiểu ra, địa vị của Sở Vĩnh Du trong lòng Nam Cung Vô Phong.
“Bác cả, cháu ăn xong rồi, bác thì sao?”
Không đợi Thác Bạt Dã lại mở miệng, Sở Vĩnh Du đã đứng dậy đi ra ngoài, Nam Cung Vô Phong cũng nói.
“Ừ, tôi cũng không có khẩu vị.”
Nam Cung Vô Phong là ai? Đường đường là gia chủ gia tộc đệ nhất nước R, cũng là chủ nhân hùng bá một phương, trước đó Thác Bạt Dã xem thường Sở Vĩnh Du, ông ta không nói gì, dù sao cũng vừa đưa cháu người ta vào, nhưng loại chuyện để người khác khiêu chiến công khai này, thật sự thấy Nam Cung Vô Phong ông ta tính tình tốt sao.
Quả nhiên, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong cũng đi rồi, sắc mặt Thác Bạt Dã xụ xuống, thân thể tức giận đến khẽ run rẩy, chỉ có thể nói, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đồng thời, cũng đánh giá thấp mối quan hệ giữa Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong.
“Ba, cần gì nể mặt Nam Cung Vô Phong, gia tộc Nam Cung nhìn thì như gia tộc đệ nhất nước R, thực tế lại là bên ngoài hào nhoáng bên trong rỗng tuếch, không thể lấy ra một cường giả nào.”
Một người mở miệng, Thác Bạt Dã hung hăng trừng mắt.
“Hừ! Nói cho lắm có tác dụng gì? Mày có thể tìm thấy gia tộc thay thế? Mày có thể tìm thấy người lấy ra được tiền mặt 120 ngàn tỷ trong khoảng thời gian ngắn? Tìm không thấy thì câm cái mồm!”
Thác Bạt Dã lúc này đã thực sự trải nghiệm cái gì gọi là đàn ông mà không có tiền thì còn ra cái thớ đàn ông.
Đúng, người có thể lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt, nước R hẳn có không ít gia tộc và cá nhân có thể làm được, nhưng lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt còn không ảnh hưởng quá lớn tới bản thân, vậy thì thật sự vô cùng ít ỏi.
Đặc tính của nước R không giống với tính chất gia tộc Gran bên nước Mỹ, gia tộc Gran tồn tại nhiều năm như vậy, có thể không chút cố kỵ vơ vét tiền tài, nhưng gia tộc tồn tại ngần ấy thời gian ở nước R, tuyệt đối không dám làm như vậy.
Một ngón kình lực của Sở Vĩnh Du khiến toàn bộ sảnh đường lặng ngắt như tờ, dù là lão tổ Thác Bạt Dã cũng cau mày, vì cỗ kình lực vừa rồi phóng thích, tốc độ quá nhanh, hơn nữa cũng khống chế xuất thần nhập hóa, chỉ phá hỏng quần áo Dương Trung, sau đó liền tiêu tán trong không khí, chỉ điểm này thôi đã có thể nhìn ra thực lực của Sở Vĩnh Du cực kỳ không đơn giản.
Cái khác không nói, Dương Trung tốt xấu gì cũng là cường giả hóa long cảnh tầng thứ nhất, vừa rồi lại ngay cả chút phản ứng cũng không có.
“Hừ! Thật mất mặt, cút ra ngoài!”
Phản ứng lại, Thác Bạt Dã không chịu được nỗi nhục này, vốn định để Dương Trung ra ngoài, khiến Sở Vĩnh Du xấu mặt một lần, không nghĩ tới ngược lại là lấy đá đập chân mình.
Dương Trung đi rồi, nhưng ấn tượng của người gia tộc Thác Bạt có mặt ở đây đối với Sở Vĩnh Du đều khắc sâu thêm không ít.
“Vô Phong, đừng hiểu lầm, lão phu cũng không nghĩ tới, thằng nhóc Dương Trung này lại không hiểu lễ phép như vậy.”
Bưng ly rượu lên, Thác Bạt Dã nói xong, Nam Cung Vô Phong lại không chút động tác, chỉ trầm giọng nói.
“Tôi nghĩ, câu này của tiền bối hẳn nên nói với Vĩnh Du đi.”
Hử? Từ câu này, Thác Bạt Dã liền hiểu ra, địa vị của Sở Vĩnh Du trong lòng Nam Cung Vô Phong.
“Bác cả, cháu ăn xong rồi, bác thì sao?”
Không đợi Thác Bạt Dã lại mở miệng, Sở Vĩnh Du đã đứng dậy đi ra ngoài, Nam Cung Vô Phong cũng nói.
“Ừ, tôi cũng không có khẩu vị.”
Nam Cung Vô Phong là ai? Đường đường là gia chủ gia tộc đệ nhất nước R, cũng là chủ nhân hùng bá một phương, trước đó Thác Bạt Dã xem thường Sở Vĩnh Du, ông ta không nói gì, dù sao cũng vừa đưa cháu người ta vào, nhưng loại chuyện để người khác khiêu chiến công khai này, thật sự thấy Nam Cung Vô Phong ông ta tính tình tốt sao.
Quả nhiên, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong cũng đi rồi, sắc mặt Thác Bạt Dã xụ xuống, thân thể tức giận đến khẽ run rẩy, chỉ có thể nói, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đồng thời, cũng đánh giá thấp mối quan hệ giữa Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong.
“Ba, cần gì nể mặt Nam Cung Vô Phong, gia tộc Nam Cung nhìn thì như gia tộc đệ nhất nước R, thực tế lại là bên ngoài hào nhoáng bên trong rỗng tuếch, không thể lấy ra một cường giả nào.”
Một người mở miệng, Thác Bạt Dã hung hăng trừng mắt.
“Hừ! Nói cho lắm có tác dụng gì? Mày có thể tìm thấy gia tộc thay thế? Mày có thể tìm thấy người lấy ra được tiền mặt 120 ngàn tỷ trong khoảng thời gian ngắn? Tìm không thấy thì câm cái mồm!”
Thác Bạt Dã lúc này đã thực sự trải nghiệm cái gì gọi là đàn ông mà không có tiền thì còn ra cái thớ đàn ông.
Đúng, người có thể lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt, nước R hẳn có không ít gia tộc và cá nhân có thể làm được, nhưng lấy ra 120 ngàn tỷ tiền mặt còn không ảnh hưởng quá lớn tới bản thân, vậy thì thật sự vô cùng ít ỏi.
Đặc tính của nước R không giống với tính chất gia tộc Gran bên nước Mỹ, gia tộc Gran tồn tại nhiều năm như vậy, có thể không chút cố kỵ vơ vét tiền tài, nhưng gia tộc tồn tại ngần ấy thời gian ở nước R, tuyệt đối không dám làm như vậy.
Bình luận facebook