Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 958
CHƯƠNG 958
“Ba, con còn đang muốn hỏi ba đây, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có vũ khí mang tính hủy diệt ngắm ngay vào gia tộc Thác Bạt chúng ta, may mà con đang ở trụ sở, nếu không thì sẽ không biết chút tin tức nào hết, từ tọa độ này là phạm vi bao trùm cả gia tộc.”
Cái gì.
Lúc này, trong mắt Thác Bạt Dã là sự chấn động trước nay chưa từng có, nhìn chòng chọc vào Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới lên tiếng.
“Là một người tên là Sở Vĩnh Du kêu nhắm vào nơi này, không nghĩ tới… là thật.”
Có thể nghe thấy lão tam ở đầu dây bên kia điện thoại hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sở Vĩnh Du hả? Ba, cậu ta là chiến thần nước R có quyền lực chí cao vô thượng, sao ba lại đối đầu với cậu ta vậy? Chỉ cần cậu ta ra lệnh một tiếng, cho dù con là lãnh đạo tối cao ở căn cứ đi nữa thì cũng không có cách nào ngăn chặn, nếu như quả thật phóng tên, vậy thì số người còn sống sót ở gia tộc không đến mười người.”
Hít một hơi thật sâu, tay trái đang nắm điện thoại của Thác Bạt Dã chậm rãi buông ra.
“Ta biết nên làm như thế nào rồi.”
Sống ở nước R đương nhiên Thác Bạt Dã hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm, cho nên cữ một vài người trong gia tộc vào các bộ phận quan trọng khác nhau, quyết định này giúp ông ta có thể tránh được những rắc rối trong tương lai, nhưng mà ông ta không ngờ đến lại có chuyện nghiêm trọng như vậy xuất hiện.
Điện thoại cúp máy, Thác Bạt Dã nhìn Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới mở miệng phun ra mấy chữ.
“Được lắm, cậu… thắng rồi.”
Lời nói của Thác Bạt Dã làm biểu cảm của những người đứng xung quanh vô cùng sợ hãi điều này đại biểu cho cái gì, đại biểu ông cụ đã thỏa hiệp. Biết bao nhiêu năm ông cụ chưa từng thỏa hiệp với người khác.
“Không ngờ là cậu còn có một thân phận như thế, chẳng trách cậu lại không sợ hãi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, cảm xúc trong mắt Thác Bạt Dã hết sức phức tạp, đúng là cũng rất chấn động giống như người nhà. Từ lúc nào mà Thác Bạt Dã phải cúi đầu với người khác, từ lúc nào phải thỏa hiệp, ngày hôm nay ông ta đã làm hết rồi.
Cho dù không suy nghĩ cho mình thì ông ta cũng phải suy nghĩ cho cả gia tộc.
“Ông nội, ông… ông có ý gì vậy?”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy rơi vào trạng thái vô cùng mông lung.
“Phạm pháp thì phải nhận lấy kết quả tương ứng, các người đưa Diệu Huy và nhân viên có liên quan, đưa toàn bộ đến trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt thành phố Khuông.”
Cái gì?
Đừng nói là người trong gia tộc sửng sốt, Thác Bạt Diệu Huy lại càng hốt hoảng hơn.
“Ông nội, không, ông không thể như vậy được. Cháu không muốn phải ngồi vào tù, cháu không muốn đâu. Sở Vĩnh Du, dựa vào các gì để cho ông thay đổi chủ ý, dựa vào các gì, chúng ta là gia tộc Thác Bạt mà, ông…”
Bốp!
Rất đột ngột, Thác Bạt Dã đánh cho một bạt tai, trực tiếp đánh Thác Bạt Diệu Huy ngất xỉu trên mặt đất.
“Mang đi.”
“Ba, con còn đang muốn hỏi ba đây, có chuyện gì vậy? Tại sao lại có vũ khí mang tính hủy diệt ngắm ngay vào gia tộc Thác Bạt chúng ta, may mà con đang ở trụ sở, nếu không thì sẽ không biết chút tin tức nào hết, từ tọa độ này là phạm vi bao trùm cả gia tộc.”
Cái gì.
Lúc này, trong mắt Thác Bạt Dã là sự chấn động trước nay chưa từng có, nhìn chòng chọc vào Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới lên tiếng.
“Là một người tên là Sở Vĩnh Du kêu nhắm vào nơi này, không nghĩ tới… là thật.”
Có thể nghe thấy lão tam ở đầu dây bên kia điện thoại hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sở Vĩnh Du hả? Ba, cậu ta là chiến thần nước R có quyền lực chí cao vô thượng, sao ba lại đối đầu với cậu ta vậy? Chỉ cần cậu ta ra lệnh một tiếng, cho dù con là lãnh đạo tối cao ở căn cứ đi nữa thì cũng không có cách nào ngăn chặn, nếu như quả thật phóng tên, vậy thì số người còn sống sót ở gia tộc không đến mười người.”
Hít một hơi thật sâu, tay trái đang nắm điện thoại của Thác Bạt Dã chậm rãi buông ra.
“Ta biết nên làm như thế nào rồi.”
Sống ở nước R đương nhiên Thác Bạt Dã hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm, cho nên cữ một vài người trong gia tộc vào các bộ phận quan trọng khác nhau, quyết định này giúp ông ta có thể tránh được những rắc rối trong tương lai, nhưng mà ông ta không ngờ đến lại có chuyện nghiêm trọng như vậy xuất hiện.
Điện thoại cúp máy, Thác Bạt Dã nhìn Sở Vĩnh Du, thật lâu sau mới mở miệng phun ra mấy chữ.
“Được lắm, cậu… thắng rồi.”
Lời nói của Thác Bạt Dã làm biểu cảm của những người đứng xung quanh vô cùng sợ hãi điều này đại biểu cho cái gì, đại biểu ông cụ đã thỏa hiệp. Biết bao nhiêu năm ông cụ chưa từng thỏa hiệp với người khác.
“Không ngờ là cậu còn có một thân phận như thế, chẳng trách cậu lại không sợ hãi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, cảm xúc trong mắt Thác Bạt Dã hết sức phức tạp, đúng là cũng rất chấn động giống như người nhà. Từ lúc nào mà Thác Bạt Dã phải cúi đầu với người khác, từ lúc nào phải thỏa hiệp, ngày hôm nay ông ta đã làm hết rồi.
Cho dù không suy nghĩ cho mình thì ông ta cũng phải suy nghĩ cho cả gia tộc.
“Ông nội, ông… ông có ý gì vậy?”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy rơi vào trạng thái vô cùng mông lung.
“Phạm pháp thì phải nhận lấy kết quả tương ứng, các người đưa Diệu Huy và nhân viên có liên quan, đưa toàn bộ đến trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt thành phố Khuông.”
Cái gì?
Đừng nói là người trong gia tộc sửng sốt, Thác Bạt Diệu Huy lại càng hốt hoảng hơn.
“Ông nội, không, ông không thể như vậy được. Cháu không muốn phải ngồi vào tù, cháu không muốn đâu. Sở Vĩnh Du, dựa vào các gì để cho ông thay đổi chủ ý, dựa vào các gì, chúng ta là gia tộc Thác Bạt mà, ông…”
Bốp!
Rất đột ngột, Thác Bạt Dã đánh cho một bạt tai, trực tiếp đánh Thác Bạt Diệu Huy ngất xỉu trên mặt đất.
“Mang đi.”
Bình luận facebook