Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Nghỉ ngơi tại bệnh viện hai hôm, Thanh Ngạn thấy tình trạng cô cũng kha khá nên đồng ý cho xuất viện, chỉ cần cho tâm trạng vui vẻ lên, không nên dồn nén cảm xúc trong lòng là được.
Anh cũng làm đơn lên nhà trường xin phép cho cô tĩnh dưỡng thêm vài ngày, và cả anh cũng phải tranh thủ thời gian về nhà trông chừng cô nữa.
Ôn Tịnh ngồi trong phòng cầm bức ảnh khám thai ngẩn người hồi lâu. Bình thường có anh cô không lấy ra, chỉ khi anh vắng nhà cô mới nhìn một chút.
Đưa tay đặt lên bụng rồi cảm nhận, cảm giác thật khác so với khi cái thai còn.
Nhậm Lăng đứng ngoài cửa quan sát cô. Anh đã nói rất nhiều lần, nếu cô muốn khóc thì cứ khóc, không cần ở trước mặt anh cố tỏ ra mình rất ổn. Vì vậy mỗi khi thấy cô lén lút khóc hay thẩn thờ ngồi xem ảnh thì trong lòng anh thực sự rất bực tức, lại bất lực.
Im lặng bước vào trong, Ôn Tịnh thấy anh thì vội giấu tấm hình ra sau gối.
“Anh... Sao anh về sớm vậy?”
“Đưa cho tôi.”
Bàn tay lớn đưa ra chờ đợi thứ gì đó đặt lên, cô mím môi nhìn anh.
Cô biết, thứ anh muốn là tấm hình siêu âm.
Thời gian trôi trong tĩnh lặng mà Ôn Tịnh vẫn không có động tĩnh gì. Nhậm Lăng bước đến vài bước bế bổng cô lên rồi đưa vào nhà tắm.
Ôn Tịnh hoảng đến mức không kịp phản ứng đã bị anh đặt ngồi trên thành bồn tắm.
“Anh...”
Nhậm Lăng cầm vòi hoa sen xả vào người cô, nước từ quần áo thấm vào da làm Ôn Tịnh lạnh buốt.
Cho đến khi gương mặt nhỏ kia tái mét anh mới dừng, với lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh quấn vào người cô.
Khoé mắt cay cay, Ôn Tịnh sợ đến bật khóc.
“Em, tại sao lại phải như thế?”
“Đứa bé... Đứa bé không còn, anh sẽ không ở cạnh tôi nữa, anh sẽ rời xa tôi...”
Ôn Tịnh run bần bật, nước mắt vô thức chảy xuống trong khi cô không muốn khóc chút nào.
Nhậm Lăng vòng tay ôm chặt cô vào lòng làm Ôn Tịnh càng cảm thấy tủi thân mà khóc nấc như một đứa trẻ.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, chỉ khi làm như thế cô mới bất giác bộc lộ cảm xúc thật trước mặt anh.
Khóc được là tốt rồi, có nỗi buồn gì cứ trút lên người anh, anh ở đây.
Nhậm Lăng để cô khóc thêm chút rồi mới bế cô trở ra ngoài. Anh lấy khăn lau khô nước trên người Ôn Tịnh, tăng nhiệt độ điều hoà làm quần áo trên người cô khô trong phúc chốc.
Nhìn dáng vẻ thẩn thờ đó, anh có chút mủi lòng.
Hình như là vô ý làm cô sợ rồi...
Nhậm Lăng lại ôm cô thêm lần nữa, thân hình nhỏ ấy như có thể biến mất trong vòng tay anh bất cứ lúc nào.
“Xin lỗi, đã không chăm sóc tốt cho em.”
Anh đưa ánh mắt chứa vô trùng sự phức tạp nhìn vào hư vô, thâm tâm tràn ngập cảm giác bất an.
Nhậm Luân có gọi đến, bảo bố rất tức giận, ra lệnh cho anh phải về nhà ngay lập tức khi Ôn Tịnh khoẻ lại.
Tính bố anh rất khó đoán trước được, vì thế không thể biết được ông đang suy nghĩ gì. Hoặc lần này trở về, mối hôn sự này coi như chấm hết.
“Em ngủ đi, tôi thu dọn hành lý ngày mai về Hà Bắc.”
Giúp cô chỉnh chu lại chăn gối rồi anh ra ngoài. Anh cần bình tĩnh trở lại để biết được thứ mà bản thân muốn thực sự là gì.
...----------------...
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ cả hai mới xuất phát. Để đảm bảo an toàn cũng như sức khoẻ của Ôn Tịnh trên đường về nhà, anh phải lái xe chậm nên gần trưa mới tới nơi.
Về Ôn gia nhưng bố Nhậm Liên và em trai Nhậm Luân cũng có mặt ở đó. Hình như cũng là đang đợi anh về.
“Tiểu Tịnh.”
Ôn Thành vội vàng đỡ con gái xuống xe, còn liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy giận giữ.
Nhậm Luân nhìn anh trai, cậu ra hiệu anh nên cẩn thận vì tâm trạng bố đang không được tốt cho lắm.
Vừa bước lên vài bước anh đã bị chính bố mình đạp mạnh một cái vào bụng, làm anh không giữ được thăng bằng mà ngã ra sau. Vì ông lúc trẻ từng học võ nên lực đá không thể xem thường.
“Nhậm Lăng!”
“Bố.”
Ôn Tịnh cùng Nhậm Luân hốt hoảng đồng thời gọi tên anh.
“Con bé giao cho con chưa tới một tháng mà con xem, con bé đã thành ra thế nào rồi hả?”
Anh chống tay đứng thẳng dậy không nói gì.
Nhậm Luân giữ chặt bố mình ngăn can. Ông mà cứ tiếp tục thì không biết anh sẽ ra sao nữa.
“Là do con, không phải lỗi của anh hai. Trước khi đi con đã không kiểm tra lại hoạt động của xe... Nên mới xảy ra chuyện này.”
“Con tránh ra một bên, về nhà bố xử tội con sau. Còn bây giờ phải dạy cho anh hai con một trận ra hồn. Nó mà đi cùng Ôn Tịnh thì con bé sẽ không có chuyện gì rồi, mà nhìn thử nó xem, trên mặt nó có chút gì là buồn không?”
Nhậm Lăng mím môi nhìn ông.
Bây giờ dù cho anh có nói gì thì lỗi lầm cũng hoàn toàn là của anh cả.
“Được, lỗi là tại con, tất cả là tại con, được chưa?”
Nhưng chuyện bắt nguồn từ đầu vẫn là do việc hai người bố chủ mưu bỏ thuốc kích dục vào nước uống của anh. Sao lúc đấy hai người không nghĩ gì đến hậu quả đi?
Ôn Thành giờ mới lên tiếng. Tuy mất cháu ngoại ông cũng rất buồn nhưng chuyện này cũng không hẳn là không tốt. Cô vẫn còn trẻ mà đã mang thai, con đường phát triển sự nghiệp sau này nhất định sẽ gặp khó khăn.
“Cha con hai người không cần làm ầm ĩ ở đây. Nhậm Lăng, tôi cấm cậu từ giờ không được bước vào nhà tôi nửa bước. Hơn nữa, tránh xa con gái tôi ra, không được phép lại gần nó nữa. Cậu với Ôn Tịnh vẫn chưa hoàn toàn là vợ chồng, vậy nên hôn ước của hai nhà từ nay sẽ hủy, tại đây!”
Anh cũng làm đơn lên nhà trường xin phép cho cô tĩnh dưỡng thêm vài ngày, và cả anh cũng phải tranh thủ thời gian về nhà trông chừng cô nữa.
Ôn Tịnh ngồi trong phòng cầm bức ảnh khám thai ngẩn người hồi lâu. Bình thường có anh cô không lấy ra, chỉ khi anh vắng nhà cô mới nhìn một chút.
Đưa tay đặt lên bụng rồi cảm nhận, cảm giác thật khác so với khi cái thai còn.
Nhậm Lăng đứng ngoài cửa quan sát cô. Anh đã nói rất nhiều lần, nếu cô muốn khóc thì cứ khóc, không cần ở trước mặt anh cố tỏ ra mình rất ổn. Vì vậy mỗi khi thấy cô lén lút khóc hay thẩn thờ ngồi xem ảnh thì trong lòng anh thực sự rất bực tức, lại bất lực.
Im lặng bước vào trong, Ôn Tịnh thấy anh thì vội giấu tấm hình ra sau gối.
“Anh... Sao anh về sớm vậy?”
“Đưa cho tôi.”
Bàn tay lớn đưa ra chờ đợi thứ gì đó đặt lên, cô mím môi nhìn anh.
Cô biết, thứ anh muốn là tấm hình siêu âm.
Thời gian trôi trong tĩnh lặng mà Ôn Tịnh vẫn không có động tĩnh gì. Nhậm Lăng bước đến vài bước bế bổng cô lên rồi đưa vào nhà tắm.
Ôn Tịnh hoảng đến mức không kịp phản ứng đã bị anh đặt ngồi trên thành bồn tắm.
“Anh...”
Nhậm Lăng cầm vòi hoa sen xả vào người cô, nước từ quần áo thấm vào da làm Ôn Tịnh lạnh buốt.
Cho đến khi gương mặt nhỏ kia tái mét anh mới dừng, với lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh quấn vào người cô.
Khoé mắt cay cay, Ôn Tịnh sợ đến bật khóc.
“Em, tại sao lại phải như thế?”
“Đứa bé... Đứa bé không còn, anh sẽ không ở cạnh tôi nữa, anh sẽ rời xa tôi...”
Ôn Tịnh run bần bật, nước mắt vô thức chảy xuống trong khi cô không muốn khóc chút nào.
Nhậm Lăng vòng tay ôm chặt cô vào lòng làm Ôn Tịnh càng cảm thấy tủi thân mà khóc nấc như một đứa trẻ.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, chỉ khi làm như thế cô mới bất giác bộc lộ cảm xúc thật trước mặt anh.
Khóc được là tốt rồi, có nỗi buồn gì cứ trút lên người anh, anh ở đây.
Nhậm Lăng để cô khóc thêm chút rồi mới bế cô trở ra ngoài. Anh lấy khăn lau khô nước trên người Ôn Tịnh, tăng nhiệt độ điều hoà làm quần áo trên người cô khô trong phúc chốc.
Nhìn dáng vẻ thẩn thờ đó, anh có chút mủi lòng.
Hình như là vô ý làm cô sợ rồi...
Nhậm Lăng lại ôm cô thêm lần nữa, thân hình nhỏ ấy như có thể biến mất trong vòng tay anh bất cứ lúc nào.
“Xin lỗi, đã không chăm sóc tốt cho em.”
Anh đưa ánh mắt chứa vô trùng sự phức tạp nhìn vào hư vô, thâm tâm tràn ngập cảm giác bất an.
Nhậm Luân có gọi đến, bảo bố rất tức giận, ra lệnh cho anh phải về nhà ngay lập tức khi Ôn Tịnh khoẻ lại.
Tính bố anh rất khó đoán trước được, vì thế không thể biết được ông đang suy nghĩ gì. Hoặc lần này trở về, mối hôn sự này coi như chấm hết.
“Em ngủ đi, tôi thu dọn hành lý ngày mai về Hà Bắc.”
Giúp cô chỉnh chu lại chăn gối rồi anh ra ngoài. Anh cần bình tĩnh trở lại để biết được thứ mà bản thân muốn thực sự là gì.
...----------------...
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ cả hai mới xuất phát. Để đảm bảo an toàn cũng như sức khoẻ của Ôn Tịnh trên đường về nhà, anh phải lái xe chậm nên gần trưa mới tới nơi.
Về Ôn gia nhưng bố Nhậm Liên và em trai Nhậm Luân cũng có mặt ở đó. Hình như cũng là đang đợi anh về.
“Tiểu Tịnh.”
Ôn Thành vội vàng đỡ con gái xuống xe, còn liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy giận giữ.
Nhậm Luân nhìn anh trai, cậu ra hiệu anh nên cẩn thận vì tâm trạng bố đang không được tốt cho lắm.
Vừa bước lên vài bước anh đã bị chính bố mình đạp mạnh một cái vào bụng, làm anh không giữ được thăng bằng mà ngã ra sau. Vì ông lúc trẻ từng học võ nên lực đá không thể xem thường.
“Nhậm Lăng!”
“Bố.”
Ôn Tịnh cùng Nhậm Luân hốt hoảng đồng thời gọi tên anh.
“Con bé giao cho con chưa tới một tháng mà con xem, con bé đã thành ra thế nào rồi hả?”
Anh chống tay đứng thẳng dậy không nói gì.
Nhậm Luân giữ chặt bố mình ngăn can. Ông mà cứ tiếp tục thì không biết anh sẽ ra sao nữa.
“Là do con, không phải lỗi của anh hai. Trước khi đi con đã không kiểm tra lại hoạt động của xe... Nên mới xảy ra chuyện này.”
“Con tránh ra một bên, về nhà bố xử tội con sau. Còn bây giờ phải dạy cho anh hai con một trận ra hồn. Nó mà đi cùng Ôn Tịnh thì con bé sẽ không có chuyện gì rồi, mà nhìn thử nó xem, trên mặt nó có chút gì là buồn không?”
Nhậm Lăng mím môi nhìn ông.
Bây giờ dù cho anh có nói gì thì lỗi lầm cũng hoàn toàn là của anh cả.
“Được, lỗi là tại con, tất cả là tại con, được chưa?”
Nhưng chuyện bắt nguồn từ đầu vẫn là do việc hai người bố chủ mưu bỏ thuốc kích dục vào nước uống của anh. Sao lúc đấy hai người không nghĩ gì đến hậu quả đi?
Ôn Thành giờ mới lên tiếng. Tuy mất cháu ngoại ông cũng rất buồn nhưng chuyện này cũng không hẳn là không tốt. Cô vẫn còn trẻ mà đã mang thai, con đường phát triển sự nghiệp sau này nhất định sẽ gặp khó khăn.
“Cha con hai người không cần làm ầm ĩ ở đây. Nhậm Lăng, tôi cấm cậu từ giờ không được bước vào nhà tôi nửa bước. Hơn nữa, tránh xa con gái tôi ra, không được phép lại gần nó nữa. Cậu với Ôn Tịnh vẫn chưa hoàn toàn là vợ chồng, vậy nên hôn ước của hai nhà từ nay sẽ hủy, tại đây!”
Bình luận facebook