• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả (3 Viewers)

  • Chương 32 - Lộ diện hàng xóm (II)

“Xoảng...”



Chưa để Lương Giang nói hết lời, ly rượu trong tay Ưng Túc đã vỡ tan trên sàn. Lương Giang hoảng sợ vội quỳ xuống nhặt mảnh vỡ nhưng Ưng Túc đã lạnh lùng liếc nhìn anh.



“Tôi không có hứng thú nghe chuyện của cô ta. Cậu không chăn dắt cô ta cho tốt để cô ta chạy đến chỗ của tôi gây chuyện, còn muốn kèo nài với tôi sao?




Ưng Túc khó chịu đứng lên bước ngang qua người Lương Giang, ngắn gọn buông ra một câu: “Cho cô ta hai tháng.”



Lương Giang liền cúi đầu nói: “Dạ biết.”



Ưng Túc khó chịu, muốn đi vào bên trong để tắm. Lúc đi ngang nhà bếp thì lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Anh đứng lại nhìn quanh một lát rồi gọi Lương Giang đến hỏi: “Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”





Lương Giang nhìn quanh rồi hít hít mũi lên hướng ra ngoài cửa sổ. Xong anh lại không cẩn thận gọi ra tên của vợ sếp một cách rất thân thiết: “Chắc là Bảo Vy đang nấu ăn.Tầng này có bốn nhà, chúng ta đã mua hết ba căn cho nên chỉ còn nhà của cô ấy thổi mùi sang đây thôi. Sếp không thích thì để em đi đóng cửa lại.”



Nói xong anh liền nhanh tay đi đóng cửa sổ lại. Sắc mặt của Ưng Túc lúc này đã đen tới cực điểm, những lời sau Lương Giang nói anh không hề nghe thấy, chỉ cần nghe từ miệng người đàn ông khác phát ra tiếng gọi cô một cách thân thiết thì anh lập tức muốn bóp chết kẻ đó.



“Ai nói với cậu là tôi không thích ngửi mùi đồ ăn?”



Lương Giang nghe xong chưng hửng. Bàn tay đang đặt trên thành cánh cửa sổ cũng tự nhiên khựng lại. Anh sống hơn hai mươi năm trên đời chưa từng nghe ai nói thích ngửi mùi đồ ăn của nhà đứa khác. Nếu mùi đồ ăn hay ho thì cần gì người ta làm cái hút mùi ở bếp. Chưa kể cái cô Phương Bảo Vy này, nấu món gì mà mùi kinh như vậy, lại không chịu bật hút mùi, còn mở cửa sổ ra cho thiên hạ ngửi. Đây là nước Mĩ chứ có phải Việt Nam đâu.



Nghĩ vậy, Lương Giang lần nữa làm chuyện tài lanh: “Để em sang nói chuyện với cô ta.”



Bước chân anh chưa đi được một bước liền bị Ưng Túc gọi giật lại: “Đứng lại đó cho tôi.”







Ưng Túc bước đến trước mặt Lương Giang, ngắm nghía anh một chút liền nghiêm giọng nói: “Từ giờ không cho cậu nói chuyện riêng với cô ấy nữa. Cũng không cho cậu tự tiện sang nhà bên đó.”



Mặt “sếp bự” của anh có phần đanh lại, nhưng sao anh lại nghe từ trong giọng nói có gì đó chua loét. Lương Giang không dám suy đoán ý sếp , càng không thể hỏi lại. Anh chỉ gật đầu ra bề hiểu chuyện mong sếp vui vẻ.



Sếp của anh không những không nhẹ lại cơ mặt mà còn căng hơn, tối hơn và giọng nói cũng chua hơn: “Ai cho phép cậu gọi tên cô ấy?”



Lương Giang đang ngây người không biết gọi tên bà chị nhà bên là gì, không lẽ gọi cô bé nhà quê hay em gái Việt Nam? Chưa kịp nghĩ ra cách xưng hô thì Ưng Túc nói thẳng: “Phải gọi là thiếu phu nhân.”



Lương Giang giật mình tí nữa nuốt luôn lưỡi. Anh theo sếp nhiều năm như vậy chưa từng gọi nhân tình nào của sếp là “thiếu phu nhân” cả. Vậy mà bây giờ sếp bắt anh goị cái cô nàng không quyến rũ, không hấp dẫn kia là “thiếu phu nhân” sao?



“Sếp của anh thực sự động tình sao? Tự nhiên anh thấy trái tim bé nhỏ của mình đau quá. Đau lắm đó. Đau thực sự!”



“Mấy cô nàng đồng hồ cát kia thì anh thua tâm phục khẩu phục nhưng cái bà cô nhà quê kia mà anh phải chịu thua thì anh sống thế nào? Không chịu, tuyệt đối không chịu. Anh rất muốn khóc.”



“ “Sếp bự” của anh đẹp trai như vậy, đàn ông như vậy, thân hình tiêu chẩn như vậy, còn giỏi kiếm tiền như vậy, xuất thân đỉnh như vậy thì tại sao lại động tình với người phụ nữ bình thường như vậy. Tại sao? Tại sao? Ông Trời thật quá bất công!”



“Lương Giang thật không muốn sống nữa. Hu hu hu”



Ưng Túc nhìn cái bộ mặt méo xệch của Lương Giang thì biết hắn đang ở cảnh giới nào. Cho nên một tay mở cửa, một tay ném hắn đi.



Xong xuôi anh đi vào phòng tắm qua loa, thay bộ quần áo bình thường sang gõ cửa nhà Bảo Vy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom