Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 - Bệnh nhân trung thành(II)
Nói rồi Bảo Vy định quay về bàn lấy máy đo huyết áp nhưng Ưng Túc đã vươn tay nắm chặt cổ tay cô. Anh đứng lên bước lại sát người cô. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Cô có biết vì sao nhịp tim của tôi cao hay không? Tôi nói cho cô biết là bởi vì ngày cũng như đêm, tim tôi đều không yên ổn. Nó nhớ da diết một người không thèm quan tâm đến nó.”
Bảo Vy nghe xong lỗ tai hơi lùng bùng. Cô đứng yên một lát suy nghĩ nhưng thật là nghĩ không ra vì sao hắn lại nói những lời này. Cả đêm qua cô trực đêm, lại gặp ca phẫu thuật dài cho nên đến giờ này não của cô cũng làm việc ì ạch. Cô không nghĩ nhiều chỉ bình thường nói lại một câu mang tính động viên và an ủi của một người thầy thuốc tốt: “Ông Phan, nếu vậy thì tôi khuyên ông nên đến gặp bác sĩ tâm lý hơn là bác sĩ tim mạch như tôi. Nhưng trước hết tôi sẽ đo huyết áp cho ông thì mới có thể chẩn đoán ra bệnh...”
Thấy Bảo Vy nói ra một tràng những thứ không liên quan thì hắn càng thêm tức tối.
“Cô ta là đang không hiểu hay cố tình không hiểu. Thật là tức chết mà!”
Nghĩ đến đây Ưng Túc càng manh động hơn, hai tay anh nắm chặt vai cô kéo đầu cô vào ngực mình, giữ chặt.
“Cô hãy dùng tai và tim của mình nghe xem trái tim tôi muốn nói cái gì.”
Bảo Vy gắn sức nghe vẫn không hiểu hắn muốn nói cái gì, nói chi hiểu được trái tim thình thịch này của hắn muốn nói cái gì. Nhưng mà tư thế thân mật này hình như hơi quá. Cho nên cô liền nhỏ giọng nói: “Ông Phan, tôi đã nghe xong rồi. Phiền ông bỏ tay ra.”
Hắn nghe giọng cô chuyển nhẹ liền nghĩ cô đã ít nhiều hiểu được lời hắn nói cho nên mừng rỡ nói: “Bảo Vy, em đã hiểu tim tôi muốn nói gì rồi sao?”
Bảo Vy liền hắng giọng nói: “Tim của ông nói nó rất khỏe, không cần ở chỗ của tôi gây chuyện. Nếu như ông vì lý do nhớ nhung ai đó mà thấy tim nhói đau thì hãy đến tìm người đó. Đến gặp bác sĩ tim mạch như tôi cũng không có ích.”
Nói xong Bảo Vy cầm áo đưa lại cho Ưng Túc rồi trực tiếp mở cửa tiễn khách. Ưng Túc lần nữa thở dài cài lại nút áo ra về.
Liên tục hai tuần sau đó, ngày nào đến phiên thăm khám bệnh của cô thì hắn cũng xuất hiện và lần nào cũng là bị Bảo Vy lạnh lùng tiễn khách. Hôm nay đã là lần thứ bảy hắn đến kêu cô nghe xem tim hắn nói gì. Lần này Bảo Vy không còn mất bình tĩnh như lần đầu, cô cẩn thận khám rất kỹ nhưng kết quả vẫn là mỉm cười nói: “Ông Phan, huyết áp, tim mạch, cân nặng của ông rất bình thường. Mong ông tiếp tục duy trì chế độ ăn uống sinh hoạt điều độ như vậy.”
Ưng Túc nghe xong liền nói: “Tôi vẫn hàng đêm mất ngủ, ăn không thất ngon. Cô kêu tôi duy trì thói quen đó là có ý gì?”
Bảo Vy mắng thầm trong lòng: “Anh lao lực trên giường cả đêm khiến tôi phải mất đến mấy cái đĩa mới ghi xong phim. Giờ đến đây nói không ngủ được. Đúng là mồm mép.”
Ngoài mặt cô vẫn vui vẻ, cười xã giao, giọng ôn hòa: “Ông Phan, dưới góc độ là bác sĩ tôi khuyên ông chuyện gì cũng nên điều độ. Sinh hoạt tình dục cũng như vậy, không nên gắng sức quá.”
“Chết tiệt! Cô ta nói đến chuyện này mà sắc mặt lạnh tanh như vậy. Giống như chuyện mình có quan hệ giường chiếu với phụ nữ khác là điều nghiễm nhiên và không liên quan gì đến cô ta vậy.” Ưng Túc khó chịu nhíu mày nhìn vào gương mặt bình thản tĩnh lặng của Bảo Vy nghĩ thầm.
“Bác sĩ Phương nói rất đúng. Tôi sẽ điều tiết lại bản thân trong chuyện quan hệ nam nữ.” Ưng Túc nói khích lại Bảo Vy, mong sẽ tìm ra chút tức giận trên người cô. Nhưng Bảo Vy trước sau như cũ vẫn giữ vẻ mặt chuyên nghiệp tự tin mỉm cười tiễn khách.
“Đáng ghét! Cô ta một chút cũng không ghen sao?”
Ưng Túc nhìn chầm chầm vào cô một lúc rồi đi ra khỏi phòng. Bảo Vy lạnh lùng đóng cửa. Tiếng đóng cửa nhanh gọn, đanh thép khiến Ưng Túc cảm thấy chưng hửng. Anh như vậy mà thật kiên nhẫn, đến đây đã bảy lần, lần nào Bảo Vy cũng dùng thái độ “tôi với anh không có quan hệ gì” để gặp. Cái cảm giác “vợ mình” coi mình như người dưng nước lã thì ra khó chịu như vậy.
Bảo Vy nghe xong lỗ tai hơi lùng bùng. Cô đứng yên một lát suy nghĩ nhưng thật là nghĩ không ra vì sao hắn lại nói những lời này. Cả đêm qua cô trực đêm, lại gặp ca phẫu thuật dài cho nên đến giờ này não của cô cũng làm việc ì ạch. Cô không nghĩ nhiều chỉ bình thường nói lại một câu mang tính động viên và an ủi của một người thầy thuốc tốt: “Ông Phan, nếu vậy thì tôi khuyên ông nên đến gặp bác sĩ tâm lý hơn là bác sĩ tim mạch như tôi. Nhưng trước hết tôi sẽ đo huyết áp cho ông thì mới có thể chẩn đoán ra bệnh...”
Thấy Bảo Vy nói ra một tràng những thứ không liên quan thì hắn càng thêm tức tối.
“Cô ta là đang không hiểu hay cố tình không hiểu. Thật là tức chết mà!”
Nghĩ đến đây Ưng Túc càng manh động hơn, hai tay anh nắm chặt vai cô kéo đầu cô vào ngực mình, giữ chặt.
“Cô hãy dùng tai và tim của mình nghe xem trái tim tôi muốn nói cái gì.”
Bảo Vy gắn sức nghe vẫn không hiểu hắn muốn nói cái gì, nói chi hiểu được trái tim thình thịch này của hắn muốn nói cái gì. Nhưng mà tư thế thân mật này hình như hơi quá. Cho nên cô liền nhỏ giọng nói: “Ông Phan, tôi đã nghe xong rồi. Phiền ông bỏ tay ra.”
Hắn nghe giọng cô chuyển nhẹ liền nghĩ cô đã ít nhiều hiểu được lời hắn nói cho nên mừng rỡ nói: “Bảo Vy, em đã hiểu tim tôi muốn nói gì rồi sao?”
Bảo Vy liền hắng giọng nói: “Tim của ông nói nó rất khỏe, không cần ở chỗ của tôi gây chuyện. Nếu như ông vì lý do nhớ nhung ai đó mà thấy tim nhói đau thì hãy đến tìm người đó. Đến gặp bác sĩ tim mạch như tôi cũng không có ích.”
Nói xong Bảo Vy cầm áo đưa lại cho Ưng Túc rồi trực tiếp mở cửa tiễn khách. Ưng Túc lần nữa thở dài cài lại nút áo ra về.
Liên tục hai tuần sau đó, ngày nào đến phiên thăm khám bệnh của cô thì hắn cũng xuất hiện và lần nào cũng là bị Bảo Vy lạnh lùng tiễn khách. Hôm nay đã là lần thứ bảy hắn đến kêu cô nghe xem tim hắn nói gì. Lần này Bảo Vy không còn mất bình tĩnh như lần đầu, cô cẩn thận khám rất kỹ nhưng kết quả vẫn là mỉm cười nói: “Ông Phan, huyết áp, tim mạch, cân nặng của ông rất bình thường. Mong ông tiếp tục duy trì chế độ ăn uống sinh hoạt điều độ như vậy.”
Ưng Túc nghe xong liền nói: “Tôi vẫn hàng đêm mất ngủ, ăn không thất ngon. Cô kêu tôi duy trì thói quen đó là có ý gì?”
Bảo Vy mắng thầm trong lòng: “Anh lao lực trên giường cả đêm khiến tôi phải mất đến mấy cái đĩa mới ghi xong phim. Giờ đến đây nói không ngủ được. Đúng là mồm mép.”
Ngoài mặt cô vẫn vui vẻ, cười xã giao, giọng ôn hòa: “Ông Phan, dưới góc độ là bác sĩ tôi khuyên ông chuyện gì cũng nên điều độ. Sinh hoạt tình dục cũng như vậy, không nên gắng sức quá.”
“Chết tiệt! Cô ta nói đến chuyện này mà sắc mặt lạnh tanh như vậy. Giống như chuyện mình có quan hệ giường chiếu với phụ nữ khác là điều nghiễm nhiên và không liên quan gì đến cô ta vậy.” Ưng Túc khó chịu nhíu mày nhìn vào gương mặt bình thản tĩnh lặng của Bảo Vy nghĩ thầm.
“Bác sĩ Phương nói rất đúng. Tôi sẽ điều tiết lại bản thân trong chuyện quan hệ nam nữ.” Ưng Túc nói khích lại Bảo Vy, mong sẽ tìm ra chút tức giận trên người cô. Nhưng Bảo Vy trước sau như cũ vẫn giữ vẻ mặt chuyên nghiệp tự tin mỉm cười tiễn khách.
“Đáng ghét! Cô ta một chút cũng không ghen sao?”
Ưng Túc nhìn chầm chầm vào cô một lúc rồi đi ra khỏi phòng. Bảo Vy lạnh lùng đóng cửa. Tiếng đóng cửa nhanh gọn, đanh thép khiến Ưng Túc cảm thấy chưng hửng. Anh như vậy mà thật kiên nhẫn, đến đây đã bảy lần, lần nào Bảo Vy cũng dùng thái độ “tôi với anh không có quan hệ gì” để gặp. Cái cảm giác “vợ mình” coi mình như người dưng nước lã thì ra khó chịu như vậy.
Bình luận facebook