Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Nụ hôn giật mình
Bảo Vy quay về bàn làm việc, mắt bắt đầu dán chặt vào máy tính, tay liên tục gõ. Chưa đầy năm phút, cửa phòng cô liền vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
“Thô lỗ như vậy, chắc chắn là hắn rồi.”
Bảo Vy lấy bông nhét hai tai lại, không thèm để ý đến hắn. Chưa đầy hai phút điện thoại của cô liền vang lên, lướt qua màn hình nhìn thấy ba chữ “Ưng cầm thú” thì cô liền ngắt máy.
Ưng Túc không kiên nhẫn nữa liền đẩy cửa xông vào. Bảo Vy ngẩng lên nhìn hắn. Cô không ngờ hắn dám tự ý mở cửa đi vào phòng cô. Bảo Vy nhìn hắn hồi lâu rồi hạ cặp kính xuống, điềm đạm hỏi: “Ông Phan, xin hỏi ông muốn tìm tôi sao?”
Ưng Túc nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm cùng cách xưng hô khách sáo xa lạ của Bảo Vy thì tự nhiên không chịu nổi muốn lao đến hỏi tội cô: “Tại sao vừa nhìn thấy tôi thì kéo màn lại?”
Bảo Vy hơi bất ngờ vì hắn chạy đến đây gõ cửa om sòm, còn gọi điện cho nàng làm như “trời long đất lở” chỉ để hỏi một câu vô vị như vậy.
Bảo Vy vẫn dùng giọng lạnh nhạt đáp:“Ông Phan, đóng màn hay mở màn trong phòng làm việc là ý muốn cá nhân của tôi. Không liên quan gì đến ông cả.”
Hai mắt Ưng Túc bắt đầu đỏ lên có vẻ như rất giận dữ. Anh rủa thầm trong lòng: “Người phụ nữ đáng chết này, chờ cô ta cả tuần không gặp khiến mình khó chịu ngứa ngáy, vừa nhìn thấy cô ta thì cô ta lại kéo màn lại. Còn dám dùng giọng thản nhiên như vậy trả lời mình. Có đáng bị bóp chết hay không?”
Ưng Túc thấy Bảo Vy một thân bình thản, chuyên chú làm việc, hoàn toàn coi anh là không khí thì tự nhiên anh lại phát điên. Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy cô tự nhiên lòng anh bồn chồn không yên, lúc tình cờ nhìn thấy cô bên cửa sổ anh đã vui như bắt được vàng. Vậy mà cô lại lờ anh đi coi như không quen biết.
“Phương Bảo Vy, cô muốn giả vờ không quen biết tôi phải không?” Ưng Túc tức giận lên tiếng, trong giọng nói nộ khí đã rất cao.
Bàn tay Bảo Vy dừng trên bàn phím vài giây rồi ngẩng lên nhìn về phía anh. Gương mặt cô bình thản đến mức lạnh lẽo, từ tốn hỏi: “Ông Phan, tôi không hiểu ông nói gì? Bây giờ là giờ nghỉ trưa của tôi. Xin lỗi, tôi không gặp bệnh nhân giờ này. Có chuyện gì mời ông ra quầy đăng ký.”
Ưng Túc nghe Bảo Vy nói một tràn dài bằng tiếng Mĩ trả lời anh tự nhiên trong lòng anh rất khó chịu. Cô thực sự muốn xóa hết mọi quan hệ với anh hay sao? Ưng Túc băn khoăn hồi lâu liền không nói gì nữa, trực tiếp bước ra phía sau bàn làm việc của Bảo Vy xoay ghế ngồi của cô lại.
Bất ngờ trước một loạt hành động nhanh hơn gió này của anh, Bảo Vy chỉ có thể trợn to mắt nhìn anh, tim bất giác cũng đập nhanh hơn.
Hai bài tay anh đặt trên thành ghế ngồi của Bảo Vy, ánh mắt nóng bỏng nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt chạm thẳng đáy mắt của cô. Qua ánh mắt này, Bảo Vy cảm nhận được điều anh muốn, cô liền quay đầu đi tránh né.
Ưng Túc biết cô không muốn có quan hệ gần gũi với anh nhưng anh không biết bị cái gì thôi thúc khiến anh rất muốn có quan hệ gì đó với cô. Nhất là vào lúc này, khi môi gần môi như vậy.
Anh rất muốn cắn vào cái miệng nói lời lạnh lùng kia một cái để cô xem cô có quen anh hay không? Nghĩ là làm, Ưng Túc liền đưa môi xuống khẽ chạm vào một góc môi cô. Bảo Vy phản ứng được nguy hiểm, liền lấy tay đẩy ngực anh ra. Khi tay vừa chạm vào ngực anh thì cô nghe rõ nhịp tim đập nhanh hơn bình thường của anh. Tay cô hơi rung lên một chút, sau đó dứt khoát đẩy ghế ra phía sau, đứng dậy.
Ưng Túc đang tì tay lên thành ghế, phút chốc mất đà liền níu lấy sau lưng của Bảo Vy. Bàn tay với những ngón tay thon dài chạm vào hai lớp áo nhưng Bảo Vy vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của tay anh. Cô khẽ rùng mình, sóng lưng như có dòng điện chạy vào khiến toàn thân tê dại.
Ưng Túc thuận thế kéo cô vào gần với mình hơn. Tay còn lại nhanh chóng giữ lấy đầu cô. Bảo Vy sợ hãi lần nữa quay mặt đi nhưng Ưng Túc đã đoán trước được cô sẽ hành động như vậy cho nên anh đã nghiêng đầu sang trước để chờ môi cô.
Lúc bảo Vy vừa quay sang thì môi cô đã vừa vặn chạm vào môi anh. Cảm giác chạm môi chỉ trong tích tắc nhưng cũng đủ khiến cô thấy khóe môi hắn rộ lên. Cô vội vàng lùi về nhưng lúc này môi Ưng Túc đã giữ chặt môi cô.
Bảo Vy cố sức rút ra nhưng hắn càng ngậm chặt. Cảm giác đau nhanh chóng truyền tới khiến cô khó chịu, mặt cũng dần ửng đỏ.
“Vì sao mặt mình lại nóng như vậy? Bởi vì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn mình sao? Hay là do hắn đứng gần mình nên mình thấy oi bức? Hay do hắn phà hơi thở vào cổ mình nên mặt mình mới nóng? Chắc là như vậy rồi! Không sai được! Không sai được!”
Bảo Vy rối tinh rối mù với những suy nghĩ đó mà quên mất Ưng Túc đang một bước nữa tiếp cận cô. Hắn bắt đầu đưa lưỡi ra liếm quanh môi cô. Cảm giác trơn ướt trên môi nhanh chóng thức tỉnh đại não của Bảo Vy. Cô đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng Ưng Túc không hề ngừng lại động tác mà càng ngày càng tiến sát người cô hơn. Lưỡi hắn cũng tham lam hơn, hoạt động cũng mạnh mẽ hơn quanh môi cô.
Bảo Vy liên tục ngửa cổ ra phía sau tìm chút không khí để thở nhưng đầu cô đã bị bàn tay hắn chế trụ chắc chắn không thể di chuyển quá phạm vi khống chế của hắn. Bảo Vy đánh liều nhấc chân đạp vào chân hắn nhưng chân hắn như tượng đá vững chắc không chút lay động. Duy chỉ có đôi chân mày vì đau mà nhíu lại chút ít.
“Ưng cầm thú, hắn ta đang hôn mình sao?”
“Không được! Tuyệt đối không để lưỡi hắn càn quét trong miệng mình. Cái lưỡi này đã đi vào bao nhiêu nơi rồi. Cảm giác bẩn thỉu này, mình quyết không nếm thử.”
Nghĩ đến đây, Bảo Vy như có thêm sức mạnh. Cô đưa tay sờ lấy cây bút trên bàn rồi đâm mạnh vào eo Ưng Túc.
Hắn bất ngờ bị nhột hé miệng buông môi cô ra. Bảo Vy tranh thủ cơ hội xô hắn ra, bước nhanh ra phía ngoài, dứt khoát mở cửa tiễn khách.
Ưng Túc thở dài, trong mắt có chút tiếc nuối cùng hụt hẫng. Rõ ràng hắn đã hôn môi cô hơn một phút mà vẫn bị cự tuyệt. Trong khi bình thường phụ nữ không bao giờ qua nổi ba mươi giây khi bị hắn hôn. Công phu này hắn đã luyện bao nhiêu năm vậy mà vẫn thất bại trước cô.
“Bảo Vy, cô là lesbian hay sao?” Ưng Túc tức giận mắng thầm.
Lúc Ưng Túc đưa mắt nhìn sang thì thấy cô đang cầm khăn lau môi mình đến đỏ lên như là bị thứ gì đó bẩn lắm chạm đến. Mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng rất khó chịu. Cô không đợi được hắn bước ra rồi tế nhị lau đi mà trực tiếp lau ngay trước mặt hắn với thái độ kinh tởm.
Ưng Túc cảm thấy bị xúc phạm khi mà Bảo Vy lúc nào cũng xem anh như là virus truyền bệnh. Nếu là người khác dám đối với anh như vậy, anh sẽ lập tức bóp chết kẻ đó nhưng sao đối với cô, anh chỉ thấy tim nhói lên mấy lượt.
Hôm nay khó lắm anh mới có thể ở gần cô, anh muốn nói anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi, anh không muốn ly hôn, anh muốn cô quay về nhà nhưng lời còn chưa nói ra thì anh đã không chịu nổi muốn hôn cô, muốn cô là của anh. Vậy mà Bảo Vy trước sau vẫn là kinh tởm anh như vậy.
Nghĩ đến đây, Ưng Túc lấy tay vuốt ngược tóc, không nói câu nào bước ra khỏi phòng. Bảo Vy tiện tay đóng sầm cửa phòng làm việc lại, khóa chặt.
“Thô lỗ như vậy, chắc chắn là hắn rồi.”
Bảo Vy lấy bông nhét hai tai lại, không thèm để ý đến hắn. Chưa đầy hai phút điện thoại của cô liền vang lên, lướt qua màn hình nhìn thấy ba chữ “Ưng cầm thú” thì cô liền ngắt máy.
Ưng Túc không kiên nhẫn nữa liền đẩy cửa xông vào. Bảo Vy ngẩng lên nhìn hắn. Cô không ngờ hắn dám tự ý mở cửa đi vào phòng cô. Bảo Vy nhìn hắn hồi lâu rồi hạ cặp kính xuống, điềm đạm hỏi: “Ông Phan, xin hỏi ông muốn tìm tôi sao?”
Ưng Túc nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm cùng cách xưng hô khách sáo xa lạ của Bảo Vy thì tự nhiên không chịu nổi muốn lao đến hỏi tội cô: “Tại sao vừa nhìn thấy tôi thì kéo màn lại?”
Bảo Vy hơi bất ngờ vì hắn chạy đến đây gõ cửa om sòm, còn gọi điện cho nàng làm như “trời long đất lở” chỉ để hỏi một câu vô vị như vậy.
Bảo Vy vẫn dùng giọng lạnh nhạt đáp:“Ông Phan, đóng màn hay mở màn trong phòng làm việc là ý muốn cá nhân của tôi. Không liên quan gì đến ông cả.”
Hai mắt Ưng Túc bắt đầu đỏ lên có vẻ như rất giận dữ. Anh rủa thầm trong lòng: “Người phụ nữ đáng chết này, chờ cô ta cả tuần không gặp khiến mình khó chịu ngứa ngáy, vừa nhìn thấy cô ta thì cô ta lại kéo màn lại. Còn dám dùng giọng thản nhiên như vậy trả lời mình. Có đáng bị bóp chết hay không?”
Ưng Túc thấy Bảo Vy một thân bình thản, chuyên chú làm việc, hoàn toàn coi anh là không khí thì tự nhiên anh lại phát điên. Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy cô tự nhiên lòng anh bồn chồn không yên, lúc tình cờ nhìn thấy cô bên cửa sổ anh đã vui như bắt được vàng. Vậy mà cô lại lờ anh đi coi như không quen biết.
“Phương Bảo Vy, cô muốn giả vờ không quen biết tôi phải không?” Ưng Túc tức giận lên tiếng, trong giọng nói nộ khí đã rất cao.
Bàn tay Bảo Vy dừng trên bàn phím vài giây rồi ngẩng lên nhìn về phía anh. Gương mặt cô bình thản đến mức lạnh lẽo, từ tốn hỏi: “Ông Phan, tôi không hiểu ông nói gì? Bây giờ là giờ nghỉ trưa của tôi. Xin lỗi, tôi không gặp bệnh nhân giờ này. Có chuyện gì mời ông ra quầy đăng ký.”
Ưng Túc nghe Bảo Vy nói một tràn dài bằng tiếng Mĩ trả lời anh tự nhiên trong lòng anh rất khó chịu. Cô thực sự muốn xóa hết mọi quan hệ với anh hay sao? Ưng Túc băn khoăn hồi lâu liền không nói gì nữa, trực tiếp bước ra phía sau bàn làm việc của Bảo Vy xoay ghế ngồi của cô lại.
Bất ngờ trước một loạt hành động nhanh hơn gió này của anh, Bảo Vy chỉ có thể trợn to mắt nhìn anh, tim bất giác cũng đập nhanh hơn.
Hai bài tay anh đặt trên thành ghế ngồi của Bảo Vy, ánh mắt nóng bỏng nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt chạm thẳng đáy mắt của cô. Qua ánh mắt này, Bảo Vy cảm nhận được điều anh muốn, cô liền quay đầu đi tránh né.
Ưng Túc biết cô không muốn có quan hệ gần gũi với anh nhưng anh không biết bị cái gì thôi thúc khiến anh rất muốn có quan hệ gì đó với cô. Nhất là vào lúc này, khi môi gần môi như vậy.
Anh rất muốn cắn vào cái miệng nói lời lạnh lùng kia một cái để cô xem cô có quen anh hay không? Nghĩ là làm, Ưng Túc liền đưa môi xuống khẽ chạm vào một góc môi cô. Bảo Vy phản ứng được nguy hiểm, liền lấy tay đẩy ngực anh ra. Khi tay vừa chạm vào ngực anh thì cô nghe rõ nhịp tim đập nhanh hơn bình thường của anh. Tay cô hơi rung lên một chút, sau đó dứt khoát đẩy ghế ra phía sau, đứng dậy.
Ưng Túc đang tì tay lên thành ghế, phút chốc mất đà liền níu lấy sau lưng của Bảo Vy. Bàn tay với những ngón tay thon dài chạm vào hai lớp áo nhưng Bảo Vy vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của tay anh. Cô khẽ rùng mình, sóng lưng như có dòng điện chạy vào khiến toàn thân tê dại.
Ưng Túc thuận thế kéo cô vào gần với mình hơn. Tay còn lại nhanh chóng giữ lấy đầu cô. Bảo Vy sợ hãi lần nữa quay mặt đi nhưng Ưng Túc đã đoán trước được cô sẽ hành động như vậy cho nên anh đã nghiêng đầu sang trước để chờ môi cô.
Lúc bảo Vy vừa quay sang thì môi cô đã vừa vặn chạm vào môi anh. Cảm giác chạm môi chỉ trong tích tắc nhưng cũng đủ khiến cô thấy khóe môi hắn rộ lên. Cô vội vàng lùi về nhưng lúc này môi Ưng Túc đã giữ chặt môi cô.
Bảo Vy cố sức rút ra nhưng hắn càng ngậm chặt. Cảm giác đau nhanh chóng truyền tới khiến cô khó chịu, mặt cũng dần ửng đỏ.
“Vì sao mặt mình lại nóng như vậy? Bởi vì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn mình sao? Hay là do hắn đứng gần mình nên mình thấy oi bức? Hay do hắn phà hơi thở vào cổ mình nên mặt mình mới nóng? Chắc là như vậy rồi! Không sai được! Không sai được!”
Bảo Vy rối tinh rối mù với những suy nghĩ đó mà quên mất Ưng Túc đang một bước nữa tiếp cận cô. Hắn bắt đầu đưa lưỡi ra liếm quanh môi cô. Cảm giác trơn ướt trên môi nhanh chóng thức tỉnh đại não của Bảo Vy. Cô đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng Ưng Túc không hề ngừng lại động tác mà càng ngày càng tiến sát người cô hơn. Lưỡi hắn cũng tham lam hơn, hoạt động cũng mạnh mẽ hơn quanh môi cô.
Bảo Vy liên tục ngửa cổ ra phía sau tìm chút không khí để thở nhưng đầu cô đã bị bàn tay hắn chế trụ chắc chắn không thể di chuyển quá phạm vi khống chế của hắn. Bảo Vy đánh liều nhấc chân đạp vào chân hắn nhưng chân hắn như tượng đá vững chắc không chút lay động. Duy chỉ có đôi chân mày vì đau mà nhíu lại chút ít.
“Ưng cầm thú, hắn ta đang hôn mình sao?”
“Không được! Tuyệt đối không để lưỡi hắn càn quét trong miệng mình. Cái lưỡi này đã đi vào bao nhiêu nơi rồi. Cảm giác bẩn thỉu này, mình quyết không nếm thử.”
Nghĩ đến đây, Bảo Vy như có thêm sức mạnh. Cô đưa tay sờ lấy cây bút trên bàn rồi đâm mạnh vào eo Ưng Túc.
Hắn bất ngờ bị nhột hé miệng buông môi cô ra. Bảo Vy tranh thủ cơ hội xô hắn ra, bước nhanh ra phía ngoài, dứt khoát mở cửa tiễn khách.
Ưng Túc thở dài, trong mắt có chút tiếc nuối cùng hụt hẫng. Rõ ràng hắn đã hôn môi cô hơn một phút mà vẫn bị cự tuyệt. Trong khi bình thường phụ nữ không bao giờ qua nổi ba mươi giây khi bị hắn hôn. Công phu này hắn đã luyện bao nhiêu năm vậy mà vẫn thất bại trước cô.
“Bảo Vy, cô là lesbian hay sao?” Ưng Túc tức giận mắng thầm.
Lúc Ưng Túc đưa mắt nhìn sang thì thấy cô đang cầm khăn lau môi mình đến đỏ lên như là bị thứ gì đó bẩn lắm chạm đến. Mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng rất khó chịu. Cô không đợi được hắn bước ra rồi tế nhị lau đi mà trực tiếp lau ngay trước mặt hắn với thái độ kinh tởm.
Ưng Túc cảm thấy bị xúc phạm khi mà Bảo Vy lúc nào cũng xem anh như là virus truyền bệnh. Nếu là người khác dám đối với anh như vậy, anh sẽ lập tức bóp chết kẻ đó nhưng sao đối với cô, anh chỉ thấy tim nhói lên mấy lượt.
Hôm nay khó lắm anh mới có thể ở gần cô, anh muốn nói anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi, anh không muốn ly hôn, anh muốn cô quay về nhà nhưng lời còn chưa nói ra thì anh đã không chịu nổi muốn hôn cô, muốn cô là của anh. Vậy mà Bảo Vy trước sau vẫn là kinh tởm anh như vậy.
Nghĩ đến đây, Ưng Túc lấy tay vuốt ngược tóc, không nói câu nào bước ra khỏi phòng. Bảo Vy tiện tay đóng sầm cửa phòng làm việc lại, khóa chặt.