Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 - (XV). Thả thính (7)
Iris không phải là người dễ bỏ cuộc, ngược lại Pierre càng tránh cô thì cô càng muốn xuất hiện trước mặt anh. Sáng đầu tuần hôm sau, Iris đến văn phòng khám bệnh của anh rất sớm. Cô đăng ký và ngồi chờ đến lượt mình vào khám nhưng chờ đến gần trưa vẫn không thấy y tá gọi tên mình vào phòng. Cô kiên nhẫn chờ thêm một lúc thì được y tá cho biết bác sĩ Pierre từ chối khám bệnh cho cô và chỉ định sang một bác sĩ khác. Iris liền lắc đầu không đồng ý, cô nôn nóng muốn xông vào phòng nhưng y tá đã chặn cô lại. Iris đành thất thần ngồi bệch xuống ghế chờ cho đến trưa. Lúc này giờ ăn trưa, Pierre mới đủng đỉnh bước ra. Nhìn thấy Iris, anh lạnh lùng đi ngang mà không thèm nhìn cô một cái. Iris giương đôi mắt sững sờ nhìn anh rồi chạy đến kéo tay anh.
“Pierre, chờ em đã.” - Iris kêu lên.
Pierre hít một hơi dài rồi quay lại nhìn Iris, lạnh nhạt nói: “Cô gọi tôi có chuyện gì?”
Iris như vỡ òa, liền nói ra một tràng lớn: “Em đã tìm anh cả ngày hôm qua, tại sao anh rời đi mà không nói. Cả đêm em chờ anh gọi điện lại cho em nhưng em cứ nhìn điện thoại hoài mà không thấy anh đâu. Nói cho em biết đi Pierre. Vì sao chúng ta đang tốt đẹp anh lại lạnh nhạt với em?”
Pierre nghe nhiều câu hỏi của Iris như vậy thì liền nhíu mày. Anh không trả lời bất cứ thắc mắc nào của Iris mà chỉ đơn giản nói ra một câu lạnh như băng: “Cô thấy tôi tránh mặt cô thì cô phải tự hiểu rằng tôi không muốn gặp cô.”
Iris đứng sững người, đưa đôi mắt buồn bã nhìn Pierre hỏi lại: “Vì sao? Hãy cho em một lý do đi.”
Pierre lắc đầu, gạt bàn tay của Iris đang siết chặt cánh tay của mình ra rồi phũ phàng nói: “Không có lý do gì cả. Tôi cảm thấy chán cô rồi.”
Iris lắc đầu như không thể tin vào tai mình. Hai người vừa mới bắt đầu được một ngày mà cô đã phải nghe lời chia tay. Đây rốt cục là chuyện gì? Cô cứ như vậy mà bị đá sao? Cảm giác đau đớn lan tràn trong tim cô, có cái gì mất mát lại như có cái gì hụt hẫng trống rỗng khó nói thành lời.
Iris nhìn bàn tay Pierre lạnh lùng gạt tay mình ra, rồi đau đớn hỏi: “Vì sao lại đối với em như vậy? Em đã làm gì sai? Nói cho em biết đi Pierre. Ngày hôm qua anh vẫn còn hôn em, chúng ta vẫn còn tốt đẹp mà? Tại sao lại bắt em tỉnh mộng sớm như vậy. Em không muốn, em không muốn đâu.”
Pierre nhìn Iris không giữ nổi bình tĩnh quỳ rạp xuống sàn kêu khóc thì lòng anh rất đau. Cảm giác van xin tình yêu và van xin đối phương suy nghĩ lại không phải anh chưa từng trải qua. Anh biết cảm giác này bi lụy và đáng thương đến mức nào. Anh muốn đến ôm cô nhưng rồi lại dặn lòng mình phải cứng rắn. Anh nén nỗi đau trong lòng, không nói gì, nghiến răng chịu đựng rồi quay mặt đi.
Iris nhìn thấy Pierre bỏ đi thì liền nhỏm dậy chạy theo. Cô níu tay anh tiếp tục hứa hẹn: “Pierre đừng đi được không? Đừng rời xa em. Em hứa sẽ ngoan ngoãn. Anh muốn em sửa đổi điều gì em sẽ sửa ngay.”
Không thấy Pierre nói thêm gì, Iris vừa chất vấn vừa van xin: “Pierre, chúng ta chỉ ở bên nhau có một ngày. Vì sao lại chán em nhanh như vậy? Em đã làm gì sai hay anh có gì không thể nói được? Anh nói ra đi có được hay không?”
Pierre thở dài, quay lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Iris, chậm rãi nói: “Cô và tôi không hợp nhau. Giữa chúng ta có quá nhiều điểm khác biệt. Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chơi với cô nữa. Làm ơn quên tôi đi. Rồi sẽ có người khác hợp với cô hơn.”
Iris vô thức lắc đầu, cô đau đớn hỏi: “Không hợp nhau sao? Nhiều điểm khác biệt sao? Nếu vậy tại sao còn hôn tôi?”
Pierre thở dài nói ra một lời rất nhệ: “Chỉ là đùa thôi.”
Iris liền tức giận hét lên: “Pierre, anh dám đùa giỡn tình cảm với tôi sao?”
Những y tá ở gần đó vì tiếng hét của Iris mà quay lại. Họ nhìn thấy Iris liền tranh thủ đưa máy lên chụp. Iris liền hoảng sợ núp phía sau Pierre nhưng anh từ chối che chắn cho cô, lạnh lùng quay lưng nói: “Cô nên giữ hình ảnh và thân phận siêu sao của mình. Để người ta biết được những vụ bê bối tình ái của cô thì không hay đâu.”
Iris sững người nhìn anh, rồi buồn bã nói: “Pierre, anh dám nói tình cảm tôi dành cho anh là “bê bối tình cảm” sao? VÌ sao lại xem thường tình cảm đầu tiên của tôi như vậy? Cả nụ hôn đêm đó, là anh chủ động hôn tôi. Giờ anh không nói lời nào liền đá tôi. Còn bêu tiếng xấu cho tôi. Từ lúc tôi dấn thân vào ngành giải trí tôi chưa từng có tin đồn nào. Nay vì anh tôi lại mất hết danh tiếng. Anh nói coi tôi phải làm sao? Phải làm sao?”
Iris vừa nói vừa níu áo của Pierre, hình ảnh không tự chủ bản thân này nếu lên trang bìa của tạp chí giải trí thì sẽ là hình ảnh xấu nhất của Iris nhưng cô không quan tâm. Gờ phút này cái gì cô cũng không quan tâm. Cô mệt mỏi buông tay rồi thất thểu cầm giỏ bước đi. Pierre nhìn theo bóng lưng cô, nhíu mắt xót xa nhưng không thể làm gì hơn.
“Pierre, chờ em đã.” - Iris kêu lên.
Pierre hít một hơi dài rồi quay lại nhìn Iris, lạnh nhạt nói: “Cô gọi tôi có chuyện gì?”
Iris như vỡ òa, liền nói ra một tràng lớn: “Em đã tìm anh cả ngày hôm qua, tại sao anh rời đi mà không nói. Cả đêm em chờ anh gọi điện lại cho em nhưng em cứ nhìn điện thoại hoài mà không thấy anh đâu. Nói cho em biết đi Pierre. Vì sao chúng ta đang tốt đẹp anh lại lạnh nhạt với em?”
Pierre nghe nhiều câu hỏi của Iris như vậy thì liền nhíu mày. Anh không trả lời bất cứ thắc mắc nào của Iris mà chỉ đơn giản nói ra một câu lạnh như băng: “Cô thấy tôi tránh mặt cô thì cô phải tự hiểu rằng tôi không muốn gặp cô.”
Iris đứng sững người, đưa đôi mắt buồn bã nhìn Pierre hỏi lại: “Vì sao? Hãy cho em một lý do đi.”
Pierre lắc đầu, gạt bàn tay của Iris đang siết chặt cánh tay của mình ra rồi phũ phàng nói: “Không có lý do gì cả. Tôi cảm thấy chán cô rồi.”
Iris lắc đầu như không thể tin vào tai mình. Hai người vừa mới bắt đầu được một ngày mà cô đã phải nghe lời chia tay. Đây rốt cục là chuyện gì? Cô cứ như vậy mà bị đá sao? Cảm giác đau đớn lan tràn trong tim cô, có cái gì mất mát lại như có cái gì hụt hẫng trống rỗng khó nói thành lời.
Iris nhìn bàn tay Pierre lạnh lùng gạt tay mình ra, rồi đau đớn hỏi: “Vì sao lại đối với em như vậy? Em đã làm gì sai? Nói cho em biết đi Pierre. Ngày hôm qua anh vẫn còn hôn em, chúng ta vẫn còn tốt đẹp mà? Tại sao lại bắt em tỉnh mộng sớm như vậy. Em không muốn, em không muốn đâu.”
Pierre nhìn Iris không giữ nổi bình tĩnh quỳ rạp xuống sàn kêu khóc thì lòng anh rất đau. Cảm giác van xin tình yêu và van xin đối phương suy nghĩ lại không phải anh chưa từng trải qua. Anh biết cảm giác này bi lụy và đáng thương đến mức nào. Anh muốn đến ôm cô nhưng rồi lại dặn lòng mình phải cứng rắn. Anh nén nỗi đau trong lòng, không nói gì, nghiến răng chịu đựng rồi quay mặt đi.
Iris nhìn thấy Pierre bỏ đi thì liền nhỏm dậy chạy theo. Cô níu tay anh tiếp tục hứa hẹn: “Pierre đừng đi được không? Đừng rời xa em. Em hứa sẽ ngoan ngoãn. Anh muốn em sửa đổi điều gì em sẽ sửa ngay.”
Không thấy Pierre nói thêm gì, Iris vừa chất vấn vừa van xin: “Pierre, chúng ta chỉ ở bên nhau có một ngày. Vì sao lại chán em nhanh như vậy? Em đã làm gì sai hay anh có gì không thể nói được? Anh nói ra đi có được hay không?”
Pierre thở dài, quay lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Iris, chậm rãi nói: “Cô và tôi không hợp nhau. Giữa chúng ta có quá nhiều điểm khác biệt. Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chơi với cô nữa. Làm ơn quên tôi đi. Rồi sẽ có người khác hợp với cô hơn.”
Iris vô thức lắc đầu, cô đau đớn hỏi: “Không hợp nhau sao? Nhiều điểm khác biệt sao? Nếu vậy tại sao còn hôn tôi?”
Pierre thở dài nói ra một lời rất nhệ: “Chỉ là đùa thôi.”
Iris liền tức giận hét lên: “Pierre, anh dám đùa giỡn tình cảm với tôi sao?”
Những y tá ở gần đó vì tiếng hét của Iris mà quay lại. Họ nhìn thấy Iris liền tranh thủ đưa máy lên chụp. Iris liền hoảng sợ núp phía sau Pierre nhưng anh từ chối che chắn cho cô, lạnh lùng quay lưng nói: “Cô nên giữ hình ảnh và thân phận siêu sao của mình. Để người ta biết được những vụ bê bối tình ái của cô thì không hay đâu.”
Iris sững người nhìn anh, rồi buồn bã nói: “Pierre, anh dám nói tình cảm tôi dành cho anh là “bê bối tình cảm” sao? VÌ sao lại xem thường tình cảm đầu tiên của tôi như vậy? Cả nụ hôn đêm đó, là anh chủ động hôn tôi. Giờ anh không nói lời nào liền đá tôi. Còn bêu tiếng xấu cho tôi. Từ lúc tôi dấn thân vào ngành giải trí tôi chưa từng có tin đồn nào. Nay vì anh tôi lại mất hết danh tiếng. Anh nói coi tôi phải làm sao? Phải làm sao?”
Iris vừa nói vừa níu áo của Pierre, hình ảnh không tự chủ bản thân này nếu lên trang bìa của tạp chí giải trí thì sẽ là hình ảnh xấu nhất của Iris nhưng cô không quan tâm. Gờ phút này cái gì cô cũng không quan tâm. Cô mệt mỏi buông tay rồi thất thểu cầm giỏ bước đi. Pierre nhìn theo bóng lưng cô, nhíu mắt xót xa nhưng không thể làm gì hơn.