Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 91
Trước khi đến Trần Dương đã chuẩn bị tâm lý rồi, khi anh tiến vào đất của tộc mèo yêu đã nghĩ đến cùng lắm thì đời này sẽ theo An Niên làm một đôi mèo con việc đời không hay.
Vì vậy lúc này bỗng nhiên bị biến thành mèo, mặc dù có chút đột ngột nhưng lại không hề có chút kinh hoảng, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi đó, Trần Dương cử động bốn cái móng vuốt còn chưa quen lắm chạy đuổi theo phương hướng An Niên chạy đi.
Mắt mèo có công năng nhìn được ban đêm, coi như là trong hang động sáng lờ mờ thì chỉ mượn ánh sáng hơi yếu của đom đóm Trần Dương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng lạ kỳ.
Đây là một cái hang động hẹp dài, cũng may hang động không có chỗ rẽ, vì vậy dù cho vừa rồi An Niên thoát khỏi tầm mắt của anh thì Trần Dương cũng có thể nắm bắt chuẩn xác phương hướng cô chạy đi.
Trần Dương không ngừng chạy về phía trước, anh không biết rằng tốc độ đuổi theo khi bản thân trong hình dạng mèo rất nhanh. Sau khi cảm thấy mình chạy một đoạn đường rất dài rất dài, cuối cùng thấy được một đường sáng trong bóng đêm.
Đã ra khỏi cửa.
Trần Dương kích động, Trần Dương đã dần dần học được cách nên làm sao để chạy lẹ khi ở trong hình dạng của một con mèo, phấn khích nhảy phốc ra khỏi miệng vòng tròn ánh sáng.
Trong không khí đều là hơi thở cỏ xanh, trên người ướt sũng bám rất nhiều nước, Trần Dương biết thế này là anh đã nhào vào trong bụi cỏ, bị sương đêm dính lên người.
Gần như theo bản năng đấy, anh lắc người vung vẩy nước đi, trong nháy mắt đống nước dán chặt bộ lông nhẹ đi rất nhiều, cảm giác dinh dính cũng giảm bớt rất nhiều. Trần Dương dễ chịu hơn một tí, lại đi về phía trước vài bước, ai ngờ anh chỉ mới động nhẹ thì một đống giọt sương mới lại rơi xuống dưới.
Ài… Xem ra làm một con mèo cũng rất khó khăn ha.
Trần Dương có chút bất đắc dĩ, cái đầu nghênh nghênh lên, nhưng mà tầm mắt lại bị bụi cỏ rậm rạp che hết bảy tám phần, trước mắt ngoại trừ thảo mộc biến thành cao lớn dị thường ra thì cũng chỉ có đom đóm bay đầy trời bị anh hù dọa nữa thôi.
Khoan hãy nói, từ góc độ này nhìn thế giới, vừa mới lạ lại duy mỹ. Trần Dương ngây người một lát, sau đó nghĩ tìm An Niên đến cùng đi xem.
An Niên đâu? Trần Dương chạy chạy trong bụi cỏ, anh muốn tìm kiếm tung tích An Niên, nhưng mà cái vùng khe núi này đối với Trần Dương biến thành mèo thật sự là quá lớn. Vả lại anh mới biến thành mèo, không hiểu cách vận dụng năng lực mèo đi tìm đồ vật, vì vậy chỉ có thể chạy lung tung ở trong núi, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng.
Tiếng kêu meo meo quanh quẩn trong toàn bộ khe núi.
“Meo meo?”
Cuối cùng, Trần Dương đã nghe được hồi âm, anh mừng rỡ chạy tới, sau đó gặp được một con mèo mun trong một bụi cỏ.
“Meo meo meo.” Em làm anh tìm rất lâu, về sau không cho phép chạy lung tung nữa, biết không?
Trần Dương tìm hơn nửa ngày cuối cùng đã tìm ra An Niên rồi, không nhịn được bắt đầu dặn dò. Giờ đây anh cũng là mèo, không có cách nào ôm An Niên vào trong lòng giống trước kia.
Nhưng mà anh meo meo meo nói liên miên cằn nhằn cả buổi, trong lòng có một đống hoạt động tâm lý lớn, nhưng mà mèo mun trước mặt nào nghe hiểu được, khó hiểu liếc nhìn con mèo đực hết sức om sòm trước mặt, sau đó quay người nhảy nhót đi mất.
“Meo meo?” An Niên?
Trần Dương vội vàng đuổi theo, anh đuổi theo bóng dáng An Niên, cùng tới phía trước một tảng đá lớn, sau đó cả người mèo đều không ổn.
Hai An Niên? Không đúng, là có hai con mèo, vậy con nào mới là An Niên đây?
Tầm mắt Trần Dương đặt một nơi, phía trên hòn đá lớn kia được ánh trăng chiếu tỏa cực kỳ sáng ngời, hai con mèo mun đang nằm sấp cuộn người ở đó.
Không sao cả.
Sau cơn khiếp sợ, Trần Dương tỉnh táo lại rất nhanh, trước khi đến anh đã vì phòng ngừa An Niên đi lạc khiến mình không tìm thấy cô nên đã sớm đeo cho An Niên thẻ mèo đặc chế. Anh chỉ cần đi qua xem trên người con mèo nào có thẻ mèo, con mèo đó chính là An Niên của anh.
Trần Dương muốn lên trên hòn đá lớn, vì vậy sau khi anh chạy lấy đà một đoạn rồi nhắm ngay tảng đá cao hơn anh hiện tại gấp năm lần mà nhảy lên.
“Bịch meo…”
Đầu Trần Dương đâm vào rìa hòn đá, bị bắn trở về, choáng váng.
Trần Dương đau tới nhe răng trợn mắt lăn trên mặt đất vài vòng, ảo não dùng chân trước ôm đầu nằm bất động.
Không phải đều nói sức bật của mèo mạnh lắm sao? Đau chết anh rồi.
“Meo meo?” Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu ghé vào lỗ tai anh vang lên.
An Niên? Trần Dương kích động ngẩng đầu, quả nhiên thấy một mèo mun ngồi xổm trước mắt anh, một đôi mắt mèo to to nhìn chằm chằm anh, khoảng cách hai con mèo gần như là mặt dán mặt. Trần Dương vội vàng nhìn cổ mèo mun, một cái dây xích màu bạc lòe lòe tỏa sáng dưới lông đen.
“Meo meo?” An Niên?
Trần Dương mừng rỡ hô.
Hình như An Niên nghe hiểu, cô cúi đầu sáp lại gần, duỗi ra đầu lưỡi trắng nõn, nhẹ nhàng liếm chỗ vết thương Trần Dương mới bị đụng một lúc.
“Meo meo meo.” Anh không sao.
Trần Dương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp tràn trề, mặc kệ An Niên còn nhớ mình hay không, nhưng chỉ cần mình bị thương, An Niên sẽ lập tức giúp mình chữa thương như vậy.
“Meo meo?”
Sau một hồi lâu liếm láp, có lẽ mèo mun cảm thấy liếm đủ rồi, vì vậy ngừng động tác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Dương.
“Meo meo meo.” Không đau, tốt hơn nhiều rồi.
Trần Dương bỗng nảy ra một ý, sáp lại gần, cũng liếm An Niên, sau đó… miệng toàn là lông.
“Meo.” Hình như mèo mun rất ưa thích được liếm lông, thoải mái đến mức cứ kêu meo meo, hơn nữa dựa theo tinh thần “có đến không có lại là vô lễ”, nên cũng liếm lại Trần Dương.
Vì vậy hai con mèo đen cứ em liếm một cái anh liếm một cái liếm tới liếm lui, mãi đến khi Trần Dương cảm thấy đuôi của mình hình như bị cái gì cắn.
Trần Dương bị đau, phản xạ có điều kiện xoay người, sau đó lại nhìn thấy một con mèo đen.
“Meo meo meo.” Tránh ra, không được cắn đuôi của tôi.
Ai cũng nói cái đuôi mèo là bộ phận nhạy cảm nhất trên thân mèo, hôm nay Trần Dương bị cắn mới xem như biết rõ rốt cuộc nhạy cảm bao nhiêu, suýt chút nữa là xù lông luôn rồi.
“Meo meo?” Mèo đen bị Trần Dương hung dữ, hình như cũng không cảm nhận được tâm trạng Trần Dương, nó lười biếng duỗi người, rồi sau đó bỗng nhiên lắc lư, bắt đầu vẩy khô giọt sương trên thân.
“Đinh đinh đang đang.”
Tiếng va chạm của kim loại rất nhỏ vang lên, Trần Dương bị âm thanh này hấp dẫn, nhìn kỹ lại, sau đó anh phát hiện trên cổ con mèo đen trước mắt này cũng có một cái dây xích quen thuộc.
Tại sao lại như vậy?!
Trần Dương hoảng lên, quay đầu nhìn con mèo vừa cùng anh liếm lông cho nhau, không sai, trên cổ có thẻ mèo. Sau đó anh quay đầu lại nhìn con mèo đen cắn cái đuôi anh, trên cổ cũng có thẻ mèo.
Sao đều có thẻ mèo, thế con nào là An Niên?
Chẳng lẽ con mèo mình liếm qua liếm lại cả buổi không phải An Niên? Trần Dương lập tức tái hết mặt mày, liếm mèo nhà khác có tính là “ăn vụng” không…?
“Meo!” Trần Dương duỗi ra móng vuốt gảy thẻ mèo trên cổ con mèo trước mắt này, nhìn kỹ chữ phía trên, xác nhận bên trên quả thực có viết số điện thoại và tên của mình. Vừa muốn thở phào thì suy nghĩ lại, quay sang gảy thẻ mèo của con mèo đen cắn đuôi anh, sau đó phát hiện chữ ghi bên trên cũng tên và số điện thoại của anh.
Xảy ra chuyện gì vậy? Hai cái thẻ mèo giống nhau? Không phải chứ, thẻ mèo này là hàng đặt đấy, hơn nữa anh cũng chỉ đặt hàng một cái, không có khả năng sẽ xuất hiện hai cái giống như đúc được.
“Meo.” Mèo phía trước bỗng nhiên kêu một tiếng, dường như đang gọi Trần Dương.
“Meo meo.” Mèo đen cắn đuôi anh cũng đang kêu to, đều đang gọi Trần Dương.
“…” Trần Dương chết não rồi, rốt cuộc giữa bọn mày ai mới là An Niên.
“Meo meo meo.”
“Meo meo meo.”
Bỗng nhiên, trong núi quanh quẩn một vùng tiếng mèo kêu liên tiếp, dường như trong bụi cỏ bốn phía đều ẩn núp vô số mèo đen và chúng cùng kêu lên.
Tại sao trong khe núi có thể có nhiều mèo như vậy? Rõ ràng vừa rồi anh tìm An Niên đã chạy hơn nửa cái khe núi nhưng một con mèo cũng không thấy đâu, sao ngay thời điểm này bỗng nhiên xuất hiện nhiều mèo như vậy chứ?
Tiếng mèo kêu vẫn còn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nhiều, tiếng kêu lấy vị trí Trần Dương làm trung tâm không ngừng tụ lại, cho đến khi vài chục con mèo đen đeo cùng một cái thẻ mèo, vả lại hình thể lớn nhỏ giống nhau như đúc vây quanh Trần Dương, Trần Dương hoàn toàn suy sụp.
“Meo.” Đám mèo đen chỉnh tề nhìn về phía Trần Dương, vô số đôi đồng tử mèo màu vàng to to lít nhít nhìn chăm chú vào anh, khiến da đầu Trần Dương không kiềm được run lên.
Trần Dương tuyệt vọng gục xuống, chuyện anh e ngại nhất rốt cuộc vẫn xảy ra, An Niên nhà anh núp ở trong đống mèo, anh không phân biệt nổi rồi.
“Meo meo meo.” Song, có vẻ đám mèo rất ưa thích Trần Dương, bọn chúng lên một loạt, đứa cắn cái đuôi, kẻ kéo lỗ tai, Trần Dương bị đùa giỡn thực sự như là “sống không còn gì luyến lưu”. Nhưng hết lần này tới lần khác không xác định được con nào mới là An Niên, lại không dám phản kháng, chỉ có thể nằm sải lai trên đất giả chết.
Trần Dương bị hành hạ cả đêm khó khăn vượt qua đêm thứ nhất, nghênh đón vầng sáng từ tia nắng ban mai, anh kiên cường đứng lên. Anh run rẩy bò lên trên hòn đá mà tối hôm qua anh không thể leo lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống một vùng khe núi được mặt trời chiếu sáng, đồng thời càng thêm thấy rõ rành rành đám mèo chạy qua chạy lại lẩn trốn trong khe núi.
Chằng chịt, đâu đâu cũng có, đám mèo đó có kích cỡ giống An Niên như đúc.
Mặc dù Trần Dương chưa từng đi nghiệm chứng, nhưng mà chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được đám mèo khắp khe núi này trừ anh ra, đoán chừng tất cả đều là mèo cái. Như vậy cũng tốt, tránh cho anh lợi dụng mánh khóe, dùng giới tính khác nhau phân biệt thật giả.
Trước kia An Niên đã nói với anh vùng đất tộc mèo yêu chỉ có một con mèo là cô, tối hôm qua khi anh đi vào cũng không nghe được những tiếng mèo kêu khác trong khe núi. Nhưng sao từ sau khi mình đi ra khỏi vùng màn sáng lại vô duyên vô cớ có thêm nhiều mèo như vậy chứ? Hơn nữa mỗi một con mèo đều giống An Niên như đúc, hơn nữa còn mang thẻ mèo đặt làm của anh cho An Niên?
Chẳng lẽ…
Một loại phỏng đoán dần dần thành hình trong não Trần Dương: Mấu chốt cởi bỏ nguyền rủa của An Niên là tìm ra An Niên chân chính trong đàn mèo khắp khe núi này sao?
Loại ý nghĩ này mới vừa ra đời, một loại ý cảnh huyền diệu cũng đồng thời đang hiện ra trong đầu Trần Dương, sau cơn choáng váng ngắn ngủi, trong đầu Trần Dương bỗng nhiên có thêm một tin tức.
Trước lúc mặt trời lặn, tìm ra con mèo ràng buộc sâu nhất với anh, cùng nhau trở lại trong màn sáng.
Trước lúc mặt trời lặn? Trần Dương đang ngẩng đầu nhìn mặt trời mới lên trước, sau đó lại đi xem vùng màn sáng tản ra ánh sáng linh óng ánh trong động, đầu óc lập tức nhanh chóng phân tích tình hình.
Miêu Miêu đã từng nói qua, nếu như mình không thể phá bỏ lời nguyền rủa của An Niên, như vậy mình cũng sẽ biến thành một con mèo bình thường. Nói cách khác, trước lúc mặt trời lặn nếu như mình không thể tìm ra An Niên, hơn nữa dẫn An Niên đến vùng màn sáng thì nhân tính còn sót lại của mình lúc này cũng sẽ theo đó tiêu tán.
Trong khe núi liếc mắt là có hơn một trăm con mèo, hơn nữa mỗi một con đều giống nhau như đúc. Tuy rằng anh biết rõ trong đó chỉ có một con mèo là thật, những con khác đều là vùng đất tộc mèo yêu tạo thành ảo giác, nhưng mà qua một đêm bị đám mèo tàn phá tập thể, với xúc cảm chân thật này, Trần Dương hoàn toàn không có cách nào phân biệt được con nào là thật, con nào là giả.
Làm sao bây giờ?
Trần Dương buồn bực muốn túm tóc, nhưng mà vuốt mèo lại không nâng lên tới, cuối cùng chỉ có thể hung hăng mài móng vuốt trên tảng đá. Mặc kệ, kéo từng con vào đi, dùng phương pháp loại trừ.
Đưa ra quyết định xong, Trần Dương nhảy khỏi hòn đá, bốn móng vuốt cùng chạy như bay về phía mảnh màn sáng trong động. Sau đó tìm một con mèo đen cách anh gần nhất ở xung quanh màn sáng, bước lên dùng vuốt đè lại cái đuôi nó, sau đó dùng miệng cắn, kéo lấy con mèo đen hoảng sợ kêu meo meo suốt đi về phía màn sáng.
Con mèo đen hoảng sợ cào thảm cỏ, giãy giụa không ngừng, móng vuốt bén nhọn cào ra bốn đường vết cào thật dài trên mặt đất, nhưng mà Trần Dương vẫn nhẫn tâm kéo đi đi về phía trước.
Thấy mèo đen sợ hãi như vậy thật ra Trần Dương cũng đau lòng, nhưng lúc này anh và An Niên đã không có cách nào kết nối, anh chỉ có thể dùng phương pháp này. Vì vậy chịu đựng đau lòng, Trần Dương nài ép lôi kéo con mèo đen này tới trước màn sáng.
Đang chuẩn bị kéo vào liền một mạch thì màn sáng bỗng nhiên chấn động, đồng thời trong đầu Trần Dương sinh ra một tin cảnh cáo: Chỉ có một cơ hội tiến vào màn sáng.
Trần Dương lập tức cứng đờ, miệng thả lỏng, con mèo đen bị anh kéo đi cả một đường được tự do, chỉ chớp mắt một cái đã chui vào trong bụi cỏ, biến mất.
Chỉ có một cơ hội tiến vào màn sáng, nói cách khác, anh chỉ có thể ở bên ngoài xác định xem đâu là An Niên trước rồi mang vào màn sáng mới có hiệu quả?
Vì vậy…
Mình chỉ có thể dùng mắt thường để phân biệt xem con nào là An Niên trong hơn một trăm con mèo giống như đúc?
Trần Dương hoàn toàn trợn tròn mắt, những con mèo này là tộc mèo yêu dựa theo dáng vẻ của An Niên sao chép không hề khác biệt, hơn nữa lúc này An Niên hoàn toàn là một con mèo bình thường, mình hoàn toàn không có cách thông qua ngôn ngữ hoặc là hành vi kích thích An Niên để tiến hành phân biệt.
Như vậy cũng tốt hơn so với ném một hạt gạo vào trong thùng gạo, sau đó khuấy lên rồi hỏi anh hạt nào là hạt mới ném vào.
Trần Dương ngồi xổm trước màn sáng, anh quan sát đám mèo hoạt bát hiếu động khắp khe núi, chúng nó có con đang đuổi theo cắn cái đuôi của mình, có con đang nhảy lên bắt bướm, có con trong bụi cỏ gọi tới gọi lui rượt đuổi lẫn nhau, có con dứt khoát tìm nơi có ánh mặt trời ấm áp ngủ nướng.
Đừng nói tìm được An Niên bên trong chúng nó, ngay cả con mèo vừa rồi chạy đi thì giờ nó có quay lại anh cũng không có thể xác định trong đó có phải là con mèo đó nữa hay không.
Thảo nào Miêu Miêu nói xác suất phá bỏ lời nguyền rủa rất thấp, cái này hoàn toàn là không có khả năng.
Chẳng qua, tuy rằng cơ hội thành công rất xa vời, nhưng Trần Dương cũng không phải loại người ngay cả thử một chút cũng không dám. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, Trần Dương cũng quyết định anh muốn trước khi mặt trời lặn kéo một con mèo tiến vào màn sáng.
Nhưng còn hiện tại?
Trần Dương quay người chạy tới bên khe núi kia, rất nhanh, anh đã phát hiện ba lô mình mang đến trong bụi cỏ. Trần Dương dùng hàm răng của mình kéo khóa kéo ra, sau đó moi, kéo túi nhựa bên trong ra.
Trong túi nhựa là quần áo, là quần áo Trần Dương chuẩn bị cho An Niên lúc biến về hình người.
Trần Dương chui vào trong túi nhựa cắn một góc quần áo kéo ra bên ngoài, sau đó đẩy ra một cái áo lông. Cái áo lông này là Tiểu Vệ đưa cho An Niên, Trần Dương biết An Niên sợ nóng, vì vậy mang theo cả cái áo lông này. Nhưng mà hiện giờ cái áo lông này lại có tác dụng khác, Trần Dương kéo áo lông chạy vào trong bụi cỏ, sau đó dùng móng vuốt và hàm răng cắn sợi vải của áo lông, kéo ra một chuỗi len sợi dài.
Trần Dương cắn đống len sợi này, chạy đến trước mặt một con mèo gần nhất, sau đó mắt đối mắt, vô cùng chăm chú hỏi: “Em là An Niên sao?”
“Meo meo?” Mèo đen khó hiểu nghiêng đầu.
Trần Dương nhìn chăm chú năm giây, xác định không có cảm ứng đặc biệt bèn cắn đứt một đoạn sợi len, quấn lên chân trước của con mèo này. Thế này, dù thế nào cũng sẽ không mông lung nữa rồi.
Hỏi xong một con, Trần Dương lại đi tìm con tiếp theo, sau đó lặp lại, hỏi hết con này đến con nọ. Trần Dương biết phương pháp này của mình vô cùng ngu ngốc, bởi vì An Niên đã không có tình cảm, hoàn toàn không thể đáp lại câu hỏi của anh, nhưng mà Trần Dương lại chỉ có thể nghĩ được phương pháp này.
Anh nhất định phải đối mặt tiếp xúc với mỗi một con mèo, như vậy anh có thể bảo đảm mình và An Niên gặp nhau mặt đối mặt.
Theo đó, Trần Dương cũng tin tưởng vững chắc rằng khi gặp An Niên trong lòng của anh nhất định sẽ có cảm ứng.
Trần Dương đã bị biến thành mèo kéo món đồ len sợi, tìm kiếm từng một con mèo đến một con mèo khác, sau đó cột sợi len lên một con mèo này tới một con mèo khác, mãi cho đến khi ánh sáng dần tối, ráng mây đầy trời.
Mặt trời sắp lặn rồi sao?
Trần Dương quay đầu, nhìn mặt trời thiêu đốt bên cạnh, một cảm giác bất lực lan tràn khắp người anh.
Đối diện với mèo đen buộc đầy sợi len bốn phía, Trần Dương bất lực hỏi: “An Niên, em ở đâu?”
Anh nhớ kỹ mình đã cột tổng cộng một trăm năm mươi sáu cái chân trước của mấy con mèo đen, nhưng mà mỗi một con mèo đen đều được tự do hoạt động nên bây giờ xung quanh Trần Dương đều là mèo đen cột sợi len, anh không biết thật sâu trong bụi cỏ còn có con mèo mà mình không có tìm được hay không. Hoặc có thể nói anh đã gặp An Niên, chỉ là anh không nhận ra?
Những con mèo khắp khe núi không có phiền não như Trần Dương, chúng nó vẫn đang đùa nghịch bốn phía, vui vẻ chơi đùa, tốp năm tốp ba con mèo cùng nhau kêu lên.
Bỗng nhiên, một con mèo đen trên chân không có sợi len trong đó phát hiện mình khác biệt, nó tò mò tiến đến bên chân mèo con khác, quan sát con mèo khác có sợi len nhưng mình không có: “Meo meo?”
Vì sao tôi không có.
Con mèo đen duỗi chân trước ra đụng đụng sợi len đó, một cảm giác mát mẻ đi theo móng vuốt sũng nước lan ra cả người, cảm giác mát mẻ này còn thoải mái dễ chịu hơn gió mát quét qua khi trời chạng vạng, khiến nó thoải mái nheo lại ánh mắt.
“Vù…”
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh ngủ say bị cảm giác mát này làm thức tỉnh, ngay tại thời điểm này một ý thức gần như biến mất toàn bộ thức tỉnh một lần nữa.
Lúc này, Trần Dương khó lắm mới tìm được một con mèo chưa buộc sợi len, lúc này đây, anh cắn một đoạn sợi len đi tới, bởi vì thời gian còn lại của anh có lẽ cũng chưa đủ để anh tìm con mèo thứ hai nữa.
“Meo meo meo.” Em là An Niên sao?
“Meo meo?” Con mèo đen không hiểu nghiêng nghiêng đầu, sau đó nó thấy được sợi len trong miệng con mèo đực trước mắt, mắt lập tức sáng lên, há mồm muốn đoạt lấy.
Trần Dương không có nhả ra, anh nhìn chằm chằm con mèo đen này, không bỏ cuộc hỏi lại lần nữa: “Em là An Niên sao?”
“Meo meo meo.” Buông ra, buông ra, sợi len của tôi.
An Niên? Ý thức kia lại tỉnh táo hơn vài phần: Giọng nói này rất quen thuộc, là bố đang gọi mẹ sao?
“Bố?” Tiểu Vệ suy yếu mắt mở không lên, nhưng mà hình như cậu ấy đã nghe được tiếng của bố.
Trần Dương cứng đờ, đôi mắt tuyệt vọng lập tức bắn ra hào quang không thể tin.
“Meo meo.” Tiểu Vệ?
“Bố.”
Tuy rằng Tiểu Vệ không nhìn thấy, nhưng mà cậu ấy nghe được tiếng bố gọi cậu ấy rồi, cậu ấy mừng rỡ đáp lại. Trần Dương thả lỏng miệng, bé mèo đen cướp được sợi len, lập tức mừng vui kêu meo meo suốt. Trần Dương cũng rất mừng, anh bổ nhào qua, đè con mèo đen đang vui sướng dưới người, sau đó há miệng cắn cái cổ, cố hết sức chạy về phía màn sáng.
Trước khi một tia sáng cuối cùng biến mất, anh ngậm con mèo đen kia vọt vào trong màn sáng.
Trước khi đến Trần Dương đã chuẩn bị tâm lý rồi, khi anh tiến vào đất của tộc mèo yêu đã nghĩ đến cùng lắm thì đời này sẽ theo An Niên làm một đôi mèo con việc đời không hay.
Vì vậy lúc này bỗng nhiên bị biến thành mèo, mặc dù có chút đột ngột nhưng lại không hề có chút kinh hoảng, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi đó, Trần Dương cử động bốn cái móng vuốt còn chưa quen lắm chạy đuổi theo phương hướng An Niên chạy đi.
Mắt mèo có công năng nhìn được ban đêm, coi như là trong hang động sáng lờ mờ thì chỉ mượn ánh sáng hơi yếu của đom đóm Trần Dương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng lạ kỳ.
Đây là một cái hang động hẹp dài, cũng may hang động không có chỗ rẽ, vì vậy dù cho vừa rồi An Niên thoát khỏi tầm mắt của anh thì Trần Dương cũng có thể nắm bắt chuẩn xác phương hướng cô chạy đi.
Trần Dương không ngừng chạy về phía trước, anh không biết rằng tốc độ đuổi theo khi bản thân trong hình dạng mèo rất nhanh. Sau khi cảm thấy mình chạy một đoạn đường rất dài rất dài, cuối cùng thấy được một đường sáng trong bóng đêm.
Đã ra khỏi cửa.
Trần Dương kích động, Trần Dương đã dần dần học được cách nên làm sao để chạy lẹ khi ở trong hình dạng của một con mèo, phấn khích nhảy phốc ra khỏi miệng vòng tròn ánh sáng.
Trong không khí đều là hơi thở cỏ xanh, trên người ướt sũng bám rất nhiều nước, Trần Dương biết thế này là anh đã nhào vào trong bụi cỏ, bị sương đêm dính lên người.
Gần như theo bản năng đấy, anh lắc người vung vẩy nước đi, trong nháy mắt đống nước dán chặt bộ lông nhẹ đi rất nhiều, cảm giác dinh dính cũng giảm bớt rất nhiều. Trần Dương dễ chịu hơn một tí, lại đi về phía trước vài bước, ai ngờ anh chỉ mới động nhẹ thì một đống giọt sương mới lại rơi xuống dưới.
Ài… Xem ra làm một con mèo cũng rất khó khăn ha.
Trần Dương có chút bất đắc dĩ, cái đầu nghênh nghênh lên, nhưng mà tầm mắt lại bị bụi cỏ rậm rạp che hết bảy tám phần, trước mắt ngoại trừ thảo mộc biến thành cao lớn dị thường ra thì cũng chỉ có đom đóm bay đầy trời bị anh hù dọa nữa thôi.
Khoan hãy nói, từ góc độ này nhìn thế giới, vừa mới lạ lại duy mỹ. Trần Dương ngây người một lát, sau đó nghĩ tìm An Niên đến cùng đi xem.
An Niên đâu? Trần Dương chạy chạy trong bụi cỏ, anh muốn tìm kiếm tung tích An Niên, nhưng mà cái vùng khe núi này đối với Trần Dương biến thành mèo thật sự là quá lớn. Vả lại anh mới biến thành mèo, không hiểu cách vận dụng năng lực mèo đi tìm đồ vật, vì vậy chỉ có thể chạy lung tung ở trong núi, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng.
Tiếng kêu meo meo quanh quẩn trong toàn bộ khe núi.
“Meo meo?”
Cuối cùng, Trần Dương đã nghe được hồi âm, anh mừng rỡ chạy tới, sau đó gặp được một con mèo mun trong một bụi cỏ.
“Meo meo meo.” Em làm anh tìm rất lâu, về sau không cho phép chạy lung tung nữa, biết không?
Trần Dương tìm hơn nửa ngày cuối cùng đã tìm ra An Niên rồi, không nhịn được bắt đầu dặn dò. Giờ đây anh cũng là mèo, không có cách nào ôm An Niên vào trong lòng giống trước kia.
Nhưng mà anh meo meo meo nói liên miên cằn nhằn cả buổi, trong lòng có một đống hoạt động tâm lý lớn, nhưng mà mèo mun trước mặt nào nghe hiểu được, khó hiểu liếc nhìn con mèo đực hết sức om sòm trước mặt, sau đó quay người nhảy nhót đi mất.
“Meo meo?” An Niên?
Trần Dương vội vàng đuổi theo, anh đuổi theo bóng dáng An Niên, cùng tới phía trước một tảng đá lớn, sau đó cả người mèo đều không ổn.
Hai An Niên? Không đúng, là có hai con mèo, vậy con nào mới là An Niên đây?
Tầm mắt Trần Dương đặt một nơi, phía trên hòn đá lớn kia được ánh trăng chiếu tỏa cực kỳ sáng ngời, hai con mèo mun đang nằm sấp cuộn người ở đó.
Không sao cả.
Sau cơn khiếp sợ, Trần Dương tỉnh táo lại rất nhanh, trước khi đến anh đã vì phòng ngừa An Niên đi lạc khiến mình không tìm thấy cô nên đã sớm đeo cho An Niên thẻ mèo đặc chế. Anh chỉ cần đi qua xem trên người con mèo nào có thẻ mèo, con mèo đó chính là An Niên của anh.
Trần Dương muốn lên trên hòn đá lớn, vì vậy sau khi anh chạy lấy đà một đoạn rồi nhắm ngay tảng đá cao hơn anh hiện tại gấp năm lần mà nhảy lên.
“Bịch meo…”
Đầu Trần Dương đâm vào rìa hòn đá, bị bắn trở về, choáng váng.
Trần Dương đau tới nhe răng trợn mắt lăn trên mặt đất vài vòng, ảo não dùng chân trước ôm đầu nằm bất động.
Không phải đều nói sức bật của mèo mạnh lắm sao? Đau chết anh rồi.
“Meo meo?” Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu ghé vào lỗ tai anh vang lên.
An Niên? Trần Dương kích động ngẩng đầu, quả nhiên thấy một mèo mun ngồi xổm trước mắt anh, một đôi mắt mèo to to nhìn chằm chằm anh, khoảng cách hai con mèo gần như là mặt dán mặt. Trần Dương vội vàng nhìn cổ mèo mun, một cái dây xích màu bạc lòe lòe tỏa sáng dưới lông đen.
“Meo meo?” An Niên?
Trần Dương mừng rỡ hô.
Hình như An Niên nghe hiểu, cô cúi đầu sáp lại gần, duỗi ra đầu lưỡi trắng nõn, nhẹ nhàng liếm chỗ vết thương Trần Dương mới bị đụng một lúc.
“Meo meo meo.” Anh không sao.
Trần Dương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp tràn trề, mặc kệ An Niên còn nhớ mình hay không, nhưng chỉ cần mình bị thương, An Niên sẽ lập tức giúp mình chữa thương như vậy.
“Meo meo?”
Sau một hồi lâu liếm láp, có lẽ mèo mun cảm thấy liếm đủ rồi, vì vậy ngừng động tác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Dương.
“Meo meo meo.” Không đau, tốt hơn nhiều rồi.
Trần Dương bỗng nảy ra một ý, sáp lại gần, cũng liếm An Niên, sau đó… miệng toàn là lông.
“Meo.” Hình như mèo mun rất ưa thích được liếm lông, thoải mái đến mức cứ kêu meo meo, hơn nữa dựa theo tinh thần “có đến không có lại là vô lễ”, nên cũng liếm lại Trần Dương.
Vì vậy hai con mèo đen cứ em liếm một cái anh liếm một cái liếm tới liếm lui, mãi đến khi Trần Dương cảm thấy đuôi của mình hình như bị cái gì cắn.
Trần Dương bị đau, phản xạ có điều kiện xoay người, sau đó lại nhìn thấy một con mèo đen.
“Meo meo meo.” Tránh ra, không được cắn đuôi của tôi.
Ai cũng nói cái đuôi mèo là bộ phận nhạy cảm nhất trên thân mèo, hôm nay Trần Dương bị cắn mới xem như biết rõ rốt cuộc nhạy cảm bao nhiêu, suýt chút nữa là xù lông luôn rồi.
“Meo meo?” Mèo đen bị Trần Dương hung dữ, hình như cũng không cảm nhận được tâm trạng Trần Dương, nó lười biếng duỗi người, rồi sau đó bỗng nhiên lắc lư, bắt đầu vẩy khô giọt sương trên thân.
“Đinh đinh đang đang.”
Tiếng va chạm của kim loại rất nhỏ vang lên, Trần Dương bị âm thanh này hấp dẫn, nhìn kỹ lại, sau đó anh phát hiện trên cổ con mèo đen trước mắt này cũng có một cái dây xích quen thuộc.
Tại sao lại như vậy?!
Trần Dương hoảng lên, quay đầu nhìn con mèo vừa cùng anh liếm lông cho nhau, không sai, trên cổ có thẻ mèo. Sau đó anh quay đầu lại nhìn con mèo đen cắn cái đuôi anh, trên cổ cũng có thẻ mèo.
Sao đều có thẻ mèo, thế con nào là An Niên?
Chẳng lẽ con mèo mình liếm qua liếm lại cả buổi không phải An Niên? Trần Dương lập tức tái hết mặt mày, liếm mèo nhà khác có tính là “ăn vụng” không…?
“Meo!” Trần Dương duỗi ra móng vuốt gảy thẻ mèo trên cổ con mèo trước mắt này, nhìn kỹ chữ phía trên, xác nhận bên trên quả thực có viết số điện thoại và tên của mình. Vừa muốn thở phào thì suy nghĩ lại, quay sang gảy thẻ mèo của con mèo đen cắn đuôi anh, sau đó phát hiện chữ ghi bên trên cũng tên và số điện thoại của anh.
Xảy ra chuyện gì vậy? Hai cái thẻ mèo giống nhau? Không phải chứ, thẻ mèo này là hàng đặt đấy, hơn nữa anh cũng chỉ đặt hàng một cái, không có khả năng sẽ xuất hiện hai cái giống như đúc được.
“Meo.” Mèo phía trước bỗng nhiên kêu một tiếng, dường như đang gọi Trần Dương.
“Meo meo.” Mèo đen cắn đuôi anh cũng đang kêu to, đều đang gọi Trần Dương.
“…” Trần Dương chết não rồi, rốt cuộc giữa bọn mày ai mới là An Niên.
“Meo meo meo.”
“Meo meo meo.”
Bỗng nhiên, trong núi quanh quẩn một vùng tiếng mèo kêu liên tiếp, dường như trong bụi cỏ bốn phía đều ẩn núp vô số mèo đen và chúng cùng kêu lên.
Tại sao trong khe núi có thể có nhiều mèo như vậy? Rõ ràng vừa rồi anh tìm An Niên đã chạy hơn nửa cái khe núi nhưng một con mèo cũng không thấy đâu, sao ngay thời điểm này bỗng nhiên xuất hiện nhiều mèo như vậy chứ?
Tiếng mèo kêu vẫn còn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nhiều, tiếng kêu lấy vị trí Trần Dương làm trung tâm không ngừng tụ lại, cho đến khi vài chục con mèo đen đeo cùng một cái thẻ mèo, vả lại hình thể lớn nhỏ giống nhau như đúc vây quanh Trần Dương, Trần Dương hoàn toàn suy sụp.
“Meo.” Đám mèo đen chỉnh tề nhìn về phía Trần Dương, vô số đôi đồng tử mèo màu vàng to to lít nhít nhìn chăm chú vào anh, khiến da đầu Trần Dương không kiềm được run lên.
Trần Dương tuyệt vọng gục xuống, chuyện anh e ngại nhất rốt cuộc vẫn xảy ra, An Niên nhà anh núp ở trong đống mèo, anh không phân biệt nổi rồi.
“Meo meo meo.” Song, có vẻ đám mèo rất ưa thích Trần Dương, bọn chúng lên một loạt, đứa cắn cái đuôi, kẻ kéo lỗ tai, Trần Dương bị đùa giỡn thực sự như là “sống không còn gì luyến lưu”. Nhưng hết lần này tới lần khác không xác định được con nào mới là An Niên, lại không dám phản kháng, chỉ có thể nằm sải lai trên đất giả chết.
Trần Dương bị hành hạ cả đêm khó khăn vượt qua đêm thứ nhất, nghênh đón vầng sáng từ tia nắng ban mai, anh kiên cường đứng lên. Anh run rẩy bò lên trên hòn đá mà tối hôm qua anh không thể leo lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống một vùng khe núi được mặt trời chiếu sáng, đồng thời càng thêm thấy rõ rành rành đám mèo chạy qua chạy lại lẩn trốn trong khe núi.
Chằng chịt, đâu đâu cũng có, đám mèo đó có kích cỡ giống An Niên như đúc.
Mặc dù Trần Dương chưa từng đi nghiệm chứng, nhưng mà chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được đám mèo khắp khe núi này trừ anh ra, đoán chừng tất cả đều là mèo cái. Như vậy cũng tốt, tránh cho anh lợi dụng mánh khóe, dùng giới tính khác nhau phân biệt thật giả.
Trước kia An Niên đã nói với anh vùng đất tộc mèo yêu chỉ có một con mèo là cô, tối hôm qua khi anh đi vào cũng không nghe được những tiếng mèo kêu khác trong khe núi. Nhưng sao từ sau khi mình đi ra khỏi vùng màn sáng lại vô duyên vô cớ có thêm nhiều mèo như vậy chứ? Hơn nữa mỗi một con mèo đều giống An Niên như đúc, hơn nữa còn mang thẻ mèo đặt làm của anh cho An Niên?
Chẳng lẽ…
Một loại phỏng đoán dần dần thành hình trong não Trần Dương: Mấu chốt cởi bỏ nguyền rủa của An Niên là tìm ra An Niên chân chính trong đàn mèo khắp khe núi này sao?
Loại ý nghĩ này mới vừa ra đời, một loại ý cảnh huyền diệu cũng đồng thời đang hiện ra trong đầu Trần Dương, sau cơn choáng váng ngắn ngủi, trong đầu Trần Dương bỗng nhiên có thêm một tin tức.
Trước lúc mặt trời lặn, tìm ra con mèo ràng buộc sâu nhất với anh, cùng nhau trở lại trong màn sáng.
Trước lúc mặt trời lặn? Trần Dương đang ngẩng đầu nhìn mặt trời mới lên trước, sau đó lại đi xem vùng màn sáng tản ra ánh sáng linh óng ánh trong động, đầu óc lập tức nhanh chóng phân tích tình hình.
Miêu Miêu đã từng nói qua, nếu như mình không thể phá bỏ lời nguyền rủa của An Niên, như vậy mình cũng sẽ biến thành một con mèo bình thường. Nói cách khác, trước lúc mặt trời lặn nếu như mình không thể tìm ra An Niên, hơn nữa dẫn An Niên đến vùng màn sáng thì nhân tính còn sót lại của mình lúc này cũng sẽ theo đó tiêu tán.
Trong khe núi liếc mắt là có hơn một trăm con mèo, hơn nữa mỗi một con đều giống nhau như đúc. Tuy rằng anh biết rõ trong đó chỉ có một con mèo là thật, những con khác đều là vùng đất tộc mèo yêu tạo thành ảo giác, nhưng mà qua một đêm bị đám mèo tàn phá tập thể, với xúc cảm chân thật này, Trần Dương hoàn toàn không có cách nào phân biệt được con nào là thật, con nào là giả.
Làm sao bây giờ?
Trần Dương buồn bực muốn túm tóc, nhưng mà vuốt mèo lại không nâng lên tới, cuối cùng chỉ có thể hung hăng mài móng vuốt trên tảng đá. Mặc kệ, kéo từng con vào đi, dùng phương pháp loại trừ.
Đưa ra quyết định xong, Trần Dương nhảy khỏi hòn đá, bốn móng vuốt cùng chạy như bay về phía mảnh màn sáng trong động. Sau đó tìm một con mèo đen cách anh gần nhất ở xung quanh màn sáng, bước lên dùng vuốt đè lại cái đuôi nó, sau đó dùng miệng cắn, kéo lấy con mèo đen hoảng sợ kêu meo meo suốt đi về phía màn sáng.
Con mèo đen hoảng sợ cào thảm cỏ, giãy giụa không ngừng, móng vuốt bén nhọn cào ra bốn đường vết cào thật dài trên mặt đất, nhưng mà Trần Dương vẫn nhẫn tâm kéo đi đi về phía trước.
Thấy mèo đen sợ hãi như vậy thật ra Trần Dương cũng đau lòng, nhưng lúc này anh và An Niên đã không có cách nào kết nối, anh chỉ có thể dùng phương pháp này. Vì vậy chịu đựng đau lòng, Trần Dương nài ép lôi kéo con mèo đen này tới trước màn sáng.
Đang chuẩn bị kéo vào liền một mạch thì màn sáng bỗng nhiên chấn động, đồng thời trong đầu Trần Dương sinh ra một tin cảnh cáo: Chỉ có một cơ hội tiến vào màn sáng.
Trần Dương lập tức cứng đờ, miệng thả lỏng, con mèo đen bị anh kéo đi cả một đường được tự do, chỉ chớp mắt một cái đã chui vào trong bụi cỏ, biến mất.
Chỉ có một cơ hội tiến vào màn sáng, nói cách khác, anh chỉ có thể ở bên ngoài xác định xem đâu là An Niên trước rồi mang vào màn sáng mới có hiệu quả?
Vì vậy…
Mình chỉ có thể dùng mắt thường để phân biệt xem con nào là An Niên trong hơn một trăm con mèo giống như đúc?
Trần Dương hoàn toàn trợn tròn mắt, những con mèo này là tộc mèo yêu dựa theo dáng vẻ của An Niên sao chép không hề khác biệt, hơn nữa lúc này An Niên hoàn toàn là một con mèo bình thường, mình hoàn toàn không có cách thông qua ngôn ngữ hoặc là hành vi kích thích An Niên để tiến hành phân biệt.
Như vậy cũng tốt hơn so với ném một hạt gạo vào trong thùng gạo, sau đó khuấy lên rồi hỏi anh hạt nào là hạt mới ném vào.
Trần Dương ngồi xổm trước màn sáng, anh quan sát đám mèo hoạt bát hiếu động khắp khe núi, chúng nó có con đang đuổi theo cắn cái đuôi của mình, có con đang nhảy lên bắt bướm, có con trong bụi cỏ gọi tới gọi lui rượt đuổi lẫn nhau, có con dứt khoát tìm nơi có ánh mặt trời ấm áp ngủ nướng.
Đừng nói tìm được An Niên bên trong chúng nó, ngay cả con mèo vừa rồi chạy đi thì giờ nó có quay lại anh cũng không có thể xác định trong đó có phải là con mèo đó nữa hay không.
Thảo nào Miêu Miêu nói xác suất phá bỏ lời nguyền rủa rất thấp, cái này hoàn toàn là không có khả năng.
Chẳng qua, tuy rằng cơ hội thành công rất xa vời, nhưng Trần Dương cũng không phải loại người ngay cả thử một chút cũng không dám. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, Trần Dương cũng quyết định anh muốn trước khi mặt trời lặn kéo một con mèo tiến vào màn sáng.
Nhưng còn hiện tại?
Trần Dương quay người chạy tới bên khe núi kia, rất nhanh, anh đã phát hiện ba lô mình mang đến trong bụi cỏ. Trần Dương dùng hàm răng của mình kéo khóa kéo ra, sau đó moi, kéo túi nhựa bên trong ra.
Trong túi nhựa là quần áo, là quần áo Trần Dương chuẩn bị cho An Niên lúc biến về hình người.
Trần Dương chui vào trong túi nhựa cắn một góc quần áo kéo ra bên ngoài, sau đó đẩy ra một cái áo lông. Cái áo lông này là Tiểu Vệ đưa cho An Niên, Trần Dương biết An Niên sợ nóng, vì vậy mang theo cả cái áo lông này. Nhưng mà hiện giờ cái áo lông này lại có tác dụng khác, Trần Dương kéo áo lông chạy vào trong bụi cỏ, sau đó dùng móng vuốt và hàm răng cắn sợi vải của áo lông, kéo ra một chuỗi len sợi dài.
Trần Dương cắn đống len sợi này, chạy đến trước mặt một con mèo gần nhất, sau đó mắt đối mắt, vô cùng chăm chú hỏi: “Em là An Niên sao?”
“Meo meo?” Mèo đen khó hiểu nghiêng đầu.
Trần Dương nhìn chăm chú năm giây, xác định không có cảm ứng đặc biệt bèn cắn đứt một đoạn sợi len, quấn lên chân trước của con mèo này. Thế này, dù thế nào cũng sẽ không mông lung nữa rồi.
Hỏi xong một con, Trần Dương lại đi tìm con tiếp theo, sau đó lặp lại, hỏi hết con này đến con nọ. Trần Dương biết phương pháp này của mình vô cùng ngu ngốc, bởi vì An Niên đã không có tình cảm, hoàn toàn không thể đáp lại câu hỏi của anh, nhưng mà Trần Dương lại chỉ có thể nghĩ được phương pháp này.
Anh nhất định phải đối mặt tiếp xúc với mỗi một con mèo, như vậy anh có thể bảo đảm mình và An Niên gặp nhau mặt đối mặt.
Theo đó, Trần Dương cũng tin tưởng vững chắc rằng khi gặp An Niên trong lòng của anh nhất định sẽ có cảm ứng.
Trần Dương đã bị biến thành mèo kéo món đồ len sợi, tìm kiếm từng một con mèo đến một con mèo khác, sau đó cột sợi len lên một con mèo này tới một con mèo khác, mãi cho đến khi ánh sáng dần tối, ráng mây đầy trời.
Mặt trời sắp lặn rồi sao?
Trần Dương quay đầu, nhìn mặt trời thiêu đốt bên cạnh, một cảm giác bất lực lan tràn khắp người anh.
Đối diện với mèo đen buộc đầy sợi len bốn phía, Trần Dương bất lực hỏi: “An Niên, em ở đâu?”
Anh nhớ kỹ mình đã cột tổng cộng một trăm năm mươi sáu cái chân trước của mấy con mèo đen, nhưng mà mỗi một con mèo đen đều được tự do hoạt động nên bây giờ xung quanh Trần Dương đều là mèo đen cột sợi len, anh không biết thật sâu trong bụi cỏ còn có con mèo mà mình không có tìm được hay không. Hoặc có thể nói anh đã gặp An Niên, chỉ là anh không nhận ra?
Những con mèo khắp khe núi không có phiền não như Trần Dương, chúng nó vẫn đang đùa nghịch bốn phía, vui vẻ chơi đùa, tốp năm tốp ba con mèo cùng nhau kêu lên.
Bỗng nhiên, một con mèo đen trên chân không có sợi len trong đó phát hiện mình khác biệt, nó tò mò tiến đến bên chân mèo con khác, quan sát con mèo khác có sợi len nhưng mình không có: “Meo meo?”
Vì sao tôi không có.
Con mèo đen duỗi chân trước ra đụng đụng sợi len đó, một cảm giác mát mẻ đi theo móng vuốt sũng nước lan ra cả người, cảm giác mát mẻ này còn thoải mái dễ chịu hơn gió mát quét qua khi trời chạng vạng, khiến nó thoải mái nheo lại ánh mắt.
“Vù…”
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh ngủ say bị cảm giác mát này làm thức tỉnh, ngay tại thời điểm này một ý thức gần như biến mất toàn bộ thức tỉnh một lần nữa.
Lúc này, Trần Dương khó lắm mới tìm được một con mèo chưa buộc sợi len, lúc này đây, anh cắn một đoạn sợi len đi tới, bởi vì thời gian còn lại của anh có lẽ cũng chưa đủ để anh tìm con mèo thứ hai nữa.
“Meo meo meo.” Em là An Niên sao?
“Meo meo?” Con mèo đen không hiểu nghiêng nghiêng đầu, sau đó nó thấy được sợi len trong miệng con mèo đực trước mắt, mắt lập tức sáng lên, há mồm muốn đoạt lấy.
Trần Dương không có nhả ra, anh nhìn chằm chằm con mèo đen này, không bỏ cuộc hỏi lại lần nữa: “Em là An Niên sao?”
“Meo meo meo.” Buông ra, buông ra, sợi len của tôi.
An Niên? Ý thức kia lại tỉnh táo hơn vài phần: Giọng nói này rất quen thuộc, là bố đang gọi mẹ sao?
“Bố?” Tiểu Vệ suy yếu mắt mở không lên, nhưng mà hình như cậu ấy đã nghe được tiếng của bố.
Trần Dương cứng đờ, đôi mắt tuyệt vọng lập tức bắn ra hào quang không thể tin.
“Meo meo.” Tiểu Vệ?
“Bố.”
Tuy rằng Tiểu Vệ không nhìn thấy, nhưng mà cậu ấy nghe được tiếng bố gọi cậu ấy rồi, cậu ấy mừng rỡ đáp lại. Trần Dương thả lỏng miệng, bé mèo đen cướp được sợi len, lập tức mừng vui kêu meo meo suốt. Trần Dương cũng rất mừng, anh bổ nhào qua, đè con mèo đen đang vui sướng dưới người, sau đó há miệng cắn cái cổ, cố hết sức chạy về phía màn sáng.
Trước khi một tia sáng cuối cùng biến mất, anh ngậm con mèo đen kia vọt vào trong màn sáng.