Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên đi đến biệt viện Long Đình đúng hẹn.
“Hai người chờ một chút, ông chủ và bà chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ.” Người giúp việc đón hai người đi vào nhà, ân cần mang nước lên.
“Cảm ơn.” Trần Dương nhận lấy cà phê mà người giúp việc mang đến, quay lại nhìn An Niên, thấy cô còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, không kìm được hỏi: “Nhắn tin với ai vậy?”
“Trưởng khoa Lưu.” An Niên trả lời.
Trưởng khoa Lưu? Chẳng lẽ trưởng khoa Lưu không yên tâm nên cố ý gửi tin nhắn đến dặn dò An Niên sao? Nhưng bình thường ông ấy liên lạc với anh trước mà? Trần Dương có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người không phải đợi quá lâu, khoảng năm phút sau, hai vợ chồng Tiền Dược và Tần Nhã Ni đã từ trên tầng đi xuống. Tiền Dược còn chưa đi xuống hết cầu thang đã vội vàng xin lỗi hai người họ: “Xin lỗi, để hai đại sư đợi lâu rồi.”
“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Trần Dương đứng lên đáp.
“Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Nhã Ni đi đến bên cạnh An Niên hỏi.
“Ăn rồi ạ.” An Niên cười gật đầu.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lên đường luôn đi.” Tiền Dược hỏi: “Hai đại sư ngồi xe của tôi chứ?”
“Không cần đâu, chúng tôi có xe rồi.” Trần Dương từ chối.
“Khụ… thực không dám giấu, ngày hôm qua sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên, vì vậy…” Tiền Dược ngượng ngùng đáp.
Trần Dương hiểu ra, Tiền Dược sợ rồi. Muốn để anh và An Niên làm bùa hộ mệnh của ông ta.
“Anh ấy sợ rồi đấy.” Tần Nhã Ni thẳng thắn hơn chồng mình rất nhiều, trực tiếp nói luôn.
“Hai người cứ lên xe của chúng tôi đi đi, đợi sau khi phim trường chắc chắn đã không có vấn đề gì, anh ấy mới có thể yên tâm. Nhưng mà hai người yên tâm đi, tôi sẽ gọi người lái xe của hai người qua đó.”
“Được.” Đối phương đã nói như vậy rồi, Trần Dương đương nhiên không tiện từ chối.
Quyết định xong, bốn người đi ra khỏi nhà, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đã dừng ở ngoài cửa đợi từ trước, bên cạnh xe còn có người giúp việc sáng sớm nay đã đưa cà phê cho bọn họ, người giúp việc đang ôm một con mèo Ba Tư màu trắng trong lòng.
“Meo meo meo.” Mọi người ở đằng xa đã nghe được tiếng kêu của chú mèo, từng tiếng liên tiếp nhau, tiếng kêu có chút sốt ruột.
“Hử?” Nghe thấy tiếng mèo kêu, An Niên theo bản năng nhìn về phía con mèo trắng kia, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên. Chỉ thấy trên đầu con mèo trắng kia được đội một chiếc mũ màu hồng, chiếc mũ màu hồng bao bọc lấy tai của con mèo, lộ ra đôi tai giả hồng hồng trắng trắng.
Cách lấy giả làm thật vẽ rắn thêm chân này lại vì cách làm tinh tế mà khiến chú mèo trắng càng thêm đáng yêu, khiến mỗi người nhìn thấy nó đều không kìm được mà hai mắt sáng lên. An Niên vừa nhìn đã thích cái mũ trên đầu chú mèo đó.
“Nào Sophie, đến đây mẹ ôm nào.” Tần Nhã Ni bước nhanh về phía trước, đón lấy con mèo ở trên tay người giúp việc, ngón tay thuần thục vuốt ve lông mèo, có thể nhìn ra bà ta rất thích con mèo trắng này.
Bọn họ lên xe, lúc này Tần Nhã Ni hình như mới nhớ ra điều gì đó: “Xin lỗi vừa rồi tôi quên không hỏi, hai người không bị dị ứng với mèo đấy chứ.”
“Không đâu.” Trần Dương lắc đầu: “Nhà tôi cũng nuôi mèo.”
“Cậu cũng nuôi mèo? Vậy mèo nhà cậu thuộc loại gì, lớn chừng nào rồi, mèo đực hay mèo cái vậy?” Tần Nhã Ni vừa nghe nói nhà Trần Dương cũng nuôi mèo, lập tức có hứng thú.
“Nhã Ni, em hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy, người ta biết trả lời thế nào?” Tiền Dược có chút bất đắc dĩ nhìn vợ mình.
“Xin lỗi nhé, hình như tôi có hơi kích động.” Tần Nhã Ni ngượng ngùng cười.
“Không sao. Mèo nhà tôi là do tôi nhặt từ công viên về, là một con mèo mun, tôi không rõ nó thuộc loại gì lắm, nhưng là một con mèo cái.” Trong lúc nói, Trần Dương vô thức nhìn sang An Niên đang ngồi ở một bên. Mà ánh mắt của An Niên vẫn nhìn chằm chằm vào chú mèo trắng trong lòng Tần Nhã Ni, không nhận ra ánh mắt của Trần Dương.
“An Niên, có muốn ôm một chút không?” Từ khi lên xe, ánh mắt của An Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mèo của mình, Tần Nhã Ni nghĩ rằng An Niên thích mèo của mình, vì vậy chủ động đề nghị.
“Có được không ạ?” Hai mắt của An Niên lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là được rồi, nào.” Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên.
An Niên vừa nhận lấy mèo, con mèo trắng vốn đang không ngừng động đậy không yên trong lòng Tần Nhã Ni, vừa được đưa vào lòng An Niên thì bỗng dưng yên tĩnh trở lại, chẳng những không kêu meo meo mà thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của An Niên, dường như đang lấy lòng cô.
“Ồ? Sophie rất thích cô thì phải, nó cũng không kêu nữa.” Nhận ra sự khác thường của mèo nhà mình, Tần Nhã Ni không kìm được có chút kinh ngạc.
Đó là vì tôi đã dùng linh lực trấn an nó.
An Niên mỉm cười, sờ cái mũ của mèo trắng, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cái mũ này đáng yêu quá.”
“Cô cũng thấy đáng yêu đúng không? Tháng trước lúc tôi tham gia show thời trang ở Paris đã mua nó về đấy. Lúc đó nhìn thấy nó ở trên đường tôi lập tức không đi nổi nữa.” Phát hiện ra có người tinh mắt như mình, Tần Nhã Ni không kìm được vui vẻ nói thêm vài câu.
“Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng nếu như để mấy tay săn ảnh ở bên ngoài biết được em bỏ ra năm nghìn tệ để mua một cái mũ cho mèo nhà mình, vậy thì chắc chắn lại lên hot search rồi.” Tiền Dược chê bai.
“Vậy thì đã sao? Tiền em tự kiếm được còn không cho em tiêu à?” Tần Nhã Ni nói.
Mua ở Paris à? Vậy có nghĩa là ở nước ngoài mới có bán, An Niên chợt có chút mất mát.
“Bà Tiền, không biết bà có địa chỉ của cửa hàng này không.” Trần Dương bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi cũng muốn mua cho mèo nhà tôi một cái mũ như vậy.”
Mèo nhà anh Trần Dương? Không phải là mình sao? An Niên chợt vui mừng, hai mắt một lần nữa sáng lên.
“Cậu cũng muốn mua à? Tôi có địa chỉ, nhưng loại mũ này của bọn họ chỉ có màu hồng thôi, chắc là không hợp với mèo mun lắm.” Tần Nhã Ni cân nhắc đến sự phối hợp màu sắc, tốt bụng nhắc nhở.
“Không sao đâu, mèo nhà tôi chỉ thích màu hồng.” Trần Dương trả lời.
“Mèo nhà cậu cũng có mắt thẩm mỹ đó. Được, sau này tôi sẽ tìm địa chỉ rồi gửi vào điện thoại của cậu.” Tần Nhã Ni sảng khoái đáp.
An Niên vừa nghe mình sắp có một cái mũ của riêng mình, lúc này cũng không hâm mộ mèo trắng nữa, cô trả mèo trắng lại cho Tần Nhã Ni.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ô tô cũng vững vàng chạy về phía trước. Khoảng nửa tiếng sau, bốn người họ đã đến được phim trường quay phim của Tiền Dược.
“Phim của tôi đa phần đều được quay ở đây, hai người xem xem có chỗ nào có vấn đề không.” Vừa đến phim trường, Tiền Dược đã đưa An Niên và Trần Dương đi xung quanh xem thử một vòng.
“Cái giá đỡ đó, còn cả cái cửa sổ kia, cả bên kia nữa… Đều có chút vấn đề.” An Niên nhanh chóng chỉ vào một vài chỗ, vừa rồi khi đi dạo xung quanh phim trường, cô đã phát hiện ra những chỗ này có tàn niệm của lời nguyền còn sót lại.
“Những chỗ này cũng có vấn đề? Khó trách, trước đây quay phim ở những chỗ này luôn có người bị thương.” Những chỗ mà An Niên chỉ chính là những chỗ trước đây xảy ra tai nạn trong lúc quay phim.
“Vậy còn có chỗ nào khác có vấn đề không?” Tần Nhã Ni thay chồng hỏi.
“Không có, những chỗ khác đều rất sạch sẽ.” An Niên lắc đầu: “Chỉ cần giải trừ sạch sẽ tàn niệm ở những chỗ này, có lẽ mọi người cũng không xảy ra chuyện nữa.”
“Tốt quá rồi, vậy làm phiền cô.” Tần Nhã Ni vui vẻ nói.
“Không có gì.” An Niên lắc đầu, nhìn qua Tần Nhã Ni, nhớ đến lời căn dặn của trưởng khoa Lưu, không được đòi tiền Tần Nhã Ni. Vì vậy cô quay người lại đưa tay về phía Tiền Dược: “Trừ ma phải thu phí, mỗi chỗ một triệu tệ, tổng cộng là năm triệu. Cảm ơn đã chiếu cố.”
“!!” Không khí bỗng nhiên im lặng. Không ai ngờ rằng trong bầu không khí hòa hợp như vậy mà An Niên lại bất ngờ đưa tay đòi tiền, hơn nữa còn đòi một cách cứng nhắc như vậy.
Trần Dương cũng kinh hãi, anh không ngờ rằng An Niên bỗng nhiên lại đòi tiền. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm, hôm qua khi giải trừ tàn niệm lời nguyền trên người Tiền Dược và hai nam diễn viên kia An Niên gần như không tốn chút sức lực nào.
“Khụ… tiền, nên đưa, nên đưa mà. Bây giờ cô lấy luôn hả?” Cũng may đạo diễn Tiền là người đã sành sỏi sự đời, rất nhanh đã phản ứng lại, hòa hoãn bầu không khí gượng gạo này.
“Ừ. Vốn dĩ hôm qua lúc tôi giúp mọi người trừ ma đã phải thu tiền, nhưng mọi người là bạn của trưởng khoa Lưu nên tôi giữ thể diện cho ông ấy, tiền của hôm qua không cần nữa. Nhưng năm triệu của hôm nay, mọi người phải đưa cho tôi.” An Niên nghiêm nghị đáp.
Bầu không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được, sau vài câu nói lại trở nên lúng túng. Đạo diễn Tiền là ai? Tùy tiện lấy doanh thu phòng vé của một bộ phim đã mấy tỉ rồi, còn thiếu một triệu này của cô sao?
“À… không cần giảm đâu, cứ cộng lại hết đi.” Tiền Dược nhìn vợ mình: “Nhã Ni, chuyển cho đại sư An sáu triệu.”
Tần Nhã Ni cũng sửng sốt một lúc lâu, nhưng hai người họ đều là người có tiền, cũng không để tâm chút tiền này. Bà ta lập tức mở ngân hàng trên điện thoại của mình ra, chuyển khoản cho An Niên sáu triệu.
An Niên đếm qua con số không, trong nháy mắt vui vẻ cười híp mắt lại, lại được ăn thêm vài bữa hải sản rồi.
“Được rồi. Bây giờ tôi sẽ đi thanh trừ tàn niệm của lời nguyền giúp mọi người, đảm bảo sau này mọi người sẽ không có bất cứ chuyện gì cả.” An Niên cất điện thoại đi, rồi tung tăng chạy đi làm việc.
Trần Dương vội vàng đuổi theo, nhân lúc hai vợ chồng Tiền Dược không có ở đây, Trần Dương nhỏ giọng chất vấn An Niên: “Những lời lúc nãy có phải do trưởng khoa Lưu dạy em nói không?”
“Sao anh biết?” An Niên kinh ngạc hỏi.
Nói thừa, với tính cách của An Niên, sao có thể nói ra những lời của đạo sĩ như vậy chứ? Không những đòi được năm triệu của hôm nay mà còn khiến người ta đưa cả tiền của hôm qua, đồng thời còn giúp trưởng khoa Lưu tăng độ hảo cảm trước mặt Tần Nhã Ni.
“Trưởng khoa Lưu nói ông ấy và bà Tiền là bạn tốt, vì vậy rất ngại thu tiền. Nhưng đạo diễn Tiền Dược là một người rất rất giàu, bảo chúng ta hôm nay nhất định phải thu tiền.” An Niên nói.
“Vậy nên, sáng nay em và trưởng khoa Lưu đã thảo luận chuyện này rồi?”
“Vâng.” An Niên gật đầu: “Nhưng trưởng khoa Lưu nói ông ấy muốn lấy tám mươi phần trăm tiền hoa hồng.”
“…” Trần Dương cạn lời: “Được rồi, vậy xử lý xong nhanh một chút rồi chúng ta đi thôi.” Cứ thu sáu triệu của người ta, Trần Dương vẫn chưa thích ứng được trình độ thu lệ phí của giới siêu hình học, cảm thấy bản thân hình như trở thành một cường đạo thổ phỉ.
Anh vô cùng áy náy với lương tâm, không muốn xuất hiện trước mặt hai vợ chồng Tần Nhã Ni nhiều thêm nữa. Chỉ muốn kết thúc sớm rồi ra về.
“Không được.” Không ngờ An Niên lại lắc đầu: “Trưởng khoa Lưu nói thu nhiều tiền như vậy, chúng ta phải cố ý biểu hiện như vô cùng khó khăn, kéo dài thời gian lâu một chút, như vậy người khác mới không cảm thấy bọn họ mất tiền oan.”
“…” Đây là thứ đường ngang ngõ tắt gì vậy? Trần Dương phát hiện, hình như mỗi người trong Cửu Bộ đều có ý đồ muốn dạy hư con mèo nhỏ nhà anh.
Vì vậy, dưới sự cố gắng làm bộ của An Niên, hai người ở lại phim trường đến tận trưa, làm đến tận khi An Niên cảm thấy đói bụng thì mới cảm thấy tạm được rồi. Sau đó hai người đi đến chỗ Tiền Dược đang quay phim.
“Đã xử lý xong hết rồi, sau này phim trường sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
“Cảm ơn.” Tiền Dược nói: “Lần này làm phép xong, lời nguyền này sẽ không quay lại nữa đúng không?”
“Nếu như đối phương không nguyền rủa nữa thì sẽ không có vấn đề.” An Niên nói.
“Vậy nếu đối phương lại nguyền rủa thì phải làm sao?” Người lên tiếng là một trong hai nam diễn viên hôm qua An Niên gặp, hôm nay bọn họ cũng đến quay phim.
“Hôm qua nguyền rủa chưa thành công, đối phương nhất định sẽ bị lời nguyền cắn trả, trong thời gian ngắn sẽ không còn sức lực nguyền rủa mọi người nữa.” An Niên an ủi.
“Vậy cũng không được, chúng tôi hoàn toàn không biết kẻ nguyền rủa kia là ai, khó lòng phòng bị.” Nam diễn viên đó suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tôi nghe nói bùa hộ mệnh của đạo diễn Tiền là của hai người cho, có thể cho tôi một cái nữa để phòng thân không? Tôi sẽ bỏ tiền mua.”
“Cả tôi nữa, tôi cũng muốn mua.” Một nam diễn viên khác cũng nói.
“Đúng đấy Trần Dương, Thành nói bùa hộ mệnh đó là của cậu, trên người cậu có còn không?” Tần Nhã Ni cũng hỏi, không tìm được kẻ nguyền rủa, trong lòng bà ta cũng không yên tâm.
“Chuyện này…” Trần Dương có chút khó xử, anh chỉ có một tấm bùa dự bị đã đưa cho trưởng khoa Lưu rồi.
“À, suýt chút nữa thì quên. Hôm qua đại sư An Niên giúp chúng ta trừ ma chúng ta còn chưa đưa tiền nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô.” Mỗi lần trừ ma một triệu, chuyện này bọn họ đã nghe đạo diễn Tiền nói qua rồi.
Vì vậy nam diễn viên đó vừa thấy Trần Dương do dự, cho là hôm qua mình vẫn chưa đưa tiền, đối phương đang có ý nhắc nhở, vì vậy lập tức lấy điện thoại ra tỏ ý muốn chuyển tiền.
An Niên vừa nghe nói muốn chuyển tiền là lập tức móc điện thoại ra, màn hình điện thoại hiển thị tài khoản ngân hàng đang nhận tiền.
“…” Thao tác này của An Niên, tương đương với chứng thực ý muốn thu tiền của Trần Dương. Lần này cho dù Trần Dương có muốn nói trên người mình không có bùa hộ mệnh, người ta cũng sẽ tưởng rằng chưa đưa đủ tiền, anh cố ý tỏ vẻ.
“Trên người tôi tạm thời không có dư bùa hộ mệnh, tôi cho mọi người địa chỉ của một cửa hàng Taobao, trên đó có bán, mọi người trực tiếp trả tiền để mua đi.” Cuối cùng, Trần Dương nhớ ra cửa hàng Taobao của em gái Trần Ngư, định bảo mấy người này tự đi tìm em gái mua.
“Cửa hàng Taobao?” Mọi người sửng sốt, thứ cao cấp như vậy mà lại mua trên Taobao? Hơn nữa điều quan trọng nhất là cửa hàng này ngay cả vương miện cũng không có, chỉ có một ngôi sao, trông thực sự không đáng tin.
“Cửa hàng này là do một… thiên sư rất lợi hại mà tôi quen biết mở.” Trần Dương nhận ra sự do dự của bọn họ, giải thích cho em gái mình: “Thường ngày em ấy không quản lý cửa hàng cho lắm, nhưng đồ bán trong đó đều là hàng thật.”
Mọi người nghe Trần Dương nói như vậy, lập tức tin tưởng. Hơn nữa Trần Dương là người quen do vợ chồng đạo diễn Tiền giới thiệu, nếu như thực sự bị lừa tiền thì cũng tìm được người. Hơn nữa, không phải vợ chồng đạo diễn Tiền cũng đang online đặt hàng rồi sao? Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đặt hàng mua một cái bùa hộ mệnh.
“Đạo diễn Tiền, dù sao chúng ta cũng mua cùng nhau, lại ở cùng một thành phố, hay là chúng ta liên lạc với người bán, cử người đi lấy đi.” Đặt hàng xong, nam diễn viên nghĩ đến việc ngày mai bùa mới đến, nhất thời tim lại đập mạnh.
“Chỉ là không biết đại sư đó có tiện không?” Đạo diễn Tiền cũng có ý đó, vừa nói vừa nhìn qua Trần Dương.
“Tôi liên lạc giúp mọi người thử xem.” Trần Dương hiểu ý, lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Ngư.
Xử lý xong chuyện tàn dư của lời nguyền ở phim trường, thuận tiện bán giúp Trần Ngư bốn cái bùa hộ mệnh, Trần Dương quyết định ra về. Nhưng Tần Nhã Ni nhất quyết mời Trần Dương và An Niên ở lại ăn cơm rồi mới đi, cho dù Trần Dương từ chối như thế nào cũng không được. Cuối cùng, hai người cũng chỉ có thể đi theo Tần Nhã Ni đến một khách sạn gần đó ăn cơm.
“Mặc dù khách sạn này nhìn không lớn, nhưng đồ ăn trong đó rất ngon.” Tần Nhã Ni vừa đưa hai người vào đó vừa nói: “Hơn nữa, vì nơi này ở gần địa điểm quay phim vì vậy có không ít minh tinh cũng đến đây ở.”
Thực ra thì không cần Tần Nhã Ni giới thiệu, Trần Dương và An Niên cũng phát hiện ra điều này. Bởi vì những khách hàng đang ăn cơm trong nhà hàng đều đang mặc quần áo của đủ loại triều đại đủ loại thời tiết. Ngoại trừ quay phim, có lẽ cũng không thể thấy được một màn rầm rộ này.
Ba người vừa mới ngồi xuống không lâu, Tần Nhã Ni bỗng nhìn thấy một người quen đi vào: “Tôi vừa thấy một đạo diễn mà tôi từng hợp tác, hai người gọi thức ăn trước đi, tôi qua đó chào hỏi. An Niên, có thể làm phiền cô trông mèo giúp tôi được không?”
“Được.” An Niên gật đầu.
Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên, An Niên đón lấy rồi tiếp tục gọi đồ ăn.
Lúc này, một thiếu niên mặc đồ cổ trang ăn cơm xong đang định đứng dậy rời đi, vừa đi đến cửa nhà hàng thì nhìn thấy An Niên đang ngồi ở gần cửa ra vào, cậu ta lập tức mừng rỡ đi đến: “An Niên, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Là cậu?” An Niên ngạc nhiên nhìn người kia. Trần Dương cũng nhìn qua, phát hiện ra thiếu niên này chính là Triệu Nhược Minh hôm qua đã gặp ở trung tâm thương mại.
“Đúng vậy, hôm qua phải đưa anh Phùng vào viện gấp nên không có thời gian nói chuyện với cậu. An Niên, mấy năm nay cậu thế nào rồi? Bây giờ đang đi học ở đâu vậy?” Hình như thiếu niên vô cùng thân thuộc, kéo lấy cái ghế ở một bên ngồi xuống cạnh An Niên.
“Tôi không đi học.” An Niên trả lời.
“Cậu không đi học, cậu không thi đỗ đại học sao? Cũng phải, hình như thành tích học tập trước đây của cậu cũng rất tệ.” Triệu Nhược Minh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.
Đi học? An Niên giống như bị chạm trúng dây thần kinh nào đó, An Niên bỗng nhiên mở to mắt, sau đó ôm mèo trắng kinh hoàng từ trên ghế đứng bật dậy, vòng qua bàn ăn ngồi xuống cạnh Trần Dương, vẻ mặt đầy bất an chột dạ nhìn thiếu niên kia.
Loạt hành động này của An Niên khiến cho cả hai người đều bối rối. Triệu Nhược Minh có chút không hiểu ý đồ của An Niên, Trần Dương thì không hiểu tại sao An Niên bỗng dưng lại sợ hãi.
Anh nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác hỏi: “Cậu và An Niên là bạn học?”
“Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp ba.” Triệu Nhược Minh nói.
“Vậy à?” Trần Dương nhìn An Niên chứng thực.
“Vâng.” An Niên gật đầu nhỏ giọng đáp: “Chính là cái người ngã gãy chân đó.”
Ngã gãy chân? Tại sao cứ phải nhấn mạnh ngã gãy chân vậy? Trần Dương cảm thấy có mấu chốt nào đó mà trong chốc lát anh chưa điều tra ra.
“Cậu còn nhớ chuyện tôi ngã gãy chân à? Nói đến đây thì tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không nhờ có cậu, tôi cũng không thể làm diễn viên được.” Triệu Nhược Minh nói.
“Tại sao?” An Niên tò mò hỏi.
“Cậu còn nhớ không, vì đi mua kem cho cậu mà tôi đi trèo tường rồi bị ngã gãy chân.”
Anh nhớ ra rồi, là cái người cưỡng ép ôm An Niên đó, sau khi bị An Niên ghét thì ngã gãy chân. Trần Dương bỗng híp mắt lại, ánh mắt nhìn cậu ta sắc bén hơn vài phần.
“Lúc đó tôi bị ngã gãy chân, ra ngoài chỉ có thể ngồi xe lăn. Có một lần tôi đi siêu thị mua đồ tình cờ được đạo diễn nhìn trúng, để tôi diễn Hướng Hằng. Cậu xem rồi đúng không? Tác phẩm thành danh: <Thiếu niên trên xe lăn> của tôi.” Triệu Nhược Minh không hề nhận ra ánh mắt của Trần Dương, vui vẻ tự nói về chuyện của mình.
“Tôi chưa xem.” An Niên thành thật lắc đầu.
“Không sao, sau này cậu đi tìm xem thử là được, trên mạng có. Bộ phim đó tôi cảm thấy mình diễn cũng rất tốt.” Triệu Nhược Minh không để ý đáp.
“Tóm lại nếu không phải vì theo đuổi cậu thì tôi cũng sẽ không gãy chân, cũng sẽ không làm diễn viên. Chỉ tiếc rằng, đến khi tôi quay phim xong thì cậu bỗng nhiên lại chuyển trường. Cậu biết không, cậu là mối tình đầu của tôi đấy.”
Mua kem, vì theo đuổi cậu, mối tình đầu. Mỗi một câu một chữ một hình ảnh mà Triệu Nhược Minh nói đều đang kích thích thần kinh Trần Dương: Nhẫn nhịn, đừng ghen tị, khi đó An Niên mới mười lăm tuổi, vẫn chưa hiểu gì cả, đều là do thằng nhóc này tự mình đa tình, còn bị An Niên ghét cho gãy chân. Đúng, An Niên rất ghét cậu ta.
“Đúng rồi, bây giờ cậu có bạn trai chưa? Tôi…”
Thằng nhóc này muốn làm gì? Trần Dương cảm thấy tu dưỡng của mình gần như đã dùng hết rồi.
“Tôi có bạn trai rồi.” Vào lúc Trần Dương sắp đến ranh giới bùng nổ thì anh nghe thấy âm thanh tự nhiên của An Niên.
“Ai vậy?” Triệu Nhược Minh vô thức hỏi.
“Tôi.” Trần Dương ngang ngược đáp.
Triệu Nhược Minh nhìn Trần Dương, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cậu ta đánh giá từ trên xuống dưới một vòng rồi đưa ra một câu đánh giá: “Sao cậu lại tìm một người lớn tuổi như vậy?”
Mẹ nó ai lớn tuổi hả?
“Tôi chỉ lớn hơn hai người sáu tuổi.” Trần Dương không thể nhịn được nữa.
“Cách nhau ba tuổi đã có khoảng cách thế hệ rồi đó ông chú, đằng này lại còn sáu tuổi.” Triệu Nhược Minh khinh thường đáp. Cướp mối tình đầu của tôi, hừ, khịa chết anh.
Trần Dương rất muốn dạy dỗ cho thằng nhóc này một bài học, nhưng lại cảm thấy mình vì chuyện này mà nổi giận quả thực có chút ấu trĩ.
“Meo meo meo.” Lúc này mèo trắng trong lòng An Niên bỗng kêu lên, âm thanh vừa gấp rút vừa vội vàng.
“Con mèo này sao lại kêu như vậy?” Trần Dương ngạc nhiên nhìn sang.
“Không biết nữa, hình như nó đang rất buồn bực.” An Niên cũng không biết con mèo này đang buồn bực chuyện gì, đang nghĩ xem có nên lại dùng linh lực trấn an không thì nghe thấy Triệu Nhược Minh ngồi đối diện bỗng nhiên hỏi.
“Con mèo này có phải động dục rồi không?”
“Cậu nói gì?” Trần Dương ngẩn ra.
“Động dục đó. Mùa này là mùa mèo dễ động dục nhất, con này là mèo đực hay mèo cái vậy?” Triệu Nhược Minh nói rồi đưa tay ra sờ xuống dưới bụng nó: “Là mèo đực.”
“Xoạt!”
Triệu Hiểu Minh chỉ thấy trước mắt hoa lên, sau đó một thứ màu trắng lướt qua, mèo trắng bị Trần Dương lôi xềnh xệch ra ngoài, chán ghét ném vào một cái ghế bên cạnh.
“Meo.” Mèo trắng ấm ức đứng dậy.
Chương 56
“Ông chú à, đến mức đó không, chẳng phải là tôi chỉ sờ con mèo một chút thôi sao, cũng chẳng phải là…”
Trần Dương im lặng nhìn Triệu Nhược Minh, anh không nói gì, cũng không có vẻ hung thần ác sát, chỉ là nhiệt độ trong mắt thấp vô cùng, khí thế bức người, làm cho Triệu Nhược Minh trong nháy mắt có một loại ảo giác giống như mình phạm tội vậy, tự động ngậm miệng lại.
Má ơi, bạn trai An Niên đang làm cái gì vậy, trừng người ta toát cả mồ hôi lạnh.
“An Niên, sau này không được phép tùy tiện ôm mèo nữa.” Trần Dương bảo Triệu Nhược Minh “ngừng” rồi tiếp tục nói như vậy với An Niên.
“Tại sao?” An Niên không hiểu.
“Chính là không cho phép.” Trần Dương hiếm khi cương quyết bá đạo ra lệnh.
“Ồ.” An Niên ngoan ngoãn gật đầu. An Niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương cứng rắn ngang ngược như vậy, mặc dù cô không biết tại sao bỗng nhiên Trần Dương lại tức giận, nhưng tất cả những chuyện làm Trần Dương không vui thì An Niên cũng không muốn làm.
“Này, anh hung dữ như vậy làm gì. An Niên, đừng để ý tới anh ta.” Triệu Nhược Minh thấy Trần Dương vậy mà lại hung dữ với An Niên như vậy, tinh thần trọng nghĩa bỗng bùng nổ, đưa tay kéo An Niên ra bảo vệ sau lưng, dáng vẻ như làm chỗ dựa cho An Niên.
Trần Dương thấy cậu ta chìa tay ra với An Niên, lập tức cau mày đi cản lại. Lúc này, An Niên bỗng nhiên nghiêng người chủ động tránh ra khỏi cánh tay của Triệu Nhược Minh đưa về hướng cô, sau đó chân phải bước một bước, núp nửa người ra sau lưng Trần Dương.
Hành động này, đã lập tức rõ thân sơ ra sao! Khóe miệng Trần Dương khẽ nhếch lên, mới vừa rồi có hơi không vui, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Cánh tay Triệu Nhược Minh cương cứng, toàn thân tỏa ra khí tức bực mình vì xen vào chuyện của người khác không thành.
“Cậu đừng có động tay động chân.” An Niên còn nhớ, người này rất thích động tay động chân.
“Tôi… Ai bảo tội động tay động chân, rõ ràng là tôi giúp cậu mà.” Triệu Nhược Minh buồn bực không thôi, rõ ràng mình là người ra mặt giúp cô ấy, tại sao cô nhóc này lại không nhìn ra chứ.
“Chuyện gì thế?” Lúc này, Tần Nhã Ni trở về, bà ta nhìn Triệu Nhược Minh hỏi: “An Niên, đây là bạn của hai người hả?”
“Không phải.” An Niên trả lời không chút do dự.
“…” Trong nháy mắt mặt Triệu Nhược Minh đen như mực. Nhưng Trần Dương lại sảng khoái giống như lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở ra vậy, xem ra là mình đã đánh giá cao địa vị của thằng nhóc này trong lòng An Niên rồi.
“Nhược Minh, tại sao em lại ở đây?” Còn có một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đi tới cùng Tần Nhã Ni, người này mặc đồ công sở, đeo kính gọng đỏ, toàn thân nhìn vừa thông minh lanh lợi lại vừa giỏi giang.
“Chị Hồng.” Triệu Nhược Minh nhìn người phụ nữ, lập tức cung kính chào hỏi.
“Sao vậy, nghệ sĩ dưới trướng cô hả?” Tần Nhã Ni hỏi người phụ nữ được gọi là chị Hồng này.
“Phải, năm nay mới ký. Đúng lúc, ảnh hậu Tần nhìn giúp tôi xem, đứa nhỏ này có tiềm lực không.” Chị Hồng cười hỏi.
“Nghệ sĩ mà công ty Nguyệt Mộng của mấy người ký có mấy ai là không hot chứ?” Tần Nhã Ni cười nói tâng bốc.
“Huống hồ, còn có một người quản lý lớn như vậy ở đây nữa.”
“Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô, còn không mau cảm ơn chị Nhã Ni?” Câu sau của chị Hồng là nói với Triệu Nhược Minh.
“Cảm ơn chị Nhã Ni.” Triệu Nhược Minh đã nhận ra Tần Nhã Ni từ lâu, lập tức khách sáo nói cảm ơn.
“Khách sáo rồi.” Tần Nhã Ni mỉm cười gật đầu.
“Chị nhớ buổi chiều hình như em còn có ba cảnh quay, có phải nên chuẩn bị hay không?” Chị Hồng nhìn về phía Triệu Nhược Minh.
“Dạ, em đang chuẩn bị đi đây.” Triệu Nhược Minh nói, cũng không quay đầu lại nhìn An Niên nữa, trực tiếp rời đi.
Mặc dù Trần Dương không thích Triệu Nhược Minh, nhưng anh cũng nhìn ra được, Triệu Nhược Minh là thật lòng bảo vệ An Niên. Mà An Niên không hiểu đối nhân xử thế, mới vừa rồi nói ra câu không phải bạn ngay trước mặt Tần Nhã Ni, có thể đã làm tổn thương trái tim của thiếu niên này. Chỉ là… lòng riêng, Trần Dương cũng không muốn giải thích cho An Niên.
Mình đã biến thành lòng dạ hẹp hòi như vậy từ lúc nào chứ? Trần Dương không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ này của mình.
“Hai người này chắc không phải là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của văn phòng cô chứ?” Chị Hồng nhìn An Niên và Trần Dương hỏi.
“Có phải là cảm thấy bọn họ rất có tố chất không? Chỉ là đáng tiếc, hai người họ đều không phải là nghệ sĩ.” Tần Nhã Ni cười nói.
“Phải không, vậy thì đáng tiếc quá. Cậu này, có hứng thú phát triển trong giới giải trí không?” Bỗng nhiên chị Hồng hỏi Trần Dương.
“Không, cảm ơn.” Trần Dương lắc đầu từ chối.
“Đừng vội từ chối thế, điều kiện của cậu tốt như vậy, chỉ cần chỉnh trang sơ qua chút, nhất định sẽ cực hot. Đây là danh thiếp của tôi, cậu suy xét thử xem, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” Chị Hồng đưa một tấm danh thiếp tới nói.
“Nếu như cậu đồng ý tôi có thể trực tiếp cho cậu ký hợp đồng vào Nguyệt Mộng.”
Mặc dù Trần Dương sẽ không cân nhắc, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy danh thiếp, chỉ thấy trên đó viết “Công ty Nguyệt Mộng, tổng giám quản lý, Đặng Linh Hồng.”
“Trực tiếp ký hợp đồng với Nguyệt Mộng, xem ra cô thật sự coi trọng Trần Dương nhỉ.” Tần Nhã Ni thấy Đặng Linh Hồng đưa điều kiện như vậy, không nhịn được có hơi kinh ngạc.
Trần Dương không phải là người trong giới, cho nên không biết thân phận của Đặng Linh Hồng, nhưng đối với người trong giới thì tên tuổi Đặng Linh Hồng rất vang dội, chỉ cần là người mới do chị ta ra tay đào tạo thì chưa từng có ai không thành công cả.
“Đúng vậy, nếu như cậu Trần đồng ý, tôi có thể đích thân làm người phụ trách của cậu.”
“Không cần đâu, tôi không có ý định làm diễn viên.” Trần Dương vẫn từ chối như cũ.
“Không sao, cậu cứ từ từ cân nhắc.” Đặng Linh Hồng cười, không tiếp tục đề tài này nữa, ánh mắt vô tình lướt qua con mèo trắng co lại thành một cục trên ghế, không nhịn được trêu ghẹo Tần Nhã Ni: “Cô lại mang mèo nhà cô ra ngoài à.”
“Sophie.” Lúc này Tần Nhã Ni mới phát hiện con mèo yêu nhà mình lại đang yên tĩnh cuộn tròn trên ghế, vội vàng khom người bế mèo trắng lên. Trần Dương thấy vậy, có hơi chột dạ theo bản năng, cũng may là Tần Nhã Ni không nói gì cả, chỉ là ôm mèo tiếp tục nói chuyện phiếm với Đặng Linh Hồng.
“Đúng vậy, mèo nhà tôi ấy à, không thể rời khỏi tôi một phút nào.”
“Phải phải phải, toàn bộ giới đều biết, ảnh hậu Tần có một con mèo yêu, khi đóng phim đều mang theo.” Đặng Linh Hồng nhìn con mèo trong ngực Tần Nhã Ni mấy lần, đột nhiên hỏi.
“Mèo nhà cô là mèo cái đúng không, hôm nào đưa đến nhà tôi, cho phối giống với Thomas nhà tôi.”
“Thế thì không được rồi, Sophie nhà tôi cũng là mèo đực.” Tần Nhã Ni nói.
Trần Dương nghe được câu này, ký ức không tốt đẹp lại hiện lên trong đầu, sắc mặt bỗng không tốt.
An Niên bên cạnh nhận ra được cảm xúc của Trần Dương có biến hóa, không nhịn được nghi ngờ chớp chớp mắt: Hôm nay anh Trần Dương thật là kỳ lạ, sao cứ lúc vui vẻ, một hồi sau lại tức giận vậy.
“Mèo đực? Sao lại cho mèo đực của cô ăn mặc thành như vậy, lại còn gọi là Sophie nữa chứ?” Đặng Linh Hồng không nhịn được mà nói mát.
Đối với câu nói mát của Đặng Linh Hồng, Trần Dương âm thầm bày tỏ đồng ý, nếu như biết là mèo đực từ sớm thì khi ở trên xe anh cũng sẽ không cho An Niên ôm.
“Tôi thích thế đấy.”
“Được, được, được, tùy cô vậy. Tôi còn có chút việc đi trước đây.” Đặng Linh Hồng nhìn đồng hồ trên tay, chuẩn bị rời đi. Lúc sắp đi còn không quên dặn dò Trần Dương cân nhắc chuyện ký hợp đồng với công ty quản lý Nguyệt Mộng.
Chỉ chốc lát sau, các món ăn lục tục được đưa lên, ba người vừa ăn cơm vừa tiếp tục đề tài ban nãy.
“Không ngờ Đặng Linh Hồng lại coi trọng cậu như vậy.” Tần Nhã Ni cười nói với Trần Dương.
“Tôi không có hứng thú làm diễn viên.” Trần Dương lại bày tỏ suy nghĩ của mình lần nữa.
“Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ.” Tần Nhã Ni nhìn An Niên một chút rồi nói.
“Tuy nói điều kiện của cậu cũng không tệ, nhưng nếu như so sánh với cậu thì vẻ ngoài và tuổi tác của An Niên mới thích hợp phát triển trong giới hơn, nhưng hình như cô ta chỉ muốn ký với cậu.” Mới vừa rồi khi nói chuyện phiếm, mặc dù Đặng Linh Hồng có khen An Niên mấy câu, nhưng toàn bộ quá trình lại chỉ biểu lộ ra ý muốn ký hợp đồng với Trần Dương.
Cho dù là Trần Dương hay là An Niên, hai người đều không có ý định vào giới giải trí, cho nên có kỳ lạ hay không thì bọn họ cũng chẳng quan tâm. Sau khi ăn cơm trưa đơn giản xong, Tần Nhã Ni có chuyện rời đi trước.
“Có muốn đi tham quan phim trường chút không?” Phim trường cũng coi như là một thắng cảnh rất nổi tiếng, vậy nên Trần Dương muốn dẫn An Niên đi tham quan một vòng.
“Được chứ, chỉ là em phải đi rửa tay trước.” An Niên chìa bàn tay bóng nhẫy của mình ra, vừa rồi lúc ăn cơm bóc vỏ tôm, mặc dù cô đã dùng giấy ăn lau rất nhiều lần, nhưng tay vẫn có cảm giác trơn trơn.
“Được, vậy anh đi lấy xe trước, em rửa tay xong thì ra cửa.” Trần Dương dặn dò An Niên xong, một mình đi lấy xe trước. An Niên chạy vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay rửa tay mình một lần. Sau khi rửa tay xong còn để lên mũi ngửi, cảm thấy có mùi lạ lại tiếp tục đổ nước rửa tay ra rửa một lần nữa.
Ngay khi An Niên cảm thấy mình rửa cũng khá sạch thì bỗng nhiên cô cảm giác được một luồng linh lực bé nhỏ đang chập chờn.
An Niên kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp ở bên ngoài chạy vào, dường như người phụ nữ có hơi không thoải mái, vừa vọt vào nhà vệ sinh đã bám vào bồn cầu nôn ọe.
Sau khi người phụ nữ nôn ọe xong, dường như đã hòa hoãn lại, nhấn nút xả nước xong đi tới bồn rửa tay bên này rửa tay với vẻ mặt nhợt nhạt, thấy An Niên nhìn cô ta, người phụ nữ còn lộ ra nụ cười mỉm yếu ớt với An Niên.
“Cô không sao chứ?” An Niên quan tâm hỏi.
“Không sao, có thể là gần đây áp lực công việc quá lớn.” Người phụ nữ cười, lấy phấn má hồng ở trong túi xách ra, dặm lại lớp trang điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt của mình.
Khi người phụ nữ dặm lại lớp trang điểm, An Niên phát hiện trên người người phụ nữ này có thứ gì đó đang bị cuốn trôi mất. Phải, đây là một thứ mà An Niên không biết phải hình dung thế nào, vật này là một bộ phận thuộc về người phụ nữ, nhưng không phải trời sinh đã có, hình như là một loại đồ tích góp từng li từng tí một. Mà thứ này nhanh chóng trôi mất làm người phụ nữ này bắt đầu khó chịu.
Chỉ chốc lát sau người phụ nữ đã dặm phấn xong, khí sắc nhìn cũng khá hơn nhiều. Cô ta lại cười với An Niên, đeo túi xách đi ra khỏi phòng vệ sinh, mà nơi cô ta rời đi có để lại một đốm sáng màu vàng. Đốm sáng màu vàng này chính là thứ đồ mới chạy mất khỏi cơ thể người phụ nữ kia, mà khí tức của đốm sáng này tản ra, làm cho An Niên cảm thấy vừa thân thiết lại vừa thoải mái.
An Niên đưa tay ra, cầm đốm sáng tới xem rốt cuộc là cái gì, nhưng tay An Niên vừa mới đưa tới thì đốm sáng đã nhanh chóng tránh ra như là có ý thức.
An Niên bỗng chốc sửng sốt, tiếp theo ánh sáng trong mắt chợt lóe, mở đồng tử mèo linh ra. Xuyên thấu qua đồng tử mèo, cô phát hiện ra một linh thể trong suốt na ná giống động vật ở dưới đốm sáng.
Đây là thứ đồ gì? Hình như cái này không phải là linh hồn động vật, là nó vừa mới trộm vật trên người chị gái ban nãy sao?
Khi An Niên đang nghi ngờ, linh thể động vật trong suốt đó bỗng giơ đốm sáng lên, xông vào trong đường ống thông gió trên trần nhà. An Niên không kịp suy nghĩ nhiều, tìm một gian trống né vào, biến thành mèo mun đuổi theo từ đường ống thông gió.
Linh thể động vật kia giơ đốm sáng du ngoạn trên dưới đường ống thông gió, An Niên dựa vào động tác nhanh nhẹn, cộng thêm cảm giác đối với linh lực đuổi theo sát đằng sau, cũng không biết là chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy linh thể kia giơ đốm sáng nhảy xuống ở một lỗ thông hơi. An Niên đuổi theo, nhưng lỗ thông hơi bị thanh rào chắn lại, An Niên không có cách nào nhảy xuống, chỉ có thể đứng ở bên trên nhìn xuống.
Bên dưới là một gian phòng ngủ, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ bị rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che chắn rất kỹ, vì vậy ánh sáng bên trong phòng có hơi mờ tối. Ở giữa là một cái giường rất lớn, trên sàn nhà có mấy bộ quần áo rơi vãi lẻ tẻ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy thứ đồ mới vừa rồi cô vẫn luôn đuổi theo không buông bỏ.
Rõ ràng là chạy vào mà, tại sao lại không thấy nữa?
Ngay lúc An Niên đang nghi ngờ, bỗng nhiên có một tiếng động lạ phát ra từ trong phòng ngủ, An Niên nghe tiếng nhìn qua, trợn to hai mắt.
Chỉ thấy một đôi trai gái đang mặc áo choàng tắm đang vừa dây dưa, vừa đi tới giường lớn trong phòng ngủ, rồi sau đó hai người cùng ngã lên trên giường lớn.
“Ưm.” Người phụ nữ nỉ non, áo choàng tắm trên cơ thể bị người đàn ông cởi xuống, nhưng lại không cởi bỏ toàn bộ, bị xô lại thành một đống ở vị trí nửa dưới của người phụ nữ, chỉ lộ ra phần lưng thon vô cùng bóng loáng của người phụ nữ. Bàn tay rộng lớn của người đàn ông tùy ý du ngoạn trên lưng người phụ nữ, sau đó chui vào trong áo choàng tắm còn chưa cởi hết của người phụ nữ.
“Ưm.” Người phụ nữ kích động đến toàn thân run rẩy, không tự chủ được ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt của người đàn ông. Đó là một người đàn ông vô cùng trẻ mà còn vô cùng đẹp trai, ngón tay anh ta vẫn còn đang làm loạn trên cơ thể người phụ nữ, nhưng ánh mắt lại như có như không quét qua lỗ thông hơi chỗ An Niên ẩn thân.
“Tổng giám đốc Cố, cho em.” Người phụ nữ khó nhịn nổi mãnh liệt rên lên, sau đó người đàn ông khẽ cười, thô bạo cuốn lấy vòng eo của người phụ nữ, đè người phụ nữ ở dưới thân, bỗng chốc dùng sức, chôn vào thật sâu, rồi sau đó chính là luật động điên cuồng mà lại nguyên thủy.
Cái này… Cái này chẳng lẽ chính là phim khiêu dâm?
An Niên vừa cảm thấy mình không nên nhìn những hình ảnh như vậy, vừa không muốn rời mắt đi. Một đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, ở trong bóng tối, phát ra ánh sáng ngạc nhiên lại kích động. Tim trong lồng ngực đập, âm thanh đập nhanh dường như muốn lấn át tiếng rên khó kìm nén của người phụ nữ trong phòng.
“Rịt rịt!”
Bỗng nhiên, điện thoại di động trong không gian mèo mun vang lên, An Niên đột nhiên thức tỉnh. Cô kinh hoảng thất thố chạy về theo đường ống thông gió, sau khi chạy về phòng vệ sinh nữ ban đầu kia, biến lại thành hình người mới nghe điện thoại.
“An Niên?” Trần Dương đợi đã lâu, không nhịn được nên gọi điện thoại tới.
“Em… em lập tức ra đây.” An Niên vội vàng trả lời.
“Được, anh đang ở cửa rồi.”
An Niên cúp điện thoại, mặc quần áo tử tế thật nhanh, chạy thẳng từ trong khách sạn ra.
“Em chạy gấp như vậy làm gì? Mặt đỏ rần hết lên này.” Trần Dương nhìn gương mặt đỏ bừng của An Niên, có hơi tự trách, vừa rồi anh không nên gọi điện thoại thúc giục An Niên.
“Đỏ… đỏ hả?” An Niên đưa tay bụm má mình theo bản năng, lúc này mới phát hiện, gò má của cô đã nóng đến mức có thể luộc trứng gà rồi. Hơn nữa không chỉ là mặt nóng, mà tim cô vẫn đang nhảy bùm bụp không ngừng.
“Anh Trần Dương.” Giọng nói An Niên mềm nhũn lộ ra sự kiều diễm khó tả.
“An Niên, em làm sao thế?” Trần Dương phát hiện An Niên khác lạ, lo lắng hỏi.
“Em… tim em đập rất nhanh.”
“Có phải là vừa rồi chạy nhanh quá không?” Trần Dương đưa tay sờ trán An Niên, phát hiện nhiệt độ trên trán An Niên hình như có hơi cao.
“Không phải chỗ này.” An Niên sốt ruột kéo tay Trần Dương qua, nhấn bàn tay Trần Dương vào ngực mình theo bản năng.
Cảm xúc mềm mại cứ truyền tới từ lòng bàn tay bất ngờ không kịp đồ phòng như vậy, Trần Dương muốn rụt tay về theo bản năng, nhưng sức lực của An Niên lại rất lớn, ấn chặt tay Trần Dương lên ngực mình.
“Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”
Tiếng tim An Niên đập từng tiếng từng tiếng một, vừa nhanh vừa gấp, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Em làm sao thế? Tại sao tim lại đập nhanh như vậy?” Mặt Trần Dương lập tức thay đổi, nôn nóng đến mức dán cả người lại rồi.
Ai ngờ Trần Dương vừa mới nhích tới, tim An Niên lại đập nhanh hơn, linh lực trên người có hơi không khống chế được, lúc này tai trên đầu và cái đuôi ở sau lưng không chịu khống chế mọc ra.
“Em…” Trần Dương vừa muốn nói, mắt An Niên đã thay đổi, đôi mắt to đen nhánh bị kéo dài ra, biến nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đôi mắt mèo.
“Phịch.”
Bỗng nhiên An Niên thu nhỏ lại, quần áo rơi xuống từ không trung, sau đó một con mèo mun bò ra từ đống quần áo, một cái đầu chui vào trong ngực Trần Dương.
An Niên biến thành mèo mun.
“Anh Trần Dương, linh lực của em có hơi không khống chế được, chúng ta về nhà đi.” An Niên có hơi bất an vùi vào trong ngực Trần Dương. Linh khí trong cơ thể cô bỗng nhiên dao động dữ dội kịch liệt hơn bất cứ lúc nào.
Trần Dương lo lắng nhíu mày lại, nổ máy xe, lái về nhà.
Mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, mây mưa đã ngừng trong căn phòng ngủ mới vừa rồi An Niên nhìn lén kia. Người đàn ông thô lỗ ném cái áo choàng còn đang treo trên người anh ta, xoay người ngồi dậy trên giường. Bên cạnh anh ta, một người phụ nữ tuyệt đẹp động lòng người đã mệt mỏi không chịu nổi ngủ mất. Thậm chí người đàn ông còn không thèm liếc mắt nhìn, chân trần đi tới phòng tắm, mở vòi hoa sen lên tắm rửa đơn giản xong, lấy một bộ áo ngủ ở trong ngăn kéo ra mặc vào, rồi sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
“Tổng giám đốc Cố.” Bên ngoài phòng khách là phòng ngủ, một người phụ nữ mà Trần Dương và An Niên đều biết vẫn luôn cung kính chờ ở đó. Người này chính là quản lý Đặng Linh Hồng mới vừa rồi hết sức mời mọc Trần Dương tiến vào giới giải trí.
“Có chuyện gì?” Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Cố đi tới trước tủ rượu rót cho mình một ly rượu, dây đai của áo ngủ được thắt tùy ý, lúc này hầu như toàn bộ cổ áo của người đàn ông đã trượt xuống, lộ ra vết đỏ loang lổ bên trong.
Đặng Linh Hồng có hơi ngượng ngùng rời mắt đi, mới vừa rồi người đàn ông này làm gì trong phòng chị ta rõ ràng, nữ chính chính là ngôi sao điện ảnh dưới quyền đang hot nhất của chị ta, Lâm Uyển Nhi.
“Mới vừa rồi tôi lại phát hiện ra một mầm non.” Đặng Linh Hồng nói.
“Ừ, vậy thì ký đi.” Người đàn ông nói với vẻ sao cũng được.
“Dạ.” Đặng Linh Hồng đứng lên: “Tôi đi gọi Uyển Nhi dậy.”
“Đẩy thông báo phía dưới của Uyển Nhi đi, cô ấy mệt đã ngủ rồi.” Giọng nói người đàn ông lười biếng.
“Dạ.” Gò má Đặng Linh Hồng nóng lên: “Vậy… tôi đi xử lý.”
“Chờ chút.”
“Tổng giám đốc Cố, anh còn có gì dặn dò?” Đặng Linh Hồng xoay người.
“Mới vừa rồi trong phòng có người chụp lén, cô đi xử lý đi.” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu cười nói: “Bây giờ chó săn đúng là càng ngày càng lợi hại.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý, bảo đảm sẽ không có một trang báo nào đăng bài.” Đặng Linh Hồng nói với vẻ mặt nghiêm túc, bị chụp lén trong phòng, nếu như bị phát tán ra bên ngoài, chính là tiếng xấu của toàn bộ tập đoàn Nguyệt Mộng.
“Đừng căng thẳng như vậy, bây giờ chắc là cũng không chịu nổi rồi.” Người đàn ông đi tới trước mặt Đặng Linh Hồng, đưa tay vén tóc bên tai Đặng Linh Hồng lên, thân mật, mập mờ nói: “Có hơi nhớ em.”
“Tổng… tổng giám đốc Cố.” Trong nháy mắt giọng nói Đặng Linh Hồng mềm nhũn ra.
“Buổi tối tới nhà anh.” Người đàn ông khẽ cười.
“Dạ.” Đặng Linh Hồng mừng rỡ đáp lời, chị ta biết người đàn ông trước mặt này là một người đàn ông lăng nhăng từ đầu đến chân, nhưng cho dù có thế nào chị ta cũng không chống cự lại được mị lực của người đàn ông này, dù chẳng qua chỉ là một thành viên trong hậu cung giai lệ của anh ta, nhưng chị ta cũng vô cùng thỏa mãn rồi.
Đặng Linh Hồng rời đi, ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta giơ tay lên vẫy, một đốm sáng màu vàng bay từ trong góc ra, rơi vào đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông.
Cả dọc đường Trần Dương phóng như tên bắn, liều mạng vượt hết mấy cái đèn đỏ chạy về nhà, anh đặt An Niên đã biến thành mèo mun lên giường, lòng như lửa đốt hỏi: “An Niên, bây giờ cảm giác thế nào, có khá hơn chút nào không?”
“Em nóng, em nóng quá.” Mèo mun nằm ở giữa giường, uể oải trả lời.
“Nóng? Anh đi lấy cục đá cho em.” Trần Dương chạy vào trong phòng bếp, dùng chậu rửa mặt đựng đầy một chậu đá xong, dùng khăn lông lót lên rồi bưng vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận bỏ An Niên đã biến thành mèo mun vào trong chậu đá.
An Niên nằm trên cục đá, trên người là bàn tay đang dò xét nhiệt độ cơ thể của cô mãi không thôi, sau đó An Niên phát hiện, so với cục đá bên dưới thì bàn tay anh Trần Dương của cô mới càng làm cô cảm thấy mát mẻ hơn.
Dưới sự thôi thúc của bản năng, An Niên biến thân thành người lần nữa, chậu đá không chứa nổi An Niên bỗng nhiên biến lớn, rầm một tiếng rơi trên mặt đất, cục đá rơi vương vãi khắp giường, cô dán thật chặt cơ thể vào người Trần Dương không chừa một kẽ hở nào là như thế này, nhưng dường như lại cảm thấy có vật gì đó cản trở cô.
Cô ghét vật này, bản năng lại thôi thúc An Niên lần nữa, bàn tay biến thành móng nhọn, xé bỏ cái áo sơ mi vốn cũng không dày trên người Trần Dương.
“An Niên?” Bỗng nhiên áo bị xé làm Trần Dương vừa sợ vừa lo, nhưng lúc này An Niên dường như đã có hơi không nghe rõ lời Trần Dương nữa. Cô cuộn tròn cơ thể lại, giống như muốn rúc toàn bộ cơ thể ở trần của Trần Dương, nhưng hình như cơ thể cô quá to thì phải.
Quá to, vậy thì nhỏ đi là được rồi. Linh lực chợt lóe, An Niên lại biến thành mèo mun, mèo mun cuộn người lại thành một cục, vững vàng dán chặt lấy Trần Dương. Trên ngực không có vật cản trở, cuối cùng thì An Niên cũng yên tĩnh lại.
Mà lúc này, dưới người Trần Dương đang đè lên cục đá lạnh như băng, mèo mun nằm ngủ say trong ngực, áo sơ mi màu trắng bị xé thành mảnh vụn, anh cởi trần nằm trên giường không dám có bất kỳ một cử động nhỏ nào, giống như một cô gái vừa bị làm nhục.
“Hít!” Hồi lâu, Trần Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ xuống bên hông, khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy màu đỏ thẫm nhàn nhạt trên đầu ngón tay. Cho dù không nhìn thì Trần Dương cũng biết bên hông anh bây giờ chắc chắn có năm tia máu do móng cào. Chỉ là Trần Dương cũng không để ý tới, bởi vì anh nhận ra được, trái tim đang đập nhanh của An Niên đang từ từ ổn định lại từng chút một.
An Niên chuyển biến tốt. Chỉ một lý do như vậy, dù thế nào anh cũng không muốn đánh thức An Niên dậy.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên đi đến biệt viện Long Đình đúng hẹn.
“Hai người chờ một chút, ông chủ và bà chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ.” Người giúp việc đón hai người đi vào nhà, ân cần mang nước lên.
“Cảm ơn.” Trần Dương nhận lấy cà phê mà người giúp việc mang đến, quay lại nhìn An Niên, thấy cô còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, không kìm được hỏi: “Nhắn tin với ai vậy?”
“Trưởng khoa Lưu.” An Niên trả lời.
Trưởng khoa Lưu? Chẳng lẽ trưởng khoa Lưu không yên tâm nên cố ý gửi tin nhắn đến dặn dò An Niên sao? Nhưng bình thường ông ấy liên lạc với anh trước mà? Trần Dương có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người không phải đợi quá lâu, khoảng năm phút sau, hai vợ chồng Tiền Dược và Tần Nhã Ni đã từ trên tầng đi xuống. Tiền Dược còn chưa đi xuống hết cầu thang đã vội vàng xin lỗi hai người họ: “Xin lỗi, để hai đại sư đợi lâu rồi.”
“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Trần Dương đứng lên đáp.
“Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Nhã Ni đi đến bên cạnh An Niên hỏi.
“Ăn rồi ạ.” An Niên cười gật đầu.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lên đường luôn đi.” Tiền Dược hỏi: “Hai đại sư ngồi xe của tôi chứ?”
“Không cần đâu, chúng tôi có xe rồi.” Trần Dương từ chối.
“Khụ… thực không dám giấu, ngày hôm qua sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên, vì vậy…” Tiền Dược ngượng ngùng đáp.
Trần Dương hiểu ra, Tiền Dược sợ rồi. Muốn để anh và An Niên làm bùa hộ mệnh của ông ta.
“Anh ấy sợ rồi đấy.” Tần Nhã Ni thẳng thắn hơn chồng mình rất nhiều, trực tiếp nói luôn.
“Hai người cứ lên xe của chúng tôi đi đi, đợi sau khi phim trường chắc chắn đã không có vấn đề gì, anh ấy mới có thể yên tâm. Nhưng mà hai người yên tâm đi, tôi sẽ gọi người lái xe của hai người qua đó.”
“Được.” Đối phương đã nói như vậy rồi, Trần Dương đương nhiên không tiện từ chối.
Quyết định xong, bốn người đi ra khỏi nhà, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đã dừng ở ngoài cửa đợi từ trước, bên cạnh xe còn có người giúp việc sáng sớm nay đã đưa cà phê cho bọn họ, người giúp việc đang ôm một con mèo Ba Tư màu trắng trong lòng.
“Meo meo meo.” Mọi người ở đằng xa đã nghe được tiếng kêu của chú mèo, từng tiếng liên tiếp nhau, tiếng kêu có chút sốt ruột.
“Hử?” Nghe thấy tiếng mèo kêu, An Niên theo bản năng nhìn về phía con mèo trắng kia, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên. Chỉ thấy trên đầu con mèo trắng kia được đội một chiếc mũ màu hồng, chiếc mũ màu hồng bao bọc lấy tai của con mèo, lộ ra đôi tai giả hồng hồng trắng trắng.
Cách lấy giả làm thật vẽ rắn thêm chân này lại vì cách làm tinh tế mà khiến chú mèo trắng càng thêm đáng yêu, khiến mỗi người nhìn thấy nó đều không kìm được mà hai mắt sáng lên. An Niên vừa nhìn đã thích cái mũ trên đầu chú mèo đó.
“Nào Sophie, đến đây mẹ ôm nào.” Tần Nhã Ni bước nhanh về phía trước, đón lấy con mèo ở trên tay người giúp việc, ngón tay thuần thục vuốt ve lông mèo, có thể nhìn ra bà ta rất thích con mèo trắng này.
Bọn họ lên xe, lúc này Tần Nhã Ni hình như mới nhớ ra điều gì đó: “Xin lỗi vừa rồi tôi quên không hỏi, hai người không bị dị ứng với mèo đấy chứ.”
“Không đâu.” Trần Dương lắc đầu: “Nhà tôi cũng nuôi mèo.”
“Cậu cũng nuôi mèo? Vậy mèo nhà cậu thuộc loại gì, lớn chừng nào rồi, mèo đực hay mèo cái vậy?” Tần Nhã Ni vừa nghe nói nhà Trần Dương cũng nuôi mèo, lập tức có hứng thú.
“Nhã Ni, em hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy, người ta biết trả lời thế nào?” Tiền Dược có chút bất đắc dĩ nhìn vợ mình.
“Xin lỗi nhé, hình như tôi có hơi kích động.” Tần Nhã Ni ngượng ngùng cười.
“Không sao. Mèo nhà tôi là do tôi nhặt từ công viên về, là một con mèo mun, tôi không rõ nó thuộc loại gì lắm, nhưng là một con mèo cái.” Trong lúc nói, Trần Dương vô thức nhìn sang An Niên đang ngồi ở một bên. Mà ánh mắt của An Niên vẫn nhìn chằm chằm vào chú mèo trắng trong lòng Tần Nhã Ni, không nhận ra ánh mắt của Trần Dương.
“An Niên, có muốn ôm một chút không?” Từ khi lên xe, ánh mắt của An Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mèo của mình, Tần Nhã Ni nghĩ rằng An Niên thích mèo của mình, vì vậy chủ động đề nghị.
“Có được không ạ?” Hai mắt của An Niên lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là được rồi, nào.” Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên.
An Niên vừa nhận lấy mèo, con mèo trắng vốn đang không ngừng động đậy không yên trong lòng Tần Nhã Ni, vừa được đưa vào lòng An Niên thì bỗng dưng yên tĩnh trở lại, chẳng những không kêu meo meo mà thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của An Niên, dường như đang lấy lòng cô.
“Ồ? Sophie rất thích cô thì phải, nó cũng không kêu nữa.” Nhận ra sự khác thường của mèo nhà mình, Tần Nhã Ni không kìm được có chút kinh ngạc.
Đó là vì tôi đã dùng linh lực trấn an nó.
An Niên mỉm cười, sờ cái mũ của mèo trắng, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cái mũ này đáng yêu quá.”
“Cô cũng thấy đáng yêu đúng không? Tháng trước lúc tôi tham gia show thời trang ở Paris đã mua nó về đấy. Lúc đó nhìn thấy nó ở trên đường tôi lập tức không đi nổi nữa.” Phát hiện ra có người tinh mắt như mình, Tần Nhã Ni không kìm được vui vẻ nói thêm vài câu.
“Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng nếu như để mấy tay săn ảnh ở bên ngoài biết được em bỏ ra năm nghìn tệ để mua một cái mũ cho mèo nhà mình, vậy thì chắc chắn lại lên hot search rồi.” Tiền Dược chê bai.
“Vậy thì đã sao? Tiền em tự kiếm được còn không cho em tiêu à?” Tần Nhã Ni nói.
Mua ở Paris à? Vậy có nghĩa là ở nước ngoài mới có bán, An Niên chợt có chút mất mát.
“Bà Tiền, không biết bà có địa chỉ của cửa hàng này không.” Trần Dương bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi cũng muốn mua cho mèo nhà tôi một cái mũ như vậy.”
Mèo nhà anh Trần Dương? Không phải là mình sao? An Niên chợt vui mừng, hai mắt một lần nữa sáng lên.
“Cậu cũng muốn mua à? Tôi có địa chỉ, nhưng loại mũ này của bọn họ chỉ có màu hồng thôi, chắc là không hợp với mèo mun lắm.” Tần Nhã Ni cân nhắc đến sự phối hợp màu sắc, tốt bụng nhắc nhở.
“Không sao đâu, mèo nhà tôi chỉ thích màu hồng.” Trần Dương trả lời.
“Mèo nhà cậu cũng có mắt thẩm mỹ đó. Được, sau này tôi sẽ tìm địa chỉ rồi gửi vào điện thoại của cậu.” Tần Nhã Ni sảng khoái đáp.
An Niên vừa nghe mình sắp có một cái mũ của riêng mình, lúc này cũng không hâm mộ mèo trắng nữa, cô trả mèo trắng lại cho Tần Nhã Ni.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ô tô cũng vững vàng chạy về phía trước. Khoảng nửa tiếng sau, bốn người họ đã đến được phim trường quay phim của Tiền Dược.
“Phim của tôi đa phần đều được quay ở đây, hai người xem xem có chỗ nào có vấn đề không.” Vừa đến phim trường, Tiền Dược đã đưa An Niên và Trần Dương đi xung quanh xem thử một vòng.
“Cái giá đỡ đó, còn cả cái cửa sổ kia, cả bên kia nữa… Đều có chút vấn đề.” An Niên nhanh chóng chỉ vào một vài chỗ, vừa rồi khi đi dạo xung quanh phim trường, cô đã phát hiện ra những chỗ này có tàn niệm của lời nguyền còn sót lại.
“Những chỗ này cũng có vấn đề? Khó trách, trước đây quay phim ở những chỗ này luôn có người bị thương.” Những chỗ mà An Niên chỉ chính là những chỗ trước đây xảy ra tai nạn trong lúc quay phim.
“Vậy còn có chỗ nào khác có vấn đề không?” Tần Nhã Ni thay chồng hỏi.
“Không có, những chỗ khác đều rất sạch sẽ.” An Niên lắc đầu: “Chỉ cần giải trừ sạch sẽ tàn niệm ở những chỗ này, có lẽ mọi người cũng không xảy ra chuyện nữa.”
“Tốt quá rồi, vậy làm phiền cô.” Tần Nhã Ni vui vẻ nói.
“Không có gì.” An Niên lắc đầu, nhìn qua Tần Nhã Ni, nhớ đến lời căn dặn của trưởng khoa Lưu, không được đòi tiền Tần Nhã Ni. Vì vậy cô quay người lại đưa tay về phía Tiền Dược: “Trừ ma phải thu phí, mỗi chỗ một triệu tệ, tổng cộng là năm triệu. Cảm ơn đã chiếu cố.”
“!!” Không khí bỗng nhiên im lặng. Không ai ngờ rằng trong bầu không khí hòa hợp như vậy mà An Niên lại bất ngờ đưa tay đòi tiền, hơn nữa còn đòi một cách cứng nhắc như vậy.
Trần Dương cũng kinh hãi, anh không ngờ rằng An Niên bỗng nhiên lại đòi tiền. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm, hôm qua khi giải trừ tàn niệm lời nguyền trên người Tiền Dược và hai nam diễn viên kia An Niên gần như không tốn chút sức lực nào.
“Khụ… tiền, nên đưa, nên đưa mà. Bây giờ cô lấy luôn hả?” Cũng may đạo diễn Tiền là người đã sành sỏi sự đời, rất nhanh đã phản ứng lại, hòa hoãn bầu không khí gượng gạo này.
“Ừ. Vốn dĩ hôm qua lúc tôi giúp mọi người trừ ma đã phải thu tiền, nhưng mọi người là bạn của trưởng khoa Lưu nên tôi giữ thể diện cho ông ấy, tiền của hôm qua không cần nữa. Nhưng năm triệu của hôm nay, mọi người phải đưa cho tôi.” An Niên nghiêm nghị đáp.
Bầu không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được, sau vài câu nói lại trở nên lúng túng. Đạo diễn Tiền là ai? Tùy tiện lấy doanh thu phòng vé của một bộ phim đã mấy tỉ rồi, còn thiếu một triệu này của cô sao?
“À… không cần giảm đâu, cứ cộng lại hết đi.” Tiền Dược nhìn vợ mình: “Nhã Ni, chuyển cho đại sư An sáu triệu.”
Tần Nhã Ni cũng sửng sốt một lúc lâu, nhưng hai người họ đều là người có tiền, cũng không để tâm chút tiền này. Bà ta lập tức mở ngân hàng trên điện thoại của mình ra, chuyển khoản cho An Niên sáu triệu.
An Niên đếm qua con số không, trong nháy mắt vui vẻ cười híp mắt lại, lại được ăn thêm vài bữa hải sản rồi.
“Được rồi. Bây giờ tôi sẽ đi thanh trừ tàn niệm của lời nguyền giúp mọi người, đảm bảo sau này mọi người sẽ không có bất cứ chuyện gì cả.” An Niên cất điện thoại đi, rồi tung tăng chạy đi làm việc.
Trần Dương vội vàng đuổi theo, nhân lúc hai vợ chồng Tiền Dược không có ở đây, Trần Dương nhỏ giọng chất vấn An Niên: “Những lời lúc nãy có phải do trưởng khoa Lưu dạy em nói không?”
“Sao anh biết?” An Niên kinh ngạc hỏi.
Nói thừa, với tính cách của An Niên, sao có thể nói ra những lời của đạo sĩ như vậy chứ? Không những đòi được năm triệu của hôm nay mà còn khiến người ta đưa cả tiền của hôm qua, đồng thời còn giúp trưởng khoa Lưu tăng độ hảo cảm trước mặt Tần Nhã Ni.
“Trưởng khoa Lưu nói ông ấy và bà Tiền là bạn tốt, vì vậy rất ngại thu tiền. Nhưng đạo diễn Tiền Dược là một người rất rất giàu, bảo chúng ta hôm nay nhất định phải thu tiền.” An Niên nói.
“Vậy nên, sáng nay em và trưởng khoa Lưu đã thảo luận chuyện này rồi?”
“Vâng.” An Niên gật đầu: “Nhưng trưởng khoa Lưu nói ông ấy muốn lấy tám mươi phần trăm tiền hoa hồng.”
“…” Trần Dương cạn lời: “Được rồi, vậy xử lý xong nhanh một chút rồi chúng ta đi thôi.” Cứ thu sáu triệu của người ta, Trần Dương vẫn chưa thích ứng được trình độ thu lệ phí của giới siêu hình học, cảm thấy bản thân hình như trở thành một cường đạo thổ phỉ.
Anh vô cùng áy náy với lương tâm, không muốn xuất hiện trước mặt hai vợ chồng Tần Nhã Ni nhiều thêm nữa. Chỉ muốn kết thúc sớm rồi ra về.
“Không được.” Không ngờ An Niên lại lắc đầu: “Trưởng khoa Lưu nói thu nhiều tiền như vậy, chúng ta phải cố ý biểu hiện như vô cùng khó khăn, kéo dài thời gian lâu một chút, như vậy người khác mới không cảm thấy bọn họ mất tiền oan.”
“…” Đây là thứ đường ngang ngõ tắt gì vậy? Trần Dương phát hiện, hình như mỗi người trong Cửu Bộ đều có ý đồ muốn dạy hư con mèo nhỏ nhà anh.
Vì vậy, dưới sự cố gắng làm bộ của An Niên, hai người ở lại phim trường đến tận trưa, làm đến tận khi An Niên cảm thấy đói bụng thì mới cảm thấy tạm được rồi. Sau đó hai người đi đến chỗ Tiền Dược đang quay phim.
“Đã xử lý xong hết rồi, sau này phim trường sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
“Cảm ơn.” Tiền Dược nói: “Lần này làm phép xong, lời nguyền này sẽ không quay lại nữa đúng không?”
“Nếu như đối phương không nguyền rủa nữa thì sẽ không có vấn đề.” An Niên nói.
“Vậy nếu đối phương lại nguyền rủa thì phải làm sao?” Người lên tiếng là một trong hai nam diễn viên hôm qua An Niên gặp, hôm nay bọn họ cũng đến quay phim.
“Hôm qua nguyền rủa chưa thành công, đối phương nhất định sẽ bị lời nguyền cắn trả, trong thời gian ngắn sẽ không còn sức lực nguyền rủa mọi người nữa.” An Niên an ủi.
“Vậy cũng không được, chúng tôi hoàn toàn không biết kẻ nguyền rủa kia là ai, khó lòng phòng bị.” Nam diễn viên đó suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tôi nghe nói bùa hộ mệnh của đạo diễn Tiền là của hai người cho, có thể cho tôi một cái nữa để phòng thân không? Tôi sẽ bỏ tiền mua.”
“Cả tôi nữa, tôi cũng muốn mua.” Một nam diễn viên khác cũng nói.
“Đúng đấy Trần Dương, Thành nói bùa hộ mệnh đó là của cậu, trên người cậu có còn không?” Tần Nhã Ni cũng hỏi, không tìm được kẻ nguyền rủa, trong lòng bà ta cũng không yên tâm.
“Chuyện này…” Trần Dương có chút khó xử, anh chỉ có một tấm bùa dự bị đã đưa cho trưởng khoa Lưu rồi.
“À, suýt chút nữa thì quên. Hôm qua đại sư An Niên giúp chúng ta trừ ma chúng ta còn chưa đưa tiền nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô.” Mỗi lần trừ ma một triệu, chuyện này bọn họ đã nghe đạo diễn Tiền nói qua rồi.
Vì vậy nam diễn viên đó vừa thấy Trần Dương do dự, cho là hôm qua mình vẫn chưa đưa tiền, đối phương đang có ý nhắc nhở, vì vậy lập tức lấy điện thoại ra tỏ ý muốn chuyển tiền.
An Niên vừa nghe nói muốn chuyển tiền là lập tức móc điện thoại ra, màn hình điện thoại hiển thị tài khoản ngân hàng đang nhận tiền.
“…” Thao tác này của An Niên, tương đương với chứng thực ý muốn thu tiền của Trần Dương. Lần này cho dù Trần Dương có muốn nói trên người mình không có bùa hộ mệnh, người ta cũng sẽ tưởng rằng chưa đưa đủ tiền, anh cố ý tỏ vẻ.
“Trên người tôi tạm thời không có dư bùa hộ mệnh, tôi cho mọi người địa chỉ của một cửa hàng Taobao, trên đó có bán, mọi người trực tiếp trả tiền để mua đi.” Cuối cùng, Trần Dương nhớ ra cửa hàng Taobao của em gái Trần Ngư, định bảo mấy người này tự đi tìm em gái mua.
“Cửa hàng Taobao?” Mọi người sửng sốt, thứ cao cấp như vậy mà lại mua trên Taobao? Hơn nữa điều quan trọng nhất là cửa hàng này ngay cả vương miện cũng không có, chỉ có một ngôi sao, trông thực sự không đáng tin.
“Cửa hàng này là do một… thiên sư rất lợi hại mà tôi quen biết mở.” Trần Dương nhận ra sự do dự của bọn họ, giải thích cho em gái mình: “Thường ngày em ấy không quản lý cửa hàng cho lắm, nhưng đồ bán trong đó đều là hàng thật.”
Mọi người nghe Trần Dương nói như vậy, lập tức tin tưởng. Hơn nữa Trần Dương là người quen do vợ chồng đạo diễn Tiền giới thiệu, nếu như thực sự bị lừa tiền thì cũng tìm được người. Hơn nữa, không phải vợ chồng đạo diễn Tiền cũng đang online đặt hàng rồi sao? Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đặt hàng mua một cái bùa hộ mệnh.
“Đạo diễn Tiền, dù sao chúng ta cũng mua cùng nhau, lại ở cùng một thành phố, hay là chúng ta liên lạc với người bán, cử người đi lấy đi.” Đặt hàng xong, nam diễn viên nghĩ đến việc ngày mai bùa mới đến, nhất thời tim lại đập mạnh.
“Chỉ là không biết đại sư đó có tiện không?” Đạo diễn Tiền cũng có ý đó, vừa nói vừa nhìn qua Trần Dương.
“Tôi liên lạc giúp mọi người thử xem.” Trần Dương hiểu ý, lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Ngư.
Xử lý xong chuyện tàn dư của lời nguyền ở phim trường, thuận tiện bán giúp Trần Ngư bốn cái bùa hộ mệnh, Trần Dương quyết định ra về. Nhưng Tần Nhã Ni nhất quyết mời Trần Dương và An Niên ở lại ăn cơm rồi mới đi, cho dù Trần Dương từ chối như thế nào cũng không được. Cuối cùng, hai người cũng chỉ có thể đi theo Tần Nhã Ni đến một khách sạn gần đó ăn cơm.
“Mặc dù khách sạn này nhìn không lớn, nhưng đồ ăn trong đó rất ngon.” Tần Nhã Ni vừa đưa hai người vào đó vừa nói: “Hơn nữa, vì nơi này ở gần địa điểm quay phim vì vậy có không ít minh tinh cũng đến đây ở.”
Thực ra thì không cần Tần Nhã Ni giới thiệu, Trần Dương và An Niên cũng phát hiện ra điều này. Bởi vì những khách hàng đang ăn cơm trong nhà hàng đều đang mặc quần áo của đủ loại triều đại đủ loại thời tiết. Ngoại trừ quay phim, có lẽ cũng không thể thấy được một màn rầm rộ này.
Ba người vừa mới ngồi xuống không lâu, Tần Nhã Ni bỗng nhìn thấy một người quen đi vào: “Tôi vừa thấy một đạo diễn mà tôi từng hợp tác, hai người gọi thức ăn trước đi, tôi qua đó chào hỏi. An Niên, có thể làm phiền cô trông mèo giúp tôi được không?”
“Được.” An Niên gật đầu.
Tần Nhã Ni đưa mèo cho An Niên, An Niên đón lấy rồi tiếp tục gọi đồ ăn.
Lúc này, một thiếu niên mặc đồ cổ trang ăn cơm xong đang định đứng dậy rời đi, vừa đi đến cửa nhà hàng thì nhìn thấy An Niên đang ngồi ở gần cửa ra vào, cậu ta lập tức mừng rỡ đi đến: “An Niên, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Là cậu?” An Niên ngạc nhiên nhìn người kia. Trần Dương cũng nhìn qua, phát hiện ra thiếu niên này chính là Triệu Nhược Minh hôm qua đã gặp ở trung tâm thương mại.
“Đúng vậy, hôm qua phải đưa anh Phùng vào viện gấp nên không có thời gian nói chuyện với cậu. An Niên, mấy năm nay cậu thế nào rồi? Bây giờ đang đi học ở đâu vậy?” Hình như thiếu niên vô cùng thân thuộc, kéo lấy cái ghế ở một bên ngồi xuống cạnh An Niên.
“Tôi không đi học.” An Niên trả lời.
“Cậu không đi học, cậu không thi đỗ đại học sao? Cũng phải, hình như thành tích học tập trước đây của cậu cũng rất tệ.” Triệu Nhược Minh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.
Đi học? An Niên giống như bị chạm trúng dây thần kinh nào đó, An Niên bỗng nhiên mở to mắt, sau đó ôm mèo trắng kinh hoàng từ trên ghế đứng bật dậy, vòng qua bàn ăn ngồi xuống cạnh Trần Dương, vẻ mặt đầy bất an chột dạ nhìn thiếu niên kia.
Loạt hành động này của An Niên khiến cho cả hai người đều bối rối. Triệu Nhược Minh có chút không hiểu ý đồ của An Niên, Trần Dương thì không hiểu tại sao An Niên bỗng dưng lại sợ hãi.
Anh nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác hỏi: “Cậu và An Niên là bạn học?”
“Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp ba.” Triệu Nhược Minh nói.
“Vậy à?” Trần Dương nhìn An Niên chứng thực.
“Vâng.” An Niên gật đầu nhỏ giọng đáp: “Chính là cái người ngã gãy chân đó.”
Ngã gãy chân? Tại sao cứ phải nhấn mạnh ngã gãy chân vậy? Trần Dương cảm thấy có mấu chốt nào đó mà trong chốc lát anh chưa điều tra ra.
“Cậu còn nhớ chuyện tôi ngã gãy chân à? Nói đến đây thì tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không nhờ có cậu, tôi cũng không thể làm diễn viên được.” Triệu Nhược Minh nói.
“Tại sao?” An Niên tò mò hỏi.
“Cậu còn nhớ không, vì đi mua kem cho cậu mà tôi đi trèo tường rồi bị ngã gãy chân.”
Anh nhớ ra rồi, là cái người cưỡng ép ôm An Niên đó, sau khi bị An Niên ghét thì ngã gãy chân. Trần Dương bỗng híp mắt lại, ánh mắt nhìn cậu ta sắc bén hơn vài phần.
“Lúc đó tôi bị ngã gãy chân, ra ngoài chỉ có thể ngồi xe lăn. Có một lần tôi đi siêu thị mua đồ tình cờ được đạo diễn nhìn trúng, để tôi diễn Hướng Hằng. Cậu xem rồi đúng không? Tác phẩm thành danh: <Thiếu niên trên xe lăn> của tôi.” Triệu Nhược Minh không hề nhận ra ánh mắt của Trần Dương, vui vẻ tự nói về chuyện của mình.
“Tôi chưa xem.” An Niên thành thật lắc đầu.
“Không sao, sau này cậu đi tìm xem thử là được, trên mạng có. Bộ phim đó tôi cảm thấy mình diễn cũng rất tốt.” Triệu Nhược Minh không để ý đáp.
“Tóm lại nếu không phải vì theo đuổi cậu thì tôi cũng sẽ không gãy chân, cũng sẽ không làm diễn viên. Chỉ tiếc rằng, đến khi tôi quay phim xong thì cậu bỗng nhiên lại chuyển trường. Cậu biết không, cậu là mối tình đầu của tôi đấy.”
Mua kem, vì theo đuổi cậu, mối tình đầu. Mỗi một câu một chữ một hình ảnh mà Triệu Nhược Minh nói đều đang kích thích thần kinh Trần Dương: Nhẫn nhịn, đừng ghen tị, khi đó An Niên mới mười lăm tuổi, vẫn chưa hiểu gì cả, đều là do thằng nhóc này tự mình đa tình, còn bị An Niên ghét cho gãy chân. Đúng, An Niên rất ghét cậu ta.
“Đúng rồi, bây giờ cậu có bạn trai chưa? Tôi…”
Thằng nhóc này muốn làm gì? Trần Dương cảm thấy tu dưỡng của mình gần như đã dùng hết rồi.
“Tôi có bạn trai rồi.” Vào lúc Trần Dương sắp đến ranh giới bùng nổ thì anh nghe thấy âm thanh tự nhiên của An Niên.
“Ai vậy?” Triệu Nhược Minh vô thức hỏi.
“Tôi.” Trần Dương ngang ngược đáp.
Triệu Nhược Minh nhìn Trần Dương, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cậu ta đánh giá từ trên xuống dưới một vòng rồi đưa ra một câu đánh giá: “Sao cậu lại tìm một người lớn tuổi như vậy?”
Mẹ nó ai lớn tuổi hả?
“Tôi chỉ lớn hơn hai người sáu tuổi.” Trần Dương không thể nhịn được nữa.
“Cách nhau ba tuổi đã có khoảng cách thế hệ rồi đó ông chú, đằng này lại còn sáu tuổi.” Triệu Nhược Minh khinh thường đáp. Cướp mối tình đầu của tôi, hừ, khịa chết anh.
Trần Dương rất muốn dạy dỗ cho thằng nhóc này một bài học, nhưng lại cảm thấy mình vì chuyện này mà nổi giận quả thực có chút ấu trĩ.
“Meo meo meo.” Lúc này mèo trắng trong lòng An Niên bỗng kêu lên, âm thanh vừa gấp rút vừa vội vàng.
“Con mèo này sao lại kêu như vậy?” Trần Dương ngạc nhiên nhìn sang.
“Không biết nữa, hình như nó đang rất buồn bực.” An Niên cũng không biết con mèo này đang buồn bực chuyện gì, đang nghĩ xem có nên lại dùng linh lực trấn an không thì nghe thấy Triệu Nhược Minh ngồi đối diện bỗng nhiên hỏi.
“Con mèo này có phải động dục rồi không?”
“Cậu nói gì?” Trần Dương ngẩn ra.
“Động dục đó. Mùa này là mùa mèo dễ động dục nhất, con này là mèo đực hay mèo cái vậy?” Triệu Nhược Minh nói rồi đưa tay ra sờ xuống dưới bụng nó: “Là mèo đực.”
“Xoạt!”
Triệu Hiểu Minh chỉ thấy trước mắt hoa lên, sau đó một thứ màu trắng lướt qua, mèo trắng bị Trần Dương lôi xềnh xệch ra ngoài, chán ghét ném vào một cái ghế bên cạnh.
“Meo.” Mèo trắng ấm ức đứng dậy.
Chương 56
“Ông chú à, đến mức đó không, chẳng phải là tôi chỉ sờ con mèo một chút thôi sao, cũng chẳng phải là…”
Trần Dương im lặng nhìn Triệu Nhược Minh, anh không nói gì, cũng không có vẻ hung thần ác sát, chỉ là nhiệt độ trong mắt thấp vô cùng, khí thế bức người, làm cho Triệu Nhược Minh trong nháy mắt có một loại ảo giác giống như mình phạm tội vậy, tự động ngậm miệng lại.
Má ơi, bạn trai An Niên đang làm cái gì vậy, trừng người ta toát cả mồ hôi lạnh.
“An Niên, sau này không được phép tùy tiện ôm mèo nữa.” Trần Dương bảo Triệu Nhược Minh “ngừng” rồi tiếp tục nói như vậy với An Niên.
“Tại sao?” An Niên không hiểu.
“Chính là không cho phép.” Trần Dương hiếm khi cương quyết bá đạo ra lệnh.
“Ồ.” An Niên ngoan ngoãn gật đầu. An Niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương cứng rắn ngang ngược như vậy, mặc dù cô không biết tại sao bỗng nhiên Trần Dương lại tức giận, nhưng tất cả những chuyện làm Trần Dương không vui thì An Niên cũng không muốn làm.
“Này, anh hung dữ như vậy làm gì. An Niên, đừng để ý tới anh ta.” Triệu Nhược Minh thấy Trần Dương vậy mà lại hung dữ với An Niên như vậy, tinh thần trọng nghĩa bỗng bùng nổ, đưa tay kéo An Niên ra bảo vệ sau lưng, dáng vẻ như làm chỗ dựa cho An Niên.
Trần Dương thấy cậu ta chìa tay ra với An Niên, lập tức cau mày đi cản lại. Lúc này, An Niên bỗng nhiên nghiêng người chủ động tránh ra khỏi cánh tay của Triệu Nhược Minh đưa về hướng cô, sau đó chân phải bước một bước, núp nửa người ra sau lưng Trần Dương.
Hành động này, đã lập tức rõ thân sơ ra sao! Khóe miệng Trần Dương khẽ nhếch lên, mới vừa rồi có hơi không vui, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Cánh tay Triệu Nhược Minh cương cứng, toàn thân tỏa ra khí tức bực mình vì xen vào chuyện của người khác không thành.
“Cậu đừng có động tay động chân.” An Niên còn nhớ, người này rất thích động tay động chân.
“Tôi… Ai bảo tội động tay động chân, rõ ràng là tôi giúp cậu mà.” Triệu Nhược Minh buồn bực không thôi, rõ ràng mình là người ra mặt giúp cô ấy, tại sao cô nhóc này lại không nhìn ra chứ.
“Chuyện gì thế?” Lúc này, Tần Nhã Ni trở về, bà ta nhìn Triệu Nhược Minh hỏi: “An Niên, đây là bạn của hai người hả?”
“Không phải.” An Niên trả lời không chút do dự.
“…” Trong nháy mắt mặt Triệu Nhược Minh đen như mực. Nhưng Trần Dương lại sảng khoái giống như lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở ra vậy, xem ra là mình đã đánh giá cao địa vị của thằng nhóc này trong lòng An Niên rồi.
“Nhược Minh, tại sao em lại ở đây?” Còn có một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đi tới cùng Tần Nhã Ni, người này mặc đồ công sở, đeo kính gọng đỏ, toàn thân nhìn vừa thông minh lanh lợi lại vừa giỏi giang.
“Chị Hồng.” Triệu Nhược Minh nhìn người phụ nữ, lập tức cung kính chào hỏi.
“Sao vậy, nghệ sĩ dưới trướng cô hả?” Tần Nhã Ni hỏi người phụ nữ được gọi là chị Hồng này.
“Phải, năm nay mới ký. Đúng lúc, ảnh hậu Tần nhìn giúp tôi xem, đứa nhỏ này có tiềm lực không.” Chị Hồng cười hỏi.
“Nghệ sĩ mà công ty Nguyệt Mộng của mấy người ký có mấy ai là không hot chứ?” Tần Nhã Ni cười nói tâng bốc.
“Huống hồ, còn có một người quản lý lớn như vậy ở đây nữa.”
“Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô, còn không mau cảm ơn chị Nhã Ni?” Câu sau của chị Hồng là nói với Triệu Nhược Minh.
“Cảm ơn chị Nhã Ni.” Triệu Nhược Minh đã nhận ra Tần Nhã Ni từ lâu, lập tức khách sáo nói cảm ơn.
“Khách sáo rồi.” Tần Nhã Ni mỉm cười gật đầu.
“Chị nhớ buổi chiều hình như em còn có ba cảnh quay, có phải nên chuẩn bị hay không?” Chị Hồng nhìn về phía Triệu Nhược Minh.
“Dạ, em đang chuẩn bị đi đây.” Triệu Nhược Minh nói, cũng không quay đầu lại nhìn An Niên nữa, trực tiếp rời đi.
Mặc dù Trần Dương không thích Triệu Nhược Minh, nhưng anh cũng nhìn ra được, Triệu Nhược Minh là thật lòng bảo vệ An Niên. Mà An Niên không hiểu đối nhân xử thế, mới vừa rồi nói ra câu không phải bạn ngay trước mặt Tần Nhã Ni, có thể đã làm tổn thương trái tim của thiếu niên này. Chỉ là… lòng riêng, Trần Dương cũng không muốn giải thích cho An Niên.
Mình đã biến thành lòng dạ hẹp hòi như vậy từ lúc nào chứ? Trần Dương không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ này của mình.
“Hai người này chắc không phải là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của văn phòng cô chứ?” Chị Hồng nhìn An Niên và Trần Dương hỏi.
“Có phải là cảm thấy bọn họ rất có tố chất không? Chỉ là đáng tiếc, hai người họ đều không phải là nghệ sĩ.” Tần Nhã Ni cười nói.
“Phải không, vậy thì đáng tiếc quá. Cậu này, có hứng thú phát triển trong giới giải trí không?” Bỗng nhiên chị Hồng hỏi Trần Dương.
“Không, cảm ơn.” Trần Dương lắc đầu từ chối.
“Đừng vội từ chối thế, điều kiện của cậu tốt như vậy, chỉ cần chỉnh trang sơ qua chút, nhất định sẽ cực hot. Đây là danh thiếp của tôi, cậu suy xét thử xem, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” Chị Hồng đưa một tấm danh thiếp tới nói.
“Nếu như cậu đồng ý tôi có thể trực tiếp cho cậu ký hợp đồng vào Nguyệt Mộng.”
Mặc dù Trần Dương sẽ không cân nhắc, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy danh thiếp, chỉ thấy trên đó viết “Công ty Nguyệt Mộng, tổng giám quản lý, Đặng Linh Hồng.”
“Trực tiếp ký hợp đồng với Nguyệt Mộng, xem ra cô thật sự coi trọng Trần Dương nhỉ.” Tần Nhã Ni thấy Đặng Linh Hồng đưa điều kiện như vậy, không nhịn được có hơi kinh ngạc.
Trần Dương không phải là người trong giới, cho nên không biết thân phận của Đặng Linh Hồng, nhưng đối với người trong giới thì tên tuổi Đặng Linh Hồng rất vang dội, chỉ cần là người mới do chị ta ra tay đào tạo thì chưa từng có ai không thành công cả.
“Đúng vậy, nếu như cậu Trần đồng ý, tôi có thể đích thân làm người phụ trách của cậu.”
“Không cần đâu, tôi không có ý định làm diễn viên.” Trần Dương vẫn từ chối như cũ.
“Không sao, cậu cứ từ từ cân nhắc.” Đặng Linh Hồng cười, không tiếp tục đề tài này nữa, ánh mắt vô tình lướt qua con mèo trắng co lại thành một cục trên ghế, không nhịn được trêu ghẹo Tần Nhã Ni: “Cô lại mang mèo nhà cô ra ngoài à.”
“Sophie.” Lúc này Tần Nhã Ni mới phát hiện con mèo yêu nhà mình lại đang yên tĩnh cuộn tròn trên ghế, vội vàng khom người bế mèo trắng lên. Trần Dương thấy vậy, có hơi chột dạ theo bản năng, cũng may là Tần Nhã Ni không nói gì cả, chỉ là ôm mèo tiếp tục nói chuyện phiếm với Đặng Linh Hồng.
“Đúng vậy, mèo nhà tôi ấy à, không thể rời khỏi tôi một phút nào.”
“Phải phải phải, toàn bộ giới đều biết, ảnh hậu Tần có một con mèo yêu, khi đóng phim đều mang theo.” Đặng Linh Hồng nhìn con mèo trong ngực Tần Nhã Ni mấy lần, đột nhiên hỏi.
“Mèo nhà cô là mèo cái đúng không, hôm nào đưa đến nhà tôi, cho phối giống với Thomas nhà tôi.”
“Thế thì không được rồi, Sophie nhà tôi cũng là mèo đực.” Tần Nhã Ni nói.
Trần Dương nghe được câu này, ký ức không tốt đẹp lại hiện lên trong đầu, sắc mặt bỗng không tốt.
An Niên bên cạnh nhận ra được cảm xúc của Trần Dương có biến hóa, không nhịn được nghi ngờ chớp chớp mắt: Hôm nay anh Trần Dương thật là kỳ lạ, sao cứ lúc vui vẻ, một hồi sau lại tức giận vậy.
“Mèo đực? Sao lại cho mèo đực của cô ăn mặc thành như vậy, lại còn gọi là Sophie nữa chứ?” Đặng Linh Hồng không nhịn được mà nói mát.
Đối với câu nói mát của Đặng Linh Hồng, Trần Dương âm thầm bày tỏ đồng ý, nếu như biết là mèo đực từ sớm thì khi ở trên xe anh cũng sẽ không cho An Niên ôm.
“Tôi thích thế đấy.”
“Được, được, được, tùy cô vậy. Tôi còn có chút việc đi trước đây.” Đặng Linh Hồng nhìn đồng hồ trên tay, chuẩn bị rời đi. Lúc sắp đi còn không quên dặn dò Trần Dương cân nhắc chuyện ký hợp đồng với công ty quản lý Nguyệt Mộng.
Chỉ chốc lát sau, các món ăn lục tục được đưa lên, ba người vừa ăn cơm vừa tiếp tục đề tài ban nãy.
“Không ngờ Đặng Linh Hồng lại coi trọng cậu như vậy.” Tần Nhã Ni cười nói với Trần Dương.
“Tôi không có hứng thú làm diễn viên.” Trần Dương lại bày tỏ suy nghĩ của mình lần nữa.
“Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ.” Tần Nhã Ni nhìn An Niên một chút rồi nói.
“Tuy nói điều kiện của cậu cũng không tệ, nhưng nếu như so sánh với cậu thì vẻ ngoài và tuổi tác của An Niên mới thích hợp phát triển trong giới hơn, nhưng hình như cô ta chỉ muốn ký với cậu.” Mới vừa rồi khi nói chuyện phiếm, mặc dù Đặng Linh Hồng có khen An Niên mấy câu, nhưng toàn bộ quá trình lại chỉ biểu lộ ra ý muốn ký hợp đồng với Trần Dương.
Cho dù là Trần Dương hay là An Niên, hai người đều không có ý định vào giới giải trí, cho nên có kỳ lạ hay không thì bọn họ cũng chẳng quan tâm. Sau khi ăn cơm trưa đơn giản xong, Tần Nhã Ni có chuyện rời đi trước.
“Có muốn đi tham quan phim trường chút không?” Phim trường cũng coi như là một thắng cảnh rất nổi tiếng, vậy nên Trần Dương muốn dẫn An Niên đi tham quan một vòng.
“Được chứ, chỉ là em phải đi rửa tay trước.” An Niên chìa bàn tay bóng nhẫy của mình ra, vừa rồi lúc ăn cơm bóc vỏ tôm, mặc dù cô đã dùng giấy ăn lau rất nhiều lần, nhưng tay vẫn có cảm giác trơn trơn.
“Được, vậy anh đi lấy xe trước, em rửa tay xong thì ra cửa.” Trần Dương dặn dò An Niên xong, một mình đi lấy xe trước. An Niên chạy vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay rửa tay mình một lần. Sau khi rửa tay xong còn để lên mũi ngửi, cảm thấy có mùi lạ lại tiếp tục đổ nước rửa tay ra rửa một lần nữa.
Ngay khi An Niên cảm thấy mình rửa cũng khá sạch thì bỗng nhiên cô cảm giác được một luồng linh lực bé nhỏ đang chập chờn.
An Niên kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp ở bên ngoài chạy vào, dường như người phụ nữ có hơi không thoải mái, vừa vọt vào nhà vệ sinh đã bám vào bồn cầu nôn ọe.
Sau khi người phụ nữ nôn ọe xong, dường như đã hòa hoãn lại, nhấn nút xả nước xong đi tới bồn rửa tay bên này rửa tay với vẻ mặt nhợt nhạt, thấy An Niên nhìn cô ta, người phụ nữ còn lộ ra nụ cười mỉm yếu ớt với An Niên.
“Cô không sao chứ?” An Niên quan tâm hỏi.
“Không sao, có thể là gần đây áp lực công việc quá lớn.” Người phụ nữ cười, lấy phấn má hồng ở trong túi xách ra, dặm lại lớp trang điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt của mình.
Khi người phụ nữ dặm lại lớp trang điểm, An Niên phát hiện trên người người phụ nữ này có thứ gì đó đang bị cuốn trôi mất. Phải, đây là một thứ mà An Niên không biết phải hình dung thế nào, vật này là một bộ phận thuộc về người phụ nữ, nhưng không phải trời sinh đã có, hình như là một loại đồ tích góp từng li từng tí một. Mà thứ này nhanh chóng trôi mất làm người phụ nữ này bắt đầu khó chịu.
Chỉ chốc lát sau người phụ nữ đã dặm phấn xong, khí sắc nhìn cũng khá hơn nhiều. Cô ta lại cười với An Niên, đeo túi xách đi ra khỏi phòng vệ sinh, mà nơi cô ta rời đi có để lại một đốm sáng màu vàng. Đốm sáng màu vàng này chính là thứ đồ mới chạy mất khỏi cơ thể người phụ nữ kia, mà khí tức của đốm sáng này tản ra, làm cho An Niên cảm thấy vừa thân thiết lại vừa thoải mái.
An Niên đưa tay ra, cầm đốm sáng tới xem rốt cuộc là cái gì, nhưng tay An Niên vừa mới đưa tới thì đốm sáng đã nhanh chóng tránh ra như là có ý thức.
An Niên bỗng chốc sửng sốt, tiếp theo ánh sáng trong mắt chợt lóe, mở đồng tử mèo linh ra. Xuyên thấu qua đồng tử mèo, cô phát hiện ra một linh thể trong suốt na ná giống động vật ở dưới đốm sáng.
Đây là thứ đồ gì? Hình như cái này không phải là linh hồn động vật, là nó vừa mới trộm vật trên người chị gái ban nãy sao?
Khi An Niên đang nghi ngờ, linh thể động vật trong suốt đó bỗng giơ đốm sáng lên, xông vào trong đường ống thông gió trên trần nhà. An Niên không kịp suy nghĩ nhiều, tìm một gian trống né vào, biến thành mèo mun đuổi theo từ đường ống thông gió.
Linh thể động vật kia giơ đốm sáng du ngoạn trên dưới đường ống thông gió, An Niên dựa vào động tác nhanh nhẹn, cộng thêm cảm giác đối với linh lực đuổi theo sát đằng sau, cũng không biết là chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy linh thể kia giơ đốm sáng nhảy xuống ở một lỗ thông hơi. An Niên đuổi theo, nhưng lỗ thông hơi bị thanh rào chắn lại, An Niên không có cách nào nhảy xuống, chỉ có thể đứng ở bên trên nhìn xuống.
Bên dưới là một gian phòng ngủ, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ bị rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che chắn rất kỹ, vì vậy ánh sáng bên trong phòng có hơi mờ tối. Ở giữa là một cái giường rất lớn, trên sàn nhà có mấy bộ quần áo rơi vãi lẻ tẻ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy thứ đồ mới vừa rồi cô vẫn luôn đuổi theo không buông bỏ.
Rõ ràng là chạy vào mà, tại sao lại không thấy nữa?
Ngay lúc An Niên đang nghi ngờ, bỗng nhiên có một tiếng động lạ phát ra từ trong phòng ngủ, An Niên nghe tiếng nhìn qua, trợn to hai mắt.
Chỉ thấy một đôi trai gái đang mặc áo choàng tắm đang vừa dây dưa, vừa đi tới giường lớn trong phòng ngủ, rồi sau đó hai người cùng ngã lên trên giường lớn.
“Ưm.” Người phụ nữ nỉ non, áo choàng tắm trên cơ thể bị người đàn ông cởi xuống, nhưng lại không cởi bỏ toàn bộ, bị xô lại thành một đống ở vị trí nửa dưới của người phụ nữ, chỉ lộ ra phần lưng thon vô cùng bóng loáng của người phụ nữ. Bàn tay rộng lớn của người đàn ông tùy ý du ngoạn trên lưng người phụ nữ, sau đó chui vào trong áo choàng tắm còn chưa cởi hết của người phụ nữ.
“Ưm.” Người phụ nữ kích động đến toàn thân run rẩy, không tự chủ được ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt của người đàn ông. Đó là một người đàn ông vô cùng trẻ mà còn vô cùng đẹp trai, ngón tay anh ta vẫn còn đang làm loạn trên cơ thể người phụ nữ, nhưng ánh mắt lại như có như không quét qua lỗ thông hơi chỗ An Niên ẩn thân.
“Tổng giám đốc Cố, cho em.” Người phụ nữ khó nhịn nổi mãnh liệt rên lên, sau đó người đàn ông khẽ cười, thô bạo cuốn lấy vòng eo của người phụ nữ, đè người phụ nữ ở dưới thân, bỗng chốc dùng sức, chôn vào thật sâu, rồi sau đó chính là luật động điên cuồng mà lại nguyên thủy.
Cái này… Cái này chẳng lẽ chính là phim khiêu dâm?
An Niên vừa cảm thấy mình không nên nhìn những hình ảnh như vậy, vừa không muốn rời mắt đi. Một đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, ở trong bóng tối, phát ra ánh sáng ngạc nhiên lại kích động. Tim trong lồng ngực đập, âm thanh đập nhanh dường như muốn lấn át tiếng rên khó kìm nén của người phụ nữ trong phòng.
“Rịt rịt!”
Bỗng nhiên, điện thoại di động trong không gian mèo mun vang lên, An Niên đột nhiên thức tỉnh. Cô kinh hoảng thất thố chạy về theo đường ống thông gió, sau khi chạy về phòng vệ sinh nữ ban đầu kia, biến lại thành hình người mới nghe điện thoại.
“An Niên?” Trần Dương đợi đã lâu, không nhịn được nên gọi điện thoại tới.
“Em… em lập tức ra đây.” An Niên vội vàng trả lời.
“Được, anh đang ở cửa rồi.”
An Niên cúp điện thoại, mặc quần áo tử tế thật nhanh, chạy thẳng từ trong khách sạn ra.
“Em chạy gấp như vậy làm gì? Mặt đỏ rần hết lên này.” Trần Dương nhìn gương mặt đỏ bừng của An Niên, có hơi tự trách, vừa rồi anh không nên gọi điện thoại thúc giục An Niên.
“Đỏ… đỏ hả?” An Niên đưa tay bụm má mình theo bản năng, lúc này mới phát hiện, gò má của cô đã nóng đến mức có thể luộc trứng gà rồi. Hơn nữa không chỉ là mặt nóng, mà tim cô vẫn đang nhảy bùm bụp không ngừng.
“Anh Trần Dương.” Giọng nói An Niên mềm nhũn lộ ra sự kiều diễm khó tả.
“An Niên, em làm sao thế?” Trần Dương phát hiện An Niên khác lạ, lo lắng hỏi.
“Em… tim em đập rất nhanh.”
“Có phải là vừa rồi chạy nhanh quá không?” Trần Dương đưa tay sờ trán An Niên, phát hiện nhiệt độ trên trán An Niên hình như có hơi cao.
“Không phải chỗ này.” An Niên sốt ruột kéo tay Trần Dương qua, nhấn bàn tay Trần Dương vào ngực mình theo bản năng.
Cảm xúc mềm mại cứ truyền tới từ lòng bàn tay bất ngờ không kịp đồ phòng như vậy, Trần Dương muốn rụt tay về theo bản năng, nhưng sức lực của An Niên lại rất lớn, ấn chặt tay Trần Dương lên ngực mình.
“Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”
Tiếng tim An Niên đập từng tiếng từng tiếng một, vừa nhanh vừa gấp, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Em làm sao thế? Tại sao tim lại đập nhanh như vậy?” Mặt Trần Dương lập tức thay đổi, nôn nóng đến mức dán cả người lại rồi.
Ai ngờ Trần Dương vừa mới nhích tới, tim An Niên lại đập nhanh hơn, linh lực trên người có hơi không khống chế được, lúc này tai trên đầu và cái đuôi ở sau lưng không chịu khống chế mọc ra.
“Em…” Trần Dương vừa muốn nói, mắt An Niên đã thay đổi, đôi mắt to đen nhánh bị kéo dài ra, biến nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đôi mắt mèo.
“Phịch.”
Bỗng nhiên An Niên thu nhỏ lại, quần áo rơi xuống từ không trung, sau đó một con mèo mun bò ra từ đống quần áo, một cái đầu chui vào trong ngực Trần Dương.
An Niên biến thành mèo mun.
“Anh Trần Dương, linh lực của em có hơi không khống chế được, chúng ta về nhà đi.” An Niên có hơi bất an vùi vào trong ngực Trần Dương. Linh khí trong cơ thể cô bỗng nhiên dao động dữ dội kịch liệt hơn bất cứ lúc nào.
Trần Dương lo lắng nhíu mày lại, nổ máy xe, lái về nhà.
Mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, mây mưa đã ngừng trong căn phòng ngủ mới vừa rồi An Niên nhìn lén kia. Người đàn ông thô lỗ ném cái áo choàng còn đang treo trên người anh ta, xoay người ngồi dậy trên giường. Bên cạnh anh ta, một người phụ nữ tuyệt đẹp động lòng người đã mệt mỏi không chịu nổi ngủ mất. Thậm chí người đàn ông còn không thèm liếc mắt nhìn, chân trần đi tới phòng tắm, mở vòi hoa sen lên tắm rửa đơn giản xong, lấy một bộ áo ngủ ở trong ngăn kéo ra mặc vào, rồi sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
“Tổng giám đốc Cố.” Bên ngoài phòng khách là phòng ngủ, một người phụ nữ mà Trần Dương và An Niên đều biết vẫn luôn cung kính chờ ở đó. Người này chính là quản lý Đặng Linh Hồng mới vừa rồi hết sức mời mọc Trần Dương tiến vào giới giải trí.
“Có chuyện gì?” Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Cố đi tới trước tủ rượu rót cho mình một ly rượu, dây đai của áo ngủ được thắt tùy ý, lúc này hầu như toàn bộ cổ áo của người đàn ông đã trượt xuống, lộ ra vết đỏ loang lổ bên trong.
Đặng Linh Hồng có hơi ngượng ngùng rời mắt đi, mới vừa rồi người đàn ông này làm gì trong phòng chị ta rõ ràng, nữ chính chính là ngôi sao điện ảnh dưới quyền đang hot nhất của chị ta, Lâm Uyển Nhi.
“Mới vừa rồi tôi lại phát hiện ra một mầm non.” Đặng Linh Hồng nói.
“Ừ, vậy thì ký đi.” Người đàn ông nói với vẻ sao cũng được.
“Dạ.” Đặng Linh Hồng đứng lên: “Tôi đi gọi Uyển Nhi dậy.”
“Đẩy thông báo phía dưới của Uyển Nhi đi, cô ấy mệt đã ngủ rồi.” Giọng nói người đàn ông lười biếng.
“Dạ.” Gò má Đặng Linh Hồng nóng lên: “Vậy… tôi đi xử lý.”
“Chờ chút.”
“Tổng giám đốc Cố, anh còn có gì dặn dò?” Đặng Linh Hồng xoay người.
“Mới vừa rồi trong phòng có người chụp lén, cô đi xử lý đi.” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu cười nói: “Bây giờ chó săn đúng là càng ngày càng lợi hại.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý, bảo đảm sẽ không có một trang báo nào đăng bài.” Đặng Linh Hồng nói với vẻ mặt nghiêm túc, bị chụp lén trong phòng, nếu như bị phát tán ra bên ngoài, chính là tiếng xấu của toàn bộ tập đoàn Nguyệt Mộng.
“Đừng căng thẳng như vậy, bây giờ chắc là cũng không chịu nổi rồi.” Người đàn ông đi tới trước mặt Đặng Linh Hồng, đưa tay vén tóc bên tai Đặng Linh Hồng lên, thân mật, mập mờ nói: “Có hơi nhớ em.”
“Tổng… tổng giám đốc Cố.” Trong nháy mắt giọng nói Đặng Linh Hồng mềm nhũn ra.
“Buổi tối tới nhà anh.” Người đàn ông khẽ cười.
“Dạ.” Đặng Linh Hồng mừng rỡ đáp lời, chị ta biết người đàn ông trước mặt này là một người đàn ông lăng nhăng từ đầu đến chân, nhưng cho dù có thế nào chị ta cũng không chống cự lại được mị lực của người đàn ông này, dù chẳng qua chỉ là một thành viên trong hậu cung giai lệ của anh ta, nhưng chị ta cũng vô cùng thỏa mãn rồi.
Đặng Linh Hồng rời đi, ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta giơ tay lên vẫy, một đốm sáng màu vàng bay từ trong góc ra, rơi vào đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông.
Cả dọc đường Trần Dương phóng như tên bắn, liều mạng vượt hết mấy cái đèn đỏ chạy về nhà, anh đặt An Niên đã biến thành mèo mun lên giường, lòng như lửa đốt hỏi: “An Niên, bây giờ cảm giác thế nào, có khá hơn chút nào không?”
“Em nóng, em nóng quá.” Mèo mun nằm ở giữa giường, uể oải trả lời.
“Nóng? Anh đi lấy cục đá cho em.” Trần Dương chạy vào trong phòng bếp, dùng chậu rửa mặt đựng đầy một chậu đá xong, dùng khăn lông lót lên rồi bưng vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận bỏ An Niên đã biến thành mèo mun vào trong chậu đá.
An Niên nằm trên cục đá, trên người là bàn tay đang dò xét nhiệt độ cơ thể của cô mãi không thôi, sau đó An Niên phát hiện, so với cục đá bên dưới thì bàn tay anh Trần Dương của cô mới càng làm cô cảm thấy mát mẻ hơn.
Dưới sự thôi thúc của bản năng, An Niên biến thân thành người lần nữa, chậu đá không chứa nổi An Niên bỗng nhiên biến lớn, rầm một tiếng rơi trên mặt đất, cục đá rơi vương vãi khắp giường, cô dán thật chặt cơ thể vào người Trần Dương không chừa một kẽ hở nào là như thế này, nhưng dường như lại cảm thấy có vật gì đó cản trở cô.
Cô ghét vật này, bản năng lại thôi thúc An Niên lần nữa, bàn tay biến thành móng nhọn, xé bỏ cái áo sơ mi vốn cũng không dày trên người Trần Dương.
“An Niên?” Bỗng nhiên áo bị xé làm Trần Dương vừa sợ vừa lo, nhưng lúc này An Niên dường như đã có hơi không nghe rõ lời Trần Dương nữa. Cô cuộn tròn cơ thể lại, giống như muốn rúc toàn bộ cơ thể ở trần của Trần Dương, nhưng hình như cơ thể cô quá to thì phải.
Quá to, vậy thì nhỏ đi là được rồi. Linh lực chợt lóe, An Niên lại biến thành mèo mun, mèo mun cuộn người lại thành một cục, vững vàng dán chặt lấy Trần Dương. Trên ngực không có vật cản trở, cuối cùng thì An Niên cũng yên tĩnh lại.
Mà lúc này, dưới người Trần Dương đang đè lên cục đá lạnh như băng, mèo mun nằm ngủ say trong ngực, áo sơ mi màu trắng bị xé thành mảnh vụn, anh cởi trần nằm trên giường không dám có bất kỳ một cử động nhỏ nào, giống như một cô gái vừa bị làm nhục.
“Hít!” Hồi lâu, Trần Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ xuống bên hông, khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy màu đỏ thẫm nhàn nhạt trên đầu ngón tay. Cho dù không nhìn thì Trần Dương cũng biết bên hông anh bây giờ chắc chắn có năm tia máu do móng cào. Chỉ là Trần Dương cũng không để ý tới, bởi vì anh nhận ra được, trái tim đang đập nhanh của An Niên đang từ từ ổn định lại từng chút một.
An Niên chuyển biến tốt. Chỉ một lý do như vậy, dù thế nào anh cũng không muốn đánh thức An Niên dậy.