Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Buổi sáng tinh mơ, những tia nắng ban mai ấm áp chiếu qua khung cửa sổ rọi vào đầu giường tôi, tôi mở mắt, ngồi dậy vun vai 1 cái, đi đến bên cửa sổ và kéo tấm rèm ra để đón ánh nắng sớm mai, ở vườn hoa trong sân nhà những bông hoa tường vi, hoa hồng,... đua nhau khoe sắt, vươn mình đón nắng
Bầu trời thật trong xanh, cao vút không một gợn mây. Bởi thế, người ta mới nói cảm giác khi yêu chính là cảm giác nhìn thấy cái gì cũng thật đẹp, tâm trạng lúc nào cũng thật yêu đời, nhất là khi gặp được người mình yêu.
Bíp... bíp... bíp tôi đang mãi mê nhìn ngắm khung cảnh trời mây thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe, chỉ nghe thấy thôi không cần nhìn thì tôi đã nhận ra tiếng còi xe của Hàn Vũ. Tôi vội với đại lấy cái áo khoác mỏng trong tủ đồ rồi chạy một mạch xuống nhà.
Hàn Vũ khoanh tay trước ngực, đứng tựa lưng vào chiếc xe ôtô bình thản đợi tôi. Nhìn thấy anh tôi cảm thấy như bao nhiêu tia nắng cũng không tỏa sáng bằng anh, giống như lần đầu tôi gặp anh vậy.
" Hàn Vũ " tôi chạy đến xà ngay vào lòng của anh.
" Em nhớ anh " tôi khẽ nói.
Anh không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng, để tay lên đầu tôi xoa xoa, cảm giác này thật ấm áp, cảm thấy tôi như đang được cưng chiều.
" Anh rất rất nhớ em " giọng Hàn Vũ trầm ấm, mị hoặc đến khó tả khiến trái tim tôi như muốn tan ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc, anh yêu chiều nhìn tôi. Chợt anh cởi chiếc áo vest trên người ra và khoác lên vai tôi. Anh vịn chắc vai tôi để chiếc áo khỏi rớt xuống. Anh cau mày nhìn tôi.
" Sao em lại mặc chiếc áo khoác mỏng như vậy chứ? Nhỡ bị cảm thì sao? " anh lo lắng hỏi tôi.
" Vì em muốn được ai đó quan tâm chứ bộ " tôi bong đùa.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, chặt đến mức có thể nghe thấy được nhịp tim của anh đang đập rất nhanh, lòng ngực anh ấm áp và rộng lớn, được ở bên trong lòng anh là cảm giác bình yên nhất.
" Mau thay đồ, mình còn đi hẹn hò " anh nhắc nhở.
Tôi như một con mèo con ngoan ngoãn của anh nghe theo những gì anh nói, tôi chạy lên lầu thay đồ và chuẩn bị cho lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.
" Đã để anh đợi lâu " tôi lon ton chạy xuống chỗ anh, ngại ngùng cúi mặt đi về phía anh.
Anh đứng lặng nhìn tôi một hồi lâu, anh nở nụ cười tỏa sáng hơn ánh mặt trời.
" Hôm nay em xinh lắm " mắt anh dán lên người tôi không rời.
" Mình đi hẹn hò ở đâu đấy? " tôi tò mò hỏi anh.
" Đi đi rồi biết " nói rồi anh lao xe chạy băng băng trên đường.
Xe của anh dừng lại ở một khu vui chơi,
" Mình đi hẹn hò ở đây á? " tôi nghi hoặc nhìn anh.
" Ừ " anh trả lời.
" Sao lại là khu vui chơi? " tôi không khỏi ngỡ ngàng.
" Sao lại không được chứ? " anh nhìn tôi cười rồi nắm chặt đôi bàn tay tôi đi.
" Đàn ông khi yêu đều trở thành một đứa trẻ " câu nói này quả thật là không sai, người đàn ông lúc nào cũng mang một khuôn mặt lạnh lùng như băng, lãnh đạm, ít nói này khi yêu đương lại trẻ con như thế này ư? Đúng thật là dễ thương.
Bầu trời thật trong xanh, cao vút không một gợn mây. Bởi thế, người ta mới nói cảm giác khi yêu chính là cảm giác nhìn thấy cái gì cũng thật đẹp, tâm trạng lúc nào cũng thật yêu đời, nhất là khi gặp được người mình yêu.
Bíp... bíp... bíp tôi đang mãi mê nhìn ngắm khung cảnh trời mây thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe, chỉ nghe thấy thôi không cần nhìn thì tôi đã nhận ra tiếng còi xe của Hàn Vũ. Tôi vội với đại lấy cái áo khoác mỏng trong tủ đồ rồi chạy một mạch xuống nhà.
Hàn Vũ khoanh tay trước ngực, đứng tựa lưng vào chiếc xe ôtô bình thản đợi tôi. Nhìn thấy anh tôi cảm thấy như bao nhiêu tia nắng cũng không tỏa sáng bằng anh, giống như lần đầu tôi gặp anh vậy.
" Hàn Vũ " tôi chạy đến xà ngay vào lòng của anh.
" Em nhớ anh " tôi khẽ nói.
Anh không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng, để tay lên đầu tôi xoa xoa, cảm giác này thật ấm áp, cảm thấy tôi như đang được cưng chiều.
" Anh rất rất nhớ em " giọng Hàn Vũ trầm ấm, mị hoặc đến khó tả khiến trái tim tôi như muốn tan ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc, anh yêu chiều nhìn tôi. Chợt anh cởi chiếc áo vest trên người ra và khoác lên vai tôi. Anh vịn chắc vai tôi để chiếc áo khỏi rớt xuống. Anh cau mày nhìn tôi.
" Sao em lại mặc chiếc áo khoác mỏng như vậy chứ? Nhỡ bị cảm thì sao? " anh lo lắng hỏi tôi.
" Vì em muốn được ai đó quan tâm chứ bộ " tôi bong đùa.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, chặt đến mức có thể nghe thấy được nhịp tim của anh đang đập rất nhanh, lòng ngực anh ấm áp và rộng lớn, được ở bên trong lòng anh là cảm giác bình yên nhất.
" Mau thay đồ, mình còn đi hẹn hò " anh nhắc nhở.
Tôi như một con mèo con ngoan ngoãn của anh nghe theo những gì anh nói, tôi chạy lên lầu thay đồ và chuẩn bị cho lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.
" Đã để anh đợi lâu " tôi lon ton chạy xuống chỗ anh, ngại ngùng cúi mặt đi về phía anh.
Anh đứng lặng nhìn tôi một hồi lâu, anh nở nụ cười tỏa sáng hơn ánh mặt trời.
" Hôm nay em xinh lắm " mắt anh dán lên người tôi không rời.
" Mình đi hẹn hò ở đâu đấy? " tôi tò mò hỏi anh.
" Đi đi rồi biết " nói rồi anh lao xe chạy băng băng trên đường.
Xe của anh dừng lại ở một khu vui chơi,
" Mình đi hẹn hò ở đây á? " tôi nghi hoặc nhìn anh.
" Ừ " anh trả lời.
" Sao lại là khu vui chơi? " tôi không khỏi ngỡ ngàng.
" Sao lại không được chứ? " anh nhìn tôi cười rồi nắm chặt đôi bàn tay tôi đi.
" Đàn ông khi yêu đều trở thành một đứa trẻ " câu nói này quả thật là không sai, người đàn ông lúc nào cũng mang một khuôn mặt lạnh lùng như băng, lãnh đạm, ít nói này khi yêu đương lại trẻ con như thế này ư? Đúng thật là dễ thương.
Bình luận facebook