• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BẠN CÙNG BÀN! TỚ CRUSH CẬU RỒI ĐẤY! (4 Viewers)

  • Chương 13

Khoảng 10 giờ tối, tôi, Hàn Vũ, Hạo Thiên, Lạc Lạc có mặt ở trường như lời đã hứa từ buổi sáng. Tối nay chúng tôi sẽ có một cuộc đại mạo hiểm lớn nhất trong cuộc đời đó là đi khám phá nhà kho được cho là bị ma ám ở trường, nghe thì có vẻ thú vị nhỉ? Nhưng tôi không hề thích cuộc đại mạo hiểm này chút nào.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở cổng trường, canh lúc bác bảo vệ đang say giấc nồng trèo rào vào bên trong trường. Đột nhập thành công, tiếp theo chúng tôi sẽ tiến đến bước quan trọng nhất đó là đột nhập và khám phá bí ẩn bên trong nhà kho trường. Nhưng cửa nhà kho đang khóa chúng tôi không thể nào tiếp tục hành trình đại mạo hiểm được nữa. Mọi người thất vọng nhìn nhau nghĩ cách, còn tôi thì mong cho các cậu ấy không thể mở khóa được và sẽ bỏ cuộc.

Hàn Vũ suy tư, nhìn xuống mặt đất tìm kiếm thứ gì đó, chợt Hàn Vũ nhặt lên một cọng dây thép nhỏ ở dưới đất cho cọng dây thép vào trong rãnh khóa và vặn, vặn qua vặn lại, trong tích tắc ổ khóa đã được mở ra một cách dễ dàng ( hơi hư cấu xíu)

Khi cửa đã được mở ra, mọi người chuẩn bị đi vào bên trong, tôi nhanh trí chặn lại, tôi cho tay vào ba lô và móc ra một mớ đồ nào là tỏi, nào là bùa, thánh giá, máu chó mực... toàn những thứ của để bắt ma.

" Những thứ này là gì đây? " Vương Hạo Thiên cười nhạo.

Tôi cầm trên tay những chiếc vòng cổ bằng tỏi phân phát cho mọi người.

" Trương Thiên Ái cậu bị ngốc à? "

" Thiên Ái cậu nhát gan thật "

Cả 2 người Hạo Thiên và Lạc Lạc cùng hùa nhau cười nhạo tôi.

Tôi nhìn Hàn Vũ với ánh mắt đang cầu xin cậu ấy đem theo những thứ này, nhưng vẫn bị phớt lờ. Cuối cùng Lạc Lạc bắt tôi bỏ hết những thứ đồ ở ngoài không cho tôi mang vào.

Trong căn nhà kho tối tăm, có vẻ như các thiết bị điện ở đây đều không sử dụng được. Cảm giác u ám đó,... lạnh cả sống lưng. Ánh sáng của đèn pin le lối, yếu ớt chiếu rọi là công cụ để cho bọn tôi có thể nhìn thấy đường đi. Kẽo cà, kẽo kẹt,... những âm thanh đó vang lên liên tục và hình như còn có âm thanh của những đồ vật va đập vào nhau, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy những âm thanh như tiếng kêu của ai đó...

Đùng... một chiếc hộp bằng sắt đột nhiên rơi từ trên kệ cao xuống, gần sát chỗ bọn tôi đang đứng,... Lúc này sắc mặt của bọn người xám xịt lại, ai nấy đều có chút cảm giác hoảng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ có Hàn Vũ từ lúc nãy tới giờ là không hề thay đổi sắc mặt hay tỏ ra sợ sệt. Tôi đứng nấp sau lưng của Lạc Lạc và Hàn Vũ, chân tôi run lẩy bẩy, mặt tái mét, sợ đến nỗi sắp tè ra quần,...

" Sợ à? " Hàn Vũ thấy tôi nắm chặt áo của cậu ấy.

" Ừm " tôi khẽ gật đầu.

Hàn Vũ dịu dàng vuốt tóc tôi, an ủi: "Không sao đâu có tớ"

Tôi đỏ mặt, thẹn thùng nỗi sợ cũng vơi bớt phần nào.

Chúng tôi đi đến bên khung cửa sổ, cửa sổ đã bị hư rồi, không thể đóng kín lại được. Vì vậy khi gió lùa vào sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt. Còn về những âm thanh như đồ vật va chạm lại với nhau chắc là do có một số kệ đựng đồ bị cũ, mục nát, không vững chắc nên sẽ nghe những tiếng như đồ vật va chạm với nhau. Thì ra tất cả những tin đồn về nhà kho của trường có ma, hóa ra tất cả chỉ là những tin đồn thất thiệt mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom