-
Chương 7
Chương 15 Tìm hiểu bí mật Tiểu ma vương muốn trở nên mạnh mẽ
Khả năng thích ứng của trẻ nhỏ rất tốt, bất luận là đứa trẻ nào đến trường Nhã Mã có tâm tính thế nào thì qua mấy tuần đã thích ứng
Nghiêm Cẩn gây lộn trong trường như cá gặp nước, trong thời gian ngắn đã khống chế được hai lớp cấp 1,2. Mọi người vô tình hay cố ý đều coi cậu là vương, chỉ đâu đánh đó, thậm chí cả Đổng Trạch Huy kia, sau mấy lần bị công kích, dù không thích nhưng cũng không dám nói gì trước mặt. Nghiêm Cẩn xem như là tiểu lãnh tụ của các bạn học, thậm chí ở những lớp lớn hơn cũng coi như là một danh nhân ^^
Nghiêm Cẩn thỏa nguyện, trở thành bạn thân với Hạ Bồi. Cậu luôn thí nghiệm rồi mới xác nhận rằng quả thật Hạ Bồi không thể nghe được suy nghĩ trong lòng cậu, lúc này mới thoải mái. Cậu cũng không mong bất kì ai biết được chuyện của rùa con
Nghiêm Cẩn có chút thương xót Hạ Bồi, cũng rất thích cậu ta. Hạ Bồi luôn sợ hãi, cẩn thận, bất giác sẽ nói với những người tiếp nhận mình về hoàn cảnh của mình. Cậu thường xuyên kể với Nghiêm Cẩn những khổ sở từ nhỏ, bị xa lánh như thế nào, bị cưỡng chế đến bệnh viện, bị người ta coi như thế nào, đáng thương cỡ nào. Mới đầu, Nghiêm Cẩn cũng nghe vào tai, dù sao cậu vẫn luôn tò mò với thế giới của tâm ngữ giả nhưng nghe nhiều quá, nghe đi nghe lại chỉ có một chuyện thì Tiểu Nghiêm Cẩn cũng thấy phiền.p>
Rùa con của cậu sẽ không lải nhải như vậy. Hơn nữa rùa con luôn yên lặng, cho dù bị bắt nạt, nếu trong giới hạn chịu đựng thì bé cũng không làm phiền người khác. Sao Hạ Bồi này, tuổi lớn hơn bọn họ mà lại chẳng có chút can đảm gì
Nghiêm Cẩn thăm dò Hạ Bồi có nhận biết tâm ngữ giả khác không, hoặc nói nửa đùa nửa thật: Nếu A và B là hai tâm ngữ giả cùng ở một chỗ, A nghĩ gì bị B biết, sau đó A lại biết B biết chuyện của mình, cứ như vậy chẳng phải mệt đến chết.
Hạ Bồi nghe xong cũng cười. Cậu nói, thật ra nếu tâm ngữ giả luyện tập nhiều có thể chắn đi những tin tức của người khác cũng có thể che chắn những suy nghĩ của mình. Cậu từng gặp một thầy giáo ở Hiệp hội siêu năng lực cũng là tâm ngữ giả, thầy giáo đó đã dạy cậu các làm thế nào để tập trung sự chú ý, tạo nên bức tường chắn an toàn cho suy nghĩ của mình, để ình an tĩnh lại bằng không, làm tâm ngữ giả sẽ rất đau khổ, trong đầu người ta nghĩ gì mình cũng biết, căn bản không thể chịu đựng được.
Trước khi học được cách che chắn, thế giới của cậu lúc nào cũng bị tạp âm làm ồn, thậm chí có rất nhiều cảm xúc oán hận, đau khổ ảnh hưởng đến cậu. Cậu ba ngày hai lượt bị sốt, xuất hiện ảo giác, sống không bằng chết. Vì để thoát khỏi điều đó, từ khi còn nhỏ cậu đã hay đập phá đồ, làm tổn thương chính mình nên mới bị bắt đến viện tâm thần. Qua thời gian lâu như vậy, mãi đến khi Phùng Quang Hoa tìm được cậu, đến khi thầy giáo kia dạy cậu tự bảo vệ mình thì cậu mới có thể làm người bình thường. Nhưng mỗi khi mọi người biết cậu là người đọc suy nghĩ thì đều xa lánh cậu
Sau đó, Hạ Bồi lại bắt đầu lải nhải chuyện khổ sở của mình nhưng Nghiêm Cẩn lại quan tâm đến vấn đề khác:
-Vậy thầy tâm ngữ giả trong hiệp hội tên là gì? Giờ ở đâu?
-Thầy tên là Hùng Đông Bình, bị mất tích rồi nên thầy Phùng mới bảo anh đến trường học cho an toàn
-Là con trai à, anh có gặp ai là phụ nữ không?
-Không có, anh chỉ gặp mỗi thầy giáo Hùng thôi, thầy rất lợi hại, có thể nghe được rất nhiều suy nghĩ của người khác mà không bị quấy nhiễu. Ngoài ra còn biết ai là ai, đang làm gì. Năng lực khống chế của thầy rất mạnh, thầy có bảo anh rằng chỉ cần tập luyện nhiều là được. Nhưng anh không muốn luyện, anh chỉ cần không nghe được tạp âm, không để người khác nghe được suy nghĩ của mình là được
Nghiêm Cẩn chẳng quan tâm cậu ta có luyện hay không, cậu chỉ lo lắng cho rùa con. Không có tâm ngữ giả nào là con gái vậy chắc chắn không gặp mẹ của rùa con. Rùa con luôn nói em ấy nhớ mẹ, Nghiêm Cẩn cũng muốn nhanh chóng tìm mẹ cho em, quan trọng nhất là, mẹ của rùa con cũng là một người đọc suy nghĩ, chắc chắn cô ấy biết một việc.
Buổi tối, Nghiêm Cẩn như thường lệ lén đi gọi điện thoại cho Mai Côi. Lần này cậu nhóc lẻn vào phòng hiệu trưởng, không ngờ bị Tất Mặc Kỳ tóm gáy
-Chú đã cố ý không khóa cửa thì cháu không nên trèo cửa sổ vào. Cha cháu biết bản lĩnh của cháu rồi.
Nghiêm Cẩn vừa vào phòng đã nghe tiếng của dượng. Nghiêm Cẩn biết chuyện bại lộ, vội cười, nhào tới ôm Tất Mặc Kì làm nũng:
-Dượng, dượng biết để cửa cho con sao, dượng đối tốt với con quá. Hay là dượng cho con mượn di động luôn, con càng tiện (Má ơi, quỷ trơ tráo)
Tất Mặc Kì kéo ót cậu:
-Tiểu tử này, cho tí màu thì định mở phường nhuộm đấy à. Cháu không thể an phận chút sao, hôm nay cha cháu hỏi thăm cháu đấy
-Có phải cha cháu hỏi cháu có gây sự ở trường không ạ?
-Không phải, cha cháu hỏi ở trường cháu làm chuyện xấu gì, có gây họa không, có cần đến thăm cháu không?
Biết con không ai bằng cha, Nghiêm Lạc biết muốn Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn là không thể nào, chỉ là không hiểu cậu nhóc đã gây phiền phức gì.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy cha sẽ đến thăm thì hơi cứng người. Tất Mặc Kỳ lại nói:
-Cháu yên tâm, dượng sẽ không nói ngày đầu cháu đến trước đã trộm điện thoại của người ta rồi lại làm hỏng, cũng sẽ không nói tối nào cháu cũng đi gọi trộm điện thoại, cũng không nói cháu làm đồ ăn của Huyết tộc biến thành nước, đương nhiên còn cả chuyện cháu nhân lúc người ta đi học, lẻn vào kí túc xá của lớp trên phá hoại giường ngủ, còn cả chuyện đổi hết vũ khí trong sân huấn luyện cũng không nói.
Nghiêm Cẩn vừa nghe vừa cười, hai tuần này cậu ngoài việc đi kết bạn, mở rộng phạm vi cũng gây không ít chuyện. Giờ nghe qua, cảm giác thật thành công. Chỉ không ngờ, nhất cử nhất động của mình đều bị người khác thấy rõ.
-Báo cáo thầy hiệu trưởng, con có chuyện muốn nói!
-Nói cái gì cũng vô dụng, lần này dượng không nói cho cha con, cho con một cơ hội sửa đổi, lần sau còn tái phạm dượng mời cha con đến uống trà.
-Thầy hiệu trưởng, trong tâm lý học giáo dục nói, phải biết kích thích lòng hiếu kì của trẻ nhỏ. Những việc con làm chỉ là tò mò mà thôi. Người của huyết tộc nói bọn họ tiến hóa rất nhiều nên con muốn xem xem nước lã với máu có phải là như nhau với bọn họ không. Nếu vũ khí trong sân huấn luyện biến mất, thầy giáo sẽ dạy mọi người cái gì con cũng muốn biết. Còn nữa, những anh khóa trên coi thường bọn con nhỏ tuổi, nếu đánh nhau các thầy cô biết thì rất phiền, con chỉ dùng cách của người trưởng thành giải quyết
-Người trưởng thành sẽ dùng cách phá hoại giường ngủ của người ta?
Tất Mặc Kỳ ngồi trên sofa thở dài: -Tiểu ma vương à, cháu có thiên phú dị bẩm nhưng lại toàn làm chuyện ấu trĩ
Anh chuyển đề tài về việc trước mắt:
-Cháu nói xem, ở trường rõ ràng có phòng điện thoại, các học sinh đều đến đó gọi điện, sao tối cháu toàn vào phòng giám hiệu gọi trộm.
-Ở đó đông người, xếp hàng lâu lắm.
-Vậy ban ngày cháu đến văn phòng gọi nhờ, ai lại không cho cháu mượn?
-Ban ngày cháu bận lắm.
-Bận cái đầu cháu, có phải ban ngày Tiểu Mai Côi đi học không nhận được điện thoại.
-Dượng à, dượng biết là được rồi. Cháu chỉ gọi điện thoại, không làm chuyện gì xấu cả.
Nghiêm Cẩn mặt dày cười hì hì, thấy Tất Mặc Kỳ nhân nhượng thì lại lấn lướt:
-Dượng, cháu muốn thương lượng chuyện đúng đắn với dượng.
Tất Mặc Kỳ nhìn cậu một cái không nói gì. Nghiêm Cẩn nhào lên sofa lắc lắc tay anh:
-Dượng, những thầy giáo này đều không được, nhiều thứ cháu đã biết rồi, trước kia cha cháu đã từng dạy. Giờ không có cha, dượng tự dạy cháu đi.
Tất Mặc Kỳ dương dương tự đắc, Tiểu ma vương hiếu học vậy sao, có chút quỷ dị à nha:
-Vậy cháu muốn học gì?
-Á, từ đơn giản đi, cháu muốn học thuật di chuyển nhanh hoặc không thì dạy cháu thuật triệu hồi đi.p>
Tất Mặc Kỳ vuốt cằm:
-Cháu muốn lúc cha cháu đánh cháu thì trốn nhanh? Triệu hồi mẹ cháu đến cứu mạng?
-Sao có thể?
Nghiêm Cẩn thông minh chớp mắt:
-Bản lĩnh của cha cháu như vậy cháu trốn sao được. Cháu chỉ là muốn khi gặp người xấu đánh không lại thì chạy trốn thôi, khi cần thì triệu hồi cha tới cứu. Hai chiêu này có vẻ rất hữu dụng.
-Được rồi, tuy rằng cảm thấy không có mấy khả năng xảy ra việc này nhưng lí do cũng hợp lý. Cha cháu hôm nay cũng nói về vấn đề này, cháu không giống những đứa trẻ bình thường, những bài học trên lớp với cháu mà nói quá đơn giản. Từ tuần sau, buổi tối dượng và cha cháu sẽ thay phiên kèm riêng cho cháu
-Ây, dượng ơi, cha cháu còn phải ở bên vợ thủ thỉ, dượng dạy cháu là được rồi, đừng phiền cha cháu.
Tất Mặc Kỳ nhịn cười trừng mắt:
-Cha cháu cần bên vợ thì dượng không cần? Chúng ta thay phiên nhau, cháu cứ chuẩn bị tâm lý đi, từ tuần sau không còn cơ hội đi gọi điện thoại đâu.
Xú tiểu tử này, sớm biết nó sợ cha. Nghiêm Cẩn nằm lăn ra sofa kêu gào:
-Cháu không cần, thê thảm hơn cả đi làm với cha là thế nào. Cháu nghỉ học, đi đầu quân thẳng vào công ty của cha cháu là được, dù sao cũng đều bị cha huấn luyện. Giờ ở trường phải học rồi còn phải học thêm buổi tối, thật vô nhân đạo, cháu muốn nghỉ học, cháu muốn nghỉ học.
-Vừa rồi còn bảo mở lớp riêng còn gì. Lớp học này không dễ được vào đâu, hưởng thụ đi Tiểu ma vương.
Tất Mặc Kỳ mặc kệ cậu nhóc giả bộ đáng thương. Nghiêm Cẩn ngồi xuống, bắt đầu đuổi người:
-Dượng, ban thánh chỉ cũng ban xong rồi, dượng có thể đi rồi, cháu muốn gọi điện thoại. Tâm hồn mỏng manh yếu đuối của cháu bị tổn thương nặng nề, cháu phải đi gọi điện thoại chữa thương.
Tất Mặc Kỳ phì cười, vỗ vỗ đầu cậu, trêu chọc mấy câu rồi ra ngoài.
Nghiêm Cẩn nghiêng tai lắng nghe, xác nhận thật sự không có ai, cậu vội gọi điện thoại >
-Chú Mai, cháu tìm rùa con.
-Là Nghiêm Cẩn à, muộn như thế còn chưa ngủ, Mai Côi đang ngủ rồi, có chuyện gì mai gọi nhé
Người ta đã nói như vậy Nghiêm Cẩn cũng không tiện yêu cầu Mai Khánh Hải gọi con gái dậy. Cậu cúp mày, chờ chờ, lại gọi lần nữa, hi vọng Mai Côi nghe được tự ra nhận điện thoại nhưng vẫn là Mai Khánh Hải, Nghiêm Cẩn nghe anh “alo” một tiếng thì vội cúp máy
Buồn chết mất! Tiểu ma vương mất hứng. Đúng là đêm bi thảm.
Cũng may ngày hôm sau là cuối tuần, là cuối tuần thứ hai từ khi khai giảng, trường học rốt cục có lương tâm, ọi người về nhà thăm người thân. Tiểu Nghiêm Cẩn vội thu dọn đồ đạc, là người đầu tiên nhảy lên xe vội vã về nhà.
Về nhà rồi cũng không làm nũng mẹ, đầu tiên là kéo rùa con vào phòng nói chuyện bí mật.
-Anh dặn em ở trường cũng có tâm ngữ giả, bảo em đừng truyền tin đến trường học, em có nghe không.
-Vâng, em nghe lời mà, không thử.
-Vậy sao tối qua không đợi điện thoại của anh
Mai Côi ngẩn ngơ, đề tài chuyển quá nhanh. Cô nhóc thành thật:
-Em có chờ nhưng đến giờ anh vẫn không gọi nên em mới đi ngủ
Nghiêm Cẩn không vui:
-Anh bị chậm trễ chút thời gian, em đợi thêm tí nữa thì làm sao. Anh còn cố ý hỏi thăm tin tức cho em, muốn nói cho em cơ Mai Côi ngoan ngoãn giải thích:
-Đến 10h người ta sẽ buồn ngủ.
-Vậy ở nhà trẻ em có để ý đến tiểu gia hỏa Mặc Ngôn kia không
-Có. Mai Côi thành thật trả lời, một chút không do dự.
Nghiêm Cẩn lúc này không làm loạn, chỉ hai tay ôm ngực nói:
-Em không nhận điện thoại của anh, còn chơi đùa với đối thủ một mất một còn của anh, em rất có lỗi với anh
Mai Côi há hốc mồm, nghiêm trọng vậy sao? Cô nhóc chớp mắt hỏi:
-Vậy làm sao bây giờ?
-Nếu muốn anh vui thì em phải xin lỗi anh anh mới nói tin tức anh nghe được cho em
-Em xin lỗi!
Mai Côi rất biết nghe lời, không hề phản kháng. Tiểu ma vương ngược lại lại cảm giác rất không thành công nhưng cũng không biết nên làm thế nào, đành nói:
-Anh hỏi, người biết đọc suy nghĩ có thể chặn suy nghĩ không cho người biết đọc suy nghĩ khác biết. Em cũng luyện đi, luyện tốt thì an toàn hơn chút, những người cũng biết đọc suy nghĩ sẽ không tìm ra em
Cậu vì tin này mà mất không ít tâm tư với Hạ Bồi, cuối cùng cũng hỏi được phương pháp. Mai Côi chăm chú nghe xong, gật đầu đồng ý. Nghiêm Cẩn hơi do dự nhưng vẫn nói: -Anh không hỏi được tin của mẹ em. Em đừng sốt ruột.
Mai Côi cắn cắn môi:
-Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì không? Mẹ vẫn không đi tìm em.
-Không đâu, chúng ta cùng nhau tìm, sẽ tìm được thôi Nghiêm Cẩn ngốc nghếch ôm Mai Côi vào lòng >
-Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, em ngoan ngoãn đi học, phải biết thu mình. Anh sẽ nhanh chóng luyện nhiều bản lĩnh.
Nghiêm Cẩn nghĩ, dựa vào đứa trẻ con như cậu không đủ. Cậu phải dựa vào cả thế lực của cha, vừa học cha vừa điều tra hiệp hội siêu năng lực, tìm manh mối của bọn họ. Còn cả bệnh viện Hạ Bồi từng ở cậu cũng muốn điều tra. Cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương 16 Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
Nghiêm Cẩn luôn nghĩ đến việc này nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, chuyện có thể điều tra cũng chỉ có hạn nhưng cũng may, tất cả đều chỉ hữu kinh vô hiểm (Có nguy hiểm nhưng không sao), ngày ngày đều bình tĩnh, thuận lợi trôi qua. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua bốn tháng, đã tới cuối kỳ. Nghiêm Cẩn ở trường vừa vui vẻ lại phấn khích. Thế lực tiểu bá vương của cậu đã được củng cố, những cô gái ái mộ cậu cũng không ít. Vì thế, Nghiêm Cẩn lại hẹn hò với hai cô bạn gái nhưng hai cô bạn gái này chia tay cũng quá sớm. Một người được bốn ngày, một người được hai ngày (Play boy là đây)
Cô bé hẹn hò trong bốn ngày, từ đầu Tiểu ma vương vẫn rất vừa lòng. Cô bé đó rất nghe lời cũng rất sùng bái cậu. Tiểu ma vương tuổi còn nhỏ, lòng hư vinh rất lớn nên có một fan làm bạn gái cảm thấy không tệ. Nhưng ngày chia tay rất nhanh đã đến. Nguyên nhân và vì cậu rủ bạn gái đi ăn cơm cùng Hạ Bồi nhưng cô bé kia nói không muốn. Cô nhóc ghét tâm ngữ giả, cảm thấy bị tìm tòi suy nghĩ trong đầu rất không thoải mái. Tiểu ma vương còn dỗ dành nói Hạ Bồi sẽ không nghe, cô gái vẫn nói tâm ngữ giả rất âm hiểm, không đáng tin cậy.
Điều này khiến Tiểu ma vương trở mặt giữa đường, cậu nghĩ rằng tâm ngữ giả có gì mà âm hiểm, rùa con của cậu là ngoan nhất, dám nói linh tinh về tâm ngữ giả à. Chia tay không thương lượng.
Việc này truyền trong trường học khiến Hạ Bồi cảm động mắt nước mắt lưng tròng, kéo tay Nghiêm Cẩn kém mình 4 tuổi thề thốt rằng sẽ là bạn tốt nhất. Các bạn học khác và thầy cô giáo cũng rất kinh ngạc, Tiểu ma vương này lại đoàn kết bảo vệ bạn học như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Cô bé kia tỉnh ngộ, thì ra Tiểu ma vương trượng nghĩa như vậy. Cô nhóc tự thấy mình không đúng nhưng bất luận xin lỗi thế nào Tiểu ma vương cũng không đồng ý quay lại khiến cô bé rất đau lòng
Chuyện này khiến thanh danh của Tiểu ma vương ở trong trường lại tăng thêm mấy phần, các bạn nhỏ khi bị bắt nạt đều nói: Em là bạn của Tiểu ma vương đó!p>
Việc này qua được một tháng thì Tiểu ma vương lại có bạn gái. Lần này là một bạn học sau khi Nghiêm Cẩn và Thượng Mặc Vu chia tay thì bắt đầu viết thư tỏ tình với cậu, rất có thành ý. Theo đuổi chừng một tháng thì Tiểu ma vương đồng ý. Nguyên nhân Nghiêm Cẩn đồng ý cũng rất đơn giản, cô nhóc này cắt tóc mái ngố giống rùa con, cười lên cũng rất ngọt ngào, cậu thấy rất thuận mắt vì thế hai người hẹn hò.
Nhưng lần này càng tệ hại, ngai vàng bạn gái của Tiểu ma vương cô nhóc này cũng chỉ ngồi được hai ngày. Sau khi xác nhận quan hệ, hai đứa trẻ đi đến hồ sau trường hẹn hò, trong hồ có nuôi mấy con rùa, Nghiêm Cẩn thường đến nhìn, cho chúng nó ăn. Đã lâu không thể liên lạc với Mai Côi, lúc không có người nói chuyện phiếm thì sẽ đến đây trò chuyện với mấy con rùa.
Cô nhóc này chưa từng đến đây, rất ngạc nhiên, thấy mấy con rùa thì bĩu môi chê xấu. Nghiêm Cẩn lập tức nghiêm mặt, mất hứng. Cô bé không để ý, cô vừa vung tay rùa đã rụt cổ vào, thấy chơi vui thì đùa nó, còn lật người con rùa xem nó lật về thế nào, cô bé cười khanh khách:
-Rùa chơi vui thật, vừa xấu lại vừa ngốc
Tiểu ma vương tức giận vô cùng, cậu nhìn cô bé kia nổi giận:
-Cậu mới vừa xấu vừa ngốc, rùa đáng yêu nhất, biết cái rắm. Mình và cậu không có tiếng nói chung, sau này đừng đến tìm mình nữa
Nói xong phất tay áo bỏ đi, bỏ lại con gái nhà người ta còn đang ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì Tiểu ma vương đã biến mất từ lâu.
Việc này lại truyền khắp trường, thì ra bạn học Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt biết yêu thương loài vật, hơn nữa rất chính nghĩa. Cô gái kia đúng là không có mắt, nhưng là cô bé đó chủ động, giờ cũng không cứu vãn được.
Vì thế tất cả trường Nhã Mã đều biết, học sinh Nghiêm Cẩn năm đầu không ngại yêu sớm nhưng yêu cầu với bạn gái rất cao, chẳng những phải xinh đẹp đáng yêu mà phải có lòng nhân ái, đoàn kết với bạn bè, yêu thương động vật. Hơn nữa, bạn học Nghiêm Cẩn sẽ tuyệt đối chưa chia tay người này đã yêu người khác.
Về hai đoạn tình cảm này của Nghiêm Cẩn Mai Côi đều biết bởi vì mỗi lần được về nhà Nghiêm Cẩn đều nói chuyện với cô nhóc rất nhiều. Mọi chuyện Tiểu ma vương đều báo cáo lại với Mai Côi, cuối cùng còn muốn xin rùa con cùng cậu chung mối thù, cùng nhau khinh bỉ hai bạn nữ kia
-Nhưng có lẽ người ra vô tâm, cũng không cố ý như vậy. Mai Côi vẫn có lòng thương người
-Không đúng, không phải cố ý mà cực cực cố ý.
-A!
Mai Côi rất không có nguyên tắc, cũng không kiên trì với ý kiến của mình, cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh. Nghiêm Cẩn lại thấy không vui:
-Rùa con, anh không ở đây, một mình em có buồn không?
Mai Côi nghĩ nghĩ, đáp:
-Vẫn ổn!
Nghiêm Cẩn đang khó chịu lại nghe Mai Côi nói:
-Nhưng có anh ở gần vẫn vui vẻ hơn.
Nghiêm Cẩn vui mừng nói:
-Rùa con, chờ thêm năm nữa, anh có tiền mừng tuổi sẽ mua di động cho em, đến lúc đó, ban ngày chúng ta cũng có thể gọi điện thoại, không cần phải chờ một tuần mới được nói chuyện, thật tốt.
-Nhưng lần trước nói chuyện mua điện thoại với cha, cha không đồng ý, bảo em còn nhỏ, trẻ con không được dùng điện thoại.
-Anh mua cho em là việc khác, cha em không mua là chuyện của chú ấy. Anh sẽ mua cho em.
-Vâng ạ.
Mai Côi nghĩ nghĩ thấy thật vui, mắt cười cong cong. Nghiêm Cẩn cũng rất vui. Sắp đến kì thi cuối kì, sau đó chính là sang năm mới. Qua năm sau ngày nào cũng có thể chuyện trò với rùa con rồi. Chuyện vui vẻ này làm cho ba tuần tới không được trở về nhà thì cũng vẫn vui mừng.
Nhưng cậu vạn lần không thể ngờ tới, ngay tại lúc kì thi khảo sát bên ngoài được tiến hành thì rùa con bỏ nhà đi.
Lúc ấy, nhóm bọn họ đang ở trong phòng học đi theo thầy giáo xem các nhóm khác thi, đột nhiên nghe được giọng của Mai Côi: “Anh ơi, anh ơi, anh nghe được không?”
Nghiêm Cẩn sợ đến mức chấn động, nhìn quanh bốn phía, may mà mọi người không phát hiện. Cậu lặng lẽ rời khỏi phòng học đáp lại: “Rùa con, rùa con, anh ở đây, nghe được”.
“Anh…”
Mai Côi nói xong bắt đầu khóc nức nở, Nghiêm Cẩn sốt ruột: “Em khóc à? Làm sao vậy?”
Mai Côi nghe cậu hỏi thì òa khóc: “Anh ơi, em không muốn dì làm mẹ mới, dì không thích em, dì muốn cùng cha sinh em trai, dì không thích em. Anh ơi, em rất sợ, cha rất yêu dì, nhưng dì không thích em”.
Mai Côi càng nói càng buồn, khóc rất thương tâm.
“Cô ta dám không thích em, anh đánh chết cô ta. Rùa con đừng khóc, bọn họ không cần em em còn anh nữa, em đến nhà anh, mặc kệ bọn họ. Cha mẹ anh đều thích em, anh cũng thích em, em đến ở nhà anh. Đừng khóc nữa.” Nghiêm Cẩn thấy rùa con khóc thảm như vậy càng hoảng. “Giờ em đang ở đâu, anh bảo mẹ đi đón em.”
“Em ở cổng trường anh.” Mai Côi nức nở
“Cái gì?”. Nghiêm Cẩn vội chạy về phía cổng trường: “Em đừng đi đâu cả, đứng đó đợi, giờ anh đến ngay”.
Cậu ngại chạy quá chậm, dưới tình thế cấp bách sử dụng thuật di động nhanh. Cậu theo cha và dượng khổ luyện đã lâu, cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Nghiêm Cẩn hiện thân trước cổng trường nhưng lại không thấy Mai Côi, cậu vừa định gọi thì nghe Mai Côi nói: “Em ở sau cây to ở chỗ rẽ.”
Nghiêm Cẩn chạy tới, cuối cùng nhìn thấy Mai Côi mặc áo khoác nhỏ màu đỏ, đeo ba lô con thỏ. Cô bé khóc mắt đỏ hoe, trông vô cùng thê thảm. Nghiêm Cẩn sợ hãi:
-Em đến một mình? Sao tìm đến đây được
Trường học này không có trên bản đồ, trên núi này cũng không có biển chỉ dẫn, xe bus gần nhất cũng cách chân núi khá xa, chỗ này hoàn toàn là núi hoang, học sinh ở đây cũng không dám chạy loạn, chỉ có thể ngồi xe của trường mà vào. Vậy mà rùa con dám một mình chạy đến đây.
-Em trốn nhà đi, em muốn tìm anh
Mai Côi khẽ nói:
-Em có thể tìm tin tức về đường đi trong đầu mọi người, trong trường có nhiều người biết đường, dần dần tìm kiếm là có thể ra, cứ thế mà đi thôi.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm, lớn tiếng mắng:
-Đồ ngốc này, muốn bỏ nhà ra đi thì phải nói trước cho anh biết chứ, anh đến đón em. Chuyện bỏ nhà ra đi anh thành thạo nhất, có anh dắt đi em đã không phải vất vả như thế. Đi xa như vậy có mệt không?
Rùa con nhà cậu vóc dáng bé nhỏ, chân ngắn như vậy, đi đường không nhanh, đi xa như vậy nhất định sẽ rất mệt. Cậu còn đang định nói gì đó thì Mai Côi nói:
-Chú Happy đến!
Nghiêm Cẩn ngậm miệng, nhanh chóng nghe được giọng của Happy:
-Chú bảo sao vừa thấy cháu ở cửa mà nháy mắt đã không thấy, Tiểu ma vương, cháu không thi à?p>
Anh vừa nói xong xoay người đi về phía này vài bước, kinh ngạc khi thấy Mai Côi.
-Tiểu Mai Côi, sao con lại đến đây? Còn khóc nữa, sao thế này?
Đứa trẻ đáng yêu ai cũng thích, Happy cũng không ngoại lệ. Anh đau lòng ôm lấy cô bé, xoa xoa đôi lông mi vẫn còn dính nước mắt.
Mai Côi không biết đáp thế nào chỉ đành lắc lắc đầu. Happy biết cô bé trầm tính cũng không thúc ép, thấy không có người lớn đưa đi thì vội ôm cô bé vào trường:
-Chú Happy lấy đồ nóng cho con uống, sau đó gọi điện thoại ẹ Tiểu Tiểu nhé?
Mai Côi cũng không biết như vậy có được không, cô bé quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn nói với Happy:
-Chú không cần bế rùa con, cháu dắt em ấy đi!
-Đi gì mà đi, thằng bé điên, Mai Côi nhất định rất mệt, đi thế nào được. Đúng không, Tiểu Mai Côi, chân đau không?
Vừa quay lại nói với Mai Côi thì Happy đã đổi giọng điệu dịu dàng. Lúc này, Mai Côi thành thật gật đầu, khẽ đáp:
-Đau!
-Khát nước không?
Mai Côi lại gật đầu.
Happy cười >
-Chú Happy lấy đồ uống cho con nhé
Vừa nói vừa bế Mai Côi đi vào trong. Bảo vệ trường thấy bọn họ thì vội mở cửa. Lúc này Nghiêm Cẩn mới hiểu vì sao Mai Côi phải trốn ở sau cây, cô nhóc biết ở đây có bảo vệ theo dõi.
Nghiêm Cẩn nhìn Happy bế Mai Côi đi đằng trước, còn dỗ cô nhóc cười trong lòng tức giận: rùa con không có khí tiết, một tí thế mà đã bị người ta mua chuộc. Chờ cậu lớn lên, cũng có thể bế được, có gì mà lạ, Happy chỉ giỏi coi thường trẻ con.
Về tới văn phòng, Happy dỗ dành Mai Côi rồi gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, sau đó vội đuổi Nghiêm Cẩn đến chỗ thi. Nghiêm Cẩn bất chấp:
-Rùa con đến tìm cháu, cháu phải ở cùng em ấy.
Happy nhướn mày:
-Cháu dám bỏ thi xem, mau về phòng theo dõi đi.
Nghiêm Cẩn nắm tay Mai Côi, đầy khí phách nói >
-Không đi!
Mai Côi cũng sợ bị tách ra, cô nhóc có nhiều lời muốn nói với anh trai. Happy bị đôi mắt to chờ đợi của Mai Côi làm mềm lòng, đành phải lùi bước. Anh mở ti vi lớn trên tường, gõ gõ máy tính một hồi, trên màn hình xuất hiện cảnh trường thi.
Happy nói với Mai Côi:
-Mai Côi xem nay, ở đây có rất nhiều anh chị đang thi, khác với thi ở nhà trẻ, tổ nào có người cướp được cờ đỏ trước là thắng, được nhất khoa đó.
Trên màn hình là hai đội đang tiến hành giai đoạn cuối để cướp cờ, đang khó phân thắng bại. Tiểu Mai Côi nhìn đầy kinh ngạc, miệng nhỏ nhắn há hốc.
Happy lại hỏi:
-Xem hay không?
Mai côi gật gật đầu. Happy lại tiếp tục dỗ:
-Thế Mai Côi có muốn anh Nghiêm Cẩn cũng lấy được cờ đỏ không, anh Nghiêm Cẩn lợi hại lắm.
Mắt Mai Côi sáng rực, cô bé quay đầu cười nhìn Nghiêm Cẩn, hai má lúm đồng tiền hiện lên. Nghiêm Cẩn bĩu môi: -Biết rồi, chú Happy siêu lừa đảo. Rùa con, em chờ xem anh thắng nhé, cứ ngồi đây đừng chạy loạn, anh thi xong sẽ đến tìm em
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, Nghiêm Cẩn đi tới cửa, lại quay đầu nói:
-Nhất định đừng bỏ đi đấy!
Thấy Mai Côi gật đầu lại nhìn Happy:
-Chú Happy, rùa con chắc đói rồi, chú có đồ ăn gì cho em ấy ăn, đừng để em ấy đi đâu, cháu đi tí rồi quay lại.
Happy xua tay:
-Đi đi đi, dài dòng quá rồi đấy!
Nghiêm Cẩn chạy về phòng theo dõi vừa kịp lúc điểm danh. Thầy giám thị lại đọc quy tắc cuộc thi:
-Không được sử dụng phép di chuyển nhanh, phải đi hết đường đi, không được làm thương bạn học. Chỉ dừng ở điểm yếu là được, người bị đánh trúng lập tức lui ra, không được ở lại đảo loạn trật tự. Bất luận cuối cùng còn lại bao nhiêu người, lấy được cờ là tổ đó thắng
Hai tổ trước đã thi xong, thầy giáo còn nói:
-Giờ các em có thể vào nghiên cứu địa hình, sau khi tuyên bố đề thi, các em có 10 phút để bàn chiến lược. Tuyên bố bắt đầu thì có thể đi vào địa điểm thi.
Khả năng thích ứng của trẻ nhỏ rất tốt, bất luận là đứa trẻ nào đến trường Nhã Mã có tâm tính thế nào thì qua mấy tuần đã thích ứng
Nghiêm Cẩn gây lộn trong trường như cá gặp nước, trong thời gian ngắn đã khống chế được hai lớp cấp 1,2. Mọi người vô tình hay cố ý đều coi cậu là vương, chỉ đâu đánh đó, thậm chí cả Đổng Trạch Huy kia, sau mấy lần bị công kích, dù không thích nhưng cũng không dám nói gì trước mặt. Nghiêm Cẩn xem như là tiểu lãnh tụ của các bạn học, thậm chí ở những lớp lớn hơn cũng coi như là một danh nhân ^^
Nghiêm Cẩn thỏa nguyện, trở thành bạn thân với Hạ Bồi. Cậu luôn thí nghiệm rồi mới xác nhận rằng quả thật Hạ Bồi không thể nghe được suy nghĩ trong lòng cậu, lúc này mới thoải mái. Cậu cũng không mong bất kì ai biết được chuyện của rùa con
Nghiêm Cẩn có chút thương xót Hạ Bồi, cũng rất thích cậu ta. Hạ Bồi luôn sợ hãi, cẩn thận, bất giác sẽ nói với những người tiếp nhận mình về hoàn cảnh của mình. Cậu thường xuyên kể với Nghiêm Cẩn những khổ sở từ nhỏ, bị xa lánh như thế nào, bị cưỡng chế đến bệnh viện, bị người ta coi như thế nào, đáng thương cỡ nào. Mới đầu, Nghiêm Cẩn cũng nghe vào tai, dù sao cậu vẫn luôn tò mò với thế giới của tâm ngữ giả nhưng nghe nhiều quá, nghe đi nghe lại chỉ có một chuyện thì Tiểu Nghiêm Cẩn cũng thấy phiền.p>
Rùa con của cậu sẽ không lải nhải như vậy. Hơn nữa rùa con luôn yên lặng, cho dù bị bắt nạt, nếu trong giới hạn chịu đựng thì bé cũng không làm phiền người khác. Sao Hạ Bồi này, tuổi lớn hơn bọn họ mà lại chẳng có chút can đảm gì
Nghiêm Cẩn thăm dò Hạ Bồi có nhận biết tâm ngữ giả khác không, hoặc nói nửa đùa nửa thật: Nếu A và B là hai tâm ngữ giả cùng ở một chỗ, A nghĩ gì bị B biết, sau đó A lại biết B biết chuyện của mình, cứ như vậy chẳng phải mệt đến chết.
Hạ Bồi nghe xong cũng cười. Cậu nói, thật ra nếu tâm ngữ giả luyện tập nhiều có thể chắn đi những tin tức của người khác cũng có thể che chắn những suy nghĩ của mình. Cậu từng gặp một thầy giáo ở Hiệp hội siêu năng lực cũng là tâm ngữ giả, thầy giáo đó đã dạy cậu các làm thế nào để tập trung sự chú ý, tạo nên bức tường chắn an toàn cho suy nghĩ của mình, để ình an tĩnh lại bằng không, làm tâm ngữ giả sẽ rất đau khổ, trong đầu người ta nghĩ gì mình cũng biết, căn bản không thể chịu đựng được.
Trước khi học được cách che chắn, thế giới của cậu lúc nào cũng bị tạp âm làm ồn, thậm chí có rất nhiều cảm xúc oán hận, đau khổ ảnh hưởng đến cậu. Cậu ba ngày hai lượt bị sốt, xuất hiện ảo giác, sống không bằng chết. Vì để thoát khỏi điều đó, từ khi còn nhỏ cậu đã hay đập phá đồ, làm tổn thương chính mình nên mới bị bắt đến viện tâm thần. Qua thời gian lâu như vậy, mãi đến khi Phùng Quang Hoa tìm được cậu, đến khi thầy giáo kia dạy cậu tự bảo vệ mình thì cậu mới có thể làm người bình thường. Nhưng mỗi khi mọi người biết cậu là người đọc suy nghĩ thì đều xa lánh cậu
Sau đó, Hạ Bồi lại bắt đầu lải nhải chuyện khổ sở của mình nhưng Nghiêm Cẩn lại quan tâm đến vấn đề khác:
-Vậy thầy tâm ngữ giả trong hiệp hội tên là gì? Giờ ở đâu?
-Thầy tên là Hùng Đông Bình, bị mất tích rồi nên thầy Phùng mới bảo anh đến trường học cho an toàn
-Là con trai à, anh có gặp ai là phụ nữ không?
-Không có, anh chỉ gặp mỗi thầy giáo Hùng thôi, thầy rất lợi hại, có thể nghe được rất nhiều suy nghĩ của người khác mà không bị quấy nhiễu. Ngoài ra còn biết ai là ai, đang làm gì. Năng lực khống chế của thầy rất mạnh, thầy có bảo anh rằng chỉ cần tập luyện nhiều là được. Nhưng anh không muốn luyện, anh chỉ cần không nghe được tạp âm, không để người khác nghe được suy nghĩ của mình là được
Nghiêm Cẩn chẳng quan tâm cậu ta có luyện hay không, cậu chỉ lo lắng cho rùa con. Không có tâm ngữ giả nào là con gái vậy chắc chắn không gặp mẹ của rùa con. Rùa con luôn nói em ấy nhớ mẹ, Nghiêm Cẩn cũng muốn nhanh chóng tìm mẹ cho em, quan trọng nhất là, mẹ của rùa con cũng là một người đọc suy nghĩ, chắc chắn cô ấy biết một việc.
Buổi tối, Nghiêm Cẩn như thường lệ lén đi gọi điện thoại cho Mai Côi. Lần này cậu nhóc lẻn vào phòng hiệu trưởng, không ngờ bị Tất Mặc Kỳ tóm gáy
-Chú đã cố ý không khóa cửa thì cháu không nên trèo cửa sổ vào. Cha cháu biết bản lĩnh của cháu rồi.
Nghiêm Cẩn vừa vào phòng đã nghe tiếng của dượng. Nghiêm Cẩn biết chuyện bại lộ, vội cười, nhào tới ôm Tất Mặc Kì làm nũng:
-Dượng, dượng biết để cửa cho con sao, dượng đối tốt với con quá. Hay là dượng cho con mượn di động luôn, con càng tiện (Má ơi, quỷ trơ tráo)
Tất Mặc Kì kéo ót cậu:
-Tiểu tử này, cho tí màu thì định mở phường nhuộm đấy à. Cháu không thể an phận chút sao, hôm nay cha cháu hỏi thăm cháu đấy
-Có phải cha cháu hỏi cháu có gây sự ở trường không ạ?
-Không phải, cha cháu hỏi ở trường cháu làm chuyện xấu gì, có gây họa không, có cần đến thăm cháu không?
Biết con không ai bằng cha, Nghiêm Lạc biết muốn Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn là không thể nào, chỉ là không hiểu cậu nhóc đã gây phiền phức gì.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy cha sẽ đến thăm thì hơi cứng người. Tất Mặc Kỳ lại nói:
-Cháu yên tâm, dượng sẽ không nói ngày đầu cháu đến trước đã trộm điện thoại của người ta rồi lại làm hỏng, cũng sẽ không nói tối nào cháu cũng đi gọi trộm điện thoại, cũng không nói cháu làm đồ ăn của Huyết tộc biến thành nước, đương nhiên còn cả chuyện cháu nhân lúc người ta đi học, lẻn vào kí túc xá của lớp trên phá hoại giường ngủ, còn cả chuyện đổi hết vũ khí trong sân huấn luyện cũng không nói.
Nghiêm Cẩn vừa nghe vừa cười, hai tuần này cậu ngoài việc đi kết bạn, mở rộng phạm vi cũng gây không ít chuyện. Giờ nghe qua, cảm giác thật thành công. Chỉ không ngờ, nhất cử nhất động của mình đều bị người khác thấy rõ.
-Báo cáo thầy hiệu trưởng, con có chuyện muốn nói!
-Nói cái gì cũng vô dụng, lần này dượng không nói cho cha con, cho con một cơ hội sửa đổi, lần sau còn tái phạm dượng mời cha con đến uống trà.
-Thầy hiệu trưởng, trong tâm lý học giáo dục nói, phải biết kích thích lòng hiếu kì của trẻ nhỏ. Những việc con làm chỉ là tò mò mà thôi. Người của huyết tộc nói bọn họ tiến hóa rất nhiều nên con muốn xem xem nước lã với máu có phải là như nhau với bọn họ không. Nếu vũ khí trong sân huấn luyện biến mất, thầy giáo sẽ dạy mọi người cái gì con cũng muốn biết. Còn nữa, những anh khóa trên coi thường bọn con nhỏ tuổi, nếu đánh nhau các thầy cô biết thì rất phiền, con chỉ dùng cách của người trưởng thành giải quyết
-Người trưởng thành sẽ dùng cách phá hoại giường ngủ của người ta?
Tất Mặc Kỳ ngồi trên sofa thở dài: -Tiểu ma vương à, cháu có thiên phú dị bẩm nhưng lại toàn làm chuyện ấu trĩ
Anh chuyển đề tài về việc trước mắt:
-Cháu nói xem, ở trường rõ ràng có phòng điện thoại, các học sinh đều đến đó gọi điện, sao tối cháu toàn vào phòng giám hiệu gọi trộm.
-Ở đó đông người, xếp hàng lâu lắm.
-Vậy ban ngày cháu đến văn phòng gọi nhờ, ai lại không cho cháu mượn?
-Ban ngày cháu bận lắm.
-Bận cái đầu cháu, có phải ban ngày Tiểu Mai Côi đi học không nhận được điện thoại.
-Dượng à, dượng biết là được rồi. Cháu chỉ gọi điện thoại, không làm chuyện gì xấu cả.
Nghiêm Cẩn mặt dày cười hì hì, thấy Tất Mặc Kỳ nhân nhượng thì lại lấn lướt:
-Dượng, cháu muốn thương lượng chuyện đúng đắn với dượng.
Tất Mặc Kỳ nhìn cậu một cái không nói gì. Nghiêm Cẩn nhào lên sofa lắc lắc tay anh:
-Dượng, những thầy giáo này đều không được, nhiều thứ cháu đã biết rồi, trước kia cha cháu đã từng dạy. Giờ không có cha, dượng tự dạy cháu đi.
Tất Mặc Kỳ dương dương tự đắc, Tiểu ma vương hiếu học vậy sao, có chút quỷ dị à nha:
-Vậy cháu muốn học gì?
-Á, từ đơn giản đi, cháu muốn học thuật di chuyển nhanh hoặc không thì dạy cháu thuật triệu hồi đi.p>
Tất Mặc Kỳ vuốt cằm:
-Cháu muốn lúc cha cháu đánh cháu thì trốn nhanh? Triệu hồi mẹ cháu đến cứu mạng?
-Sao có thể?
Nghiêm Cẩn thông minh chớp mắt:
-Bản lĩnh của cha cháu như vậy cháu trốn sao được. Cháu chỉ là muốn khi gặp người xấu đánh không lại thì chạy trốn thôi, khi cần thì triệu hồi cha tới cứu. Hai chiêu này có vẻ rất hữu dụng.
-Được rồi, tuy rằng cảm thấy không có mấy khả năng xảy ra việc này nhưng lí do cũng hợp lý. Cha cháu hôm nay cũng nói về vấn đề này, cháu không giống những đứa trẻ bình thường, những bài học trên lớp với cháu mà nói quá đơn giản. Từ tuần sau, buổi tối dượng và cha cháu sẽ thay phiên kèm riêng cho cháu
-Ây, dượng ơi, cha cháu còn phải ở bên vợ thủ thỉ, dượng dạy cháu là được rồi, đừng phiền cha cháu.
Tất Mặc Kỳ nhịn cười trừng mắt:
-Cha cháu cần bên vợ thì dượng không cần? Chúng ta thay phiên nhau, cháu cứ chuẩn bị tâm lý đi, từ tuần sau không còn cơ hội đi gọi điện thoại đâu.
Xú tiểu tử này, sớm biết nó sợ cha. Nghiêm Cẩn nằm lăn ra sofa kêu gào:
-Cháu không cần, thê thảm hơn cả đi làm với cha là thế nào. Cháu nghỉ học, đi đầu quân thẳng vào công ty của cha cháu là được, dù sao cũng đều bị cha huấn luyện. Giờ ở trường phải học rồi còn phải học thêm buổi tối, thật vô nhân đạo, cháu muốn nghỉ học, cháu muốn nghỉ học.
-Vừa rồi còn bảo mở lớp riêng còn gì. Lớp học này không dễ được vào đâu, hưởng thụ đi Tiểu ma vương.
Tất Mặc Kỳ mặc kệ cậu nhóc giả bộ đáng thương. Nghiêm Cẩn ngồi xuống, bắt đầu đuổi người:
-Dượng, ban thánh chỉ cũng ban xong rồi, dượng có thể đi rồi, cháu muốn gọi điện thoại. Tâm hồn mỏng manh yếu đuối của cháu bị tổn thương nặng nề, cháu phải đi gọi điện thoại chữa thương.
Tất Mặc Kỳ phì cười, vỗ vỗ đầu cậu, trêu chọc mấy câu rồi ra ngoài.
Nghiêm Cẩn nghiêng tai lắng nghe, xác nhận thật sự không có ai, cậu vội gọi điện thoại
-Chú Mai, cháu tìm rùa con.
-Là Nghiêm Cẩn à, muộn như thế còn chưa ngủ, Mai Côi đang ngủ rồi, có chuyện gì mai gọi nhé
Người ta đã nói như vậy Nghiêm Cẩn cũng không tiện yêu cầu Mai Khánh Hải gọi con gái dậy. Cậu cúp mày, chờ chờ, lại gọi lần nữa, hi vọng Mai Côi nghe được tự ra nhận điện thoại nhưng vẫn là Mai Khánh Hải, Nghiêm Cẩn nghe anh “alo” một tiếng thì vội cúp máy
Buồn chết mất! Tiểu ma vương mất hứng. Đúng là đêm bi thảm.
Cũng may ngày hôm sau là cuối tuần, là cuối tuần thứ hai từ khi khai giảng, trường học rốt cục có lương tâm, ọi người về nhà thăm người thân. Tiểu Nghiêm Cẩn vội thu dọn đồ đạc, là người đầu tiên nhảy lên xe vội vã về nhà.
Về nhà rồi cũng không làm nũng mẹ, đầu tiên là kéo rùa con vào phòng nói chuyện bí mật.
-Anh dặn em ở trường cũng có tâm ngữ giả, bảo em đừng truyền tin đến trường học, em có nghe không.
-Vâng, em nghe lời mà, không thử.
-Vậy sao tối qua không đợi điện thoại của anh
Mai Côi ngẩn ngơ, đề tài chuyển quá nhanh. Cô nhóc thành thật:
-Em có chờ nhưng đến giờ anh vẫn không gọi nên em mới đi ngủ
Nghiêm Cẩn không vui:
-Anh bị chậm trễ chút thời gian, em đợi thêm tí nữa thì làm sao. Anh còn cố ý hỏi thăm tin tức cho em, muốn nói cho em cơ Mai Côi ngoan ngoãn giải thích:
-Đến 10h người ta sẽ buồn ngủ.
-Vậy ở nhà trẻ em có để ý đến tiểu gia hỏa Mặc Ngôn kia không
-Có. Mai Côi thành thật trả lời, một chút không do dự.
Nghiêm Cẩn lúc này không làm loạn, chỉ hai tay ôm ngực nói:
-Em không nhận điện thoại của anh, còn chơi đùa với đối thủ một mất một còn của anh, em rất có lỗi với anh
Mai Côi há hốc mồm, nghiêm trọng vậy sao? Cô nhóc chớp mắt hỏi:
-Vậy làm sao bây giờ?
-Nếu muốn anh vui thì em phải xin lỗi anh anh mới nói tin tức anh nghe được cho em
-Em xin lỗi!
Mai Côi rất biết nghe lời, không hề phản kháng. Tiểu ma vương ngược lại lại cảm giác rất không thành công nhưng cũng không biết nên làm thế nào, đành nói:
-Anh hỏi, người biết đọc suy nghĩ có thể chặn suy nghĩ không cho người biết đọc suy nghĩ khác biết. Em cũng luyện đi, luyện tốt thì an toàn hơn chút, những người cũng biết đọc suy nghĩ sẽ không tìm ra em
Cậu vì tin này mà mất không ít tâm tư với Hạ Bồi, cuối cùng cũng hỏi được phương pháp. Mai Côi chăm chú nghe xong, gật đầu đồng ý. Nghiêm Cẩn hơi do dự nhưng vẫn nói: -Anh không hỏi được tin của mẹ em. Em đừng sốt ruột.
Mai Côi cắn cắn môi:
-Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì không? Mẹ vẫn không đi tìm em.
-Không đâu, chúng ta cùng nhau tìm, sẽ tìm được thôi Nghiêm Cẩn ngốc nghếch ôm Mai Côi vào lòng
-Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, em ngoan ngoãn đi học, phải biết thu mình. Anh sẽ nhanh chóng luyện nhiều bản lĩnh.
Nghiêm Cẩn nghĩ, dựa vào đứa trẻ con như cậu không đủ. Cậu phải dựa vào cả thế lực của cha, vừa học cha vừa điều tra hiệp hội siêu năng lực, tìm manh mối của bọn họ. Còn cả bệnh viện Hạ Bồi từng ở cậu cũng muốn điều tra. Cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương 16 Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
Nghiêm Cẩn luôn nghĩ đến việc này nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, chuyện có thể điều tra cũng chỉ có hạn nhưng cũng may, tất cả đều chỉ hữu kinh vô hiểm (Có nguy hiểm nhưng không sao), ngày ngày đều bình tĩnh, thuận lợi trôi qua. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua bốn tháng, đã tới cuối kỳ. Nghiêm Cẩn ở trường vừa vui vẻ lại phấn khích. Thế lực tiểu bá vương của cậu đã được củng cố, những cô gái ái mộ cậu cũng không ít. Vì thế, Nghiêm Cẩn lại hẹn hò với hai cô bạn gái nhưng hai cô bạn gái này chia tay cũng quá sớm. Một người được bốn ngày, một người được hai ngày (Play boy là đây)
Cô bé hẹn hò trong bốn ngày, từ đầu Tiểu ma vương vẫn rất vừa lòng. Cô bé đó rất nghe lời cũng rất sùng bái cậu. Tiểu ma vương tuổi còn nhỏ, lòng hư vinh rất lớn nên có một fan làm bạn gái cảm thấy không tệ. Nhưng ngày chia tay rất nhanh đã đến. Nguyên nhân và vì cậu rủ bạn gái đi ăn cơm cùng Hạ Bồi nhưng cô bé kia nói không muốn. Cô nhóc ghét tâm ngữ giả, cảm thấy bị tìm tòi suy nghĩ trong đầu rất không thoải mái. Tiểu ma vương còn dỗ dành nói Hạ Bồi sẽ không nghe, cô gái vẫn nói tâm ngữ giả rất âm hiểm, không đáng tin cậy.
Điều này khiến Tiểu ma vương trở mặt giữa đường, cậu nghĩ rằng tâm ngữ giả có gì mà âm hiểm, rùa con của cậu là ngoan nhất, dám nói linh tinh về tâm ngữ giả à. Chia tay không thương lượng.
Việc này truyền trong trường học khiến Hạ Bồi cảm động mắt nước mắt lưng tròng, kéo tay Nghiêm Cẩn kém mình 4 tuổi thề thốt rằng sẽ là bạn tốt nhất. Các bạn học khác và thầy cô giáo cũng rất kinh ngạc, Tiểu ma vương này lại đoàn kết bảo vệ bạn học như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Cô bé kia tỉnh ngộ, thì ra Tiểu ma vương trượng nghĩa như vậy. Cô nhóc tự thấy mình không đúng nhưng bất luận xin lỗi thế nào Tiểu ma vương cũng không đồng ý quay lại khiến cô bé rất đau lòng
Chuyện này khiến thanh danh của Tiểu ma vương ở trong trường lại tăng thêm mấy phần, các bạn nhỏ khi bị bắt nạt đều nói: Em là bạn của Tiểu ma vương đó!p>
Việc này qua được một tháng thì Tiểu ma vương lại có bạn gái. Lần này là một bạn học sau khi Nghiêm Cẩn và Thượng Mặc Vu chia tay thì bắt đầu viết thư tỏ tình với cậu, rất có thành ý. Theo đuổi chừng một tháng thì Tiểu ma vương đồng ý. Nguyên nhân Nghiêm Cẩn đồng ý cũng rất đơn giản, cô nhóc này cắt tóc mái ngố giống rùa con, cười lên cũng rất ngọt ngào, cậu thấy rất thuận mắt vì thế hai người hẹn hò.
Nhưng lần này càng tệ hại, ngai vàng bạn gái của Tiểu ma vương cô nhóc này cũng chỉ ngồi được hai ngày. Sau khi xác nhận quan hệ, hai đứa trẻ đi đến hồ sau trường hẹn hò, trong hồ có nuôi mấy con rùa, Nghiêm Cẩn thường đến nhìn, cho chúng nó ăn. Đã lâu không thể liên lạc với Mai Côi, lúc không có người nói chuyện phiếm thì sẽ đến đây trò chuyện với mấy con rùa.
Cô nhóc này chưa từng đến đây, rất ngạc nhiên, thấy mấy con rùa thì bĩu môi chê xấu. Nghiêm Cẩn lập tức nghiêm mặt, mất hứng. Cô bé không để ý, cô vừa vung tay rùa đã rụt cổ vào, thấy chơi vui thì đùa nó, còn lật người con rùa xem nó lật về thế nào, cô bé cười khanh khách:
-Rùa chơi vui thật, vừa xấu lại vừa ngốc
Tiểu ma vương tức giận vô cùng, cậu nhìn cô bé kia nổi giận:
-Cậu mới vừa xấu vừa ngốc, rùa đáng yêu nhất, biết cái rắm. Mình và cậu không có tiếng nói chung, sau này đừng đến tìm mình nữa
Nói xong phất tay áo bỏ đi, bỏ lại con gái nhà người ta còn đang ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì Tiểu ma vương đã biến mất từ lâu.
Việc này lại truyền khắp trường, thì ra bạn học Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt biết yêu thương loài vật, hơn nữa rất chính nghĩa. Cô gái kia đúng là không có mắt, nhưng là cô bé đó chủ động, giờ cũng không cứu vãn được.
Vì thế tất cả trường Nhã Mã đều biết, học sinh Nghiêm Cẩn năm đầu không ngại yêu sớm nhưng yêu cầu với bạn gái rất cao, chẳng những phải xinh đẹp đáng yêu mà phải có lòng nhân ái, đoàn kết với bạn bè, yêu thương động vật. Hơn nữa, bạn học Nghiêm Cẩn sẽ tuyệt đối chưa chia tay người này đã yêu người khác.
Về hai đoạn tình cảm này của Nghiêm Cẩn Mai Côi đều biết bởi vì mỗi lần được về nhà Nghiêm Cẩn đều nói chuyện với cô nhóc rất nhiều. Mọi chuyện Tiểu ma vương đều báo cáo lại với Mai Côi, cuối cùng còn muốn xin rùa con cùng cậu chung mối thù, cùng nhau khinh bỉ hai bạn nữ kia
-Nhưng có lẽ người ra vô tâm, cũng không cố ý như vậy. Mai Côi vẫn có lòng thương người
-Không đúng, không phải cố ý mà cực cực cố ý.
-A!
Mai Côi rất không có nguyên tắc, cũng không kiên trì với ý kiến của mình, cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh. Nghiêm Cẩn lại thấy không vui:
-Rùa con, anh không ở đây, một mình em có buồn không?
Mai Côi nghĩ nghĩ, đáp:
-Vẫn ổn!
Nghiêm Cẩn đang khó chịu lại nghe Mai Côi nói:
-Nhưng có anh ở gần vẫn vui vẻ hơn.
Nghiêm Cẩn vui mừng nói:
-Rùa con, chờ thêm năm nữa, anh có tiền mừng tuổi sẽ mua di động cho em, đến lúc đó, ban ngày chúng ta cũng có thể gọi điện thoại, không cần phải chờ một tuần mới được nói chuyện, thật tốt.
-Nhưng lần trước nói chuyện mua điện thoại với cha, cha không đồng ý, bảo em còn nhỏ, trẻ con không được dùng điện thoại.
-Anh mua cho em là việc khác, cha em không mua là chuyện của chú ấy. Anh sẽ mua cho em.
-Vâng ạ.
Mai Côi nghĩ nghĩ thấy thật vui, mắt cười cong cong. Nghiêm Cẩn cũng rất vui. Sắp đến kì thi cuối kì, sau đó chính là sang năm mới. Qua năm sau ngày nào cũng có thể chuyện trò với rùa con rồi. Chuyện vui vẻ này làm cho ba tuần tới không được trở về nhà thì cũng vẫn vui mừng.
Nhưng cậu vạn lần không thể ngờ tới, ngay tại lúc kì thi khảo sát bên ngoài được tiến hành thì rùa con bỏ nhà đi.
Lúc ấy, nhóm bọn họ đang ở trong phòng học đi theo thầy giáo xem các nhóm khác thi, đột nhiên nghe được giọng của Mai Côi: “Anh ơi, anh ơi, anh nghe được không?”
Nghiêm Cẩn sợ đến mức chấn động, nhìn quanh bốn phía, may mà mọi người không phát hiện. Cậu lặng lẽ rời khỏi phòng học đáp lại: “Rùa con, rùa con, anh ở đây, nghe được”.
“Anh…”
Mai Côi nói xong bắt đầu khóc nức nở, Nghiêm Cẩn sốt ruột: “Em khóc à? Làm sao vậy?”
Mai Côi nghe cậu hỏi thì òa khóc: “Anh ơi, em không muốn dì làm mẹ mới, dì không thích em, dì muốn cùng cha sinh em trai, dì không thích em. Anh ơi, em rất sợ, cha rất yêu dì, nhưng dì không thích em”.
Mai Côi càng nói càng buồn, khóc rất thương tâm.
“Cô ta dám không thích em, anh đánh chết cô ta. Rùa con đừng khóc, bọn họ không cần em em còn anh nữa, em đến nhà anh, mặc kệ bọn họ. Cha mẹ anh đều thích em, anh cũng thích em, em đến ở nhà anh. Đừng khóc nữa.” Nghiêm Cẩn thấy rùa con khóc thảm như vậy càng hoảng. “Giờ em đang ở đâu, anh bảo mẹ đi đón em.”
“Em ở cổng trường anh.” Mai Côi nức nở
“Cái gì?”. Nghiêm Cẩn vội chạy về phía cổng trường: “Em đừng đi đâu cả, đứng đó đợi, giờ anh đến ngay”.
Cậu ngại chạy quá chậm, dưới tình thế cấp bách sử dụng thuật di động nhanh. Cậu theo cha và dượng khổ luyện đã lâu, cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Nghiêm Cẩn hiện thân trước cổng trường nhưng lại không thấy Mai Côi, cậu vừa định gọi thì nghe Mai Côi nói: “Em ở sau cây to ở chỗ rẽ.”
Nghiêm Cẩn chạy tới, cuối cùng nhìn thấy Mai Côi mặc áo khoác nhỏ màu đỏ, đeo ba lô con thỏ. Cô bé khóc mắt đỏ hoe, trông vô cùng thê thảm. Nghiêm Cẩn sợ hãi:
-Em đến một mình? Sao tìm đến đây được
Trường học này không có trên bản đồ, trên núi này cũng không có biển chỉ dẫn, xe bus gần nhất cũng cách chân núi khá xa, chỗ này hoàn toàn là núi hoang, học sinh ở đây cũng không dám chạy loạn, chỉ có thể ngồi xe của trường mà vào. Vậy mà rùa con dám một mình chạy đến đây.
-Em trốn nhà đi, em muốn tìm anh
Mai Côi khẽ nói:
-Em có thể tìm tin tức về đường đi trong đầu mọi người, trong trường có nhiều người biết đường, dần dần tìm kiếm là có thể ra, cứ thế mà đi thôi.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm, lớn tiếng mắng:
-Đồ ngốc này, muốn bỏ nhà ra đi thì phải nói trước cho anh biết chứ, anh đến đón em. Chuyện bỏ nhà ra đi anh thành thạo nhất, có anh dắt đi em đã không phải vất vả như thế. Đi xa như vậy có mệt không?
Rùa con nhà cậu vóc dáng bé nhỏ, chân ngắn như vậy, đi đường không nhanh, đi xa như vậy nhất định sẽ rất mệt. Cậu còn đang định nói gì đó thì Mai Côi nói:
-Chú Happy đến!
Nghiêm Cẩn ngậm miệng, nhanh chóng nghe được giọng của Happy:
-Chú bảo sao vừa thấy cháu ở cửa mà nháy mắt đã không thấy, Tiểu ma vương, cháu không thi à?p>
Anh vừa nói xong xoay người đi về phía này vài bước, kinh ngạc khi thấy Mai Côi.
-Tiểu Mai Côi, sao con lại đến đây? Còn khóc nữa, sao thế này?
Đứa trẻ đáng yêu ai cũng thích, Happy cũng không ngoại lệ. Anh đau lòng ôm lấy cô bé, xoa xoa đôi lông mi vẫn còn dính nước mắt.
Mai Côi không biết đáp thế nào chỉ đành lắc lắc đầu. Happy biết cô bé trầm tính cũng không thúc ép, thấy không có người lớn đưa đi thì vội ôm cô bé vào trường:
-Chú Happy lấy đồ nóng cho con uống, sau đó gọi điện thoại ẹ Tiểu Tiểu nhé?
Mai Côi cũng không biết như vậy có được không, cô bé quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn nói với Happy:
-Chú không cần bế rùa con, cháu dắt em ấy đi!
-Đi gì mà đi, thằng bé điên, Mai Côi nhất định rất mệt, đi thế nào được. Đúng không, Tiểu Mai Côi, chân đau không?
Vừa quay lại nói với Mai Côi thì Happy đã đổi giọng điệu dịu dàng. Lúc này, Mai Côi thành thật gật đầu, khẽ đáp:
-Đau!
-Khát nước không?
Mai Côi lại gật đầu.
Happy cười
-Chú Happy lấy đồ uống cho con nhé
Vừa nói vừa bế Mai Côi đi vào trong. Bảo vệ trường thấy bọn họ thì vội mở cửa. Lúc này Nghiêm Cẩn mới hiểu vì sao Mai Côi phải trốn ở sau cây, cô nhóc biết ở đây có bảo vệ theo dõi.
Nghiêm Cẩn nhìn Happy bế Mai Côi đi đằng trước, còn dỗ cô nhóc cười trong lòng tức giận: rùa con không có khí tiết, một tí thế mà đã bị người ta mua chuộc. Chờ cậu lớn lên, cũng có thể bế được, có gì mà lạ, Happy chỉ giỏi coi thường trẻ con.
Về tới văn phòng, Happy dỗ dành Mai Côi rồi gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, sau đó vội đuổi Nghiêm Cẩn đến chỗ thi. Nghiêm Cẩn bất chấp:
-Rùa con đến tìm cháu, cháu phải ở cùng em ấy.
Happy nhướn mày:
-Cháu dám bỏ thi xem, mau về phòng theo dõi đi.
Nghiêm Cẩn nắm tay Mai Côi, đầy khí phách nói
-Không đi!
Mai Côi cũng sợ bị tách ra, cô nhóc có nhiều lời muốn nói với anh trai. Happy bị đôi mắt to chờ đợi của Mai Côi làm mềm lòng, đành phải lùi bước. Anh mở ti vi lớn trên tường, gõ gõ máy tính một hồi, trên màn hình xuất hiện cảnh trường thi.
Happy nói với Mai Côi:
-Mai Côi xem nay, ở đây có rất nhiều anh chị đang thi, khác với thi ở nhà trẻ, tổ nào có người cướp được cờ đỏ trước là thắng, được nhất khoa đó.
Trên màn hình là hai đội đang tiến hành giai đoạn cuối để cướp cờ, đang khó phân thắng bại. Tiểu Mai Côi nhìn đầy kinh ngạc, miệng nhỏ nhắn há hốc.
Happy lại hỏi:
-Xem hay không?
Mai côi gật gật đầu. Happy lại tiếp tục dỗ:
-Thế Mai Côi có muốn anh Nghiêm Cẩn cũng lấy được cờ đỏ không, anh Nghiêm Cẩn lợi hại lắm.
Mắt Mai Côi sáng rực, cô bé quay đầu cười nhìn Nghiêm Cẩn, hai má lúm đồng tiền hiện lên. Nghiêm Cẩn bĩu môi: -Biết rồi, chú Happy siêu lừa đảo. Rùa con, em chờ xem anh thắng nhé, cứ ngồi đây đừng chạy loạn, anh thi xong sẽ đến tìm em
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, Nghiêm Cẩn đi tới cửa, lại quay đầu nói:
-Nhất định đừng bỏ đi đấy!
Thấy Mai Côi gật đầu lại nhìn Happy:
-Chú Happy, rùa con chắc đói rồi, chú có đồ ăn gì cho em ấy ăn, đừng để em ấy đi đâu, cháu đi tí rồi quay lại.
Happy xua tay:
-Đi đi đi, dài dòng quá rồi đấy!
Nghiêm Cẩn chạy về phòng theo dõi vừa kịp lúc điểm danh. Thầy giám thị lại đọc quy tắc cuộc thi:
-Không được sử dụng phép di chuyển nhanh, phải đi hết đường đi, không được làm thương bạn học. Chỉ dừng ở điểm yếu là được, người bị đánh trúng lập tức lui ra, không được ở lại đảo loạn trật tự. Bất luận cuối cùng còn lại bao nhiêu người, lấy được cờ là tổ đó thắng
Hai tổ trước đã thi xong, thầy giáo còn nói:
-Giờ các em có thể vào nghiên cứu địa hình, sau khi tuyên bố đề thi, các em có 10 phút để bàn chiến lược. Tuyên bố bắt đầu thì có thể đi vào địa điểm thi.