-
Chương 44
Phiên ngoại 1 Tiểu ma vương trọc đầu
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
Nghiêm Cẩn ngồi xổm bên ngoài phòng, dùng sức mà gửi tin nhắn tâm ngữ cho Mai Côi. Từ sau khi cậu cứu cô bé ra khỏi căn cứ dưới lòng đất của bác sĩ X trở về, cô bé bắt đầu có chút lạnh nhạt với cậu. Chẳng những lúc ở phòng y tế hầu như là hôn mê không để ý đến cậu mà sau khi về nhà còn tự nhốt mình trong phòng, chỉ gặp mẹ không gặp cậu.
Điều này làm cho Tiểu ma vương rất lo lắng, sao lại thế này? Chẳng lẽ cô bé đang trách cậu cứu mình quá muộn nên giận? Hay là 12 ngày qua cô bé bị tra tấn nhiều nên tự ghét bản thân, không dám nghĩ đến cậu? Hay là… bác sĩ X tẩy não rùa con khiến cô bé không còn thích cậu?
Bất luận là giả thiết nào thì cũng khiến cậu rất không vui. Vì chuyện rùa con bị bắt đi mà cậu đã rất giận bản thân rồi, giờ rùa con còn mặc kệ cậu thì cậu phải sống sao đây?
Nhưng nếu cậu cố xông vào, Mai Côi sẽ lập tức lấy chăn trùm kín đầu không gặp cậu, cậu xót Mai Côi sợ cô bé thở không thoải mái nên lại đành vội lùi ra. Mỗi lần tìm quân sư mama hỏi thăm thì Tiểu Tiểu đều chỉ nói:
- Con trai, đừng vội, chờ một chút đi. Mai Côi không giận con đâu, con bé chỉ là tạm thời không biết nên đối mặt với con thế nào thôi, qua một thời gian là sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Không biết nên đối mặt với mình thế nào? Thế là ý gì?
Cứ như vậy hơn một tuần, Nghiêm Cẩn vừa tủi thân vừa buồn bực. Cậu chỉ có thể đứng bên ngoài mà dùng sức gọi Mai Côi bằng suy nghĩ
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”. Cuối cùng Mai Côi cũng chịu hồi âm.
“Rùa con, em định bội tình bạc nghĩa sao?”. Nghiêm Cẩn luyện tập từ lâu, sự ai oán trong giọng nói có thể đánh động cả con voi chứ nói gì đến con rùa bé tí kia.
“Không phải, không phải”. Quả nhiên Mai Côi vội giải thích.
“Rùa con, em định vứt chồng bỏ con sao?”. Nghiêm Cẩn lại tiếp tục.
“Ớ?”. Mai Côi há hốc miệng, bỏ chồng bỏ con? Nghĩ lại, thôi được, chồng thì miễn cưỡng coi như là có nhưng con, quá là thái quá rồi.
“A cái gì, anh chẳng phải là anh chồng đáng thương bị vứt à, chồng bị vứt rồi thì đứa con vốn dĩ mấy năm sau nên có đương nhiên là không có nữa. Đây chẳng phải là vứt chồng bỏ con à?”. Nghiêm Cẩn ngụy biện.
Mai Côi chẳng biết đáp sao. Vốn là chuyện thương tâm nhưng lại bị Tiểu ma vương nói loạn thành ra lại rất tức cười “Rùa con, em nói thẳng ra đi. Anh sắp biến thành hòn vọng quy rồi, em có đau lòng không?” (À ờm, hòn vọng phu hẳn mọi người đều biết chứ, vọng quy thì là chỉ con rùa con ngốc nghếch kia thôi)
“Đau lòng”. Mai Côi thực sự rất đau lòng nhưng cô bé cũng thực sự không có cách nào nhìn mặt Nghiêm Cẩn.
“Vậy em chỉ biết đau lòng mà không có tí hành vi thực tế nào à? Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em không vui, em nói đi, anh sửa còn không được sao?”
“Không phải, anh rất tốt, là em không tốt”. Mai Côi muốn khóc, từ sau khi được cứu về, cô bé rất hay khóc.
“Em đúng là không tốt, không chịu gặp anh mà cũng chẳng thèm nói lý do”.
“Xin lỗi anh”
“Đừng xin lỗi, nói cho anh biết vì sao để anh giải quyết”. Nghiêm Cẩn rất không cam lòng với việc tự nhiên mình bị liệt vào danh sách đen như vậy.
“Anh ơi…”
“Ừm”
“Anh chờ một chút được không, một thời gian nữa chúng ta gặp nhau được không, anh cứ đi làm việc của anh đi”
“Không được. Nếu em không gặp anh thì chuyện gì anh cũng bỏ hết, anh đứng đây chờ, xem em đi toilet kiểu gì”
“Anh ơi…”
“Làm sao?”
“Xin anh đấy, đợi tóc người ta dài ra rồi sẽ ra gặp anh mà”
Tóc? Nghiêm Cẩn sửng sốt, sao lại liên quan gì tới tóc? Lại là vì tóc? Ý nghĩ của con gái thực sự quá ư khó đoán.
“Em là vì tóc mà không chịu gặp anh”
“Xin lỗi, người ta rất xấu, sợ anh không thích”
“Con rùa ngốc, rùa ngốc, vừa ngốc vừa đáng ghét…”
Nghiêm Cẩn thở dài rồi bỏ đi.
Mai Côi thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng rất khó chịu. Cô bé không gặp Nghiêm Cẩn cũng rất nhớ Nghiêm Cẩn nhưng mà, nhưng mà, đầu cô bé trọc lốc. Ngay cả gương Mai Côi còn chẳng dám soi. Tuy rằng mẹ Tiểu Tiểu mua rất nhiều mũ đẹp cho Mai Côi nhưng cô bé vẫn không dám đi ra ngoài.
Một tiếng sau, tiểu ma vương lại bắt đầu gọi
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”
“Rùa con, giờ anh đang soi gương này, đẹp trai tuấn tú không ai sánh bằng, em mau xem đi”p>
Mai Côi nhịn không được mà nhìn, sau đó...
“Phụt…”
“Rùa con!”
“Em… em làm ướt hết giường rồi”
Thật bất hạnh, lúc cô bé nhìn hình ảnh của cậu thì cũng đang uống nước. Đang lúc luống cuống dọn dẹp lại thì tiếng đập cửa vang lên, giọng Nghiêm Cẩn sang sảng:
- Rùa con, để anh giúp em thu dọn!
Mai Côi cứ nghĩ mãi, trăn trở hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc mũ đội lên, nhìn gương nửa ngày, xác định không có gì bất ổn quá thì mới khẽ hé cửa ra. Vừa mở cửa ra, một cái đầu tròn sáng loáng tiến vào:
- Rùa con, quả đầu quyến rũ nhất hành tinh, cho em sờ trước đấy, rất thích đó nha!
Nghiêm Cẩn luôn đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ, giờ cửa mở cậu cũng không nóng nảy xông vào, vẫn kiên nhẫn chờ rùa con được thoải mái gỡ bỏ khúc mắc:
- Mau, em sờ thử em, anh tự sờ thử rồi, cảm giác thích lắm!
Mai Côi chậm chạp vươn tay sờ đầu cậu, trống trơn, lạnh lạnh cũng giống hệt cô bé. Cậu lại đi cạo đầu chỉ vì dỗ Mai Côi gặp mặt. Cậu lại có thể bỏ đi mái tóc bảo bối. Mai Côi càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc không nhịn được mà khóc.
Mai Côi ôm cái đầu trọc của Nghiêm Cẩn mà oa oa khóc lớn. Nghiêm Cẩn vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, đầu vẫn chôn trong lòng Mai Côi, để mặc Mai Côi khóc cho thỏa, cuối cùng nói:
- Kiểu tóc này chỉ có một điểm không tốt, chính là không đỡ nổi mưa!
Mai Côi bị cậu trêu mà phì cười. Nghiêm Cẩn cầm hộp khăn giấy nói với Mai Côi:
- Nào, lau cho anh đi, cả đầu toàn nước, em phải chịu trách nhiệm đấy. Mai Côi lấy khăn giấy lau cho cậu, Nghiêm Cẩn ngồi bên nói: - Anh nói cho em nhé, thì ra giá tiền cắt một kiểu tóc thời thượng với cả cạo đầu là như nhau, quá đắt
- Em miễn phí!
Mai Côi bị cậu trêu mà quên buồn. Nghiêm Cẩn sửng sốt sau đó cũng mỉm cười.
Cậu đứng trước gương, kéo Mai Côi qua, ôm Mai Côi vào lòng, đầu dựa đầu cùng soi gương:
- Rùa con, em thật xinh đẹp
- Anh cũng rất tuấn tú.
Nghiêm Cẩn mỉm cười rồi xoay cô bé lại đối diện với mình, miệng tru lên như mõm heo:
- Nào, tiểu mỹ nữ, hôn anh chàng đẹp trai cái nào!
Tiểu mỹ nữ hào phóng thơm cậu một cái, sau đó lại một cái, một cái rồi lại một cái. Cô bé bật khóc, nhào tới ôm chặt Tiểu ma vương, dùng sức hôn cậu, miệng đang bận nên chỉ đành dùng suy nghĩ mà nói: “Anh ơi, em xin lỗi, em không phải là cố ý gây rối đâu”
Nghiêm Cẩn cũng đâu phải đồ ngốc, với diễm phúc này đương nhiên sẽ chẳng đẩy ra ngoài. Cậu ôm lấy Mai Côi rồi đặt cô bé lên giường, bắt đầu chơi trò môi lưỡi đuổi nhau.
“Không sao, chỉ cần em vẫn là rùa con của anh thì em bốc đồng cỡ nào cũng được”
…
“Anh ơi, em không thở nổi, xin nghỉ giữa hiệp được không”
“Rùa ngốc, em ngốc thêm chút nữa thử xem…”
Tác giả: Tada! Phiên ngoại thứ nhất đây rồi, mọi người có thích không?
Phải thích đấy! Không uổng công tôi viết đến nửa đêm
Editor: Mèng cũng edit đến nửa đêm đây này
Phiên ngoại 2: Quỷ kế của Tiểu ma vương.
- Rùa con, nhất định em phải thi đại học sao?
- Vâng ạ!
- Thế lên đại học, 20 tuổi kết hôn được không?
- Anh ơi, nếu đang đi học mà kết hôn sẽ rất kỳ. -Thế mới nói, nếu em lên đại học thì phải chờ đến khi tốt nghiệp mới lấy anh à?
Trong giọng Nghiêm Cẩn bộc lộ rõ sự không hài lòng
-Anh, em muốn học đại học. Mọi người đều có học vị, có việc làm, em cũng muốn là người có ích, em thích học
-Anh không ngăn cản em học đại học, đọc sách nhiều là rất tốt, em có thể như anh này, đăng kí tên rồi sau đó cứ thế vào thi lấy bằng là được rồi. Như vậy không làm chậm chuyện kết hôn được.
-Em nào có thông minh như anh, em phải đi học bình thường mới thi được.
Nghiêm Cẩn biết cô nói thật, chỉ dựa vào cái đầu ngốc kia học như bình thường có khi còn không chắc đỗ nữa là. Nhưng Mai Côi muốn đi học, cậu phải làm sao đây?
-Rùa con, em nói xem, đại học quan trọng hay anh quan trọng?
-Đại học và anh đều quan trọng, là mục tiêu theo đuổi trước mắt của em.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm nhìn Mai Côi, sao rùa con của cậu đột nhiên lại lanh miệng như vậy?
- Ai dạy em nói thế?
- Mẹ Tiểu Tiểu.
Cậu sớm biết mà, chắc chắn là có người đứng sau chỉ điểm
- Nếu phải chọn giữa đại học và anh thì sao? Em tính sao?
- Vậy đầu tiên thu phục đại học đã. Anh còn nhiều thời gian nhưng đại học thì không thể chờ.
Mai Côi không suy nghĩ đã đáp. Hiển nhiên đã có chuẩn bị trước với câu hỏi này. Tiểu ma vương tức giận:
- Cái này cũng là mẹ dạy em?
- Không phải, là chị Mẫn Lệ bảo em thế
Mai Côi thành thật đáp, cuối cùng nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm:
- Em cảm thấy chị ấy nói rất có lý
Có lý? Lý cái con khỉ! Tiểu ma vương uất nghẹn, cuối cùng chỉ đành nói:
- Dù sao học đại học thì sẽ không có anh. Chỉ được chọn một trong hai, em cứ nghĩ cho kỹ đi.
- À!
Mai Côi tiếp tục chăm chú ôn tập
Nghiêm Cẩn nóng nảy, lại kéo cô đứng dậy, tự mình ngồi qua rồi để Mai Côi ngồi lên đùi mình, ôm Mai Côi thật chặt như sợ cô biến mất. Lên đại học sẽ có không ít mỹ nam mà.
Cậu véo má Mai Côi:
- Rùa con, anh đang bàn bạc với em chuyện nghiêm túc, sâu sắc như vậy mà em còn lòng dạ để ôn bài?
Mai Côi cau mày:
- Nhưng em đã bị chậm bài trên lớp rất nhiều rồi.
Cậu ôm mặt Mai Côi, cúi đầu hôn cô: “Em cũng lạnh nhạt với anh rất nhiều rồi”
Cô sức sao bằng Nghiêm Cẩn, không thể tránh thoát, bị ôm chặt rồi lại bị hôn ngấu nghiến, dùng suy nghĩ nói chuyện với cậu cậu cũng mặc kệ. Tiểu ma vương biết võ, đùa giỡn lưu manh thì ai mà cản nổi. Chờ cậu hôn thỏa thích, vừa lòng mới chịu buông ra nhưng vẫn thơm chụt chụt lên môi Mai Côi thì cô mới tìm được cơ hội nói chuyện:
- Anh, nếu năm nay em không đỗ thì năm sau sẽ thi lại!
Nghiêm Cẩn sửng sốt, ý là quyết tâm thi đỗ, năm nay không đỗ thì chẳng phải lại mất một năm? Không được, không được, thời gian quý giá:
-Rùa con, nhanh nhanh, em có bài nào không hiểu đưa anh giảng cho, chúng ta nhất định sẽ thi đỗ
- Vâng!
Mai Côi gật đầu, lén lút cười. Quả nhiên vẫn là Mặc Ngôn lợi hại, cậu ấy bảo nói như vậy thì anh nhất định sẽ nghe lời. May mà cô không quên lời Mặc Ngôn dạy
Vì thế, dưới sự phụ đạo nghiêm túc của Nghiêm Cẩn với học phí là những nụ hôn, Mai Côi đã được sống cuộc sống đại học mà cô mơ ước. Nhưng rất nhanh thôi, phiền phức lại tới
- Rùa con, trường em có nhiều sinh viên nam thế!
- Anh, khoa của em rất ít sinh viên nam mà
Phải mau chóng trấn an Tiểu ma vương keo kiệt này.
- Nhưng những kẻ không cùng khoa lại thường xuyên lảng vảng xung quanh là sao?
-Đều cùng một trường mà.
Cùng trường vô tội!
- Lảng vảng cũng được nhưng sao còn gửi thư tình?
Ấy chết, cái này Nghiêm Cẩn cũng biết? Rõ ràng cô không nhận, dù cố ép thì cũng trả lại, sao còn để lại dấu vết?
- Gửi thư tình chưa tính nhưng sao không chỉ là một người?
Xem ra trinh sát của anh rất lợi hại
- Không chỉ một người chưa tính nhưng sao còn có cả mỹ nam?
Cuối cùng Mai Côi không nghe nổi nữa, nhào tới bịt miệng cậu: - Anh, anh đẹp trai nhất!
Tiểu ma vương ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lưỡi vờn lưỡi hồi lâu cuối cùng mới chịu yên, nói trong đầu: “Vậy cũng tạm, hôn trước đã, hôn xong rồi sẽ truy cứu”
Kết quả, nụ hôn này, rùa con phát huy trình độ, hôn thật lâu thật lâu... Người nào đó cuối cùng cũng quên mất trước khi hôn mình định làm gì.
Ngày 11 tháng 11, nghe nói là “tết độc thân”, Tiểu ma vương cười nhạt, cần gì phải độc thân qua tết, cậu là người “có vợ” cũng phải có tết. Ngày này thật đẹp, rõ là có ý một đời một kiếp bên nhau. Vì làm xong việc quan trọng của ngày hôm nay mà cậu đã tốn không ít tâm tư.
Mai Côi tan học đã được Nghiêm Cẩn đón, hai người đi ăn hàng no nê rồi mới áp tải về nhà.
- Anh, anh ấn sai tầng rồi
Mai Côi vừa nhìn thấy cậu ấn số tầng dưới thì vội ấn lại giúp cậu. Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi lại, hôn lên khuôn mặt đáng yêu của cô. Thang máy dừng, cậu kéo Mai Côi ra ngoài
- Không phải về nhà sao? Còn một tầng nữa mà!
- Là về nhà, ở ngay đây thôi
Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi về căn nhà trước kia Mai Côi từng sống, lấy chìa khóa ra
Cửa phòng mở ra, Mai Côi kinh ngạc trợn tròn mắt. Căn phòng này hoàn toàn khác trước.
- Chẳng phải cha vẫn cho thuê sao? Sao lại đến tay anh?
- Anh mua nó về
Nghiêm Cẩn vừa nói xong Mai Côi đã giật này người:
- Vì sao?
- Ba em còn không chịu bán, nói là coi như của hồi môn của em. Anh mặc kệ, nhà này nhất định phải là anh tặng cho em, nếu không phải em cứ luôn thích ở gần mẹ, anh đi làm đôi khi bận rộn, sợ em chạy tới chạy lui vất vả thì cũng chẳng định mua Mai Côi vui mừng đến độ phải vội bưng miệng lại, cảm động sắp khóc, khó trách nơi này trang trí đẹp như vậy, thì ra đây chính là ngôi nhà trong mơ mà mình thường tán gẫu với anh.
- Anh không nên tiêu phí tiền như vậy? Cô biết công việc của anh tiền lương tuy nhiều nhưng mua hẳn một căn hộ nào có dễ dàng. Dựa vào tính tình kiêu ngạo của anh, nhất định là mua theo giá thị trường, số tiền đó cũng không ít.
Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi vào lòng, không để ý nói:
- Anh ký khế ước bán mình cho cha anh rồi, em có biết cha hẹp hòi thu lợi cỡ nào không?
Mai Côi hít hít mũi, nhìn xung quanh cuối cùng bật khóc, cô ôm chặt Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, anh đối với em thật tốt!
- Đương nhiên rồi, em là rùa con của anh, anh không tốt với em thì em ngốc như vậy sẽ dễ dàng bị đuổi đi mất!
Nghiêm Cẩn hôn Mai Côi:
- Hành lý của em cũng không cần thu dọn, cứ vào đây ở là được rồi.
Mai Côi sửng sốt:
- Chuyển vào ở?
- Đúng thế, trang hoàng chuẩn bị chu đáo rồi, anh và em cùng ở đây
Cậu cảm thấy đây là chuyện rất hợp lý.
- Nhưng mẹ Tiểu Tiểu sẽ không đồng ý đâu!
Tiểu Tiểu luôn canh chừng con trai rất gắt gao, Mai Côi biết hai mẹ con họ đã thống nhất, trừ phi Mai Côi không đồng ý thì không được ra tay.
Ai ngờ Nghiêm Cẩn lại thản nhiên đáp:
- Mẹ đồng ý rồi. Mẹ nói nếu em thi đỗ đại học ngay năm đầu, sau đó anh có bản lĩnh tự mua nhà, sau đó em đồng ý thì sẽ để chúng ta ra ở riêng.
Mai Côi mỉm cười, mẹ Tiểu Tiểu có thật nhiều yêu cầu nhưng anh đều đã làm được. Khó trách trước đó anh cố gắng giúp cô học thêm như vậy. Mai Côi càng nghĩ càng buồn cười.
- Rùa con, cùng ở nhé. Em xem, chỗ này có giống nhà của chúng ta không? Anh mỗi ngày đi làm bận rộn, về nhà còn chẳng có cơm ăn cũng chẳng có ai bầu bạn, ngay cả người nói chuyện cũng chẳng có. Cũng chẳng ai giúp anh giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, anh thật đáng thương!
Nghiêm Cẩn càng tỏ ra đáng thương thì Mai Côi càng buồn cười. Tuy biết Nghiêm Cẩn có ý đồ xấu xa nhưng Mai Côi vẫn mềm lòng, Mai Côi cũng rất muốn ở bên Nghiêm Cẩn.
- Mau đồng ý đi!p>
Cậu ra sức hôn Mai Côi một cái!
-Mau đồng ý đi!
Lại hôn một cái
- Đồng ý đi nào!
Lại hôn một cái
Mai Côi nhìn ánh mắt sáng bừng của Nghiêm Cẩn, cuối cùng ôm cổ Nghiêm Cẩn, đổi lại, tự mình hôn Nghiêm Cẩn:
- Được, em sẽ ở cùng anh!
Câu này khiến Tiểu ma vương mừng rỡ như điên, ôm hôn Mai Côi từ phòng bếp đến ban công, lại từ ban công hôn ra phòng khách, vừa hôn vừa giới thiệu nhà mới.
Nhìn đến căn phòng cuối cùng, Mai Côi mới phát hiện có chỗ không ổn:
- Anh, sao chỉ có một cái giường?
Rất giảo hoạt !
- Hehe, em biết rồi còn hỏi!
Biết cái đầu ý
Mặt đỏ lựng, Mai Côi cuối định giả ngu đến cùng. Mai Côi chả biết gì hết, phải mách mẹ Tiểu Tiểu mới được!
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
Nghiêm Cẩn ngồi xổm bên ngoài phòng, dùng sức mà gửi tin nhắn tâm ngữ cho Mai Côi. Từ sau khi cậu cứu cô bé ra khỏi căn cứ dưới lòng đất của bác sĩ X trở về, cô bé bắt đầu có chút lạnh nhạt với cậu. Chẳng những lúc ở phòng y tế hầu như là hôn mê không để ý đến cậu mà sau khi về nhà còn tự nhốt mình trong phòng, chỉ gặp mẹ không gặp cậu.
Điều này làm cho Tiểu ma vương rất lo lắng, sao lại thế này? Chẳng lẽ cô bé đang trách cậu cứu mình quá muộn nên giận? Hay là 12 ngày qua cô bé bị tra tấn nhiều nên tự ghét bản thân, không dám nghĩ đến cậu? Hay là… bác sĩ X tẩy não rùa con khiến cô bé không còn thích cậu?
Bất luận là giả thiết nào thì cũng khiến cậu rất không vui. Vì chuyện rùa con bị bắt đi mà cậu đã rất giận bản thân rồi, giờ rùa con còn mặc kệ cậu thì cậu phải sống sao đây?
Nhưng nếu cậu cố xông vào, Mai Côi sẽ lập tức lấy chăn trùm kín đầu không gặp cậu, cậu xót Mai Côi sợ cô bé thở không thoải mái nên lại đành vội lùi ra. Mỗi lần tìm quân sư mama hỏi thăm thì Tiểu Tiểu đều chỉ nói:
- Con trai, đừng vội, chờ một chút đi. Mai Côi không giận con đâu, con bé chỉ là tạm thời không biết nên đối mặt với con thế nào thôi, qua một thời gian là sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Không biết nên đối mặt với mình thế nào? Thế là ý gì?
Cứ như vậy hơn một tuần, Nghiêm Cẩn vừa tủi thân vừa buồn bực. Cậu chỉ có thể đứng bên ngoài mà dùng sức gọi Mai Côi bằng suy nghĩ
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”. Cuối cùng Mai Côi cũng chịu hồi âm.
“Rùa con, em định bội tình bạc nghĩa sao?”. Nghiêm Cẩn luyện tập từ lâu, sự ai oán trong giọng nói có thể đánh động cả con voi chứ nói gì đến con rùa bé tí kia.
“Không phải, không phải”. Quả nhiên Mai Côi vội giải thích.
“Rùa con, em định vứt chồng bỏ con sao?”. Nghiêm Cẩn lại tiếp tục.
“Ớ?”. Mai Côi há hốc miệng, bỏ chồng bỏ con? Nghĩ lại, thôi được, chồng thì miễn cưỡng coi như là có nhưng con, quá là thái quá rồi.
“A cái gì, anh chẳng phải là anh chồng đáng thương bị vứt à, chồng bị vứt rồi thì đứa con vốn dĩ mấy năm sau nên có đương nhiên là không có nữa. Đây chẳng phải là vứt chồng bỏ con à?”. Nghiêm Cẩn ngụy biện.
Mai Côi chẳng biết đáp sao. Vốn là chuyện thương tâm nhưng lại bị Tiểu ma vương nói loạn thành ra lại rất tức cười “Rùa con, em nói thẳng ra đi. Anh sắp biến thành hòn vọng quy rồi, em có đau lòng không?” (À ờm, hòn vọng phu hẳn mọi người đều biết chứ, vọng quy thì là chỉ con rùa con ngốc nghếch kia thôi)
“Đau lòng”. Mai Côi thực sự rất đau lòng nhưng cô bé cũng thực sự không có cách nào nhìn mặt Nghiêm Cẩn.
“Vậy em chỉ biết đau lòng mà không có tí hành vi thực tế nào à? Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em không vui, em nói đi, anh sửa còn không được sao?”
“Không phải, anh rất tốt, là em không tốt”. Mai Côi muốn khóc, từ sau khi được cứu về, cô bé rất hay khóc.
“Em đúng là không tốt, không chịu gặp anh mà cũng chẳng thèm nói lý do”.
“Xin lỗi anh”
“Đừng xin lỗi, nói cho anh biết vì sao để anh giải quyết”. Nghiêm Cẩn rất không cam lòng với việc tự nhiên mình bị liệt vào danh sách đen như vậy.
“Anh ơi…”
“Ừm”
“Anh chờ một chút được không, một thời gian nữa chúng ta gặp nhau được không, anh cứ đi làm việc của anh đi”
“Không được. Nếu em không gặp anh thì chuyện gì anh cũng bỏ hết, anh đứng đây chờ, xem em đi toilet kiểu gì”
“Anh ơi…”
“Làm sao?”
“Xin anh đấy, đợi tóc người ta dài ra rồi sẽ ra gặp anh mà”
Tóc? Nghiêm Cẩn sửng sốt, sao lại liên quan gì tới tóc? Lại là vì tóc? Ý nghĩ của con gái thực sự quá ư khó đoán.
“Em là vì tóc mà không chịu gặp anh”
“Xin lỗi, người ta rất xấu, sợ anh không thích”
“Con rùa ngốc, rùa ngốc, vừa ngốc vừa đáng ghét…”
Nghiêm Cẩn thở dài rồi bỏ đi.
Mai Côi thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng rất khó chịu. Cô bé không gặp Nghiêm Cẩn cũng rất nhớ Nghiêm Cẩn nhưng mà, nhưng mà, đầu cô bé trọc lốc. Ngay cả gương Mai Côi còn chẳng dám soi. Tuy rằng mẹ Tiểu Tiểu mua rất nhiều mũ đẹp cho Mai Côi nhưng cô bé vẫn không dám đi ra ngoài.
Một tiếng sau, tiểu ma vương lại bắt đầu gọi
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”
“Rùa con, giờ anh đang soi gương này, đẹp trai tuấn tú không ai sánh bằng, em mau xem đi”p>
Mai Côi nhịn không được mà nhìn, sau đó...
“Phụt…”
“Rùa con!”
“Em… em làm ướt hết giường rồi”
Thật bất hạnh, lúc cô bé nhìn hình ảnh của cậu thì cũng đang uống nước. Đang lúc luống cuống dọn dẹp lại thì tiếng đập cửa vang lên, giọng Nghiêm Cẩn sang sảng:
- Rùa con, để anh giúp em thu dọn!
Mai Côi cứ nghĩ mãi, trăn trở hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc mũ đội lên, nhìn gương nửa ngày, xác định không có gì bất ổn quá thì mới khẽ hé cửa ra. Vừa mở cửa ra, một cái đầu tròn sáng loáng tiến vào:
- Rùa con, quả đầu quyến rũ nhất hành tinh, cho em sờ trước đấy, rất thích đó nha!
Nghiêm Cẩn luôn đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ, giờ cửa mở cậu cũng không nóng nảy xông vào, vẫn kiên nhẫn chờ rùa con được thoải mái gỡ bỏ khúc mắc:
- Mau, em sờ thử em, anh tự sờ thử rồi, cảm giác thích lắm!
Mai Côi chậm chạp vươn tay sờ đầu cậu, trống trơn, lạnh lạnh cũng giống hệt cô bé. Cậu lại đi cạo đầu chỉ vì dỗ Mai Côi gặp mặt. Cậu lại có thể bỏ đi mái tóc bảo bối. Mai Côi càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc không nhịn được mà khóc.
Mai Côi ôm cái đầu trọc của Nghiêm Cẩn mà oa oa khóc lớn. Nghiêm Cẩn vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, đầu vẫn chôn trong lòng Mai Côi, để mặc Mai Côi khóc cho thỏa, cuối cùng nói:
- Kiểu tóc này chỉ có một điểm không tốt, chính là không đỡ nổi mưa!
Mai Côi bị cậu trêu mà phì cười. Nghiêm Cẩn cầm hộp khăn giấy nói với Mai Côi:
- Nào, lau cho anh đi, cả đầu toàn nước, em phải chịu trách nhiệm đấy. Mai Côi lấy khăn giấy lau cho cậu, Nghiêm Cẩn ngồi bên nói: - Anh nói cho em nhé, thì ra giá tiền cắt một kiểu tóc thời thượng với cả cạo đầu là như nhau, quá đắt
- Em miễn phí!
Mai Côi bị cậu trêu mà quên buồn. Nghiêm Cẩn sửng sốt sau đó cũng mỉm cười.
Cậu đứng trước gương, kéo Mai Côi qua, ôm Mai Côi vào lòng, đầu dựa đầu cùng soi gương:
- Rùa con, em thật xinh đẹp
- Anh cũng rất tuấn tú.
Nghiêm Cẩn mỉm cười rồi xoay cô bé lại đối diện với mình, miệng tru lên như mõm heo:
- Nào, tiểu mỹ nữ, hôn anh chàng đẹp trai cái nào!
Tiểu mỹ nữ hào phóng thơm cậu một cái, sau đó lại một cái, một cái rồi lại một cái. Cô bé bật khóc, nhào tới ôm chặt Tiểu ma vương, dùng sức hôn cậu, miệng đang bận nên chỉ đành dùng suy nghĩ mà nói: “Anh ơi, em xin lỗi, em không phải là cố ý gây rối đâu”
Nghiêm Cẩn cũng đâu phải đồ ngốc, với diễm phúc này đương nhiên sẽ chẳng đẩy ra ngoài. Cậu ôm lấy Mai Côi rồi đặt cô bé lên giường, bắt đầu chơi trò môi lưỡi đuổi nhau.
“Không sao, chỉ cần em vẫn là rùa con của anh thì em bốc đồng cỡ nào cũng được”
…
“Anh ơi, em không thở nổi, xin nghỉ giữa hiệp được không”
“Rùa ngốc, em ngốc thêm chút nữa thử xem…”
Tác giả: Tada! Phiên ngoại thứ nhất đây rồi, mọi người có thích không?
Phải thích đấy! Không uổng công tôi viết đến nửa đêm
Editor: Mèng cũng edit đến nửa đêm đây này
Phiên ngoại 2: Quỷ kế của Tiểu ma vương.
- Rùa con, nhất định em phải thi đại học sao?
- Vâng ạ!
- Thế lên đại học, 20 tuổi kết hôn được không?
- Anh ơi, nếu đang đi học mà kết hôn sẽ rất kỳ. -Thế mới nói, nếu em lên đại học thì phải chờ đến khi tốt nghiệp mới lấy anh à?
Trong giọng Nghiêm Cẩn bộc lộ rõ sự không hài lòng
-Anh, em muốn học đại học. Mọi người đều có học vị, có việc làm, em cũng muốn là người có ích, em thích học
-Anh không ngăn cản em học đại học, đọc sách nhiều là rất tốt, em có thể như anh này, đăng kí tên rồi sau đó cứ thế vào thi lấy bằng là được rồi. Như vậy không làm chậm chuyện kết hôn được.
-Em nào có thông minh như anh, em phải đi học bình thường mới thi được.
Nghiêm Cẩn biết cô nói thật, chỉ dựa vào cái đầu ngốc kia học như bình thường có khi còn không chắc đỗ nữa là. Nhưng Mai Côi muốn đi học, cậu phải làm sao đây?
-Rùa con, em nói xem, đại học quan trọng hay anh quan trọng?
-Đại học và anh đều quan trọng, là mục tiêu theo đuổi trước mắt của em.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm nhìn Mai Côi, sao rùa con của cậu đột nhiên lại lanh miệng như vậy?
- Ai dạy em nói thế?
- Mẹ Tiểu Tiểu.
Cậu sớm biết mà, chắc chắn là có người đứng sau chỉ điểm
- Nếu phải chọn giữa đại học và anh thì sao? Em tính sao?
- Vậy đầu tiên thu phục đại học đã. Anh còn nhiều thời gian nhưng đại học thì không thể chờ.
Mai Côi không suy nghĩ đã đáp. Hiển nhiên đã có chuẩn bị trước với câu hỏi này. Tiểu ma vương tức giận:
- Cái này cũng là mẹ dạy em?
- Không phải, là chị Mẫn Lệ bảo em thế
Mai Côi thành thật đáp, cuối cùng nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm:
- Em cảm thấy chị ấy nói rất có lý
Có lý? Lý cái con khỉ! Tiểu ma vương uất nghẹn, cuối cùng chỉ đành nói:
- Dù sao học đại học thì sẽ không có anh. Chỉ được chọn một trong hai, em cứ nghĩ cho kỹ đi.
- À!
Mai Côi tiếp tục chăm chú ôn tập
Nghiêm Cẩn nóng nảy, lại kéo cô đứng dậy, tự mình ngồi qua rồi để Mai Côi ngồi lên đùi mình, ôm Mai Côi thật chặt như sợ cô biến mất. Lên đại học sẽ có không ít mỹ nam mà.
Cậu véo má Mai Côi:
- Rùa con, anh đang bàn bạc với em chuyện nghiêm túc, sâu sắc như vậy mà em còn lòng dạ để ôn bài?
Mai Côi cau mày:
- Nhưng em đã bị chậm bài trên lớp rất nhiều rồi.
Cậu ôm mặt Mai Côi, cúi đầu hôn cô: “Em cũng lạnh nhạt với anh rất nhiều rồi”
Cô sức sao bằng Nghiêm Cẩn, không thể tránh thoát, bị ôm chặt rồi lại bị hôn ngấu nghiến, dùng suy nghĩ nói chuyện với cậu cậu cũng mặc kệ. Tiểu ma vương biết võ, đùa giỡn lưu manh thì ai mà cản nổi. Chờ cậu hôn thỏa thích, vừa lòng mới chịu buông ra nhưng vẫn thơm chụt chụt lên môi Mai Côi thì cô mới tìm được cơ hội nói chuyện:
- Anh, nếu năm nay em không đỗ thì năm sau sẽ thi lại!
Nghiêm Cẩn sửng sốt, ý là quyết tâm thi đỗ, năm nay không đỗ thì chẳng phải lại mất một năm? Không được, không được, thời gian quý giá:
-Rùa con, nhanh nhanh, em có bài nào không hiểu đưa anh giảng cho, chúng ta nhất định sẽ thi đỗ
- Vâng!
Mai Côi gật đầu, lén lút cười. Quả nhiên vẫn là Mặc Ngôn lợi hại, cậu ấy bảo nói như vậy thì anh nhất định sẽ nghe lời. May mà cô không quên lời Mặc Ngôn dạy
Vì thế, dưới sự phụ đạo nghiêm túc của Nghiêm Cẩn với học phí là những nụ hôn, Mai Côi đã được sống cuộc sống đại học mà cô mơ ước. Nhưng rất nhanh thôi, phiền phức lại tới
- Rùa con, trường em có nhiều sinh viên nam thế!
- Anh, khoa của em rất ít sinh viên nam mà
Phải mau chóng trấn an Tiểu ma vương keo kiệt này.
- Nhưng những kẻ không cùng khoa lại thường xuyên lảng vảng xung quanh là sao?
-Đều cùng một trường mà.
Cùng trường vô tội!
- Lảng vảng cũng được nhưng sao còn gửi thư tình?
Ấy chết, cái này Nghiêm Cẩn cũng biết? Rõ ràng cô không nhận, dù cố ép thì cũng trả lại, sao còn để lại dấu vết?
- Gửi thư tình chưa tính nhưng sao không chỉ là một người?
Xem ra trinh sát của anh rất lợi hại
- Không chỉ một người chưa tính nhưng sao còn có cả mỹ nam?
Cuối cùng Mai Côi không nghe nổi nữa, nhào tới bịt miệng cậu: - Anh, anh đẹp trai nhất!
Tiểu ma vương ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lưỡi vờn lưỡi hồi lâu cuối cùng mới chịu yên, nói trong đầu: “Vậy cũng tạm, hôn trước đã, hôn xong rồi sẽ truy cứu”
Kết quả, nụ hôn này, rùa con phát huy trình độ, hôn thật lâu thật lâu... Người nào đó cuối cùng cũng quên mất trước khi hôn mình định làm gì.
Ngày 11 tháng 11, nghe nói là “tết độc thân”, Tiểu ma vương cười nhạt, cần gì phải độc thân qua tết, cậu là người “có vợ” cũng phải có tết. Ngày này thật đẹp, rõ là có ý một đời một kiếp bên nhau. Vì làm xong việc quan trọng của ngày hôm nay mà cậu đã tốn không ít tâm tư.
Mai Côi tan học đã được Nghiêm Cẩn đón, hai người đi ăn hàng no nê rồi mới áp tải về nhà.
- Anh, anh ấn sai tầng rồi
Mai Côi vừa nhìn thấy cậu ấn số tầng dưới thì vội ấn lại giúp cậu. Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi lại, hôn lên khuôn mặt đáng yêu của cô. Thang máy dừng, cậu kéo Mai Côi ra ngoài
- Không phải về nhà sao? Còn một tầng nữa mà!
- Là về nhà, ở ngay đây thôi
Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi về căn nhà trước kia Mai Côi từng sống, lấy chìa khóa ra
Cửa phòng mở ra, Mai Côi kinh ngạc trợn tròn mắt. Căn phòng này hoàn toàn khác trước.
- Chẳng phải cha vẫn cho thuê sao? Sao lại đến tay anh?
- Anh mua nó về
Nghiêm Cẩn vừa nói xong Mai Côi đã giật này người:
- Vì sao?
- Ba em còn không chịu bán, nói là coi như của hồi môn của em. Anh mặc kệ, nhà này nhất định phải là anh tặng cho em, nếu không phải em cứ luôn thích ở gần mẹ, anh đi làm đôi khi bận rộn, sợ em chạy tới chạy lui vất vả thì cũng chẳng định mua Mai Côi vui mừng đến độ phải vội bưng miệng lại, cảm động sắp khóc, khó trách nơi này trang trí đẹp như vậy, thì ra đây chính là ngôi nhà trong mơ mà mình thường tán gẫu với anh.
- Anh không nên tiêu phí tiền như vậy? Cô biết công việc của anh tiền lương tuy nhiều nhưng mua hẳn một căn hộ nào có dễ dàng. Dựa vào tính tình kiêu ngạo của anh, nhất định là mua theo giá thị trường, số tiền đó cũng không ít.
Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi vào lòng, không để ý nói:
- Anh ký khế ước bán mình cho cha anh rồi, em có biết cha hẹp hòi thu lợi cỡ nào không?
Mai Côi hít hít mũi, nhìn xung quanh cuối cùng bật khóc, cô ôm chặt Nghiêm Cẩn:
-Anh ơi, anh đối với em thật tốt!
- Đương nhiên rồi, em là rùa con của anh, anh không tốt với em thì em ngốc như vậy sẽ dễ dàng bị đuổi đi mất!
Nghiêm Cẩn hôn Mai Côi:
- Hành lý của em cũng không cần thu dọn, cứ vào đây ở là được rồi.
Mai Côi sửng sốt:
- Chuyển vào ở?
- Đúng thế, trang hoàng chuẩn bị chu đáo rồi, anh và em cùng ở đây
Cậu cảm thấy đây là chuyện rất hợp lý.
- Nhưng mẹ Tiểu Tiểu sẽ không đồng ý đâu!
Tiểu Tiểu luôn canh chừng con trai rất gắt gao, Mai Côi biết hai mẹ con họ đã thống nhất, trừ phi Mai Côi không đồng ý thì không được ra tay.
Ai ngờ Nghiêm Cẩn lại thản nhiên đáp:
- Mẹ đồng ý rồi. Mẹ nói nếu em thi đỗ đại học ngay năm đầu, sau đó anh có bản lĩnh tự mua nhà, sau đó em đồng ý thì sẽ để chúng ta ra ở riêng.
Mai Côi mỉm cười, mẹ Tiểu Tiểu có thật nhiều yêu cầu nhưng anh đều đã làm được. Khó trách trước đó anh cố gắng giúp cô học thêm như vậy. Mai Côi càng nghĩ càng buồn cười.
- Rùa con, cùng ở nhé. Em xem, chỗ này có giống nhà của chúng ta không? Anh mỗi ngày đi làm bận rộn, về nhà còn chẳng có cơm ăn cũng chẳng có ai bầu bạn, ngay cả người nói chuyện cũng chẳng có. Cũng chẳng ai giúp anh giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, anh thật đáng thương!
Nghiêm Cẩn càng tỏ ra đáng thương thì Mai Côi càng buồn cười. Tuy biết Nghiêm Cẩn có ý đồ xấu xa nhưng Mai Côi vẫn mềm lòng, Mai Côi cũng rất muốn ở bên Nghiêm Cẩn.
- Mau đồng ý đi!p>
Cậu ra sức hôn Mai Côi một cái!
-Mau đồng ý đi!
Lại hôn một cái
- Đồng ý đi nào!
Lại hôn một cái
Mai Côi nhìn ánh mắt sáng bừng của Nghiêm Cẩn, cuối cùng ôm cổ Nghiêm Cẩn, đổi lại, tự mình hôn Nghiêm Cẩn:
- Được, em sẽ ở cùng anh!
Câu này khiến Tiểu ma vương mừng rỡ như điên, ôm hôn Mai Côi từ phòng bếp đến ban công, lại từ ban công hôn ra phòng khách, vừa hôn vừa giới thiệu nhà mới.
Nhìn đến căn phòng cuối cùng, Mai Côi mới phát hiện có chỗ không ổn:
- Anh, sao chỉ có một cái giường?
Rất giảo hoạt !
- Hehe, em biết rồi còn hỏi!
Biết cái đầu ý
Mặt đỏ lựng, Mai Côi cuối định giả ngu đến cùng. Mai Côi chả biết gì hết, phải mách mẹ Tiểu Tiểu mới được!