-
Chương 39
Chương 68 Đối chọi gay gắt, dành sức chờ phát động
Trần Bình và Nghiêm Cẩn bàn bạc xong thì đi tìm Nghiêm Lạc, cô nói cô muốn mang Hạ Bồi đi, lợi dụng năng lực tâm ngữ cùng Nghiêm Lạc ứng đối với bác sĩ X, hi vọng Nghiêm Lạc có thể cứu được Mai Côi.
Nghiêm Lạc quả nhiên đúng như lời Nghiêm Cẩn nói, không tìm hiểu xem con mình đang làm gì. Anh thoáng nghĩ rồi gọi Ray đến, bảo với Ray rằng Trần Bình tạm thời sẽ vào làm dưới trướng của Ray, thu thập tin tình báo, những tư liệu có liên quan đến bác sĩ X hoàn toàn có thể cho Trần Bình xem. Mặt khác lại gọi Hạ Bồi đến, dặn dò Hạ Bồi một lượt. Vì thế, phía Ray có hai tâm ngữ giả chính thức gia nhập.
Không ai đi tìm tiểu ma vương, cũng không có ai hỏi cậu đi đâu. Mọi người như hiểu được ám chỉ của Nghiêm Lạc. Từ ngày đó, Tiểu ma vương biến mất. Bọn trẻ Mặc Ngôn cũng bị Nghiêm Lạc điều về trường học.
Công ty Nhã Mã cùng cảnh sát bước vào trạng thái phòng bị. Phía bác sĩ X trong một tuần đã tham gia vào hai vụ án lớn, trong đó một là cướp nhà giam, nhà giam đó giam giữ một số ma quái và tội phạm có năng lực đặc biệt. Nhà giam này vốn là bí mật cấp Chính phủ, không hề có đánh dấu trên bản đồ, chỉ là một nhà giam thần bí sâu trong núi. Cuối cùng, quân võ trang của bác sĩ X phái ra chỉ trong ba tiếng hồ là hoàn toàn công phá. Nhà giam này không ở thành phố A, khoảng cách vượt xa năng lực của Trần Bình cho nên phía Nhã Mã cũng chỉ đành bó tay, không thể kịp thời đi đuổi bắt tội phạm.
Vụ trọng án thứ hai là cướp sạch tiền trong ba ngân hàng lớn. Chúng không như bọn cướp bình thường đeo mặt nạ, cầm súng xông vào mà là nhân lúc đêm khuya thanh vắng, 3,5 người nhàn nhã đi vào ngân hàng, trốn được hệ thống theo dõi mà xử lý hết đám bảo vệ, tắt camera rồi mở từng két sắt một, công khai mang tiền, vàng mà đi. Những kẻ động thủ không phải là con người, Trần Bình và Hạ Bồi không thể dùng năng lực tâm ngữ mà tìm được thông tin. Dấu vết để lại hiện trường cũng rất ít, đuổi theo được qua mấy con phố thì đã mất tăm mất tích. Muốn phá vụ án này, tìm được manh mối chỉ e là cũng rất khó khăn.
Nhưng phía Nghiêm Lạc không phải là hoàn toàn không có thu hoạch. Kẻ cầm đầu phía mua bán người mất tích nhưng đám lâu la vẫn còn ở đó, chỉ là giờ biển người mênh mông, trên mặt người ta cũng không khắc chữ “tôi là đám lâu la chuyên mua bán người” cho nên không tìm thấy. Nhưng có Trần Bình nên cũng tìm ra được vài gã.
Mấy kẻ này không biết đại sự nhưng những chuyện nhỏ cũng biết không ít, quan trọng nhất là từ đầu bọn họ mà đào ra thông tin về thủ lĩnh. Không ngờ lại chính là người cùng Hùng Đông Bình đến trấn S tìm Hạ Sinh. Cho nên có thể nói, những kẻ mua bán người có khả năng lớn là tổ chức của bác sĩ X.
Bác sĩ X vô cùng thích làm thí nghiệm, các loại dược phẩm, vũ khí đương nhiên là không ít, bọn Nghiêm Lạc đem tất cả những kẻ thuộc hạ có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với bác sĩ X liệt kê ra một danh sách. Hạ Bồi tìm kiếm khắp nơi xem có ai có liên hệ gì với những người này không, từng cùng bọn họ mua bán, tìm kiếm quả thật rất vất vả.
Bác sĩ X còn có quân đội của riêng mình, đội nhân mã của hắn thậm chí còn có cả ma tộc, yêu tộc, hiển nhiên là hắn có giao tình với những tổ chức tà ác khác. Phương diện quân đội và vũ trang cũng có thể tìm ra được manh mối. Sau khi cướp ngục có để lại manh mối về đạn dược và một số tù binh, cũng có thể tìm ra được thông tin từ đó.
Manh mối mà phía Nghiêm Lạc nắm bắt được càng lúc càng nhiều, bác sĩ X muốn đối phó với bọn họ đương nhiên là càng ngày càng nhiều áp lực. Trần Bình và Hạ Bồi có thể cảm nhận được mình bị theo dõi càng lúc càng sát sao. Bọn họ liên thủ phá hoại được vài kế hoạch của bác sĩ X nhưng mọi người vẫn không biết căn cứ bí mật của bác sĩ X ở đâu.
Ray tìm được tư liệu thời niên thiếu của bác sĩ X, tìm kiếm thì thấy vốn không có ai là Đinh Thịnh mà thực ra tên là Đinh Thành. Là một thần đồng, mười tuổi lấy được hai bằng đại học, 12 tuổi đã có được 15 bằng sáng chế, cũng nghiên cứu ra hệ thống nghiên cứu DNA vẫn được ứng dụng đến bây giờ trong khoa học. Chu Duệ Âm líu lưỡi:
- Giờ bộ máy móc chúng ta đang dùng là do hắn nghiên cứu phát triển?
Ray nhún nhún vai:
- Trò hay còn ở phía sau cơ!
Anh lại tiếp tục trình chiếu các tư liệu khác
Mười ba tuổi, vì trong nghiên cứu khoa học của Đinh Thành có biểu hiện khuynh hướng phản xã hội nên bị sở nghiên cứu khai trừ. Những dự án tài trợ cho việc nghiên cứu của hắn cũng bị hủy bỏ. Cha mẹ hắn đón hắn về nhà. Mười bốn tuổi, nhà họ Đinh xảy ra hỏa hoạn, một nhà bốn người chôn thân trong biển lửa.
- Một nhà bốn người?
- Hắn còn có một người em gái
Ray trình chiếu qua bức ảnh chụp gia đình họ Đinh. Cậu bé mặt không biểu cảm đứng giữa cha mẹ và em gái đang cười rất thoải mái, trông rất chói mắt
Tiểu Tiểu xem xong, tay nắm chặt tay Nghiêm Lạc, chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên. Tên biến thái này, nhất định là hắn hại chết người nhà của mình. Nghiêm Lạc ôm vai cô, lòng càng lo lắng cho Mai Côi.
Trần Bình hút một điếu thuốc, mặt không biến sắc, cô không tham gia thảo luận, lặng lẽ đi ra ngoài. Đi ngang qua văn phòng Nghiêm Cẩn, nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa đi vào. Trong văn phòng không có người nhưng tư liệu hôm qua cô đặt trên bàn cậu đã thay đổi vị trí, chứng tỏ cậu đã trở về và xem qua. Phía trên không để lại ghi chú gì, xem ra không có gì muốn nhờ cô nhắn lại. Trần Bình ngồi xuống văn phòng trống trơn, xem như tạm thời né tránh áp lực bên ngoài.
Lơ đãng đảo mắt, cô nhìn thấy trên bàn là một tập album thủ công rất dày, phía trên viết “Bầu trời của Tiểu ma vương”. Trần Bình không hiểu sao rất muốn mở ra xem. Cô mở ra, đập vào mắt là ảnh chụp của Mai Côi, Trần Bình lật qua từng tờ, cuối cùng không nhịn được mà òa khóc.
Bên phòng họp, Nghiêm Lạc nghe xong báo cáo thì rơi vào trạng thái trầm tư.
Giờ khắp thành phố đều được theo dõi, toàn bộ phía cảnh sát đều được phái ra bảo vệ thành phố. Hạ Bồi ngày ngày được Happy cho người bảo vệ mà đi khắp thành phố kiểm tra. Trần Bình thì ở trong công ty nghe ngóng động tĩnh, nếu cảm thấy có gì không thích hợp thì lập tức cho đội tuần tra qua tìm. Cho nên cục diện trước mắt vẫn là hai bên giằng co. Ai cũng không chiếm được phần hơn nhưng trong thời gian ngắn cũng chẳng ai có thể thắng. Cái này chứng tỏ bọn họ có khả năng đàm phán. Chỉ là Mai Côi đang ở trong tay bác sĩ X, với Nghiêm Lạc mà nói, bọn họ đang ở thế bị động. Hơn nữa anh tin giờ bác sĩ X đang hưởng thụ khoái hoạt của việc tác chiến, một khi cuộc chiến có vấn đề thì hắn sẽ không chút do dự dùng sự an toàn của Mai Côi ra mà uy hiếp. Còn anh, đương nhiên không gánh chịu được hậu quả này.
Cho nên, đến ngày thứ 10 sau khi Mai Côi bị bắt cóc, cũng chính là bây giờ, Nghiêm Lạc cảm thấy nên liên lạc cho bác sĩ X. Anh ọi người ra ngoài, giữ lại vài người quan trọng rồi gọi Trần Bình tới:
-Tôi định nói chuyện với bác sĩ X, tôi mong cô có thể giúp đỡ, nếu cô cảm nhận được năng lượng tâm ngữ thì có thể đuổi theo được không
- Không phải vẫn không tìm được sao? Muốn nói chuyện thế nào đây?
- Mỗi câu nói của chúng ta không phải hắn đều đang nghe?
Nghiêm Lạc không biết đây chính là vấn đề? Trần Bình giật mình, nghĩ tới Tiểu ma vương, cha con nhà này đúng là nghĩ giống nhau - Đinh Thành, tôi là Nghiêm Lạc, ông hẳn rất rõ tôi là ai, tôi biết ông có thể nghe được từng câu nói của tôi, vì sao tôi tìm ông ông cũng biết. Cho nên chúng ta nói thẳng ra, siêu năng lực của Mai Côi với ông quan trọng nhưng sự an toàn của con bé với chúng tôi cũng rất quan trọng. Một khi đã vậy, chúng ta hẳn là nên cùng bàn bạc, thương lượng
Nghiêm Lạc tự nói như vậy, đương nhiên không ai đáp lại anh. Tiểu Tiểu và Trần Bình đều lo lắng nhìn anh. Nghiêm Lạc cau mày, đang nghĩ nên nhượng bộ ở phạm vi nào để giảm nhẹ tổn thất nhất.
Sau đó, điện thoại reo, người trong phòng giật nảy mình. Nghiêm Lạc cau mày, với cuộc điện thoại này anh có một dự cảm. Ray nhanh nhẹn nhận điện thoại, sau đó Nghiêm Lạc ấn nút nghe loa ngoài, một giọng nói lạnh lùng mà hưng phấn truyền ra:
- Nghiêm tiên sinh, chào anh, tôi là ai hẳn là anh biết rồi
Hắn ta cười cười vài tiếng rồi nói tiếp:
- Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có lo lắng cũng vô dụng, tôi có đủ kiên nhẫn tán gẫu với anh. Anh thấy đấy, tôi vốn còn tưởng rằng anh sẽ liều mạng đến cùng với tôi, không diệt được tôi thì không cam lòng
- Tôi đúng là nghĩ thế. Nghiêm Lạc đáp
- Không không, anh không nghĩ thế. Thật ra anh nghĩ vì Mai Côi mà mở cho tôi con đường sống, chỉ cần tôi chịu thả người. Ái chà, tôi cũng không ngờ đứa cháu ngoại này của mình ngoài năng lực tâm ngữ mạnh mẽ mà bản lĩnh thu phục lòng người cũng không tệ. Con của anh ngày nào cũng chỉ lải nhải tâm tình với Mai Côi, đúng là rất khác anh.
- Thằng bé tuổi nhỏ, ông thông cảm
- Đương nhiên, mục tiêu của tôi không phải là nó, tôi chỉ thưởng thức những người mạnh mẽ, như anh chẳng hạn, Nghiêm tiên sinh. Nhưng vừa rồi tôi rất thất vọng với anh, anh lại muốn tìm biện pháp đàm phán thỏa hiệp. Trò chơi vừa mới bắt đầu mà, tôi đang rất vui, anh có biết không? Mai Côi mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, tôi và nó đúng là tuyệt phối. (Tởm lợm)
Nghiêm Lạc nghiến răng, gằn giọng nói:
- Tôi có thể nói chuyện với con bé không?
-Không được, giờ nó đang bận, giờ nó đang phải thu nhận tin tức của 18 thành phố liền, quấy rầy nó là không được
Giọng cười của đối phương vô cùng lạnh lùng âm hiểm
Nghiêm Lạc nhắm mắt, chỉ đành nói:
- Hi vọng ông có thể nghĩ đến tình huống cơ thể của con bé
- Đương nhiên, anh yên tâm, tôi còn sợ nó chết hơn anh nhiều, không đúng, là tiếc bộ não của nó, thật ra chỉ cần có được bộ não đó là được rồi. À, cũng không đúng, gen của con bé rất tuyệt, chờ nó lớn thêm thì có thể tạo ra thế hệ mới càng tuyệt vời. Cho nên nhất định tôi sẽ không để cho nó chết được!
Hắn thoáng dừng rồi nói thêm:
- Đương nhiên, chỉ cần các người đừng bức tôi, không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ không để con bé chết đâu.
Nghiêm Lạc không nói gì, bác sĩ X lại nói tiếp:
- Nghiêm tiên sinh, hi vọng anh hiểu, từ khi sinh ra đến giờ, mấy ngày hôm nay là những ngày vui vẻ nhất của tôi, tôi mong các anh đừng có ý nghĩ thỏa hiệp gì cả, dùng bản lĩnh thực sự chơi đùa cùng tôi một chút đi. Đương nhiên, để Mai Côi có thời gian nghỉ ngơi, tốt nhất là chúng ta hẹn thời gian đi. Ví như từ 10h tối đến 7h sáng các người đừng làm gì cả, để Mai Côi ngủ yên một giấc, sau đó đến giờ thì các người bắt đầu họp bàn, truy lùng tội phạm.
Hắn ta cười đầy kiêu ngạo:
- Để xem thử, ai có thể kiên trì đến cùng?
Tiếng cười quỷ dị của hắn biến mất trong điện thoại.
Ray lắc đầu nhìn Nghiêm Lạc ý là không thể tìm ra nơi gọi. Nghiêm Lạc giận dữ, dùng sức tắt máy. Tên cặn bã này căn bản không coi mạng người ra gì. Kẻ độc ác khiến người ta giận sôi gan này, với hắn mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi. Ác hồn này, đợi khi tìm được tung tích anh nhất định sẽ đích thân đi bắt, anh muốn nhốt hắn vào địa ngục, muôn kiếp không thể siêu sinh.
Trần Bình khổ sở nói không nên lời, cuộc điện thoại này khiến cô nhớ lại đoạn thời gian đầy ác mộng đó. Cô dùng sức thở sâu nhưng cũng không thể gạt bỏ được cảm giác khó thở này.
Phía bên trường học Nhã Mã đã thực hiện việc phong tỏa trường học được mười ngày. Học sinh trong trường trừ khi có phụ huynh đến đón hoặc được phép của hiệu trường thì đều không được ra khỏi trường, người không phải học sinh của trường cũng không thể đi vào. Cho nên thời gian này, không khí trường học rất căng thẳng.
Chuyện Mai Côi bị bắt truyền khắp toàn trường, mọi người đều bàn tán, còn có bạn học muốn đi thăm Thẩm Phi bị thương nằm ở bệnh viện nhưng ngại trường không cho nên đành nhờ hiệu trưởng và các giáo viên gửi quà qua đó. Thẩm Phi vì nhờ có năng lực nên qua đêm đầu tiên là đã có thể bình phục nhanh chóng. Ngày thứ ba đã có thể xuất viện nhưng A Mặc lo sợ thuốc mê này sẽ để lại di chứng nên yêu cầu quan sát thêm hai ngày, đến ngày thứ năm cậu mới được về trường Quay về trường học đương nhiên là bị các học sinh chú ý, ngày nào cũng có người đến thăm, cũng có nhiều người hỏi chuyện hôm đó Mai Côi bị bắt, điều này khiến Thẩm Phi rất mệt mỏi. Mai Côi bị bắt trước mặt cậu cũng khiến cậu chịu nhiều áp lực, vì thế cậu ở lại trường học được mấy ngày thì đã xin hiệu trưởng A Mặc cho về nhà ở một thời gian. Mẹ của Thẩm Phi cũng gọi điện đến muốn xin đón con về. Bởi vì Thẩm Phi vừa ra viện nên A Mặc cho phép Thẩm Phi nghỉ dài hạn, các bạn học đều không nỡ, đám Mặc Ngôn còn giúp Thẩm Phi thu dọn hành lý, dặn cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy quay về. Ngày Thẩm Phi rời trường thời tiết cũng không tệ. Ánh mặt trời gay gắt, trong công ty, Trần Bình giao báo cáo cho Nghiêm Lạc, trong lúc chờ anh phê duyệt thì nhìn ra ngoài cửa, lơ đãng nói:
- Trời nắng như vậy, nếu có trận mưa thì tốt rồi!
Nghiêm Lạc cúi đầu chăm chú xem báo cáo không bàn luận gì thêm
Đến tối, thành phố A nổi cơn mưa rào
Trong bảo tàng hoàng lăng ở ngoại ô thành phố, một con chuột trắng nhanh chóng lỉnh qua. Mưa vẫn rơi, những hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, bọt văng tung tóe. Bảo tàng hoàng lăng u ám, vừa quỷ dị lại có mấy phần thần bí.
Trần Bình và Nghiêm Cẩn bàn bạc xong thì đi tìm Nghiêm Lạc, cô nói cô muốn mang Hạ Bồi đi, lợi dụng năng lực tâm ngữ cùng Nghiêm Lạc ứng đối với bác sĩ X, hi vọng Nghiêm Lạc có thể cứu được Mai Côi.
Nghiêm Lạc quả nhiên đúng như lời Nghiêm Cẩn nói, không tìm hiểu xem con mình đang làm gì. Anh thoáng nghĩ rồi gọi Ray đến, bảo với Ray rằng Trần Bình tạm thời sẽ vào làm dưới trướng của Ray, thu thập tin tình báo, những tư liệu có liên quan đến bác sĩ X hoàn toàn có thể cho Trần Bình xem. Mặt khác lại gọi Hạ Bồi đến, dặn dò Hạ Bồi một lượt. Vì thế, phía Ray có hai tâm ngữ giả chính thức gia nhập.
Không ai đi tìm tiểu ma vương, cũng không có ai hỏi cậu đi đâu. Mọi người như hiểu được ám chỉ của Nghiêm Lạc. Từ ngày đó, Tiểu ma vương biến mất. Bọn trẻ Mặc Ngôn cũng bị Nghiêm Lạc điều về trường học.
Công ty Nhã Mã cùng cảnh sát bước vào trạng thái phòng bị. Phía bác sĩ X trong một tuần đã tham gia vào hai vụ án lớn, trong đó một là cướp nhà giam, nhà giam đó giam giữ một số ma quái và tội phạm có năng lực đặc biệt. Nhà giam này vốn là bí mật cấp Chính phủ, không hề có đánh dấu trên bản đồ, chỉ là một nhà giam thần bí sâu trong núi. Cuối cùng, quân võ trang của bác sĩ X phái ra chỉ trong ba tiếng hồ là hoàn toàn công phá. Nhà giam này không ở thành phố A, khoảng cách vượt xa năng lực của Trần Bình cho nên phía Nhã Mã cũng chỉ đành bó tay, không thể kịp thời đi đuổi bắt tội phạm.
Vụ trọng án thứ hai là cướp sạch tiền trong ba ngân hàng lớn. Chúng không như bọn cướp bình thường đeo mặt nạ, cầm súng xông vào mà là nhân lúc đêm khuya thanh vắng, 3,5 người nhàn nhã đi vào ngân hàng, trốn được hệ thống theo dõi mà xử lý hết đám bảo vệ, tắt camera rồi mở từng két sắt một, công khai mang tiền, vàng mà đi. Những kẻ động thủ không phải là con người, Trần Bình và Hạ Bồi không thể dùng năng lực tâm ngữ mà tìm được thông tin. Dấu vết để lại hiện trường cũng rất ít, đuổi theo được qua mấy con phố thì đã mất tăm mất tích. Muốn phá vụ án này, tìm được manh mối chỉ e là cũng rất khó khăn.
Nhưng phía Nghiêm Lạc không phải là hoàn toàn không có thu hoạch. Kẻ cầm đầu phía mua bán người mất tích nhưng đám lâu la vẫn còn ở đó, chỉ là giờ biển người mênh mông, trên mặt người ta cũng không khắc chữ “tôi là đám lâu la chuyên mua bán người” cho nên không tìm thấy. Nhưng có Trần Bình nên cũng tìm ra được vài gã.
Mấy kẻ này không biết đại sự nhưng những chuyện nhỏ cũng biết không ít, quan trọng nhất là từ đầu bọn họ mà đào ra thông tin về thủ lĩnh. Không ngờ lại chính là người cùng Hùng Đông Bình đến trấn S tìm Hạ Sinh. Cho nên có thể nói, những kẻ mua bán người có khả năng lớn là tổ chức của bác sĩ X.
Bác sĩ X vô cùng thích làm thí nghiệm, các loại dược phẩm, vũ khí đương nhiên là không ít, bọn Nghiêm Lạc đem tất cả những kẻ thuộc hạ có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với bác sĩ X liệt kê ra một danh sách. Hạ Bồi tìm kiếm khắp nơi xem có ai có liên hệ gì với những người này không, từng cùng bọn họ mua bán, tìm kiếm quả thật rất vất vả.
Bác sĩ X còn có quân đội của riêng mình, đội nhân mã của hắn thậm chí còn có cả ma tộc, yêu tộc, hiển nhiên là hắn có giao tình với những tổ chức tà ác khác. Phương diện quân đội và vũ trang cũng có thể tìm ra được manh mối. Sau khi cướp ngục có để lại manh mối về đạn dược và một số tù binh, cũng có thể tìm ra được thông tin từ đó.
Manh mối mà phía Nghiêm Lạc nắm bắt được càng lúc càng nhiều, bác sĩ X muốn đối phó với bọn họ đương nhiên là càng ngày càng nhiều áp lực. Trần Bình và Hạ Bồi có thể cảm nhận được mình bị theo dõi càng lúc càng sát sao. Bọn họ liên thủ phá hoại được vài kế hoạch của bác sĩ X nhưng mọi người vẫn không biết căn cứ bí mật của bác sĩ X ở đâu.
Ray tìm được tư liệu thời niên thiếu của bác sĩ X, tìm kiếm thì thấy vốn không có ai là Đinh Thịnh mà thực ra tên là Đinh Thành. Là một thần đồng, mười tuổi lấy được hai bằng đại học, 12 tuổi đã có được 15 bằng sáng chế, cũng nghiên cứu ra hệ thống nghiên cứu DNA vẫn được ứng dụng đến bây giờ trong khoa học. Chu Duệ Âm líu lưỡi:
- Giờ bộ máy móc chúng ta đang dùng là do hắn nghiên cứu phát triển?
Ray nhún nhún vai:
- Trò hay còn ở phía sau cơ!
Anh lại tiếp tục trình chiếu các tư liệu khác
Mười ba tuổi, vì trong nghiên cứu khoa học của Đinh Thành có biểu hiện khuynh hướng phản xã hội nên bị sở nghiên cứu khai trừ. Những dự án tài trợ cho việc nghiên cứu của hắn cũng bị hủy bỏ. Cha mẹ hắn đón hắn về nhà. Mười bốn tuổi, nhà họ Đinh xảy ra hỏa hoạn, một nhà bốn người chôn thân trong biển lửa.
- Một nhà bốn người?
- Hắn còn có một người em gái
Ray trình chiếu qua bức ảnh chụp gia đình họ Đinh. Cậu bé mặt không biểu cảm đứng giữa cha mẹ và em gái đang cười rất thoải mái, trông rất chói mắt
Tiểu Tiểu xem xong, tay nắm chặt tay Nghiêm Lạc, chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên. Tên biến thái này, nhất định là hắn hại chết người nhà của mình. Nghiêm Lạc ôm vai cô, lòng càng lo lắng cho Mai Côi.
Trần Bình hút một điếu thuốc, mặt không biến sắc, cô không tham gia thảo luận, lặng lẽ đi ra ngoài. Đi ngang qua văn phòng Nghiêm Cẩn, nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa đi vào. Trong văn phòng không có người nhưng tư liệu hôm qua cô đặt trên bàn cậu đã thay đổi vị trí, chứng tỏ cậu đã trở về và xem qua. Phía trên không để lại ghi chú gì, xem ra không có gì muốn nhờ cô nhắn lại. Trần Bình ngồi xuống văn phòng trống trơn, xem như tạm thời né tránh áp lực bên ngoài.
Lơ đãng đảo mắt, cô nhìn thấy trên bàn là một tập album thủ công rất dày, phía trên viết “Bầu trời của Tiểu ma vương”. Trần Bình không hiểu sao rất muốn mở ra xem. Cô mở ra, đập vào mắt là ảnh chụp của Mai Côi, Trần Bình lật qua từng tờ, cuối cùng không nhịn được mà òa khóc.
Bên phòng họp, Nghiêm Lạc nghe xong báo cáo thì rơi vào trạng thái trầm tư.
Giờ khắp thành phố đều được theo dõi, toàn bộ phía cảnh sát đều được phái ra bảo vệ thành phố. Hạ Bồi ngày ngày được Happy cho người bảo vệ mà đi khắp thành phố kiểm tra. Trần Bình thì ở trong công ty nghe ngóng động tĩnh, nếu cảm thấy có gì không thích hợp thì lập tức cho đội tuần tra qua tìm. Cho nên cục diện trước mắt vẫn là hai bên giằng co. Ai cũng không chiếm được phần hơn nhưng trong thời gian ngắn cũng chẳng ai có thể thắng. Cái này chứng tỏ bọn họ có khả năng đàm phán. Chỉ là Mai Côi đang ở trong tay bác sĩ X, với Nghiêm Lạc mà nói, bọn họ đang ở thế bị động. Hơn nữa anh tin giờ bác sĩ X đang hưởng thụ khoái hoạt của việc tác chiến, một khi cuộc chiến có vấn đề thì hắn sẽ không chút do dự dùng sự an toàn của Mai Côi ra mà uy hiếp. Còn anh, đương nhiên không gánh chịu được hậu quả này.
Cho nên, đến ngày thứ 10 sau khi Mai Côi bị bắt cóc, cũng chính là bây giờ, Nghiêm Lạc cảm thấy nên liên lạc cho bác sĩ X. Anh ọi người ra ngoài, giữ lại vài người quan trọng rồi gọi Trần Bình tới:
-Tôi định nói chuyện với bác sĩ X, tôi mong cô có thể giúp đỡ, nếu cô cảm nhận được năng lượng tâm ngữ thì có thể đuổi theo được không
- Không phải vẫn không tìm được sao? Muốn nói chuyện thế nào đây?
- Mỗi câu nói của chúng ta không phải hắn đều đang nghe?
Nghiêm Lạc không biết đây chính là vấn đề? Trần Bình giật mình, nghĩ tới Tiểu ma vương, cha con nhà này đúng là nghĩ giống nhau - Đinh Thành, tôi là Nghiêm Lạc, ông hẳn rất rõ tôi là ai, tôi biết ông có thể nghe được từng câu nói của tôi, vì sao tôi tìm ông ông cũng biết. Cho nên chúng ta nói thẳng ra, siêu năng lực của Mai Côi với ông quan trọng nhưng sự an toàn của con bé với chúng tôi cũng rất quan trọng. Một khi đã vậy, chúng ta hẳn là nên cùng bàn bạc, thương lượng
Nghiêm Lạc tự nói như vậy, đương nhiên không ai đáp lại anh. Tiểu Tiểu và Trần Bình đều lo lắng nhìn anh. Nghiêm Lạc cau mày, đang nghĩ nên nhượng bộ ở phạm vi nào để giảm nhẹ tổn thất nhất.
Sau đó, điện thoại reo, người trong phòng giật nảy mình. Nghiêm Lạc cau mày, với cuộc điện thoại này anh có một dự cảm. Ray nhanh nhẹn nhận điện thoại, sau đó Nghiêm Lạc ấn nút nghe loa ngoài, một giọng nói lạnh lùng mà hưng phấn truyền ra:
- Nghiêm tiên sinh, chào anh, tôi là ai hẳn là anh biết rồi
Hắn ta cười cười vài tiếng rồi nói tiếp:
- Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có lo lắng cũng vô dụng, tôi có đủ kiên nhẫn tán gẫu với anh. Anh thấy đấy, tôi vốn còn tưởng rằng anh sẽ liều mạng đến cùng với tôi, không diệt được tôi thì không cam lòng
- Tôi đúng là nghĩ thế. Nghiêm Lạc đáp
- Không không, anh không nghĩ thế. Thật ra anh nghĩ vì Mai Côi mà mở cho tôi con đường sống, chỉ cần tôi chịu thả người. Ái chà, tôi cũng không ngờ đứa cháu ngoại này của mình ngoài năng lực tâm ngữ mạnh mẽ mà bản lĩnh thu phục lòng người cũng không tệ. Con của anh ngày nào cũng chỉ lải nhải tâm tình với Mai Côi, đúng là rất khác anh.
- Thằng bé tuổi nhỏ, ông thông cảm
- Đương nhiên, mục tiêu của tôi không phải là nó, tôi chỉ thưởng thức những người mạnh mẽ, như anh chẳng hạn, Nghiêm tiên sinh. Nhưng vừa rồi tôi rất thất vọng với anh, anh lại muốn tìm biện pháp đàm phán thỏa hiệp. Trò chơi vừa mới bắt đầu mà, tôi đang rất vui, anh có biết không? Mai Côi mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, tôi và nó đúng là tuyệt phối. (Tởm lợm)
Nghiêm Lạc nghiến răng, gằn giọng nói:
- Tôi có thể nói chuyện với con bé không?
-Không được, giờ nó đang bận, giờ nó đang phải thu nhận tin tức của 18 thành phố liền, quấy rầy nó là không được
Giọng cười của đối phương vô cùng lạnh lùng âm hiểm
Nghiêm Lạc nhắm mắt, chỉ đành nói:
- Hi vọng ông có thể nghĩ đến tình huống cơ thể của con bé
- Đương nhiên, anh yên tâm, tôi còn sợ nó chết hơn anh nhiều, không đúng, là tiếc bộ não của nó, thật ra chỉ cần có được bộ não đó là được rồi. À, cũng không đúng, gen của con bé rất tuyệt, chờ nó lớn thêm thì có thể tạo ra thế hệ mới càng tuyệt vời. Cho nên nhất định tôi sẽ không để cho nó chết được!
Hắn thoáng dừng rồi nói thêm:
- Đương nhiên, chỉ cần các người đừng bức tôi, không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ không để con bé chết đâu.
Nghiêm Lạc không nói gì, bác sĩ X lại nói tiếp:
- Nghiêm tiên sinh, hi vọng anh hiểu, từ khi sinh ra đến giờ, mấy ngày hôm nay là những ngày vui vẻ nhất của tôi, tôi mong các anh đừng có ý nghĩ thỏa hiệp gì cả, dùng bản lĩnh thực sự chơi đùa cùng tôi một chút đi. Đương nhiên, để Mai Côi có thời gian nghỉ ngơi, tốt nhất là chúng ta hẹn thời gian đi. Ví như từ 10h tối đến 7h sáng các người đừng làm gì cả, để Mai Côi ngủ yên một giấc, sau đó đến giờ thì các người bắt đầu họp bàn, truy lùng tội phạm.
Hắn ta cười đầy kiêu ngạo:
- Để xem thử, ai có thể kiên trì đến cùng?
Tiếng cười quỷ dị của hắn biến mất trong điện thoại.
Ray lắc đầu nhìn Nghiêm Lạc ý là không thể tìm ra nơi gọi. Nghiêm Lạc giận dữ, dùng sức tắt máy. Tên cặn bã này căn bản không coi mạng người ra gì. Kẻ độc ác khiến người ta giận sôi gan này, với hắn mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi. Ác hồn này, đợi khi tìm được tung tích anh nhất định sẽ đích thân đi bắt, anh muốn nhốt hắn vào địa ngục, muôn kiếp không thể siêu sinh.
Trần Bình khổ sở nói không nên lời, cuộc điện thoại này khiến cô nhớ lại đoạn thời gian đầy ác mộng đó. Cô dùng sức thở sâu nhưng cũng không thể gạt bỏ được cảm giác khó thở này.
Phía bên trường học Nhã Mã đã thực hiện việc phong tỏa trường học được mười ngày. Học sinh trong trường trừ khi có phụ huynh đến đón hoặc được phép của hiệu trường thì đều không được ra khỏi trường, người không phải học sinh của trường cũng không thể đi vào. Cho nên thời gian này, không khí trường học rất căng thẳng.
Chuyện Mai Côi bị bắt truyền khắp toàn trường, mọi người đều bàn tán, còn có bạn học muốn đi thăm Thẩm Phi bị thương nằm ở bệnh viện nhưng ngại trường không cho nên đành nhờ hiệu trưởng và các giáo viên gửi quà qua đó. Thẩm Phi vì nhờ có năng lực nên qua đêm đầu tiên là đã có thể bình phục nhanh chóng. Ngày thứ ba đã có thể xuất viện nhưng A Mặc lo sợ thuốc mê này sẽ để lại di chứng nên yêu cầu quan sát thêm hai ngày, đến ngày thứ năm cậu mới được về trường Quay về trường học đương nhiên là bị các học sinh chú ý, ngày nào cũng có người đến thăm, cũng có nhiều người hỏi chuyện hôm đó Mai Côi bị bắt, điều này khiến Thẩm Phi rất mệt mỏi. Mai Côi bị bắt trước mặt cậu cũng khiến cậu chịu nhiều áp lực, vì thế cậu ở lại trường học được mấy ngày thì đã xin hiệu trưởng A Mặc cho về nhà ở một thời gian. Mẹ của Thẩm Phi cũng gọi điện đến muốn xin đón con về. Bởi vì Thẩm Phi vừa ra viện nên A Mặc cho phép Thẩm Phi nghỉ dài hạn, các bạn học đều không nỡ, đám Mặc Ngôn còn giúp Thẩm Phi thu dọn hành lý, dặn cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy quay về. Ngày Thẩm Phi rời trường thời tiết cũng không tệ. Ánh mặt trời gay gắt, trong công ty, Trần Bình giao báo cáo cho Nghiêm Lạc, trong lúc chờ anh phê duyệt thì nhìn ra ngoài cửa, lơ đãng nói:
- Trời nắng như vậy, nếu có trận mưa thì tốt rồi!
Nghiêm Lạc cúi đầu chăm chú xem báo cáo không bàn luận gì thêm
Đến tối, thành phố A nổi cơn mưa rào
Trong bảo tàng hoàng lăng ở ngoại ô thành phố, một con chuột trắng nhanh chóng lỉnh qua. Mưa vẫn rơi, những hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, bọt văng tung tóe. Bảo tàng hoàng lăng u ám, vừa quỷ dị lại có mấy phần thần bí.