-
Chương 23
Chương 45 Rùa con bỏ nhà ra đi
Lần này Nghiêm Cẩn bỏ đi chẳng thấy tung tích, Mai Côi vô cùng bất an, ở trong văn phòng đợi hồi lâu cũng không thấy cậu quay về. Cô bé gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn nhưng gọi thế nào cũng chẳng có ai nhận máy.
Mai Côi khóc đến sưng cả mắt chẳng biết phải làm gì cho tốt. Chuyện như vậy cô bé cũng không tiện nói với ai, ngay cả đối tượng xin giúp cũng chẳng có. Cô bé ở trong văn phòng khóc sướt mướt, không ngừng gọi điện cho Nghiêm Cẩn.
Mãi đến khi nhân viên bảo vệ trực đêm đến xem, phát hiện Mai Côi ở trong văn phòng của Nghiêm Cẩn khóc vô cùng thảm, hỏi cũng không đáp thì mới vội gọi cho Nghiêm Lạc. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tới công ty đón Mai Côi về. Mai Côi nói không được rõ ràng, cuối cùng hai người chỉ biết là Mai Côi tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Cẩn sau đó chọc Nghiêm Cẩn tức giận, dưới cơn giận dữ mà cậu nhóc bỏ đi không về
Nghiêm Lạc đi ra ngoài tìm Nghiêm Cẩn, Tiểu Tiểu phụ trách việc ở nhà trấn an Mai Côi. Mai Côi khóc đến không thở nổi, tự trách mình không tốt, mình làm sai rồi, mình xấu xa… Tiểu Tiểu chưa từng thấy Mai Côi đau lòng như vậy, sợ tới mức chân tay luống cuống. Cô tự hỏi chẳng hiểu hai đứa nhóc này làm gì mà thành ra thế này
Nghiêm Lạc đi một đêm cũng không dẫn Nghiêm Cẩn về nhà, nhưng có gọi điện báo bình an cho Tiểu Tiểu, nói Nghiêm Cẩn không sao, bảo hai mẹ con yên tâm mà ngủ. Nhưng Nghiêm Cẩn không quay về thì sao Mai Côi an lòng, cô bé chờ suốt một đêm nhưng vẫn không thấy anh Nghiêm Cẩn trở về
Mai Côi là học trò ngoan, không có việc lớn thì không dám nghỉ học, Tiểu Tiểu lại khuyên nhủ rất nhiều lần rằng Nghiêm Cẩn không sao, đang ở cùng cha Nghiêm Lạc, vì thế, ngày hôm sau Mai Côi được đưa về trường học. Mai Côi gọi cho Nghiêm Cẩn nhưng vẫn không có ai nghe máy, lại gọi cho Nghiêm Lạc thì Nghiêm Lạc an ủi cô bé, nói Nghiêm Cẩn đang bận, bọn họ có một nhiệm vụ lớn nên không tiện.
Mai Côi ở đầu bên này trầm ngâm một hồi, dứt khoát hỏi:
-Có phải là anh đang rất giận con, không để ý đến con nữa không?
-Sao có thể, đừng nghĩ linh tinh, con cứ lo học đi, chờ làm việc xong thì cha sẽ dẫn Nghiêm Cẩn về
Lời Nghiêm Lạc với Mai Côi mà nói cũng không đủ sức thuyết phục nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đồng ý
Cúp máy, nước mắt cô bé lại rơi xuống, nhớ tới Nghiêm Cẩn luôn tốt với mình, từ nhỏ đã chiều chuộng mình, mình muốn gì là anh mua cho cái đó, thích làm gì thì anh sẽ làm cho cái đó, ngay cả anh không thích truyện tranh nhưng vẫn còn có thể nhập từng vai mà đọc ình nghe, mình học không tốt thì anh dạy mình, mình thể lực kém thì anh cùng luyện tập, những năm tháng cô độc không có bạn bè đều là anh ở bên cùng mình…
Mai Côi lại òa khóc, cô bé nghĩ mình nhất định là kẻ tồi tệ nhất đời này, trên đời này sẽ chẳng còn ai tốt với mình như vậy nhưng mình lại làm anh bị tổn thương. Mai Côi tự phỉ nhổ mình đến hàng trăm lần. Cô bé khóc đến không thở được, mắt sưng húp như bánh bao mà trốn trong kí túc xá ba ngày liền. Cô bé nhắn tin cho Nghiêm Cẩn rất nhiều, chẳng biết nói gì cho phải, chỉ liên tục nói xin lỗi
Mười ngày sau, Nghiêm Lạc đã trở về nhưng Tiểu ma vương lại chẳng thấy bóng dáng. Nghiêm Lạc nói với Mai Côi rằng ở bên ngoài có vụ án mạng rất quan trọng cần Nghiêm Cẩn điều tra nên tạm thời chưa thể về nhưng giờ Nghiêm Cẩn rất ổn, bảo Mai Côi đừng lo lắng. Mai Côi cũng chỉ đáp một tiếng:
-Vâng.
Mà hôm đó Nghiêm Cẩn cũng nhắn tin lại cho Mai Côi, nói cậu không tức giận, là tự cậu hiểu nhầm, bảo Mai Côi đừng để trong lòng, cậu ở bên ngoài làm việc, tạm thời chưa thể trở về, dặn Mai Côi học bài cho tốt, phải nghe lời cha mẹ. Mai Côi cũng chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”
Bắt đầu từ lúc đó, Mai Côi trở nên trầm lặng, cô bé rất ít nói chuyện, sợ nói nhiều sai nhiều. Ngày nào cũng chuyên tâm đi học, còn chăm chỉ luyện công nữa. Cô bé trở nên độc lập, dũng cảm, dường như lớn lên vài tuổi chỉ trong thời gian ngắn. Tiểu Tiểu nhìn thấy, cũng rất để tâm. Sau này, Nghiêm Lạc về nói với cô rằng tối sinh nhật đó, Nghiêm Cẩn nổi giận, uống rượu rồi đánh nhau, đả thương mấy chục người, anh phải đến hiện trường để kiềm giữ Nghiêm Cẩn lại. Sau đó mấy ngày nay vẫn áp chế Nghiêm Cẩn, lại lo lắng Nghiêm Cẩn sẽ gây sự nên đưa Nghiêm Cẩn đến chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ để bế quan tu luyện.
Lúc ấy Tiểu Tiểu còn tưởng là chỉ qua mấy ngay con sẽ bình thường về nhà, kết quả qua một tháng vẫn không thấy con đâu. Nghiêm Lạc còn nói:
-Bên kia có án mạng cần điều tra, để Nghiêm Cẩn ở đó cũng tiện cho nó tu luyện thêm, thay đổi tính tình
Người làm mẹ nóng nảy:
-Thế hai đứa trẻ gây rối gì? Nghiêm Cẩn không về, Mai Côi thì như biến thành người khác, thế sao được?
Nghiêm Lạc lắc đầu:
-Nó không muốn về, anh cũng không ép được. Tuổi nó cũng không nhỏ, cũng nên học cách gánh vác áp lực cho nên ở đó cũng được, độc lập điều tra án, tiện thể sửa đổi tính tình.
-Nó gánh vác áp lực thì sao lại để Mai Côi của chúng ta khổ sở theo, chắc chắn thằng tiểu tử này gây chuyện xấu, Mai Côi rất đau lòng, giờ lại càng hướng nội rồi.
-Được rồi, em đừng lo, cứ để đó một thời gian đi, nếu có gì khác lạ thì anh sẽ lập tức bắt nó về nhà.
Hai người lớn đều rất lo lắng nhưng kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Thành tích của Mai Côi không tệ, thể năng có sự tiến bộ thần tốc, pháp thuật và đấu võ cũng miễn cưỡng mà vượt qua được. Mà Nghiêm Cẩn ở bên kia một mình tiêu diệt được một đám yêu ma, đi theo phái Huyền Thiên mà tham dự vài lần đại chiến, bản lĩnh của cậu bé khiến Cửu Thiên Huyền Nữ khen không ngớt, luôn nói Nghiêm Cẩn là đứa nhỏ trẻ tuổi tài cao nhất mà bà từng gặp
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc thấy hai đứa trẻ đều độc lập, ổn định, tuy rằng thấy vẫn không ổn nhưng bọn nhỏ không có ý kiến thì người lớn cũng thôi. Qua nửa năm rời nhà, cuối cùng Nghiêm Cẩn đã chịu gọi điện thoại cho Mai Côi.
-Alo
-Rùa con, là anh.
-Em thế nào? Đi học có chăm chỉ không? Anh ở đây tốt lắm, cao thêm nhiều, hôm qua đi đo, sắp được 1m8 rồi rồi, em có cao hơn không? Phải ăn nhiều thịt vào biết chưa? Lúc nào về anh sẽ kiểm tra đấy.
-Có bạn trai chưa? Thế thì em kém anh rồi, anh lại có bạn gái đây. Em đừng cười, thật đó, nếu em có người yêu thì cũng đừng nghe mẹ nói gì, sắp 18 rồi, có thể cứ hẹn hò trước, lúc về anh sẽ làm chỗ dựa cho em.
-Ở trường có ai bắt nạt em không? Tuy rằng giờ anh không ở trường nhưng Mặc Ngôn, chú Đậu Đậu vẫn ở đó, anh đã dặn bọn họ để ý em rồi. Nếu em có chuyện gì cứ nói nhé, bọn họ sẽ ra mặt cho em.
Trong điện thoại, hai đứa trẻ cố gắng duy trì sự thân mật, thoải mái trước kia nhưng Mai Côi lại cảm thấy có nhiều chuyện không giống. Cô bé mắt long lanh nước, cố gắng mỉm cười trả lời anh. Trong đầu vừa cảm động vừa bối rối. Đã biết mình xấu xa nhưng anh vẫn tha thứ ình, vẫn quan tâm mình như cũ nhưng mình ngoài việc làm liên lụy người khác, nghe lén chuyện riêng của người khác thì chẳng làm được gì cho anh, mình làm tổn thương anh
Giờ nghe anh lại vui vẻ, tìm được bạn gái mới thì Mai Côi thực sự thoải mái, rất vui mừng cho Nghiêm Cẩn nhưng chẳng hiểu sao lòng lại thấy rất buồn
Mặc Ngôn nghe Mai Côi nói Nghiêm Cẩn ở bên kia sống rất tốt thì cũng cố ý gọi điện thoại qua trêu chọc:
-Chẳng phải anh đang ở trên núi sao? Đang hẹn hò với khỉ cái à?
Nghiêm Cẩn còn tưởng cơ sở ngầm này gọi điện thông báo tình huống của Mai Côi ình, không ngờ lại là gọi điện trêu chọc. Cậu chẳng nói hai lời, cúp máy không thương tiếc. Thằng nhỏ đáng ghét này, mười năm như một, miệng không nói được lời hay. May mà bản thân khôi phục lại dũng khí mà nói chuyện với rùa con, bằng không dựa vào mấy người bọn họ thì đúng là không dựa nổi.
Nghiêm Cẩn thở dài trong lòng, lấy bức “ảnh gia đình” chụp mấy con tượng sứ kia, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mai Côi. Đây là cậu cố ý bảo cha chụp lại ình. Rùa con chỉ nhận mình là anh thì mình là anh trai của em ấy là được. Cậu quả nhiên là người thất bại, ngay cả rùa con quý giá nhất đời cũng không chăm sóc được cẩn thận. Cha nói rùa con khóc rất đau lòng nhưng lúc này cậu còn chưa khống chế được cảm xúc, sợ gặp được rùa con thì lại đau lòng, như thế sẽ khiến rùa con mất tự nhiên. Chờ cậu thay đổi, rèn luyện tốt thì sẽ lại về gặp rùa con vậy.
Nhưng lần chờ đợi này lại kéo dài đến 1 năm
Ngày đó, Nghiêm Cẩn rời nhà, mang theo người của Nhã Mã mà đại chiến với đám yêu quý, thu phục những ác hồn này. Nhưng giữa chiến trường hỗn độn, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vô cùng nhớ Mai Côi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu vội thu dọn hành trang, mua vé máy bay mà bay thẳng về nhà
Nhưng thật không ngờ, lần về này lại nhận được một tin dữ: rùa con bỏ nhà ra đi!
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc vô cùng lo lắng, Mai Côi để lại một phong thư, nói là muốn đi tìm mẹ, tìm kiếm chân tướng thân thế của mình.
Nghiêm Cẩn cũng vô cùng hoảng hốt, trách móc cha mẹ không chăm sóc rùa con cho tốt, bằng không đang êm đẹp sao lại rời nhà bỏ đi. Chuyện mẹ Mai Côi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, rùa con không thể nào mà tự nhiên chạy đi tìm mẹ được
Cậu trách cha mẹ xong lại bắt đầu tự trách mình, nếu cậu sớm quay về thì tốt rồi, trốn gì mà trốn, mình là kẻ nhát gan, nếu cậu sớm về nhà với rùa con, nhất định sẽ phát hiện rùa con có tâm sự, có thể chỉ đường cho Mai Côi, có thể nghe Mai Côi tâm sự thì sẽ chẳng đến mức Mai Côi phải bỏ nhà ra đi. Cho dù đi thì cũng đã rủ cậu đi cùng
Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng hận chính mình, nếu lần này rùa con bỏ đi mà có chuyện gì xảy ra thì cậu chắc tự giết mình mất
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc cũng mặc kệ thằng con đang nổi điên, bọn họ đi tìm Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, muốn hỏi xem hai tuần trước Mai Côi về nhà có gì khác lạ không, bọn họ đều nói chẳng có gì lạ, chỉ nói chuyện nhà cửa học hành rồi Mai Côi quay về. Nghe nói Mai Côi bỏ đi thì hai người cũng lo lắng. Sau khi Triệu Tuệ Trung sinh được đứa con gái thì tính tình cũng thu liễm đi nhiều, hai năm qua cũng coi như rất khách khí với Mai Côi cho nên mọi người nghĩ mãi cũng không hiểu, Mai Côi luôn nhu thuận tại sao đột nhiên lại bỏ nhà đi
Nghiêm Cẩn ngồi trong phòng Mai Côi, nghĩ ngợi xem Mai Côi có thể đi đâu. Trường học cậu đã đi hỏi thăm nhưng không có manh mối gì. Điện thoại của Mai Côi để ở bên gối không mang theo. Nghiêm Cẩn cười khổ, con nhóc này giờ đã biết bản lĩnh tìm kiếm của công ty, mang điện thoại theo sẽ bị tìm được đây mà. Cậu cầm điện thoại lên mở ra xem, bên trong chứa không ít ảnh chụp, rất nhiều là của cậu. Tin nhắn suốt một năm nay cậu gửi Mai Côi đều không xóa đi. Lòng Nghiêm Cẩn đủ mọi cảm xúc, nếu là trước kia cậu nhìn thấy thế sẽ rất vui, cảm thấy rùa con yêu thương mình đến chết nhưng giờ thì cậu lại không dám nghĩ như vậy nữa Mà một năm này, hộp tin nhắn của cậu ít đến độ không cần xóa cũng còn trống nhiều. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng đau lòng, tự mắng mình đến hàng trăm lần
Bình thường rùa con gan nhỏ nhưng thỉnh thoảng mà nổi hứng thì khiến mọi người nhảy dựng lên. Còn nhớ lần trước rùa con đã từng một mình đi xa như vậy mà đến trường tìm mình… Nghiêm Cẩn đứng phắt dậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ rùa con đi tìm mình? Lúc cậu làm nhiệm vụ, đột nhiên vô cùng nhớ Mai Côi chẳng lẽ là vì tâm linh tương thông? Tính thời gian, quả thực chính là lúc rùa con trốn nhà đi.
Cô nhóc nhất định là gặp phải chuyện đau lòng nhưng lại chẳng có ai để giãi bày, giống như trước kia mà muốn đi tìm mình. Nghiêm Cẩn nghĩ đến đó thì chạy loạn lên, vội gọi điện cho công ty, bảo bọn họ để ý xem có nữ sinh cắt tóc mái ngố nào đến tìm mình không, nếu có thì phải báo cho cậu ngay lập tức và giữ cô bé đó lại. Người của công ty lập tức hỏi:
-Có phải là cô bé trong bức ảnh gia đình trên bàn làm việc của cậu không?
Nghiêm Cẩn mừng rỡ đáp:
-Đúng rồi, đúng rồi
Còn tưởng bọn họ đã nhìn thấy Mai Côi, ai ngờ người nọ đáp:
-Được rồi, biết là ai rồi thì nếu gặp sẽ gọi ngay cho cậu!
Nghiêm Cẩn bực mình, lại gọi điện thoại cho Cửu Thiên Huyền Nữ:
-Bà ơi, nếu có cô bé nào đến tìm cháu thì bà nhất định phải giữ em ấy lại cho cháu rồi báo cho cháu nhé. Chính là cô bé trong ảnh mà cháu cho bà xem đó, cháu gọi em ấy là rùa con. Đúng rồi ạ, nếu nhìn thấy em ấy thì nhất định đừng để em ấy rời đi, chờ cháu đến đón em ấy.
Gọi điện xong, Nghiêm Cẩn lại đến công ty một chuyến, lên sân thượng, đó là nơi trước kia có chuyện gì vui hai người đều lên đó chúc mừng. Lúc này sân thượng trống rỗng, rất sạch sẽ nhưng chẳng còn bóng rùa con. Nếu rùa con còn ở trong thành phố thì nhất định là công ty và cảnh sát đã có thể tìm được, chỉ sợ rùa con lại chạy đi đâu
Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng sợ hãi, rùa con có thể nào bị người bắt cóc không? Nhưng vừa nghĩ đã vội phủ nhận, chỉ e Mai Côi là người khó lừa nhất thế giới này, đám người xấu có chủ ý gì Mai Côi đã biết thì sao bị lừa được. Hay là Mai Côi tìm được manh mối gì? Cô bé kích động mà tự mình đi điều tra?
Nghiêm Cẩn hết đường xoay xở, ra sức gọi trong lòng: rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời.
Nhưng là không ai đáp lại, Nghiêm Cẩn gọi mãi, dần dần mắt nóng lên, sao cậu có thể để lạc mất rùa con được? Hai người rõ ràng là thân nhau nhất trên đời, có thể chia sẻ mọi bí mật, bọn họ là nhóm thiên hạ đệ nhất vô địch, sao cậu có thể để lạc mất rùa con?
Ray gõ cửa phòng rồi bước vào nói:
-Tiểu ma vương, đã điều tra theo camera trong nhà ga rồi, Mai Côi từng xuất hiện ở đó nhưng con nhóc đi đâu thì không biết.
Nghiêm Cẩn nhìn Ray, đột nhiên hỏi: -Chú Ray, lần cuối cùng chú gặp rùa con là lúc nào
Ray nghĩ nghĩ, nói:
-Là ba tuần trước, đến trường dạy bọn trẻ kĩ xảo theo dõi và phân tích hiện trường
Nghiêm Cẩn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ:
-Cháu nghĩ là cháu biết em ấy đi đâu rồi, chú Ray, chú bảo với cha cháu một tiếng, cháu đến trấn S, nếu tìm được rùa con thì sẽ gọi điện lại ọi người
Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài như cơn gió, nếu nói cậu còn bí mật dấu không nói cho Mai Côi thì chỉ có một – bí ẩn về thân thế của rùa con.
Chương 46 Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
Nghiêm Cẩn đi tới trấn S, cậu không đi xe hay tàu mà dùng thuật di chuyển nhanh, vì sợ khiến người khác hoảng hốt mà cẩn thận chọn con ngõ nhỏ mà hiện thân. Giờ đã là hoàng hôn, trấn S bao phủ trong khói lam chiều, quả thực có mấy phần phong vị cổ xưa. Các du khách đeo balo trở về, thời gian du ngoạn đã qua.
Nghiêm Cẩn đi tới khách sạn năm đó bọn họ đã ở, đây là khách sạn lớn duy nhất ở trấn nhỏ này. Cậu lấy ảnh ra hỏi thăm, các cô lễ tân đều nhìn rồi lắc đầu, ai cũng nói không có thấy cô bé này đến thuê phòng
Nghiêm Cẩn đi ra khách sạn, một đường đến thẳng quán trọ nhỏ của bà ngoại Mai Côi, vừa đi vừa ra sức gọi rùa con trong lòng: “rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời”
Nhưng mãi đến khi cậu đến vị trí quán trọ trước kia thì vẫn không nghe thấy Mai Côi đáp lại. Hỏa hoạn năm đó đã chẳng còn nhìn ra dấu vết, nơi này được sửa lại một lần, đổi thành quán trà. Một cô gái hơn 20 tuổi đang ngồi tìm khách, thấy Nghiêm Cẩn nhìn quán trà thì đi tới kéo cậu:
-Anh chàng đẹp trai, vào đây nghỉ ngơi uống chén trà đi.
Nghiêm Cẩn muốn vào tìm người, đương nhiên chẳng khách khí, cậu gạt tay cô gái kia ra rồi tự mình đi vào trong. Trong quán trà khói thuốc mù mịt, nhiều người đang vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy cô gái ngồi cùng. Nghiêm Cẩn đã hiểu đây là chỗ nào, lòng không khỏi thất vọng. Kí ức ấm áp trước kia của bọn họ giờ đã bị phá hoại. Cậu dạo qua một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Mai Côi nên lại đi lên lầu. Có hai cô gái theo sát sau cậu, tiếp đón hỏi cậu đánh bài hay ca hát, Nghiêm Cẩn vốn tuấn tú, ăn mặc sang trọng nên các cô gái đều nghĩ là con cá béo, chẳng ai ngăn cản cậu mà còn theo sát sạt để giới thiệu mấy trò giải trí với cách nói đầy ám chỉ.
Nghiêm Cẩn cố nén sự ghê tởm, chuyên chú đi tìm một vòng. Lúc sau mặc kệ hai cô gái kia, hỏi một người đàn ông bên cạnh:
-Anh bạn, chỗ này còn có cô gái nào khác không? Có ai mắt to, tóc mái bằng, còn trẻ, trông đáng yêu không?
Người kia cười lớn:
-Đây là quán trà, làm gì có ai như cậu nói
Hai cô gái kia ở bên cạnh bực tức ngúng nguẩy. Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm, cậu quay đầu bước đi, cẩn thận đi tìm. Chỗ này không có rùa con, nếu rùa con ở đây mà gặp nguy hiểm thì nhất định phải gọi cậu. Vả lại, rùa con có ngốc thì cũng sẽ chẳng dây dưa lâu ở nơi này. Cho dù đến đây, rùa con thấy lạ cũng sẽ cũng sẽ bỏ đi mà thôi.p>
Nghiêm Cẩn lại đi ra đường lớn, đèn đường đã sáng, lòng cậu rất lo lắng không biết nên đi đâu tìm. Bất đắc dĩ, cậu đành đi dọc theo đường lớn, lòng thầm gọi rùa con rất nhiều lần.
Mai Côi quả thật là ở trấn S, cô bé quả thật cũng đã từng đi qua khách sạn lúc trước, nơi đó có kí ức tốt đẹp về kì nghỉ gia đình đó nhưng cô bé không tính ở lại đó. Mai Côi qua quán trọ trước, đúng như Nghiêm Cẩn nghĩ, cô bé thấy ở đó không ổn, vốn quán trọ nhỏ thanh đạm lại biến thành nơi thanh sắc, cô bé cũng chẳng vào trong, chỉ ở bên ngoài tìm tòi suy nghĩ của mọi người rồi đi. Cô bé đi được một tiếng thì Nghiêm Cẩn đến cửa quán trọ.
Lúc Nghiêm Cẩn ra khỏi quán trà thì Mai Côi đang theo dõi một thanh niên. Nói là theo dõi nhưng thực chất là đi theo một cách đàng hoàng, quang minh chính đại đi sau người ta. Người thanh niên kia khoảng 25,26 tuổi, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù trông rất giống lưu manh. Theo lý thuyết, loại người như vậy thì nữ sinh phải trốn cho xa mới đúng. Nhưng Mai Côi tìm được trong đầu anh ta hình ảnh của người bà ấy, đó là hình ảnh thân thiết, ấm áp, người thanh niên này lúc trước rất thân thiết với bà. Vì thế Mai Côi chạy tới hỏi người đó chuyện của bà nhưng người kia vừa nghe đã vội vã xoay người bỏ đi. Mai Côi xách balo đi theo sau, mãi đến khi đi qua hai dãy phố, bước theo anh ta đi vào một căn phòng nhỏ trong ngõ.
Người nọ mở cửa phòng nhưng không vào, quay lại nói với Mai Côi:
-Cô bé à, chú không biết bà mà cháu nói, đừng đi theo chú nữa
-Chú nói dối
-Tao thèm vào mà nói dối, đi theo tao vô dụng thôi, mau tránh ra!
Mai Côi đứng đó, không hề có ý định rời đi: -Chú nói cho cháu một ít chuyện về bà thôi là được rồi, cháu không phải là người xấu
Người kia nhíu mày, cào cào tóc, cười rất vô lại:
-Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?
-Không sợ! Mai Côi lắc đầu
-Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à? -Không sợ, cháu cũng biết võ. Mai Côi trấn tĩnh nhìn anh ta
Người kia khoanh tay trước ngực:
-Tao nói à biết, mày cứ quấn theo tao thế này thì phải lấy tao đấy, có sợ không
-Không sợ, cháu còn chưa trưởng thành
Người nọ nghẹn ứ cổ, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chưa trưởng thành cũng có thể trở thành lí do để không sợ hãi gì? Con bé này đầu có vấn đề à? Nhưng lời Mai Côi nói sau đó lại khiến anh ta càng hoảng.
-Cháu biết chú tên là Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, là bà nhận nuôi chú từ cô nhi viện đúng không? Cháu không phải là người xấu, cháu chỉ là muốn biết chuyện về bà. Cháu mới chỉ gặp bà một lần nhưng bà tốt với cháu lắm, đáng tiếc không có cơ hội ở chung, chú chẳng phải vẫn ở với bà, giúp bà trông coi quán trọ sao? Chú hẳn là biết một số việc chứ?
Hạ Sinh vừa sợ vừa nghi, bà vốn sống cô độc không tiếp xúc với ai, con bé này sao có thể biết những chuyện này, chẳng lẽ nó cũng như mình, cũng là trẻ mồ côi
-Mày không có người nhà sao?
Mai Côi lắc đầu, đếm cho anh ta nghe:
-Cháu có một anh, hai cha, hai mẹ
Lúc này Hạ Sinh càng chắc chắn, quả nhiên là trẻ mồ côi, chắc là đã sống qua mấy gia đình liền thì mới có nhiều cha mẹ như thế. Hạ Sinh mềm giọng:
-Cô bé à, nhà cháu đang ở có tốt với cháu không?
-Tốt ạ!
-Thế thì đừng nghĩ ngợi nhiều, bà đã qua đời, không thể giúp cháu được, cháu về nhà mà ở đi, chờ lớn thêm có thể tự lực cánh sinh, không cần phải xem sắc mặt người khác nữa
-Thế chú có biết bà có người thân nào khác không?
-Không có đâu, bà vẫn sống một mình thôi nhưng cũng từng có vài người đàn ông tìm bà vài lần, chẳng biết có phải người thân không. Nhưng cháu có biết thì cũng vô dụng, cho dù bà còn người thân thì sẽ không nuôi cháu đâu, bà không có tiền. Bà có người thân thì bọn họ ngay cả nuôi bà lúc về già còn không muốn thì sao chịu giúp bà nhận nuôi trẻ mồ côi…
Hạ Sinh đang nói đến đây thì đột nhiên nhìn ra đầu ngõ thì thấy một đám người đang tiến đến, Hạ Sinh biến sắc, vội kéo Mai Côi vào nhà rồi khóa cửa lại.
Mai Côi còn chưa kịp nói gì thì đám người bên ngoài đã vội chạy tới, bắt đầu dùng sức đạp cửa:
-Hạ Sinh, thằng vương bát đản kia, hôm nay nếu không có tiền thì lão đây chém đứt chân mày luôn
Hạ Sinh không nói gì, đang định kéo bàn đến chặn cửa lại thì có hai tiếng “cạch cạch”, cửa sổ nhỏ bị phá nát. Hạ Sinh trừng mắt nhìn Mai Côi:
-Đấy xem đi, đã bảo đừng đi theo tao rồi, giờ tự mình gặp họa cũng đừng có trách tao.
Hạ Sinh đứng sau cửa, quay đầu nói với Mai Côi:
-Giờ tao ra ngoài nói chuyện với bọn họ một chút, tự mày tìm cơ hội mà chạy đi nhé, chạy không thoát thì đừng trách tao, bọn chúng sẽ đem bán mày đi đấy, còn trẻ là tốt, đừng có ngu xuẩn mà nói lý với bọn chúng, tìm cơ hội mà chạy đi nhé.p>
Anh ta vừa mở cửa ra thì đã có vài côn đánh vào. Hạ Sinh ôm đầu xông ra ngoài hô to:
-Có gì từ từ nói, đừng giết tôi, thực sự là tôi còn tiền mà
Đám người ác bá kia sao chịu để anh ta nói, đánh cho sướng tay rồi mới tính. Hạ Sinh ôm đầu khóc lóc, bị đám ác ôn kia dồn vào góc tường mà đánh cho đầu rơi máu chảy.
-Tiền đâu?
Gã cầm đầu hung ác nói.
Hạ Sinh thò tay vào túi, lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm:
-Anh Trần, có ngần này thôi, cho anh hết, tôi không phải loại người có nợ không trả, anh yên tâm, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ hết.
Người được gọi là anh Trần kia vươn tay cướp lấy mấy trăm đồng này rồi hung hăng đá Hạ Sinh thêm một cái >
-Còn lâu đi, chút này ngay cả số lẻ trả lãi cũng không đủ, mày còn cái rắm à
-Đại ca, đại ca nhìn con nhóc này đi, dùng nó chắc được
Một giọng nói the thé vang lên, Hạ Sinh hoảng hốt, vội lau máu đang chảy, che mắt mà nhìn. Con bé ngốc nghếch kia đang bị người bắt lại
-Anh Trần, con nhóc này chẳng liên quan gì đến tôi cả, tiền của tôi nhất định sẽ trả mà
Dù sau khi bà qua đời, Hạ Sinh làm việc không đàng hoàng nhưng cũng không đành lòng để Mai Côi rơi vào tay mấy người nay, bọn họ là lũ ác bá, thế lực rất lớn
Tay họ Trần kia vuốt cằm, nhìn Mai Côi mà cười đầy ghê tởm:
-Xem ra là không liên quan đến mày thật, vừa nhìn đã biết là từ thành phố đến, mày lừa đem về?
-Không phải không phải! Nó chỉ là đi ngang qua hỏi đường thôi.
Hạ Sinh vội xua tay
Tay họ Trần kia mặc kệ Hạ Sinh, nói với Mai Côi:
-Cô bé, lạc mất người nhà à?
Nhìn cách ăn mặc thì rõ là người nhà giàu, hỏi trước cho rõ ràng, chưa biết chừng kiếm được món hời đây.
-Không đi lạc
Mai Côi nói với bọn họ đầy trấn tĩnh, Hạ Sinh ở bên nhìn mà muốn đấm ngực dậm chân. Mẹ kiếp, con bé này nhất định là có vấn đề về não rồi, chuyện như thế này ngay cả chạy trốn cũng không chạy, lườm nhau với xã hội đen để bồi dưỡng tình cảm chắc?
Mai Côi nhăn mặt quay đầu nói với Hạ Sinh:
-Bọn họ nhiều người như thế sao chạy được, nếu chạy được thì anh còn ở đây làm gì?
Câu nói không đầu không đuôi làm cho gã họ Trần kia ngẩn ngơ. Hạ Sinh cười ngu ngốc với mọi người. Mẹ kiếp, ở trong phòng có cơ hội thì không nói, giờ nói cái này thì quá là khoa trương. Mai Côi rất buồn bực, người này cứ mắng thầm trong lòng, cô bé có lòng tốt mà giải thích cho đỡ kích động thì vẫn còn oán trách.
-Này cô bé! Nhà cháu ở đâu? Gọi điện cho cha đi, bảo với cha là cháu nợ tiền, bảo cha mang tiền đi tìm cháu
Mai Côi lắc đầu:
-Không có điện thoại
Gã họ Trần nghe vậy thì nháy mắt, đám đệ tử bên cạnh lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Mai Côi, Mai Côi không nhận mà nói:
-Tôi mà gọi cho cha thì các người hết đời rồi
-Mẹ nó chứ, mày hù dọa ai thế, cha mày có là cục trưởng cục cảnh sát tao cũng chẳng sợ
Cả cái trấn nhỏ này, tính cả trong thành phố, bang nhóm nào chẳng có thế lực của gã, chỗ nào mà chẳng đã lo lót cho tử tế rồi. Còn nếu thực sự là thiên kim nhà ai thì đã chẳng lưu lạc một mình ở đây rồi.
Mai Côi lại nói:
-Cha tôi còn lợi hại hơn cả cục trường cục cảnh sát
-Vớ vẩn, thế thì để anh đây ày biết thế nào là lợi hại
Một gã ở bên vung tay lên, con nhóc này không dạy dỗ không được, đánh cho thì mới biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn ta vừa vung tay lên, Hạ Sinh đã sợ đến mức không dám kêu, lòng nghĩ thôi xong, vốn chỉ định chịu vài đòn nhưng giờ chọc giận bọn chúng, mình và cô bé kia đều xong đời rồi.
Nhưng Hạ Sinh không ngờ, cô bé này lại như đã dự đoán được trước rằng người ta muốn động thủ, cô bé di chân, người né đi mà tránh được bàn tay kia, thuận thế đẩy vai người nọ, đá một cái vào gã kia. Gã kia tay vung ra không kịp thu về, một tiếng bốp vang lên, tát thẳng vào mặt gã họ Trần kia
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã kia sợ hãi liên mồm xin tha rồi thẹn quá hóa giận, đánh về phía Mai Côi, Mai Côi sớm đã có chuẩn bị, định liệu trước, nghiêng người qua, tay uốn éo rồi lại đá mạnh về phía chân sau của hắn ta. Gã kia cạch một tiếng, quỳ rạp xuống đất
Trải qua một năm huấn luyện, việc đấu võ với Mai Côi mà nói có rất nhiều tiến bộ, phối hợp với năng lực sẵn có thì thoải mái mà ứng phó với bọn bâu xâu này. Hạ Sinh ở bên trợn mắt, há hốc miệng. Con bé này thực sự biết võ?
Lão họ Trần kia cũng nhìn ra chuyện không ổn, cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường. Ba gã ở bên không đợi lão đại ra lệnh đã xông vào. Mai Côi quyết đoán ra tay, đánh cho đối phương không đường lui, chỉ chốc lát đã đánh ngã cả ba gã.
-Dừng tay!
Gã họ Trần hét lớn một tiếng, mấy kẻ kia vội lùi lại đứng sau gã. Lúc này trong tay hắn ta cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mai Côi.
Hạ Sinh vốn đang run run lui ra sau Mai Côi, giờ đã có nữ hiệp bản hiện đại làm chỗ dựa đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng vừa thấy súng rút ra thì lại vội né qua bên cạnh
Mai Côi nhìn súng chẳng nói gì. Gã kia cười nói với Mai Côi:
-Cho dù mày có bản lĩnh thì cũng không thẳng được súng. Lão tử đây mặc kệ mày là ai, chọc giận lão tử thì không xong đâu
-Súng không có đạn thì dọa dẫm cái gì chứ!
Mai Côi vừa mở miệng thì gã họ Trần đang oai oai kia suýt sặc nước bọt. Quả thực là súng không có đạn. Mai Côi còn nói thêm:
-Dù các người có là xã hội đen thì cũng chẳng đánh lại được anh tôi. Tôi mặc kệ các người là ai, các người dám bắt nạt tôi thì anh tôi sẽ cho các người ăn đủ
Cô bé chưa từng hù dọa ai cả, vì thế đành mượn lời của người ta rồi sửa lại chút ít
Gã họ Trần há hốc miệng, gì thế, còn dám nói nhại mình. Gã ta phát cáu:
-Con mẹ mày, anh mày là ai?
-Là tao!
Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cậu bé trẻ tuổi tuấn tú đang đứng trên tường mà nhìn bọn họ.
Lần này Nghiêm Cẩn bỏ đi chẳng thấy tung tích, Mai Côi vô cùng bất an, ở trong văn phòng đợi hồi lâu cũng không thấy cậu quay về. Cô bé gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn nhưng gọi thế nào cũng chẳng có ai nhận máy.
Mai Côi khóc đến sưng cả mắt chẳng biết phải làm gì cho tốt. Chuyện như vậy cô bé cũng không tiện nói với ai, ngay cả đối tượng xin giúp cũng chẳng có. Cô bé ở trong văn phòng khóc sướt mướt, không ngừng gọi điện cho Nghiêm Cẩn.
Mãi đến khi nhân viên bảo vệ trực đêm đến xem, phát hiện Mai Côi ở trong văn phòng của Nghiêm Cẩn khóc vô cùng thảm, hỏi cũng không đáp thì mới vội gọi cho Nghiêm Lạc. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tới công ty đón Mai Côi về. Mai Côi nói không được rõ ràng, cuối cùng hai người chỉ biết là Mai Côi tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Cẩn sau đó chọc Nghiêm Cẩn tức giận, dưới cơn giận dữ mà cậu nhóc bỏ đi không về
Nghiêm Lạc đi ra ngoài tìm Nghiêm Cẩn, Tiểu Tiểu phụ trách việc ở nhà trấn an Mai Côi. Mai Côi khóc đến không thở nổi, tự trách mình không tốt, mình làm sai rồi, mình xấu xa… Tiểu Tiểu chưa từng thấy Mai Côi đau lòng như vậy, sợ tới mức chân tay luống cuống. Cô tự hỏi chẳng hiểu hai đứa nhóc này làm gì mà thành ra thế này
Nghiêm Lạc đi một đêm cũng không dẫn Nghiêm Cẩn về nhà, nhưng có gọi điện báo bình an cho Tiểu Tiểu, nói Nghiêm Cẩn không sao, bảo hai mẹ con yên tâm mà ngủ. Nhưng Nghiêm Cẩn không quay về thì sao Mai Côi an lòng, cô bé chờ suốt một đêm nhưng vẫn không thấy anh Nghiêm Cẩn trở về
Mai Côi là học trò ngoan, không có việc lớn thì không dám nghỉ học, Tiểu Tiểu lại khuyên nhủ rất nhiều lần rằng Nghiêm Cẩn không sao, đang ở cùng cha Nghiêm Lạc, vì thế, ngày hôm sau Mai Côi được đưa về trường học. Mai Côi gọi cho Nghiêm Cẩn nhưng vẫn không có ai nghe máy, lại gọi cho Nghiêm Lạc thì Nghiêm Lạc an ủi cô bé, nói Nghiêm Cẩn đang bận, bọn họ có một nhiệm vụ lớn nên không tiện.
Mai Côi ở đầu bên này trầm ngâm một hồi, dứt khoát hỏi:
-Có phải là anh đang rất giận con, không để ý đến con nữa không?
-Sao có thể, đừng nghĩ linh tinh, con cứ lo học đi, chờ làm việc xong thì cha sẽ dẫn Nghiêm Cẩn về
Lời Nghiêm Lạc với Mai Côi mà nói cũng không đủ sức thuyết phục nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đồng ý
Cúp máy, nước mắt cô bé lại rơi xuống, nhớ tới Nghiêm Cẩn luôn tốt với mình, từ nhỏ đã chiều chuộng mình, mình muốn gì là anh mua cho cái đó, thích làm gì thì anh sẽ làm cho cái đó, ngay cả anh không thích truyện tranh nhưng vẫn còn có thể nhập từng vai mà đọc ình nghe, mình học không tốt thì anh dạy mình, mình thể lực kém thì anh cùng luyện tập, những năm tháng cô độc không có bạn bè đều là anh ở bên cùng mình…
Mai Côi lại òa khóc, cô bé nghĩ mình nhất định là kẻ tồi tệ nhất đời này, trên đời này sẽ chẳng còn ai tốt với mình như vậy nhưng mình lại làm anh bị tổn thương. Mai Côi tự phỉ nhổ mình đến hàng trăm lần. Cô bé khóc đến không thở được, mắt sưng húp như bánh bao mà trốn trong kí túc xá ba ngày liền. Cô bé nhắn tin cho Nghiêm Cẩn rất nhiều, chẳng biết nói gì cho phải, chỉ liên tục nói xin lỗi
Mười ngày sau, Nghiêm Lạc đã trở về nhưng Tiểu ma vương lại chẳng thấy bóng dáng. Nghiêm Lạc nói với Mai Côi rằng ở bên ngoài có vụ án mạng rất quan trọng cần Nghiêm Cẩn điều tra nên tạm thời chưa thể về nhưng giờ Nghiêm Cẩn rất ổn, bảo Mai Côi đừng lo lắng. Mai Côi cũng chỉ đáp một tiếng:
-Vâng.
Mà hôm đó Nghiêm Cẩn cũng nhắn tin lại cho Mai Côi, nói cậu không tức giận, là tự cậu hiểu nhầm, bảo Mai Côi đừng để trong lòng, cậu ở bên ngoài làm việc, tạm thời chưa thể trở về, dặn Mai Côi học bài cho tốt, phải nghe lời cha mẹ. Mai Côi cũng chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”
Bắt đầu từ lúc đó, Mai Côi trở nên trầm lặng, cô bé rất ít nói chuyện, sợ nói nhiều sai nhiều. Ngày nào cũng chuyên tâm đi học, còn chăm chỉ luyện công nữa. Cô bé trở nên độc lập, dũng cảm, dường như lớn lên vài tuổi chỉ trong thời gian ngắn. Tiểu Tiểu nhìn thấy, cũng rất để tâm. Sau này, Nghiêm Lạc về nói với cô rằng tối sinh nhật đó, Nghiêm Cẩn nổi giận, uống rượu rồi đánh nhau, đả thương mấy chục người, anh phải đến hiện trường để kiềm giữ Nghiêm Cẩn lại. Sau đó mấy ngày nay vẫn áp chế Nghiêm Cẩn, lại lo lắng Nghiêm Cẩn sẽ gây sự nên đưa Nghiêm Cẩn đến chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ để bế quan tu luyện.
Lúc ấy Tiểu Tiểu còn tưởng là chỉ qua mấy ngay con sẽ bình thường về nhà, kết quả qua một tháng vẫn không thấy con đâu. Nghiêm Lạc còn nói:
-Bên kia có án mạng cần điều tra, để Nghiêm Cẩn ở đó cũng tiện cho nó tu luyện thêm, thay đổi tính tình
Người làm mẹ nóng nảy:
-Thế hai đứa trẻ gây rối gì? Nghiêm Cẩn không về, Mai Côi thì như biến thành người khác, thế sao được?
Nghiêm Lạc lắc đầu:
-Nó không muốn về, anh cũng không ép được. Tuổi nó cũng không nhỏ, cũng nên học cách gánh vác áp lực cho nên ở đó cũng được, độc lập điều tra án, tiện thể sửa đổi tính tình.
-Nó gánh vác áp lực thì sao lại để Mai Côi của chúng ta khổ sở theo, chắc chắn thằng tiểu tử này gây chuyện xấu, Mai Côi rất đau lòng, giờ lại càng hướng nội rồi.
-Được rồi, em đừng lo, cứ để đó một thời gian đi, nếu có gì khác lạ thì anh sẽ lập tức bắt nó về nhà.
Hai người lớn đều rất lo lắng nhưng kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Thành tích của Mai Côi không tệ, thể năng có sự tiến bộ thần tốc, pháp thuật và đấu võ cũng miễn cưỡng mà vượt qua được. Mà Nghiêm Cẩn ở bên kia một mình tiêu diệt được một đám yêu ma, đi theo phái Huyền Thiên mà tham dự vài lần đại chiến, bản lĩnh của cậu bé khiến Cửu Thiên Huyền Nữ khen không ngớt, luôn nói Nghiêm Cẩn là đứa nhỏ trẻ tuổi tài cao nhất mà bà từng gặp
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc thấy hai đứa trẻ đều độc lập, ổn định, tuy rằng thấy vẫn không ổn nhưng bọn nhỏ không có ý kiến thì người lớn cũng thôi. Qua nửa năm rời nhà, cuối cùng Nghiêm Cẩn đã chịu gọi điện thoại cho Mai Côi.
-Alo
-Rùa con, là anh.
-Em thế nào? Đi học có chăm chỉ không? Anh ở đây tốt lắm, cao thêm nhiều, hôm qua đi đo, sắp được 1m8 rồi rồi, em có cao hơn không? Phải ăn nhiều thịt vào biết chưa? Lúc nào về anh sẽ kiểm tra đấy.
-Có bạn trai chưa? Thế thì em kém anh rồi, anh lại có bạn gái đây. Em đừng cười, thật đó, nếu em có người yêu thì cũng đừng nghe mẹ nói gì, sắp 18 rồi, có thể cứ hẹn hò trước, lúc về anh sẽ làm chỗ dựa cho em.
-Ở trường có ai bắt nạt em không? Tuy rằng giờ anh không ở trường nhưng Mặc Ngôn, chú Đậu Đậu vẫn ở đó, anh đã dặn bọn họ để ý em rồi. Nếu em có chuyện gì cứ nói nhé, bọn họ sẽ ra mặt cho em.
Trong điện thoại, hai đứa trẻ cố gắng duy trì sự thân mật, thoải mái trước kia nhưng Mai Côi lại cảm thấy có nhiều chuyện không giống. Cô bé mắt long lanh nước, cố gắng mỉm cười trả lời anh. Trong đầu vừa cảm động vừa bối rối. Đã biết mình xấu xa nhưng anh vẫn tha thứ ình, vẫn quan tâm mình như cũ nhưng mình ngoài việc làm liên lụy người khác, nghe lén chuyện riêng của người khác thì chẳng làm được gì cho anh, mình làm tổn thương anh
Giờ nghe anh lại vui vẻ, tìm được bạn gái mới thì Mai Côi thực sự thoải mái, rất vui mừng cho Nghiêm Cẩn nhưng chẳng hiểu sao lòng lại thấy rất buồn
Mặc Ngôn nghe Mai Côi nói Nghiêm Cẩn ở bên kia sống rất tốt thì cũng cố ý gọi điện thoại qua trêu chọc:
-Chẳng phải anh đang ở trên núi sao? Đang hẹn hò với khỉ cái à?
Nghiêm Cẩn còn tưởng cơ sở ngầm này gọi điện thông báo tình huống của Mai Côi ình, không ngờ lại là gọi điện trêu chọc. Cậu chẳng nói hai lời, cúp máy không thương tiếc. Thằng nhỏ đáng ghét này, mười năm như một, miệng không nói được lời hay. May mà bản thân khôi phục lại dũng khí mà nói chuyện với rùa con, bằng không dựa vào mấy người bọn họ thì đúng là không dựa nổi.
Nghiêm Cẩn thở dài trong lòng, lấy bức “ảnh gia đình” chụp mấy con tượng sứ kia, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mai Côi. Đây là cậu cố ý bảo cha chụp lại ình. Rùa con chỉ nhận mình là anh thì mình là anh trai của em ấy là được. Cậu quả nhiên là người thất bại, ngay cả rùa con quý giá nhất đời cũng không chăm sóc được cẩn thận. Cha nói rùa con khóc rất đau lòng nhưng lúc này cậu còn chưa khống chế được cảm xúc, sợ gặp được rùa con thì lại đau lòng, như thế sẽ khiến rùa con mất tự nhiên. Chờ cậu thay đổi, rèn luyện tốt thì sẽ lại về gặp rùa con vậy.
Nhưng lần chờ đợi này lại kéo dài đến 1 năm
Ngày đó, Nghiêm Cẩn rời nhà, mang theo người của Nhã Mã mà đại chiến với đám yêu quý, thu phục những ác hồn này. Nhưng giữa chiến trường hỗn độn, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vô cùng nhớ Mai Côi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu vội thu dọn hành trang, mua vé máy bay mà bay thẳng về nhà
Nhưng thật không ngờ, lần về này lại nhận được một tin dữ: rùa con bỏ nhà ra đi!
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc vô cùng lo lắng, Mai Côi để lại một phong thư, nói là muốn đi tìm mẹ, tìm kiếm chân tướng thân thế của mình.
Nghiêm Cẩn cũng vô cùng hoảng hốt, trách móc cha mẹ không chăm sóc rùa con cho tốt, bằng không đang êm đẹp sao lại rời nhà bỏ đi. Chuyện mẹ Mai Côi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, rùa con không thể nào mà tự nhiên chạy đi tìm mẹ được
Cậu trách cha mẹ xong lại bắt đầu tự trách mình, nếu cậu sớm quay về thì tốt rồi, trốn gì mà trốn, mình là kẻ nhát gan, nếu cậu sớm về nhà với rùa con, nhất định sẽ phát hiện rùa con có tâm sự, có thể chỉ đường cho Mai Côi, có thể nghe Mai Côi tâm sự thì sẽ chẳng đến mức Mai Côi phải bỏ nhà ra đi. Cho dù đi thì cũng đã rủ cậu đi cùng
Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng hận chính mình, nếu lần này rùa con bỏ đi mà có chuyện gì xảy ra thì cậu chắc tự giết mình mất
Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc cũng mặc kệ thằng con đang nổi điên, bọn họ đi tìm Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, muốn hỏi xem hai tuần trước Mai Côi về nhà có gì khác lạ không, bọn họ đều nói chẳng có gì lạ, chỉ nói chuyện nhà cửa học hành rồi Mai Côi quay về. Nghe nói Mai Côi bỏ đi thì hai người cũng lo lắng. Sau khi Triệu Tuệ Trung sinh được đứa con gái thì tính tình cũng thu liễm đi nhiều, hai năm qua cũng coi như rất khách khí với Mai Côi cho nên mọi người nghĩ mãi cũng không hiểu, Mai Côi luôn nhu thuận tại sao đột nhiên lại bỏ nhà đi
Nghiêm Cẩn ngồi trong phòng Mai Côi, nghĩ ngợi xem Mai Côi có thể đi đâu. Trường học cậu đã đi hỏi thăm nhưng không có manh mối gì. Điện thoại của Mai Côi để ở bên gối không mang theo. Nghiêm Cẩn cười khổ, con nhóc này giờ đã biết bản lĩnh tìm kiếm của công ty, mang điện thoại theo sẽ bị tìm được đây mà. Cậu cầm điện thoại lên mở ra xem, bên trong chứa không ít ảnh chụp, rất nhiều là của cậu. Tin nhắn suốt một năm nay cậu gửi Mai Côi đều không xóa đi. Lòng Nghiêm Cẩn đủ mọi cảm xúc, nếu là trước kia cậu nhìn thấy thế sẽ rất vui, cảm thấy rùa con yêu thương mình đến chết nhưng giờ thì cậu lại không dám nghĩ như vậy nữa Mà một năm này, hộp tin nhắn của cậu ít đến độ không cần xóa cũng còn trống nhiều. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng đau lòng, tự mắng mình đến hàng trăm lần
Bình thường rùa con gan nhỏ nhưng thỉnh thoảng mà nổi hứng thì khiến mọi người nhảy dựng lên. Còn nhớ lần trước rùa con đã từng một mình đi xa như vậy mà đến trường tìm mình… Nghiêm Cẩn đứng phắt dậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ rùa con đi tìm mình? Lúc cậu làm nhiệm vụ, đột nhiên vô cùng nhớ Mai Côi chẳng lẽ là vì tâm linh tương thông? Tính thời gian, quả thực chính là lúc rùa con trốn nhà đi.
Cô nhóc nhất định là gặp phải chuyện đau lòng nhưng lại chẳng có ai để giãi bày, giống như trước kia mà muốn đi tìm mình. Nghiêm Cẩn nghĩ đến đó thì chạy loạn lên, vội gọi điện cho công ty, bảo bọn họ để ý xem có nữ sinh cắt tóc mái ngố nào đến tìm mình không, nếu có thì phải báo cho cậu ngay lập tức và giữ cô bé đó lại. Người của công ty lập tức hỏi:
-Có phải là cô bé trong bức ảnh gia đình trên bàn làm việc của cậu không?
Nghiêm Cẩn mừng rỡ đáp:
-Đúng rồi, đúng rồi
Còn tưởng bọn họ đã nhìn thấy Mai Côi, ai ngờ người nọ đáp:
-Được rồi, biết là ai rồi thì nếu gặp sẽ gọi ngay cho cậu!
Nghiêm Cẩn bực mình, lại gọi điện thoại cho Cửu Thiên Huyền Nữ:
-Bà ơi, nếu có cô bé nào đến tìm cháu thì bà nhất định phải giữ em ấy lại cho cháu rồi báo cho cháu nhé. Chính là cô bé trong ảnh mà cháu cho bà xem đó, cháu gọi em ấy là rùa con. Đúng rồi ạ, nếu nhìn thấy em ấy thì nhất định đừng để em ấy rời đi, chờ cháu đến đón em ấy.
Gọi điện xong, Nghiêm Cẩn lại đến công ty một chuyến, lên sân thượng, đó là nơi trước kia có chuyện gì vui hai người đều lên đó chúc mừng. Lúc này sân thượng trống rỗng, rất sạch sẽ nhưng chẳng còn bóng rùa con. Nếu rùa con còn ở trong thành phố thì nhất định là công ty và cảnh sát đã có thể tìm được, chỉ sợ rùa con lại chạy đi đâu
Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng sợ hãi, rùa con có thể nào bị người bắt cóc không? Nhưng vừa nghĩ đã vội phủ nhận, chỉ e Mai Côi là người khó lừa nhất thế giới này, đám người xấu có chủ ý gì Mai Côi đã biết thì sao bị lừa được. Hay là Mai Côi tìm được manh mối gì? Cô bé kích động mà tự mình đi điều tra?
Nghiêm Cẩn hết đường xoay xở, ra sức gọi trong lòng: rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời.
Nhưng là không ai đáp lại, Nghiêm Cẩn gọi mãi, dần dần mắt nóng lên, sao cậu có thể để lạc mất rùa con được? Hai người rõ ràng là thân nhau nhất trên đời, có thể chia sẻ mọi bí mật, bọn họ là nhóm thiên hạ đệ nhất vô địch, sao cậu có thể để lạc mất rùa con?
Ray gõ cửa phòng rồi bước vào nói:
-Tiểu ma vương, đã điều tra theo camera trong nhà ga rồi, Mai Côi từng xuất hiện ở đó nhưng con nhóc đi đâu thì không biết.
Nghiêm Cẩn nhìn Ray, đột nhiên hỏi: -Chú Ray, lần cuối cùng chú gặp rùa con là lúc nào
Ray nghĩ nghĩ, nói:
-Là ba tuần trước, đến trường dạy bọn trẻ kĩ xảo theo dõi và phân tích hiện trường
Nghiêm Cẩn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ:
-Cháu nghĩ là cháu biết em ấy đi đâu rồi, chú Ray, chú bảo với cha cháu một tiếng, cháu đến trấn S, nếu tìm được rùa con thì sẽ gọi điện lại ọi người
Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài như cơn gió, nếu nói cậu còn bí mật dấu không nói cho Mai Côi thì chỉ có một – bí ẩn về thân thế của rùa con.
Chương 46 Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
Nghiêm Cẩn đi tới trấn S, cậu không đi xe hay tàu mà dùng thuật di chuyển nhanh, vì sợ khiến người khác hoảng hốt mà cẩn thận chọn con ngõ nhỏ mà hiện thân. Giờ đã là hoàng hôn, trấn S bao phủ trong khói lam chiều, quả thực có mấy phần phong vị cổ xưa. Các du khách đeo balo trở về, thời gian du ngoạn đã qua.
Nghiêm Cẩn đi tới khách sạn năm đó bọn họ đã ở, đây là khách sạn lớn duy nhất ở trấn nhỏ này. Cậu lấy ảnh ra hỏi thăm, các cô lễ tân đều nhìn rồi lắc đầu, ai cũng nói không có thấy cô bé này đến thuê phòng
Nghiêm Cẩn đi ra khách sạn, một đường đến thẳng quán trọ nhỏ của bà ngoại Mai Côi, vừa đi vừa ra sức gọi rùa con trong lòng: “rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời”
Nhưng mãi đến khi cậu đến vị trí quán trọ trước kia thì vẫn không nghe thấy Mai Côi đáp lại. Hỏa hoạn năm đó đã chẳng còn nhìn ra dấu vết, nơi này được sửa lại một lần, đổi thành quán trà. Một cô gái hơn 20 tuổi đang ngồi tìm khách, thấy Nghiêm Cẩn nhìn quán trà thì đi tới kéo cậu:
-Anh chàng đẹp trai, vào đây nghỉ ngơi uống chén trà đi.
Nghiêm Cẩn muốn vào tìm người, đương nhiên chẳng khách khí, cậu gạt tay cô gái kia ra rồi tự mình đi vào trong. Trong quán trà khói thuốc mù mịt, nhiều người đang vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy cô gái ngồi cùng. Nghiêm Cẩn đã hiểu đây là chỗ nào, lòng không khỏi thất vọng. Kí ức ấm áp trước kia của bọn họ giờ đã bị phá hoại. Cậu dạo qua một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Mai Côi nên lại đi lên lầu. Có hai cô gái theo sát sau cậu, tiếp đón hỏi cậu đánh bài hay ca hát, Nghiêm Cẩn vốn tuấn tú, ăn mặc sang trọng nên các cô gái đều nghĩ là con cá béo, chẳng ai ngăn cản cậu mà còn theo sát sạt để giới thiệu mấy trò giải trí với cách nói đầy ám chỉ.
Nghiêm Cẩn cố nén sự ghê tởm, chuyên chú đi tìm một vòng. Lúc sau mặc kệ hai cô gái kia, hỏi một người đàn ông bên cạnh:
-Anh bạn, chỗ này còn có cô gái nào khác không? Có ai mắt to, tóc mái bằng, còn trẻ, trông đáng yêu không?
Người kia cười lớn:
-Đây là quán trà, làm gì có ai như cậu nói
Hai cô gái kia ở bên cạnh bực tức ngúng nguẩy. Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm, cậu quay đầu bước đi, cẩn thận đi tìm. Chỗ này không có rùa con, nếu rùa con ở đây mà gặp nguy hiểm thì nhất định phải gọi cậu. Vả lại, rùa con có ngốc thì cũng sẽ chẳng dây dưa lâu ở nơi này. Cho dù đến đây, rùa con thấy lạ cũng sẽ cũng sẽ bỏ đi mà thôi.p>
Nghiêm Cẩn lại đi ra đường lớn, đèn đường đã sáng, lòng cậu rất lo lắng không biết nên đi đâu tìm. Bất đắc dĩ, cậu đành đi dọc theo đường lớn, lòng thầm gọi rùa con rất nhiều lần.
Mai Côi quả thật là ở trấn S, cô bé quả thật cũng đã từng đi qua khách sạn lúc trước, nơi đó có kí ức tốt đẹp về kì nghỉ gia đình đó nhưng cô bé không tính ở lại đó. Mai Côi qua quán trọ trước, đúng như Nghiêm Cẩn nghĩ, cô bé thấy ở đó không ổn, vốn quán trọ nhỏ thanh đạm lại biến thành nơi thanh sắc, cô bé cũng chẳng vào trong, chỉ ở bên ngoài tìm tòi suy nghĩ của mọi người rồi đi. Cô bé đi được một tiếng thì Nghiêm Cẩn đến cửa quán trọ.
Lúc Nghiêm Cẩn ra khỏi quán trà thì Mai Côi đang theo dõi một thanh niên. Nói là theo dõi nhưng thực chất là đi theo một cách đàng hoàng, quang minh chính đại đi sau người ta. Người thanh niên kia khoảng 25,26 tuổi, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù trông rất giống lưu manh. Theo lý thuyết, loại người như vậy thì nữ sinh phải trốn cho xa mới đúng. Nhưng Mai Côi tìm được trong đầu anh ta hình ảnh của người bà ấy, đó là hình ảnh thân thiết, ấm áp, người thanh niên này lúc trước rất thân thiết với bà. Vì thế Mai Côi chạy tới hỏi người đó chuyện của bà nhưng người kia vừa nghe đã vội vã xoay người bỏ đi. Mai Côi xách balo đi theo sau, mãi đến khi đi qua hai dãy phố, bước theo anh ta đi vào một căn phòng nhỏ trong ngõ.
Người nọ mở cửa phòng nhưng không vào, quay lại nói với Mai Côi:
-Cô bé à, chú không biết bà mà cháu nói, đừng đi theo chú nữa
-Chú nói dối
-Tao thèm vào mà nói dối, đi theo tao vô dụng thôi, mau tránh ra!
Mai Côi đứng đó, không hề có ý định rời đi: -Chú nói cho cháu một ít chuyện về bà thôi là được rồi, cháu không phải là người xấu
Người kia nhíu mày, cào cào tóc, cười rất vô lại:
-Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?
-Không sợ! Mai Côi lắc đầu
-Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à? -Không sợ, cháu cũng biết võ. Mai Côi trấn tĩnh nhìn anh ta
Người kia khoanh tay trước ngực:
-Tao nói à biết, mày cứ quấn theo tao thế này thì phải lấy tao đấy, có sợ không
-Không sợ, cháu còn chưa trưởng thành
Người nọ nghẹn ứ cổ, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chưa trưởng thành cũng có thể trở thành lí do để không sợ hãi gì? Con bé này đầu có vấn đề à? Nhưng lời Mai Côi nói sau đó lại khiến anh ta càng hoảng.
-Cháu biết chú tên là Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, là bà nhận nuôi chú từ cô nhi viện đúng không? Cháu không phải là người xấu, cháu chỉ là muốn biết chuyện về bà. Cháu mới chỉ gặp bà một lần nhưng bà tốt với cháu lắm, đáng tiếc không có cơ hội ở chung, chú chẳng phải vẫn ở với bà, giúp bà trông coi quán trọ sao? Chú hẳn là biết một số việc chứ?
Hạ Sinh vừa sợ vừa nghi, bà vốn sống cô độc không tiếp xúc với ai, con bé này sao có thể biết những chuyện này, chẳng lẽ nó cũng như mình, cũng là trẻ mồ côi
-Mày không có người nhà sao?
Mai Côi lắc đầu, đếm cho anh ta nghe:
-Cháu có một anh, hai cha, hai mẹ
Lúc này Hạ Sinh càng chắc chắn, quả nhiên là trẻ mồ côi, chắc là đã sống qua mấy gia đình liền thì mới có nhiều cha mẹ như thế. Hạ Sinh mềm giọng:
-Cô bé à, nhà cháu đang ở có tốt với cháu không?
-Tốt ạ!
-Thế thì đừng nghĩ ngợi nhiều, bà đã qua đời, không thể giúp cháu được, cháu về nhà mà ở đi, chờ lớn thêm có thể tự lực cánh sinh, không cần phải xem sắc mặt người khác nữa
-Thế chú có biết bà có người thân nào khác không?
-Không có đâu, bà vẫn sống một mình thôi nhưng cũng từng có vài người đàn ông tìm bà vài lần, chẳng biết có phải người thân không. Nhưng cháu có biết thì cũng vô dụng, cho dù bà còn người thân thì sẽ không nuôi cháu đâu, bà không có tiền. Bà có người thân thì bọn họ ngay cả nuôi bà lúc về già còn không muốn thì sao chịu giúp bà nhận nuôi trẻ mồ côi…
Hạ Sinh đang nói đến đây thì đột nhiên nhìn ra đầu ngõ thì thấy một đám người đang tiến đến, Hạ Sinh biến sắc, vội kéo Mai Côi vào nhà rồi khóa cửa lại.
Mai Côi còn chưa kịp nói gì thì đám người bên ngoài đã vội chạy tới, bắt đầu dùng sức đạp cửa:
-Hạ Sinh, thằng vương bát đản kia, hôm nay nếu không có tiền thì lão đây chém đứt chân mày luôn
Hạ Sinh không nói gì, đang định kéo bàn đến chặn cửa lại thì có hai tiếng “cạch cạch”, cửa sổ nhỏ bị phá nát. Hạ Sinh trừng mắt nhìn Mai Côi:
-Đấy xem đi, đã bảo đừng đi theo tao rồi, giờ tự mình gặp họa cũng đừng có trách tao.
Hạ Sinh đứng sau cửa, quay đầu nói với Mai Côi:
-Giờ tao ra ngoài nói chuyện với bọn họ một chút, tự mày tìm cơ hội mà chạy đi nhé, chạy không thoát thì đừng trách tao, bọn chúng sẽ đem bán mày đi đấy, còn trẻ là tốt, đừng có ngu xuẩn mà nói lý với bọn chúng, tìm cơ hội mà chạy đi nhé.p>
Anh ta vừa mở cửa ra thì đã có vài côn đánh vào. Hạ Sinh ôm đầu xông ra ngoài hô to:
-Có gì từ từ nói, đừng giết tôi, thực sự là tôi còn tiền mà
Đám người ác bá kia sao chịu để anh ta nói, đánh cho sướng tay rồi mới tính. Hạ Sinh ôm đầu khóc lóc, bị đám ác ôn kia dồn vào góc tường mà đánh cho đầu rơi máu chảy.
-Tiền đâu?
Gã cầm đầu hung ác nói.
Hạ Sinh thò tay vào túi, lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm:
-Anh Trần, có ngần này thôi, cho anh hết, tôi không phải loại người có nợ không trả, anh yên tâm, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ hết.
Người được gọi là anh Trần kia vươn tay cướp lấy mấy trăm đồng này rồi hung hăng đá Hạ Sinh thêm một cái
-Còn lâu đi, chút này ngay cả số lẻ trả lãi cũng không đủ, mày còn cái rắm à
-Đại ca, đại ca nhìn con nhóc này đi, dùng nó chắc được
Một giọng nói the thé vang lên, Hạ Sinh hoảng hốt, vội lau máu đang chảy, che mắt mà nhìn. Con bé ngốc nghếch kia đang bị người bắt lại
-Anh Trần, con nhóc này chẳng liên quan gì đến tôi cả, tiền của tôi nhất định sẽ trả mà
Dù sau khi bà qua đời, Hạ Sinh làm việc không đàng hoàng nhưng cũng không đành lòng để Mai Côi rơi vào tay mấy người nay, bọn họ là lũ ác bá, thế lực rất lớn
Tay họ Trần kia vuốt cằm, nhìn Mai Côi mà cười đầy ghê tởm:
-Xem ra là không liên quan đến mày thật, vừa nhìn đã biết là từ thành phố đến, mày lừa đem về?
-Không phải không phải! Nó chỉ là đi ngang qua hỏi đường thôi.
Hạ Sinh vội xua tay
Tay họ Trần kia mặc kệ Hạ Sinh, nói với Mai Côi:
-Cô bé, lạc mất người nhà à?
Nhìn cách ăn mặc thì rõ là người nhà giàu, hỏi trước cho rõ ràng, chưa biết chừng kiếm được món hời đây.
-Không đi lạc
Mai Côi nói với bọn họ đầy trấn tĩnh, Hạ Sinh ở bên nhìn mà muốn đấm ngực dậm chân. Mẹ kiếp, con bé này nhất định là có vấn đề về não rồi, chuyện như thế này ngay cả chạy trốn cũng không chạy, lườm nhau với xã hội đen để bồi dưỡng tình cảm chắc?
Mai Côi nhăn mặt quay đầu nói với Hạ Sinh:
-Bọn họ nhiều người như thế sao chạy được, nếu chạy được thì anh còn ở đây làm gì?
Câu nói không đầu không đuôi làm cho gã họ Trần kia ngẩn ngơ. Hạ Sinh cười ngu ngốc với mọi người. Mẹ kiếp, ở trong phòng có cơ hội thì không nói, giờ nói cái này thì quá là khoa trương. Mai Côi rất buồn bực, người này cứ mắng thầm trong lòng, cô bé có lòng tốt mà giải thích cho đỡ kích động thì vẫn còn oán trách.
-Này cô bé! Nhà cháu ở đâu? Gọi điện cho cha đi, bảo với cha là cháu nợ tiền, bảo cha mang tiền đi tìm cháu
Mai Côi lắc đầu:
-Không có điện thoại
Gã họ Trần nghe vậy thì nháy mắt, đám đệ tử bên cạnh lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Mai Côi, Mai Côi không nhận mà nói:
-Tôi mà gọi cho cha thì các người hết đời rồi
-Mẹ nó chứ, mày hù dọa ai thế, cha mày có là cục trưởng cục cảnh sát tao cũng chẳng sợ
Cả cái trấn nhỏ này, tính cả trong thành phố, bang nhóm nào chẳng có thế lực của gã, chỗ nào mà chẳng đã lo lót cho tử tế rồi. Còn nếu thực sự là thiên kim nhà ai thì đã chẳng lưu lạc một mình ở đây rồi.
Mai Côi lại nói:
-Cha tôi còn lợi hại hơn cả cục trường cục cảnh sát
-Vớ vẩn, thế thì để anh đây ày biết thế nào là lợi hại
Một gã ở bên vung tay lên, con nhóc này không dạy dỗ không được, đánh cho thì mới biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn ta vừa vung tay lên, Hạ Sinh đã sợ đến mức không dám kêu, lòng nghĩ thôi xong, vốn chỉ định chịu vài đòn nhưng giờ chọc giận bọn chúng, mình và cô bé kia đều xong đời rồi.
Nhưng Hạ Sinh không ngờ, cô bé này lại như đã dự đoán được trước rằng người ta muốn động thủ, cô bé di chân, người né đi mà tránh được bàn tay kia, thuận thế đẩy vai người nọ, đá một cái vào gã kia. Gã kia tay vung ra không kịp thu về, một tiếng bốp vang lên, tát thẳng vào mặt gã họ Trần kia
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã kia sợ hãi liên mồm xin tha rồi thẹn quá hóa giận, đánh về phía Mai Côi, Mai Côi sớm đã có chuẩn bị, định liệu trước, nghiêng người qua, tay uốn éo rồi lại đá mạnh về phía chân sau của hắn ta. Gã kia cạch một tiếng, quỳ rạp xuống đất
Trải qua một năm huấn luyện, việc đấu võ với Mai Côi mà nói có rất nhiều tiến bộ, phối hợp với năng lực sẵn có thì thoải mái mà ứng phó với bọn bâu xâu này. Hạ Sinh ở bên trợn mắt, há hốc miệng. Con bé này thực sự biết võ?
Lão họ Trần kia cũng nhìn ra chuyện không ổn, cô bé này tuyệt đối không phải người bình thường. Ba gã ở bên không đợi lão đại ra lệnh đã xông vào. Mai Côi quyết đoán ra tay, đánh cho đối phương không đường lui, chỉ chốc lát đã đánh ngã cả ba gã.
-Dừng tay!
Gã họ Trần hét lớn một tiếng, mấy kẻ kia vội lùi lại đứng sau gã. Lúc này trong tay hắn ta cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mai Côi.
Hạ Sinh vốn đang run run lui ra sau Mai Côi, giờ đã có nữ hiệp bản hiện đại làm chỗ dựa đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng vừa thấy súng rút ra thì lại vội né qua bên cạnh
Mai Côi nhìn súng chẳng nói gì. Gã kia cười nói với Mai Côi:
-Cho dù mày có bản lĩnh thì cũng không thẳng được súng. Lão tử đây mặc kệ mày là ai, chọc giận lão tử thì không xong đâu
-Súng không có đạn thì dọa dẫm cái gì chứ!
Mai Côi vừa mở miệng thì gã họ Trần đang oai oai kia suýt sặc nước bọt. Quả thực là súng không có đạn. Mai Côi còn nói thêm:
-Dù các người có là xã hội đen thì cũng chẳng đánh lại được anh tôi. Tôi mặc kệ các người là ai, các người dám bắt nạt tôi thì anh tôi sẽ cho các người ăn đủ
Cô bé chưa từng hù dọa ai cả, vì thế đành mượn lời của người ta rồi sửa lại chút ít
Gã họ Trần há hốc miệng, gì thế, còn dám nói nhại mình. Gã ta phát cáu:
-Con mẹ mày, anh mày là ai?
-Là tao!
Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cậu bé trẻ tuổi tuấn tú đang đứng trên tường mà nhìn bọn họ.