-
Chương 9
Chương 19 Tiểu ma vương bất lực
Nếu Nghiêm Cẩn nghĩ việc này đã xong thì sai hoàn toàn rồi. Về tới nhà, giao Mai Côi cho Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc bắt con trai đến thư phòng. Nghiêm Cẩn vừa thấy vậy thì biết lần này cha con trò chuyện sẽ chẳng có gì hay. Trong đầu cậu dặn Mai Côi: “Rùa con, anh nói chuyện với cha em không được nghe lén nha. Không được nghe, biết không?”
Mai Côi ngồi trên sofa trong phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, Nghiêm Cẩn còn dặn thêm lần nữa thì cô bé mới gật gật đầu. Nghiêm Cẩn lúc này mới yên tâm vào thư phòng.
Trong thư phòng, Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề nói: -Con biết con sai ở đâu không?
-Biết ạ! Con không nên không suy nghĩ đến an toàn của rùa con mà bảo em ấy đến tìm con. Sau này con sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Cha ơi, cha đừng trách rùa con, cha muốn phạt con thế nào cũng được, lần này con thật sự biết sai rồi
-Đầu óc con rốt cuộc nghĩ cái gì? Con sao có thể bảo em đi xa như thế chỉ để tìm con?
Nghiêm Lạc tức giận vô cùng, tuy rằng biết con mình thường làm những chuyện khác người nhưng để cho đứa trẻ năm tuổi một mình đi xa nhà thì rất quá đáng. Nghiêm Cẩn cúi đầu:
-Con không nghĩ nhiều, con chỉ là muốn khoe sự oai phong của con ở trường với em nên nói với rùa con, con cũng không nghĩ em thực sự đến.
-Vậy làm sao con biết em chờ ở cổng?
Nghiêm Cẩn đầu óc tê liệt, đúng vậy, làm sao cậu biết rùa con sẽ chờ ở đâu? Không có điện thoại, kể cả có nói bạn học nhìn thấy rồi bảo lại cũng không được. Nếu cha hỏi bạn đó là ai thì lòi đuôi. Hơn nữa, hôm nay là ngày thi, ai có thể ra cổng trường. Hơn nữa ở cổng trường có camera, xem lại là biết thừa cậu nói dối. Nghiêm Cẩn vội nghĩ, làm sao bây giờ, nên giải thích thế nào.
-Nghĩ cái gì? Nói thật! Nghiêm Lạc lạnh lùng quát
Nghiêm Cẩn run lên, nhắm tịt mắt, lớn tiếng nói: -Con, con cảm thấy thi chẳng thú vị, không muốn thi, định ra ngoài chơi, đến cổng thì vừa may gặp rùa con ở đó.
-Cái gì?
Nghiêm Lạc giận dữ, chỉ vào Nghiêm Cẩn mắng:
-Con quá hư đốn!
Được! Giỏi lắm! Anh tức phì mật mất, đến thi cũng thấy không vui mà lén chạy đi chơi, nó quá đáng lắm rồi.
-Con quỳ đó cho cha
Nghiêm Lạc trừng mắt nhìn con quát. Nghiêm Cẩn vội quỳ xuống, cậu biết lần này cha thật sự rất tức giận, cậu xong đời rồi.
Nghiêm Lạc nửa ngày không nói gì, Nghiêm Cẩn chờ mà lòng sợ hãi, cậu càng nghĩ càng sợ, không biết cha sẽ phạt cậu như thế nào. Nhưng Nghiêm Lạc cố tình không cho cậu chết vui vẻ, lại đi ra ngoài bỏ mặc Nghiêm Cẩn quỳ gối ở đó.
Nghiêm Lạc vừa đi ra đã thấy Mai Côi cô đơn ngồi trên ghế ngoài ban công, tay cầm cái chén, đang nghe Tiểu Tiểu nói gì đó. Nghiêm Lạc có chút đau lòng, vẻ mặt như vậy không nên xuất hiện trên mặt đứa trẻ năm tuổi. Tiểu Tiểu thấy chồng ra ngoài, cúi đầu nói với Mai Côi mấy câu, hôn cô bé. Mai Côi gật gật đầu, quay đầu thấy Nghiêm Lạc nhưng không thấy Nghiêm Cẩn thì thực sự thất vọng, quay đầu nhìn ra cửa thư phòng.
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc về phòng, Nghiêm Lạc lại hỏi:
-Sao lại thế? Hỏi được chưa?
Tiểu Tiểu lắc đầu:
-Con bé chẳng nói gì cả, giữ bí mật còn hơn thằng con của chúng ta nhiều. Nhưng em nghĩ em biết vì sao rồi.
Tiểu Tiểu kéo chồng ngồi xuống, than thở:
-Tháng 9 sang năm Mai Côi phải học tiểu học, hôm qua em đã nói chuyện với Mai tiên sinh, nghĩ nếu anh ta không có thời gian, em giúp đi liên hệ với trường học gần nhà, giờ đến đó báo danh trước. Nhưng anh ta nói đã thương lượng với Triệu tiểu thư, mấy năm qua Mai Côi làm phiền nhà chúng ta, anh ta muốn đưa Mai Côi đến trường tư, để Mai Côi học nội trú để rèn tính độc lập, nói điều kiện ở trường tốt, quản lý nghiêm ngặt, Mai Côi rất hướng nội lại ỷ lại, thay đổi hoàn cảnh có vẻ tốt hơn.
Nghiêm Lạc nhíu mày, tính cách của Mai Côi đến trường nội trú thì thích ứng được sao:
-Vậy bao giờ anh ta và Triệu tiểu thư làm hôn lễ?
Triệu Tuệ Trung là bạn gái Mai Khánh Hải, hẹn hò đã hơn 1 năm. Mai Khánh Hải có đưa cô ta ăn cơm với nhà Nghiêm Lạc mấy lần. Triệu Tuệ Trung là điển hình cho nữ viên chức, giỏi giang, hướng ngoại, có vẻ là nữ cường nhân. Tính cách Mai Khánh Hải điềm tĩnh, lấy Triệu Tuệ Trung cũng coi như là bù trù.
-Bọn họ định tết âm lịch, nhân lúc nghỉ về nhà làm hôn lễ, mở tiệc ở hai bên gia đình. Còn ở đây cũng không định làm gì.
Tiểu Tiểu lại thở dài:
-Em nghe ý tứ của Triệu tiểu thư thì cô ấy cũng 30, muốn kết hôn sớm rồi sinh con
-Con?
-Vâng. Cho nên em rất lo lắng cho Mai Côi. Triệu tiểu thư hôm qua nói chuyện với em rất nhiều, hỏi em ở chung với Mai Côi như thế nào. Cô ấy nói đứa nhỏ này không thân với cô, còn nói Mai Côi rất kiệm lời, quá âm trầm, quái gở. Cô ấy nói trẻ con như thế không tốt cho nên mới định cho Mai Côi học nội trú. Anh nói xem, cô ấy sao tầm nhìn hạn hẹp như vậy, em cảm thấy Mai Côi ngoan ngoãn nhu thuận ai cũng yêu, sao cô ta lại nghĩ thành âm trầm, quái gở?
Nghiêm Lạc nghe xong cũng rất mất hứng:
-Cô ta óc có vấn đề à. Nếu cô ta thích hoạt bát hiếu động nhà chúng ta cũng có 1 đứa, đưa cho cô ta tiền chăm sóc, chỉ sợ chưa được hai ngày đã kêu rầm trời!
Tiểu Tiểu phì cười, kéo kéo tay chồng:
-Boss, làm gì có ai làm cha như anh, chỉ muốn tống khứ con đi!
Dù đã kết hôn nhiều năm cô vẫn quen gọi chồng là Boss.
Nghiêm Lạc kéo tay cô vào lòng nói:
-Trẻ con và mẹ kế ở chung vốn cần nhiều kiên nhẫn, huống chi tình cảm của Mai Côi với mẹ sâu như vậy, Triệu Tuệ Trung này thế cũng quá không phải, không muốn chăm sóc tốt cho đứa bé này lại còn muốn sớm sinh con của mình? Việc này em không nói với Mai Côi chứ
-Đương nhiên là không nhưng mới hôm qua bọn họ đã nói chuyện đến trường với Mai Côi, hơn nữa Triệu tiểu thư nói chuyện nghĩ gì là biểu lộ hết trên mặt, Mai Côi lại là đứa trẻ mẫn cảm, anh nói xem liệu có thể là vì như thế mà Mai Côi mới buồn, mới có thể chạy đi tìm Nghiêm Cẩn?
-Cũng có thể lắm.
Nói đến đó Nghiêm Lạc lại tức giận:
-Tiểu hỗn đản kia càng ngày càng hư đốn, dạy hư Mai Côi. Nó còn dám nói không thích thi muốn lén ra ngoài chơi. May mà gặp phải Mai Côi bằng không không biết Mai Côi phải chờ ở ngoài đến bao lâu. Đường xa như vậy, con bé có thể tìm ra được mà không sao đúng là quá may mắn.
-Việc này em phải nói với Mai tiên sinh mới được, đứa trẻ như Mai Côi có cái gì đều chỉ nghĩ trong lòng, cần kiên nhẫn thấu hiểu, bọn họ phải để ý hơn mới được -Nhưng chuyện này dù sao cũng là việc nhà người ta, em cần đúng mực thôi
Tiểu Tiểu đồng ý, hai người nói chuyện một lúc rồi mới ra khỏi phòng
Vừa ra cửa thì sững người. Bọn họ nhìn thấy Mai Côi ôm gối ngồi ở cửa thư phòng, trông như con cún con cô độc, giữ cửa cho Nghiêm Cẩn. Tiểu Tiểu vội qua bế con bé ra phòng khách:
-Mai Côi, không thể ngồi yên một chỗ thế được, một chút nữa anh Nghiêm Cẩn sẽ đi ra, ăn cơm chiều rồi để anh Nghiêm Cẩn cùng con xem hoạt hình nhé.
Mai Côi gật đầu nhưng mắt to vẫn nhìn về phía cửa thư phòng.
Nghiêm Lạc mở cửa thư phòng, thấy Nghiêm Cẩn vẫn quỳ thẳng tắp, Nghiêm Lạc bình tĩnh nói:
-Ra đi, rồi lại phạt con sau
Nghiêm Cẩn quá vui mừng, vội bật dậy, cũng kệ chân đang mỏi nhừ, điên cuồng chạy về phái Mai Côi:
-Rùa con, rùa con, anh ra rồi, nhớ anh không? Ai, sao nhìn buồn thế, đi nào, anh đưa em về phòng đọc truyện tranh. Mẹ, bao giờ ăn cơm gọi bọn con nhé, con muốn ăn thịt, thức ăn ở trường rất ít thịt, không đủ ăn.
Hai người lớn nhìn bọn nhỏ tay nắm tay chạy vào phòng, không khỏi nhìn nhau cũng nghĩ, nếu đứa con vô tâm vô phế của bọn họ chia cho Mai Côi một nửa thì Mai Côi có thể vui vẻ hơn một chút rồi. Nhưng mà, như vậy nhất định không đáng yêu như bây giờ. Thêm chút tính tình của Tiểu ma vương thôi cũng là chuyện rất đáng sợ.
Trong phòng, Mai Côi hỏi:
-Anh, cha Nghiêm Lạc nói với anh cái gì? Cha sẽ đánh anh sao?
-Không có, cha mềm lòng, anh bị quỳ, giờ phạt xong rồi, em đừng lo lắng
Nghiêm Cẩn cười hì hì, nhìn thấy Mai Côi gật gật đầu thì còn nói:
-Rùa con, lúc anh không cho em nghe ý nghĩ của anh em không được nghe đấy nhé.
Mai Côi ra sức gật đầu:
-Vâng, nhất định không nghe, anh bảo em mới nghe.
Nghiêm Cẩn vui vẻ quên nghĩ, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cắn một miếng:
-Rùa ngoan của anh.
Cắn xong rồi mới nhận ra, nhìn lại thấy rùa con không hề tức giận, tà tâm của Tiểu ma vương dâng lên, đi tới hôn lên má trái của cô bé:
-Rùa con, anh thương em nên mới thơm em nhé
-Vâng, em biết Mai Côi ngốc nghếch gật đầu:
-Cũng như cha, mẹ, cha Nghiêm Lạc, mẹ Tiểu Tiểu, cô giáo, bà Vương, ông Trần vậy. Mai Côi vừa nói vừa đếm…
Nghiêm Cẩn càng nghe càng mất hứng, hừ hừ đáp:
-Nhiều người nhỉ? Còn ai nữa?
Mai Côi nghe vậy thì ngoan ngoãn đếm tiếp:
-Còn ông nội, bà nội em, nhưng một năm em mới gặp ông bà một lần, còn có dì A La, chú A Mặc, chú Happy, chú Smile, Dì Đồng Đồng, chú Tư Mã, dì Tiết, chú Lôi…
Sắc mặt Nghiêm Cẩn xám ngắt, sớm biết thế thì đã không hỏi, sao càng nghe càng khó chịu. Mai Côi đếm đếm, 10 ngón tay không đủ lại mượn 10 ngón tay của Nghiêm Cẩn, đếm xong lại trở về đếm tay mình, thở hổn hển rồi nghĩ:
-Đúng rồi, còn cả Mặc Ngôn nữa
Cái này thực sự khiến Nghiêm Cẩn tức đến chổng ngược lên trời.
-Sao còn cả tiểu gia hỏa kia nữa? Nó không biết an phận sao, hôn cái rắm
Mai Côi bị tổn thương
-Anh! Em không phải là rắm!
-Ây dà, không nói em, anh đang phê bình thằng Mặc Ngôn kia
Nghiêm Cẩn giậm chân, đi tới đi lui, thì ra cậu là người cuối cùng hôn rùa con, cậu rõ ràng là anh Nghiêm Cẩn của cô bé, là người quan trọng nhất của cô bé, sao lại ở hàng cuối cùng? Càng nghĩ càng không phục, cậu mất hứng!
-Rùa con, em nói đi, anh với Mặc Ngôn em thích ai hơn?
-Thích anh, anh sẽ bảo vệ em, đánh nhau vì em.
Mai Côi hoàn toàn không do dự đáp khiến Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ. Nhưng còn chưa vui được bao lâu cô nhóc lại nói:
-Em Mặc Ngôn cũng rất đáng yêu, anh đừng giận em ấy
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng, cởi giầy nhảy lên giường:
-Dù sao anh mặc kệ, có nó không có anh, có người khác không có anh, anh phải đứng thứ nhất, nếu không thì chúng ta coi như xong.
Cậu nhắm mắt lại, chờ rùa con cầu xin, sau đó cậu sẽ lên mặt dạy dỗ rùa con về sau không được để ý ai khác. Nhưng chờ đến nửa ngày cũng không thấy bạn nhỏ bên cạnh nói gì. Nghiêm Cẩn lén nhìn thì bị dọa nhảy dựng, rùa con đang ngồi ở mép giường khóc. Nghiêm Cẩn lo lắng:
-Rùa con, anh đùa em thôi, anh hiểu em nhất, sẽ không đối xử tệ bạc với em, em đừng khóc.
Mai Côi lắc đầu, cô bé không nghĩ đến điều này:
-Anh, em sắp bị đưa đi rồi, cha và dì muốn kết hôn, bọn họ muốn đưa em đến kí túc xá, dì muốn cha chuyển về nhà dì, nói rằng như thế tiện cho dì đi làm, về sau em không được gặp anh nữa
-Cái gì? Thế sao được?
Nghiêm Cẩn như kiến bò trên chảo nóng:
-Đừng lo anh nói với mẹ, bảo mẹ đi nói chuyện với cha em, không đến trường nội trú, gần nhà chẳng phải có trường tiểu học sao? Ở đó rất tốt, mỗi ngày em còn có thể đến nhà anh, phòng này cho em ở, rùa con đừng khóc
-Anh ơi, em sợ lắm, em không phải đứa trẻ mà dì thích, nếu đến trường nội trú, bạn học ở đó cũng không thích em thì làm thế nào? Em phản ứng chậm, ngốc lắm.
-Không đâu, rùa con rất đáng yêu, mọi người đều rất thích em, anh thích nhất là rùa con, anh sẽ nói với mẹ không cho cha em đưa em đi.
-Em nghe lén ý nghĩ của cha và dì, mẹ Tiểu Tiểu nói cũng vô dụng
Mai Côi mím miệng, nước mắt rơi xuống từng giọt, cô bé càng nghĩ càng sợ, cho nên hôm nay mới liều lĩnh đi tìm Nghiêm Cẩn, lúc ấy quá xúc động không nghĩ nhiều, chỉ biết anh sẽ bảo vệ mình. Nghiêm Cẩn cũng hơi hoảng nhưng vẫn an ủi: -Không sao đâu, cha anh rất lợi hại, anh xin cha, không cho em đi học nội trú, em ở nhà không vui thì tới nhà anh, rùa con đừng khóc, em khóc anh cũng rất lo.
Mai Côi hít hít mũi:
-Anh, anh dẫn em đi tìm mẹ được không? Mẹ em sẽ thương em, em nhớ mẹ
Tiểu ma vương nói không nên lời, cậu không biết mẹ cô bé ở đâu? Cậu dùng cách của mình tìm nhưng không tìm được. Cũng từng hỏi cha nhưng cha cũng bảo đã tìm nhưng không tìm được. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Côi tội nghiệp trước mặt, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Mai Côi nhìn cậu thì biết không thể được, cô bé cào cào đệm, lặng im hồi lâu, sau đó lại khóc, nói:
-Vậy, nếu em thực sự bị đưa đi, anh ơi, anh có thể tìm mẹ tiếp cho em không, có mẹ rồi em có thể rời trường.
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, cậu ôm cô bé đang khóc vào lòng, vuốt mái tóc cô bé:
-Rùa con, em đừng sợ, anh sẽ luyện thuật di động nhanh cho tốt, đến lúc đó dù xa thế nào anh cũng đi được, sẽ thường xuyên đến tìm em. Ai dám bắt nạt em anh đánh chết nó. Hơn nữa, không chắc chắn sẽ như vậy, anh nhất định sẽ nói với cha mẹ, không để cha em làm thế
Nhưng nguyện vọng của trẻ con dù tốt đẹp đến đâu thì sự thật vẫn rất tàn khốc.
Tiểu ma vương vì dụ dỗ bạn nhỏ bỏ nhà đi với việc không chăm chú học hành là hai tội lớn, bị cha Diêm vương bắt tới hầm chứa đá huấn luyện trong một tuần. Cậu bị nhốt vào hầm lạnh luyện công, lúc đi ra đã nghe mẹ bảo cha Mai Côi đã quyết định, đến trường cũng đã tìm xong, là trường tư ở gần Tây Giao, rất tốt nhưng hơi xa. Bọn họ đã khuyên bảo nhưng không có kết quả, cho nên sang năm Mai Côi sẽ bị đưa đi, việc này đã quyết định.
Mấy ngày nay, Mai Côi đều trốn một chỗ khóc, chuyện Nghiêm Cẩn bị phạt cũng không nói cho bé nên bé không thấy anh Nghiêm Cẩn, càng cảm thấy không có chỗ dựa, càng đau lòng. Nghiêm Cẩn đi ra dỗ dành cô bé mấy ngày, những ngày còn lại, hai đứa trẻ đều dính một chỗ, Nghiêm Cẩn cùng rùa con của mình, ngoài việc giúp cô nhóc lau nước mắt thì chuyện khác cũng chỉ đành bất lực. Lần đầu tiên cậu bé ý thức sâu sắc rằng đây là thế giới do người lớn quyết định. Cậu vô cùng buồn bã vì mình chỉ là trẻ con.
Chú Mai không đáng tin, chú ấy bị Triệu yêu tinh mê hoặc, mẹ rùa con có thể cứu em ấy nhưng mẹ em ấy ở đâu? Ngay cả cha cũng không tìm thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm Cẩn vô cùng sốt ruột
Chương 20 Thân thế phức tạp của Mai Côi
Sang năm mới, Mai Côi theo cha và dì Triệu quay về quê nhà, sau khi quay lại, Mai Côi có thêm người mẹ mới. Sau đó, quả nhiên theo lời Mai Côi, nhà bọn họ chuyển về bên Triệu Tuệ Trung. Ở bên đó, Mai Côi không đến nhà trẻ nữa, hoàn toàn tách rời khỏi nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Cẩn mặc kệ chuyện đó, cuối tuần cậu cũng không hay được nghỉ nhưng có cơ hội về thì sẽ chạy thẳng sang nhà họ Mai. Cậu lúc nào cũng muốn đến thăm rùa con, còn có thể đưa rùa con về nhà chơi cùng thì càng tốt. Vì để không bị mất liên lạc, cậu và Mai Côi còn rất chăm chỉ luyện tập truyền thông tin, còn dạy cô bé dùng máy tính lên mạng, chuẩn bị cho sau này Mai Côi được dùng máy tính thì có thể lên mạng tìm cậu. Nhưng thời gian gặp nhau dù sao cũng rất ngắn ngủi, qua mấy tháng, Mai Côi đã bị chuyển đến trường tư gọi là trường Ánh Dương.
Ngày Mai Côi đi, Nghiêm Cẩn cùng cha mẹ tiễn Mai Côi đến trường. Kế hoạch mua di động cho Mai Côi của cậu bị ngâm nước nóng bởi vì không biết kí túc xá của cô bé là dạng gì, có thể bị mất hay không. Hơn nữa, Mai Côi cam đoan có thể truyền tin qua suy nghĩ với cậu thì Tiểu ma vương mới từ bỏ ý định.
Đến trường học của Mai Côi, Nghiêm Cẩn dò xét khắp trường từ đầu đến cuối, đủ mọi ngóc ngách, nắm tay Mai Côi dẫn cô bé chào hỏi bạn học với và cô giáo. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đi xe xịn, khí thế xuất chúng, đương nhiên vô cùng nổi bật, hơn nữa với vẻ mặt của Nghiêm Lạc, tất cả giáo viên trong trường đều không khỏi khách khí với anh. Ngược lại, Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bị gạt sang một bên, tình cảnh đó như nhà họ Nghiêm mới là nhà của Mai Côi, còn hai người bọn họ chỉ là hai người qua đường Giáp đến tiễn người. Sắc mặt Triệu Tuệ Trung trở nên rất khó coi, Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, Nghiêm Lạc mặt không chút thay đổi, Nghiêm Cẩn được chân truyền, hơn nữa cực ghét Triệu Tuệ Trung nên cũng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần.
Ở trước mặt mọi người, cậu còn lớn tiếng nói với Mai Côi:
-Em ở trường phải chăm chỉ học hành nhưng cũng đừng để ai bắt nạt, ai làm em khó chịu thì cứ nói cho anh, anh nhất định trút giận cho em. Còn nữa, thiếu cái gì, muốn ăn gì thì gọi điện cho anh, nếu không gọi ẹ Tiểu Tiểu cũng được, chúng ta nhất định sẽ mang tới cho em. Em đừng lo lắng, em đi đâu cũng có người thương, chẳng sợ thiếu mất 1, 2 người.
Tiểu Tiểu day day trán, đứa con này đúng là có huyết thống của Boss chảy trên người, rất không giữ thể diện cho ai. Lại nhìn Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, Mai Khánh Hải hình như không thấy có gì không ổn, vô cùng cao hứng hôn con gái dưới cái cau mày nhăn nhó của Nghiêm Cẩn, còn vui mừng: -Đúng, Tiểu Mai Côi nhà chúng ta đáng yêu nhất, đi đâu cũng được mọi người yêu thích. Ở đây nhất định có thể quen biết nhiều bạn tốt.
Đến lúc này Tiểu Tiểu có thể đưa ra kết luận, Tiểu Mai Côi ngốc nghếch như vậy quả nhiên là bị di truyền. Tiểu ma vương tiễn Mai Côi mà vô cùng khó chịu. May mà học kì mới cũng đã bắt đầu, cậu liên tiếp nhận được thư tình, điều này khiến lòng hư vinh của cậu lại bành trướng, tâm tình thoải mái. Đồng thời, việc học của cậu cũng rất bận rộn. Nghiêm Lạc thậm chí còn lấy camera theo dõi bài thi cuối kì để mà chất vấn cậu
-Lúc qua hồ, con rời đi, chọn đi nhổ cây làm cầu để cho các bạn khác chờ, kết quả con không ở đó, các bạn bị Thủy Linh vây đánh. Con có nghĩ tới việc nếu con không quay về đúng lúc thì sẽ có hậu quả gì? Trong đội con mạnh nhất, mà công việc này cũng chỉ cần sức mạnh, không có mạo hiểm, con hi sinh vũ khí mạnh nhất để làm việc đơn giản nhất, chẳng phải là chuyện quá ngu ngốc.
Nghiêm Cẩn cúi đầu không nói, cậu bé hiểu có điều khi thi cậu không nghĩ nhiều như vậy. Nghiêm Lạc đem toàn bộ vấn đề của cậu quá trình thi ra, sau đó nói:
-Con à, con tiến bộ rất nhanh, thành tích tổ các con cũng tốt nhất, không bị loại nhưng biểu hiện của con không đủ tư cách. Con không làm tròn chức trách của người lãnh đạo. Con nghĩ giành hết mọi việc, các bạn trong tổ con ỷ lại vào con mà không thể phát huy sở trường của mình, cuối cùng cả tổ chỉ thành đám phế vật. Nghiêm Cẩn thực sự thụ giáo, cha quả nhiên là rất tài năng. Nghiêm Lạc còn nói:
-Chương trình học ở trường cha sẽ điều chỉnh cho con, có những môn không quan trọng thì hủy đi, không lâu nữa con đến công ty thực tập.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thì nhân cơ hội yêu cầu:
-Cha ơi, thế con làm việc cho cha, cha cho con tiền lương đi!
-Con mấy tuổi? Có thể làm được gì? CÒn không biết xấu hổ mà đi đòi tiền lương. Nghiêm Cẩn khẽ nói:
-Người ta muốn mua điểm tâm cho rùa con, lần trước chưa mua di động cho em ấy, con còn tích được chút tiền nhưng còn muốn mua máy tính cho em ấy, rùa con thích xem phim hoạt hình, cô Triệu kia chắc chắn không mua cho em ấy, rùa con còn nói muốn đi du lịch, chúng con đã chọn được chỗ rồi, chờ con lớn sẽ đưa em ấy đi.
Trái rùa con, phải rùa con, nghe vậy sắc mặt Nghiêm Lạc cũng nhu hòa lại, chẳng lẽ Tiểu ma vương nhà anh cũng là đứa trẻ si tình, còn nhỏ tuổi đã giao hết mọi thứ cho Tiểu Mai Côi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:
-Còn nữa, về sau bạn gái con nhiều như vậy, hẹn hò đều phải dùng tiền, con vất vả làm việc, lấy chút tiền nuôi vợ cũng là đúng chứ!
Nghiêm Lạc sửng sốt:
-Rất nhiều bạn gái?
-Đương nhiên, cha, con của cha rất có sức quyến rũ
Học kì mới này cậu nhận được nhiều thư tình là đủ chứng minh. Nhưng làm người đàn ông quyến rũ cũng không dễ, cậu vừa phải chăm sóc rùa con vừa phải chọn bạn gái mới, còn nhiều bài tập phải làm, quá bận.
Trong lòng Nghiêm Lạc có cảm giác như con gái ngoan nhà mình bị tiểu tử bên ngoài đùa bỡn. Anh lạnh lùng hừ:
-Con có gan hẹn hò lung tung thì phải có gan chịu trách nhiệm, đừng có hối hận.
Nghiêm Cẩn tròn miệng, có cái gì phải hối hận, cha lại bắt nạt cậu, cậu phải mách rùa con.
Mai Côi bên này lại không được hăng hái như Nghiêm Cẩn. Cô bé thích ứng với trường học quả có chút khó khăn. Cô bé thích yên lặng nhưng ba người còn lại trong phòng lại rất ồn ào, mỗi này đều bàn tán chuyện bát quái, còn dẫn cả bạn học khác về chơi đùa
Khả năng đọc suy nghĩ của Mai Côi càng ngày càng mạnh, đồng thời muốn ngăn cản ý nghĩ của người khác cũng càng ngày càng cần năng lượng. Lúc trước ở nhà trẻ cũng không có nhiều người như vậy, mọi người đi học thì chú ý vào bài, về nhà thì yên lặng, cô bé không cần vất vả làm những chuyện này. Nhưng giờ ở trường học hơn một ngàn học sinh một chỗ, ý nghĩ gì cũng có, một ngày 24h trong hoàn cảnh này thực sự bé rất vất vả. Cứ như vậy, cô bé càng lúc càng thu mình, càng lúc càng sống nội tâm, không hòa đồng.
Mỗi ngày, lúc vui vẻ nhất của cô bé là vào ban đêm yên lặng, chung quanh không có nhiều người suy nghĩ, cô bé có thể thả lỏng, nghỉ ngơi, có thể trò chuyện với Nghiêm Cẩn, có thể nói chuyện phiếm với cậu. Tuy rằng chủ yếu đều nghe cậu nhóc bô lô ba la chuyện của mình nhưng cô bé thực sự thích nghe. Những câu lải nhải quan tâm và những chuyện thú vị của cậu giúp cô nhóc bớt căng thẳng.
Nhưng như thế buổi tối bé luôn ngủ rất muộn, nghỉ ngơi không tốt khiến ban ngày đi học cô bé không đủ tinh thần để tập trung. Hơn nữa cô bé vốn chậm, cho nên thành tích cũng không tốt, trở thành đứa trẻ kì quái trong mắt mọi người. May mà Mai Côi có thế giới nho nhỏ của chính mình, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, cứ như vậy mà ngày tháng trôi qua.
Chớp mắt, Mai Côi đã thành học sinh lớp ba, hơn hai năm qua, cô bé hoàn toàn có thể sử dụng năng lực của mình một cách tự nhiên dù là trong trường học hơn một ngàn người nhưng cô bé vẫn cô đơn như trước. Quan hệ của Mai Côi và mẹ kế cũng không có cải thiện, thậm chí ngay cả cha Mai Khánh Hải cũng không còn thân thiết như trước. Cũng khó trách, trước kia vừa bận vừa mệt, về nhà có thể cùng con gái trò chuyện mấy câu, giờ về nhà chỉ thấy vợ, con gái một tuần cũng chỉ gặp một lần, bất tri bất giác trở nên xa cách.
Liên lạc nhiều nhất, thân cận nhất với Mai Côi vẫn là anh Nghiêm Cẩn của cô bé. Cậu dù bận rộn trăm việc cũng thỉnh thoảng đến trường thăm cô nhóc. Bình thường cậu sẽ dùng thuật di chuyển nhanh mà lặng lẽ ẩn vào trường học, tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện với rùa con. Cậu sẽ mang cho cô bé ít điểm tâm, hoặc là kem mà rùa con thích.
-Hôm nay anh hủy hẹn hò với Tiểu Mị đấy, tan học đi thăm em, anh tốt với em không?
Bốc phét, tâng công, nói chuyện bát quái là ba điểm quan trọng khi Nghiêm Cẩn nói chuyện với Mai Côi. Tiểu Mị là bạn gái thứ 4 trong suốt 2 năm qua của cậu. Mỗi lần hẹn hò hay chia tay Mai Côi đều biết, thư tình người ta viết cái gì, cậu chấp nhận thế nào, sau này vì sao chia tay, từng chi tiết cậu đều lải nhải với Mai Côi. Không cho cậu nói chắc cậu nghẹn mà chết mất, mà rùa con là người đáng tin cậy nhất để cậu tâm sự.
-Vâng.
Mai Côi liếm kem, cảm thấy thật mỹ mãn
-Hôm nay em thi thế nào?
Nghiêm Cẩn mất nửa giờ để bốc phét việc mình thi thố dũng mãnh thế nào xong thì bắt đầu mới quan tâm đến rùa con
-Thi không tốt nhưng chắc đủ điểm qua.
Mai Côi còn thật sự nghiêm túc nhớ lại một ít đề thi, có chút uể oải.
-Ai da, em đúng là ngốc, em không xem những bạn học giỏi lúc thi làm thế nào được sao? Điểm ột chút tránh cho Triệu yêu tinh kia lại nói lung tung với cha em
-Ăn gian trong thi cử là không tốt. Mai Côi cũng có nguyên tắc của mình
-Lúc trước em giúp anh ăn gian thì sao? -Lúc đó các anh đánh nhau, rất nguy hiểm. Nếu ngồi trong phòng học viết bài thi, em sẽ không giúp. Mai Côi nghiêng đầu, nghiêm túc cắn một miếng kem. Nghiêm Cẩn thấy cô bé ăn ngon như vậy thì cũng thèm, kéo tay cầm kem của cô bé, cắn một miếng to. Mai Côi đau lòng nhìn que kem mất đi một nửa thì dẩu môi. Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nói:
-Bĩu môi cái gì, keo kiệt, kem này là anh mua cho em còn gì, bọn họ đến thăm em có mua quà cho em không?
Loại kem này chỉ bán ở cửa hàng duy nhất, không dễ mua nhưng rùa con ăn một lần rồi thích mãi, có dịp thì cậu sẽ hết sức để mua cho bé ăn.
Mai Côi nghĩ lại cũng đúng, không bĩu môi nữa, lại chăm chú ăn. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn rồi còn nói:
-Cho anh miếng nữa!
Mai Côi do dự hồi lâu cũng đưa đến, còn không quên nhỏ giọng nói:
-Cắn miếng bé thôi nhé, sắp hết rồi.
Nghiêm Cẩn vừa lòng cười. Rùa con nhà cậu đúng là ngoan, đáng yêu hơn Tiểu Mị nhiều. Cậu cố ý há hốc mồm, khi Mai Côi còn đang nhăn nhó mặt mày thì lại cắn xuống một miếng bé, Mai Côi khẽ thở phào, vẻ mặt đó khiến Nghiêm Cẩn cười vui vẻ:
-Rùa con, em cố gắng thêm mấy ngày, được nghỉ anh đến đón em về, cha mẹ đồng ý đưa bọn mình về quê ngoại em rồi, đến lúc đó chúng ta tìm thêm manh mối.
-Thật sao?
Mai Côi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng.
-Ừ, thật đó!
Nghiêm Cẩn cũng rất vui mừng, cuối cùng đã có thể đưa rùa con đi ra ngoài tìm mẹ Mẹ rùa con như bốc hơi giữa biển người, mấy năm qua một chút dấu vết cũng không có, không có bất kì điều gì cả, không có thẻ tín dụng, chứng minh thư hay đăng kí gì cả… Tất cả những điều này đều rất không bình thường.
-Nhưng vạn nhất cha không đồng ý thì sao bây giờ?
Mai Côi có chút lo lắng, cha cũng không hiểu vì sao mà gần đầy tâm tình có vẻ không ổn, đã ba tuần liền không đón cô bé về, cũng không thăm bé.
-Em yên tâm, anh đã nói với cha anh, cha sẽ thu phục cha em
Nghiêm Lạc quả thật đúng như Nghiêm Cẩn nói, đi gặp Mai Khánh Hải nhưng mọi chuyện xảy ra lại vượt quá suy nghĩ của anh. Anh rất tức giận việc thời gian qua Mai Khánh Hải thờ ơ với con gái nhưng anh còn chưa nói được mấy câu thì mắt Mai Khánh Hải đỏ hoe. Anh ta cúi đầu ngồi một hồi, bỗng nhiên cầm giấy báo cáo, xét nghiệm ra.
Nghiêm Lạc nhìn thì là kết quả khám sức khỏe của Mai Côi, lòng anh trầm xuống, nghĩ Tiểu Mai Côi không biết bị bệnh gì nhưng nhìn kĩ thì không có bệnh gì cả, mọi thứ đều bình thường. Mai Khánh Hải lau nước mắt nói:
-Tôi là người đàn ông vô dụng, hôn nhân thất bại, con gái cũng không chăm sóc tốt, nói thật, tôi cũng rất thương Mai Côi.
Nghiêm Lạc chờ anh nói tiếng thì anh ta lại ngừng. Nghiêm Lạc nhíu mày:
-Rốt cuộc anh muốn nói gì? Giấy kiểm tra sức khỏe này làm sao?
Mai Khánh Hải nhắm mắt:
-Tôi là người sơ ý, chưa từng để ý chi tiết báo cáo sức khỏe của con gái, trước kia tôi chỉ nhìn sơ qua, thấy không sao thì được. Một thời gian trước, tôi muốn mua bảo hiểm cho Mai Côi, đem giấy kiểm tra sức khỏe học kì này của Mai Côi ra xem thì mới nhìn thấy
Anh ta bỗng dưng òa khóc.
Nghiêm Lạc sắp mất kiên nhẫn thì lại nghe nói tiếp:
-Tôi và mẹ nó đều là nhóm máu A nhưng Mai Côi là nhóm máu B
Mai Khánh Hải đau lòng:
-Tôi đã không còn trách cô ấy bỏ tôi và con gái nhưng tôi thật sự không ngờ, đứa con gái bảo bối bao năm qua của tôi lại không phải là con đẻ tôi. Sao cô ấy có thể làm chuyện như vậy. Cô ấy phản bội tôi, còn bắt tôi đổ vỏ, tôi nên đối mặt với Mai Côi thế nào, tôi không biết phải đối mặt với con bé thế nào…
Nghiêm Lạc nhìn một người đàn ông khóc trước mặt mình, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Trong đầu hiện lên bóng dáng ngoan ngoãn của cô bé kia, khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to như bảo thạch, má lúm đồng tiền đáng yêu. Tiểu Mai Côi đáng yêu như vậy lại có thân thế như vậy. Cô bé lại có cha mẹ chẳng ra gì.
Nếu Nghiêm Cẩn nghĩ việc này đã xong thì sai hoàn toàn rồi. Về tới nhà, giao Mai Côi cho Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc bắt con trai đến thư phòng. Nghiêm Cẩn vừa thấy vậy thì biết lần này cha con trò chuyện sẽ chẳng có gì hay. Trong đầu cậu dặn Mai Côi: “Rùa con, anh nói chuyện với cha em không được nghe lén nha. Không được nghe, biết không?”
Mai Côi ngồi trên sofa trong phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, Nghiêm Cẩn còn dặn thêm lần nữa thì cô bé mới gật gật đầu. Nghiêm Cẩn lúc này mới yên tâm vào thư phòng.
Trong thư phòng, Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề nói: -Con biết con sai ở đâu không?
-Biết ạ! Con không nên không suy nghĩ đến an toàn của rùa con mà bảo em ấy đến tìm con. Sau này con sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Cha ơi, cha đừng trách rùa con, cha muốn phạt con thế nào cũng được, lần này con thật sự biết sai rồi
-Đầu óc con rốt cuộc nghĩ cái gì? Con sao có thể bảo em đi xa như thế chỉ để tìm con?
Nghiêm Lạc tức giận vô cùng, tuy rằng biết con mình thường làm những chuyện khác người nhưng để cho đứa trẻ năm tuổi một mình đi xa nhà thì rất quá đáng. Nghiêm Cẩn cúi đầu:
-Con không nghĩ nhiều, con chỉ là muốn khoe sự oai phong của con ở trường với em nên nói với rùa con, con cũng không nghĩ em thực sự đến.
-Vậy làm sao con biết em chờ ở cổng?
Nghiêm Cẩn đầu óc tê liệt, đúng vậy, làm sao cậu biết rùa con sẽ chờ ở đâu? Không có điện thoại, kể cả có nói bạn học nhìn thấy rồi bảo lại cũng không được. Nếu cha hỏi bạn đó là ai thì lòi đuôi. Hơn nữa, hôm nay là ngày thi, ai có thể ra cổng trường. Hơn nữa ở cổng trường có camera, xem lại là biết thừa cậu nói dối. Nghiêm Cẩn vội nghĩ, làm sao bây giờ, nên giải thích thế nào.
-Nghĩ cái gì? Nói thật! Nghiêm Lạc lạnh lùng quát
Nghiêm Cẩn run lên, nhắm tịt mắt, lớn tiếng nói: -Con, con cảm thấy thi chẳng thú vị, không muốn thi, định ra ngoài chơi, đến cổng thì vừa may gặp rùa con ở đó.
-Cái gì?
Nghiêm Lạc giận dữ, chỉ vào Nghiêm Cẩn mắng:
-Con quá hư đốn!
Được! Giỏi lắm! Anh tức phì mật mất, đến thi cũng thấy không vui mà lén chạy đi chơi, nó quá đáng lắm rồi.
-Con quỳ đó cho cha
Nghiêm Lạc trừng mắt nhìn con quát. Nghiêm Cẩn vội quỳ xuống, cậu biết lần này cha thật sự rất tức giận, cậu xong đời rồi.
Nghiêm Lạc nửa ngày không nói gì, Nghiêm Cẩn chờ mà lòng sợ hãi, cậu càng nghĩ càng sợ, không biết cha sẽ phạt cậu như thế nào. Nhưng Nghiêm Lạc cố tình không cho cậu chết vui vẻ, lại đi ra ngoài bỏ mặc Nghiêm Cẩn quỳ gối ở đó.
Nghiêm Lạc vừa đi ra đã thấy Mai Côi cô đơn ngồi trên ghế ngoài ban công, tay cầm cái chén, đang nghe Tiểu Tiểu nói gì đó. Nghiêm Lạc có chút đau lòng, vẻ mặt như vậy không nên xuất hiện trên mặt đứa trẻ năm tuổi. Tiểu Tiểu thấy chồng ra ngoài, cúi đầu nói với Mai Côi mấy câu, hôn cô bé. Mai Côi gật gật đầu, quay đầu thấy Nghiêm Lạc nhưng không thấy Nghiêm Cẩn thì thực sự thất vọng, quay đầu nhìn ra cửa thư phòng.
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc về phòng, Nghiêm Lạc lại hỏi:
-Sao lại thế? Hỏi được chưa?
Tiểu Tiểu lắc đầu:
-Con bé chẳng nói gì cả, giữ bí mật còn hơn thằng con của chúng ta nhiều. Nhưng em nghĩ em biết vì sao rồi.
Tiểu Tiểu kéo chồng ngồi xuống, than thở:
-Tháng 9 sang năm Mai Côi phải học tiểu học, hôm qua em đã nói chuyện với Mai tiên sinh, nghĩ nếu anh ta không có thời gian, em giúp đi liên hệ với trường học gần nhà, giờ đến đó báo danh trước. Nhưng anh ta nói đã thương lượng với Triệu tiểu thư, mấy năm qua Mai Côi làm phiền nhà chúng ta, anh ta muốn đưa Mai Côi đến trường tư, để Mai Côi học nội trú để rèn tính độc lập, nói điều kiện ở trường tốt, quản lý nghiêm ngặt, Mai Côi rất hướng nội lại ỷ lại, thay đổi hoàn cảnh có vẻ tốt hơn.
Nghiêm Lạc nhíu mày, tính cách của Mai Côi đến trường nội trú thì thích ứng được sao:
-Vậy bao giờ anh ta và Triệu tiểu thư làm hôn lễ?
Triệu Tuệ Trung là bạn gái Mai Khánh Hải, hẹn hò đã hơn 1 năm. Mai Khánh Hải có đưa cô ta ăn cơm với nhà Nghiêm Lạc mấy lần. Triệu Tuệ Trung là điển hình cho nữ viên chức, giỏi giang, hướng ngoại, có vẻ là nữ cường nhân. Tính cách Mai Khánh Hải điềm tĩnh, lấy Triệu Tuệ Trung cũng coi như là bù trù.
-Bọn họ định tết âm lịch, nhân lúc nghỉ về nhà làm hôn lễ, mở tiệc ở hai bên gia đình. Còn ở đây cũng không định làm gì.
Tiểu Tiểu lại thở dài:
-Em nghe ý tứ của Triệu tiểu thư thì cô ấy cũng 30, muốn kết hôn sớm rồi sinh con
-Con?
-Vâng. Cho nên em rất lo lắng cho Mai Côi. Triệu tiểu thư hôm qua nói chuyện với em rất nhiều, hỏi em ở chung với Mai Côi như thế nào. Cô ấy nói đứa nhỏ này không thân với cô, còn nói Mai Côi rất kiệm lời, quá âm trầm, quái gở. Cô ấy nói trẻ con như thế không tốt cho nên mới định cho Mai Côi học nội trú. Anh nói xem, cô ấy sao tầm nhìn hạn hẹp như vậy, em cảm thấy Mai Côi ngoan ngoãn nhu thuận ai cũng yêu, sao cô ta lại nghĩ thành âm trầm, quái gở?
Nghiêm Lạc nghe xong cũng rất mất hứng:
-Cô ta óc có vấn đề à. Nếu cô ta thích hoạt bát hiếu động nhà chúng ta cũng có 1 đứa, đưa cho cô ta tiền chăm sóc, chỉ sợ chưa được hai ngày đã kêu rầm trời!
Tiểu Tiểu phì cười, kéo kéo tay chồng:
-Boss, làm gì có ai làm cha như anh, chỉ muốn tống khứ con đi!
Dù đã kết hôn nhiều năm cô vẫn quen gọi chồng là Boss.
Nghiêm Lạc kéo tay cô vào lòng nói:
-Trẻ con và mẹ kế ở chung vốn cần nhiều kiên nhẫn, huống chi tình cảm của Mai Côi với mẹ sâu như vậy, Triệu Tuệ Trung này thế cũng quá không phải, không muốn chăm sóc tốt cho đứa bé này lại còn muốn sớm sinh con của mình? Việc này em không nói với Mai Côi chứ
-Đương nhiên là không nhưng mới hôm qua bọn họ đã nói chuyện đến trường với Mai Côi, hơn nữa Triệu tiểu thư nói chuyện nghĩ gì là biểu lộ hết trên mặt, Mai Côi lại là đứa trẻ mẫn cảm, anh nói xem liệu có thể là vì như thế mà Mai Côi mới buồn, mới có thể chạy đi tìm Nghiêm Cẩn?
-Cũng có thể lắm.
Nói đến đó Nghiêm Lạc lại tức giận:
-Tiểu hỗn đản kia càng ngày càng hư đốn, dạy hư Mai Côi. Nó còn dám nói không thích thi muốn lén ra ngoài chơi. May mà gặp phải Mai Côi bằng không không biết Mai Côi phải chờ ở ngoài đến bao lâu. Đường xa như vậy, con bé có thể tìm ra được mà không sao đúng là quá may mắn.
-Việc này em phải nói với Mai tiên sinh mới được, đứa trẻ như Mai Côi có cái gì đều chỉ nghĩ trong lòng, cần kiên nhẫn thấu hiểu, bọn họ phải để ý hơn mới được -Nhưng chuyện này dù sao cũng là việc nhà người ta, em cần đúng mực thôi
Tiểu Tiểu đồng ý, hai người nói chuyện một lúc rồi mới ra khỏi phòng
Vừa ra cửa thì sững người. Bọn họ nhìn thấy Mai Côi ôm gối ngồi ở cửa thư phòng, trông như con cún con cô độc, giữ cửa cho Nghiêm Cẩn. Tiểu Tiểu vội qua bế con bé ra phòng khách:
-Mai Côi, không thể ngồi yên một chỗ thế được, một chút nữa anh Nghiêm Cẩn sẽ đi ra, ăn cơm chiều rồi để anh Nghiêm Cẩn cùng con xem hoạt hình nhé.
Mai Côi gật đầu nhưng mắt to vẫn nhìn về phía cửa thư phòng.
Nghiêm Lạc mở cửa thư phòng, thấy Nghiêm Cẩn vẫn quỳ thẳng tắp, Nghiêm Lạc bình tĩnh nói:
-Ra đi, rồi lại phạt con sau
Nghiêm Cẩn quá vui mừng, vội bật dậy, cũng kệ chân đang mỏi nhừ, điên cuồng chạy về phái Mai Côi:
-Rùa con, rùa con, anh ra rồi, nhớ anh không? Ai, sao nhìn buồn thế, đi nào, anh đưa em về phòng đọc truyện tranh. Mẹ, bao giờ ăn cơm gọi bọn con nhé, con muốn ăn thịt, thức ăn ở trường rất ít thịt, không đủ ăn.
Hai người lớn nhìn bọn nhỏ tay nắm tay chạy vào phòng, không khỏi nhìn nhau cũng nghĩ, nếu đứa con vô tâm vô phế của bọn họ chia cho Mai Côi một nửa thì Mai Côi có thể vui vẻ hơn một chút rồi. Nhưng mà, như vậy nhất định không đáng yêu như bây giờ. Thêm chút tính tình của Tiểu ma vương thôi cũng là chuyện rất đáng sợ.
Trong phòng, Mai Côi hỏi:
-Anh, cha Nghiêm Lạc nói với anh cái gì? Cha sẽ đánh anh sao?
-Không có, cha mềm lòng, anh bị quỳ, giờ phạt xong rồi, em đừng lo lắng
Nghiêm Cẩn cười hì hì, nhìn thấy Mai Côi gật gật đầu thì còn nói:
-Rùa con, lúc anh không cho em nghe ý nghĩ của anh em không được nghe đấy nhé.
Mai Côi ra sức gật đầu:
-Vâng, nhất định không nghe, anh bảo em mới nghe.
Nghiêm Cẩn vui vẻ quên nghĩ, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cắn một miếng:
-Rùa ngoan của anh.
Cắn xong rồi mới nhận ra, nhìn lại thấy rùa con không hề tức giận, tà tâm của Tiểu ma vương dâng lên, đi tới hôn lên má trái của cô bé:
-Rùa con, anh thương em nên mới thơm em nhé
-Vâng, em biết Mai Côi ngốc nghếch gật đầu:
-Cũng như cha, mẹ, cha Nghiêm Lạc, mẹ Tiểu Tiểu, cô giáo, bà Vương, ông Trần vậy. Mai Côi vừa nói vừa đếm…
Nghiêm Cẩn càng nghe càng mất hứng, hừ hừ đáp:
-Nhiều người nhỉ? Còn ai nữa?
Mai Côi nghe vậy thì ngoan ngoãn đếm tiếp:
-Còn ông nội, bà nội em, nhưng một năm em mới gặp ông bà một lần, còn có dì A La, chú A Mặc, chú Happy, chú Smile, Dì Đồng Đồng, chú Tư Mã, dì Tiết, chú Lôi…
Sắc mặt Nghiêm Cẩn xám ngắt, sớm biết thế thì đã không hỏi, sao càng nghe càng khó chịu. Mai Côi đếm đếm, 10 ngón tay không đủ lại mượn 10 ngón tay của Nghiêm Cẩn, đếm xong lại trở về đếm tay mình, thở hổn hển rồi nghĩ:
-Đúng rồi, còn cả Mặc Ngôn nữa
Cái này thực sự khiến Nghiêm Cẩn tức đến chổng ngược lên trời.
-Sao còn cả tiểu gia hỏa kia nữa? Nó không biết an phận sao, hôn cái rắm
Mai Côi bị tổn thương
-Anh! Em không phải là rắm!
-Ây dà, không nói em, anh đang phê bình thằng Mặc Ngôn kia
Nghiêm Cẩn giậm chân, đi tới đi lui, thì ra cậu là người cuối cùng hôn rùa con, cậu rõ ràng là anh Nghiêm Cẩn của cô bé, là người quan trọng nhất của cô bé, sao lại ở hàng cuối cùng? Càng nghĩ càng không phục, cậu mất hứng!
-Rùa con, em nói đi, anh với Mặc Ngôn em thích ai hơn?
-Thích anh, anh sẽ bảo vệ em, đánh nhau vì em.
Mai Côi hoàn toàn không do dự đáp khiến Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ. Nhưng còn chưa vui được bao lâu cô nhóc lại nói:
-Em Mặc Ngôn cũng rất đáng yêu, anh đừng giận em ấy
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng, cởi giầy nhảy lên giường:
-Dù sao anh mặc kệ, có nó không có anh, có người khác không có anh, anh phải đứng thứ nhất, nếu không thì chúng ta coi như xong.
Cậu nhắm mắt lại, chờ rùa con cầu xin, sau đó cậu sẽ lên mặt dạy dỗ rùa con về sau không được để ý ai khác. Nhưng chờ đến nửa ngày cũng không thấy bạn nhỏ bên cạnh nói gì. Nghiêm Cẩn lén nhìn thì bị dọa nhảy dựng, rùa con đang ngồi ở mép giường khóc. Nghiêm Cẩn lo lắng:
-Rùa con, anh đùa em thôi, anh hiểu em nhất, sẽ không đối xử tệ bạc với em, em đừng khóc.
Mai Côi lắc đầu, cô bé không nghĩ đến điều này:
-Anh, em sắp bị đưa đi rồi, cha và dì muốn kết hôn, bọn họ muốn đưa em đến kí túc xá, dì muốn cha chuyển về nhà dì, nói rằng như thế tiện cho dì đi làm, về sau em không được gặp anh nữa
-Cái gì? Thế sao được?
Nghiêm Cẩn như kiến bò trên chảo nóng:
-Đừng lo anh nói với mẹ, bảo mẹ đi nói chuyện với cha em, không đến trường nội trú, gần nhà chẳng phải có trường tiểu học sao? Ở đó rất tốt, mỗi ngày em còn có thể đến nhà anh, phòng này cho em ở, rùa con đừng khóc
-Anh ơi, em sợ lắm, em không phải đứa trẻ mà dì thích, nếu đến trường nội trú, bạn học ở đó cũng không thích em thì làm thế nào? Em phản ứng chậm, ngốc lắm.
-Không đâu, rùa con rất đáng yêu, mọi người đều rất thích em, anh thích nhất là rùa con, anh sẽ nói với mẹ không cho cha em đưa em đi.
-Em nghe lén ý nghĩ của cha và dì, mẹ Tiểu Tiểu nói cũng vô dụng
Mai Côi mím miệng, nước mắt rơi xuống từng giọt, cô bé càng nghĩ càng sợ, cho nên hôm nay mới liều lĩnh đi tìm Nghiêm Cẩn, lúc ấy quá xúc động không nghĩ nhiều, chỉ biết anh sẽ bảo vệ mình. Nghiêm Cẩn cũng hơi hoảng nhưng vẫn an ủi: -Không sao đâu, cha anh rất lợi hại, anh xin cha, không cho em đi học nội trú, em ở nhà không vui thì tới nhà anh, rùa con đừng khóc, em khóc anh cũng rất lo.
Mai Côi hít hít mũi:
-Anh, anh dẫn em đi tìm mẹ được không? Mẹ em sẽ thương em, em nhớ mẹ
Tiểu ma vương nói không nên lời, cậu không biết mẹ cô bé ở đâu? Cậu dùng cách của mình tìm nhưng không tìm được. Cũng từng hỏi cha nhưng cha cũng bảo đã tìm nhưng không tìm được. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Côi tội nghiệp trước mặt, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Mai Côi nhìn cậu thì biết không thể được, cô bé cào cào đệm, lặng im hồi lâu, sau đó lại khóc, nói:
-Vậy, nếu em thực sự bị đưa đi, anh ơi, anh có thể tìm mẹ tiếp cho em không, có mẹ rồi em có thể rời trường.
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, cậu ôm cô bé đang khóc vào lòng, vuốt mái tóc cô bé:
-Rùa con, em đừng sợ, anh sẽ luyện thuật di động nhanh cho tốt, đến lúc đó dù xa thế nào anh cũng đi được, sẽ thường xuyên đến tìm em. Ai dám bắt nạt em anh đánh chết nó. Hơn nữa, không chắc chắn sẽ như vậy, anh nhất định sẽ nói với cha mẹ, không để cha em làm thế
Nhưng nguyện vọng của trẻ con dù tốt đẹp đến đâu thì sự thật vẫn rất tàn khốc.
Tiểu ma vương vì dụ dỗ bạn nhỏ bỏ nhà đi với việc không chăm chú học hành là hai tội lớn, bị cha Diêm vương bắt tới hầm chứa đá huấn luyện trong một tuần. Cậu bị nhốt vào hầm lạnh luyện công, lúc đi ra đã nghe mẹ bảo cha Mai Côi đã quyết định, đến trường cũng đã tìm xong, là trường tư ở gần Tây Giao, rất tốt nhưng hơi xa. Bọn họ đã khuyên bảo nhưng không có kết quả, cho nên sang năm Mai Côi sẽ bị đưa đi, việc này đã quyết định.
Mấy ngày nay, Mai Côi đều trốn một chỗ khóc, chuyện Nghiêm Cẩn bị phạt cũng không nói cho bé nên bé không thấy anh Nghiêm Cẩn, càng cảm thấy không có chỗ dựa, càng đau lòng. Nghiêm Cẩn đi ra dỗ dành cô bé mấy ngày, những ngày còn lại, hai đứa trẻ đều dính một chỗ, Nghiêm Cẩn cùng rùa con của mình, ngoài việc giúp cô nhóc lau nước mắt thì chuyện khác cũng chỉ đành bất lực. Lần đầu tiên cậu bé ý thức sâu sắc rằng đây là thế giới do người lớn quyết định. Cậu vô cùng buồn bã vì mình chỉ là trẻ con.
Chú Mai không đáng tin, chú ấy bị Triệu yêu tinh mê hoặc, mẹ rùa con có thể cứu em ấy nhưng mẹ em ấy ở đâu? Ngay cả cha cũng không tìm thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm Cẩn vô cùng sốt ruột
Chương 20 Thân thế phức tạp của Mai Côi
Sang năm mới, Mai Côi theo cha và dì Triệu quay về quê nhà, sau khi quay lại, Mai Côi có thêm người mẹ mới. Sau đó, quả nhiên theo lời Mai Côi, nhà bọn họ chuyển về bên Triệu Tuệ Trung. Ở bên đó, Mai Côi không đến nhà trẻ nữa, hoàn toàn tách rời khỏi nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Cẩn mặc kệ chuyện đó, cuối tuần cậu cũng không hay được nghỉ nhưng có cơ hội về thì sẽ chạy thẳng sang nhà họ Mai. Cậu lúc nào cũng muốn đến thăm rùa con, còn có thể đưa rùa con về nhà chơi cùng thì càng tốt. Vì để không bị mất liên lạc, cậu và Mai Côi còn rất chăm chỉ luyện tập truyền thông tin, còn dạy cô bé dùng máy tính lên mạng, chuẩn bị cho sau này Mai Côi được dùng máy tính thì có thể lên mạng tìm cậu. Nhưng thời gian gặp nhau dù sao cũng rất ngắn ngủi, qua mấy tháng, Mai Côi đã bị chuyển đến trường tư gọi là trường Ánh Dương.
Ngày Mai Côi đi, Nghiêm Cẩn cùng cha mẹ tiễn Mai Côi đến trường. Kế hoạch mua di động cho Mai Côi của cậu bị ngâm nước nóng bởi vì không biết kí túc xá của cô bé là dạng gì, có thể bị mất hay không. Hơn nữa, Mai Côi cam đoan có thể truyền tin qua suy nghĩ với cậu thì Tiểu ma vương mới từ bỏ ý định.
Đến trường học của Mai Côi, Nghiêm Cẩn dò xét khắp trường từ đầu đến cuối, đủ mọi ngóc ngách, nắm tay Mai Côi dẫn cô bé chào hỏi bạn học với và cô giáo. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đi xe xịn, khí thế xuất chúng, đương nhiên vô cùng nổi bật, hơn nữa với vẻ mặt của Nghiêm Lạc, tất cả giáo viên trong trường đều không khỏi khách khí với anh. Ngược lại, Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bị gạt sang một bên, tình cảnh đó như nhà họ Nghiêm mới là nhà của Mai Côi, còn hai người bọn họ chỉ là hai người qua đường Giáp đến tiễn người. Sắc mặt Triệu Tuệ Trung trở nên rất khó coi, Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, Nghiêm Lạc mặt không chút thay đổi, Nghiêm Cẩn được chân truyền, hơn nữa cực ghét Triệu Tuệ Trung nên cũng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần.
Ở trước mặt mọi người, cậu còn lớn tiếng nói với Mai Côi:
-Em ở trường phải chăm chỉ học hành nhưng cũng đừng để ai bắt nạt, ai làm em khó chịu thì cứ nói cho anh, anh nhất định trút giận cho em. Còn nữa, thiếu cái gì, muốn ăn gì thì gọi điện cho anh, nếu không gọi ẹ Tiểu Tiểu cũng được, chúng ta nhất định sẽ mang tới cho em. Em đừng lo lắng, em đi đâu cũng có người thương, chẳng sợ thiếu mất 1, 2 người.
Tiểu Tiểu day day trán, đứa con này đúng là có huyết thống của Boss chảy trên người, rất không giữ thể diện cho ai. Lại nhìn Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, Mai Khánh Hải hình như không thấy có gì không ổn, vô cùng cao hứng hôn con gái dưới cái cau mày nhăn nhó của Nghiêm Cẩn, còn vui mừng: -Đúng, Tiểu Mai Côi nhà chúng ta đáng yêu nhất, đi đâu cũng được mọi người yêu thích. Ở đây nhất định có thể quen biết nhiều bạn tốt.
Đến lúc này Tiểu Tiểu có thể đưa ra kết luận, Tiểu Mai Côi ngốc nghếch như vậy quả nhiên là bị di truyền. Tiểu ma vương tiễn Mai Côi mà vô cùng khó chịu. May mà học kì mới cũng đã bắt đầu, cậu liên tiếp nhận được thư tình, điều này khiến lòng hư vinh của cậu lại bành trướng, tâm tình thoải mái. Đồng thời, việc học của cậu cũng rất bận rộn. Nghiêm Lạc thậm chí còn lấy camera theo dõi bài thi cuối kì để mà chất vấn cậu
-Lúc qua hồ, con rời đi, chọn đi nhổ cây làm cầu để cho các bạn khác chờ, kết quả con không ở đó, các bạn bị Thủy Linh vây đánh. Con có nghĩ tới việc nếu con không quay về đúng lúc thì sẽ có hậu quả gì? Trong đội con mạnh nhất, mà công việc này cũng chỉ cần sức mạnh, không có mạo hiểm, con hi sinh vũ khí mạnh nhất để làm việc đơn giản nhất, chẳng phải là chuyện quá ngu ngốc.
Nghiêm Cẩn cúi đầu không nói, cậu bé hiểu có điều khi thi cậu không nghĩ nhiều như vậy. Nghiêm Lạc đem toàn bộ vấn đề của cậu quá trình thi ra, sau đó nói:
-Con à, con tiến bộ rất nhanh, thành tích tổ các con cũng tốt nhất, không bị loại nhưng biểu hiện của con không đủ tư cách. Con không làm tròn chức trách của người lãnh đạo. Con nghĩ giành hết mọi việc, các bạn trong tổ con ỷ lại vào con mà không thể phát huy sở trường của mình, cuối cùng cả tổ chỉ thành đám phế vật. Nghiêm Cẩn thực sự thụ giáo, cha quả nhiên là rất tài năng. Nghiêm Lạc còn nói:
-Chương trình học ở trường cha sẽ điều chỉnh cho con, có những môn không quan trọng thì hủy đi, không lâu nữa con đến công ty thực tập.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thì nhân cơ hội yêu cầu:
-Cha ơi, thế con làm việc cho cha, cha cho con tiền lương đi!
-Con mấy tuổi? Có thể làm được gì? CÒn không biết xấu hổ mà đi đòi tiền lương. Nghiêm Cẩn khẽ nói:
-Người ta muốn mua điểm tâm cho rùa con, lần trước chưa mua di động cho em ấy, con còn tích được chút tiền nhưng còn muốn mua máy tính cho em ấy, rùa con thích xem phim hoạt hình, cô Triệu kia chắc chắn không mua cho em ấy, rùa con còn nói muốn đi du lịch, chúng con đã chọn được chỗ rồi, chờ con lớn sẽ đưa em ấy đi.
Trái rùa con, phải rùa con, nghe vậy sắc mặt Nghiêm Lạc cũng nhu hòa lại, chẳng lẽ Tiểu ma vương nhà anh cũng là đứa trẻ si tình, còn nhỏ tuổi đã giao hết mọi thứ cho Tiểu Mai Côi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại nói tiếp:
-Còn nữa, về sau bạn gái con nhiều như vậy, hẹn hò đều phải dùng tiền, con vất vả làm việc, lấy chút tiền nuôi vợ cũng là đúng chứ!
Nghiêm Lạc sửng sốt:
-Rất nhiều bạn gái?
-Đương nhiên, cha, con của cha rất có sức quyến rũ
Học kì mới này cậu nhận được nhiều thư tình là đủ chứng minh. Nhưng làm người đàn ông quyến rũ cũng không dễ, cậu vừa phải chăm sóc rùa con vừa phải chọn bạn gái mới, còn nhiều bài tập phải làm, quá bận.
Trong lòng Nghiêm Lạc có cảm giác như con gái ngoan nhà mình bị tiểu tử bên ngoài đùa bỡn. Anh lạnh lùng hừ:
-Con có gan hẹn hò lung tung thì phải có gan chịu trách nhiệm, đừng có hối hận.
Nghiêm Cẩn tròn miệng, có cái gì phải hối hận, cha lại bắt nạt cậu, cậu phải mách rùa con.
Mai Côi bên này lại không được hăng hái như Nghiêm Cẩn. Cô bé thích ứng với trường học quả có chút khó khăn. Cô bé thích yên lặng nhưng ba người còn lại trong phòng lại rất ồn ào, mỗi này đều bàn tán chuyện bát quái, còn dẫn cả bạn học khác về chơi đùa
Khả năng đọc suy nghĩ của Mai Côi càng ngày càng mạnh, đồng thời muốn ngăn cản ý nghĩ của người khác cũng càng ngày càng cần năng lượng. Lúc trước ở nhà trẻ cũng không có nhiều người như vậy, mọi người đi học thì chú ý vào bài, về nhà thì yên lặng, cô bé không cần vất vả làm những chuyện này. Nhưng giờ ở trường học hơn một ngàn học sinh một chỗ, ý nghĩ gì cũng có, một ngày 24h trong hoàn cảnh này thực sự bé rất vất vả. Cứ như vậy, cô bé càng lúc càng thu mình, càng lúc càng sống nội tâm, không hòa đồng.
Mỗi ngày, lúc vui vẻ nhất của cô bé là vào ban đêm yên lặng, chung quanh không có nhiều người suy nghĩ, cô bé có thể thả lỏng, nghỉ ngơi, có thể trò chuyện với Nghiêm Cẩn, có thể nói chuyện phiếm với cậu. Tuy rằng chủ yếu đều nghe cậu nhóc bô lô ba la chuyện của mình nhưng cô bé thực sự thích nghe. Những câu lải nhải quan tâm và những chuyện thú vị của cậu giúp cô nhóc bớt căng thẳng.
Nhưng như thế buổi tối bé luôn ngủ rất muộn, nghỉ ngơi không tốt khiến ban ngày đi học cô bé không đủ tinh thần để tập trung. Hơn nữa cô bé vốn chậm, cho nên thành tích cũng không tốt, trở thành đứa trẻ kì quái trong mắt mọi người. May mà Mai Côi có thế giới nho nhỏ của chính mình, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, cứ như vậy mà ngày tháng trôi qua.
Chớp mắt, Mai Côi đã thành học sinh lớp ba, hơn hai năm qua, cô bé hoàn toàn có thể sử dụng năng lực của mình một cách tự nhiên dù là trong trường học hơn một ngàn người nhưng cô bé vẫn cô đơn như trước. Quan hệ của Mai Côi và mẹ kế cũng không có cải thiện, thậm chí ngay cả cha Mai Khánh Hải cũng không còn thân thiết như trước. Cũng khó trách, trước kia vừa bận vừa mệt, về nhà có thể cùng con gái trò chuyện mấy câu, giờ về nhà chỉ thấy vợ, con gái một tuần cũng chỉ gặp một lần, bất tri bất giác trở nên xa cách.
Liên lạc nhiều nhất, thân cận nhất với Mai Côi vẫn là anh Nghiêm Cẩn của cô bé. Cậu dù bận rộn trăm việc cũng thỉnh thoảng đến trường thăm cô nhóc. Bình thường cậu sẽ dùng thuật di chuyển nhanh mà lặng lẽ ẩn vào trường học, tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện với rùa con. Cậu sẽ mang cho cô bé ít điểm tâm, hoặc là kem mà rùa con thích.
-Hôm nay anh hủy hẹn hò với Tiểu Mị đấy, tan học đi thăm em, anh tốt với em không?
Bốc phét, tâng công, nói chuyện bát quái là ba điểm quan trọng khi Nghiêm Cẩn nói chuyện với Mai Côi. Tiểu Mị là bạn gái thứ 4 trong suốt 2 năm qua của cậu. Mỗi lần hẹn hò hay chia tay Mai Côi đều biết, thư tình người ta viết cái gì, cậu chấp nhận thế nào, sau này vì sao chia tay, từng chi tiết cậu đều lải nhải với Mai Côi. Không cho cậu nói chắc cậu nghẹn mà chết mất, mà rùa con là người đáng tin cậy nhất để cậu tâm sự.
-Vâng.
Mai Côi liếm kem, cảm thấy thật mỹ mãn
-Hôm nay em thi thế nào?
Nghiêm Cẩn mất nửa giờ để bốc phét việc mình thi thố dũng mãnh thế nào xong thì bắt đầu mới quan tâm đến rùa con
-Thi không tốt nhưng chắc đủ điểm qua.
Mai Côi còn thật sự nghiêm túc nhớ lại một ít đề thi, có chút uể oải.
-Ai da, em đúng là ngốc, em không xem những bạn học giỏi lúc thi làm thế nào được sao? Điểm ột chút tránh cho Triệu yêu tinh kia lại nói lung tung với cha em
-Ăn gian trong thi cử là không tốt. Mai Côi cũng có nguyên tắc của mình
-Lúc trước em giúp anh ăn gian thì sao? -Lúc đó các anh đánh nhau, rất nguy hiểm. Nếu ngồi trong phòng học viết bài thi, em sẽ không giúp. Mai Côi nghiêng đầu, nghiêm túc cắn một miếng kem. Nghiêm Cẩn thấy cô bé ăn ngon như vậy thì cũng thèm, kéo tay cầm kem của cô bé, cắn một miếng to. Mai Côi đau lòng nhìn que kem mất đi một nửa thì dẩu môi. Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nói:
-Bĩu môi cái gì, keo kiệt, kem này là anh mua cho em còn gì, bọn họ đến thăm em có mua quà cho em không?
Loại kem này chỉ bán ở cửa hàng duy nhất, không dễ mua nhưng rùa con ăn một lần rồi thích mãi, có dịp thì cậu sẽ hết sức để mua cho bé ăn.
Mai Côi nghĩ lại cũng đúng, không bĩu môi nữa, lại chăm chú ăn. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn rồi còn nói:
-Cho anh miếng nữa!
Mai Côi do dự hồi lâu cũng đưa đến, còn không quên nhỏ giọng nói:
-Cắn miếng bé thôi nhé, sắp hết rồi.
Nghiêm Cẩn vừa lòng cười. Rùa con nhà cậu đúng là ngoan, đáng yêu hơn Tiểu Mị nhiều. Cậu cố ý há hốc mồm, khi Mai Côi còn đang nhăn nhó mặt mày thì lại cắn xuống một miếng bé, Mai Côi khẽ thở phào, vẻ mặt đó khiến Nghiêm Cẩn cười vui vẻ:
-Rùa con, em cố gắng thêm mấy ngày, được nghỉ anh đến đón em về, cha mẹ đồng ý đưa bọn mình về quê ngoại em rồi, đến lúc đó chúng ta tìm thêm manh mối.
-Thật sao?
Mai Côi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng.
-Ừ, thật đó!
Nghiêm Cẩn cũng rất vui mừng, cuối cùng đã có thể đưa rùa con đi ra ngoài tìm mẹ Mẹ rùa con như bốc hơi giữa biển người, mấy năm qua một chút dấu vết cũng không có, không có bất kì điều gì cả, không có thẻ tín dụng, chứng minh thư hay đăng kí gì cả… Tất cả những điều này đều rất không bình thường.
-Nhưng vạn nhất cha không đồng ý thì sao bây giờ?
Mai Côi có chút lo lắng, cha cũng không hiểu vì sao mà gần đầy tâm tình có vẻ không ổn, đã ba tuần liền không đón cô bé về, cũng không thăm bé.
-Em yên tâm, anh đã nói với cha anh, cha sẽ thu phục cha em
Nghiêm Lạc quả thật đúng như Nghiêm Cẩn nói, đi gặp Mai Khánh Hải nhưng mọi chuyện xảy ra lại vượt quá suy nghĩ của anh. Anh rất tức giận việc thời gian qua Mai Khánh Hải thờ ơ với con gái nhưng anh còn chưa nói được mấy câu thì mắt Mai Khánh Hải đỏ hoe. Anh ta cúi đầu ngồi một hồi, bỗng nhiên cầm giấy báo cáo, xét nghiệm ra.
Nghiêm Lạc nhìn thì là kết quả khám sức khỏe của Mai Côi, lòng anh trầm xuống, nghĩ Tiểu Mai Côi không biết bị bệnh gì nhưng nhìn kĩ thì không có bệnh gì cả, mọi thứ đều bình thường. Mai Khánh Hải lau nước mắt nói:
-Tôi là người đàn ông vô dụng, hôn nhân thất bại, con gái cũng không chăm sóc tốt, nói thật, tôi cũng rất thương Mai Côi.
Nghiêm Lạc chờ anh nói tiếng thì anh ta lại ngừng. Nghiêm Lạc nhíu mày:
-Rốt cuộc anh muốn nói gì? Giấy kiểm tra sức khỏe này làm sao?
Mai Khánh Hải nhắm mắt:
-Tôi là người sơ ý, chưa từng để ý chi tiết báo cáo sức khỏe của con gái, trước kia tôi chỉ nhìn sơ qua, thấy không sao thì được. Một thời gian trước, tôi muốn mua bảo hiểm cho Mai Côi, đem giấy kiểm tra sức khỏe học kì này của Mai Côi ra xem thì mới nhìn thấy
Anh ta bỗng dưng òa khóc.
Nghiêm Lạc sắp mất kiên nhẫn thì lại nghe nói tiếp:
-Tôi và mẹ nó đều là nhóm máu A nhưng Mai Côi là nhóm máu B
Mai Khánh Hải đau lòng:
-Tôi đã không còn trách cô ấy bỏ tôi và con gái nhưng tôi thật sự không ngờ, đứa con gái bảo bối bao năm qua của tôi lại không phải là con đẻ tôi. Sao cô ấy có thể làm chuyện như vậy. Cô ấy phản bội tôi, còn bắt tôi đổ vỏ, tôi nên đối mặt với Mai Côi thế nào, tôi không biết phải đối mặt với con bé thế nào…
Nghiêm Lạc nhìn một người đàn ông khóc trước mặt mình, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Trong đầu hiện lên bóng dáng ngoan ngoãn của cô bé kia, khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to như bảo thạch, má lúm đồng tiền đáng yêu. Tiểu Mai Côi đáng yêu như vậy lại có thân thế như vậy. Cô bé lại có cha mẹ chẳng ra gì.