-
Chương 4 – Phù Du
Sinh ra cùng ánh rạng đông, chết đi trong nắng chiều tà.
Nếu chúng sanh đều như thế, liệu có còn cô phụ nhau?
Nếu chúng sanh đều như thế, liệu có còn cô phụ nhau?
Chương 4.1
Edit: Sa
Ở một góc chợ, đằng sau bức tường xám, bóng cây rợp mát, nắng xuân bện từng nhánh liễu rũ khắp muôn nơi.
“Đặt mau đặt mau! Đặt nhiều thắng nhiều!!”
“Sắp khui sắp khui!!”
“Khui! Một hai hai tiểu!”
“Mẹ nó! Năm ván liên tiếp đều tiểu, ngươi chơi ta hả?”
Một cuộc đánh bạc nho nhỏ, Đào Yêu thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên mắng, Lắm Lời ôm chặt Cút Xéo, mặt như đưa đám đứng bên cạnh nàng.
“Khà khà, tiểu cô nương, chuyện liên quan tới vận may thì khó nói lắm.” Ông chủ sòng bạc cười khà khà thu tiền ở trên bàn, hai miếng vàng lóe sáng, “Có chơi có chịu, muốn chơi thêm ván nữa không?”
Đào Yêu cúi đầu véo cái túi không còn cắc bạc nào, bỗng chỉ vào Lắm Lời: “Ông chủ, ông thu hòa thượng không?”
Mặt Lắm Lời biến sắc, xoay người định bỏ trốn nhưng bị nàng túm cổ áo lại: “Ăn chay, dễ nuôi lắm!”
Ông chủ lúng túng: “Ta không tụng kinh, thu hào thượng làm gì…”
Đào Yêu chỉ vào Cút Xéo: “Ông chủ, vậy ông có thu cáo không? Cũng ăn chay, cũng dễ nuôi!”
Ông chủ há to miệng, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu cô nương, không có tiền thì về nhà đi. Tuy ta mở sòng bạc nhưng không thể thu mua vật sống.”
Mọi người cười trộm, Đào Yêu bĩu môi, đang định ủ rũ bỏ đi thì chợt có người ném xâu tiền lên bàn: “Ván nữa, đặt tiểu, coi như ta chơi thay cô nương này.”
Đào Yêu quay đầu nhìn, cũng là một đứa tầm tuổi mình trông rất bình thường, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn dáng vẻ thì giống nam nhưng giọng nói trong trẻo nhỏ nhẹ kia lại y hệt nữ.
“Chậc chậc, Tiểu Thất cô nương, cô đây là gặp chuyện bất bình ra tiền tương trợ sao?” Ông chủ cười khà khà, “Có thời gian rảnh rỗi đi chơi cơ à, cô làm việc xong chưa?”
Đối phương lườm ông ta: “Bớt nói nhảm đi, nhanh lên!”
Hóa ra người có tướng mạo không rõ giới tính kia là nữ… Đào Yêu đánh giá nàng ta một phen, chỉ vào chính mình, hỏi: “Cô biết ta?”
Cô nương được gọi là Tiểu Thất phun cọng cỏ dại ra, lắc đầu: “Không biết.”
“Thế tại sao lại cho ta tiền?” Đào Yêu cảm thấy cô nương mà chẳng giống cô nương này đẹp nhất trấn Lợi Đình.
Tiểu Thất ngoẹo đầu nói: “Không cho không. Nếu ván này thắng, ta lấy tiền vốn, còn tiền lời thì chia đôi. Nếu thua, cô không cần trả lại tiền cho ta nhưng phải làm việc thay cho ta trong ba ngày.”
Đứa bé này chẳng xinh gái gì cả! Đào Yêu đảo mắt: “Giết người phóng hỏa chặn đường cướp bóc?”
Tiểu Thất đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Cô có bị tổn hại gì chưa?”
Đào Yêu chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Tiểu Thất cụp mắt nói: “Cô tưởng trấn Lợi Đình bọn ta là hang cọp hay sao, ai lại sai cô làm những việc đó! Nhìn bề ngoài cô cũng giống người lắm, ấy thế mà trong đầu toàn những thứ xấu xa.”
Đào Yêu không giận, nha đầu này thú vị đấy, nàng cười hì hì: “Vậy cô muốn ta giúp cô làm gì?”
“Đợi thua rồi ta sẽ nói cho cô biết.” Tiểu Thất quay đầu, nói: “Yên tâm, không phải chuyện giết người phóng hỏa đâu. Phẩm hạnh của ta cao lắm.”
Dứt lời, nói to với ông chủ: “Đứng ngơ ra đó làm gì, ông định chờ ăn tối luôn hả?”
“Vâng vâng vâng,” Ông chủ cầm chuông lên rung hơn mười cái, để xuống, mở chuông, xí ngầu lộ ra: “Bảy tám chín, đại!”
Đào Yêu giận dữ chỉ vào mũi ông chủ: “Ngươi ngươi…”
“Có chơi có chịu tiểu cô nương à.” Ông chủ hớn hở thu tiền lại, nháy mắt với Tiểu Thất, “Tiểu Thất cô nương có muốn giúp đỡ nữa không?”
Tiểu Thất cười: “Hè hè, ông tưởng ta ngu chắc, một người thua liền sáu ván thì chỉ có thể nói hôm nay dính đầy vận rủi, ta bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng mất sạch thôi.”
Đường đường là Quỷ Y Đào Đô mà bị một con nhóc nói dính đầy vận rủi không phải là chuyện vui vẻ gì, nàng cố nén cơn giận, nhìn chằm chằm Tiểu Thất: “Nếu cô đã kết luận ta dính đầy vận rủi thì cần gì phải tốn tiền vô ích? Bị bệnh thì tìm đại phu đi.”
“Cô không xui thì lấy ai rửa chén cho ta?” Tiểu Thất khoanh tay bày ra dáng vẻ vô lại: “Ban nãy cô đã đồng ý rồi, bây giờ sẽ không nuốt lời đấy chứ?”
Đào Yêu nhíu mày: “Rửa chén? Đây là chuyện mà cô muốn ta làm thay cô?”
Tiểu Thất giơ lên ba ngón tay: “Ba ngày! Cô thay ta rửa chén tại quán Ngon Lắm ở hồ Vị Tình ba ngày, chờ ta về thì cô có thể đi.”
“Hồ Vị Tình? Quán Ngon Lắm?” Đào Yêu thoáng chốc giãn mày: “Chỉ rửa chén thôi?”
Tiểu Thất nói: “Nếu ông già quán Ngon Lắm sai cô tưới cây quét dọn thì cô cũng làm luôn nhé, đừng so đo với ông ấy. Quyết định vậy đi, ta đi đây.”
Nàng ta đi được mấy bước thì dừng lại, ngoảnh đầu cười với Đào Yêu: “Tuyệt đối đừng nuốt lời, ta mà giận là sẽ ăn thịt người đó!” Dứt lời, nàng ta bày ra bộ dáng hung tợn muốn ăn thịt người, còn há to mồm để lộ hai cái răng nanh.
Đào Yêu nhếch miệng cười, vẫy tay với nàng ta: “Xưa nay ta nói là làm, cô đi thong thả.”
Bóng dáng của Tiểu Thất nhanh chóng biến mất. Có đứa con nghịch ngợm thế này chắc cha mẹ đau đầu lắm đây, trẻ con loài người đã khó trông nom rồi, huống hồ là kẻ có dòng máu yêu quái như con bé này, có điều cũng không nhiều lắm, tổng thể mà nói thì rất giống con người.
Ngay từ giây phút Tiểu Thất tới trước mặt mình, nàng lập tức thấy rõ làn khí đen mờ mờ hợp thành đường viền mờ mờ bao bọc toàn thân Tiểu Thất.
Tất cả yêu vật đội lót người trên thế gian này, máu càng “tinh khiết” thì yêu thân giấu bên trong hình dạng con người càng rõ ràng, có nhãn lực nhìn thấu hình dạng thật là bản năng của Đào Yêu, có điều cũng có những lúc mất hiệu lực, ví dụ như đối phương cực kỳ yếu hoặc cực kỳ mạnh. Tiểu Thất thuộc nhóm trước. Đào Yêu không biết nàng ta là chủng loại gì.
“Tiểu Thất làm việc ở quán Ngon Lắm?” Nàng xoay người hỏi ông chủ sòng bạc.
Ông chủ bận rộn kiếm tiền trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, quán Ngon Lắm là quán của nhà nó, ông cố của nó là chủ của quán Ngon Lắm. Tiểu Thất là nha đầu nghịch ngợm có tiếng ở xứ này, suốt ngày chạy đi chơi, không muốn phụ giúp quán già cả. Ta mà là người nhà nó chắc bị tức chết lâu rồi.”
Nói xong, như nhớ ra chuyện quan trọng, ông ta ngẩng đầu nói với nàng: “Cô đã đồng ý với nó là phụ việc ở quán thì đừng quên đòi tiền công của ông cố nó nha. Có tiền rồi thì nhớ quay lại đây gỡ vốn!”
Mắt Đào Yêu phát sáng: “Được đó!”
Lắm Lời vội kéo Đào Yêu đi, vừa đi vừa giảng đạo: “Cô tỉnh táo lại đi, cứ tiếp tục đánh bạc thì sớm muộn cũng bán thân đó. Không sợ cô gái không đẹp, chỉ sợ cô gái đã không đẹp lại còn có tật xấu! Thí chủ Đào Yêu, bể đánh bạc khôn cùng, quay đầu là bờ.”
Đào Yêu nghe xong thì nổi đóa, cốc hai cái lên cái đầu trọc lóc của cậu, mắng: “Cái đứa xuất gia nhà cậu suốt ngày để ý con gái nhà người ta đẹp hay không, coi được hả? Hơn nữa ta xấu chỗ nào? Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đào Đô xưa nay luôn thuộc về ta, cậu mù hả?! Có cần ta mua thuốc nhỏ mắt cho cậu không?”
Lắm Lời đau đến mức rớm lệ, ôm đầu lầm bầm: “Núi không có cọp, khỉ xưng vương… Đào Đô không có con gái, tất nhiên cô là đệ nhất mỹ nữ rồi…”
“Cậu lớn tiếng nói lại xem!”
“Ta không nói.”
Cút Xéo gục trên vai Lắm Lời, ngáp một hơi.
Đào Yêu hầm hừ: “Nếu không phải dẫn cậu đi chơi, ta có cần cực khổ kiếm tiền không? Chỉ dựa vào miếng cơm cậu xin được thì đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi.”
“A di đà Phật, đã nói bao nhiêu lần rồi, cái đó được gọi là hóa duyên chứ không phải xin ăn.” Lắm Lời nghiêm túc giảng giải, “Huống chi đi chơi cũng là một cách rèn luyện, chăn ấm nệm êm, sơn hào hải vị đều là độc dược. Đi bộ ngàn dặm, khát uống sương mai, mệt nghỉ ven đường, cứu giúp chúng sanh mới là ý nghĩa đích thực của đi chơi.”
Đào Yêu lườm: “Nói đơn giản là tự làm khổ mình chứ gì.”
Lắm Lời thở dài, lấy hết can đảm nói: “Thật ra cô không cần đi chuyến này với ta, cô cứ an nhàn ở lại Đào Đô làm Quỷ Y của cô đi, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chữa bệnh thì chữa, muốn giết thì giết, sao phải đi theo ta chịu khổ làm chi.”
“Cậu biết gì không?” Đào Yêu cũng thở dài, “Điều mà ta hối hận nhất là năm xưa đã cứu cậu khỏi chùa Kim Phật, nuôi cậu lớn nhường này để rồi bị cậu ăn cháo đá bát.
Nhưng cậu yên tâm, ta và Liễu công tử đã có ước định, chờ hắn làm thay ta đủ một trăm việc, ta sẽ giao cậu cho hắn để hắn ăn thịt, đến lúc đó chúng ta không ai phải đi theo ai nữa.
Nhưng trước khi ngày đó đến, ta phải để cậu sống, hiện tại mạng của cậu thuộc về ta, sau này sẽ thuộc về Liễu công tử, trừ bọn ta ra, không ai có thể động tới cậu.
Cho nên cậu muốn đi chơi, tuy ta không thích nhưng nhất định sẽ đi cùng cậu, nếu không, cho cậu mười cái mạng cũng không đủ để bọn yêu quái ăn thịt. Cậu mà còn dám nói với ta là mỗi người một ngã thì ta sẽ cạo sạch lông của Cút Xéo rồi bán cho ông chủ hàng thịt!”
Cút Xéo rùng mình, suýt trượt khỏi vai Lắm Lời, ánh mắt hiện rõ nghi vấn “Chuyện của mấy người liên quan gì tới tui?!”.
Trong không trung bỗng vang lên tiếng nói của Liễu công tử: “Đúng đó. Tiểu hòa thượng, cậu cứ an tâm đi chơi, cứ làm gì cậu muốn, nếu không, khi bị ăn thịt sẽ hối tiếc đó, ha ha ha.”
Lắm Lời nắm Phật châu, bĩu môi: “Việc ta muốn làm nhất trong cuộc đời là hóa độ hai vị, giao tình bao năm nay, thân quen bao năm nay mà lại nói thế hả?! A di đà Phật, nếu có thể thanh tẩy ác khí trên người hai vị, dẫu ta có vào địa ngục, ta cũng nguyện lòng.”
Đầu Lắm Lời lại bị đánh một cái, Đào Yêu trách mắng: “Bây giờ không ai cho cậu xuống địa ngục đâu, câm miệng tới quán Ngon Lắm ngay!”
“Cô… Cô muốn tới quán Ngon Lắm thật hả?” Lắm Lời nhe răng trợn mắt xoa đầu, “Còn nữa, cô sẽ rửa chén? Ban nãy ta còn lo cô lén giết cô nương kia nữa đó…”
“Yêu quái mà ta muốn chữa bệnh đang ở quán Ngon Lắm.”
“Hả?!”
***
Khung cảnh ở hồ Vị Tình không tệ lắm, hồ không lớn, thỉnh thoảng có thuyền đánh cá lướt qua, trên bờ hồ cây cối rậm rạp, đá xanh ngập bờ, các cô nương vừa giặt quần áo bên hồ vừa ngân nga điệu dân ca.
Quán Ngon Lắm ở gần bờ hồ, là một quán ăn không lớn cũng chả nhỏ, món nổi tiếng nhất là cơm lá sen, gạo nếp được bọc trong lá bằng hương liệu bí truyền, sau khi hấp xong, mở lá sen ra, cả phòng ngập tràn mùi thơm, trong cơm không có thịt nhưng còn ngon hơn thịt.
Lắm Lời và Cút Xéo ăn một hơi ba phần cơm, bụng người bụng cáo đều căng tròn, không cử động nổi, ngồi ngả người trên ghế thỏa mãn ợ một cái.
Cút Xéo chỉ là một con cáo, ngoe nguẩy chạy ra ngoài, tha về một cái túi, sau đó thở khè khò đứng trước mặt Lắm Lời, chỉ chỉ phần cơm chưa ăn hết trên bàn rồi lại chỉ chỉ vào cái túi, rất chi là mặt dày đòi gói cơm thừa mang theo.
Thấy thế, ông chủ Lang của quán Ngon Lắm cười to, nói không cần gói cơm thừa, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, lúc đi muốn đem theo bao nhiêu cứ đem, hoàn toàn không tiếc của và cực kỳ nhiệt tình.
Đó là một ông cụ đã ngoài chín mươi, tóc bạc da mồi, ngoài chân trái bị què ra thì cơ thể rất khỏe mạnh, ngay cả gương mặt già nua cũng hồng hào. Nhưng người hóa vàng mã cho Đào Yêu lại là ông ấy.
Ăn uống no nê, hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng cuối cùng của ngày rót lên mặt hồ yên ả, những cánh chim bay là là trên mặt nước, rớt lại tiếng kêu chiêm chiếp.
Đào Yêu ngồi dựa vào lan can, co chân xỉa răng, trên chiếc bàn con bày bình trà Bích Loa Xuân thượng hạng, đáng tiếc Đào Yêu không biết thưởng thức trà, nâng chén húp một hơi hết phân nửa.
“Nghe nói uống trà sau khi ăn sẽ không bị béo phì.” Đạo Yêu lau miệng, cười, “Cuộc sống của gia đình mi được quá đấy chứ, non nước hữu tình, chim hót hoa thơm.” Nói xong, nàng lại đánh giá ông chủ Lang, “Thoạt nhìn mi cũng không giống đang bị bệnh nguy kịch.”
Ông chủ Lang cười nói: “Ta không sống được lâu nữa.”
Đào Yêu nhíu mày, nói chắc chắn: “Mi không bị bệnh.”
“Ta cứ tưởng Quỷ Y Đào Đô là một gã già khụ, hóa ra lại là cô bé thú vị thế này.” Ông chủ Lang hệt như trưởng bối hiền từ nhìn vãn bối bướng bỉnh, “Trên giang hồ đồn cô ác lắm.”
“Sao mi biết ta không ác?” Đào Yêu đứng phắt dậy, “Mi không bị bệnh thì chớ làm lãng phí thời gian của ta. Lắm Lời, đi thôi.”
“Đợi đã!” Mặt ông chủ Lang lập tức biến sắc, vội vã đứng dậy chặn đường nàng, ngửa đầu hú dài, trong chớp mắt, cái đầu người biến thành đầu sói tai dài răng nhọn, mỗi sợi lông đều cứng như kim, nhổ bừa một cọng là cũng có thể đem đi đâm chết người.
Kẻ thân người đầu sói này cao hơn Đào Yêu một cái đầu, cặp mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm nàng: “Chưa chẩn bệnh đã muốn đi?”
“Ôi chao con sói to quá!” Lắm Lời sợ hãi ngã phịch xuống đất, Cút Xéo bị mông cậu đè lên, ré lên hoảng loạn.
Không chờ Đào Yêu đáp lời, một cây chổi từ trên trời giáng xuống, nện mạnh vào đầu con sói, đằng sau, một bà cụ tám mươi mấy tuổi mắng: “Lão già sao không làm việc? Giờ này mà nha đầu Tiểu Thất chết tiệt còn chưa chịu về! Trong bếp có đống chén không ai rửa, ông không đi rửa còn đứng đây làm loạn!”
Cái đầu sói lại biến thành đầu người, ông chủ Lang ôm đầu, tủi thân nói với bà cụ: “Ta chỉ dọa họ thôi…”
“Dọa con khỉ! Ai cũng nói ông không bị bệnh rồi, ông còn muốn sao nữa?!”
Bà cụ ném cây chổi, đi tới véo tai ông chủ Lang, xin lỗi Đào Yêu: “Cô nương đừng chấp nhặt với ông ấy nhé, đầu óc của lão có vấn đề ấy mà.”
Bầu không khí nguy hiểm bỗng chốc bị phá vỡ như bong bóng xà phòng.
“Vị nữ trung hào kiệt này là…” Đào Yêu nhìn bà cụ vừa mập vừa lùn, cái eo to như cái lu nước trước mặt.
“Phu nhân của ta, Xuân Hoa.” Ông chủ Lang bịt tai, nói.
Bà cụ thả lỏng tay, lại véo ông ta một cái, trách mắng: “Tôi xem nếu bị người khác nhìn thấy thì ông tính làm sao!”
Đào Yêu nhìn bà rồi lại nhìn ông chủ Lang, thắc mắc: “Lang phu nhân, bà biết ông ấy…”
“Tôi biết ông ấy là yêu quái, còn là yêu quái nửa người nửa sói.” Lang phu nhân thoải mái nói.
Đào Yêu thoáng ngạc nhiên, cười: “Vừa nãy nghe Lang phu nhân than thở không thấy Tiểu Thất đâu, không có ai rửa chén?”
“Chứ sao nữa, nha đầu này suốt ngày lông bông, y hệt lão già nhà tôi.” Lang phu nhân than thở, “Con cháu có cuộc sống riêng, hầu hết đều không ở cùng bọn tôi, chỉ để lại con khỉ Tiểu Thất ở nhà làm bọn tôi thêm phiền phức, bảo nó rửa chén thôi mà cũng không được, haiz.”
Đào Yêu vội nói: “Ngài chớ nóng, trùng hợp là ban nãy ta gặp Tiểu Thất ở trên trấn, nàng ấy đã giúp đỡ ta nên ta đồng ý thay nàng ấy rửa chén ở quán Ngon Lắm ba ngày.”
“Hả?” Lang phu nhân nghe thế thì vội vàng xua tay, “Không được, không được đâu, người khác không biết địa vị của ngài chứ hai người chúng tôi thì sao mà không biết, nào dám để ngài hạ mình làm những việc này!”
“Không không, chén thì vẫn phải rửa.” Đào Yêu đưa mắt nhìn sang Lắm Lời, cười: “Đúng không, tiểu sư phụ Lắm Lời?”
Biểu cảm trên gương mặt Lắm Lời thay đổi xoành xoạch, sau đó tiểu hòa thượng ủ rũ gật đầu: “Đúng vậy, ta rửa.”
Đằng nào, đối mặt với Đào Yêu, kết quả duy nhất khi cậu từ chối là không thể từ chối.
“Ối, vị tiểu sư phụ này là?” Vẻ mặt Lang phu nhân giãn ra, “Vậy tôi đi lấy tạp dề cho cậu, như vậy lúc rửa chén mới không bị ướt áo, nào, tôi dẫn cậu xuống phòng bếp ha ha.”
Không xem cậu là người ngoài thật kìa… Lắm Lời ủ rũ đi theo, có trời mới biết trên trán mình khắc dòng chữ “Xin hãy thỏa sức bắt nạt ta” hay không.
Lang phu nhân đi vài bước thì quành trở lại, kéo Đào Yêu sang một bên, nói nhỏ: “Đào Yêu cô nương, tôi biết cô có bản lĩnh, lão già nhà tôi khó khăn lắm mới tìm được cô. Ông ấy đúng là bị bệnh, nhưng là tâm bệnh, mong cô nể tình đã ăn nhiều cơm lá sen ở nhà tôi mà giúp ông ấy.” Nói xong lại vỗ tay nàng, “Vợ chồng với nhau, ai lại không muốn người kia sống tốt.”
Nhìn bóng dáng của bà cụ xấu xí ấy, Đào Yêu lại ngồi xuống, nói với ông chủ Lang: “Mi may mắn đấy, bà ấy không sợ mi, lại càng không hại mi.”
Ông chủ Lang cười ngượng ngùng: “Phải là bà ấy may mắn, hồi trẻ ta cực kỳ tuấn tú đấy nhé.”
Đào Yêu cười khúc khích: “Được rồi, ban nãy mi hỏi ta tại sao lại không chẩn bệnh. Bây giờ, nể tình cơm lá sen, ta sẽ chẩn bệnh cho mi.”
Ông chủ Lang ngồi xuống, hơi rụt rè: “Ban nãy ta chỉ đùa cô thôi, nhưng đúng là ta rất sợ cô bỏ đi, ta biết trên đời này, ngoài Đào Yêu cô nương ra, sẽ không có ai giúp được ta cả.”
Đào Yêu ngẫm nghĩ, hỏi: “Mi biết quy tắc chữa bệnh của ta rồi chứ?”
“Biết biết, sau này ta sẽ là “thuốc” của cô.” Ông chủ Lang gật đầu lia lịa, chợt chần chừ hỏi: “Nhưng mà cái thân già khọm của ta e rằng không giúp được gì cho cô nương.”
“Quy tắc là quy tắc, có tác dụng hay không là việc của ta.” Đào Yêu lườm ông ta, “Nói đi, bệnh tình của mi là gì.”
Ông chủ Lang bỗng chốc im lặng, mái đầu bạc rực sáng giữa đêm đen.
Hồi lâu sau, ông ta hỏi: “Đào Yêu cô nương, cô đã từng trải qua quãng thời gian cực kỳ khó khăn chưa?”
Chương 4.2
Edit: Sa
Buổi sáng hôm ấy, trời đổ mưa, nước sông dâng lên, thỉnh thoảng xác của những con thú bị chết đuối sẽ bị tấp vào bờ.
Hắn đứng trước cửa sơn động, tay cầm bẹ lá chuối che mưa, trước mắt chỉ có tảng đá, đằng sau tĩnh lặng không một bóng người.
Hắn bị bỏ lại.
Hôm qua trong sơn động còn có tộc nhân của hắn, có cha mẹ, có huynh đệ tỷ muội, sáng nay thức dậy, chỉ còn lại mình hắn. Họ đi rất dứt khoát, cũng rất gọn ghẽ, đến cả cái nồi thường dùng cũng mang đi hết… Có lẽ hắn còn không quan trọng bằng một cái nồi.
Mưa càng lúc càng lớn, hắn không muốn ở trong sơn động, chẳng thà để nước mưa đọng thành vũng nước nhỏ trên bẹ lá chuối rồi tràn xuống chân mình còn hơn.
Thân là Người Sói, tốc độ cùng sức mạnh là khả năng bẩm sinh, cũng là thứ cần thiết để sinh tồn, nhưng… Hắn cúi đầu nhìn chân trái của mình, nện mạnh xuống đất. Không đau, không đau dù chỉ là một chút, hoàn toàn không có cảm giác.
Ngay từ khi mới sinh ra, chân trái của hắn đã bị què, không có cảm giác, không có sức lực, khi các tộc nhân chạy băng băng, hắn chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hai tay cũng bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều mà cũng có thể đập vỡ tảng đá bằng một đấm, còn hắn thì ngay cả xách thùng nước cũng phải dùng hết sức lực.
Người Sói là nửa người nửa yêu, thiên tính hung mãnh khiến họ chiến đấu cả đời, Mãnh Hổ hay Cự Xà muốn chiếm núi làm vua thì sẽ cố gắng bắt sống hoặc giết họ để thu phục yêu nhân, nhưng thiên tai và bệnh tật cũng là kẻ thù của họ.
Người Sói là người, nhưng lại không được đối xử như người. Người Sói là yêu nhưng lại không sống lâu như yêu. Ở trong mắt yêu, họ là người; ở trong mắt người, họ là yêu. Tuổi thọ chỉ khoảng một trăm tuổi, cuộc sống lại khổ cực và khó khăn hơn bất kỳ ai. Vì vậy, hắn không quá oán giận khi bị bỏ rơi, kẻ như hắn chỉ là gánh nặng của tộc mà thôi.
Thành thật mà nói, thính giác của hắn cũng không nhạy bằng đồng tộc, bị yêu nhân theo dõi mà không hề hay biết, có lần nếu không nhờ huynh trưởng đi tuần tra kịp thời phát hiện hắn bị theo đuôi thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Kẻ vô dụng vốn nên bị vứt bỏ.
Nhưng hắn vẫn muốn chờ, biết đâu được, biết đâu mẫu thân hoặc huynh trưởng quay về.
Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn, bên ngoài sơn động vẫn chỉ là tảng đá, không có bóng người. Mưa lại lớn, tối rồi, hắn vẫn chỉ nhìn thấy tảng đá.
Hắn đợi bảy ngày, trừ con heo rừng và hai con thỏ đi ngang qua, không còn vật sống nào khác.
Ừm, họ sẽ không quay về.
***
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi ở của loài người. Người Sói không phải người rừng, suốt ngày nấp trong rừng, ngược lại, thỉnh thoảng họ cũng biến thành người để lẩn vào hồng trần thế tục, dùng cách thức của loài người để đổi các loại vật phẩm, thậm chí có không ít đồng tộc lựa chọn rời chốn rừng sâu để sống giữa nhân thế, mai danh ẩn tích.
Nhưng, đại đa số Người Sói vẫn ở lại chỗ cũ, bởi vì họ nói cuộc sống ở trong rừng núi chỉ cần chiến đấu với ông trời, còn rời khỏi rừng núi thì họ phải chiến đấu với loài người. Họ không sợ thiên tai, chỉ sợ loài người.
Trước kia, hắn cũng từng theo huynh trưởng tới nhân thế, cầm mấy món dân dã hoặc da thú để đổi gạo. Người Sói không phải chỉ ăn thịt, lương thực của loài người rất thơm, đáng tiếc họ không biết nấu. Trong sách dạy nấu ăn của họ chỉ có thịt sống và thịt nướng, thực đơn của một quán ăn nhỏ bất kỳ ở trên chợ cũng là thế giới diệu kỳ đối với hắn, nguyên liệu như nhau nhưng tại sao con người lại có thể biến hóa ra nhiều như vậy.
Huynh trưởng không trả lời được câu hỏi của hắn, mà hắn cũng không có cơ hội hỏi huynh trưởng nữa. Hồng trần cuồn cuộn, sông dài vạn lý, từ nay chỉ còn một mình hắn.
Hôm ấy, hắn ngồi ở một góc giữa phố xá đông người từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, cho đến khi bụng đói cồn cào, hắn mới đưa ra quyết định: không về núi nữa, ngay cả con heo rừng chưa trưởng thành mà hắn cũng không đánh lại, có lẽ trà trộn sống giữa con người, làm người bình thường sẽ có hy vọng.
Đầu tiên, phải lấp đầy bụng, mà muốn lấp bụng ở nơi của loài người thì phải có tiền.
Hắn lấy hết can đảm vào một quán ăn mà ông chủ quán thoạt nhìn rất hiền lành, nói mình cái gì cũng làm được. Ông chủ nói vừa hay thiếu tạp dịch, cậu làm đi.
Hắn thấy đây là một khởi đầu quá tốt đẹp, dẫu rằng hằng ngày chén rửa không xuể, nhà lau không xong, củi chẳng thể bổ hết, dẫu rằng mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm sáng tối, cái bánh bao trong bữa cơm quá nhỏ, dưa muối quá mặn, cháo chả khác nào nước lã thì hắn cũng ăn rất ngon miệng.
Ở đây, hắn không là gánh nặng của ai cả, hắn chỉ là tạp dịch Tiểu Lang, hắn cảm thấy rất an ổn.
Một tháng sau, tới ngày trả tiền công, hắn bị ông chủ đuổi đi, lý do là con gái của ông chủ bị mất hoa tai được làm bằng ngọc trai, mà hôm đó chỉ có mình hắn đi vào phòng nàng ta.
Hắn vụng về kiên trì giải thích, nói hôm đó chỉ tới để đưa quần áo đã giặt sạch của nàng ta thôi, đặt quần áo xuống xong là đi ngay, chớ nói trộm, đến cả cái hoa tai được làm bằng ngọc trai gì đó hắn còn chưa thấy.
Ông chủ và con gái ông ta nổi giận, đẩy thiếu niên bị què ra khỏi cửa, mắng hắn xối xả, bảo hắn mà còn không đi thì sẽ báo quan bắt hắn.
Hắn sợ bị bắt, nghe nói bị bắt vào quan phủ thì sẽ bị đánh cho tróc da bong thịt, có tội chưa chắc chịu phạt, vô tội chưa chắc được tha, tóm lại đó là quy tắc của loài người, hắn không hiểu lắm.
Hắn bị đánh đuổi ra ngoài, người ta vây xem, ai nấy đều tò mò hóng hớt. Hắn ỉu xìu bò dậy, rời đi, có người ở sau lưng cười trộm: “Lão Lưu keo kiệt đó nào giờ mướn tạp dịch có trả tiền công đâu… Đây là kẻ xui xẻo bị tống cổ thứ bao nhiêu rồi ấy nhỉ?”
Không có ai quan tâm tới quá khứ và tương lai của hắn, giống như khi vừa đến đây, hắn một mình cà nhắc đi giữa bóng tối.
Hóa ra ngoại hình và lương thiện không liên quan tới nhau, hắn nghĩ trong tiếng bụng kêu ùng ục.
Hắn không tìm việc ở quán ăn nữa mà đi tới một khách điếm, công việc chủ yếu là dọn dẹp, bao gồm dọn nhà xí. Dọn rác xong vẫn không được bỏ ngay mà còn phải ngụp lặn trong đống rác cả ngày để tìm đồ còn xài được, chưởng quỹ nói cần chú ý nhất là có khách nhân nào sơ ý ném hà bao hoặc vật đáng giá đi không.
Tuy rất hiếm khi tìm được những thứ như thế nhưng ngày nào hắn cũng tìm. Hắn tìm được vòng tay, khăn lụa, con dấu…
Hóa ra có rất nhiều người sơ ý. Hắn giao hết những thứ tìm được cho chưởng quỹ, chỉ một cái vòng tay bình thường thôi cũng khiến ông ta cười toe toét dù rằng ông ta rất giàu.
Có điều chưa tới một tháng, hắn lại bị đuổi, nguyên nhân là hắn trả lại thỏi bạc được gói kỹ trong giấy dầu cho một người đàn bà trung niên bị bệnh phải lên kinh thành chữa trị.
Đói bụng, phải ăn cơm, nhưng có rất nhiều người cần ăn cơm, bất cứ chỗ nào dán giấy “tuyển người” là đều nhanh chóng kín chỗ.
Hắn bị loại rất nhiều lần, cuối cùng chỉ đành làm việc mà không ai muốn làm, đó là vận chuyển xác chết ở trên phố cho một ông lão gầy đét. Trên đời này ngày nào cũng có người chết, không sợ không có việc làm.
Nhưng làm chưa tới bảy ngày, hắn đã bỏ chạy vì sợ.
Hôm đó, ông lão bảo hắn ra nghĩa địa lúc nửa đêm, con đường rất hẹp, có một đoạn xe đẩy không qua được, chỉ có thể vác cái xác đi qua.
Hắn cõng thi thể của một kẻ lang thang, mới đi được vài bước đã bị vấp chân ngã nhào, cái xác nặng trịch đè trên người hắn, trùng hợp có một cơn gió rét thổi qua hệt như có người hà hơi vào cổ hắn. Hắn dựng hết tóc gáy, giãy giụa đứng dậy, bỏ chạy.
Nhưng đến ngày hôm sau, hắn hối hận, dẫu sao ông lão cũng không bạc đãi hắn, lần nào vứt xác xong cũng được trả tiền công.
Hắn đi van xin ông lão cho hắn tiếp tục làm việc, nhưng ông lão không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ vào một thanh niên mập mạp, lùn tịt, chắc nịch ở bên cạnh, ung dung nói: “Có người thay thế ngươi rồi.”
Từ bao giờ mà công việc này có sức hấp dẫn đến thế…
Số tiền ít ỏi trên người nhanh chóng bị xài hết, hắn mờ mịt nhìn dòng người tấp nập, thảo nào Người Sói lại muốn ở trong núi sâu, sống ở nhân thế gian nan quá.
Hắn trộm một con gà quay, còn chưa kịp cắn miếng nào thì người bị trộm đã đuổi tới, kẻ đó lôi hắn đến nha môn, quan huyện ngáp ngắn ngáp dài bảo hắn bồi thường tiền, hắn nói hắn không có tiền, cho nên hắn bị đánh ba mươi gậy.
Ở ngôi miếu đổ nát dột nước, hắn nằm ba ngày, trong cơn đau đớn truyền đến từ cái mông, hắn mới nhận ra mình còn sống, hắn đưa ra kết luận: không cần phải sống nữa.
Trái không đúng, phải cũng không đúng, bất kể làm gì cũng thất bại.
Trước khi bị ngất vì đói, hắn tìm được sợi dây. Không biết treo cổ có khó chịu lắm không, nhưng so với việc quay lại núi và bị sài lang hổ báo xé xác ăn thịt thì chết kiểu này có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Hắn treo sợi dây lên xà ngang, nhưng xà ngang trong ngôi miếu đổ nát lại bị thân thể hắn kéo sụp, chưa ăn cơm mà lại nặng thế đó, thực sự không biết phải nói gì.
Sống sót, hắn bỗng tìm ra mục tiêu mới của cuộc đời, đó là làm sao để kết liễu đời mình một cách dễ chịu nhất.
Cắt cổ tay? Đau lắm…
Nhảy vực? Lỡ không chết ngay thì sao…
Uống thuốc độc? Đến cả tiền mua thuốc độc cũng không có…
Hay là nằm im chờ chết? Nhưng đói bụng khó chịu lắm…
Chợt nhớ ra gần đây có hồ nước, hay là nhảy hồ tự vẫn? Nghẹt thở một chút là kết thúc mọi việc.
Quyết định vậy đi!
Hắn lồm cồm bò dậy, tập tễnh đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Chương 4.3
Edit: Sa
Hắn nằm trên bãi cỏ, toàn thân ướt nhẹp, ho sù sụ vì bị sặc nước. Ở bên cạnh, tiểu cô nương mặc chiếc màu xanh nhạt xoa cái trán sưng vù, mắng: “Ngươi muốn chết thì cũng phải tìm chỗ nào xa xa chứ, nện vào người đau lắm đấy!”
Lại chết bất thành, tung người nhảy xuống, đụng vào cô nương đang bơi trong hồ nước…
Đầu quay cuồng, hắn ngồi dậy, bịt cái mũi đang đổ máu, nhỏ giọng oán trách: “Nào có ai trời còn chưa sáng đã đi bơi…”
“Nóng!” Cô nương khoa trương vẫy cây quạt: “Mùa hè năm nay nóng dã man, buổi tối không có lấy miếng gió, ta lại sợ nóng nên mới đi tắm cho mát!”
“Nóng hả?” Hắn mù mờ ngẩng đầu, không khí quả thật khá nóng nhưng chưa tới mức không chịu đựng nổi, hóa ra trên đời có người vì sợ nóng mà ra hồ tắm khi trời còn chưa sáng…
Cô nương đảo mắt, tỉ mỉ đánh giá hắn từ đầu xuống chân, huých cùi chỏ vào người hắn: “Ngươi nhảy hồ tự vẫn thật đấy à? Ta thấy ngươi nhắm mắt giậm một chân nhảy xuống.”
Cần phủ nhận không? Ngay cả tính mạng còn không cần thì có cần sĩ diện không?
“Ừ, ta tự sát.” Nước nhỏ giọt từ tóc hắn, “Cho nên đáng lẽ cô đừng lôi ta lên.”
Cô nương khó tin nhìn hắn: “Vì sao không muốn sống nữa?”
“Vì mỗi một ngày đối với ta đều là quá dài.” Hắn cười khổ, “Sống đủ rồi.”
Cô nương nhíu mày, nâng má nghiêng đầu suy tư, đột nhiên đứng lên, kéo cánh tay hắn: “Vậy trước khi chết ngươi đi ăn sáng với ta đi! Ta muốn ăn mì hoành thánh, nước súp bỏ thêm hành, hẳn là ngươi biết ở đâu bán ngon!”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Cô nương, ta là người vừa nhảy hồ tự vẫn đó…”
“Ta có không cho ngươi tự vẫn đâu.” Nàng kéo mạnh cánh tay hắn, cười nói: “Đứng lên đứng lên, đi chơi với ta trước đã, buổi tối ngươi lại đến đây nhảy hồ, không ảnh hưởng gì đâu.”
Nào có người như vậy chứ…
Hắn bị nàng lôi dậy, lảo đảo bước đi.
Sức nàng không lớn, nhưng một lực kỳ lạ toát ra từ lòng bàn tay nàng, xóa tan suy nghĩ vùng khỏi tay đối phương của hắn.
Dưới cây cầu vòm ở chợ phía đông có một quán mì hoành thánh nhỏ, bán từ nửa đêm tới hừng đông.
Nàng ăn một lèo ba bát mì hoành thánh. Nàng ăn rất ngon miệng, người không đói bụng nhìn nàng ăn cũng sẽ thấy đói chứ huống chi là hắn đã đói meo mấy ngày.
Nhưng lúc này hắn lại không động vào bát hoành thánh, là do đói quá sẽ không muốn ăn hay đó là hậu quả của việc không còn muốn sống?
Nàng ợ to, nhìn bát mì hoành thánh của hắn nói: “Không thêm hành dở lắm!”
Vừa nói vừa bốc một nhúm hành cho vào bát của hắn, sau đó lại lấy chai tương đen xịt vào bát hắn đúng ba giọt, nói: “Giờ thì ăn đi.”
“Ta không đói.” Hắn nói.
“Ăn!” Nàng cầm tay hắn, bắt tay hắn cử động, “Thử một chút đi! Ngươi không ăn sao biết mình không muốn ăn?”
Cảm giác không muốn nàng buông tay ra bỗng dâng lên, hắn gật đầu.
Trước đó hắn chỉ ăn hoành thánh đúng một lần là khi làm việc ở khách điếm vào dịp lễ gì đó, để ăn mừng, chưởng quỹ đã dặn ngà bếp nấu một nồi hoành thánh không nhân cho mọi người ăn, hắn chỉ nhớ cục bột không có vị gì lăn qua lăn lại trong miệng rất khó nuốt xuống.
Đôi đũa của hắn vọc vào bát nước nồng mùi xương heo ninh nhừ, gắp miếng hoành thánh dính ít hành lá rồi đưa vào miệng, vị thịt heo ấm áp, thơm ngon chui ra khỏi vỏ bánh xộc đến, cộng thêm mùi hành lá tạo ra hương vị ngon chưa từng biết kích thích đầu lưỡi của hắn.
Ăn được một miếng là chẳng thể ngừng lại.
Bữa sáng này, hai người ăn tổng cộng bảy bát hoành thánh. Nàng trả tiền.
Người vui nhất là chủ quán, vừa đếm tiền vừa bảo họ sau này hãy tới ăn tiếp, ngày nào ông ấy cũng bán ở đây.
Đi lên cây cầu vòm, nàng ợ một tiếng, vẻ mặt thỏa mãn như đã chiếm cả thế giới.
Chỉ là mấy bát hoành thánh mà thôi.
“Cô… là cô nương nhà ai?” Hắn xoa cái bụng căng tròn, “Cô đi một mình đến đây, người nhà không lo lắng hả?”
Nàng dừng lại, đứng giữa cây cầu, hai tay bám vào lan can, hớn hở nhìn nước sông chảy róc rách bên dưới cùng vầng mặt trời đang ló dạng.
“Chỉ hôm nay thôi, không lo.” Nàng kéo hắn tới gần, chỉ về phía mặt trời, “Mặt trời sẽ mọc từ đằng kia.”
“Ngày nào mặt trời chả mọc.” Hắn nhìn theo ngón tay nàng.
Mặt trời dần nhô lên, đám mây nhiễm sắc vàng, ánh nắng chiếu xuống sông tạo ra những dát vàng lay động, màn sương mù tản đi.
Bên trong những căn nhà, người ta dần tỉnh giấc, người đàn ông duỗi người, đại tẩu hát ngân nga, cô nương xách thùng múc nước, mỗi người, bất kể già trẻ xấu đẹp đều được mặt trời chiếu rọi, trên người, trên mặt đều có ánh nắng.
“Đẹp quá.” Nàng chống cằm theo thói quen, nhìn hai bờ sông nhuộm nắng, “Hệt như tranh vẽ.”
Cảnh tượng mà ngày nào hắn cũng nhìn thấy này có chỗ nào đẹp như tranh?
Nhưng mà, nghe nàng nói thế, khung cảnh quả thật đẹp hơn thường ngày, có lẽ là vì họ đứng trên cầu, góc nhìn khá đẹp chăng?
Cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo cuốn theo mùi đất và hương hoa, quyện vào ánh nắng mơn man làn tóc, giống như khẽ khàng thổi vào lòng.
Buổi sáng hôm nay không giống với bất cứ buổi sáng nào trong quá khứ, bởi vì hắn chưa từng bị tha đi hát cho người ta nghe, đúng vậy, là hát.
Nàng kéo hắn chạy xuống cầu, một bà cụ đang ngồi trước cửa nhà nhặt rau.
“Bà ơi, bà đang nhặt rau ạ?” Nàng cười tươi rói đứng trước mặt người ta.
Tiểu cô nương xinh xắn, cười lên như bông hoa mới nở, vì vậy nên tuy đột ngột xuất hiện nhưng dễ dàng được tha thứ.
Tuy nàng hỏi câu thừa thãi nhưng bà cụ vẫn gật đầu: “Ừ, nhặt rau.”
“Một mình nhặt rau chán lắm, cháu hát cho bà nghe nhé.” Nàng chớp đôi mắt tròn xoe, nói cực kỳ nghiêm túc.
Bà cụ ngơ ngác: “Hát? Ơ, cháu hát hả?”
“Dạ, hát ngay!” Nàng hào hứng đứng lên, chạy nhanh đến bờ sông nhặt hai hòn đá cuội rồi quay lại, nhét vào tay hắn, “Đệm nhạc giúp ta.”
Hắn cầm hai hòn đá nhẵn nhụi, vội nói: “Ta không biết.”
“Gõ bừa mà cũng không biết?” Nàng lườm hắn, “Đừng ồn nữa, làm đi.”
Dứt lời, nàng đứng bên cạnh bà cụ vẫn còn đang ngơ ngác, hắng giọng, cất tiếng hát: “Dòng sông trong vắt uốn quanh, có cô nương giặt áo bên bờ, gió thoảng ôm mây trắng, chim lượn quấn hương hoa, bình minh rồi lại hoàng hôn, gặp lại nhau đã là giấc mộng.”
Chưa bao giờ nghe bài hát này, rất hay, giọng hát của nàng trong trẻo và ngọt ngào, hắn kiềm lòng không đậu mà khe khẽ gõ nhịp hai hòn đá trong tay.
Hát xong, bà cụ quên cả nhặt rau, luôn miệng khen tiểu cô nương hát hay quá, còn nói vị tiểu ca bên cạnh gõ đá cũng rất nhịp nhàng, hai người có phải làm trong đoàn hát không?
Gõ đá nhịp nhàng? Đây là khen ngợi ư? Hắn hơi bối rối, cầm hai hòn đá không biết phải nói gì, lần đầu tiên được khen, tâm trạng rất phức tạp.
“Bọn cháu chỉ đi ngang qua đây thôi ạ.” Nàng cười với bà cụ, “Cháu chỉ muốn hát cho người ta nghe thôi, nhận được lời khen thật tốt quá, cảm ơn bà.”
Dứt lời, nàng kéo hắn đi.
Hắn chạy chậm theo nàng, nắng càng lúc càng tỏ, hắn chưa bao giờ dùng phương thức và tâm trạng như thế này để đón một ngày mới.
Nàng không rảnh rang giây phút nào, nàng rao hàng giúp đại thúc bán trái cây ở trên chợ, chui vào lò rèn xin người ta dạy nghề rồi bị đuổi ra ngoài, tới sạp bán phấn son thử hết các loại son phấn làm mặt như cái mông khỉ. Cuối cùng, nàng mua một túi phấn thơm, thoa một nửa lên người mình rồi lại trét nửa còn lại lên người hắn mặc kệ hắn phản kháng ra sao, sau đó mang theo mùi thơm nồng chạy vào tiệm may, ríu rít hỏi thợ may cách may một cái váy, lúc thợ may đo số đo cho nàng, nàng mới ngậm miệng, dùng hết sức để thóp bụng vào.
Buổi trưa, nàng chọn quán cơm đông thực khách nhất, chọn hết các món có trên thực đơn, một bàn đầy thức ăn, mấy món còn thừa thì đóng gói mang đi cho ăn mày trên phố.
Trên đường đi ngang qua một tiệm sách, nàng no nê chạy vào lật tung hết tất cả các quyển sách, sau đó cầm một quyển tuyển tập thơ của Lý Bạch gật gù đọc:
“Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.”(1)
(1) Trích trong bài thơ “Thương tiến tửu” (Xin mời rượu) của Lý Bạch, bản dịch của Hoàng Tạo.
Hắn đứng trước cửa tiệm, dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của nàng.
Không dừng ở đó, nàng còn bò lên đầu tường nhìn lén cô nương ở lầu xanh, lúc bị người trong đó đuổi đánh, hắn kinh hãi kéo nàng bỏ chạy, cuối cùng lanh lẹ trốn đằng sau đống đồ ở bên tường mới thoát nạn.
Hắn sợ muốn chết, còn nàng lại cười gần chết, nói bên trong đó chỉ là cô nương thôi mà, xem một chút cũng đâu rớt mất miếng thịt nào.
Không chờ hắn bình tâm lại, nàng lại nhiều chuyện đi khuyên can hai người đàn bà chanh chua đang đánh nhau giữa đường, kết quả là bị đấm một cú vào mắt phải, bị thương. Hành động của nàng khiến hắn hoảng hốt, nếu hắn không kịp thời giải cứu, chắc chắn nàng đã trở thành bao cát cho người đàn bà chanh chua kia trút giận.
“Cô làm loạn quá đấy.” Hắn dựa lưng vào một cái cây rất to, thở hổn hển nhìn nàng, “Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
Nàng vẫn cười bất cần: “Ta đang làm chuyện muốn làm.”
“Thế giới này không phải là nơi cô muốn làm gì thì làm đâu.” Hắn giận tái mặt, “Nơi này nguy hiểm và khốn khổ lắm, không phải là nơi mà tiểu cô nương như cô gánh vác được đâu.”
Nàng gãi đầu, nói: “Là ngươi không gánh vác được, không phải ta.”
Hắn sửng sốt.
“Chứ không thì sao ngươi đâm đầu xuống hồ tự vẫn, đúng không?” Nàng cười, “Ta đoán trước đó hẳn là ngươi đã thử phương pháp khác để kết liễu đời mình.”
Hắn nhíu mày, không nói một lời.
Nàng nhích lại gần hắn, kiễng chân ghé vào tai hắn, thì thầm: “Ta nói với ngươi nè, bất kể phương pháp tự vẫn nào, trước khi tắt thở đều sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng nếu ngươi thực sự không muốn sống, ta có cách khiến ngươi chết nhẹ nhàng.”
Hắn sáng mắt: “Thật không?”
Nàng cười giảo hoạt: “Tất nhiên. Mấy đời nhà ta đều là dược sư, chế ra một viên độc dược có khó gì.”
“Cô… Cô là dược sư?” Hắn ngạc nhiên, chợt giống như tìm thấy nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, nắm chặt tay nàng: “Cô cho ta thuốc được không?”
“Được.” Nàng đồng ý ngay, “Nhưng ta có điều kiện.”
“Ta không có tiền…”
“Ta biết.” Nàng lườm hắn, “Chỉ cần ngươi ở cùng ta hết ngày hôm nay, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi.”
“Thật chứ?”
“Đi nhanh lên! Ta còn có rất nhiều việc muốn làm đó! Nghe nói trên chợ còn làm ảo thuật? Dẫn ta đi xem! À, còn có mèo nữa, ta muốn ôm một con mèo múp, chó cũng được.”
“…”
***
Tất cả những việc mà hắn đã làm từ khi ra đời cho đến ngày hôm qua còn không nhiều bằng hôm nay. Nha đầu này hứng thú với tất cả mọi thứ, kể cả đứng ở góc tường xem kiến tha mồi về tổ. Nhưng bất kể làm bao nhiêu việc, màn đêm vẫn buông xuống.
Nàng kéo tay hắn đi ra khỏi rạp múa rối, hưng phấn cảm thán sân khấu múa rối sáng quá, còn nói Hằng Nga ngớ ngẩn quá, một mình ở Cung Quảng Hàn có gì tốt, đến cả bát mì hoành thánh nóng hổi cũng không ăn được. Hắn không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể im lặng nghe nàng nói.
Ra tới cửa rạp hát, nàng thừa dịp không có ai nhìn mà kéo tấm lụa đỏ được treo trên bảng hiệu xuống, nhét vào tay áo.
Thị trấn nhỏ đã sắp đi vào giấc mộng, bốn bề chỉ còn tiếng dế kêu rộn rã, hôm nay không phải ngày rằm, vầng trăng khuyết biếng nhác giắt mình giữa không trung nóng bức.
Nàng dần an tĩnh, đi về phía bờ hồ.
Nhìn sóng nước dập dờn trên mặt hồ ở phía xa xa, nàng nói: “Ta phải về rồi.”
Hắn ngơ ngác, bật thốt: “Xung quanh đây có ngôi nhà nào đâu?”
Nàng cười khúc khích: “Ai bảo nhà ta ở bờ hồ? Huynh làm với ta một việc nữa đi.”
“Cô còn muốn làm gì?” Hắn đã sức cùng lực kiệt, suýt thì nhảy dựng lên, “Đừng nói là cô muốn ta bơi cùng cô nhé? Ta không biết bơi!”
Nàng kéo tay áo hắn đi về phía trước: “Đi là biết thôi.”
Họ nhanh chóng đến nơi họ gặp nhau lần đầu, mặt đất ven bờ hồ còn dấu vết chứng tỏ hắn đã nằm ở đó.
Nàng lấy tấm lụa đỏ ra, trùm lên đầu mình.
“Chúng ta bái đường đi!”
Nghe thế, hắn kinh hãi ngã ngồi xuống đất. Bái đường? Đây là chuyện mà chỉ có vợ chồng mới được làm thôi! Hắn quen nàng còn chưa tới một ngày, ngay cả tên nàng mà hắn cũng không biết…
Hắn liên tục xua tay: “Chuyện gì cũng được, riêng chuyện này thì không! Cô sẽ lập gia đình, sao bái đường với ta được!”
“Gả cho huynh không được ư?” Nàng vén một góc tấm lụa đỏ, dẩu môi.
“Tất nhiên không được!” Hắn cảm thấy mình bị bỡn cợt, hơi tức giận, xoay người định bỏ đi.
“Đứng lại!” Nàng gọi hắn, “Bái thiên địa với ta, ta sẽ cho huynh thuốc độc.”
Hắn dừng lại, ngoảnh đầu: “Có khi cô chẳng phải là dược sư mà chỉ là một con nha đầu điên.”
“Huynh đồng ý hay không?” Nàng giậm chân, “Ngay cả chết còn không sợ mà sợ bái đường với ta? Ta nói sẽ cho huynh thuốc thì chắc chắn là cho!”
Hắn định bỏ đi nhưng lại chần chừ, lỡ như nàng có thuốc thật thì sao, đó là viên thuốc giúp hắn nhanh chóng kết thúc hết thảy khổ nạn…
Cuối cùng, hắn quay lại bên cạnh nàng. Đằng nào cũng không có ai nhìn thấy, nàng không nói thì sẽ không ai biết, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới việc thành thân của nàng.
Nàng vui vẻ thả tấm lụa đỏ xuống, kéo hắn nhìn về phía hồ nước, quỳ xuống, dài giọng: “Nhất bái thiên địa!”
Hắn cắn răng, lạy cùng nàng.
“Nhị bái cao đường… Úi cha, không có cao đường, vậy bái hồ nước đi.” Nàng cười, “Nhị bái hồ nước!”
Hắn lạy thêm một lạy, dở khóc dở cười.
“Phu thê giao bái!”
Hai người đứng đối mặt nhau, khom người lạy.
“Vén khăn vén khăn vén khăn!” Nàng thúc giục.
Hắn thầm thở dài, chần chừ một chốc rồi cũng vén tấm lụa đỏ trên đầu nàng lên.
Ánh trăng rọi sáng hồ nước, biểu cảm của nàng nghiêm túc hơn ban ngày, trong đôi mắt lan tràn niềm hạnh phúc.
Hắn nhìn mặt nàng, thoáng ngỡ ngàng.
“Vui quá…” Nàng mỉm cười, lắc cánh tay hắn, “Cảm ơn huynh.”
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, hắn không đành lòng phá hỏng tâm tình của nàng, nói đúng hơn là phá hỏng tâm tình của họ. Nhưng mà…
Hắn hít sâu một hơi, giơ tay ra: “Thuốc!”
Nàng cười, đánh tay hắn: “Cần phải có thời gian chế thuốc, một năm sau huynh đến đây tìm ta. Bảo đảm huynh sẽ được chết dễ chịu.”
“Một năm?” Hắn mở to mắt.
“Vậy là nhanh rồi đó.” Nàng nhún vai, vừa nói vừa ngồi xuống, vỗ vào chỗ bên cạnh, “Huynh ngồi đi. Đằng nào huynh cũng rảnh, ta sẽ nói cho huynh nghe một bí mật nữa.”
Hắn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống cạnh nàng: “Bí mật gì?”
Nàng nhìn hồ nước: “Hồ nước này có tên là Vị Tình, nó không nổi tiếng, cảnh sắc cũng bình thường nên rất ít người tới đây. Nhưng ta dám nói hồ Vị Tình(2) là hồ nước đẹp nhất trần đời.”
Hắn nhìn xung quanh, quả thật hồ nước này không có bất cứ ánh sáng nào.
(2) Vị Tình: không có ánh sáng.
Nàng giơ tay ra: “Nắm tay ta, nhắm mắt lại.”
Hắn ngờ vực làm theo.
Tay nàng như có sức mạnh kỳ lạ, nắm lấy rồi sẽ không muốn buông ra.
Hắn nhắm nghiền mắt, trong bóng đêm, những đốm sáng lóe lên, cả hồ Vị Tình hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.
Sóng dập dờn, đom đóm lơ lửng trên mặt hồ, dịu dàng kiều diễm, tựa như có người kéo cả dải ngân hà đến với nơi đây, mơ màng bồng bềnh, cõi tiên hoài mộng.
Đây chính là bí mật mà nàng nói? Nhắm mắt lại mới thấy hồ Vị Tình xinh đẹp ngần nào? Thần kỳ quá…
“Đẹp không?” Tiếng nói của nàng khẽ khàng cất lên.
“Đẹp!” Hắn chân thành nói.
“Hì hì, hãy nhớ kỹ, một năm sau tới tìm ta.”
“Cô đừng lừa ta đấy!”
“Huynh mệt không?”
“Hơi mệt.”
“Vậy ngủ đi, đừng mở mắt, không phải ai cũng nhìn thấy cảnh sắc của hồ Vị Tình đâu. Huynh thấy đó, sống thêm một ngày là có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.”
“Ờ.”
Hắn nhắm nghiền mắt nói chuyện với nàng, càng nói càng mệt, mí mắt nặng trịch không hé mở nổi.
Trong mơ màng, tiếng hát của nàng quẩn quanh: Dòng sông trong vắt uốn quanh, có cô nương giặt áo bên bờ, gió thoảng ôm mây trắng, chim lượn quấn hương hoa, bình minh rồi lại hoàng hôn, gặp lại nhau đã là giấc mộng.
Giấc ngủ này rất ngon.
Sáng hôm sau, hắn bị con chim bay qua đánh thức. Hắn dụi mắt ngồi dậy, bên cạnh không một bóng người, chỉ có tấm lụa đỏ vẫn còn trong tay hắn, nha đầu kia… Hắn vội vã đứng lên, chạy khắp nơi để tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì. Hắn nắm chặt tấm lụa đỏ, ngẩn ngơ đứng dưới ánh nắng mai.
Ngay cả tên nàng mà hắn còn không biết…
Chương 4.4
Edit: Sa
“Mi bị nàng ấy lừa rồi.” Đào Yêu thương hại nhìn ông chủ Lang.
Ông chủ Lang thở dài:
“Một năm sau, ta tới hồ Vị Tình tìm nàng ấy theo lời hẹn, nhưng nàng ấy không đến. Ta không cam lòng, lại đợi thêm một năm nữa, nàng ấy vẫn không đến. Năm thứ ba, ta vẫn không đợi được nàng ấy. Cho đến năm thứ tư, ta đứng bên hồ Vị Tình, chợt nhận ra ta đã ở nhân thế bốn năm, trong bốn năm chờ đợi viên thuốc độc giúp kết thúc tính mạng một cách dễ chịu nhất đó, ta đã có mong muốn được sống.
Ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và chán chường của mình, cố gắng sống sót. Ta vẫn bị bắt nạt, nhưng cũng được giúp đỡ, ta dần phát hiện cuộc sống không có cái gì là tuyệt đối, ví như không phải ông chủ quán ăn nào cũng giống như ông chủ cũ của ta.
Vào năm thứ hai nàng ấy rời đi, ta xin làm phụ bếp ở một quán ăn, tuy sư phụ ta rất béo, lại xấu tính, chưa bao giờ trả tiền thua cá cược cho ta nhưng ông ấy truyền dạy cho ta tất cả bí kíp mà ông ấy có.”
Nói tới đó, ông chợt bật cười:
“Không chỉ bí kíp của ông ấy mà ông ấy cũng trao cả con gái của ông ấy cho ta.
Mẫu Dạ Xoa nhà ta hồi con gái cực kỳ thô lỗ, tàn bạo, ăn khỏe, đánh nhau cũng khỏe. Vậy mà vì để may y phục cho ta diện ngày tết, vốn dĩ đến cả xâu kim cũng không biết mà bà ấy kiên quyết nhờ người chỉ dạy, thức rất nhiều đêm, đầu ngón tay bị đâm thành tổ ong vò vẽ mới làm được thứ giống như quần áo.
Ta không dám cưới bà ấy, ta là Người Sói, tuy ta có hình dạng con người nhưng ta sợ sẽ có một ngày ta bất cẩn để lộ hình sói khiến bà ấy sợ chết thì không hay lắm. Do đó, ta nghĩ ra rất nhiều lý do để từ chối bà ấy, nhưng bà ấy đâu chịu tin.
Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, bèn hẹn bà ấy đến nơi vắng vẻ, nói hết thân thế của mình cho bà ấy nghe, thậm chí còn để lộ cái đầu sói hung tợn.
Haiz… Ai mà ngờ Mẫu Dạ Xoa chỉ trợn mắt nhìn, hỏi ta rằng, huynh có muốn ăn thịt ta không? Tất nhiên ta bảo không, ta ăn cơm chứ không ăn thịt người.
Sau đó bà ấy thở phào nhẹ nhõm, nhảy tới khoác tay ta, nói cho dù ta chỉ là một nửa con người thì bà ấy cũng không muốn xa ta.”
Đào Yêu cười khúc khích: “Hồi đó phu nhân của mi cạn nghĩ quá ha ha ha.”
“Đã bảo là hồi trẻ ta đẹp trai lắm mà.” Ông ấy hừ, “Tóm lại, cuộc sống dần yên ổn. Cuộc đời này tuy ta chưa từng đại phú đại quý nhưng cũng con cháu đầy đàn, không bệnh không họa.”
“Không bệnh không họa…” Đào Yêu nhướn mày: “Vậy mi bảo ta chẩn bệnh gì?”
“Người Sói một nửa là người, bọn ta có tuổi thọ giống con người, hiện ta đã chín mươi tuổi.” Ông ấy ho mấy tiếng, “Mấy tháng nay ta có dự cảm mạng mình sắp tận, dù sao ta cũng có một nửa máu yêu, cô biết đó, cảm giác của yêu quái rất nhạy cảm và chính xác.”
Đào Yêu ngẫm nghĩ, nói thẳng: “Muốn ta kéo dài tuổi thọ cho mi? Hay là nhổ sạch tâm bệnh của mi?”
“Mấy năm qua ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng ấy.” Ông ngoảnh đầu, nhìn hồ Vị Tình dưới ánh trăng. “Nhưng nàng ấy dường như đã biến mất khỏi cõi đời. Dải ngân hà trên hồ Vị Tình, ta cũng chỉ mới nhìn thấy một lần duy nhất.
Ta hỏi thăm hết trấn Lợi Đình, không nhà nào có con gái như thế.
Yêu lực của ta có hạn, hoặc nói đúng hơn là chỉ để bài trí, ngoài việc biến thành đầu sói để dọa người ta, hoàn toàn không có bản lĩnh lên trời xuống đất như các đại yêu quái khác.”
Ông ấy dừng lại chốc lát mới nói tiếp:
“Ta mở quán Ngon Lắm bên hồ Vị Tình cũng là vì hy vọng một ngày nào đó nếu nàng ấy trở lại, ta sẽ lập tức gặp được nàng ấy.
Cho đến hôm nay, ta đã sắp chết nhưng vẫn không có lấy chút tin tức nào của nàng ấy. Tâm bệnh này, ta không tự chữa được.”
Đào Yêu im lặng chốc lát, cũng nhìn hồ nước yên ả: “Nếu nàng ấy là con người, e rằng đã không còn ở nhân thế.”
“Cho dù tìm được nơi chôn cất nàng ấy cũng được, ta muốn quỳ lạy trước mộ phần của nàng ấy.” Nói xong, ông ta lấy tấm lụa vẫn đỏ rực hệt như trước kia ra khỏi tay áo.
“Đây là tấm khăn lụa mà hồi đó nàng ấy trùm đầu khi bái đường với mi?” Đào Yêu nhìn tấm lụa đỏ.
“Ừm.”
“Đưa ta xem.”
Nàng cầm tấm lụa đỏ đã mấy chục năm tuổi, xúc cảm vẫn mềm mại hệt như bàn tay thiếu nữ. Trên tấm lụa còn lưu giữ lại một hơi thở chỉ có nàng mới cảm nhận được, đó là yêu khí nhạt đến không thể nhạt hơn.
Nàng nhắm mắt lại, “nhìn” hồ Vị Tình.
Đẹp quá, những thứ ấy tụ tập lại một chỗ sáng lóa hệt như dải ngân hà. Đáng tiếc cảnh đẹp ngần ấy mà người bình thường mãi mãi không thể nào trông thấy, đến cả Người Sói nửa yêu này cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của “nàng ấy” mới có may mắn thưởng thức.
Đào Yêu chậm rãi mở mắt ra, nói: “Được rồi, trước khi đi, ta sẽ kê đơn thuốc cho mi.”
***
Buổi tối ba ngày sau, Tiểu Thất trở về quán Ngon Lắm đúng hẹn.
“Được đó, rất coi trọng chữ tín.” Tiểu Thất vất cái túi đang vác trên vai xuống, hài lòng vỗ vai Đào Yêu, “Rửa chén vui không? Ha ha.”
“A di đà Phật, chén là do ta rửa.” Lắm Lời chắp tay trước ngực.
Tiểu Thất cười to: “Sao cũng được, có người rửa là được.”
Còn chưa dứt lời, Lang phu nhân vừa rống vừa lao từ trong nhà ra, véo tai Tiểu Thất: “Con bé chết tiệt, chạy đi đâu vậy hả? Muốn bà tức chết phải không?”
“Ui da ui da, đau, đau!” Tiểu Thất chỉ vào cái túi ở trên bàn, nói, “Gần đây ông cố bị ho hoài không dứt nên cháu mới lên núi, tìm ba ngày ba đêm mới hái được vài nhánh sen đá, cháu nghe Trương đại phu nói cái này trị ho hiệu quả lắm!”
Lang phu nhân ngỡ ngàng, buông lỏng tay ra: “Cháu đi hái thuốc?”
“Chứ không thì sao?” Tiểu Thất bĩu môi, “Đúng lúc trên đường gặp con nhỏ ngốc nghếch này ở sòng bạc, thấy thay vì nhìn nàng ta phí thời gian để thua tiền thì chẳng thà bắt nàng ta tới quán Ngon Lắm rửa chén thay cháu.”
Con nhỏ ngốc nghếch?!
Mặt Đào Yêu hết trắng lại đỏ, nàng nghĩ nếu ở đây thêm chút nữa, có lẽ Tiểu Thất sẽ phải chịu tổn thương về thể xác. Nhân lúc bà cháu họ nói chuyện với nhau, nàng liếc mắt ra hiệu với Lắm Lời, hai người một cáo lẳng lặng đi ra ngoài.
Tối qua, lúc Lang phu nhân bưng bữa khuya tới cho nàng, nàng đã hỏi Lang phu nhân có biết chuyện của phu quân bà ấy hay không. Lang phu nhân nói bà ấy biết tất cả, kể cả chuyện họ đã bái đường.
Bà không để ý ư? Đào Yêu hỏi bà.
Lang phu nhân lắc đầu, sao phải để ý, không có nàng ấy, lão già nhà tôi đã chết đuối rồi, vậy thì sao có gia đình họ ngày hôm nay, ngược lại, còn thật lòng biết ơn nàng ấy.
Đào Yêu thầm nghĩ câu người mập lòng to ắt hẳn là để miêu tả bà lão này.
Đứng trước cửa quán Ngon Lắm, Đào Yêu ngắm hồ Vị Tình lần cuối.
Nàng đã viết xong đơn thuốc, đặt ở trên bàn trong phòng ngủ của ông chủ Lang.
“Thế gian có một loài côn trùng, khi còn là ấu trùng thì sẽ ẩn mình trong nước, đến khi trở thành côn trùng thì sẽ nổi lên mặt nước, tuổi thọ rất ngắn, sinh ra lúc bình minh ló dạng, chết đi khi hoàng hôn buông xuống, được gọi là Phù Du.
Vạn vật sinh diệt, có linh khí trong lành không tiêu tan, kết tụ thành đoàn, nương núi xanh, dựa nước thẳm, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, nhận cơ duyên của tạo hóa, biến thành yêu.
Yêu ngay từ khi sinh ra đã hóa hình người, diện mạo xinh đẹp, đầu óc thông minh, tinh thông tất thảy, nhưng yêu thọ chỉ kéo dài một ngày, vì vậy bất kể bản thể của yêu là gì thì đều được gọi chung là Phù Du.
Sinh mệnh của Phù Du chấm dứt, thân thể sẽ hóa thành dải ánh sáng, thông qua yêu lực để ngấm vào nơi mà chúng muốn.
Biết chuyện này, tâm bệnh sẽ dứt.”
Là thế đó.
Phù Du xem một ngày là cả đời, chúng ta xem nhẹ ngày hôm nay, còn chúng thì mãi mãi không có ngày mai.
Sinh ra cùng ánh rạng đông, chết đi trong nắng chiều tà.
Nếu chúng sanh đều như thế, liệu có còn cô phụ nhau?
Nàng quay đầu nhìn quán Ngon Lắm trong ráng chiều, mỉm cười, đưa lưng về phía hồ Vị Tình, vẫy tay, tự nhủ: “Việc tốt mà mi làm coi như không uổng phí.”
Dứt lời, nàng đi thẳng mà không ngoảnh đầu lại. Lắm Lời đeo một túi cơm lá sen, Cút Xéo cũng cõng một cái túi nhỏ, hài lòng đi theo.
“Rửa chén có vui không?” Hoa dại nở đầy hai bên đường, nàng thuận miệng hỏi Lắm Lời.
“Mệt lắm.” Lắm Lời chắp tay trước ngực, “May mà có Cút Xéo giúp đỡ.”
“Nó biết rửa chén?” Đào Yêu ngạc nhiên.
“À không, nó lấy đuôi lau khô chén giúp ta.”
“Đợi đã, ý của cậu là đống chén mà chúng ta ăn mấy ngày qua đều bị nó dùng mông để lau?”
“Là đuôi.”
“Đuôi mọc trên mông! Một đứa xuất gia như cậu sao lại làm ra chuyện tàn ác như vậy hả? Cáo bị rụng lông đó!”
“Cút Xéo không bị rụng lông.”
“…”
***
“Ông chủ Lang không bị bệnh, tại sao cô lại chọn ông ấy?” Trên chiếc thuyền con, Lắm Lời vừa ăn cơm vừa hỏi nàng.
Đào Yêu lẳng lặng nhìn chiếc cần câu ở mũi thuyền của mình, nói: “Nhà ông ta mở quán cơm, nếu chỉ dựa vào cậu đi xin cơm thì chúng ta chỉ có thể uống gió.”
“Là hóa duyên…” Lắm Lời càm ràm, chợt hỏi tiếp, “Loài yêu quái Phù Du hiếm lắm hả?”
Đào Yêu lắc đầu: “Ngược lại, Phù Du rất nhiều, nhất là ở những nơi núi cao nước thẳm. Vạn vật chúng sanh đều có linh khí, có khi sau này, cậu viên tịch cũng sẽ lưu lại một tia khí trong lành, bay đến hồ nước hoặc núi sâu nào đó, nếu có cơ duyên thì sẽ hóa thành thiếu niên hoặc thiếu nữ, dùng một ngày để sống một đời. Hãy nhớ phải quý trọng ngày đó, đừng chỉ lo xin cơm.”
Lắm Lời liên tục niệm a di đà Phật ba lần: “Ta chỉ mong Phật pháp lưu truyền cho chúng sanh tam giới, về phần chính mình, lúc đến không có gì, lúc đi cũng hãy như vậy.” Cậu hỏi tiếp, “Nếu Phù Du rất nhiều, vì sao lại hiếm người biết đến?”
“Vì chúng đoản mệnh. Thứ chỉ sống một ngày thì có bao người nhớ đến chứ.” Nàng nhìn chằm chằm cần câu, “Cũng có ngoại lệ. Dẫu sao cũng là tiểu yêu quái vô hại, nắm tay họ sẽ cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ, người may mắn được trải qua chắc chắn sẽ không quên.”
“Sức mạnh kỳ lạ?”
“Là loại sức mạnh chỉ kẻ muốn sống mới có.”
“Ồ, thật thần kỳ.”
Nước sông lững lờ trôi, hai bên bờ cây cối um tùm, trên chiếc thuyền con chỉ có tiếng nhai nhóp nhép của tiểu hòa thượng và con cáo, mùa xuân là mùa thích hợp để ăn và ngủ.
“Lắm Lời,” Đào Yêu chợt ngoảnh đầu. “Nếu cậu chỉ sống được một ngày, cậu muốn làm gì nhất?”
Lắm Lời chưa kịp trả lời, trong không gian bỗng vang lên tiếng của Liễu công tử: “Thứ nhất, mở cuộc thi đọc thơ, còn phải là đọc thơ do ta sáng tác. Thứ hai, bỏ tiểu hòa thượng vào cái nồi tốt nhất, cho thêm nguyên liệu thượng hạng nhất, hầm bằng lửa nhỏ.”
“Phải để to lửa, chứ để lửa nhỏ không kịp chín.” Đào Yêu nghiêm túc nói.
“Cũng đúng…” Hiếm khi Liễu công tử đồng ý với nàng.
Lắm Lời đã vô cảm với đề tài mình bị ăn thịt, cậu suy tư, nói: “Nếu ta chỉ có một ngày để sống, việc muốn làm nhất có lẽ là gầy dựng lại chùa Kim Phật.”
Rõ ràng nói lên nguyện vọng rất vĩ đại nhưng trong mắt tiểu hòa thượng, bên cạnh niềm hy vọng là nỗi u hoài khó tả. Đã nhiều năm trôi qua, cậu vẫn không quên được cảnh tượng máu chảy thành sông như địa ngục vào đêm hôm đó, cũng không quên được bàn tay Đào Yêu lôi cậu ra khỏi đống thi thể. Thứ duy nhất mà cậu quên là tuổi của mình. Kể từ khi Đào Yêu đưa cậu đi khỏi chùa Kim Phật, ngoại hình của cậu không hề thay đổi. Người khác luôn gọi cậu là tiểu hòa thượng nhưng lại không biết rằng chính cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.
Không khí bỗng dưng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Đào Yêu nói: “Trong lòng cậu có Phật là đủ, có chùa hay không há quan trọng gì?”
“Thì do cô hỏi mà, ta chỉ trả lời thật lòng thôi.” Lắm Lời nói, “Ta cũng biết là không thể, ngay cả cơm còn chẳng có mà ăn, lấy tiền đâu xây chùa.”
“Có tuệ căn.” Đào Yêu vỗ vai cậu.
“Cô thì sao?” Lắm Lời hỏi ngược lại nàng, “Nếu chỉ có một ngày để sống, cô muốn làm gì nhất?”
Đào Yêu cười: “Chưa nghĩ ra, chờ khi nào ta chỉ còn lại một ngày thì sẽ trả lời cậu.”
Sẽ có ngày đó ư?
Lắm Lời nhìn cần câu của nàng, nói: “Cô làm thế thì sao câu được cá? Chẳng những lưỡi câu đung đưa qua lại mà còn chẳng có mồi nữa.”
“Biết đâu được.” Đào Yêu lườm cậu, “Chỉ cần cậu không chết, cuộc đời có vô số việc có thể xảy ra.”
Còn chưa dứt lời, dây câu bỗng rung lên.
Đào Yêu đắc ý nhìn Lắm Lời. Nàng dùng hết sức kéo cần câu, ý nghĩa sinh tồn là vậy đó, phải sống thì mới câu được cá!
Đào Yêu cô nương, cô đã từng trải qua quãng thời gian cực kỳ khó khăn chưa?
Cho đến khi rời đi, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông chủ Lang.
Có khó khăn đến đâu thì cũng đã qua cả rồi.
Mặt trời ló dạng khỏi áng mây, trên mặt sông phản chiếu hình ảnh phấn khích của Đào Yêu khi nghĩ mình sắp câu được con cá to.