-
Chương 6 – Hề Nang
Có người hay quên, nhiệt huyết thời trẻ sau cùng bị năm tháng xói mòn.
Chương 6.1
Edit: Sa
“Phụt!”
Ty Tĩnh Uyên phun cái thứ được gọi là canh cá ra, gã người làm đứng gần đó không kịp né, khóc không ra nước mắt lau mặt, chùi quần áo.
“Miêu quản gia!” Ty Tĩnh Uyên một tay ôm cổ mình, một tay quơ quàng tóm lấy Miêu quản gia đang ngồi bên cạnh.
Miêu quản gia bưng chén cơm trắng, lúng túng nói: “Đại thiếu gia, nếu thức ăn không hợp khẩu vị thì đừng ăn nữa.”
Ty Tĩnh Uyên lập tức sống lại, đập bàn nói: “Cái bàn toàn thuốc độc này mà ông nói là thức ăn hả? Lão Trương có thù với nhà mình đúng không?”
“Đại thiếu gia, lão Trương đã nghỉ việc rồi.” Miêu quản gia nói nhỏ, “Tạm thời tôi giao lại nhà bếp cho Liễu công tử. Ngài mới ra nên chưa kịp nói với ngài.”
“Lão Trương nghỉ rồi?” Ty Tĩnh Uyên đập bàn, “Nhà bếp như chiến trường, nào dễ dàng giao cho kẻ không đáng tin cậy chứ! Nhỡ bỏ độc vào thức ăn thì làm sao? Có tin sau này ta không về nhà ăn cơm nữa, để các ngươi chờ ở nhà như quả phụ không hả?”
“Đại thiếu gia, còn có hạ nhân ở đây, đừng nói lung tung.” Miêu quản gia khó nhọc nuốt miếng cơm.
Ty Cuồng Lan không có bất kỳ phát biểu nào, húp miếng canh, cau mày, ăn miếng rau xào, cau mày, đặt đũa xuống, lau nhẹ miệng, đứng dậy bỏ đi.
Trong nhà bếp, Liễu công tử đang hát ngân nga chia đồ ăn, thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Đây là của Đào Yêu, đây là của tiểu hòa thượng, đây là của Cút Xéo…”
Đột nhiên đằng sau có người.
Ty Cuồng Lan nhìn trái ngó phải, sau đó nhanh nhẹn rửa mớ rau mới hái rồi lại lấy miếng thịt sống ra, bắt đầu nấu ăn hệt như chốn không người.
Liễu công tử há hốc mồm nhìn hồi lâu cũng không thấy y để ý tới mình, bèn cầm con dao phay lên rồi cắm phặp xuống thớt khiến mớ rau y đang cắt bị đứt làm hai.
Ty Cuồng Lan dừng lại, bình thản quay đầu: “Ngươi có việc?”
“Nhị thiếu gia, đây là nhà bếp.” Liễu công tử mỉm cười.
“Ta biết.” Ty Cuồng Lan quay đầu, tiếp tục thành thạo cắt rau.
Y cắt rất đều, trong khi đó rau củ do Liễu công tử cắt thì miếng nào miếng nấy chẳng khác gì chó gặm.
“Nhà bếp là địa bàn của ta!” Liễu công tử cao giọng.
“Hôm nay không cần làm phiền ngươi.” Ty Cuồng Lan lắc cổ tay, dùng lưỡi dao nâng hết mớ rau củ vừa cắt rồi cho vào bát, không để sót miếng rau nào trên thớt, “Để ta nấu.”
Liễu công tử sửng sốt: “Ngươi á?”
“Nếu ngươi muốn quan sát thì tốt nhất chỉ nhìn thôi đừng nói gì hết.” Y thuần thục chắt nước ra, “Nếu không thì đừng đứng đây gây cản trở.”
Liễu công tử nhướn cao mày, cười lạnh: “Ta mạn phép không đi, ta sẽ ở lại xem.”
Ty Cuồng Lan cười, đặt rau củ đã ráo nước xuống, rồi lấy miếng thịt heo, chỉ cần hai nhát dao đã róc sạch xương, nói: “Dân lấy miếng ăn làm trọng, vui thì ăn cơm, buồn cũng ăn cơm, có thể cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm không phải người thân thì cũng là bạn bè, vì vậy hãy đối xử với thức ăn giống như đối xử với người thân thương.”
Liễu công tử thở phì một tiếng.
Nhà bếp nhóm lửa, Ty Cuồng Lan đổ dầu xào rau, làm liền một mạch, hoàn toàn không có vẻ ta đây của một công tử nhà giàu không biết dầu muối củi gạo.Y vừa xào rau vừa nhìn phần thức ăn mà Liễu công tử đang chia ra, lắc đầu thở dài: “Chắc chắn ngươi chưa yêu ai nên mới nấu ra món tệ hại như thế.”
Liễu công tử đang xem đến thất thần thì bất thình lình bị đâm cho một đao.
“Xin lỗi nha, cơ mà ta có mối tình đầu rồi đó.” Hắn kiềm chế mong muốn phang cái chảo vào đầu Ty Cuồng Lan, cười gian phản kích, “Có mà Nhị thiếu gia ấy, nghe nói cái số của ngươi là sống cô độc tới già nhỉ.”
“Ha ha, chẳng lẽ mối tình đầu của ngươi là Đào Yêu hễ nhìn thấy ta là chảy dãi?”
“À, trong mắt ta, nàng ta không được xem là phái nữ. Nếu Nhị thiếu gia có ý với nàng ta, ta có thể làm mai cho hai người, coi như giúp ngươi thoát khỏi cái kiếp giường đơn gối chiếc.”
“Ha ha.”
“Ha ha ha ha.”
Trong lúc hai nam nhân ha ha với nhau thì nhà bếp Ty gia cũng tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm rớt nước miếng.
“Ối trời ơi đói chết tới nơi rồi sao còn chưa có cơm nữa hả?” Đúng lúc này, Đào Yêu xông vào nhà bếp, vừa thấy người đang đứng trước bếp thì ngạc nhiên: “Nhị thiếu gia?”
“Tới đúng lúc lắm, bưng thức ăn lên đi, Đại thiếu gia đang chờ đó.” Ty Cuồng Lan vừa đảo tay trái, đĩa thức ăn nóng hổi đã rơi vào tay Đào Yêu.
Đào Yêu bưng mâm thức ăn, tới gần Liễu công tử: “Huynh bảo mình là quân vương nhà bếp mà, sao lại bị cướp ngai thế kia?”
Liễu công tử bĩu môi, hỏi ngược lại: “Cô tới đây làm gì?”
“Ăn cơm chứ làm gì nữa! Sao huynh không mang cơm lên, tính để ta cạp đất ăn à?” Đào Yêu lườm hắn, “À còn nữa, thấy Lắm Lời đâu không? Từ trưa tới giờ không thấy nó đâu hết. Cũng không thấy Cút Xéo luôn.”
“Ai biết, chắc đi đâu chơi rồi.”
“Hồi trưa ăn cháo huynh nấu xong, ta thấy Cút Xéo khóc lóc bỏ chạy rồi. Hừm, chắc nó bám theo Lắm Lời bảo Lắm Lời mua gì ngon cho nó ăn đây mà.”
“…”
***
“Đẹp quá!” Lắm Lời nhìn phố xá buổi xế chiều, phố đã lên đèn, người đông như mắc cửi, sự phồn hoa, náo nhiệt dưới chân thiên tử không bao giờ bị hạn chế bởi thời gian.
Cút Xéo ngồi trên vai cậu, háo hức nhìn quanh thành trì vẫn chưa quen thuộc này. Bốn phía ồn ào đông đúc, người qua kẻ lại đều nhìn hai đứa, ánh mắt tỏ rõ sự tò mò nhưng không hề kinh ngạc. Ở trái tim của quốc gia, người dị vật hiếm nhiều không kể xiết, gặp nhiều quen rồi, một tiểu hòa thượng dẫn theo một con cáo chẳng phải quá hiếm lạ.
Lắm Lời nghiêng đầu xoa đầu Cút Xéo, vừa đi vừa nói: “Ta nghe Đào Yêu nói câu cuối cùng mà hồi đó mi nói với nàng ấy là mi muốn sống để ngắm nhìn thời đại hưng thịnh.”
Cút Xéo lại nhanh chóng đảo mắt xoay đầu, không quan tâm tới cậu, tựa như hết thảy trước mắt nó đều xem hoài không đủ.
“À, quên mất là mi không còn nhớ gì nữa.” Lắm Lời cười, “Nhìn đi nhìn đi, nhìn cho đã đi, sau này mi còn rất nhiều thời gian để ngắm nhìn thế giới này.”
Đột nhiên, Cút Xéo không nhìn quanh quất nữa, tầm mắt nó khóa chặt cái quán nhỏ bên lề đường, chép chép miệng, lấy chân vỗ cái đầu trọc lóc của Lắm Lời.
Đó là cái quán bán bánh bao, nóng hổi, thơm phức.
“Ừ ừ, biết rồi, đừng vỗ nữa!” Lắm Lời rụt cổ lại, vừa đi về phía cái quán vừa nói, “Chỉ được ăn một cái thôi đó, phải tiết kiệm tiền.”
Chủ quán rất nhiệt tình, hai đứa còn chưa đến nơi thì ông ấy đã mở nắp lồng hấp ra, cười toe hỏi: “Tiểu hòa thượng mua bánh bao chay à?”
“Dạ, bán cho hai cái bánh bao chay.” Lắm Lời cẩn thận móc tiền ra rồi lại cẩn thận đếm kỹ mới giơ ra.
“Rồi, có ngay.” Chủ quán nhận tiền, lấy một tờ giấy dầu, gắp hai cái bánh bao trắng như tuyết mềm núc ních để vào tờ giấy, vui miệng hỏi: “Tiểu sư phụ đang ở chùa nào thế, không đủ thức ăn à?”
Lắm Lời nhận bánh bao, lúng túng nói, “Éc, ở cái chùa xa lắm ha ha, cảm ơn ông, cáo từ.”
“Đi thong thả nha, lần sau lại ghé mua tiếp nhé, bánh bao Lưu Ký của tôi càng ăn càng ghiền đó.” Chủ quán nói với theo.
“Dạ, dạ!” Lắm Lời quay đầu vẫy tay với chủ quán, nhiệt tình quá, hơi không quen.
Đi thêm vài bước, Lắm Lời chọn chỗ trống trải không có ai, đặt Cút Xéo xuống, đưa bánh bao cho nó: “Nè, của mi đây. Ăn nhanh rồi về.”
Cút Xéo không chút khách sáo chộp lấy cái bánh bao, ngoạm một miếng to.
Còn dư lại một cái, Lắm Lời định ăn thì một luồng nước lạnh thình lình từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác đổ ập lên cậu và Cút Xéo, theo kèm còn có tiếng “xoảng”, một chậu rửa chân rơi xuống đất, lăn quay.
“Thứ đàn bà chanh chua này lại dám hất nước rửa chân lên người khác!” Tiếng thở hổn hển của đàn ông vang lên từ tầng ba của tiểu lâu, sau đó là tiếng chạy thình thịch xuống cầu thang.
“Đồ con ma nghèo kết xác, không có tiền còn không biết xấu hổ đi thuê phòng, mày còn chả xứng với nước rửa chân của bà nhá!” Tiếng nói chói tai của người đàn bà rất giống như muốn ăn thịt người bám theo không ngừng.
Nước rửa chân?!
Lắm Lời nhìn cái bánh bao ướt nhẹp trong tay mình, lập tức giật lấy cái của Cút Xéo: “Không được ăn! Không được ăn!”
Cút Xéo lập tức ôm chặt bánh bao vào lòng.
“Đây là nước rửa chân đó, có phơi khô cũng không ăn được đâu!” Lắm Lời khóc không ra nước mắt, chẳng biết có phải hôm nay kỵ ra đường không, chứ mắc gì lại chọn chỗ này ăn bánh bao chứ, ban đầu là do thấy chỗ này ít người, đằng sau chỉ có một tòa nhà nhỏ, ai ngờ mới đứng một chút đã ăn nguyên chậu nước.
Cậu còn chưa dứt lời thì một nam tử mặc áo xám đã chật vật đi ra, tay còn xách bao quần áo. Một chiếc giày thêu lòe loẹt bay vụt ra hệt như ám khí, nam tử may mắn trốn thoát, chiếc giày đập trúng Cút Xéo, nó thả chân ra, cái bánh bao rơi bẹp xuống đất, rồi không biết lòi đâu ra con chó hoang nhào tới cắp lấy cái bánh, chớp mắt đã không thấy nó đâu.
Cút Xéo ngơ ngác nhìn theo hướng con chó chạy mất dạng, căm hận ngã xuống đất, huơ chân lăn lộn.
Lắm Lời vội chạy tới túm lấy nó: “Không sao, không sao, để cho nó ăn đi, ngày mai mình lại mua bánh mới được không?”
Khuyên can mãi nó mới chịu đứng dậy, còn chưa đứng vững thì một bàn tay mập ú thò tới, nhặt chiếc giày thêu vương mùi son phấn nồng nặc, một người đàn bà ngoài bốn mươi vừa mang giày vừa chỉ vào nam tử kia chửi ầm lên: “Cỡ như mày thì bà gặp nhiều rồi nhé, cả ngày ra rả học tập thánh hiền, làm chuyện thánh hiền, cái rắm á! Đến cả tiền thuê nhà cũng không trả, mày học hành lắm vào rồi cũng cho chó ăn!”
“Thứ đàn bà chanh chua này….” Nam tử giận tím mặt, giậm chân nói. “Tôi không so đo tiền thuê của bà cao hơn nhà khác thì thôi đi, phòng nhà bà không được sạch sẽ, làm nửa đêm tôi sợ gần chết, tôi không được trả phòng hả? Không đòi lại nửa tháng tiền thuê đã là tốt bụng lắm rôi, bà lại còn bắt tôi trả thêm một tháng! Bà có biết phải quấy không hả?”
“Tao nhổ vào!” Bà ta chống nạnh, “Không sạch sẽ là sao hả? Chốn này ai mà không biết nhà của Kim tam nương tao đây sáng sủa sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi! Trên văn khế đã viết rõ thời hạn thuê phòng là ba tháng, tao thương mày là thư sinh nghèo nên mới thu tiền theo tháng, bây giờ mày mới ở nửa tháng đã đổi ý, mày không biết có bao nhiêu người muốn thuê nhà tao đâu! Vì mày mà tao đã từ chối bao nhiêu mối làm ăn có biết không hả! Giờ đòi mày tiền bồi thường một tháng thì có gì sai?”
“Ngụy biện!” Nam tử giận run người, chỉ vào bà ta nói, “Phòng của bà có thứ không sạch sẽ, ai mà dám ở chứ!”
Càng lúc càng đông người bu tới xem, có người nói nam tử sai, có người bảo Kim tam nương quá quắt.
“Thứ không sạch sẽ là gì? Mày nói cái gì đó?” Kim tam nương không hề tỏ ra yếu thế, chỉ lên trên lầu, “Tao mới mua tòa nhà này được hai tháng, còn tìm thầy phong thủy tới xem, vừa thông gió vừa thoáng đãng, mày nói huỵch toẹt ra là mày quỵt nợ cho rồi, tội tình gì lại lấy chuyện trời ơi đất hỡi đó ra làm cớ, xem có ai tin không? Mày vừa quỵt nợ vừa bêu xấu tao, tao có đủ lý do lôi mày đi báo quan, có trời mới biết mày làm chuyện gì trái lương tâm nên buổi tối mới thấy thứ không sạch sẽ!”
“Bà… bà…” Hiển nhiên nam tử không phải là đối thủ của Kim tam thương trong lĩnh vực cãi nhau, tức giận quay xung quanh, chợt nói với đám đông đang đứng xem: “Mọi người phân giải giúp tôi với, nhà bà ấy buổi tối có ma, có ai dám ở không?”
“Xí, tao thấy trong lòng mày có ma thì có!” Kim tam nương lại định cởi giày ra đánh thì bị một người kéo lại, bà ta vỗ ngực nói: “Trên văn khế đã viết rõ ràng là nếu trả phòng trước thời hạn thì phải đền tiền. Hôm nay thằng này nói phòng có ma rồi định trốn nợ, mọi người xem rồi phân xử giùm tôi!” Bà ta nhìn quanh một lượt, sau đó tóm lấy cánh tay Lắm Lời, “Đúng rồi, là cháu đây, vị tiểu sư phụ này.”
Lắm Lời hoảng hốt: “Nữ thí chủ, ta chỉ đi ngang qua nhà bà sẵn tiện ăn bánh bao mà thôi, hơn nữa nước rửa chân của bà còn đổ không sót giọt nào lên người ta và bạn ta, hai đứa tụi ta không dính dáng gì tới tranh chấp của hai vị cả.”
“Không không, tiểu sư phụ hiểu lầm rồi.” Kim tam nương kéo cậu tới trước mặt mọi người, nói to: “Nào mọi người, hôm nay tôi sẽ mời tiểu sư phụ không quen không biết này ở nhà tôi một đêm, sáng mai mọi người đến đây để nghe tiểu sư phụ nói thế nào, xem thử nhà tôi có sạch sẽ hay không.”
“Ớ?” Lắm Lời vội vã xua tay, “Nữ thí chủ ơi, trời muộn rồi, người nhà của ta đang chờ ta về.”
“Tiểu hòa thượng thì lấy đâu ra người nhà?” Kim tam nương lườm cậu, “Ở chùa chứ gì, không về một đêm có sao đâu, cùng lắm ngày mai thím dắt cháu về giải thích, hơn nữa còn tặng tiền cúng dường cho.”
“Không được đâu, ta không phải người ở đây. Chùa của ta cũng không ở đây, ta không cần tiền cúng dường.” Lắm Lời vội nói, “Ta chỉ đi dạo một lát thôi, bây giờ phải về.”
“Tiểu hòa thượng, người xuất gia giàu lòng từ bi, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, cháu nỡ trơ mắt nhìn thím bị người ta bêu xấu sao? Nỡ trơ mắt nhìn tòa nhà đẹp đẽ này bị hắn ta hãm hại làm cho không ai dám mướn sao? Nỡ trơ mắt nhìn con đường sinh kế của thím bị chặt đứt, sau này phải chết đói ngoài đường sao?” Kim tam nương không chịu buông tay, tốc độ nói chuyện rất nhanh làm người nghe không kịp thở.
“Thiện tai, thiện tai.” Lắm Lời nghe mà mụ cả đầu, “Nhưng mà nữ thí chủ à, tại sao lại là ta, ở đây ai cũng có thể chứng mình cho bà được mà.”
“Họ thì không được, chỉ có cháu thôi.” Bà ta quả quyết từ chối, “Người xuất gia không nói dối, do đó chắc chắn lời cháu nói là thật. Cháu còn là người nơi khác đến, không có quan hệ gì với ai ở đây cả, chắc chắn sẽ không thiên vị ai.” Bà ta vừa nói vừa nhìn quanh hỏi đám đông, “Mọi người thấy tôi nói đúng không?”
Đa số đều gật đầu tán đồng.
Trong đó có vài người quen với Kim tam nương cũng rối rít lên tiếng thuyết phục Lắm Lời: “Hay là tiểu sư phụ giúp tam nương đi, nếu không được chứng minh, e rằng sau này sẽ không có ai dám thuê phòng này mất. Triệt kế sinh nhai chẳng khác nào giết cha giết mẹ người ta cả, tiểu sư phụ thấy sao?”
“Nhưng ta phải về ăn tối.” Lắm Lời vẫn khó xử, hôm nay đi chơi cả ngày, nếu không về trước khi trời tối, cho dù mọi người không lo lắng thì cũng phạm phải quy tắc người làm không được qua đêm bên ngoài của Ty phủ, phạm lỗi sẽ bị trừ lương, tuy cậu xem tiền như cỏ rác nhưng cũng phải dằn túi chút đỉnh để mua bánh bao cho Cút Xéo.
“Chỉ cần tiểu sư phụ đồng ý, cơm tối hôm nay do thím bao hết.” Kim tam nương khẳng khái nói, “Ngày mai chờ cháu nói rõ nhà trọ của thím sạch sẽ hay không, thím sẽ tặng cháu năm mươi cái bánh bao chay.”
Năm mươi cái bánh bao chay!
“Nhưng bọn ta ăn không hết.” Lắm Lời ảo não vò đầu.
“Ngốc quá. Nhìn đằng kia, thấy bánh bao Lưu Ký không?” Bà ta chỉ về một hướng, “Sau này cháu chỉ cần tới đó lấy bánh bao, không cần trả tiền, cứ bảo ghi sổ cho thím. Năm mươi cái, cháu muốn lấy lúc nào thì lấy.”
Nếu đã có thành ý như vậy thì cứ ở một đêm thôi, nếu chứng minh được căn phòng đó bình thường thì coi như đã làm được việc tốt.
“Vậy cũng được.” Lắm Lời gật đầu.
Kim tam nương mừng rỡ, nói to với mọi người: “Mọi người thấy rồi đó, tôi mời tiểu sư phụ ở lại nhà trọ của tôi một đêm, nếu thằng bé nói không sạch sẽ, tôi chẳng những xóa nợ cho tên này mà còn đền cho hắn một tháng tiền thuê, một lời đã định!”
Nam tử kia nghe vậy liền vỗ tay: “Được thôi! Mong mọi người làm chứng cho chúng tôi.”
Mọi người rối rít gật đầu.
Kim tam nương không dài dòng, kéo Lắm Lời vào nhà.
“Úi da úi da, nữ thí chủ để ta về báo với người nhà một tiếng được không?”
“Trời tối rồi, thế này vậy, lát nữa thím bảo người làm tới chỗ cháu, cháu đưa địa chỉ nhà cho nó để nó đi báo tin thay cháu.”
“Cũng được.”
Lúc Lắm Lời đi vào tòa nhà ba tầng, trời đã tối đen, đám đông hóng hớt cũng đã tản đi hết, nam tử kia hậm hực thuê một phòng trọ ở gần đó, trông như rất oan ức, Kim tam nương sợ hắn bỏ trốn nên đã cho người canh chừng hắn.
Cuộc cãi vã ầm ĩ đến đây thì tạm dừng.
Chương 6.2
Edit: Sa
Lắm Lời đóng kín cửa sổ, rụt cổ lại vì lạnh, quay đầu nói với Cút Xéo đang nằm trên giường vừa mới ợ một cái: “Ta thấy căn phòng này tốt lắm, tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.”
Căn phòng bị nam tử kia nói “không sạch sẽ” trông rất bình thường, đồ đạc được bài trí tuy không tráng lệ nhưng cũng không phải dạng hỏng hóc bừa bộn, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần căn nhà trọ trước kia của họ. Tòa nhà này tuy cũ nhưng không có mùi ẩm mốc, có thể thấy thường ngày Kim tam nương cho dọn dẹp rất kỹ lưỡng, thảo nào bà ấy tức giận thế.
Kim tam nương không nuốt lời, bữa tối cực kỳ thịnh soạn, đều là món ngon thơm phức. Bà ta nói con đường này đa số là cửa tiệm, ít hộ gia đình bình thường, vì tòa nhà này lâu đời quá nên mới cô độc ở đây. Sau khi chủ nhân bỏ đi, tòa nhà bị bỏ trống nhiều năm, cách đây không lâu có người quay về bán lại, bà thấy giá cả hợp lý nên mới mua, định bán lại cho ai muốn mở nhà trọ, nhưng mãi không tìm được người mua thích hợp nên mới tự mở nhà trọ luôn, dẫu sao hằng năm người ở tỉnh khác lên kinh thành rất đông, cho thuê phòng kiếm chút tiền còn hơn là bỏ không nhà ra đấy. Hôm nay bị tên thư sinh nghèo kia đặt điều, nếu người khác tin tòa nhà này bị ám thì tiền mua nhà của bà sẽ bị cuốn trôi sạch sẽ mất, ai mà muốn ở trong căn phòng “không sạch sẽ” chứ, có ai lại không muốn đại cát đại lợi bao giờ.
Lắm Lời bảo bà an tâm, nếu thư sinh kia bịa đặt, cậu sẽ lấy lại công bằng cho bà.
Kim tam nương phấn chấn về phòng mình. Không lâu sau, người làm lên tìm Lắm Lời, nói sẽ đi báo tin cho người nhà thay cậu, cậu cảm ơn luôn miệng rồi nói địa chỉ cho gã ta, gã người làm rất đỗi kinh ngạc, nói cậu sống ở Ty phủ gần sông Thanh Mộng hả, cậu đáp Ty phủ rất tốt. Gã người làm bĩu môi, nói cậu phải cầu nguyện nhiều vào, nghe nói người trong Ty phủ hung dữ lắm, cậu đáp không thấy vậy. Cuối cùng gã người làm chẳng vui vẻ gì mà cất bước đi, vừa đi vừa trách Kim tam nương sao lại sai gã làm công việc kinh khủng này.
Sau khi gã người làm đi, Lắm Lời đi tham quan tầng một và tầng hai, ba tầng lầu tổng cộng khoảng mười gian phòng, nếu cho thuê được hết ắt sẽ thu vào một khoản không nhỏ. Đáng tiếc hiện giờ đều bỏ trống, có vài gian còn chưa được dọn dẹp, có lẽ là phòng chứa đồ do chủ cũ để lại, còn chưa quét bụi. Nhưng tòa nhà không quá u ám vì dẫu sao cách một bước chân là phố xá, tuy đã khuya nhưng vẫn còn ngựa xe qua lại, tiếng nói rôm rả.
Lắm Lời khóa kỹ cửa phòng, tắm rửa xong liền lên giường, còn Cút Xéo đã cuộn tròn trên chăn nãy giờ, đang ngáy rung trời.
Lắm Lời xoa đầu nó, ngáp một cái, mí mắt dần nặng trĩu.
Gối êm, chăn ấm, nệm mềm, Kim tam nương sợ ban đêm lạnh nên đã đưa cho cậu thêm cái chăn. Với hoàn cảnh này, ngủ ngon mơ đẹp một giấc tới sáng mới là phải đạo.
Nhưng thực tế thì khác.
Mơ đẹp đâu không thấy, chỉ thấy ác mộng không ngừng. Lắm Lời mơ thấy mình rơi vào hầm băng, cả người rét run, lạnh muốn chết nhưng không có ai tới cứu cậu hết. Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá!
Cậu mở bừng mắt, ngọn đèn dầu trong phòng đã tắt, chỉ có ánh sáng mờ ở bên ngoài xuyên vào.
Nếu chỉ là mơ thì sao bây giờ vẫn còn lạnh thế? Hơn nữa cậu nhanh chóng nhận ra cái “lạnh” bắt nguồn từ tay phải cậu.
Cậu bất giác nhìn sang bên phải, phát hiện không biết từ bao giờ cánh tay phải của mình đã trượt ra khỏi chăn, một đôi tay mũm mĩm trắng trẻo của đứa bé khoảng bốn năm tuổi đang ôm chặt cánh tay cậu, mặc quần áo trắng toát đứng bên giường cậu.
Lắm Lời trợn to mắt, ngừng thở, cơ thể đang rất lạnh nhưng trán lại rỉ mồ hôi.
Không phải chứ, thư sinh kia không bịa đặt!
Đôi tay nhỏ bé kia túm lấy cậu quá chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Không để yên vậy được, Lắm Lời nằm cứng đờ nghĩ cách ứng phó, nên ngồi dậy hét toáng lên rồi chạy ra ngoài hay bình tĩnh nói cho kẻ này biết ngã Phật từ bi, quay đầu là bờ, nửa đêm đi hù dọa người ta là không đúng, hay là đóng cửa lại để cho Cút Xéo…
Xung quanh trở nên cực kỳ tĩnh lặng, dường như ngay cả bên ngoài cửa sổ cũng không có tiếng động nào, căng thẳng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập. Lắm Lời hít sâu một hơi, mắt nhìn trần nhà, cố gắng bình tĩnh nói: “A Di Đà Phật, thí chủ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là không đúng đâu.”
Dứt lời, cậu cảm nhận được đôi tay nhỏ bé kia giật giật.
Lấy hết can đảm quay đầu nhìn lại, thình lình bốn mắt chạm nhau, cậu cố không tông cửa bỏ chạy, nuốt nước miếng cái ực rồi mới đánh bạo nói: “Thí chủ, ta nói thí chủ đó.”
“Cậu nhìn thấy ta ư?” Gương mặt cạnh giường chợt ghé sát lại làm Lắm Lời kinh hoảng lùi về sau, đè lên đuôi của Cút Xéo làm nó kêu đau nhảy dựng lên.
“Úi mẹ ơi, cáo!” Đứa bé áo trắng thét lên kinh hãi, hất mạnh tay ra, thoắt cái đã nhảy phốc tới vách tường cách đó xa xa.
Lắm Lời vội vã xuống giường, nhanh chóng thắp ngọn đèn dầu: “Ai đó?”
Đèn được thắp lên, ánh đèn vàng lại chiếu rọi căn phòng.
Lắm Lời đi chân trần, giơ cao ngọn đèn, cẩn thận dịch chuyển tới góc tường, kẻ nằm gọn trong vầng sáng đúng là một đứa bé khoảng bốn năm tuổi để tóc ba chỏm, trông không có vẻ gì là đáng sợ, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, có điều toàn thân mặc đồ trắng giày trắng làm hơi ớn ớn, trên đời này trừ nhà có tang ra thì rất hiếm ai để trẻ con mặc nguyên cây trắng.
Vào lúc này thì kẻ đang sợ lại là đứa bé, nó dán chặt vô vách tường, tay chân co rúm nhìn họ.
Lắm Lời lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ thả lỏng trong lòng, hình như không phải kẻ đại gian đại ác gì.
“Nhóc là con cái nhà ai? Đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ, chạy tới hù dọa ta làm chi?” Lắm Lời từ tốn hỏi nó. Cút Xéo cũng xuống giường, nhảy lên vai cậu nhìn nó chằm chằm.
Thấy Cút Xéo tới gần, đứa bé cuống quýt dịch chuyển mấy bước, dựa vào cửa sổ nói: “Sao lại có cáo chứ? Sao cáo mà không ở trên núi? Đừng cắn ta, ta sợ đau lắm.”
Lần đầu tiên gặp người sợ Cút Xéo đấy.
“Nhóc đừng sợ, cáo của ta thân thiện lắm, không cắn ai đâu.” Lắm Lời nói nhanh, “Đến cả gà nó còn không ăn mà.”
“Thật không?” Đứa bé nửa tin nửa ngờ.
“Người xuất gia không nói dối.” Lắm Lời chắp tay trước ngực, “Đã đi theo ta thì cũng là một con cáo xuất gia.”
Đứa bé vỗ vỗ ngực: “Vậy ta an tâm rồi.”
“Vị tiểu thí chủ này, nhóc vẫn chưa trả lời ta đâu.” Lắm Lời quay trở lại cái bàn, đặt đèn xuống, “Có gì khó xử, nếu không ngại thì ngồi xuống từ từ nói.”
Đứa bé nhìn cậu, chỉ vào chân cậu: “Chân cậu không lạnh hả?”
Lúc này Lắm Lời mới sực nhớ ra mình không mang giày, lòng bàn chân lạnh căm căm.
“Mang giày vào đi, lạnh là cảm giác khó chịu nhất trên đời.” Đứa bé nhướn mày chầm chậm đi tới, sau khi chắc chắn Cút Xéo không có ý định cắn nó, nó mới ngồi xuống, tư thế ngồi không được lịch sự cho lắm, co cả hai chân lên ghế, người rúc lại thành một đống.
“Chắc nhóc lạnh lắm.” Lắm Lời nhìn nó, “Tối mùa thu trời lạnh, nhóc mặc phong phanh thế không lạnh mới lạ.” Cậu vừa nói vừa tới giường lấy chăn. Cũng may Đào Yêu không có ở đây, chứ không bảo đảm cậu lại bị nàng cốc đầu, mắng cậu không biết đối phương là ai mà đã phân phát lòng tốt.
“Không cần lấy chăn cho ta đâu.”
Cậu mới cầm cái chăn đã bị đứa bé từ chối.
Lắm Lời quay đầu lại, khó hiểu: “Nhóc lạnh mà?”
“Cho dù cậu đắp hết chăn trong thiên hạ lên người ta hay đặt hết lò sưởi trong thiên hạ xung quanh ta thì ta vẫn lạnh thôi.” Đứa bé lắc đầu.
“Hả?” Lắm Lời mang giày vào, đi tới ngồi xuống bàn, “Nhóc mắc bệnh lạ hả?”
“Chắc vậy.” Gương mặt đứa bé hiện rõ dưới ánh đèn sáng ngời, mềm mại đáng yêu, có điều như không có chút máu nào, rất nhợt nhạt.
“Rốt cuộc nhóc là?”
“Ta là yêu quái.”
Lắm Lời sửng sốt, chợt hoàn toàn thả lỏng: “Ra là yêu quái, không phải ma là được.”
“Cậu không sợ yêu quái mà lại sợ ma?” Đứa bé buồn cười.
“Phải coi là ma gì đã.” Lắm Lời thành thật nói.
“Ma mà cũng phân loại nữa á?” Đứa bé tò mò.
“Ma đáng sợ nhất trên thế gian này” Lắm Lời chỉ vào ngực mình, “thường ở đây.”
“Trong tim cậu có ma?” Đứa bé mở to mắt.
“Không phải không phải, ý ta không phải vậy.” Lắm Lời rối rít xua tay, “Người xuất gia không được sinh tà niệm.”
“Vậy theo ý cậungh, cậu là hòa thượng tốt?” Đứa bé ngoẹo đầu nhìn cậu.
“Ờ thì…” Lắm Lời đau đầu, suy nghĩ cẩn thận rồi mới cẩn thận trả lời, “Cũng coi là vậy. Ta không sát sinh không ăn thịt, ngày nào cũng tụng kinh, chưa từng sinh lòng ái mộ với cô nương nào.”
Đứa bé cười to, không phát hiện có cục lông xù đang rình rập dưới chân. Chờ đến khi nó phát hiện, Cút Xéo đã nhảy lên đầu gối nó, hểnh mũi ngửi ngửi người nó làm nó sợ hãi kêu la thất thanh rồi rơi bịch xuống đất, lại không dám đụng vào Cút Xéo, chỉ đành khóc lóc van xin Cút Xéo nhảy xuống khỏi người nó. Nhưng Cút Xéo không xuống mà tìm kiếm khắp người nó, hệt như nó đang giấu giếm thứ gì đó, Cut Xéo vừa tìm vừa liếm môi. Chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, Cút Xéo sẽ bày ra dáng vẻ ma đói này.
Lắm Lời vội vàng đi tới ôm Cút Xéo lên, Cút Xéo cực lực giãy giụa, gầm gừ liên tục nhưng vẫn không thoát khỏi vòng ôm được gồng hết sức của Lắm Lời.
“Mi cất đồ ăn trên người hả?” Lắm Lời lúng túng hỏi.
“Không có.” Nó chật vật bò dậy, lấy một cái khăn tay được gói ghém cẩn thận từ ngực áo ra, “Chỉ có cái này thôi.”
Nó ngồi lại bàn, cẩn thận mở khăn tay ra, mấy nhánh cỏ khô quắt khô queo rơi ra ngoài, trông không khác gì cỏ dại ven đường.
Mắt Cút Xéo sáng lên, vừa vùng vẫy vừa thè lưỡi ra, gầm gừ muốn chồm tới chỗ khăn tay.
Lắm Lời bực mình, véo tai Cút Xéo, mắng: “Mi mà ồn ào nữa là sau này ngày nào cũng cho mi ăn cơm do Liễu công tử nấu đó!”
Cút Xéo “hừ” một tiếng, tuy không cam tâm nhưng cũng dừng lại, ánh mắt vẫn không từ bỏ ý định mà ngó đăm đăm mấy nhánh cỏ khô, hơn nữa còn khoa trương hếch mũi ngửi.
“Mấy thứ cỏ khô này là gì thế?” Lắm Lời thực sự không nhìn ra mấy nhánh cỏ này có gì đặc biệt.
Đứa bé không vội trả lời mà bảo Lắm Lời tắt đèn đi.
Lắm Lời ngờ vực tắt đèn rồi nhìn vào lòng bàn tay đứa bé, mấy nhánh cỏ khô tựa như vô vàn vì sao trong dải ngân hà, lấp la lấp lánh, đẹp không tả xiết.
Thắp lại đèn, đốm sáng biến mất, chúng trở về làm nhánh cỏ khô bình thường.
Lắm Lời ngạc nhiên nói: “Đây là?”
“Đây là cỏ ngư dương.” Đứa bé cẩn thận gói khăn tay lại, “Ta mang đến tặng cho người ta.”
“Tặng cho ai?”
“La Hỉ Hỉ.”
Chương 6.3
Edit: Sa
Trên tảng đá phủ rêu trong Bách Thảo Cốc, không biết cô gái từ đâu đến đang cầm con dao sắc điên cuồng khắc chữ lên tảng đá, khắc đi khắc lại cũng chỉ khắc một cái tên La Hỉ Hỉ.
Mới mười hai mười ba tuổi nhưng rất khỏe, cầm dao găm còn linh hoạt hơn cả đũa.
Nàng ấy đã tới Bách Thảo Cốc ba ngày liên tục, lật tìm khắp nơi, từ rạng sáng cho đến tối mịt, thậm chí buổi tối cũng không về.
Nó sợ hãi nấp đằng sau cái cây, cho đến khi nàng mệt lử, dao găm rơi xuống đất, ngồi bệt trên tảng đá, nó mới chầm chậm đi ra.
Nàng nghe thấy tiếng động, lập tức cảnh giác cầm con dao lên, thấy nó thì thở phào nhẹ nhõm, trách cứ: “Sao nhóc lại ở đây? Đã bảo đừng tới đây một mình rồi, trong núi có gì đâu mà chơi.”
Nó ấp úng đứng đó, bối rối kéo vạt áo của mình.
Nàng lắc đầu, đứng dậy đi tới, giơ tay: “Tới đây ngồi đi, vết thương ở chân đã đỡ chưa?”
Nó nắm lấy tay nàng, để mặc nàng cẩn thận dắt nó đi qua đất đá lổm chổm.
Mấy hôm trước nó bị con cáo lông đỏ cắn, nguyên nhân là con cáo tưởng nó muốn cướp con thỏ mà cáo ta săn được, nhưng nó không ăn thỏ, chỉ là trùng hợp đi ngang qua chỗ con cáo giấu thức ăn thôi.
Con cáo cắn chân trái nó, đau lắm, cũng chảy máu nữa.
Nó khốn khổ chạy trốn, mãi đến khi chạy xa khỏi lãnh địa của con cáo mới thở hổn hển ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
“Đau quá.” Nó nhìn vết thương trên đùi, không biết có nên tìm nước rửa vết thương hay không.
Đang đắn đo suy tính, thình lình từ bụi cây thò ra nửa thân người, nhìn nó nói: “Bị thương rồi.”
Nó sợ hết hồn, cố nhìn lại, là một cô nương trẻ tuổi, mặc vải bố, tóc tết đuôi sam lộn xộn.
“Hừm, bị thương thật nè.” Nàng đi ra khỏi bụi cây, mặc kệ nó có đồng ý hay không, tóm lấy chân nó xem xét một lượt, sau đó lấy bình nước rửa vết thương giúp nó: “Sao ở đây một mình? Bị con gì cắn?”
“Cáo.” Nó cố chịu đau nói.
“May là cáo đấy, chứ nếu là cọp thì đừng nói là chân, đến cả mạng cũng chẳng còn. Nhóc sống ở đâu? Cha mẹ đâu?” Nàng vừa nói vừa rút khăn tay ra, băng bó vết thương lại.
Trước sự giúp đỡ bất ngờ ấy, nó không biết phải ứng đối làm sao.
Nàng nhìn chằm chằm nó, thấy nó ngẩn người thì bực mình cốc đầu nó: “Sao đó? Sợ quá hóa ngu nên không biết nói luôn hả?”
“Ta… ta…” Nó che trán, lắp bắp, chỉ về một hướng, “Nhà ta ở bên kia.”
“Mấy tuổi rồi? Bốn hay năm?”
“Năm… năm tuổi.”
Nàng cau mày: “Cha mẹ nhóc cũng vô tư ghê, để cho đứa bé mới bấy lớn đi ra ngoài một mình.”
Nó không nói gì.
Nàng đứng dậy hỏi: “Đi nổi không? Ta đưa nhóc về.”
“Nổi.” Nó gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Nàng giơ tay ra với nó, “Để ta đỡ nhóc.”
Nó ngoan ngoãn nắm tay nàng, cà nhắc đi về phía trước.
Vết thương trên chân dần bớt đau, nó đã nắm tay của nhiều người, từ đàn ông cho đến đàn bà nhưng chưa có tay ai ấm như tay nàng.
Đi thẳng tới ngã ba, nó mới bịn rịn đứng lại, chỉ vào một căn nhà thấp thoáng trong rừng: “Nhà ta ở đằng đó. Cha mẹ không thích người lạ.”
Nàng nhìn về phía đó, nói: “Vậy được rồi, nhóc mau về đi. Sau này đừng chạy lung tung nữa.”
“Ừm.” Nó đang định đi thì bị nàng gọi lại.
“Mặt bẩn quá, cha mẹ nhóc mà thấy là sẽ đánh đòn nhóc đấy.” Nàng lau sạch vết bẩn và mồ hôi trên mặt nó bằng tay áo của mình, sau đó xoa đầu nó, “Về đi.”
“Ừm.” Nó xoay người đi, vừa đi vừa sờ đầu mình.
Đó là căn nhà tồi tàn bị bỏ hoang không biết từ bao giờ, không phải nhà của nó, cũng không có cha mẹ nó.
Nó là một con yêu quái, vừa mở mắt là đã ở trong sơn cốc này rồi, không biết mình sinh ra từ đâu. Có lẽ cũng giống như những yêu quái không có cha mẹ khác, núi sông đất trời, tinh hoa nhật nguyệt, có khi từ lúc có những thứ ấy, trên đời đã có nó.
Cây hòe tinh già nhất ở đằng tây Bách Thảo Cốc nói loài yêu quái của nó cứ cách trăm năm sẽ xuất hiện một con, cây hòe tinh ấy đã gặp được bảy tám con.
Nó thấy rất lạ, hỏi thế sao đã lâu lắm rồi mà chỉ có mình nó chứ không thấy những đồng loại khác.
Cây hòe tinh nói chúng bị dắt đi mất rồi, không về nữa, sau này có thể ngươi cũng vậy, bởi vì loài các ngươi rất thích nắm tay con người.
Nó sửa lại, không chỉ là thích, nó cần nắm tay con người để duy trì mạng sống, cũng giống như cây cối các ông cần nước mưa và ánh nắng mới có thể tươi tốt vậy.
Cây hòe tinh mỉa mai, không phải con người nào cũng thích bị các ngươi nắm.
Quả thật vậy. Nó thường giả vờ là trẻ lạc, chờ người ta đi qua Bách Thảo Cốc, xin họ nắm tay mình dẫn mình về nhà. Có người đồng ý, có người không, thậm chí có người còn đẩy nó ra rồi gấp gáp bỏ đi, không muốn lãng phí thời gian với người dưng kẻ lạ.
Người chủ động dắt nó về nhà chỉ có mình nàng.
Nếu ai tới Bách Thảo Cốc đều giống nàng thì tốt quá.
Kể từ hôm ấy, nó bắt đầu chờ đợi.
Nhưng khi nàng lại xuất hiện lần nữa, nó lại thấy khác lạ, nàng cầm dao khác với nàng lau mặt cho nó quá.
Nàng vỗ chỗ bên cạnh mình trên tảng đá: “Ngồi đi.”
Nó co ro ngồi xuống.
“Nhóc không sợ bị cáo cắn nữa à?” Nàng mắng, “Cha mẹ nhóc bị làm sao thế, không sợ con mình bị cọp vồ hả?”
“Hình như ở đây không có cọp.” Nó nhỏ nhẹ nói, len lén nhìn tảng đá bị nàng khắc tùm lum, “Tỷ viết chữ trên này à?”
Nàng thở dài: “Ừ, tên ta đó.”
“Tỷ tên gì?”
“La Hỉ Hỉ.”
“Tỷ đang tức giận lắm phải không?” Nó hỏi tiếp.
“Ha ha, nhóc nhìn ra à?” Nàng bật cười, “Thằng bé này tinh ý ghê.”
“Vì sao lại giận vậy?” Nó khó hiểu.
“Sư phụ ta không chịu dạy ta.” Nụ cười của nàng phai nhạt. “Ông ấy nói nữ giới không thể kế thừa nghề ông ấy, nói trước sau gì ta cũng phải cưới chồng sinh con, lo liệu việc nhà, nấu cơm giặt giũ là được rồi, quên chuyện làm đầu bếp nổi danh đi, chỉ có đàn ông mới cần có lý tưởng.”
Nó vẫn không hiểu lắm: “Đầu bếp nổi danh là gì?”
“Là đầu bếp có tiếng tăm đó.” Mắt nàng rạng rỡ, “Ta muốn làm đầu bếp nấu ra mỹ vị thiên hạ, ta muốn người khác yêu thích món ta nấu, ta thích nhìn lúc người ta vui vẻ ăn cơm.” Và rồi mắt nàng chợt ảm đạm, “Mẹ ta mất sớm, cha nuôi chị em ta trong cảnh bần hàn.” Nàng quay đầu nhìn nó, “Đệ đệ ta tầm tuổi nhóc. Hồi đó đệ ấy bị bệnh nặng, ăn không ngon miệng. Cha ta không giỏi nấu ăn, ta cũng không biết nấu, nhà ta lại không có tiền ra quán mua thức ăn. Nhưng lúc nào đệ đệ ta cũng cố ăn, vì cha nói ăn thì mới sống được. Ta biết đệ ấy muốn sống, đệ ấy chỉ mới năm tuổi, còn chưa ngắm nhìn đủ thế giới này.” Nàng trầm ngâm chốc lát, nói tiếp, “Nhưng cuối cùng vẫn không được. Ngày đệ ấy rời bỏ cha và ta, đệ ấy nằm trong lòng ta, mắt nhắm nghiền, mê sảng nói, tỷ tỷ, chờ đệ khỏe, tỷ phải nấu một bàn thức ăn ngon cho đệ đấy.” Mắt nàng đỏ hoe, bật cười, “Thằng bé ngốc, muốn vậy thì đệ phải chờ tỷ học thành tài trở về mới ăn món ngon do tỷ nấu được chứ. Nhưng giờ trên bàn cơm mãi mãi thiếu mất một người.”
Nghe thế, nó hỏi: “Vậy là tỷ đi học làm đầu bếp?”
“Ừ. Ta đến quán cơm ngon nhất bái sư, ta không quan tâm sư phụ thu nhận ta là vì thật lòng hay vì cần người làm miễn phí, chỉ cần ông ấy chịu dạy ta nấu nướng, khổ cực, mệt nhọc mấy ta cũng không màng.” Nàng cười khổ, “Nhưng sau ba năm, ông ấy lại đuổi ta đi. Ta không chịu, ông ấy nói ta không có năng khiếu làm đầu bếp. Ta muốn chứng minh cho ông ấy thấy. Một ngày nào đó, trong giới đầu bếp phải có cái tên La Hỉ Hỉ ta. Ông ấy đồng ý, nói sẽ cho ta cơ hội, bảy ngày sau, ta phải thi đấu với các sư huynh, sư đệ, nấu ra ba món để người qua đường bình chọn, nếu ta thắng, ông ấy sẽ không nói gì nữa mà dốc hết bí quyết ra để truyền dạy cho ta.”
Nó trợn to mắt: “Vậy là tốt mà. Sao tỷ lại giận?”
“Ta không thể thua.” Nàng nhíu mày, “Nhưng ta không thắng nổi. Các sư huynh, sư đệ được sư phụ hết lòng dạy dỗ, cao siêu hơn nhiều so với mấy thứ vặt vãnh ta học được. Sư phụ chỉ tìm cớ để đuổi ta đi thôi.”
“Vì thế nên tỷ mới giận?”
“Không, ta giận mình tài nghệ không bằng người ta thì thôi, đến cả đầu óc cũng ngớ ngẩn hơn người ta.”
“Hả?”
“Ta nghe một lão đầu bếp trong thành nói Bách Thảo Cốc có một loại cỏ tên là ngư dương, ban ngày nhìn thì bình thường nhưng ban đêm sẽ phát ra ánh sáng giống như sao. Chỉ cần để một ngọn cỏ trong thức ăn thì dù nguyên liệu bình thường hay tay nghề kém cỏi đến đâu cũng sẽ tạo ra món ngon tuyệt thế.” Nàng cười trào phúng, “Nhóc thấy đó, ngay cả ông lão đầu bếp say rượu nói sảng mà ta cũng tin. Ta tới Bách Thảo Cốc ba ngày liên tục nhưng không hề thấy loại cỏ nào phát sáng như sao trong đêm. Chỉ có đứa ngớ ngẩn như ta mới làm chuyện hoang đường này.”
Nói xong, nàng trầm ngâm, cho đến khi mặt trời ngả về tây cũng không nói thêm câu gì.
Nó không biết nên nói gì, nó chưa từng nghe đến cỏ ngư dương. Có lẽ cây hòe tinh biết.
Cuối cùng, nàng đứng dậy, giơ tay về phía nó: “Nào, dẫn nhóc về thôi.”
“Tỷ phải về sao?” Nó không nhúc nhích, “Không tìm được nghĩa là tỷ sẽ thua ư?”
“Ngốc quá, trên đời làm gì có thứ đó.” Nàng cười.
“Để ta về hỏi cha mẹ, có khi họ biết đó.” Nó chân thành nói, “Hay là ba ngày sau tỷ quay lại đây, ta ở chỗ này chờ tỷ, dẫu tìm được hay không cũng sẽ nói lại cho tỷ.”
Nàng ngạc nhiên nhìn nó, cười nói: “Thằng bé này sao đột nhiên giống người lớn thế, mấy câu thế này chả hợp với trẻ con gì cả.”
Nó lúng túng nhưng không thể nói cho nàng biết là nó còn lớn tuổi hơn cả nàng được.
“Được rồi, ta biết nhóc tốt bụng mà.” Nàng xoa đầu nó, “Đi về nào.”
“Hay là để ta dẫn tỷ về đi.” Nó đứng dậy, nắm lấy tay nàng, “Dẫn đến đường cái.”
Nàng cười, để mặc nó dắt mình ra cửa Bách Thảo Cốc.
Hoàng hôn đầu hè rất đẹp, hai cái bóng một lớn một bé đổ dài trên mặt đất.
Lúc tạm biệt nhau, nàng nói: “Nhóc con, nếu sau này ta thật sự trở thành đầu bếp lừng danh, chắc chắn sẽ mời nhóc một bữa thịnh soạn.”
“Dạ được.” Nó gật đầu.
“Sau này nếu cha mẹ dẫn nhóc vào thành chơi thì cứ tới tìm ta. Ta ở căn phòng trên tầng ba của tòa nhà ba tầng, chỗ có cây mận đầu con hẻm đó, là tòa nhà ở phía nam.”
“Dạ được.”
“Vậy chào nhé.”
“Dạ. Nhớ ba ngày sau phải đến đây đấy.”
“Ha ha, bảo trọng nha nhóc.”
Nó đưa mắt tiễn nàng ra khỏi Bách Thảo Cốc, thân hình mảnh mai dần hòa vào ánh tà dương.
Sau đó, nó gấp gáp trở vô, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy đến chỗ cây hòe tinh.
“Chỗ chúng ta có loại cỏ ngư dương ban đêm sẽ phát sáng như sao không?” Nó sốt sắng hỏi.
Cây hòe tinh ngáp một cái, nói: “Có đó, con suối đằng bắc trong rừng có nhiều lắm.”
“Thật ư?” Nó mừng rỡ, “Vậy sao người ta lại không tìm thấy chúng?”
“Tuy loại cỏ đó không phải là yêu vật giống như chúng ta nhưng chúng cũng là tinh quái, rất sợ con người, gặp ngươi thì chúng sẽ không trốn nhưng nếu gặp con người thì chúng sẽ trốn ngay lập tức, sao mà tìm được.”
“Thì ra là vậy.” Nó vui đến nỗi chỉ muốn nhào tới hôn thân cây.
“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tính tình của cỏ ngư dương rất quái dị, nếu bị hơn hai người chạm vào, chúng sẽ hóa thành tro, không dùng được nữa.”
“Biết rồi, sẽ không có người thứ ba chạm vào nó đâu.”
Tối đó, nó tới bờ suối, tìm được thứ nó muốn.
Nó hái một ít cỏ ngư dương, cẩn thận bọc trong chiếc khăn tay được giặt sạch sẽ của nàng, thầm nghĩ ba ngày sau nàng đến đây, nó có thể đưa cỏ và trả lại chiếc khăn cho nàng luôn.
Nó chưa bao giờ vui như hôm nay.
Ba ngày sau, mới sáng sớm nó đã đến nơi hẹn. Nhưng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, nàng vẫn không tới, chỉ có tảng đá bị nàng khắc tên chằng chịt lặng lẽ nhìn nó.
Có lẽ ngày mai nàng sẽ đến.
Nó ở đó suốt đêm, cỏ ngư dương được cất trong ngực áo, nó sợ bị cướp mất.
Nhưng ngày hôm sau, nàng vẫn không đến.
Mười ngày trôi qua, một tháng trôi qua, một năm cũng nhanh chóng trôi qua.
Trong đám người tới Bách Thảo Cốc, không còn ai tên là La Hỉ Hỉ nữa.
Nó nhớ địa chỉ của nàng, vậy tới đó đưa cho nàng vậy.
Ngày nó định rời khỏi Bách Thảo Cốc, tuyết rơi rất to, trên chạc cây của cây hòe tinh toàn là tuyết, thoạt trông rất giống ông cụ.
“Ngươi muốn đi khỏi Bách Thảo Cốc?”
“Ừm, đi đưa cỏ ngư dương cho tỷ ấy.”
“Ngươi ngu quá!”
“Ta không có ngu.”
“Vậy ngươi ở lại đây đi. Nơi này là nhà ngươi mà!”
“Ta muốn đi.”
“…”
Tuyết rơi càng lúc càng to, vùi lấp tất thảy những gì có trên mặt đất, bao gồm hai con yêu quái đang nói chuyện với nhau.
Chương 6.4
Edit: Sa
Ngọn đèn dầu tối dần, ngoài cửa sổ có ánh sáng lờ mờ.
“Trời sắp sáng rồi.” Đứa bé ngáp, “Nghe ta lảm nhảm cả đêm, ngươi không ngủ hả?”
Lắm Lời lắc đầu, còn Cút Xéo đang nằm trong lòng câu ngủ say như heo.
“Hết rồi?” Lắm Lời ngớ người.
“Ta đi khỏi Bách Thảo Cốc, vào thành, tìm tới chỗ này.” Đứa bé quan sát căn phòng, “Nhưng tỷ ấy không có ở đây, căn phòng này trống không. Ta muốn xuống dưới hỏi tỷ ấy đi đâu nhưng ta phát hiện họ không nhìn thấy ta. Ta ở đây chờ mấy ngày, nhìn thấy chủ nhà dẫn khách thuê mới vào căn phòng này, ta nghe thấy khách thuê càm ràm sao trên bàn có nhiều vết dao quá, cắt nham nhở hết cả, chủ nhà nói trước kia có một tiểu cô nương ở đây, không thích thêu thùa mà thích nấu ăn, mấy vết dao này chắc là do cô ấy luyện dao, còn nói vài ngày nữa sẽ đổi bàn mới.”
“Cô ấy chưa bao giờ quay lại à?” Lắm Lời hỏi, “Còn mi cũng chưa bao giờ rời đi?”
“Ta bị bệnh.” Đứa bé lúng túng trả lời, “Vừa ra khỏi Bách Thảo Cốc liền thấy người rất đau, càng đi càng đau, nhưng muốn đi tiếp, muốn đưa cỏ ngư dương cho tỷ ấy. Có điều sau khi đến đây, ta không còn đau nữa nhưng lại rất lạnh, lạnh đến mức chân không đi nổi. Ta bèn ở lại đây nghỉ ngơi. May là ở đây có khách trọ, ta thừa dịp buổi tối họ ngủ đã nắm tay họ, như vậy thì ta không còn lạnh nữa, cũng giữ được sức lâu hơn.”
“Ra vậy.” Lắm Lời như bừng tỉnh.
Nó nói tiếp: “Nhưng làm họ sợ. Họ không nhìn thấy ta, lại cảm giác được nửa đêm có người nắm tay họ.”
Lắm Lời gãi đầu: “Đúng là đáng sợ thật. Thảo nào họ lại hiểu lầm ở đây không sạch sẽ.”
“Đúng vậy, ban đầu chủ nhà không tin lời của mấy khách trọ, nhưng sau đó ai cũng nói ở đây có ma nên ông ấy cũng sợ.” Nó bất đắc dĩ nói, “Cuối cùng khách trọ càng ngày càng ít, phòng cũng bị trống không.”
“Vậy sao mi còn ở lại?” Lắm Lời khó hiểu, “Vì bệnh của mi?”
“Ban đầu là vì không có sức, đi không nổi, cũng không muốn đi, hằng ngày gục trên cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết có khi nào tỷ ấy đi ngang qua đây không nên muốn chờ thêm mấy ngày.” Nó càng nói càng lúng túng, “Nhưng sau này thì ta không đi được nữa.”
“Không đi được nữa là sao?”
“Một ngày nọ ta thấy dưới đường có một cô nương đi ngang qua trông rất giống tỷ ấy, ta đuổi theo, nhưng tới cửa lại bị thứ gì đó không thể nhìn thấy hất văng trở vào, ta nhảy ra cửa sổ, vẫn vậy. Thế là ta bị nhốt ở đây.” Nó thở dài, “Có điều cũng không sao, vốn dĩ ta đã không khỏe rồi, không ra được thì thôi vậy. Mệt thì ta ngủ, thức thì đứng trước cửa sổ ngắm dòng người qua lại, thời gian trôi qua cũng không chậm chạp lắm. Nhưng mà phòng trống không, không có ai ở, ta không được nắm tay con người nên ta lạnh lắm.”
Lắm Lời nhíu mày: “Bệnh lạ ghê.” Cậu chợt nghĩ ra chuyện khác, vội nói, “Thế mi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa.” Nó đếm ngón tay hồi lâu cũng không tính ra cái gì, bèn chỉ ra ngoài cửa sổ, “Khi ta tới, tóc của ông chủ ở cửa hàng đối diện có màu đen, bây giờ thì bạc trắng rồi.”
Lắm Lời suýt chết vì sặc nước miếng.
“Mi… mi ở đây lâu thế rồi á?” Cậu niệm A Di Đà Phật mấy lần liền, “Cô ấy vẫn không xuất hiện?”
“Không có.” Nó lắc đầu, chợt cười cảm kích với Lắm Lời, “May mắn là trước đó không lâu nơi này có phòng mới, cũng có khách mới. Tuy ta không muốn làm họ sợ nhưng ta không dằn được, cậu không biết ta thích nắm tay con người nhiều nhường nào đâu. Hơn thế nữa là cậu lại có thể nhìn thấy ta. Đã lâu lắm rồi, ta sắp quên mất nói chuyện là gì rồi.” Nó lại thở dài, “Không biết cây hòe tinh có khỏe không, hôm đó đi gấp quá nên không trò chuyện được nhiều. Lúc ta đi, ông ấy còn ở đằng sau nói với theo câu gì đấy nhưng ta nghĩ mãi vẫn không nhớ ra. Haiz, chắc là tại căn bệnh kỳ lạ này đây.”
Lắm Lời đánh giá nó từ đầu tới chân, nói: “Mặc kệ ra sao, cứ tiếp tục thế này e không ổn. Có bệnh thì phải chữa.”
“Ha ha, ai lại chữa được bệnh cho yêu quái.” Nó cười.
Lắm Lời đứng phắt dậy, nói với nó: “Mi ở yên đây chờ ta, ta đi tìm người chữa bệnh cho mi.”
“Gì cơ?”
“Mi hãy chờ ta, chắc chắn ta sẽ tìm được người chữa bệnh cho mi!” Lắm Lời ôm Cút Xéo, vừa nói vừa chạy vụt ra ngoài.
Nào ngờ vừa mới mở cửa ra, một kẻ cao to đã mất thế mà ngã vào, may mà nhanh tay nhanh chân nên không bị té oạch xuống đất.
Lắm Lời giật mình hét toáng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào người ấy, ngạc nhiên nói: “Liễu công tử?”
“Lắm Lời, sau này mặc kệ là đóng cửa hay mở cửa thì cũng phải quan sát xem bên ngoài có ai không nhé.” Liễu công tử sửa sang quần áo, hung dữ trừng cậu một cái, sau đó đi ra cửa, đá kẻ đang dựa vào tường ngủ chảy nước miếng giàn giụa: “Lại ngủ! Dậy ăn cơm!”
Đào Yêu mở bừng mắt ra, nhảy dựng lên: “Cơm! Cơm ở đâu?”
Lắm Lời chớp mắt: “Sao hai người lại ở đây?”
“Có người tới báo tin nói cậu vì đòi lại công bằng cho người ta mà vào ở trong căn phòng có ma. Loại tiểu hòa thượng trời sinh xui xẻo như cậu sao cứ thích làm mấy chuyện này thế nhỉ?” Liễu công tử chọc chọc trán cậu, “Cậu là thức ăn dự phòng của ta, phải có trách nhiệm với ta chứ!”
“Ưm hừm, cũng may là không sao. Mà cho dù có ma thật thì nó bị mắng là đúng, để coi sau này có dám tốt bụng bừa bãi không.” Đào Yêu duỗi lưng, “Đừng lôi ta đi theo là được, buồn ngủ muốn chết.”
“Lúc cô nghe trộm hai đứa nó nói chuyện trông vui lắm mà!” Liễu công tử lườm.
Lắm Lời nghe thế, chợt bật cười, niệm “A Di Đà Phật” rồi nói: “Thôi mà, ta biết hai người lo lắng cho ta mà.”
Đứa bé vẫn ngồi trong phòng, bồn chồn nhìn hai vị khách không mời mà đến, tuy không nghe rõ tiểu hòa thượng nói gì với họ nhưng với nó mà nói, chưa có buổi sáng nào ồn ào như sáng nay.
“Hai người ở ngoài cả đêm chắc đã nghe hết rồi, chuyện là vậy đấy.” Trên hành lang, Lắm Lời kéo Đào Yêu đang ngáp sái quai hàm, “Cô giúp nó đi, khắp thiên hạ chỉ có cô chữa được bệnh cho nó thôi.”
Đào Yêu nhìn vào căn phòng, cửa hé mở, đứa bé cũng đang dáo dác nhìn ra ngoài.
“Tội nghiệp lắm, đã bệnh mà còn bị nhốt lâu ơi là lâu.” Lắm Lời khẩn cầu, “Đào Yêu, cô coi như làm việc thiện đi, cùng lắm sau này ngày nào ta cũng cho ngựa ăn giúp cô.”
“Cậu có biết nhóc đó là yêu quái gì không?” Đào Yêu bỗng hỏi cậu.
“Nó là…” Lắm Lời sửng sốt, “Úi, quên hỏi mất tiêu rồi.”
Cái đầu trọc của cậu bị cốc mạnh, Đào Yêu “hừ” một tiếng: “Cậu lúc nào cũng vậy, không biết đối phương là ai mà cứ phân phát lòng tốt. Cậu mà không sửa cái tính này, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch.”
“Đằng nào cũng sẽ bị Liễu công tử ăn sạch thôi.” Lắm Lời ôm đầu, thanh minh, “Nhưng nó không hung dữ chút nào, còn rất tốt bụng nữa. Yêu quái như vậy sẽ không ăn thịt người đâu.” Cậu vừa nói vừa kéo mạnh tay áo Đào Yêu, “Cô chữa bệnh cho nó đi, rồi lại tìm cách thả nó ra.”
Đào Yêu nhìn cửa phòng cùng gương mặt ngơ ngác đang nhìn qua khe cửa, nói: “Đây là yêu quái vô dụng nhất thiên hạ. Suốt ngày trừ nghĩ cách nắm tay con người ra thì không biết làm gì cả, từ trên xuống dưới không có chỗ nào làm thuốc được hết. Không cứu.”
“Đào Yêu!” Lắm Lời mếu máo, “Nó tội nghiệp lắm, nó chỉ muốn đưa cỏ ngư dương cho cô nương kia thôi nhưng lại bị sống trong cô độc hàng năm trời.”
“Cỏ ngư dương?” Đào Yêu đảo tròn mắt.
Còn chưa dứt lời, Liễu công tử đã từ dưới lầu đi lên, tay cầm mấy tờ giấy màu vàng rách rưới.
“Mấy góc tường chỗ nào cũng dán bùa.” Hắn quơ quơ mấy lá bùa, “Hơi cũ, chắc là chủ nhà cũ nghe nói có ma nên mới tìm thuật sĩ làm bùa cho, ta thấy chỉ là bùa trấn áp vong linh bình thường thôi, làm màu tí ấy mà.”
Lắm Lời cầm mấy lá bùa, suy nghĩ một chút rồi hỏi Liễu công tử: “Huynh nói đây là bùa trấn áp vong linh?”
Liễu công tử gật đầu.
“Nó không đi ra được là vì mấy lá bùa này?” Lắm Lời khó hiểu, “Nhưng nó là yêu quái mà, vong linh thì có liên quan gì tới nó?”
Liễu công tử và Đào Yêu nhìn nhau, không trả lời.
Lắm Lời lại suy nghĩ một hồi, mặt đột nhiên đổi sắc: “Chẳng lẽ nó đã…”
Đào Yêu bịt miệng cậu, nhìn vào trong phòng, nói thẳng: “Ta không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh.”
Liễu công tử dựa vào tường, khoanh tay, bĩu môi với Lắm Lời tỏ ý lực bất tòng tâm.
“Không phải đâu, không phải đâu!” Lắm Lời không tin, “Chắc là nhầm lẫn ở đâu đó.”
“Là nó nhớ lầm.” Đào Yêu không nhìn vào trong nữa, “Tưởng mình còn sống.”
Lắm Lời sửng sốt.
“Đó là Hề Nang.” Đào Yêu uể oải nói, “Trong Bách Yêu Phổ viết, núi hoang có Hề Nang, sinh ra giữa đất trời cô tịch, trăm năm có một con. Quần áo trắng tinh, giống trẻ con, biết nói, có máu thịt, không khác gì con người, tính tình hiền hòa, thích nắm tay người. Không thể rời xa chốn cũ, vừa đi liền chết.”
Lá bùa tuột khỏi tay Lắm Lời.
“Cho nên cậu xem đi, đó có phải là yêu quái vô dụng nhất trên đời không.” Đào Yêu thở dài, “Biết rõ không thể rời xa nơi mình sinh ra nhưng lại cứ muốn đi. Cứ đi cứ đi thì chết thôi.”
Vừa ra khỏi Bách Thảo Cốc liền cảm thấy người rất đau, càng đi càng đau, nhưng lại muốn đi tiếp, muốn đưa cỏ ngư dương cho tỷ ấy. Lắm Lời chợt nhớ lại lời nó nói.
Có lẽ không biết mười năm hay hai mươi năm trước, chắc hẳn có một yêu quái giống như trẻ con khó nhọc đi trên đường, trong ngực áo cất một bọc cỏ ngư dương có thể nấu ra món ăn ngon nhất trần đời, nó nhớ địa chỉ, tìm tòa nhà ba tầng, một cô nương muốn làm đầu bếp ở đó, cô ấy tên là La Hỉ Hỉ.
Lúc này, trời đã sáng tỏ, mặt trời đã ló dạng.
Trên hành lang yên tĩnh rất lâu, sau cùng Lắm Lời ngẩng đầu, khổ sở hỏi: “Phải làm sao đây?”
Chương 6.5
Edit: Sa
Kim tam nương thở phào nhẹ nhõm, Lắm Lời đã chứng minh trong phòng không có thứ gì “không sạch sẽ”, nhưng cũng nói riêng với bà là đừng làm khó dễ vị thư sinh kia, không có thứ “không sạch sẽ” không có nghĩa là không có “thứ gì”, dĩ hòa vi quý đi. Tuy Kim tam nương không tin lắm nhưng thấy vẻ mặt chân thành của tiểu hòa thượng nên nghĩ đi nghĩ lại cũng thôi, không yêu cầu thư sinh kia đền tiền nữa. Một cuộc tranh chấp coi như êm đẹp chấm dứt.
Sau cùng, Lắm Lời hỏi bà có thể cho mình ở lại thêm một ngày nữa không, cậu bảo phong thủy của căn phòng rất tốt, ở rất thoải mái.
Câu nói dối vụng về ấy làm Kim tam nương vui lòng hết sức, liên tục nói cháu muốn ở cứ ở, ở thêm ba ngày cũng không sao, ở càng thích thú càng chứng tỏ tòa nhà của thím tốt.
Ngoài cảm kích ra, cậu còn bóng gió hỏi thế năm mươi cái bánh bao thì sao, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu thở phào nhẹ nhõm, hứng khởi đi lên trên lầu.
Về lại phòng, Hề Nang hơi bất an hỏi cậu: “Hai ngươi ban nãy là ai? Cậu nói gì với họ mà lâu thế?”
“À, là bạn ta. Họ thấy buổi tối ta không về nhà nên mới tới đây xem thế nào.” Lắm Lời giải thích ngắn gọn, lại nói tiếp, “Ta đã kể chuyện của mi cho họ nghe, họ nói sẽ tìm La Hỉ Hỉ giúp cậu.”
Nó mừng rỡ đứng lên: “Thật không?”
“Thật chứ!” Lắm Lời vỗ ngực đảm bảo, “Hai người bạn đó của ta giỏi tìm người lắm, ngoài ra ta cũng đã kể về căn bệnh của mi rồi, họ cũng hứa sẽ tìm đại phu về.”
“Cám ơn cậu nha tiểu hòa thượng.” Hề Nang thành khẩn bắt lấy tay cậu, “Đưa cỏ ngư dương cho tỷ ấy xong, ta có thể an tầm quay về rồi.”
Về? Mi còn về đâu? Lắm Lời nhìn đôi mắt cố chấp kia, siết chặt lấy tay nó.
Ban đêm, có người gõ cửa.
Lắm Lời chạy ra mở cửa, một người đàn bà ngoài bốn mươi đi vào, ăn mặc gọn gàng, tay xách cái giỏ nặng trịch. Đằng sau, Đào Yêu hất cằm về phía bà ấy, nói với Lắm Lời: “Dẫn người đến cho cậu rồi đó. Làm tụi ta tốn không ít thời gian.”
Hề Nang thấy bà ấy, sững sờ, không dám lại gần, tìm kiếm những đường nét quen thuộc trên gương mặt không còn trẻ trung nữa.
“Sao nhóc vẫn như cũ thế.” Bà đi tới chỗ nó, đặt cái giỏ xuống, mắt đỏ hoe, “Họ nói nhóc chờ ta mãi.”
“Tỷ cũng không thay đổi gì cả.” Nó nhìn chăm chú gương mặt bà, cười, “Ta vẫn nhận ra được tỷ!”
“Lúc họ nói với ta, ta còn thấy khó tin.”
“Tỷ không sợ ta sao? Ta là yêu quái đó.”
Bà lắc đầu, dụi mắt: “Trên đời này thứ làm ta sợ, làm ta tổn thương chưa bao giờ là yêu quái.”
“Vậy thì tốt quá.” Nó thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp lấy bao cỏ ngư dương từ trong ngực áo ra, đặt lên bàn như trút được gánh nặng, “Đáng lẽ phải đưa cho tỷ sớm.”
Bà mở ra, ngạc nhiên: “Đây là cỏ ngư dương?”
“Ừm.” Nó cười, “Có điều không biết tỷ còn cần không.”
“Cần chứ, cần chứ.” Bà rất vui.
“Tỷ đã làm đầu bếp chưa?”
“Ta mở một quán cơm nhỏ ở thành đông.” Bà cất cỏ ngư dương, vội vàng lấy hộp thức ăn trong giỏ ra, mở nắp rồi đặt xuống trước mặt nó, “Nào, nếm thử tay nghề của ta xem. Hồi đó ta đã nói chờ ta làm đầu bếp thì sẽ mời nhóc một bữa thịnh soạn mà.”
“Tốt quá, nhìn thôi cũng biết ngon rồi.”
“Ừ, thử đi.”
Mùi thức ăn lan tỏa khắp căn phòng, một già một trẻ ngồi trước bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, như chưa từng xa cách mấy chục năm.
Lắm Lời lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, nhìn Đào Yêu đầy cảm kích.
Cơm nước xong, người đàn bà vừa thu dọn bát đĩa vừa nói: “Ta đưa nhóc về.”
“Nhưng ta không đi ra được.”
“Bây giờ đi được rồi.”
“Thật không?”
“Nào, ta dắt nhóc đi.”
Kinh thành đêm nay không khác gì thường ngày, tuy cuối thu trời hơi lạnh nhưng không hề ảnh hưởng tới dòng người tấp nập. Cửa tiệm ồn ào, quán rượu ầm ĩ, những âm thanh và mùi hương len lỏi khắp mọi ngóc ngách kinh thành.
Người đàn bà nắm tay nó, dắt nó đi về hướng Bách Thảo Cốc.
Nó lạ lẫm nhìn quanh, nói: “Hóa ra buổi tối ở đây náo nhiệt thế này.”
Người đàn bà cười: “Vậy ngắm nhiều vào.”
“Được.” Nó cười rạng rỡ, “Đưa cỏ ngư dương cho tỷ xong, ta nhẹ hết cả người.”
“Thế à, vậy thì tốt quá.”
“Tỷ biết cách dùng không?”
“Biết, đừng lo.”
“Bách Thảo Cốc xa lắm, không cần đưa ta về đâu.”
“Phải đưa chứ.”
“La Hỉ Hỉ, tỷ chưa bao giờ hỏi ta tên gì cả.”
“Ta biết nhóc là một con Hề Nang.”
“Ý ta là tên ta ấy.”
“Nhóc có tên không?”
“Hình như không có. Hây da…”
“Vậy thì gọi nhóc là Hề Hề(1) nhé, ha ha.”
“Thế thì giống tên tỷ mất.”
“Không được à?”
“Được chứ.”
(1) Hỉ Hỉ và Hề Hề phát âm gần giống nhau, nhưng Hỉ Hỉ có nghĩa là vui, còn Hề Hề thì có nghĩa là buồn.
Đằng sau họ, Đào Yêu và Lắm Lời bế Cút Xéo đi theo ở khoảng cách không gần không xa. Ngược lại với hai người đằng trước, xưa nay họ nổi tiếng là ồn ào nhưng dọc đường lại không nói bất cứ câu nào, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn hai người đang vui vẻ đi trước.
Đi hết con phố này tới con phố khác, từ bóng tối phồn hoa đến ngọn đèn tờ mờ, mãi cho đến khi lên cây cầu vòm, người đàn bà mới dừng lại.
Mà lúc này, trên cầu chỉ còn hình dáng của một mình bà, bà nhìn bên cạnh, đứa bé luôn nắm tay bà ríu ra ríu rít đã biến mất từ bao giờ, lặng lẽ tan biến vào đất trời, đến một câu tạm biệt cũng không để lại.
Một cuộc chia ly không có lời chia ly nhìn chung vẫn tốt hơn là ôm nhau khóc lóc.
Đào Yêu và Lắm Lời đi tới chỗ người đàn bà, Đào Yêu nhìn quanh, nhẹ nhàng hỏi: “Đi rồi?”
“Tâm nguyện đã thành.” Người đàn bà trả lời nhưng lại nghe thành giọng nam tử, bà giơ tay vỗ vỗ áo, một tờ giấy dính sợi tóc bị phủi xuống, nhìn lại, không thấy La Hỉ Hỉ đâu nữa, dưới ánh trăng chỉ có Liễu công tử đứng đó.
Lắm Lời kinh ngạc chỉ vào hắn: “Sao lại là huynh?” rồi lại tóm lấy Đào Yêu, “Không phải hai người đi tìm La Hỉ Hỉ sao? Đã nói trong vòng một ngày là sẽ tìm ra mà? Không tìm thấy hả?”
“Tìm được rồi.” Liễu công tử giãn gân giãn cốt, nói, “Liễu công tử ta muốn tìm ai thì không nơi nào giấu nổi cả.”
“Vậy sao huynh còn…”
“Bà ta vẫn ở kinh thành.” Đào Yêu gục trên thành cầu, nhìn vầng trăng nhảy múa dưới dòng nước, “Đã cưới chồng, chồng làm nghề vải, sinh ba đứa con, con gái lớn nhất đã xuất giá. Bà ta không làm đầu bếp mà phụ chồng trông coi cửa tiệm, cuộc sống cũng xem như bình đạm.”
“Hai người gặp bà ấy?” Lắm Lời sốt sắng hỏi, “Bà ấy sợ nên không chịu tới gặp?”
Đào Yêu cười: “Bà ta hoàn toàn không nhớ đứa bé ấy.”
Lắm Lời sửng sốt.
“Ước mơ thời trẻ, khắc tên trong Bách Thảo Cốc, đứa bé bị cáo cắn, bà ấy không nhớ gì cả. Bây giờ bà ấy chỉ nhớ ai nợ tiền hàng, đắn đo năm sau có nên mở thêm chi nhánh không, lo lắng bệnh ho của chồng mình lại tái phát.” Đào Yêu nhún vai, “Hoa văn in trên vải nhà họ cũng đẹp lắm, ta có mua mấy xấp, để về may quần áo mới cho cậu.”
Lắm Lời ỉu xìu: “Sao hai người không nhắc cho bà ấy nhớ?”
“Vì vô nghĩa, bà ta quên thật rồi, hoặc có thể nói là bà ta chưa từng nhớ.” Liễu công tử nói, “Chẳng thà lấy một sợi tóc của bà ta, để yêu quái kia vui vẻ phần nào.”
Lắm Lời im lặng.
“Yêu quái Hề Nang, sống trong cô tịch, do đó mới thích nắm tay người khác, vui vẻ quá đà sẽ đi theo con người rời khỏi nơi mình sinh ra, vậy là mất mạng, chuyện như thế thường xảy ra lắm.” Đào Yêu thở dài, “Nên ta mới nói loài yêu quái này chả biết gì cả, chỉ vì lưu luyến sự ấm áp ít ỏi từ đôi tay của con người mà đến mạng cũng không màng.”
Lắm Lời ngồi bệt xuống, lẩm bẩm: “Nhưng sao nó lại kiên trì được lâu thế? Nó chết rồi mà.”
“Từ góc độ đại phu, chuyện này là không thể. Hề Nang là loài yêu quái sinh ra trong hư vô, chết sẽ tan biến, đến xác cũng không còn.” Đào Yêu nghĩ ngợi chốc lát, “Chỉ có thể nói tâm nguyện là sức mạnh mà chúng ta không thể nào ước tính, đến cả chết mà nó cũng quên.”
Lắm Lời cúi đầu: “Nó nói nó không nhớ nổi câu cuối cùng mà cây hòe tinh nói với nó là gì.”
“Chắc là nhắc nó không thể đi xa, đi xa sẽ chết. Cây tinh lớn tuổi cái gì cũng biết.” Đào Yêu suy đoán.
“Vậy nó không biết sao?”
“Sao lại không.” Đào Yêu gãi mũi, “Có lẽ là muốn đi thêm một bước, thêm một bước nữa thôi, lỡ như không chết thì sao. Loài yêu quái này không được thông minh cho lắm.”
Lắm Lời không đáp.
Đào Yêu quay lại nhìn cậu: “Bây giờ nói mấy chuyện này cũng chả ích gì, cuối cùng nó cũng đích thân đưa cỏ ngư dương cho La Hỉ Hỉ, vậy đã là viên mãn rồi. Để một linh hồn ôm nặng tâm niệm rời đi, chỉ có cách này thôi.”
Lắm Lời thở dài thườn thượt, chắp tay trước ngực, niệm thành tiếng: “A Di Đà Phật.”
“Cậu đấy, sao không thử nghĩ xem tại sao mình lại nhìn thấy yêu quái đã chết?” Đào Yêu lườm cậu.
Lắm Lời suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không biết, có lẽ là Phật Tổ muốn ta nhìn thấy nó.”
“Là do cậu xui thôi.” Đào Yêu bỉ bôi, “Về nhớ tắm rửa sạch sẽ rửa vận xui.”
“Cô và Liễu công tử cũng nhìn thấy nó đấy thôi!”
“Cậu có so lại kẻ cho dù không cho tắm nhưng vẫn tắm ngày ba lần không?”
“…”
Lúc này, Liễu công tử tựa vào thành cầu, uể oải đánh giá bóng đêm xung quanh mình, lẩm bẩm: “Có người hay quên, nhiệt huyết thời trẻ sau cùng bị năm tháng rửa trôi sạch sẽ. Có kẻ ngớ ngẩn, người khác chỉ tốt với mình một chút thôi lại nhớ cả đời.” Dứt lời, hắn nhìn cỏ ngư dương trong tay, cười nhẹ, cẩn thận cất vào ngực áo.
Không khí tối này hơi kỳ lạ, ba người lúc nào cũng cãi nhau thì nay lại yên tĩnh ở trên cầu ngắm trăng. Lắm Lời vân vê tràng hạt, lẩm bẩm tụng kinh. Đào Yêu chống cằm, ngẩn ngơ nhìn dòng nước. Liễu công tử thì hơi bực bội một chút vì Cút Xéo cứ nhảy lên người hắn đòi ăn cỏ ngư dương, cuối cùng nó làm rách hết mớ thơ hắn viết trong tháng này.
Trừ họ ra, không ai biết có con yêu quái đã biến mất khỏi thành Biện Kinh trong một đêm thu.
Con yêu quái ấy sinh ra ở Bách Thảo Cốc, không biết gì cả, thích nắm tay người, vì ước mơ của một cô gái mà rời khỏi nơi không thể rời khỏi.
Bình luận facebook