-
Chương 69: Băng nứt
Edit: Ys
Sau khi Đoạn Tư xử lý xong xuôi vụ hôn sự thất bại này, lúc trở lại viện, Trầm Anh và Đoạn Tĩnh Nguyên đều đang vây quanh Hạ Tư Mộ ở Hạo Nguyệt Cư của hắn, xem Hạ Tư Mộ vẽ tranh. Nàng đã thay một bộ váy đối khâm màu nguyệt bạch (1) thêu hoa sen chìm, đỡ tay áo vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Bên cạnh bày một đống màu vẽ đậm nhạt đủ loại, Đoạn Tĩnh Nguyên ôm Trầm Anh ngạc nhiên nhìn Hạ Tư Mộ phác hoạ bức tranh. Khi Đoạn Tư tiến vào, Đoạn Tĩnh Nguyên nhỏ giọng nói với tam ca của mình: “Hạ cô nương này vẽ giỏi quá, muội thấy những hoạ sư trong cung đều chẳng ai bằng nàng.”
Dừng một chút, nàng ấy còn nói thêm: “Cơ mà hình như nàng không nhận biết được màu sắc, ban nãy muội phải lấy hết thuốc màu của muội ra nói với nàng một lần, hoạ sư giỏi như vậy sao có thể không nhận biết được màu sắc được?”
Đoạn Tư vỗ vỗ vai Đoạn Tĩnh Nguyên, hắn cũng không trả lời mà ôm lấy Hạ Tư Mộ từ phía sau, khiến cho nàng dừng bút, thoát khỏi trạng thái hết sức chăm chú mà chú ý tới hắn.
“…” Đoạn Tĩnh Nguyên che kín mắt Trầm Anh, nói chúng ta không quấy rầy nữa, vừa nói vừa kéo Trầm Anh ra khỏi phòng. Trầm Anh còn giãy giụa kêu muốn ở với Tiểu tiểu thư tỷ thêm chút nữa nhưng không thể lay chuyển được sức mạnh của Đoạn Tĩnh Nguyên.
“Tam ca huynh kiềm chế chút! Muội đã nói với tẩu tử và cả quản gia rằng tỷ tỷ Trầm Anh tới, nhưng ít nhất hai người cũng phải giả vờ giống một chút. Còn nữa… Đừng dạy hư con nít!”
Đoạn Tư cười ra tiếng, hắn buông tay Hạ Tư Mộ đi đóng cửa, nói với Đoạn Tĩnh Nguyên ở ngoài: “Cảm ơn muội muội chiếu cố.”
Chờ khi ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, hắn mới xoay người đi lại phía sau Hạ Tư Mộ, tiếp tục duỗi tay vòng lấy eo nàng.
“Ta còn tưởng rằng lúc ta trở về nàng sẽ biến mất chứ.”
Tầm mắt Hạ Tư Mộ vẫn đặt lên bức tranh, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi và Hoà Gia Phong Di hợp sức khiến ta mất đi pháp lực, ta còn có thể chạy đi đâu được?”
“Vương Tố Nghệ đã bình an rời khỏi phạm vi Nam Đô, đến Thuận châu rồi.”
“Ngươi nên gọi nàng là phu nhân chứ.”
“Tư Mộ…” Đoạn Tư kéo dài giọng, tựa như đang cầu xin sự khoan dung. Hạ Tư Mộ quay mặt lại nhìn hắn, trong mắt vốn hàm chứa ý cười chợt tắt khi thấy rõ sườn mặt hắn. Nàng buông bút duỗi tay xoa gương mặt hắn, hỏi: “Ai đánh ngươi?”
Đoạn Tư có chút kinh ngạc, hắn đã tự chườm đá rồi, cả ngày hôm nay cũng không có ai nhìn ra dấu tay trên mặt hắn, nhãn lực của quỷ quả nhiên không bình thường.
Đoạn Tư đặt tay lên bàn tay nàng đang vuốt ve hắn, mi mắt cong cong: “Không có việc gì, bây giờ ta không có xúc cảm, không đau chút nào.”
Hạ Tư Mộ nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Là phụ thân ngươi đánh ngươi?”
“Ừm.”
“Năm đó ông ta thấy ngươi chết mà không cứu, nay lại còn không biết xấu hổ mà đánh ngươi.”
“Phụ thân ta tất nhiên không cảm thấy mình làm sai.” Dừng một chút, Đoạn Tư dựa vào bả vai nàng, nói: “Ta cũng không thể chỉ trích ông ấy, nói năm đó ông ấy đã sai rồi. Nàng còn nhớ lúc ấy ta nhắc tới khoáng vật Thiên Lạc trước mặt các tướng quân không?”
“Nhớ.”
“Năm đó người Hồ Khế uy hiếp phụ thân ta chính là muốn có được phương pháp tinh luyện Thiên Lạc của Lạc châu.”
Khi phụ thân hắn còn trẻ có kết giao với một vài bằng hữu giang hồ, trong đó Văn Thanh các chuyên thực hiện việc ám sát. Về sau phụ thân hắn phát hiện trong Văn Thanh các có một sát thủ là người của thế gia thủ công nổi tiếng Lạc châu, hơn nữa còn là người nắm giữ phương thức tinh luyện Thiên Lạc với độ tinh khiết cao mà không có nhiều người trên thế gian biết được.
Vì thế phụ thân hắn giúp sát thủ này ra khỏi Văn Thanh các, chuẩn bị cho người đó vào Công bộ, đưa phương thức tinh luyện Thiên Lạc vào thực tiễn. Nhưng mà không biết sao Hồ Khế bên kia lại biết được tin tức, tới vừa đe doạ và dụ dỗ phụ thân hắn muốn có được người này. Vừa đe doạ vừa dụ dỗ không thành thì cướp Đoạn Tư đi, nhưng mà chung quy lại phụ thân hắn vẫn không khuất phục.
“Người Hồ Khế biết được tin tức nhanh như vậy, phụ thân nghi ngờ trong triều có người thông đồng với địch, nên tạm thời che giấu người nọ và sách gia truyền của người nọ, chờ ngày Lạc châu được thu phục, lấy lại quặng mỏ thì tiếp tục kế hoạch. Đại ẩn tại thị(2), thợ thủ công nắm giữ phương pháp khai thác Thiên Lạc năm đó vẫn còn là một thiếu nữ, hiện giờ đã là Lạc Tiện cô nương ở Ngọc Tảo lâu.”
Đại ẩn tại thị
Hạ Tư Mộ có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Đoạn Tư, Đoạn Tư bèn cười rộ lên nói: “Thế nào, nghe như thời còn trẻ phụ thân ta cũng là anh hùng hào kiệt đúng không?”
Chẳng lẽ hắn có thể nói phụ thân hắn sai rồi sao?
Chẳng lẽ hắn có thể chỉ trích phụ thân hắn năm đó đã từ bỏ hắn vì giữ xã tắc Đại Lương, vì không để vũ khí quan trọng của đất nước rơi vào tay người khác, vì sự sống còn của hàng vạn người sao?
Đương nhiên hắn không thể.
Huống chi phụ thân hắn cũng hoàn toàn không biết những gì hắn phải chịu đựng ở Đan Chi. Phụ thân hắn chỉ đơn giản cho rằng hắn lưu lạc ở nhánh sông Đan Chi không nơi nương tựa, dùng quyền cước công phu mà sống, một đường tìm về Nam Đô. Áy náy liên tục một hai năm rồi cũng gần như không còn nữa.
“Nhưng chung quy lại ông ấy cũng già rồi, cho rằng Lạc Tiện vẫn là tai mắt tâm phúc của ông ấy, nhưng Lạc Tiện sớm đã là người của ta. Những thứ ông ấy biết được từ Lạc Tiện chẳng qua chỉ là điều ta muốn cho ông ấy biết thôi.”
Đoạn Tư nhẹ nhàng nói, lại thấy Hạ Tư Mộ xoay người lại. Nàng ngồi trên bàn, vòng tay qua sau gáy hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn.
Trong thế giới chỉ có đen trắng của hắn, trong mắt nàng có ánh sáng và bóng tối đang dao động.
“Ngươi có tủi thân không?” Nàng hỏi như vậy, giọng điệu bình tĩnh, như thể không phải nghi vấn mà là trần thuật.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được câu hỏi này.
Đoạn Tư giật mình, hắn cụp mắt, cười lắc đầu: “Không trông cậy vào thứ gì thì sẽ không có gì tủi thân cả.”
Hạ Tư Mộ nâng cằm hắn lên, nhìn hắn nói: “Dù cho trước kia ngươi không trông cậy vào ai, nhưng bây giờ ngươi có thể trông cậy vào ta, ngươi là người yêu của ta.”
Dứt lời, nàng ôm hắn vào lòng, cười rộ lên bên tai hắn: “Không dễ gì ta mới đưa ra lời hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Ngươi có thể tin tưởng ta.”
Đoạn Tư trầm mặc hồi lâu, vòng tay qua lưng nàng, vùi mặt vào cổ nàng. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Vốn là không tủi thân, ông ấy giấu ta, ta lừa ông ấy, diễn một màn kịch hoà thuận, có lẽ người nhà cũng chính là như vậy.”
“Người nhà không phải như vậy.”
“Phải không?”
“Ừm, về sau ta cũng là người nhà của ngươi.”
Đoạn Tư ôm chặt lấy nàng, không nói gì nữa.
Từ trước đến nay hắn giống như một ngọn lửa, đi đến đâu mọi thứ cũng hoà làm một với hắn nhưng lại không thay đổi bản chất của hắn. Sáng ngời mà sắc bén, là một sự nhiệt huyết không thể chạm tới, một câu đố sâu không thấy đáy.
Nhưng bây giờ hắn không phải.
Hạ Tư Mộ cảm thấy nàng đang ôm một trái tim đang đập, yếu ớt mà lại kiên định, kiên định mà lại yếu ớt.
Trái tim nhỏ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Nàng nói ta là người yêu của nàng.”
“Không sai.”
“Vậy có muốn lưu lại chút ấn ký không?”
Hạ Tư Mộ có hơi kinh ngạc, Đoạn Tư chỉ chỉ cái bàn phủ kín thuốc màu, cười nói: “Quỷ Vương điện hạ không gì không làm được, nàng có thể xăm không? Có muốn vẽ lên người ta không?”
Hạ Tư Mộ giật mình, nàng nhìn Đoạn Tư trong bộ đồ xanh một lúc lâu rồi mới bật cười: “Vẽ cái gì đây?”
“Tuyết phủ hồng mai đi, giống nàng.” Đoạn Tư đáp như vậy.
Hạ Tư Mộ không biết sao tuyết phủ hồng mai lại giống nàng, có lẽ là vì cách phối màu đỏ trắng giống quần áo nàng mặc thường ngày. Đoạn Tư rất tự giác mà duỗi tay cởi bỏ áo ngoài của mình, để lộ ra thân thể cường tráng và đầy rẫy vết thương. Hạ Tư Mộ đi vòng qua hắn rồi đẩy hắn đến mép giường, để hắn nằm sấp xuống.
“Lần đầu nhìn thấy những vết thương này trên người ngươi, ta đã cảm thấy ngươi giống như một mảnh sứ vỡ.” Hạ Tư Mộ vuốt ve lưng hắn.
Đoạn Tư ghé vào đệm giường, khẽ cười lên nói: “Không ngờ ta ở trong mắt nàng lại đẹp như vậy.”
Hạ Tư Mộ vuốt đến vết phỏng trên eo hắn.
“Vết thương trên eo này của ngươi là thế nào?”
“Nó vốn là nô ấn của Thiên Tri Hiểu, ta đã ủi nó đi.”
“Không phải ngươi rất sợ đau sao?”
“Thật ra ta rất mẫn cảm với đau, nhưng không sợ đau. Trước đó cứ kêu đau mãi chỉ là để khiến nàng mềm lòng thôi.”
Hạ Tư Mộ vỗ vỗ gáy hắn, nói: “Bây giờ ngươi lại rất thành thật.”
Đoạn Tư liền nhẹ giọng cười rộ lên.
Sau lưng hắn có một vết đao chém, vết sẹo như một cành cây mọc lan tràn. Hạ Tư Mộ lấy thuốc màu và châm phác hoạ theo vết sẹo, phảng phất như từ trong máu thịt hắn mọc ra một cành mai bừng bừng sức sống, bên trên phủ một tầng tuyết mịn.
Nàng vừa mới nhận thức màu sắc không lâu, chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ trên đời này đều diễm lệ quá mức, thậm chí khiến nàng choáng váng. Cành mai trên lưng Đoạn Tư cũng vậy, làm tăng thêm vài phần yêu dã cho chàng thiếu niên như ánh nắng trong ngày tuyết nổi của nàng, dáng vẻ này thoạt nhìn cũng thật quỷ mị.
Gió thổi bay màn lụa, màn lụa tung bay phấp phới, thiếu niên trắng nõn nằm lên đệm giường màu đỏ, cô nương mặc váy nguyệt bạch chống tay lên giường vẽ lên lưng hắn, hình ảnh kiều diễm nói không nên lời.
“Kỹ thuật vẽ của ta là do phụ thân ta dạy.” Hạ Tư Mộ vừa vẽ vừa nói: “Phụ thân ta rất am hiểu mấy thứ này, cầm kỳ thư hoạ ngón nào ông ấy cũng tinh thông. Ông ấy và ta không giống nhau, ông ấy từng làm người phàm một thời gian cho nên xử lý mấy thứ này tốt hơn ta. Ông ấy dùng đủ mọi cách để ta mường tượng ra được dáng vẻ của nhân thế, hơn nữa ông ấy còn luôn cảm thấy áy náy vì ta không thể thật sự cảm nhận được. Ta cũng không trách ông ấy, vẫn luôn rất yêu ông ấy. Theo ta, đây mới chính là dáng vẻ mà người nhà nên có.”
Rốt cuộc nàng cũng thu bút, hoa mai sinh động như thật nở rộ trên đầu vai Đoạn Tư.
Nàng cúi đầu đặt lên vai hắn một nụ hôn, Đoạn Tư quay đầu lại, nàng lại hôn lên khoé mắt và môi hắn. Vì thế Đoạn Tư kéo nàng lên giường, Hạ Tư Mộ ôm cổ hắn nói: “Cẩn thận hoa một chút.”
Đoạn Tư hôn ngón tay nàng, dường như hắn luôn thích hôn ngón tay nàng. Sau đó lại đan mười ngón tay vào nhau, ngón tay thon dài quấn quýt bên nhau.
“Hoa, ngày mai lại vẽ tiếp.”
Hạ Tư Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Hôm nay không được làm ta đau nữa.”
Đoạn Tư lắc đầu, nói: “Sẽ không.”
Vào lúc hắn cúi đầu hôn, Hạ Tư Mộ nói bên tai hắn: “Ngươi có biết vết băng nứt có nghĩa là gì không?”
“Là gì?”
“Ngày đông giá rét đã qua, xuân về khắp muôn nơi.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Ngươi cũng sẽ như vậy.”
Ngày đông giá rét đã qua, ác mông đi xa, vết sẹo đã lành, hãy để mùa xuân bước vào cuộc sống của ngươi, ngươi cũng sẽ như vậy.
Đoạn Tư nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên Hạ Tư Mộ. Hắn cảm thấy sau này hắn sẽ nhịn không được mà yếu đuối trước mặt nàng, khi đó có lẽ dù không khổ sở cũng sẽ làm bộ khổ sở, hắn thích dáng vẻ Hạ Tư Mộ đau lòng thay hắn quá.
“Tư Mộ.”
“… Ừm?”
“Ta rất muốn biết điều gì đã đả động nàng, khiến nàng chấp nhận ta.”
“Đồ ngốc.”
“A, Quỷ Vương điện hạ tấm lòng rộng rãi như vậy, nói cho ta đi…”
Cổ Đoạn Tư bị kéo xuống, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng hôn triền miên và tiếng thở dốc.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, Vĩ Sinh bão trụ(3), rõ ràng thông minh đến thế lại làm kẻ ngốc thế này, khiến người ta không yên lòng.
Vĩ Sinh bão trụ
__________
Tác giả có lời muốn nói: Ta bấm tay tính thử, Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư còn có thể ngọt ngào nhiều chương nữa, ngọt không ngược của cả bộ truyện tập trung ở những chương này đấy nha.
Sau khi Đoạn Tư xử lý xong xuôi vụ hôn sự thất bại này, lúc trở lại viện, Trầm Anh và Đoạn Tĩnh Nguyên đều đang vây quanh Hạ Tư Mộ ở Hạo Nguyệt Cư của hắn, xem Hạ Tư Mộ vẽ tranh. Nàng đã thay một bộ váy đối khâm màu nguyệt bạch (1) thêu hoa sen chìm, đỡ tay áo vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Bên cạnh bày một đống màu vẽ đậm nhạt đủ loại, Đoạn Tĩnh Nguyên ôm Trầm Anh ngạc nhiên nhìn Hạ Tư Mộ phác hoạ bức tranh. Khi Đoạn Tư tiến vào, Đoạn Tĩnh Nguyên nhỏ giọng nói với tam ca của mình: “Hạ cô nương này vẽ giỏi quá, muội thấy những hoạ sư trong cung đều chẳng ai bằng nàng.”
Dừng một chút, nàng ấy còn nói thêm: “Cơ mà hình như nàng không nhận biết được màu sắc, ban nãy muội phải lấy hết thuốc màu của muội ra nói với nàng một lần, hoạ sư giỏi như vậy sao có thể không nhận biết được màu sắc được?”
Đoạn Tư vỗ vỗ vai Đoạn Tĩnh Nguyên, hắn cũng không trả lời mà ôm lấy Hạ Tư Mộ từ phía sau, khiến cho nàng dừng bút, thoát khỏi trạng thái hết sức chăm chú mà chú ý tới hắn.
“…” Đoạn Tĩnh Nguyên che kín mắt Trầm Anh, nói chúng ta không quấy rầy nữa, vừa nói vừa kéo Trầm Anh ra khỏi phòng. Trầm Anh còn giãy giụa kêu muốn ở với Tiểu tiểu thư tỷ thêm chút nữa nhưng không thể lay chuyển được sức mạnh của Đoạn Tĩnh Nguyên.
“Tam ca huynh kiềm chế chút! Muội đã nói với tẩu tử và cả quản gia rằng tỷ tỷ Trầm Anh tới, nhưng ít nhất hai người cũng phải giả vờ giống một chút. Còn nữa… Đừng dạy hư con nít!”
Đoạn Tư cười ra tiếng, hắn buông tay Hạ Tư Mộ đi đóng cửa, nói với Đoạn Tĩnh Nguyên ở ngoài: “Cảm ơn muội muội chiếu cố.”
Chờ khi ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, hắn mới xoay người đi lại phía sau Hạ Tư Mộ, tiếp tục duỗi tay vòng lấy eo nàng.
“Ta còn tưởng rằng lúc ta trở về nàng sẽ biến mất chứ.”
Tầm mắt Hạ Tư Mộ vẫn đặt lên bức tranh, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi và Hoà Gia Phong Di hợp sức khiến ta mất đi pháp lực, ta còn có thể chạy đi đâu được?”
“Vương Tố Nghệ đã bình an rời khỏi phạm vi Nam Đô, đến Thuận châu rồi.”
“Ngươi nên gọi nàng là phu nhân chứ.”
“Tư Mộ…” Đoạn Tư kéo dài giọng, tựa như đang cầu xin sự khoan dung. Hạ Tư Mộ quay mặt lại nhìn hắn, trong mắt vốn hàm chứa ý cười chợt tắt khi thấy rõ sườn mặt hắn. Nàng buông bút duỗi tay xoa gương mặt hắn, hỏi: “Ai đánh ngươi?”
Đoạn Tư có chút kinh ngạc, hắn đã tự chườm đá rồi, cả ngày hôm nay cũng không có ai nhìn ra dấu tay trên mặt hắn, nhãn lực của quỷ quả nhiên không bình thường.
Đoạn Tư đặt tay lên bàn tay nàng đang vuốt ve hắn, mi mắt cong cong: “Không có việc gì, bây giờ ta không có xúc cảm, không đau chút nào.”
Hạ Tư Mộ nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Là phụ thân ngươi đánh ngươi?”
“Ừm.”
“Năm đó ông ta thấy ngươi chết mà không cứu, nay lại còn không biết xấu hổ mà đánh ngươi.”
“Phụ thân ta tất nhiên không cảm thấy mình làm sai.” Dừng một chút, Đoạn Tư dựa vào bả vai nàng, nói: “Ta cũng không thể chỉ trích ông ấy, nói năm đó ông ấy đã sai rồi. Nàng còn nhớ lúc ấy ta nhắc tới khoáng vật Thiên Lạc trước mặt các tướng quân không?”
“Nhớ.”
“Năm đó người Hồ Khế uy hiếp phụ thân ta chính là muốn có được phương pháp tinh luyện Thiên Lạc của Lạc châu.”
Khi phụ thân hắn còn trẻ có kết giao với một vài bằng hữu giang hồ, trong đó Văn Thanh các chuyên thực hiện việc ám sát. Về sau phụ thân hắn phát hiện trong Văn Thanh các có một sát thủ là người của thế gia thủ công nổi tiếng Lạc châu, hơn nữa còn là người nắm giữ phương thức tinh luyện Thiên Lạc với độ tinh khiết cao mà không có nhiều người trên thế gian biết được.
Vì thế phụ thân hắn giúp sát thủ này ra khỏi Văn Thanh các, chuẩn bị cho người đó vào Công bộ, đưa phương thức tinh luyện Thiên Lạc vào thực tiễn. Nhưng mà không biết sao Hồ Khế bên kia lại biết được tin tức, tới vừa đe doạ và dụ dỗ phụ thân hắn muốn có được người này. Vừa đe doạ vừa dụ dỗ không thành thì cướp Đoạn Tư đi, nhưng mà chung quy lại phụ thân hắn vẫn không khuất phục.
“Người Hồ Khế biết được tin tức nhanh như vậy, phụ thân nghi ngờ trong triều có người thông đồng với địch, nên tạm thời che giấu người nọ và sách gia truyền của người nọ, chờ ngày Lạc châu được thu phục, lấy lại quặng mỏ thì tiếp tục kế hoạch. Đại ẩn tại thị(2), thợ thủ công nắm giữ phương pháp khai thác Thiên Lạc năm đó vẫn còn là một thiếu nữ, hiện giờ đã là Lạc Tiện cô nương ở Ngọc Tảo lâu.”
Đại ẩn tại thị
Hạ Tư Mộ có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Đoạn Tư, Đoạn Tư bèn cười rộ lên nói: “Thế nào, nghe như thời còn trẻ phụ thân ta cũng là anh hùng hào kiệt đúng không?”
Chẳng lẽ hắn có thể nói phụ thân hắn sai rồi sao?
Chẳng lẽ hắn có thể chỉ trích phụ thân hắn năm đó đã từ bỏ hắn vì giữ xã tắc Đại Lương, vì không để vũ khí quan trọng của đất nước rơi vào tay người khác, vì sự sống còn của hàng vạn người sao?
Đương nhiên hắn không thể.
Huống chi phụ thân hắn cũng hoàn toàn không biết những gì hắn phải chịu đựng ở Đan Chi. Phụ thân hắn chỉ đơn giản cho rằng hắn lưu lạc ở nhánh sông Đan Chi không nơi nương tựa, dùng quyền cước công phu mà sống, một đường tìm về Nam Đô. Áy náy liên tục một hai năm rồi cũng gần như không còn nữa.
“Nhưng chung quy lại ông ấy cũng già rồi, cho rằng Lạc Tiện vẫn là tai mắt tâm phúc của ông ấy, nhưng Lạc Tiện sớm đã là người của ta. Những thứ ông ấy biết được từ Lạc Tiện chẳng qua chỉ là điều ta muốn cho ông ấy biết thôi.”
Đoạn Tư nhẹ nhàng nói, lại thấy Hạ Tư Mộ xoay người lại. Nàng ngồi trên bàn, vòng tay qua sau gáy hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn.
Trong thế giới chỉ có đen trắng của hắn, trong mắt nàng có ánh sáng và bóng tối đang dao động.
“Ngươi có tủi thân không?” Nàng hỏi như vậy, giọng điệu bình tĩnh, như thể không phải nghi vấn mà là trần thuật.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được câu hỏi này.
Đoạn Tư giật mình, hắn cụp mắt, cười lắc đầu: “Không trông cậy vào thứ gì thì sẽ không có gì tủi thân cả.”
Hạ Tư Mộ nâng cằm hắn lên, nhìn hắn nói: “Dù cho trước kia ngươi không trông cậy vào ai, nhưng bây giờ ngươi có thể trông cậy vào ta, ngươi là người yêu của ta.”
Dứt lời, nàng ôm hắn vào lòng, cười rộ lên bên tai hắn: “Không dễ gì ta mới đưa ra lời hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Ngươi có thể tin tưởng ta.”
Đoạn Tư trầm mặc hồi lâu, vòng tay qua lưng nàng, vùi mặt vào cổ nàng. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Vốn là không tủi thân, ông ấy giấu ta, ta lừa ông ấy, diễn một màn kịch hoà thuận, có lẽ người nhà cũng chính là như vậy.”
“Người nhà không phải như vậy.”
“Phải không?”
“Ừm, về sau ta cũng là người nhà của ngươi.”
Đoạn Tư ôm chặt lấy nàng, không nói gì nữa.
Từ trước đến nay hắn giống như một ngọn lửa, đi đến đâu mọi thứ cũng hoà làm một với hắn nhưng lại không thay đổi bản chất của hắn. Sáng ngời mà sắc bén, là một sự nhiệt huyết không thể chạm tới, một câu đố sâu không thấy đáy.
Nhưng bây giờ hắn không phải.
Hạ Tư Mộ cảm thấy nàng đang ôm một trái tim đang đập, yếu ớt mà lại kiên định, kiên định mà lại yếu ớt.
Trái tim nhỏ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Nàng nói ta là người yêu của nàng.”
“Không sai.”
“Vậy có muốn lưu lại chút ấn ký không?”
Hạ Tư Mộ có hơi kinh ngạc, Đoạn Tư chỉ chỉ cái bàn phủ kín thuốc màu, cười nói: “Quỷ Vương điện hạ không gì không làm được, nàng có thể xăm không? Có muốn vẽ lên người ta không?”
Hạ Tư Mộ giật mình, nàng nhìn Đoạn Tư trong bộ đồ xanh một lúc lâu rồi mới bật cười: “Vẽ cái gì đây?”
“Tuyết phủ hồng mai đi, giống nàng.” Đoạn Tư đáp như vậy.
Hạ Tư Mộ không biết sao tuyết phủ hồng mai lại giống nàng, có lẽ là vì cách phối màu đỏ trắng giống quần áo nàng mặc thường ngày. Đoạn Tư rất tự giác mà duỗi tay cởi bỏ áo ngoài của mình, để lộ ra thân thể cường tráng và đầy rẫy vết thương. Hạ Tư Mộ đi vòng qua hắn rồi đẩy hắn đến mép giường, để hắn nằm sấp xuống.
“Lần đầu nhìn thấy những vết thương này trên người ngươi, ta đã cảm thấy ngươi giống như một mảnh sứ vỡ.” Hạ Tư Mộ vuốt ve lưng hắn.
Đoạn Tư ghé vào đệm giường, khẽ cười lên nói: “Không ngờ ta ở trong mắt nàng lại đẹp như vậy.”
Hạ Tư Mộ vuốt đến vết phỏng trên eo hắn.
“Vết thương trên eo này của ngươi là thế nào?”
“Nó vốn là nô ấn của Thiên Tri Hiểu, ta đã ủi nó đi.”
“Không phải ngươi rất sợ đau sao?”
“Thật ra ta rất mẫn cảm với đau, nhưng không sợ đau. Trước đó cứ kêu đau mãi chỉ là để khiến nàng mềm lòng thôi.”
Hạ Tư Mộ vỗ vỗ gáy hắn, nói: “Bây giờ ngươi lại rất thành thật.”
Đoạn Tư liền nhẹ giọng cười rộ lên.
Sau lưng hắn có một vết đao chém, vết sẹo như một cành cây mọc lan tràn. Hạ Tư Mộ lấy thuốc màu và châm phác hoạ theo vết sẹo, phảng phất như từ trong máu thịt hắn mọc ra một cành mai bừng bừng sức sống, bên trên phủ một tầng tuyết mịn.
Nàng vừa mới nhận thức màu sắc không lâu, chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ trên đời này đều diễm lệ quá mức, thậm chí khiến nàng choáng váng. Cành mai trên lưng Đoạn Tư cũng vậy, làm tăng thêm vài phần yêu dã cho chàng thiếu niên như ánh nắng trong ngày tuyết nổi của nàng, dáng vẻ này thoạt nhìn cũng thật quỷ mị.
Gió thổi bay màn lụa, màn lụa tung bay phấp phới, thiếu niên trắng nõn nằm lên đệm giường màu đỏ, cô nương mặc váy nguyệt bạch chống tay lên giường vẽ lên lưng hắn, hình ảnh kiều diễm nói không nên lời.
“Kỹ thuật vẽ của ta là do phụ thân ta dạy.” Hạ Tư Mộ vừa vẽ vừa nói: “Phụ thân ta rất am hiểu mấy thứ này, cầm kỳ thư hoạ ngón nào ông ấy cũng tinh thông. Ông ấy và ta không giống nhau, ông ấy từng làm người phàm một thời gian cho nên xử lý mấy thứ này tốt hơn ta. Ông ấy dùng đủ mọi cách để ta mường tượng ra được dáng vẻ của nhân thế, hơn nữa ông ấy còn luôn cảm thấy áy náy vì ta không thể thật sự cảm nhận được. Ta cũng không trách ông ấy, vẫn luôn rất yêu ông ấy. Theo ta, đây mới chính là dáng vẻ mà người nhà nên có.”
Rốt cuộc nàng cũng thu bút, hoa mai sinh động như thật nở rộ trên đầu vai Đoạn Tư.
Nàng cúi đầu đặt lên vai hắn một nụ hôn, Đoạn Tư quay đầu lại, nàng lại hôn lên khoé mắt và môi hắn. Vì thế Đoạn Tư kéo nàng lên giường, Hạ Tư Mộ ôm cổ hắn nói: “Cẩn thận hoa một chút.”
Đoạn Tư hôn ngón tay nàng, dường như hắn luôn thích hôn ngón tay nàng. Sau đó lại đan mười ngón tay vào nhau, ngón tay thon dài quấn quýt bên nhau.
“Hoa, ngày mai lại vẽ tiếp.”
Hạ Tư Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Hôm nay không được làm ta đau nữa.”
Đoạn Tư lắc đầu, nói: “Sẽ không.”
Vào lúc hắn cúi đầu hôn, Hạ Tư Mộ nói bên tai hắn: “Ngươi có biết vết băng nứt có nghĩa là gì không?”
“Là gì?”
“Ngày đông giá rét đã qua, xuân về khắp muôn nơi.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Ngươi cũng sẽ như vậy.”
Ngày đông giá rét đã qua, ác mông đi xa, vết sẹo đã lành, hãy để mùa xuân bước vào cuộc sống của ngươi, ngươi cũng sẽ như vậy.
Đoạn Tư nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên Hạ Tư Mộ. Hắn cảm thấy sau này hắn sẽ nhịn không được mà yếu đuối trước mặt nàng, khi đó có lẽ dù không khổ sở cũng sẽ làm bộ khổ sở, hắn thích dáng vẻ Hạ Tư Mộ đau lòng thay hắn quá.
“Tư Mộ.”
“… Ừm?”
“Ta rất muốn biết điều gì đã đả động nàng, khiến nàng chấp nhận ta.”
“Đồ ngốc.”
“A, Quỷ Vương điện hạ tấm lòng rộng rãi như vậy, nói cho ta đi…”
Cổ Đoạn Tư bị kéo xuống, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng hôn triền miên và tiếng thở dốc.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, Vĩ Sinh bão trụ(3), rõ ràng thông minh đến thế lại làm kẻ ngốc thế này, khiến người ta không yên lòng.
Vĩ Sinh bão trụ
__________
Tác giả có lời muốn nói: Ta bấm tay tính thử, Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư còn có thể ngọt ngào nhiều chương nữa, ngọt không ngược của cả bộ truyện tập trung ở những chương này đấy nha.
Bình luận facebook