• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bách Luyện Thành Thần Full 2023 (152 Viewers)

  • Chap-1877

Chương 1877 : Chương 1877LỜI KHUYÊN NHỎ








Chương 1877LỜI KHUYÊN NHỎ



Một năm trở lại đây, Thánh Hoàng Hàm gia đã làm một số hành động khiến rất nhiều người Hàm gia không thể hiểu nổi.



Trở mặt với Tần gia...



Lấy lòng Lãnh gia, thậm chí gả Trưởng công chúa đi để kết thông gia.



Lần này còn đồng ý với yêu cầu của Hàm Thiên Tiếu, giải tán điện Tử Hồn!



Nhưng bọn họ không hiểu, người ép Hàm Cửu Di phải giải tán điện Tử Hồn chính là Hàm Thanh Đế, chẳng qua Hàm Thiên Tiếu chỉ đưa ra gợi ý mà thôi.



Cho nên, sau khi Hàm Cửu Di và Hàm Thiên Tiếu cãi vã một trận dữ dội, Hàm Cửu Di trực tiếp đến tìm Hàm Thanh Đế tranh luận. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải lặng lẽ trở lại điện Tử Hồn...



Quy tắc trên biển Thời Gian không phải là quy tắc bất biến. Qua vô số kỷ nguyên thần từ trước tới nay, số quy tắc trên bảng đá thống trị không ngừng tăng lên, không ngừng được sửa chữa.



Nhưng không phải nhà quyền thế nào cũng có thể sửa đổi bảng đá thống trị.



Hàm gia đã tích lũy Thần vũ tệ suốt bao nhiêu năm qua, nhưng cũng chỉ có thể sửa đổi quy tắc trên bảng đá thống trị trong phạm vi nhỏ, gói gọn trong vài chữ mà thôi.



Nhưng nếu Đông Phương gia đã ra tay thì thường có thể xóa bỏ một quy tắc nào đó.



Đương nhiên, bởi vì có các Thánh Đường nên không thể thay đổi quy tắc lung tung. Mỗi lần thay đổi quy tắc thường là kết quả trên nhiều phương diện của ván cờ.



Huống chi, nếu muốn thay đổi thành một quy tắc cực đoan có lợi cho Đông Phương gia… Ví dụ như trên biển Thời Gian chỉ có thể tồn tại đảo nổi của Đông Phương gia, quy tắc quá mức bá đạo thế này thường phải trả một lượng lớn Thần vũ tệ, dù là Đông Phương gia thì cũng khó chi trả nổi.



Nhưng lần này Đông Phương gia đang muốn ra tay. Hơn nữa còn được gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc ngầm đồng ý.



Chín nhà quyền thế bao gồm: Đông Phương gia, Mục gia, Lãnh gia... Triệu gia, Lưu gia, Tần gia liên minh lại với nhau, lấy Đông Phương gia dẫn đầu. Không phải Đông Phương gia, các Thánh Đường sẽ không nhượng bộ. Nhưng tất cả bọn họ cộng lại đã chiếm giữ chín vị trí. Ngoài ra, các mối quan hệ của Mục gia và Chu gia cũng không ít, các mối quan hệ của Triệu gia và Phương gia, Đường gia và Lý gia cũng không tệ...



Như vậy, khi bọn họ liên minh lại với nhau, trên thực tế Đông Phương gia đã có thể khống chế các Thánh Đường ở một mức độ nào đó.



Các gia tộc độc lập khác như Hàm gia, nếu đối nghịch với Đông Phương gia thì chính là đối nghịch với toàn bộ các Thánh Đường!



Chỉ cần quy tắc mà Đông Phương gia thêm vào được gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc ngầm đồng ý thì về cơ bản, chẳng khác nào đã được các Thánh Đường đồng ý. Mà lần này Đông Phương gia làm rùm beng như vậy, quy tắc thay đổi như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các nhà quyền thế.



Vì bảo vệ địa vị Hàm gia, Hàm Thanh Đế không thể không cúi đầu, thế nên ông mới tiếp cận Lãnh gia.



Những chuyện này, Hàm Thanh Đế không muốn giải thích với con gái.



“Con còn trẻ, có một số việc sau này con sẽ hiểu. Người giấu tên có thể đạt được ba mươi mốt trận thắng liên tiếp, đã vượt xa Phụ hoàng năm đó. Tên nhóc như vậy, ta cũng rất thích, tương lai nhất định sẽ có thành tựu. Nhưng nếu Đông Phương gia đã coi trọng, vậy thì để bọn họ đưa đi đi...” Hàm Thanh Đế thản nhiên nói.



Hàm Thanh Đế cũng không coi trọng chuyện này.



Đầu tiên, người giấu tên mới chỉ có khả năng rất lớn là người Hàm gia. Hơn nữa, hiện tại Hàm Thanh Đế đang lấy lòng Lãnh gia, mục đích chính là để gia nhập liên minh các nhà quyền thế. Nếu Đông Phương gia có yêu cầu này, đúng lúc ông có thể tận dụng.



Mà thời gian làm mới thứ hạng đảo nổi chỉ còn hai ngày, cho dù Đông Phương gia có đến đòi người cũng sẽ không gấp như thế. Bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến điểm tích lũy đâu, bởi ai có thể lay động vị trí của Đông Phương gia nữa?



Người giấu tên kiếm cho Hàm gia lượng điểm tích lũy kếch xù như vậy, lại còn là lễ vật giao dịch với Đông Phương gia. Đối với Hàm Thanh Đế như vậy là tuyệt nhất, ông rất vui khi thấy cảnh này.



Đương nhiên ông không biết được tâm tư nhỏ của Hàm Lưu Tô, cũng không biết Hàm Lưu Tô đã kết bạn với người giấu tên này kể từ khi ở cấm địa Luyện Thần, thậm chí còn yêu thầm, càng không biết thân phận thực sự của người giấu tên là con trai La Tiêu.



Lời này của Phụ hoàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàm Lưu Tô. Nàng nhìn chằm chằm Hàm Thanh Đế nói: “Cha, sao người có thể lợi dụng người khác như vậy?”



Hàm Lưu Tô vẫn rất đơn thuần. Trong con mắt của nàng, người giấu tên đã cống hiến cho Hàm gia lớn như vậy thì Hàm gia cũng phải có qua có lại. Nếu người giấu tên không muốn gia nhập Đông Phương gia, Hàm gia phải bảo vệ hắn.



Dù người giấu tên có phải là La Chinh hay không, bọn họ đều phải bảo vệ.



Trong mắt Hàm Lưu Tô, cách làm của Phụ hoàng chỉ toàn là vì công danh lợi lộc.



“Thật ra...” Hàm Lưu Tô còn muốn tranh luận, nhưng Hàm Thanh Đế khoát tay: “Chuyện này không cần con bận tâm, Hàm Thiên Tiếu sẽ tự biết cách làm. Phụ hoàng nghe nói con và đứa nhóc của Lãnh gia kia có mâu thuẫn?”



“Vâng!” Ngoài chuyện liên quan đến người giấu tên, Hàm Lưu Tô còn muốn nói thêm về hôn sự với Lãnh Lâm Nhạc, không ngờ Phụ hoàng lại nói trước.



“Lãnh Lâm Nhạc cũng là người rất xuất sắc, cuộc hôn nhân với Lãnh gia này rất quan trọng với Hàm gia chúng ta. Hôm nào để Hàm Thiên Tiếu dẫn con đến Lãnh gia một chuyến để xin lỗi Lãnh Lâm Nhạc là được...” Hàm Thanh Đế lại nói.



Vốn dĩ Hàm Lưu Tô chưa hề nghĩ tới chuyện gả cho Lãnh Lâm Nhạc.



Lúc trước, nàng vô cùng bất đắc dĩ, chẳng qua tính tình vốn luôn ngoan ngoãn, không quá mức ngỗ nghịch. Nhưng hiện tại nàng lại gặp được La Chinh, trong lòng đâu còn muốn đồng ý?



Nàng luôn cho rằng mình là hòn ngọc quý trên tay Phụ hoàng, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ có lợi cho Phụ hoàng mà thôi. Một cảm giác bi thương dâng lên, sắc mặt nàng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm Hàm Thanh Đế, lên giọng chất vấn: “Phụ hoàng, con không muốn gả cho tên kia.”



Dường như Hàm Thanh Đế cũng không chú ý tới tâm tình của Hàm Lưu Tô, tiếp tục nói: “Lãnh Lâm Nhạc cũng là người cực kỳ ưu tú. Tuy không sánh được với ca ca Thương Yên của con, nhưng được Lãnh gia bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ trở thành đại viên mãn...”



Hàm Thanh Đế đang lẩm bẩm nói, Hàm Lưu Tô đã ngắt lời, giọng nói bi phẫn cất lên: “Trong mắt Phụ hoàng, Lưu Tô chỉ là thứ dùng để lấy lòng Lãnh gia. Hóa ra Lưu Tô chỉ có ngần ấy giá trị thôi sao?”



Nghe con gái hỏi mình như vậy, nhất thời Hàm Thanh Đế hơi sững sờ.



Mặc dù Hàm Lưu Tô là con gái của ông, nhưng khi ở trong đảo nổi vẫn phải tuân theo tôn ti trật tự, không thể chất vấn ông như vậy. Huống hồ, ông còn là Thánh Hoàng Hàm gia, đây là hành động vô cùng vô lễ.



Nhưng cũng bởi con nối dõi của Hàm Thanh Đế không nhiều, đặc biệt lại chỉ có hai người con gái là Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, nếu là con nối dòng của Thánh Hoàng khác, có lẽ đã phải chịu hình phạt cực kỳ nghiêm khắc!



Trên mặt ông hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng quát: “Láo xược!”



“Vâng, con láo!” Hàm Lưu Tô cũng vô cùng bướng bỉnh: “Nếu Phụ hoàng ép con phải gả cho tên kia, chi bằng tự tay giết con đi?”



“Con tưởng Phụ hoàng không dám sao?” Hai mắt Hàm Thanh Đế lóe lên tia sắc bén, khí tức vô hình khuếch tán ra...



Hầu hết thời gian, các thánh nhân đều thu lại khí tức của mình, vì vậy nhìn qua chỉ giống như một vị thần bình thường. Khí tức của thánh nhân mạnh mẽ cỡ nào cơ chứ? Khi khí tức của hắn được phóng ra, đảo nổi Hàm gia cũng bắt đầu hơi chấn động.



Chỉ dựa vào một ánh mắt của Hàm Thanh Đế cũng đã đủ để giết chết Hàm Lưu Tô nghìn lần, vạn lần...



Nhưng khí thế kia vừa lan ra đã bị Hàm Thanh Đế thu lại ngay.



Để được phong thánh, các thánh nhân đều phải trải qua vô số lần vào sinh ra tử, khả năng kiểm soát tâm trạng đã đạt đến cực điểm.



Dù sao ông vẫn áp chế được lửa giận của mình, khẽ thở dài nói: “Con tạm lui đi, chuyện này ngày khác lại nói...”



“Hôm nay phải nói rõ ràng!” Hàm Lưu Tô ra vẻ mặc kệ.



Nhưng Hàm Thanh Đế chỉ phất tay, một nguồn sức mạnh vô hình khuếch tán ra khiến Hàm Lưu Tô không tự chủ được mà lùi về sau, bị nguồn sức mạnh kia đẩy thẳng ra khỏi cung, cửa lớn cung điện ầm ầm đóng lại.



Hàm Lưu Tô đứng trước cửa đại điện, thân thể vẫn còn run, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại. Lúc này, nàng nghĩ tới Hàm Cửu Di nên chậm rãi rời đi...



***



Trong đấu trường các vị thần...



La Chinh đứng trên một đồng bằng màu máu.



Đây chính là cảnh tượng lúc Vũ Thái Bạch khiêu chiến Mục Huyết Dung.



Sau khi thắng ba mươi hai trận liên tiếp, La Chinh đã tích được một triệu tám trăm năm mươi nghìn điểm, vượt xa yêu cầu của Hàm Cửu Di.



Theo lời hứa, hắn tiếp nhận khiêu chiến của Mục Ngưng.



Cách đó không xa, Mục Ngưng chậm rãi đi tới. Đôi mắt gần như hoàn mỹ của nàng mang theo ý cười nhẹ: “Xem ra, sau này chúng ta sẽ là người chung chiến tuyến rồi nhỉ?”



“Có ý gì?” La Chinh hỏi ngược lại.



“Dù sao sau này ngươi cũng phải vào Đông Phương gia. Mục gia và Đông Phương gia thân nhau như thể chân tay, đương nhiên là cùng chiến tuyến.” Mục Ngưng nói tiếp.



“Ai cùng chiến tuyến với ngươi?” La Chinh nhíu mày.







“Được Đông Phương gia để ý chính là vinh quang vô hạn. Bao nhiêu vị thần muốn gia nhập vào đó còn không được. Nhưng nếu đã là người được bọn họ chọn, thì cũng không thể từ chối. Đông Phương Vân Châu có địa vị không tầm thường ở Đông Phương gia, chọc giận nàng ta chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.” Mục Ngưng lại nói.



“Ngươi định làm thuyết khách?” La Chinh hỏi.



“Đương nhiên không phải, chỉ là một lời khuyên nhỏ cho ngươi mà thôi. Đó là khoản bồi thường cho việc giành lấy điểm tích lũy mà ngươi đã làm việc rất chăm chỉ mới tích góp được.” Mục Ngưng khẽ mỉm cười, duỗi hai tay trắng nõn, căng mịn như củ sen ra. Một vầng sáng màu xanh đỏ đan xen khuếch tán ra từ trong cơ thể nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bách Luyện Thành Thần
  • Thanh Sam Yên Vũ
Bách Luyện Thành Thần
  • Thanh Sam Yên Vũ
Review truyện Bách luyện thành thần
Bách luyện thành thần convert
  • 4.30 star(s)
  • Ân Tứ Giải Thoát
Review...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom