Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1644: Lời thánh nhân
Giờ đây hai quái vật khổng lồ này lại không ra tay nữa mà chỉ đứng song song cách nhau một khoảng Năng lượng
trong đầu của người khổng lồ trong4 suốt kia bỗng nhiên bắt đầu chấn động dữ dội.
Chấn động này lập tức tạo thành một lỗ hổng to lớn.
Ngay sau đó, lỗ hổng kia lậ0p tức biến thành một cái miệng rộng.
Đột nhiên có cuồng phong rít gào thối ra từ trong cái miệng rộng này.
Lúc đầu, tiếng gió 8kia hết sức bén nhọn.
Cuối cùng không ngờ nó lại biến thành giọng nói của con người...
Bản thân người khổng lồ trong suốt này không có cách phát ra âm thanh.
Có điều, tiếng gió vù vù này nghe vẫn có vẻ hết sức quái dị.
La Tiêu? Nghe thấy câu này, trong lòng La Chinh thấy kinh ngạc.
Bóng người kia chỉ là một đường nét đơn giản, đương nhiên không nhìn ra hình dạng.
Đường nét bóng người kia im lặng một hồi, cuối cùng phát ra tiếng nói của mình.
Ông không cần phải sử dụng âm thanh của luồng không khí giống như người khổng lồ trong suốt.
Nhưng nghe được giọng nói khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thân thiết của La Tiêu, La Chinh đâu còn chút hoài
nghi nào? Nghĩ tới đường nét bóng người này từng giúp đỡ mình vượt qua Hoàng Xà Diệt Vận Kiếp, từng chút
tình cảm ấm áp chảy trong lòng hắn.
“Vậy thì làm sao? Các Thánh Đường hiện nay đã không phải là các Thánh Đường năm đó.
Có lẽ các Thánh Đường còn sẽ không trách tội, bọn họ lại càng không nhất thiết phải đối đầu với Mục Hải Cực ta vì
một vị thánh nhân đã chết!” Người khổng lồ trong suốt từ từ quen thuộc với tốc độ của luồng không khí, giờ đây
nhả chữ càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng lưu loát.
“Ngươi bây giờ có khác gì đã chết? Dựa vào vòng vũ trụ này bảo vệ thành tâm thì sao, sớm muộn gì cũng sẽ bị ta
làm tan rã! Ha ha ha ha..” Nói rồi, bóng người trong suốt kia lại cười một cách điên cuồng.
Hình như có hai ánh mắt vô hình nhìn chăm chú vào La Chinh.
Đường nét bóng người của La Tiêu im lặng một hồi, ngay sau đó trả lời chắc nịch: “Đúng, La Chinh con ta chính là
hy vọng của ta!”
Mười vị Đạo Tử chính là một đòn cuối cùng của La Tiêu.
La Tiêu, ngươi vẫn ấu trĩ như trước đây.” Bóng người trong suốt kia nói.
Cuối cùng sẽ có ngày ta chém đầu ngươi trước các Thánh Đường!” Hiện nay, La Chinh đã không phải hoàn toàn
không biết gì về Thần Vực...
Cho dù bây giờ có nhỏ yếu hơn nữa, hắn cũng không có cách trốn tránh.
Bóng người trong suốt do khí hồn của Mục Hải Cực ngưng tụ cũng im lặng một hồi.
“Một thánh nhân hèn mọn...” Nghe được câu này, không ngờ bóng người trong suốt kia lại giơ đôi tay trong suốt ra
rồi vỗ vào nhau.
Toàn bộ không gian đều chấn động theo, mặt đất cũng lung lay theo, vết nứt của Tế Hà giới cũng càng lúc càng
nhiều.
Tê Hà giới đã rơi vào tình trạng lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn sụp xuống.
Trong vũ trụ Đại Diễn, có cha ngươi che chở, ngươi chính là đứa con được trời ưu ái của vũ trụ.
Mỗi một động tĩnh, mỗi lời nói và hành động của ngươi, cũng như tất cả kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay cho
ngươi.
Chỗ đó mới là một thế giới chân thật, hơn nữa còn là một thế giới tàn khốc! Đến lúc đó, người sẽ hiểu lời nói huênh
hoang của mình chỉ là một trò cười khiến bản thân xấu hổ mà thôi! Ngươi hiểu chứ!”
Đối mặt với lời nói hung hăng của La Chinh, ông ta không hề nổi giận mà trái lại còn phân tích một hồi dưới góc độ
của La Chinh!
Chẳng hạn như cách nói số mệnh...
Hắn luôn biết võ giả muốn đi về phía trước thì cần sự cố gắng, số mệnh và thiên phú
Sự vận hành của đủ loại đạo lý huyền diệu dưới Thiên Đạo này đều có người cố ý sắp xếp.
Những khó khăn và đường cùng kia đều là cố ý sắp xếp.
Đủ các loại tôi luyện chỉ là chiếc roi khiến hắn nỗ lực hướng lên, hy vọng La Chinh có thể nhanh chóng đến gần
thêm một bước! Trong vũ trụ này, chỉ có một người có thể sở hữu thần thông như thế, có thể điều động được tài
nguyên của toàn bộ vũ trụ để thực hiện một kịch bản như vậy.
Hắn cho rằng tất cả mọi thứ của mình đều do bản thân nỗ lực giành được.
La Chinh không có thời gian cũng không có tư cách già mồm cãi láo trước những điều này.
Trên thế giới này...” La Tiêu đột nhiên nói với La Chinh.
Tuy rằng những điều Mục Hải Cực nói đúng là sự thực!
Ánh mắt của hắn càng lúc càng kiến nghị, đôi tròng mắt kia sáng lấp lánh như sao trời.
Trong mặt ta, ngươi vẫn chỉ một thánh nhân hèn mọn.” Nghe thấy câu này, đường nét bóng người của La Tiêu gật
đầu.
Ông cảm thấy vui mừng đối với phản ứng của La Chinh.
Cho dù Mục Hải Cực muốn đả kích La Chinh, nhưng những gì ông ta nói đúng là sự thật.
Vũ trụ Đại Diễn này chính là sân nhà của bản thân La Tiêu.
Khi La Chinh gặp phải đường cùng không vượt qua được, La Tiêu ông có thể ra tay giúp đỡ vào bất cứ lúc nào.
Ngày nào La Chinh rời khỏi nơi này thì đồng nghĩa với việc ra khỏi cánh chim của La Tiêu, nguy hiểm gặp phải sẽ
lớn hơn bây giờ cả nghìn lần, vạn lần.
Trước sau gì, La Chinh cũng phải tự mình đối mặt với những thứ này...
“Cải thẳng...” Mục Hải Cực chỉ muốn cho tên này biết trời cao đất rộng là gì.
Không ngờ, La Chinh còn còn ngoan cố hơn La Tiêu, làm ông ta phí công nói một hồi.
Cho dù tâm tình của Mục Hải Cực cực kỳ ổn định nhưng cũng không nên được cơn giận...
Last edited: