Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Chương 6: Hàng nhái hoành hành
Sắc trời.
Dần trở nên ảm đạm.
Lại một ngày chậm rãi trôi qua.
Trong cửa hàng của Lục Minh.
Mặc dù ảo cảnh không cho phép sử dụng năng lượng, nhưng những người có tố chất tu luyện đã sớm đột phá đến con số một trăm, bắt đầu ghi kỷ lục mới.
Fruit Ninja vốn được chuẩn bị cho những người này.
Năng lực phản ứng tăng trên diện rộng nhờ sự cố gắng và tu luyện của bản thân khiến những người không vượt qua càng trở nên hưng phấn, càng điên cuồng luyện tập.
Việc kinh doanh bùng nổ lạ thường!
Số thẻ bài Lục Minh đã chế tạo trong suốt mười ngày thế mà lại tiêu hao sạch sẽ, chẳng sót lại tấm nào!
Trước vẻ mặt không cam tâm của một số người, Lục Minh tuyên bố đóng cửa hàng.
"Ông chủ, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại."
"Ông chủ, ngày mai chuẩn bị nhiều thẻ hơn một chút nhé."
Đoàn người dần dần tản đi.
"Được."
Lục Minh cười nói.
Đợi đến khi tất cả mọi người ra về hết, lúc này anh mới thống kê thu nhập của ngày hôm nay.
Bởi vì có rất nhiều người khi trải nghiệm lần đầu chỉ kiên trì được vài giây, thậm chí mười mấy giây nên một tấm thẻ bài được sử dụng rất nhiều lần, tổng cộng có một nghìn bốn trăm lần trải nghiệm!
Ba trăm tấm thẻ bài!
Doanh thu đạt một trăm bốn mươi nghìn tệ!
Trừ hai mươi nghìn chi phí, lợi nhuận ròng đã đạt mức một trăm hai mươi nghìn tệ!
Một trăm hai mươi nghìn tệ?
Có nghĩa là gì?
Không những anh có thể trả hết khoản nợ, còn có thể dư lại hai mươi nghìn!
Đương nhiên, hai mươi nghìn này không thể động vào, bởi vì phải giữ lại một ít làm vốn chế tạo thẻ, còn có cam kết tiền thưởng mười nghìn tệ của sự kiện trải nghiệm này.
Có điều, ít nhất không còn nợ nần gì nữa.
"Tên nhóc kia…"
Advertisement / Quảng cáo
"Khoản nợ của cậu, tôi có thể giúp cậu trả hết."
Lục Minh nói nhỏ trong lòng với Lục Minh bé nhỏ.
Hiu hiu...
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Có chút lạnh.
Lục Minh nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã khuya lắm rồi.
Đa số những cửa hàng đều đã đóng cửa, người đi đường đã dần thưa thớt khiến người ta cảm thấy cô quạnh, thế nhưng Lục Minh biết, có một số chuyện mới chỉ là bắt đầu.
Fruit Ninja nổi tiếng rồi à?
Nổi tiếng rồi!
Nhất là bây giờ.
Khi những người đó quay về, Fruit Ninja sẽ một đồn mười, mười đồn trăm. Sau một ngày tích lũy, đến ngày mai, độ hot của Fruit Ninja sẽ bùng nổ khắp nơi!
Kinh khủng hơn nhiều so với hôm nay!
Lợi nhuận hàng trăm, hàng triệu, thậm chí lên tới trăm triệu!
Sẽ không có ai từ bỏ.
Nhất là những tên thông minh trên con đường này, trên khu phố này.
"Liệu có ai đến không?"
Lục Minh đầy chờ mong.
Ngoài cửa, một dáng người béo tròn chen vào.
Không ngờ lại là Trương Tiểu Bàn!
"Anh Lục, em tới rồi."
Vẻ mặt Trương Tiểu Bàn ngập tràn vui sướng.
"Sao lại là cậu cơ chứ."
Sắc mặt Lục Minh hơi khó coi.
"Sao lại không thể là em."
Trương Tiểu Bàn trừng mắt: "Em nói cho anh biết, anh Lục, hôm nay có người đến tìm em rồi! Một trăm nghìn! Một trăm nghìn! Một trăm nghìn mua phương thức xây dựng ảo cảnh Fruit Ninja!"
"Có người tìm cậu?"
Lục Minh chấn động.
Nếu những người này tìm đến Trương Tiểu Bàn, sợ là sẽ không tìm đến mình nữa.
"Đương nhiên."
Trương Tiểu Bàn rất đắc ý: "Lão Trương em lăn lộn trên giang hồ, cuối cùng coi như đã có danh tiếng, có điều, Trương Tiểu Bàn em là loại người đó sao? Một trăm nghìn? Vốn không thể thương lượng! Cho dù em có thiếu tiền cũng không bán đứng bạn bè!"
Sau đó.
Cậu ta nhìn vẻ mặt đần thối của Lục Minh.
"Sao thế?"
Trương Tiểu Bàn có chút mơ hồ.
"Cậu bị ngu à."
Lục Minh đau lòng: "Người ta muốn mua, cậu cứ bán đi!"
"Hả?"
Trương Tiểu Bàn há miệng ngẩn ra: "Đây… không phải là công thức bí mật của anh à?"
"Là công thức bí mật."
Lục Minh nhún vai: "Có điều cấu tạo của Fruit Ninja đơn giản như thế, cậu cảm thấy mấy người chơi Fruit Ninja muốn làm ra một cái cần bao nhiêu thời gian?"
Trương Tiểu Bàn lập tức đờ đẫn.
Có thể bao lâu?
Ba tiếng?
Bốn tiếng?
Vỡ mồm rồi.
Cho dù mấy người đó miêu tả lại không chính xác, tìm thêm hai người cũng có thể ung dung làm ra được.
"Sao anh không nói sớm cho em biết?"
Trương Tiểu Bàn rên lên.
Một trăm nghìn!
Một trăm nghìn lận đó!
Cũng đủ để cậu ta bao gái biết bao nhiêu lần rồi!
Đau tim quá.
"Tôi không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến thế…"
Lục Minh nói được một nửa đã nhìn thấy ánh mắt đầy u oán của Trương Tiểu Bàn, vội vàng đổi cách nói: "À à, là không ngờ được, Trương Tiểu Bàn cậu lại trượng nghĩa đến thế!"
"Nhưng tôi cảm thấy chẳng sao cả."
"Cậu xem, tuy tổn thất một trăm nghìn, nhưng giúp tôi biết Trương Tiểu Bàn cậu có tình có nghĩa, sau này tôi cần chế tạo số lượng lớn thẻ bài sẽ tìm đến cậu, tôi thấy lời rồi."
Lục Minh vỗ vai của cậu ta.
Anh thật sự cảm thấy như vậy.
Vốn dĩ quan hệ giữa anh và Trương Tiểu Bàn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, thật không thể ngờ được, Trương Tiểu Bàn lại thú vị đến vậy! Một trăm nghìn tệ, đáng lắm!
"Em vẫn cảm thấy thiệt thòi quá."
Trương Tiểu Bàn thở dài.
"Đây là sai sót của tôi."
Lục Minh nghĩ: "Tôi nghĩ bọn họ sẽ tới tìm tôi."
"Tìm anh?"
Trương Tiểu Bàn không hiểu.
"Dù sao tôi mới là người sáng tạo ra Fruit Ninja mà."
Lục Minh hơi khó hiểu: "Theo lý mà nói, lúc này chủ chuỗi cửa hàng Diệp Tử và Trương Thuần phải tìm đến tôi để mua nó chứ? Một trăm nghìn tôi cũng bán mà!"
Đây là một khoản tiền lớn đó!
"Cũng đúng nha."
Trương Tiểu Bàn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, với một trăm nghìn đã liên lạc với mình rồi, sao lại không tìm đến Lục Minh?
"Hình như tôi biết tại sao rồi."
Lục Minh chợt nghĩ thông một chuyện.
Lợi nhuận hôm nay của anh là bao nhiêu?
Một trăm hai mươi nghìn tệ!
Advertisement / Quảng cáo
Có nghĩa là gì?
Thẻ bài Fruit Ninja là con gà đẻ trứng vàng!
Lợi nhuận mỗi ngày lên đến một trăm hai mươi nghìn, mà đó còn là một cửa hàng nhỏ bình thường của Lục Minh, nếu được đặt ở cửa hàng lớn thì lợi nhuận sẽ lên đến con số bao nhiêu? Hiển nhiên là một con số trên trời!
Nếu đã vậy, cần bao nhiêu tiền để mua tấm thẻ này?
Một trăm nghìn?
Sao có thể?
Chỉ cần một ngày là đã kiếm lại được rồi!
...
Một triệu?
Khả năng cũng không lớn, lãi ngập mồm chỉ là chuyện trong vòng tám chín ngày.
Vì vậy, muốn mua tấm thẻ bài này có thể phải cần mười triệu trở lên, thậm chí có thể là một cái giá trên trời khác! Còn mô phỏng lại một tấm thẻ bài tương tự thì sao?
Vốn chẳng cần bao nhiêu tiền.
Một trăm nghìn là đủ!
So ra như thế, còn ai tìm đến Lục Minh nữa?
"Thì ra là như vậy."
Trương Tiểu Bàn nghe xong mới nghẹn lời.
Hai người nhìn nhau với dáng vẻ đau đầu nhức óc, đấy là tiền đó!
"Không sao hết, dù sao sau này anh vẫn làm ra thẻ khác nữa mà."
Trương Tiểu Bàn an ủi.
"Chỉ có thể như thế thôi."
Lục Minh thở dài.
Có điều nghĩ kĩ một chút vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Fruit Ninja bị làm nhái là việc trong dự liệu, anh đã sớm có sự chuẩn bị, vậy nên đã làm ba trăm tấm thẻ trong vòng mười ngày chính là để bán hết trong một lần!
Nhưng ngay cả một chút phí bản quyền từ trong tay mấy người kia cũng không lấy về được khiến anh không thoải mái.
"Không được."
"Tôi vẫn cảm thấy khó chịu."
Lục Minh lướt danh bạ, tìm ra cách thức liên lạc với chuỗi cửa hàng Diệp Tử rồi trực tiếp gọi điện thoại: "Tôi là người sáng tạo ra Fruit Ninja, tìm ông chủ của các cậu."
"À."
Đối phương rõ ràng đã ngừng lại trong giây lát: "Chờ chút."
Hồi lâu sau.
Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trung niên vang lên: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Chào ông, ông chủ Tiền."
Lục Minh hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn bán cho bên ông bản vẽ thiết kế, khái niệm thiết kế cùng với ý tưởng sáng tạo của tấm thẻ Fruit Ninja."
"Chúng tôi không cần nữa."
Ông Tiền nói thẳng.
"Vì sao?"
Lục Minh hỏi.
"Bởi vì chúng tôi vừa mới chế tạo được rồi."
Ông Tiền lộ ra ý cười: "Đúng là cậu rất sáng tạo, có thể tạo ra một tấm thẻ như vậy, có điều thứ như thế này chỉ cần nhìn một lần là đã không còn giá trị gì rồi."
"…"
Lục Minh im lặng một lúc: "Thế còn, ủy quyền chính thức thì sao? Mặc dù hàng nhái có mặt ở khắp nơi, nhưng ông có thể nói đây là người sáng lập ủy quyền chính thức! Hơn nữa, tôi còn có ý tưởng khác tốt hơn, có thể hoàn thiện tấm thẻ bài này, mang đến cho mọi người trải nghiệm tốt hơn."
"Không ai quan tâm đâu."
Ông Tiền từ chối.
"Được thôi."
Lục Minh rất nuối tiếc: "Xem ra không có cơ hội hợp tác rồi, nếu ông đã chế tạo ra được, vậy mạo muội xin hỏi, ông đã tốn bao nhiều tiền để làm ra nó?"
"Năm trăm nghìn tệ!"
Ông Tiền có chút đắc ý.
Muốn bán giá trên trời cho bọn họ?
Không có cửa đâu.
Nếu là những tấm thẻ cấp cao cần kỹ thuật cao thì còn đáng nói, đằng này chỉ là một tấm thẻ thông thường, không có mã hóa, thậm chí nội dung lại đơn giản, sao có thể bán ra với giá cao?
Ông ta bỏ ra năm trăm nghìn chủ yếu là tạo ra sự chênh lệch về thời gian!
Điều cần thiết của Fruit Ninja là ưu thế tiên phong! Vì thế ông ta mới bỏ ra giá cao mua tin tức liên quan từ vài người, sau đó lại ra giá cao mời chuyên gia chế tạo thẻ bài và chuyên gia ảo cảnh làm ra nó.
"Nhưng…"
Lục Minh ngập ngừng: "Tôi chỉ bán năm mươi nghìn thôi."
"Hả?"
Tiền Sinh Tài ngơ ngác.
Năm…
Năm mươi nghìn?
Cả người ông ta đã đơ ra rồi.
Mơ màng cúp điện thoại, ông ta vẫn chưa hồi phục tinh thần, năm mươi nghìn? Một ngày kiếm được hơn hơn trăm nghìn lợi nhuận, thế mà cậu ta chỉ bán năm mươi nghìn?
Cậu ta bị điên à!
Có phải đầu óc của cậu ta có vấn đề không?
Nếu sớm biết như vậy, đích thân tìm cậu ta để mua là được rồi, sao phải lao lực thế làm gì?
Hả?
Tìm Trương Tiểu Bàn trả một trăm nghìn còn không đồng ý!
Chuyện quái gì thế này!
Trong lòng ông Tiền sinh ra cảm giác hoảng loạn, mặc dù đã gửi hồ sơ đến trụ sở, nhưng bởi vì quá gấp, không thực hiện được theo quy trình nên đã tự bỏ ra năm trăm nghìn!
Lỗ quá rồi!
Giờ khắc này.
Trong cửa hàng nhỏ của Lục Minh.
"Sảng khoái quá!"
Lục Minh cúp điện thoại, một cảm giác sảng khoái dâng lên.
Anh không chỉ gọi cho mỗi Tiền Sinh Tài mà còn gọi cho Trương Thuần, ông chủ của mấy cửa hàng khá lớn gần đây, sau đó nói rất chân thành, chỉ cần mấy chục nghìn tệ là anh thật sự bán rồi!
Thế nhưng.
Mấy người tốn nhiều tiền làm nhái sao lại có thể lãng phí tiền đi mua chứ?
Advertisement / Quảng cáo
Vì thế Lục Minh chọc bọn họ một lèo, báo giá cực thấp cho mấy cửa hàng chỉ mười nghìn, hai mươi nghìn.
"Anh thật sự muốn bọn họ tức chết đấy à?"
Trương Tiểu Bàn cạn lời.
Người ta đã làm ra được thì đương nhiên sẽ không mua. Anh ra một cái giá siêu thấp chỉ đơn giản muốn khiến mấy ông chủ này cảm thấy khó chịu.
"He he."
Lục Minh cười ha hả: "Cậu phải biết rằng, trong tình huống bình thường, sự vui sướng của chúng ta đều đạp lên nỗi đau của người khác, nhất là với mấy người mà cậu có mâu thuẫn, bọn họ không thoải mái, đương nhiên tôi sẽ thoải mái rồi."
Trương Tiểu Bàn: "…"
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, về sau không nên đụng vào Lục Minh mới được.
Đúng là xấu xa mà!
"Xem ra ngày mai hàng nhái sẽ hoành hành."
Trương Tiểu Bàn thở dài.
Nếu như mấy cửa hàng này đều đã cho ra Fruit Ninja, bây giờ hẳn đều đang chế tạo gấp rút, đến sáng ngày mai mấy cửa hàng xung quanh chắc đều sẽ có.
Độ hot của Fruit Ninja có lẽ sẽ bùng nổ thật sự!
Hơn nữa.
Trương Tiểu Bàn hiểu rõ trình độ của mình quá thấp, quá đơn giản, tùy ý đổi một chuyên gia ảo cảnh cũng chế tạo giỏi hơn mình, hơn nữa chuyên gia chế tạo thẻ bài mà bọn họ chọn lựa vô cùng xuất sắc, chi phí chế tạo thẻ bài sẽ càng thấp hơn!
Anh không cạnh tranh nổi với họ!
Anh không có tư cách tham gia "Đại chiến trái cây" ngày mai!
"Không vội."
Nhưng lúc này Lục Minh vẫn bình tĩnh.
Là một lập trình viên, anh quá hiểu rõ kiếp trước có bao nhiêu công ty nhỏ bị phá sản chỉ vì bị người khác ăn cắp sáng tạo, sản phẩm bị copy…
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế!
"Xem tình hình ngày mai."
"Nếu không cho tôi kiếm tiền, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Lục Minh bình tĩnh nói.
Trương Tiểu Bàn đột nhiên cảm thấy bồn chồn hoảng hốt.
Người này...
Lại muốn làm chuyện gì?
Sắc trời.
Dần trở nên ảm đạm.
Lại một ngày chậm rãi trôi qua.
Trong cửa hàng của Lục Minh.
Mặc dù ảo cảnh không cho phép sử dụng năng lượng, nhưng những người có tố chất tu luyện đã sớm đột phá đến con số một trăm, bắt đầu ghi kỷ lục mới.
Fruit Ninja vốn được chuẩn bị cho những người này.
Năng lực phản ứng tăng trên diện rộng nhờ sự cố gắng và tu luyện của bản thân khiến những người không vượt qua càng trở nên hưng phấn, càng điên cuồng luyện tập.
Việc kinh doanh bùng nổ lạ thường!
Số thẻ bài Lục Minh đã chế tạo trong suốt mười ngày thế mà lại tiêu hao sạch sẽ, chẳng sót lại tấm nào!
Trước vẻ mặt không cam tâm của một số người, Lục Minh tuyên bố đóng cửa hàng.
"Ông chủ, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại."
"Ông chủ, ngày mai chuẩn bị nhiều thẻ hơn một chút nhé."
Đoàn người dần dần tản đi.
"Được."
Lục Minh cười nói.
Đợi đến khi tất cả mọi người ra về hết, lúc này anh mới thống kê thu nhập của ngày hôm nay.
Bởi vì có rất nhiều người khi trải nghiệm lần đầu chỉ kiên trì được vài giây, thậm chí mười mấy giây nên một tấm thẻ bài được sử dụng rất nhiều lần, tổng cộng có một nghìn bốn trăm lần trải nghiệm!
Ba trăm tấm thẻ bài!
Doanh thu đạt một trăm bốn mươi nghìn tệ!
Trừ hai mươi nghìn chi phí, lợi nhuận ròng đã đạt mức một trăm hai mươi nghìn tệ!
Một trăm hai mươi nghìn tệ?
Có nghĩa là gì?
Không những anh có thể trả hết khoản nợ, còn có thể dư lại hai mươi nghìn!
Đương nhiên, hai mươi nghìn này không thể động vào, bởi vì phải giữ lại một ít làm vốn chế tạo thẻ, còn có cam kết tiền thưởng mười nghìn tệ của sự kiện trải nghiệm này.
Có điều, ít nhất không còn nợ nần gì nữa.
"Tên nhóc kia…"
Advertisement / Quảng cáo
"Khoản nợ của cậu, tôi có thể giúp cậu trả hết."
Lục Minh nói nhỏ trong lòng với Lục Minh bé nhỏ.
Hiu hiu...
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Có chút lạnh.
Lục Minh nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã khuya lắm rồi.
Đa số những cửa hàng đều đã đóng cửa, người đi đường đã dần thưa thớt khiến người ta cảm thấy cô quạnh, thế nhưng Lục Minh biết, có một số chuyện mới chỉ là bắt đầu.
Fruit Ninja nổi tiếng rồi à?
Nổi tiếng rồi!
Nhất là bây giờ.
Khi những người đó quay về, Fruit Ninja sẽ một đồn mười, mười đồn trăm. Sau một ngày tích lũy, đến ngày mai, độ hot của Fruit Ninja sẽ bùng nổ khắp nơi!
Kinh khủng hơn nhiều so với hôm nay!
Lợi nhuận hàng trăm, hàng triệu, thậm chí lên tới trăm triệu!
Sẽ không có ai từ bỏ.
Nhất là những tên thông minh trên con đường này, trên khu phố này.
"Liệu có ai đến không?"
Lục Minh đầy chờ mong.
Ngoài cửa, một dáng người béo tròn chen vào.
Không ngờ lại là Trương Tiểu Bàn!
"Anh Lục, em tới rồi."
Vẻ mặt Trương Tiểu Bàn ngập tràn vui sướng.
"Sao lại là cậu cơ chứ."
Sắc mặt Lục Minh hơi khó coi.
"Sao lại không thể là em."
Trương Tiểu Bàn trừng mắt: "Em nói cho anh biết, anh Lục, hôm nay có người đến tìm em rồi! Một trăm nghìn! Một trăm nghìn! Một trăm nghìn mua phương thức xây dựng ảo cảnh Fruit Ninja!"
"Có người tìm cậu?"
Lục Minh chấn động.
Nếu những người này tìm đến Trương Tiểu Bàn, sợ là sẽ không tìm đến mình nữa.
"Đương nhiên."
Trương Tiểu Bàn rất đắc ý: "Lão Trương em lăn lộn trên giang hồ, cuối cùng coi như đã có danh tiếng, có điều, Trương Tiểu Bàn em là loại người đó sao? Một trăm nghìn? Vốn không thể thương lượng! Cho dù em có thiếu tiền cũng không bán đứng bạn bè!"
Sau đó.
Cậu ta nhìn vẻ mặt đần thối của Lục Minh.
"Sao thế?"
Trương Tiểu Bàn có chút mơ hồ.
"Cậu bị ngu à."
Lục Minh đau lòng: "Người ta muốn mua, cậu cứ bán đi!"
"Hả?"
Trương Tiểu Bàn há miệng ngẩn ra: "Đây… không phải là công thức bí mật của anh à?"
"Là công thức bí mật."
Lục Minh nhún vai: "Có điều cấu tạo của Fruit Ninja đơn giản như thế, cậu cảm thấy mấy người chơi Fruit Ninja muốn làm ra một cái cần bao nhiêu thời gian?"
Trương Tiểu Bàn lập tức đờ đẫn.
Có thể bao lâu?
Ba tiếng?
Bốn tiếng?
Vỡ mồm rồi.
Cho dù mấy người đó miêu tả lại không chính xác, tìm thêm hai người cũng có thể ung dung làm ra được.
"Sao anh không nói sớm cho em biết?"
Trương Tiểu Bàn rên lên.
Một trăm nghìn!
Một trăm nghìn lận đó!
Cũng đủ để cậu ta bao gái biết bao nhiêu lần rồi!
Đau tim quá.
"Tôi không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến thế…"
Lục Minh nói được một nửa đã nhìn thấy ánh mắt đầy u oán của Trương Tiểu Bàn, vội vàng đổi cách nói: "À à, là không ngờ được, Trương Tiểu Bàn cậu lại trượng nghĩa đến thế!"
"Nhưng tôi cảm thấy chẳng sao cả."
"Cậu xem, tuy tổn thất một trăm nghìn, nhưng giúp tôi biết Trương Tiểu Bàn cậu có tình có nghĩa, sau này tôi cần chế tạo số lượng lớn thẻ bài sẽ tìm đến cậu, tôi thấy lời rồi."
Lục Minh vỗ vai của cậu ta.
Anh thật sự cảm thấy như vậy.
Vốn dĩ quan hệ giữa anh và Trương Tiểu Bàn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, thật không thể ngờ được, Trương Tiểu Bàn lại thú vị đến vậy! Một trăm nghìn tệ, đáng lắm!
"Em vẫn cảm thấy thiệt thòi quá."
Trương Tiểu Bàn thở dài.
"Đây là sai sót của tôi."
Lục Minh nghĩ: "Tôi nghĩ bọn họ sẽ tới tìm tôi."
"Tìm anh?"
Trương Tiểu Bàn không hiểu.
"Dù sao tôi mới là người sáng tạo ra Fruit Ninja mà."
Lục Minh hơi khó hiểu: "Theo lý mà nói, lúc này chủ chuỗi cửa hàng Diệp Tử và Trương Thuần phải tìm đến tôi để mua nó chứ? Một trăm nghìn tôi cũng bán mà!"
Đây là một khoản tiền lớn đó!
"Cũng đúng nha."
Trương Tiểu Bàn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, với một trăm nghìn đã liên lạc với mình rồi, sao lại không tìm đến Lục Minh?
"Hình như tôi biết tại sao rồi."
Lục Minh chợt nghĩ thông một chuyện.
Lợi nhuận hôm nay của anh là bao nhiêu?
Một trăm hai mươi nghìn tệ!
Advertisement / Quảng cáo
Có nghĩa là gì?
Thẻ bài Fruit Ninja là con gà đẻ trứng vàng!
Lợi nhuận mỗi ngày lên đến một trăm hai mươi nghìn, mà đó còn là một cửa hàng nhỏ bình thường của Lục Minh, nếu được đặt ở cửa hàng lớn thì lợi nhuận sẽ lên đến con số bao nhiêu? Hiển nhiên là một con số trên trời!
Nếu đã vậy, cần bao nhiêu tiền để mua tấm thẻ này?
Một trăm nghìn?
Sao có thể?
Chỉ cần một ngày là đã kiếm lại được rồi!
...
Một triệu?
Khả năng cũng không lớn, lãi ngập mồm chỉ là chuyện trong vòng tám chín ngày.
Vì vậy, muốn mua tấm thẻ bài này có thể phải cần mười triệu trở lên, thậm chí có thể là một cái giá trên trời khác! Còn mô phỏng lại một tấm thẻ bài tương tự thì sao?
Vốn chẳng cần bao nhiêu tiền.
Một trăm nghìn là đủ!
So ra như thế, còn ai tìm đến Lục Minh nữa?
"Thì ra là như vậy."
Trương Tiểu Bàn nghe xong mới nghẹn lời.
Hai người nhìn nhau với dáng vẻ đau đầu nhức óc, đấy là tiền đó!
"Không sao hết, dù sao sau này anh vẫn làm ra thẻ khác nữa mà."
Trương Tiểu Bàn an ủi.
"Chỉ có thể như thế thôi."
Lục Minh thở dài.
Có điều nghĩ kĩ một chút vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Fruit Ninja bị làm nhái là việc trong dự liệu, anh đã sớm có sự chuẩn bị, vậy nên đã làm ba trăm tấm thẻ trong vòng mười ngày chính là để bán hết trong một lần!
Nhưng ngay cả một chút phí bản quyền từ trong tay mấy người kia cũng không lấy về được khiến anh không thoải mái.
"Không được."
"Tôi vẫn cảm thấy khó chịu."
Lục Minh lướt danh bạ, tìm ra cách thức liên lạc với chuỗi cửa hàng Diệp Tử rồi trực tiếp gọi điện thoại: "Tôi là người sáng tạo ra Fruit Ninja, tìm ông chủ của các cậu."
"À."
Đối phương rõ ràng đã ngừng lại trong giây lát: "Chờ chút."
Hồi lâu sau.
Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trung niên vang lên: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Chào ông, ông chủ Tiền."
Lục Minh hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn bán cho bên ông bản vẽ thiết kế, khái niệm thiết kế cùng với ý tưởng sáng tạo của tấm thẻ Fruit Ninja."
"Chúng tôi không cần nữa."
Ông Tiền nói thẳng.
"Vì sao?"
Lục Minh hỏi.
"Bởi vì chúng tôi vừa mới chế tạo được rồi."
Ông Tiền lộ ra ý cười: "Đúng là cậu rất sáng tạo, có thể tạo ra một tấm thẻ như vậy, có điều thứ như thế này chỉ cần nhìn một lần là đã không còn giá trị gì rồi."
"…"
Lục Minh im lặng một lúc: "Thế còn, ủy quyền chính thức thì sao? Mặc dù hàng nhái có mặt ở khắp nơi, nhưng ông có thể nói đây là người sáng lập ủy quyền chính thức! Hơn nữa, tôi còn có ý tưởng khác tốt hơn, có thể hoàn thiện tấm thẻ bài này, mang đến cho mọi người trải nghiệm tốt hơn."
"Không ai quan tâm đâu."
Ông Tiền từ chối.
"Được thôi."
Lục Minh rất nuối tiếc: "Xem ra không có cơ hội hợp tác rồi, nếu ông đã chế tạo ra được, vậy mạo muội xin hỏi, ông đã tốn bao nhiều tiền để làm ra nó?"
"Năm trăm nghìn tệ!"
Ông Tiền có chút đắc ý.
Muốn bán giá trên trời cho bọn họ?
Không có cửa đâu.
Nếu là những tấm thẻ cấp cao cần kỹ thuật cao thì còn đáng nói, đằng này chỉ là một tấm thẻ thông thường, không có mã hóa, thậm chí nội dung lại đơn giản, sao có thể bán ra với giá cao?
Ông ta bỏ ra năm trăm nghìn chủ yếu là tạo ra sự chênh lệch về thời gian!
Điều cần thiết của Fruit Ninja là ưu thế tiên phong! Vì thế ông ta mới bỏ ra giá cao mua tin tức liên quan từ vài người, sau đó lại ra giá cao mời chuyên gia chế tạo thẻ bài và chuyên gia ảo cảnh làm ra nó.
"Nhưng…"
Lục Minh ngập ngừng: "Tôi chỉ bán năm mươi nghìn thôi."
"Hả?"
Tiền Sinh Tài ngơ ngác.
Năm…
Năm mươi nghìn?
Cả người ông ta đã đơ ra rồi.
Mơ màng cúp điện thoại, ông ta vẫn chưa hồi phục tinh thần, năm mươi nghìn? Một ngày kiếm được hơn hơn trăm nghìn lợi nhuận, thế mà cậu ta chỉ bán năm mươi nghìn?
Cậu ta bị điên à!
Có phải đầu óc của cậu ta có vấn đề không?
Nếu sớm biết như vậy, đích thân tìm cậu ta để mua là được rồi, sao phải lao lực thế làm gì?
Hả?
Tìm Trương Tiểu Bàn trả một trăm nghìn còn không đồng ý!
Chuyện quái gì thế này!
Trong lòng ông Tiền sinh ra cảm giác hoảng loạn, mặc dù đã gửi hồ sơ đến trụ sở, nhưng bởi vì quá gấp, không thực hiện được theo quy trình nên đã tự bỏ ra năm trăm nghìn!
Lỗ quá rồi!
Giờ khắc này.
Trong cửa hàng nhỏ của Lục Minh.
"Sảng khoái quá!"
Lục Minh cúp điện thoại, một cảm giác sảng khoái dâng lên.
Anh không chỉ gọi cho mỗi Tiền Sinh Tài mà còn gọi cho Trương Thuần, ông chủ của mấy cửa hàng khá lớn gần đây, sau đó nói rất chân thành, chỉ cần mấy chục nghìn tệ là anh thật sự bán rồi!
Thế nhưng.
Mấy người tốn nhiều tiền làm nhái sao lại có thể lãng phí tiền đi mua chứ?
Advertisement / Quảng cáo
Vì thế Lục Minh chọc bọn họ một lèo, báo giá cực thấp cho mấy cửa hàng chỉ mười nghìn, hai mươi nghìn.
"Anh thật sự muốn bọn họ tức chết đấy à?"
Trương Tiểu Bàn cạn lời.
Người ta đã làm ra được thì đương nhiên sẽ không mua. Anh ra một cái giá siêu thấp chỉ đơn giản muốn khiến mấy ông chủ này cảm thấy khó chịu.
"He he."
Lục Minh cười ha hả: "Cậu phải biết rằng, trong tình huống bình thường, sự vui sướng của chúng ta đều đạp lên nỗi đau của người khác, nhất là với mấy người mà cậu có mâu thuẫn, bọn họ không thoải mái, đương nhiên tôi sẽ thoải mái rồi."
Trương Tiểu Bàn: "…"
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, về sau không nên đụng vào Lục Minh mới được.
Đúng là xấu xa mà!
"Xem ra ngày mai hàng nhái sẽ hoành hành."
Trương Tiểu Bàn thở dài.
Nếu như mấy cửa hàng này đều đã cho ra Fruit Ninja, bây giờ hẳn đều đang chế tạo gấp rút, đến sáng ngày mai mấy cửa hàng xung quanh chắc đều sẽ có.
Độ hot của Fruit Ninja có lẽ sẽ bùng nổ thật sự!
Hơn nữa.
Trương Tiểu Bàn hiểu rõ trình độ của mình quá thấp, quá đơn giản, tùy ý đổi một chuyên gia ảo cảnh cũng chế tạo giỏi hơn mình, hơn nữa chuyên gia chế tạo thẻ bài mà bọn họ chọn lựa vô cùng xuất sắc, chi phí chế tạo thẻ bài sẽ càng thấp hơn!
Anh không cạnh tranh nổi với họ!
Anh không có tư cách tham gia "Đại chiến trái cây" ngày mai!
"Không vội."
Nhưng lúc này Lục Minh vẫn bình tĩnh.
Là một lập trình viên, anh quá hiểu rõ kiếp trước có bao nhiêu công ty nhỏ bị phá sản chỉ vì bị người khác ăn cắp sáng tạo, sản phẩm bị copy…
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế!
"Xem tình hình ngày mai."
"Nếu không cho tôi kiếm tiền, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Lục Minh bình tĩnh nói.
Trương Tiểu Bàn đột nhiên cảm thấy bồn chồn hoảng hốt.
Người này...
Lại muốn làm chuyện gì?