Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-9
Chương 9: Thẻ bài trong truyền thuyết
"Là tôi."
Người kia lộ ra một góc mặt.
"Là anh à?"
Lục Minh nhận ra anh ta.
Sơn Trúc, một tên côn đồ ở gần đây thường hoạt động ở ngoại ô, lúc trước khi Lục Minh ra ngoài thì gặp phải anh ta, bị thu phí bảo kê mấy lần, không ngờ rằng anh ta lại dám đến đây.
Đây là trung tâm thành phố!
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Lục Minh rất bình tĩnh.
"Đừng."
Sơn Trúc lo lắng nói: "Tôi không đến gặp anh để thu phí bảo kê đâu."
"Vậy anh tới làm gì?"
Lục Minh cười giễu.
"Tôi đến để bán đồ."
Sơn Trúc lén lút ở ngoài cửa, nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không ai chú ý mới lén lút đưa đồ trên tay đến trước mặt Lục Minh.
"Đây là..."
Lục Minh vừa nhìn đã hoang mang.
Thứ mà Sơn Trúc lấy ra lại chính là hai mảnh thẻ bài!
Mảnh thẻ bài tất nhiên là một phần của thẻ bài!
Rất nhiều thẻ bài bị phá hủy, hư hỏng, trở thành mảnh vỡ bởi vì nhiều nguyên nhân như chiến đấu và thí nghiệm.
Mặc dù mảnh thẻ bài không hoàn chỉnh, nhưng vẫn mơ hồ thấy được đường vân, vì thế rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài sẽ nghiên cứu những đường vân đó để học hỏi và nâng cao trình độ của bản thân!
Tất nhiên quan trọng hơn là, sau khi những thẻ bài thông thường bị vỡ, hiệu quả mã hóa cũng sẽ hư, thế nên có thể học được một vài kỹ thuật chế tạo thẻ bài trong đó!
Cho nên mảnh vỡ thẻ bài chính là con đường mà rất nhiều nhà chế tạo thẻ bài bình dân lựa chọn để nghiên cứu và học tập.
Còn hai mảnh trong tay anh ta...
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù chỉ còn khoảng mười phần trăm, chỉ còn lại một góc, nhưng cảm nhận của thẻ bài nói cho họ biết rằng đây không phải là thẻ bài thông thường.
Đặc biệt chính là những ký hiệu có thể nhìn thấy ở đằng sau thẻ bài - 16 cấm.
Cái mợ gì vậy!
Đây chính là thẻ vàng trong truyền thuyết!
"Anh lấy thứ này ở đâu?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Rất khó để có thể nhìn thấy thẻ vàng thuần túy như thế này!
Thật sự Lục Minh không hứng thú với chuyện này lắm, nhưng rất nhiều kỹ thuật sử dụng trên thẻ vàng vượt trội hơn hẳn thẻ bài thông thường, đặc biệt là kỹ thuật mã hóa.
Đây mới chính là thứ Lục Minh cảm thấy thú vị.
Có lẽ.
Trong này có thứ mình muốn.
"Tất nhiên là nhặt được rồi."
"Vài ngày trước, bên ngoài có một cuộc đại chiến, rất nhiều người chết, tất nhiên có không ít thẻ bài bị vỡ vụn, nhưng tôi biết nên nhặt cái nào không nên nhặt cái nào."
"Tôi không dám nhặt những thẻ bài vừa mạnh vừa đáng giá."
"Chỉ có thể nhặt những mảnh vỡ thẻ bài cấm này mà thôi, ha ha... dù cho bị phát hiện thì họ cũng sẽ không đến tìm tôi."
Sơn Trúc rất đắc ý.
Anh ta chính là chuyên gia trong lĩnh vực lượm nhặt.
Đối với người bình thường, nếu như có vật quý gì đó bị mất thì tất nhiên sẽ lật tung cả thế giới lên tìm kiếm, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để tìm được, nhưng nếu là mảnh vỡ của một thẻ vàng thì sao?
Chưa đủ mất mặt sao?
Hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài cấm những thứ này lưu thông!
Lục Minh suy nghĩ một chút, thật sự đúng là như vậy.
"Bao nhiều tiền?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Anh biết tên này nói nhiều như thế cũng chỉ vì muốn tăng giá.
"Năm mươi nghìn."
Sơn Trúc vui vẻ nói.
"Anh điên rồi chắc?"
Lục Minh trừng mắt: "Đây chỉ là hai mảnh vỡ."
"Nhưng cấp bậc của nó không hề thấp."
Sơn Trúc giải thích nói.
"Không thể được."
Lục Minh bĩu môi: "Mảnh vỡ thẻ bài chỉ là một phần của thẻ bài, ai cũng không biết rốt cuộc những đường vân đằng sau đó có kỹ thuật gì, thậm chí có thể không có thứ gì cả."
"Vậy anh muốn bao nhiêu?"
Sơn Trúc không ngờ tên nhát gan trước đây lại mạnh miệng như thế!
"Một nghìn."
Lục Minh bĩu môi.
Sơn Trúc ngây ngốc???
Trả giá cũng không nên như vậy chứ? Năm mươi nghìn trả còn một nghìn? Quá đáng thật đấy!
"Không được."
Sơn Trúc tức giận: "Nếu như một nghìn thì tôi lập tức đi bán cho những chuỗi cửa hàng kia."
"Vậy anh đi đi."
Lục Minh vô cùng thản nhiên.
"Ủa?"
Sơn Trúc nghẹn lời.
Những kẻ lượm vặt như họ không thích bại lộ nơi đông người, đặc biệt là những thứ đồ rất dễ bị người khác chú ý này, chỉ có thể bán cho những cửa hàng nhỏ.
Nhất là... hai tấm này chính là mảnh vỡ thẻ vàng.
Càng không thể đi bán.
"Mười nghìn, thấp nhất rồi đó."
Sơn Trúc khẽ cắn môi: "Anh không thể để tôi đi công không được."
Lục Minh suy nghĩ một chút, đúng lúc dạo này anh kiếm được ít tiền, mười nghìn có thể lo được, huống hồ, thẻ vàng đối với anh...
Ừm, không phải, đó là hứng thú đối với thẻ bài có cấp sao cao.
Mười nghìn nhanh chóng được giao dịch.
Sơn Trúc cầm tiền vui vẻ rời đi.
Lục Minh chính thức đóng cửa hàng, kết thúc một ngày bận rộn.
Chỉ là.
Lúc này anh không hề có tâm trạng nào để ngủ, hoàn toàn tập trung vào hai mảnh thẻ bài này. Phải biết rằng đây chính là mảnh vỡ của thẻ bài cao cấp.
"Có lẽ có một vài kỹ thuật cấp cao."
Lục Minh khá mong chờ.
Anh lấy thẻ bài ra, tỉ mỉ quan sát đường vân phía sau.
Bề mặt đen kịt vốn không thể nhìn thấy nhưng bởi vì chỉ còn lại những mảnh vỡ nên có thể mơ hồ nhìn ra được dấu vết của những đường vân đó.
Lục Minh lấy giấy bút, cẩn thận vẽ lại những đường vân này.
Nhưng mà...
Hoàn toàn không hiểu.
"Chuyện gì vậy?"
Lục Minh cảm thấy khó hiểu.
Đối với anh, những kỹ thuật cấp cao chẳng hạn như những đường vân giao nhau chỉ cần xuất hiện, luyện tập mấy lần có thể sẽ thành công.
Thứ anh mong đợi cũng chính là kỹ thuật này.
Thế nhưng lúc này...
Advertisement / Quảng cáo
Hoàn toàn không hiểu!
Rất khó sao?
Không không không.
Lục Minh xem rất nhiều lần, đột nhiên có linh cảm rằng chẳng lẽ kỹ thuật mã hóa của thẻ bài này vẫn được lưu lại hoàn chỉnh sao!
Thậm chí...
Toàn bộ đều ở trên mảnh vỡ?
Vì thế anh không thể loại bỏ hiệu quả mã hóa sao?
Lục Minh lên mạng tìm xem đường vân mình vẽ, quả nhiên đường vân này chính là một trong những kỹ thuật mã hóa cơ bản thường dùng nhất.
"Khoan đã, nếu như tấm này có toàn bộ kỹ thuật mã hóa thì tấm còn lại chắc chắn không có..."
Lục Minh vô thức nghiên cứu mảnh vỡ còn lại.
Nhưng lại phát hiện rằng tấm kia cũng có kỹ thuật mã hóa! Hai mảnh vỡ này giống nhau nhưng không phải cùng một thẻ bài!
Tất nhiên với cấp độ cơ bản như Lục Minh thì không thể phá giải kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh này, có sự tồn tại của kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh, ngay cả cấp sao và chất liệu của mảnh vỡ này anh cũng không biết.
"Bị gài rồi."
Lục Minh thở dài.
Quả nhiên bản thân mình quá ngây thơ.
Nếu có chuyện tốt thì sao tên Sơn Trúc này đến tìm mình chứ.
Anh chắc chắn rằng tên này đã nhặt một đống mảnh vỡ rồi đem đi cửa hàng khác bán, sau khi người ta kiểm tra đã phát hiện rằng không thể sử dụng hai mảnh vỡ này nên đã lựa ra.
Sau đó...
Trên đường về tên Sơn Trúc đi ngang qua đây, vì thế mình thành kẻ đổ vỏ.
"Không đủ kinh nghiệm."
Lục Minh nhanh chóng nhận ra được chuyện mờ ám trong đó.
Lục Minh bé nhỏ hoàn toàn mờ mịt với những thứ này, mình lại mới đến, chưa đủ kinh nghiệm, vậy nên mới giao ra khoản tiền có thể gọi là "tiền học phí" này.
"Hai ngày nay hơi lơ là rồi đó".
Lục Minh bình tĩnh lại.
Anh nhớ khi mới đến, bản thân cẩn thận từng li từng tí, mấy ngày nay kiếm được không ít tiền nhờ hoạt động Fruit Ninja nên anh khá lơ là.
Nếu như lần này không phải lừa tiền mà là giết người thì sao?
Có thể anh đã chết.
"Phải cẩn thận."
Lục Minh thở sâu một hơi.
Tâm trạng lâng lâng mấy ngày nay lập tức bình tĩnh lại.
"Nếu đã mua mảnh vỡ thì không thể lãng phí."
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Không thể nào nghiên cứu đường vân sau lưng mảnh vỡ, nhưng nếu như trong đó đã có kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh, nói không chừng nó có một ít tính năng của thẻ bài nguyên vẹn.
Dù sao...
Nếu kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh như vậy thì một phần chức năng nào đó rất có khả năng hoàn toàn ở trong thẻ bài, đúng không?
Hơn nữa, bình thường những thẻ vàng đều là thẻ ảo cảnh! Chỗ anh lại có cả thiết bị hỗ trợ thẻ ảo cảnh, có thể thử.
"Thử xem sao."
Lục Minh vô cùng hứng thú.
Anh tìm thấy một tấm thẻ trắng, khoét ra vị trí của mảnh vỡ ở chính giữa, sau đó thận trọng ráp vào, tạo thành một thẻ bài hoàn chỉnh.
Rồi cẩn thận đặt thẻ bài này vào máy kích hoạt.
Thêm thẻ năng lượng vào.
Khởi động.
Soạt.
Vù...
Đột nhiên một luồng năng lượng nổi lên.
"Thành công rồi."
Lục Minh vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên nơi có mã hóa hoàn chỉnh cũng có một phần chức năng.
Soạt!
Một cảnh tượng vô cùng kích thích xuất hiện, thế giới xung quanh bắt đầu biến đổi, những bàn tay như ngọc dường như đang sờ soạng cơ thể anh.
Cảm giác đó...
Bên tai vọng đến tiếng thì thầm, như gần lại như xa, khiến anh hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Trong tiềm thức, dường như anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến mức không thể nào tưởng tượng được đang từ xa tiến đến, cô gái dường như mang theo tiên khí mờ ảo khiến người khác nhìn bằng con mắt ao ước.
Vô cùng đê mê.
Chỉ là.
Anh chưa kịp hưởng thụ thì ảo cảnh đã biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại mảnh vỡ.
"Đây chính là ảo cảnh cấp cao sao?"
Lục Minh ngơ ngác.
Chỉ ba mươi giây ngắn ngủi nhưng ảo cảnh này đem đến cảm nhận toàn diện, bản thân như hòa mình vào trong đó, thậm chí khiến anh bất giác mê muội. Cấp bậc của nó cao hơn ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn vô số lần.
Cảm giác kích thích ấy... đáy lòng xao xuyến ấy... cảm giác thả lỏng toàn thân ấy...
Lục Minh híp mắt.
Ảo cảnh này...
Nếu như...
Dùng để giết người thì sao?
Cô gái kia nhẹ nhàng đặt tay lên cổ, răng rắc, thiên hạ thái bình.
Quả nhiên.
Người có thể làm ra ảo cảnh này vô cùng đáng sợ! Những kẻ mạnh của thế giới này đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng càng khiến người ta hướng về!
Advertisement / Quảng cáo
Mắt Lục Minh sáng ngời.
Có thể.
Sẽ có một ngày bản thân mình cũng trở nên mạnh như thế.
"Chậc."
"Nếu như Trương Tiểu Bàn sử dụng tấm thẻ này thì mười nghìn cũng đáng tiền rồi. Ba mươi giây đủ để cậu ta dùng mười lần, mỗi lần đều được đãi ngộ như lên trời."
"Xem ra thận hư cũng có công dụng đấy chứ."
"Tiết kiệm tiền đó."
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Anh cúi đầu, nhìn thẻ bài trong máy kích hoạt. Cùng với sự kết thúc của ảo cảnh, mảnh vỡ được sử dụng đã hoàn toàn hóa thành năng luợng rồi biến mất.
"Còn một cái."
Lục Minh lấy mảnh vỡ còn dư lại ra.
Mặc dù tấm thẻ bài này không có ký hiệu 16 cấm, nhưng nó cũng mang một màu vàng nhạt, nhìn khá giống với tấm thẻ bài kia.
Lục Minh vẫn nhét nó vào tấm thẻ rỗng như cũ, rồi để vào máy kích hoạt.
"Không biết bên trong sẽ có cái gì."
Lục Minh có chút chờ mong.
Tuy không học được kỹ thuật nhưng có thể khiến anh mở rộng tầm mắt cũng rất tốt rồi.
Bụp.
Anh ấn nút kích hoạt.
Vù..
Năng lượng mờ nhạt hiện lên, một vầng sáng óng ánh đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, chiếm hoàn toàn tầm nhìn của Lục Minh, sau đó ầm ầm nổ tung, cuốn sạch toàn bộ cửa hàng.
"Không ổn rồi."
Trong đầu Lục Minh xẹt qua một suy nghĩ.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn,
Bên tai Lục Minh ầm vang, thế giới trước mắt lập tức tan vỡ.
"Là tôi."
Người kia lộ ra một góc mặt.
"Là anh à?"
Lục Minh nhận ra anh ta.
Sơn Trúc, một tên côn đồ ở gần đây thường hoạt động ở ngoại ô, lúc trước khi Lục Minh ra ngoài thì gặp phải anh ta, bị thu phí bảo kê mấy lần, không ngờ rằng anh ta lại dám đến đây.
Đây là trung tâm thành phố!
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Lục Minh rất bình tĩnh.
"Đừng."
Sơn Trúc lo lắng nói: "Tôi không đến gặp anh để thu phí bảo kê đâu."
"Vậy anh tới làm gì?"
Lục Minh cười giễu.
"Tôi đến để bán đồ."
Sơn Trúc lén lút ở ngoài cửa, nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không ai chú ý mới lén lút đưa đồ trên tay đến trước mặt Lục Minh.
"Đây là..."
Lục Minh vừa nhìn đã hoang mang.
Thứ mà Sơn Trúc lấy ra lại chính là hai mảnh thẻ bài!
Mảnh thẻ bài tất nhiên là một phần của thẻ bài!
Rất nhiều thẻ bài bị phá hủy, hư hỏng, trở thành mảnh vỡ bởi vì nhiều nguyên nhân như chiến đấu và thí nghiệm.
Mặc dù mảnh thẻ bài không hoàn chỉnh, nhưng vẫn mơ hồ thấy được đường vân, vì thế rất nhiều chuyên gia chế tạo thẻ bài sẽ nghiên cứu những đường vân đó để học hỏi và nâng cao trình độ của bản thân!
Tất nhiên quan trọng hơn là, sau khi những thẻ bài thông thường bị vỡ, hiệu quả mã hóa cũng sẽ hư, thế nên có thể học được một vài kỹ thuật chế tạo thẻ bài trong đó!
Cho nên mảnh vỡ thẻ bài chính là con đường mà rất nhiều nhà chế tạo thẻ bài bình dân lựa chọn để nghiên cứu và học tập.
Còn hai mảnh trong tay anh ta...
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù chỉ còn khoảng mười phần trăm, chỉ còn lại một góc, nhưng cảm nhận của thẻ bài nói cho họ biết rằng đây không phải là thẻ bài thông thường.
Đặc biệt chính là những ký hiệu có thể nhìn thấy ở đằng sau thẻ bài - 16 cấm.
Cái mợ gì vậy!
Đây chính là thẻ vàng trong truyền thuyết!
"Anh lấy thứ này ở đâu?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Rất khó để có thể nhìn thấy thẻ vàng thuần túy như thế này!
Thật sự Lục Minh không hứng thú với chuyện này lắm, nhưng rất nhiều kỹ thuật sử dụng trên thẻ vàng vượt trội hơn hẳn thẻ bài thông thường, đặc biệt là kỹ thuật mã hóa.
Đây mới chính là thứ Lục Minh cảm thấy thú vị.
Có lẽ.
Trong này có thứ mình muốn.
"Tất nhiên là nhặt được rồi."
"Vài ngày trước, bên ngoài có một cuộc đại chiến, rất nhiều người chết, tất nhiên có không ít thẻ bài bị vỡ vụn, nhưng tôi biết nên nhặt cái nào không nên nhặt cái nào."
"Tôi không dám nhặt những thẻ bài vừa mạnh vừa đáng giá."
"Chỉ có thể nhặt những mảnh vỡ thẻ bài cấm này mà thôi, ha ha... dù cho bị phát hiện thì họ cũng sẽ không đến tìm tôi."
Sơn Trúc rất đắc ý.
Anh ta chính là chuyên gia trong lĩnh vực lượm nhặt.
Đối với người bình thường, nếu như có vật quý gì đó bị mất thì tất nhiên sẽ lật tung cả thế giới lên tìm kiếm, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để tìm được, nhưng nếu là mảnh vỡ của một thẻ vàng thì sao?
Chưa đủ mất mặt sao?
Hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài cấm những thứ này lưu thông!
Lục Minh suy nghĩ một chút, thật sự đúng là như vậy.
"Bao nhiều tiền?"
Lục Minh thấp giọng nói.
Anh biết tên này nói nhiều như thế cũng chỉ vì muốn tăng giá.
"Năm mươi nghìn."
Sơn Trúc vui vẻ nói.
"Anh điên rồi chắc?"
Lục Minh trừng mắt: "Đây chỉ là hai mảnh vỡ."
"Nhưng cấp bậc của nó không hề thấp."
Sơn Trúc giải thích nói.
"Không thể được."
Lục Minh bĩu môi: "Mảnh vỡ thẻ bài chỉ là một phần của thẻ bài, ai cũng không biết rốt cuộc những đường vân đằng sau đó có kỹ thuật gì, thậm chí có thể không có thứ gì cả."
"Vậy anh muốn bao nhiêu?"
Sơn Trúc không ngờ tên nhát gan trước đây lại mạnh miệng như thế!
"Một nghìn."
Lục Minh bĩu môi.
Sơn Trúc ngây ngốc???
Trả giá cũng không nên như vậy chứ? Năm mươi nghìn trả còn một nghìn? Quá đáng thật đấy!
"Không được."
Sơn Trúc tức giận: "Nếu như một nghìn thì tôi lập tức đi bán cho những chuỗi cửa hàng kia."
"Vậy anh đi đi."
Lục Minh vô cùng thản nhiên.
"Ủa?"
Sơn Trúc nghẹn lời.
Những kẻ lượm vặt như họ không thích bại lộ nơi đông người, đặc biệt là những thứ đồ rất dễ bị người khác chú ý này, chỉ có thể bán cho những cửa hàng nhỏ.
Nhất là... hai tấm này chính là mảnh vỡ thẻ vàng.
Càng không thể đi bán.
"Mười nghìn, thấp nhất rồi đó."
Sơn Trúc khẽ cắn môi: "Anh không thể để tôi đi công không được."
Lục Minh suy nghĩ một chút, đúng lúc dạo này anh kiếm được ít tiền, mười nghìn có thể lo được, huống hồ, thẻ vàng đối với anh...
Ừm, không phải, đó là hứng thú đối với thẻ bài có cấp sao cao.
Mười nghìn nhanh chóng được giao dịch.
Sơn Trúc cầm tiền vui vẻ rời đi.
Lục Minh chính thức đóng cửa hàng, kết thúc một ngày bận rộn.
Chỉ là.
Lúc này anh không hề có tâm trạng nào để ngủ, hoàn toàn tập trung vào hai mảnh thẻ bài này. Phải biết rằng đây chính là mảnh vỡ của thẻ bài cao cấp.
"Có lẽ có một vài kỹ thuật cấp cao."
Lục Minh khá mong chờ.
Anh lấy thẻ bài ra, tỉ mỉ quan sát đường vân phía sau.
Bề mặt đen kịt vốn không thể nhìn thấy nhưng bởi vì chỉ còn lại những mảnh vỡ nên có thể mơ hồ nhìn ra được dấu vết của những đường vân đó.
Lục Minh lấy giấy bút, cẩn thận vẽ lại những đường vân này.
Nhưng mà...
Hoàn toàn không hiểu.
"Chuyện gì vậy?"
Lục Minh cảm thấy khó hiểu.
Đối với anh, những kỹ thuật cấp cao chẳng hạn như những đường vân giao nhau chỉ cần xuất hiện, luyện tập mấy lần có thể sẽ thành công.
Thứ anh mong đợi cũng chính là kỹ thuật này.
Thế nhưng lúc này...
Advertisement / Quảng cáo
Hoàn toàn không hiểu!
Rất khó sao?
Không không không.
Lục Minh xem rất nhiều lần, đột nhiên có linh cảm rằng chẳng lẽ kỹ thuật mã hóa của thẻ bài này vẫn được lưu lại hoàn chỉnh sao!
Thậm chí...
Toàn bộ đều ở trên mảnh vỡ?
Vì thế anh không thể loại bỏ hiệu quả mã hóa sao?
Lục Minh lên mạng tìm xem đường vân mình vẽ, quả nhiên đường vân này chính là một trong những kỹ thuật mã hóa cơ bản thường dùng nhất.
"Khoan đã, nếu như tấm này có toàn bộ kỹ thuật mã hóa thì tấm còn lại chắc chắn không có..."
Lục Minh vô thức nghiên cứu mảnh vỡ còn lại.
Nhưng lại phát hiện rằng tấm kia cũng có kỹ thuật mã hóa! Hai mảnh vỡ này giống nhau nhưng không phải cùng một thẻ bài!
Tất nhiên với cấp độ cơ bản như Lục Minh thì không thể phá giải kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh này, có sự tồn tại của kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh, ngay cả cấp sao và chất liệu của mảnh vỡ này anh cũng không biết.
"Bị gài rồi."
Lục Minh thở dài.
Quả nhiên bản thân mình quá ngây thơ.
Nếu có chuyện tốt thì sao tên Sơn Trúc này đến tìm mình chứ.
Anh chắc chắn rằng tên này đã nhặt một đống mảnh vỡ rồi đem đi cửa hàng khác bán, sau khi người ta kiểm tra đã phát hiện rằng không thể sử dụng hai mảnh vỡ này nên đã lựa ra.
Sau đó...
Trên đường về tên Sơn Trúc đi ngang qua đây, vì thế mình thành kẻ đổ vỏ.
"Không đủ kinh nghiệm."
Lục Minh nhanh chóng nhận ra được chuyện mờ ám trong đó.
Lục Minh bé nhỏ hoàn toàn mờ mịt với những thứ này, mình lại mới đến, chưa đủ kinh nghiệm, vậy nên mới giao ra khoản tiền có thể gọi là "tiền học phí" này.
"Hai ngày nay hơi lơ là rồi đó".
Lục Minh bình tĩnh lại.
Anh nhớ khi mới đến, bản thân cẩn thận từng li từng tí, mấy ngày nay kiếm được không ít tiền nhờ hoạt động Fruit Ninja nên anh khá lơ là.
Nếu như lần này không phải lừa tiền mà là giết người thì sao?
Có thể anh đã chết.
"Phải cẩn thận."
Lục Minh thở sâu một hơi.
Tâm trạng lâng lâng mấy ngày nay lập tức bình tĩnh lại.
"Nếu đã mua mảnh vỡ thì không thể lãng phí."
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Không thể nào nghiên cứu đường vân sau lưng mảnh vỡ, nhưng nếu như trong đó đã có kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh, nói không chừng nó có một ít tính năng của thẻ bài nguyên vẹn.
Dù sao...
Nếu kỹ thuật mã hóa hoàn chỉnh như vậy thì một phần chức năng nào đó rất có khả năng hoàn toàn ở trong thẻ bài, đúng không?
Hơn nữa, bình thường những thẻ vàng đều là thẻ ảo cảnh! Chỗ anh lại có cả thiết bị hỗ trợ thẻ ảo cảnh, có thể thử.
"Thử xem sao."
Lục Minh vô cùng hứng thú.
Anh tìm thấy một tấm thẻ trắng, khoét ra vị trí của mảnh vỡ ở chính giữa, sau đó thận trọng ráp vào, tạo thành một thẻ bài hoàn chỉnh.
Rồi cẩn thận đặt thẻ bài này vào máy kích hoạt.
Thêm thẻ năng lượng vào.
Khởi động.
Soạt.
Vù...
Đột nhiên một luồng năng lượng nổi lên.
"Thành công rồi."
Lục Minh vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên nơi có mã hóa hoàn chỉnh cũng có một phần chức năng.
Soạt!
Một cảnh tượng vô cùng kích thích xuất hiện, thế giới xung quanh bắt đầu biến đổi, những bàn tay như ngọc dường như đang sờ soạng cơ thể anh.
Cảm giác đó...
Bên tai vọng đến tiếng thì thầm, như gần lại như xa, khiến anh hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Trong tiềm thức, dường như anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến mức không thể nào tưởng tượng được đang từ xa tiến đến, cô gái dường như mang theo tiên khí mờ ảo khiến người khác nhìn bằng con mắt ao ước.
Vô cùng đê mê.
Chỉ là.
Anh chưa kịp hưởng thụ thì ảo cảnh đã biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại mảnh vỡ.
"Đây chính là ảo cảnh cấp cao sao?"
Lục Minh ngơ ngác.
Chỉ ba mươi giây ngắn ngủi nhưng ảo cảnh này đem đến cảm nhận toàn diện, bản thân như hòa mình vào trong đó, thậm chí khiến anh bất giác mê muội. Cấp bậc của nó cao hơn ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn vô số lần.
Cảm giác kích thích ấy... đáy lòng xao xuyến ấy... cảm giác thả lỏng toàn thân ấy...
Lục Minh híp mắt.
Ảo cảnh này...
Nếu như...
Dùng để giết người thì sao?
Cô gái kia nhẹ nhàng đặt tay lên cổ, răng rắc, thiên hạ thái bình.
Quả nhiên.
Người có thể làm ra ảo cảnh này vô cùng đáng sợ! Những kẻ mạnh của thế giới này đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng càng khiến người ta hướng về!
Advertisement / Quảng cáo
Mắt Lục Minh sáng ngời.
Có thể.
Sẽ có một ngày bản thân mình cũng trở nên mạnh như thế.
"Chậc."
"Nếu như Trương Tiểu Bàn sử dụng tấm thẻ này thì mười nghìn cũng đáng tiền rồi. Ba mươi giây đủ để cậu ta dùng mười lần, mỗi lần đều được đãi ngộ như lên trời."
"Xem ra thận hư cũng có công dụng đấy chứ."
"Tiết kiệm tiền đó."
Lục Minh vô cùng cảm thán.
Anh cúi đầu, nhìn thẻ bài trong máy kích hoạt. Cùng với sự kết thúc của ảo cảnh, mảnh vỡ được sử dụng đã hoàn toàn hóa thành năng luợng rồi biến mất.
"Còn một cái."
Lục Minh lấy mảnh vỡ còn dư lại ra.
Mặc dù tấm thẻ bài này không có ký hiệu 16 cấm, nhưng nó cũng mang một màu vàng nhạt, nhìn khá giống với tấm thẻ bài kia.
Lục Minh vẫn nhét nó vào tấm thẻ rỗng như cũ, rồi để vào máy kích hoạt.
"Không biết bên trong sẽ có cái gì."
Lục Minh có chút chờ mong.
Tuy không học được kỹ thuật nhưng có thể khiến anh mở rộng tầm mắt cũng rất tốt rồi.
Bụp.
Anh ấn nút kích hoạt.
Vù..
Năng lượng mờ nhạt hiện lên, một vầng sáng óng ánh đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, chiếm hoàn toàn tầm nhìn của Lục Minh, sau đó ầm ầm nổ tung, cuốn sạch toàn bộ cửa hàng.
"Không ổn rồi."
Trong đầu Lục Minh xẹt qua một suy nghĩ.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn,
Bên tai Lục Minh ầm vang, thế giới trước mắt lập tức tan vỡ.