Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11 – Thăm dò
Nếu đến giờ tôi còn không hiểu chuyện gì thì đúng là lãng phí mấy năm làm nghề này.
Cái này chắc Vương Trăn đã sắp xếp từ trước rồi, bản thảo thiết kế đã bị tráo đổi từ trước. Cho dù có người nghi ngờ thì cũng không thể tìm đến công ty gây phiền phức.
“Anh Địch à, đến cuối cùng chúng ta vất vả như thế cũng chẳng để làm gì.” Nghe Bành Uy nói, tôi cười lạnh, cái tên Vương Trăn này còn để dành một chiêu như vậy.
“Chúc mừng ba vị đã thông qua phỏng vấn của công ty Hải Cầm chúng tôi, trở thành nhân viên thị trường. Bây giờ ai có ý kiến gì có thể trực tiếp nói ra.”
Sau khi tráo đổi, ba bản vẽ trên rõ ràng là những bản vẽ tốt nhất. Hỏi như vậy cũng là để bịt miệng những người khác mà thôi.
“Được rồi, mời ba vị đã thông qua phỏng vấn theo tôi đến bộ phận thị trường báo cáo.”
Quản lí vừa nói xong liền dẫn một hàng ba người chúng tôi rời đi. Ngoài tôi còn có cô gái bắt chuyện cùng tôi, người đàn ông còn lại tôi không quen biết.
Chúng tôi tới bộ phận thì trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác. Dọc đường cô ta đi sau lưng cứ quấn lấy tôi nói chuyện phiếm, thấy tôi không đáp lời, cô ta cũng thấy nhàm chán nên không nói nữa.
“Đây là phòng làm việc của giám đốc thị trường, mọi người lần lượt đi vào kí hợp đồng sau đó sẽ được sắp xếp chức vụ.”
Quản lí nói xong thản nhiên vỗ vai tôi rồi rời đi. Xem ra việc của anh ta đã xong, phần còn lại tôi chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Tôi đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói: “Bành Uy, điều tra về giám đốc thị trường trong kia.”
“Được rồi, cũng sắp kí hợp đồng rồi. Anh Địch không cần lo lắng sẽ có chuyện ngu ngốc gì xảy ra nữa.” Bành Uy cà lơ nói, may là tôi vẫn nghe thấy âm thanh gõ bàn phím.
Chuyện gì cũng phải có sự chuẩn bị, dù sao tốn nhiều công sức như vậy, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tôi là người cuối cùng bước vào. Vừa vào liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng đang nghiêm túc xem tư liệu trên tay.
“Lâm Hải, 29 tuổi, còn độc thân. Làm giám đốc thị trường ở công ty Hải Cầm ba năm rồi. Có âm thầm qua lại với Vương Trăn, không biết có phải người của anh ta không, anh để ý một chút.”
Dù sao cũng chỉ là kí hợp đồng thôi, cũng không thể nào đột nhiên bị đuổi ra ngoài. Tôi lịch sự chào hỏi rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Hải.
“Cậu là Ngô Địch phải không, bản thiết kế của cậu tôi đã xem qua, vẽ không tệ chỉ là…”
Trong lòng tôi giật thót, có chuyện rồi?
“Trước mắt bộ phận thị trường của chúng tôi không còn chỗ trống. Nhưng sơ yếu lí lịch và bản thiết kế của cậu rất tốt cho nên tôi muốn hỏi, cậu có thể suy nghĩ về làm bên bộ phận nhân sự không?”
Lâm Hải đi thẳng vào vấn đề, Tôi cũng không do dự lâu, diễn kịch trong một thời gian dài đã khiến tôi hình thành phản xạ có điều kiện.
“Đương nhiên là được, tôi vừa mới học xong khóa kiến thức lí luận về xuất thân trong xã hội, chỉ thiếu kinh nghiệm làm việc trong những công ty lớn. Chỉ cần công ty Hải Cầm cho tôi một cơ hội, tôi nhất định có thể làm tốt.”
Nghe tôi nói xong Lâm Hải đột nhiên nhìn thẳng tôi hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
Ánh mắt cô ta rất sắc bén, như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng người. Cô ta đang thăm dò dù tôi không biết cô ta muốn thăm dò điều gì.
Tôi kiên định gật đầu nói: “Thật!”
“Ha ha, được. Vậy cậu làm trợ lí cho tổng giám đốc đi.” Lâm Hải đột nhiên sang sảng cười, khiến lòng tôi âm thầm kinh hãi.
“Trợ lí tổng giám đốc?”
“Ha ha, anh Địch, chúng ta may thật đấy. Vừa tới đã là trợ lí tổng giám đốc. Tổng giám đốc của công ty Hải Cầm chính là Ân Cầm, như vậy anh sẽ có cơ hội đi quyến rũ cô ta.” Bành Uy hưng phấn nói, tôi suýt chút nữa đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
“Sao thế, không đồng ý à?” Lâm Hải đã thu lại nụ cười, quay đầu gõ máy tính, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của tôi.
“Không phải. Chỉ là công ty sắp xếp cho tôi một chức vụ quan trọng như vậy khiến tôi cảm thấy được yêu quý nên lo sợ.”
“Không cần lo, làm việc cho tốt. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở trên tầng cao nhất, đi đi, nói là tôi điều cậu tới.”
Lâm Hải nói xong đưa cho tôi một tấm danh thiếp, sau đó vùi đầu vào sửa lại tư liệu trên máy tính.
Không cần tiếp tục ở lại đây nữa, tôi lễ phép cúi người, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Lâm Hải.
Tôi không thể tin được mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Lẽ nào Lâm Hải cũng là người mà Vương Trăn sắp xếp vào công ty?
Cất danh thiếp vào ví, tôi bước vào thang máy. Nhìn tấm gương trong thang máy phản chiếu ra nụ cười giả dối của bản thân.
Bản thân tôi liếc mắt đã nhìn ra sự giả dối, còn người khác nhìn thấy chỉ là nụ cười.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có Lý Tuyền nhìn ra sự giả dối trong nụ cười của tôi.
Đưa tay vỗ vỗ mặt, làm dịu đi nụ cười cứng ngắc cả một ngày. Tôi hít sâu một hơi chuẩn bị ứng phó với nữ doanh nhân xinh đẹp trong truyền thuyết – tổng giám đốc Ân Cầm.
“Xin chào, tôi được giám đốc Lâm Hải giới thiệu tới tìm tổng giám đốc.” Tôi đưa danh thiếp cho người phụ nữ ngồi trước bàn bằng hai tay. Cô ta mặc một chiếc váy dày xẻ tà, mái tóc xoăn dài che khuất bộ ngực sữa như ẩn như hiện, khuôn mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn tôi một chút. Sau đó đứng lên dựa hờ vào bàn, hai ngón tay thon dài rút lấy tấm danh thiếp trong tay tôi.
Đây là thư kí của Ân Cầm sao? Đúng là báu vật.
“Trời ơi anh Địch, đây đúng là kiểu cô giáo của em phiên bản đời thực rồi. Mẹ ơi, không được, em sôi máu rồi.”
Giọng nói của Bành Uy không ngừng truyền đến, lại làm tôi trở nên bình tĩnh. Nhưng thứ đồ xinh đẹp không có độc cũng có gai. Tôi đến để kiếm tiền, vẫn không nên gây chuyện thì hơn.
“Ngô Địch à? Đã là người chị Lâm tuyển chọn anh cứ vào trong đi. Tổng giám đốc Ân đang chờ anh.”
Nói xong cô ta thản nhiên cười, nhét thẳng tấm danh thiếp của tôi vào khe ngực giữa cổ áo cô ấy.
Hai chân tôi mềm nhũn, mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, khẽ buông mắt.
“Được, vậy tôi vào đây.”
“Này, tôi còn chưa giới thiệu bản thân, bên trên có số điện thoại của tôi.”
Cô ta hờn dỗi lấy ra một tấm danh thiếp, hôn nhẹ lên đấy một cái, sau đó đến gần, bỏ vào trong túi quần tôi.
Cả người tôi cứng đờ, suýt chút nữa thì nổi phản ứng. Hành động trêu chọc như này tôi đã thấy rất nhiều trong các hộp đêm. Chỉ là hiếm thấy người phụ nữ xinh đẹp nào lại chủ động trêu chọc như thế.
Nhan sắc như vậy dù ở đâu cũng là đối tượng mà đàn ông thi nhau tranh giành.
Tôi còn chưa tự kỉ đến mức nghĩ người phụ nữ xinh đẹp như vậy đối với mình vừa gặp đã yêu. Nếu vậy lẽ nào đây là đang thử tôi sao?
————————-
Cái này chắc Vương Trăn đã sắp xếp từ trước rồi, bản thảo thiết kế đã bị tráo đổi từ trước. Cho dù có người nghi ngờ thì cũng không thể tìm đến công ty gây phiền phức.
“Anh Địch à, đến cuối cùng chúng ta vất vả như thế cũng chẳng để làm gì.” Nghe Bành Uy nói, tôi cười lạnh, cái tên Vương Trăn này còn để dành một chiêu như vậy.
“Chúc mừng ba vị đã thông qua phỏng vấn của công ty Hải Cầm chúng tôi, trở thành nhân viên thị trường. Bây giờ ai có ý kiến gì có thể trực tiếp nói ra.”
Sau khi tráo đổi, ba bản vẽ trên rõ ràng là những bản vẽ tốt nhất. Hỏi như vậy cũng là để bịt miệng những người khác mà thôi.
“Được rồi, mời ba vị đã thông qua phỏng vấn theo tôi đến bộ phận thị trường báo cáo.”
Quản lí vừa nói xong liền dẫn một hàng ba người chúng tôi rời đi. Ngoài tôi còn có cô gái bắt chuyện cùng tôi, người đàn ông còn lại tôi không quen biết.
Chúng tôi tới bộ phận thì trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác. Dọc đường cô ta đi sau lưng cứ quấn lấy tôi nói chuyện phiếm, thấy tôi không đáp lời, cô ta cũng thấy nhàm chán nên không nói nữa.
“Đây là phòng làm việc của giám đốc thị trường, mọi người lần lượt đi vào kí hợp đồng sau đó sẽ được sắp xếp chức vụ.”
Quản lí nói xong thản nhiên vỗ vai tôi rồi rời đi. Xem ra việc của anh ta đã xong, phần còn lại tôi chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Tôi đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói: “Bành Uy, điều tra về giám đốc thị trường trong kia.”
“Được rồi, cũng sắp kí hợp đồng rồi. Anh Địch không cần lo lắng sẽ có chuyện ngu ngốc gì xảy ra nữa.” Bành Uy cà lơ nói, may là tôi vẫn nghe thấy âm thanh gõ bàn phím.
Chuyện gì cũng phải có sự chuẩn bị, dù sao tốn nhiều công sức như vậy, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tôi là người cuối cùng bước vào. Vừa vào liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng đang nghiêm túc xem tư liệu trên tay.
“Lâm Hải, 29 tuổi, còn độc thân. Làm giám đốc thị trường ở công ty Hải Cầm ba năm rồi. Có âm thầm qua lại với Vương Trăn, không biết có phải người của anh ta không, anh để ý một chút.”
Dù sao cũng chỉ là kí hợp đồng thôi, cũng không thể nào đột nhiên bị đuổi ra ngoài. Tôi lịch sự chào hỏi rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Hải.
“Cậu là Ngô Địch phải không, bản thiết kế của cậu tôi đã xem qua, vẽ không tệ chỉ là…”
Trong lòng tôi giật thót, có chuyện rồi?
“Trước mắt bộ phận thị trường của chúng tôi không còn chỗ trống. Nhưng sơ yếu lí lịch và bản thiết kế của cậu rất tốt cho nên tôi muốn hỏi, cậu có thể suy nghĩ về làm bên bộ phận nhân sự không?”
Lâm Hải đi thẳng vào vấn đề, Tôi cũng không do dự lâu, diễn kịch trong một thời gian dài đã khiến tôi hình thành phản xạ có điều kiện.
“Đương nhiên là được, tôi vừa mới học xong khóa kiến thức lí luận về xuất thân trong xã hội, chỉ thiếu kinh nghiệm làm việc trong những công ty lớn. Chỉ cần công ty Hải Cầm cho tôi một cơ hội, tôi nhất định có thể làm tốt.”
Nghe tôi nói xong Lâm Hải đột nhiên nhìn thẳng tôi hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
Ánh mắt cô ta rất sắc bén, như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng người. Cô ta đang thăm dò dù tôi không biết cô ta muốn thăm dò điều gì.
Tôi kiên định gật đầu nói: “Thật!”
“Ha ha, được. Vậy cậu làm trợ lí cho tổng giám đốc đi.” Lâm Hải đột nhiên sang sảng cười, khiến lòng tôi âm thầm kinh hãi.
“Trợ lí tổng giám đốc?”
“Ha ha, anh Địch, chúng ta may thật đấy. Vừa tới đã là trợ lí tổng giám đốc. Tổng giám đốc của công ty Hải Cầm chính là Ân Cầm, như vậy anh sẽ có cơ hội đi quyến rũ cô ta.” Bành Uy hưng phấn nói, tôi suýt chút nữa đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
“Sao thế, không đồng ý à?” Lâm Hải đã thu lại nụ cười, quay đầu gõ máy tính, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của tôi.
“Không phải. Chỉ là công ty sắp xếp cho tôi một chức vụ quan trọng như vậy khiến tôi cảm thấy được yêu quý nên lo sợ.”
“Không cần lo, làm việc cho tốt. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở trên tầng cao nhất, đi đi, nói là tôi điều cậu tới.”
Lâm Hải nói xong đưa cho tôi một tấm danh thiếp, sau đó vùi đầu vào sửa lại tư liệu trên máy tính.
Không cần tiếp tục ở lại đây nữa, tôi lễ phép cúi người, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Lâm Hải.
Tôi không thể tin được mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Lẽ nào Lâm Hải cũng là người mà Vương Trăn sắp xếp vào công ty?
Cất danh thiếp vào ví, tôi bước vào thang máy. Nhìn tấm gương trong thang máy phản chiếu ra nụ cười giả dối của bản thân.
Bản thân tôi liếc mắt đã nhìn ra sự giả dối, còn người khác nhìn thấy chỉ là nụ cười.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có Lý Tuyền nhìn ra sự giả dối trong nụ cười của tôi.
Đưa tay vỗ vỗ mặt, làm dịu đi nụ cười cứng ngắc cả một ngày. Tôi hít sâu một hơi chuẩn bị ứng phó với nữ doanh nhân xinh đẹp trong truyền thuyết – tổng giám đốc Ân Cầm.
“Xin chào, tôi được giám đốc Lâm Hải giới thiệu tới tìm tổng giám đốc.” Tôi đưa danh thiếp cho người phụ nữ ngồi trước bàn bằng hai tay. Cô ta mặc một chiếc váy dày xẻ tà, mái tóc xoăn dài che khuất bộ ngực sữa như ẩn như hiện, khuôn mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn tôi một chút. Sau đó đứng lên dựa hờ vào bàn, hai ngón tay thon dài rút lấy tấm danh thiếp trong tay tôi.
Đây là thư kí của Ân Cầm sao? Đúng là báu vật.
“Trời ơi anh Địch, đây đúng là kiểu cô giáo của em phiên bản đời thực rồi. Mẹ ơi, không được, em sôi máu rồi.”
Giọng nói của Bành Uy không ngừng truyền đến, lại làm tôi trở nên bình tĩnh. Nhưng thứ đồ xinh đẹp không có độc cũng có gai. Tôi đến để kiếm tiền, vẫn không nên gây chuyện thì hơn.
“Ngô Địch à? Đã là người chị Lâm tuyển chọn anh cứ vào trong đi. Tổng giám đốc Ân đang chờ anh.”
Nói xong cô ta thản nhiên cười, nhét thẳng tấm danh thiếp của tôi vào khe ngực giữa cổ áo cô ấy.
Hai chân tôi mềm nhũn, mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, khẽ buông mắt.
“Được, vậy tôi vào đây.”
“Này, tôi còn chưa giới thiệu bản thân, bên trên có số điện thoại của tôi.”
Cô ta hờn dỗi lấy ra một tấm danh thiếp, hôn nhẹ lên đấy một cái, sau đó đến gần, bỏ vào trong túi quần tôi.
Cả người tôi cứng đờ, suýt chút nữa thì nổi phản ứng. Hành động trêu chọc như này tôi đã thấy rất nhiều trong các hộp đêm. Chỉ là hiếm thấy người phụ nữ xinh đẹp nào lại chủ động trêu chọc như thế.
Nhan sắc như vậy dù ở đâu cũng là đối tượng mà đàn ông thi nhau tranh giành.
Tôi còn chưa tự kỉ đến mức nghĩ người phụ nữ xinh đẹp như vậy đối với mình vừa gặp đã yêu. Nếu vậy lẽ nào đây là đang thử tôi sao?
————————-