Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 – Tráo đổi
Chương 10 – Tráo đổi
“Hừ, sếp chúng ta chẳng thèm giở trò sau lưng như thế, tôi cảm thấy chồng sếp muốn trở mình, cố ý muốn tuyển người mới vào giúp hắn ta làm việc.”
Xem ra hơn nửa số người trong công ty này đứng về phe Ân Cầm.
“Đến tầng 23 rồi.” Âm thanh nhắc nhở của thang máy vừa vang lên, tôi không nghe tiếng bàn luận phía sau nữa, bước thẳng ra ngoài hỏi lễ tân chỗ phỏng vấn.
Nhân viên lễ tân rất lịch sự, tự mình dẫn tôi đến một phòng họp lớn, bên trong đông nghịt người. Đãi ngộ của doanh nghiệp Hải Cầm rất tốt, mọi người tranh nhau muốn vào cũng dễ hiểu.
“Anh này, xem tuổi tác anh cũng không còn nhỏ nữa, trước kia anh làm việc ở đâu?”
Khuôn mặt cô gái ngồi cạnh tôi vừa căng thẳng vừa chờ mong, may là tôi đã chuẩn bị trước, nhớ rõ nơi đã từng công tác ghi trên sơ yếu lí lịch.
“Tôi học thiết kế ở nước ngoài hai năm, mới về nước. Hải Cầm là một trong những doanh nghiệp hàng đầu trong nước về lĩnh vực thời trang, vì vậy tôi muốn thử sức ở đây trước.”
Tôi cười cười, nói xong nhẹ nhàng đẩy mắt kính, thấy cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Oa, anh giỏi như thế, nếu phỏng vấn cùng nhóm với tôi, tôi nhất định sẽ bị đánh trượt.”
Tôi sửng sốt, lỗ tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Bành Uy.
“Những công ty lớn thường sử dụng hình thức phỏng vấn nhóm. Ngẫu nhiên chọn vài người vào chung một nhóm, đưa ra một vấn đề, cả nhóm cùng nhau giải quyết. Sau đó sẽ quan sát năng lực làm việc nhóm và khả năng giao tiếp của mỗi người, tiết kiệm thời gian phỏng vấn.”
Tôi khẽ buông mắt, vỗ vai an ủi cô ta, đang định khuyên mấy câu thì quản lí bước vào.
“Chào mọi người, hôm nay chúng tôi tuyển người cho bộ phận thị trường của công ty Hải Cầm, để công bằng chúng tôi không nhìn bằng cấp, không nhìn tư chất, chỉ nhìn tác phẩm. Tất cả mọi người hãy phác thảo một bản thiết kế mới nhất cho trang phục mùa thu trong một tiếng. Bản thiết kế của ai mới lạ và đặc sắc nhất chúng tôi sẽ chọn người đấy.”
Nhìn quản lí công ty ăn mặc thoải mái, tôi chợt nhận ra bản thân tính sai rồi.
Đây là công ty thời trang, có lẽ sẽ không thích kiểu mặc cứng ngắc rập khuôn như này.
“Anh Địch không cần lo lắng. Bản thảo thiết kế chẳng phải tối qua anh đã lên mạng sao chép rồi à, cứ nộp lên là được.”
Cái tên Bành Uy này, không nghe thấy người ta nói phải vẽ tại chỗ à. Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Tối qua tôi dựa vào bản phác thảo trên mạng có in ra mấy bức, bây giờ vẫn còn chút ấn tượng.
“Thời gian bắt đầu.” Quản lí phát giấy cho mọi người sau đó lười biếng nói. Tất cả mọi người lập tức vẽ, trong phòng họp chỉ còn tiếng bút “soạt soạt” vang lên.
Nhớ lại, hình như ban đầu xem là áo khoác ngoài dành cho nữ. Ở giữa có thắt nơ con bướm, cổ bẻ, chiều dài vừa vặn qua đầu gối, mặt trước còn có cúc áo.
Tôi do dự vẽ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những người xung quang, mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn lớn trong phòng họp. Ai cũng chăm chú vào bản vẽ của mình, ngay lúc này cô gái lúc đầu nói chuyện với tôi đột nhiên giơ tay lên.
Tôi còn tưởng mình bị phát hiện, vội cúi đầu xuống, lại nghe thấy giọng nói đầy kích động của cô ta.
“Tôi muốn xin thêm một tờ giấy nữa, muốn vẽ thêm một bộ.”
Trong lòng tôi sững sờ, hóa ra cô ta giấu tài, giỏi như thế còn nói với tôi là sợ bị trượt.
Nhân lúc cô ta thu hút sự chú ý của mọi người, tôi vội cúi đầu nhỏ giọng gọi Bành Uy.
“Này, mau miêu tả bức vẽ tối qua tôi tìm đi.”
Bành Uy cũng biết tình thế cấp bách, vội nói: “Cái cúc trên áo anh vẽ sai rồi, người ta vẽ là cúc hình thoi, sao anh lại vẽ thành hình tròn?”
“Còn nữa, cổ áo anh vẽ lớn quá, mùa thu mà mặc thế thì chết lạnh à, vẽ nhỏ một chút. Còn tay áo nữa…”
Dưới sự chỉ dẫn của Bành Uy, tôi sửa linh tinh một lần nữa. Con mẹ nó, cuối cùng nhìn lại nó còn xấu hơn bản vẽ ban đầu của tôi.
“Hết giờ rồi, mọi người nộp bản vẽ đi.” Quản lí đứng dậy vỗ tay, ra hiệu cho một cô bé chạy đi thu bản thảo. Lòng tôi như tro tàn nộp bức vẽ. Đơn hàng lần này xem ra không có hi vọng gì rồi.
“Moị người vui lòng ở đây chờ kết quả phỏng vấn của giám đốc thị trường.”
Quản lí vừa nói xong liền đem xấp bản vẽ ra ngoài phòng họp.
“Anh này, thế nào rồi, anh thiết kế kiểu dáng gì?” Cô gái này lại sán tới, vẻ mặt hớn hở, nhìn là biết ban nãy vẽ không tệ. “Tôi còn tưởng Hải Cầm phỏng vấn rất khó khăn, vậy mà chỉ cần vẽ một bản phác thảo. Trước kia tôi ở trường không biết đã vẽ bao nhiêu bản như vậy rồi.”
Càng nghe tôi càng lạnh lòng, lần này xong rồi. Cái tên Vương Trăn này làm việc kiểu gì vậy, mẹ nó bảo tôi đến phỏng vấn mà không thể sắp xếp một cuộc phỏng vấn đơn giản chút à. Tôi sao có thể vượt qua nhưng sinh viên tài năng thực thụ hàng đầu này chứ.
Tuy là trong lòng sục sôi nhưng trên mặt tôi vẫn bình tĩnh như thường. Diễn kịch nhiều rồi, rất khó bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
“Ừ, chỉ là một chiếc áo khoác đơn giản thôi.”
“A, trùng hợp thật. Tôi cũng thiết kế áo khoác mùa thu. Một chiếc của nam, một chiếc của nữ…”
Nghe cô ta nói liến thoắng tôi đau cả đầu. “Anh Địch, cô em này không phải có ý với anh đó chứ, sao lúc nào cũng nói chuyện với anh thế. Chậc chậc, khuôn mặt của anh đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Trong lòng vốn đã khó chịu, Bành Uy còn mở miệng đùa giỡn lưu manh. “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước.”
Bất đắc dĩ ngắt lời cô ta, tôi chán chường đi ra ngoài. Cứ miễn cường đợi nhỡ lát nữa người ta trưng bày cái bức tranh chẳng ra gì của tôi thì mất mặt muốn chết.
Vừa ra đến cửa thì tôi gặp quản lí, hắn nhìn tôi cười khó hiểu, sau đó nghiêng đầu nhìn phòng họp ra hiệu cho tôi đi vào.
Ừm, có kịch hay.
Tôi bình tĩnh quay trở lại chỗ ngồi ban đầu, quản lí bước đến chỗ máy chiếu đặt trên bàn hội nghị, cắm USB vào máy tính.
“Đây là tác phẩm của mọi người, để công bằng tôi sẽ chiếu bản thiết kế của những người được chọn. Nếu có ai cảm thấy bản thiết kế của bản thân tốt hơn so với họ thì có thể kiến nghị.”
Nói xong quản lí liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, ngón tay ấn mấy cái, màn hình hiện ra ba bản vẽ.
Bản vẽ ở giữa không phải do tôi vẽ nhưng lại có tên tôi – Ngô Địch.
————————-
“Hừ, sếp chúng ta chẳng thèm giở trò sau lưng như thế, tôi cảm thấy chồng sếp muốn trở mình, cố ý muốn tuyển người mới vào giúp hắn ta làm việc.”
Xem ra hơn nửa số người trong công ty này đứng về phe Ân Cầm.
“Đến tầng 23 rồi.” Âm thanh nhắc nhở của thang máy vừa vang lên, tôi không nghe tiếng bàn luận phía sau nữa, bước thẳng ra ngoài hỏi lễ tân chỗ phỏng vấn.
Nhân viên lễ tân rất lịch sự, tự mình dẫn tôi đến một phòng họp lớn, bên trong đông nghịt người. Đãi ngộ của doanh nghiệp Hải Cầm rất tốt, mọi người tranh nhau muốn vào cũng dễ hiểu.
“Anh này, xem tuổi tác anh cũng không còn nhỏ nữa, trước kia anh làm việc ở đâu?”
Khuôn mặt cô gái ngồi cạnh tôi vừa căng thẳng vừa chờ mong, may là tôi đã chuẩn bị trước, nhớ rõ nơi đã từng công tác ghi trên sơ yếu lí lịch.
“Tôi học thiết kế ở nước ngoài hai năm, mới về nước. Hải Cầm là một trong những doanh nghiệp hàng đầu trong nước về lĩnh vực thời trang, vì vậy tôi muốn thử sức ở đây trước.”
Tôi cười cười, nói xong nhẹ nhàng đẩy mắt kính, thấy cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Oa, anh giỏi như thế, nếu phỏng vấn cùng nhóm với tôi, tôi nhất định sẽ bị đánh trượt.”
Tôi sửng sốt, lỗ tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Bành Uy.
“Những công ty lớn thường sử dụng hình thức phỏng vấn nhóm. Ngẫu nhiên chọn vài người vào chung một nhóm, đưa ra một vấn đề, cả nhóm cùng nhau giải quyết. Sau đó sẽ quan sát năng lực làm việc nhóm và khả năng giao tiếp của mỗi người, tiết kiệm thời gian phỏng vấn.”
Tôi khẽ buông mắt, vỗ vai an ủi cô ta, đang định khuyên mấy câu thì quản lí bước vào.
“Chào mọi người, hôm nay chúng tôi tuyển người cho bộ phận thị trường của công ty Hải Cầm, để công bằng chúng tôi không nhìn bằng cấp, không nhìn tư chất, chỉ nhìn tác phẩm. Tất cả mọi người hãy phác thảo một bản thiết kế mới nhất cho trang phục mùa thu trong một tiếng. Bản thiết kế của ai mới lạ và đặc sắc nhất chúng tôi sẽ chọn người đấy.”
Nhìn quản lí công ty ăn mặc thoải mái, tôi chợt nhận ra bản thân tính sai rồi.
Đây là công ty thời trang, có lẽ sẽ không thích kiểu mặc cứng ngắc rập khuôn như này.
“Anh Địch không cần lo lắng. Bản thảo thiết kế chẳng phải tối qua anh đã lên mạng sao chép rồi à, cứ nộp lên là được.”
Cái tên Bành Uy này, không nghe thấy người ta nói phải vẽ tại chỗ à. Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Tối qua tôi dựa vào bản phác thảo trên mạng có in ra mấy bức, bây giờ vẫn còn chút ấn tượng.
“Thời gian bắt đầu.” Quản lí phát giấy cho mọi người sau đó lười biếng nói. Tất cả mọi người lập tức vẽ, trong phòng họp chỉ còn tiếng bút “soạt soạt” vang lên.
Nhớ lại, hình như ban đầu xem là áo khoác ngoài dành cho nữ. Ở giữa có thắt nơ con bướm, cổ bẻ, chiều dài vừa vặn qua đầu gối, mặt trước còn có cúc áo.
Tôi do dự vẽ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những người xung quang, mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn lớn trong phòng họp. Ai cũng chăm chú vào bản vẽ của mình, ngay lúc này cô gái lúc đầu nói chuyện với tôi đột nhiên giơ tay lên.
Tôi còn tưởng mình bị phát hiện, vội cúi đầu xuống, lại nghe thấy giọng nói đầy kích động của cô ta.
“Tôi muốn xin thêm một tờ giấy nữa, muốn vẽ thêm một bộ.”
Trong lòng tôi sững sờ, hóa ra cô ta giấu tài, giỏi như thế còn nói với tôi là sợ bị trượt.
Nhân lúc cô ta thu hút sự chú ý của mọi người, tôi vội cúi đầu nhỏ giọng gọi Bành Uy.
“Này, mau miêu tả bức vẽ tối qua tôi tìm đi.”
Bành Uy cũng biết tình thế cấp bách, vội nói: “Cái cúc trên áo anh vẽ sai rồi, người ta vẽ là cúc hình thoi, sao anh lại vẽ thành hình tròn?”
“Còn nữa, cổ áo anh vẽ lớn quá, mùa thu mà mặc thế thì chết lạnh à, vẽ nhỏ một chút. Còn tay áo nữa…”
Dưới sự chỉ dẫn của Bành Uy, tôi sửa linh tinh một lần nữa. Con mẹ nó, cuối cùng nhìn lại nó còn xấu hơn bản vẽ ban đầu của tôi.
“Hết giờ rồi, mọi người nộp bản vẽ đi.” Quản lí đứng dậy vỗ tay, ra hiệu cho một cô bé chạy đi thu bản thảo. Lòng tôi như tro tàn nộp bức vẽ. Đơn hàng lần này xem ra không có hi vọng gì rồi.
“Moị người vui lòng ở đây chờ kết quả phỏng vấn của giám đốc thị trường.”
Quản lí vừa nói xong liền đem xấp bản vẽ ra ngoài phòng họp.
“Anh này, thế nào rồi, anh thiết kế kiểu dáng gì?” Cô gái này lại sán tới, vẻ mặt hớn hở, nhìn là biết ban nãy vẽ không tệ. “Tôi còn tưởng Hải Cầm phỏng vấn rất khó khăn, vậy mà chỉ cần vẽ một bản phác thảo. Trước kia tôi ở trường không biết đã vẽ bao nhiêu bản như vậy rồi.”
Càng nghe tôi càng lạnh lòng, lần này xong rồi. Cái tên Vương Trăn này làm việc kiểu gì vậy, mẹ nó bảo tôi đến phỏng vấn mà không thể sắp xếp một cuộc phỏng vấn đơn giản chút à. Tôi sao có thể vượt qua nhưng sinh viên tài năng thực thụ hàng đầu này chứ.
Tuy là trong lòng sục sôi nhưng trên mặt tôi vẫn bình tĩnh như thường. Diễn kịch nhiều rồi, rất khó bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
“Ừ, chỉ là một chiếc áo khoác đơn giản thôi.”
“A, trùng hợp thật. Tôi cũng thiết kế áo khoác mùa thu. Một chiếc của nam, một chiếc của nữ…”
Nghe cô ta nói liến thoắng tôi đau cả đầu. “Anh Địch, cô em này không phải có ý với anh đó chứ, sao lúc nào cũng nói chuyện với anh thế. Chậc chậc, khuôn mặt của anh đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Trong lòng vốn đã khó chịu, Bành Uy còn mở miệng đùa giỡn lưu manh. “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước.”
Bất đắc dĩ ngắt lời cô ta, tôi chán chường đi ra ngoài. Cứ miễn cường đợi nhỡ lát nữa người ta trưng bày cái bức tranh chẳng ra gì của tôi thì mất mặt muốn chết.
Vừa ra đến cửa thì tôi gặp quản lí, hắn nhìn tôi cười khó hiểu, sau đó nghiêng đầu nhìn phòng họp ra hiệu cho tôi đi vào.
Ừm, có kịch hay.
Tôi bình tĩnh quay trở lại chỗ ngồi ban đầu, quản lí bước đến chỗ máy chiếu đặt trên bàn hội nghị, cắm USB vào máy tính.
“Đây là tác phẩm của mọi người, để công bằng tôi sẽ chiếu bản thiết kế của những người được chọn. Nếu có ai cảm thấy bản thiết kế của bản thân tốt hơn so với họ thì có thể kiến nghị.”
Nói xong quản lí liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, ngón tay ấn mấy cái, màn hình hiện ra ba bản vẽ.
Bản vẽ ở giữa không phải do tôi vẽ nhưng lại có tên tôi – Ngô Địch.
————————-
Bình luận facebook