• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bác sĩ Tiêu, hãy nhìn em (2 Viewers)

  • PHẦN VI END

“Chị nói tại sao ư?” Cậu ta tiến lại gần tôi rồi vén áo mình lên.

Nhìn thấy những hình x.ăm chi chít trên người cậu ta, tôi chỉ thấy nổi da gà, cả người lạnh toát.

Cố Nham đ.iên thật rồi…

17
Cố Nham x.ăm hình tôi kín lưng, hóa ra hình x.ăm cậu ta bất cẩn để lộ ngày ấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Cố Nham nhìn tôi rồi hét lên: “Biết chị muốn mở một tiệm x.ăm, em cũng ra ngoài học. Ngày nào em cũng ở bên chị cho đến ngày hôm nay, thế nhưng tại sao chị lại không để mắt đến em.”

Như thể đã kìm nén quá lâu, Cố Nham mất bình tĩnh cậu ta bật máy x.ăm để bên cạnh giường, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bụng tôi. Đọc full tại Vietwriter

Cậu ta vừa khóc vừa cười, dỗ dành tôi: “Chị ơi, chị x.ăm hình em lên người chị được không, dù… dù chỉ là tên của em thôi cũng được.”

Tôi bị dáng vẻ đó của cậu ta dọa sợ, nói không nên lời, nhân lúc cậu ta quay người đi lấy dây thừng tôi vội chạy đến cửa rồi vặn tay nắm, nhưng cánh cửa đã bị người ta khóa lại rồi.

Lúc đó Cố Nham đã đi đến sau lưng tôi, cậu ta nắm chặt tay tôi rồi đẩy tôi về phía chiếc giường.

“Cố Nham, cậu đừng lại đây.” Tôi thét lên đầy tuyệt vọng.

Kỳ tích đã xảy ra, cánh cửa phòng ngủ bật mở, có rất nhiều cảnh s.át từ bên ngoài xông vào.

Tiêu Lễ cũng ở đây, anh lao tới đ.ấm Cố Nham.

Cố Nham bất ngờ không kịp trở tay, cậu ta ngã nhào vào chiếc bàn trà thủy tinh.

Đầu Cố Nham chảy m.áu nhưng dường như cậu ta không thấy đau, cứ nhìn chằm chằm Tiêu Lễ rồi cười nói: “Anh không đợi ở đồn cảnh s.át à, sao lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy?”

“Cố Nham.” Tiêu Lễ lạnh lùng nhìn cậu ta, anh nói: “Không, tôi nên gọi cậu là Cố Tiểu Nghiên, ad group fans của Lâm Ốc Ốc mới phải.”

Tiêu Lễ nhìn ảnh chụp và đồ tiếp ứng chất đống trong phòng rồi cất tiếng: “Cậu giả làm fan nữ suốt nhiều năm qua, lấy thân phận ad nữ lẩn vào cuộc sống riêng của Lâm Ốc Ốc, lén tr.ộm ảnh đời thường của cô ấy. Hơn nữa còn tạo rất nhiều acc clone (nam) ph.otoshop những bức ảnh đời thường đó đó thành ảnh thân mật, giả vờ như hai người đang hẹn hò rồi đăng chúng lên mạng xã hội…”

Sau khi nghe Tiêu Lễ nói xong, tôi không dám tin nhìn Cố Nham: “Cậu… cậu là chị Nghiên trong group sao?” Đọc full tại Vietwriter

Cố Nham bật cười: “Fans của Lâm Ốc Ốc trong nhóm có nhiều như thế, tại sao anh lại nghi ngờ tôi?”

Tiêu Lễ cười khẩy: “Bởi tôi cũng có mặt trong đó.”

“...” Cả tôi và Cố Nham đều rất ngạc nhiên.

Tiêu Lễ nói: “Lâm Ốc Ốc là người đơn giản, lại thích chia sẻ cuộc sống thường ngày của mình trong group, tôi muốn đảm bảo trong group không có những kẻ b//iến thái đội lốt fans nữ như cậu.”

Cố Nham cầm lòng chẳng đặng, cậu ta ch//ửi: “Tiêu Lễ, mẹ nó anh cũng là đàn ông mà, anh như thế chẳng phải cũng là giả làm fans nữ sao?”

“Anh ấy không phải, ở chỗ của tôi, anh ấy luôn có đặc quyền.” Tôi nhìn Tiêu Lễ rồi nói.

18
Cuối cùng cảnh s.át cũng thu thập được những bằng chứng có liên quan trong nhà Cố Nham, hơn nữa họ còn tìm thấy h//ung khí đ//âm bị th/.ương Thẩm Khải trong phòng tắm nhà cậu ta.

Sau khi Cố Nham bị cảnh s.át đưa đi, Tiêu Lễ bế tôi quay trở lại xe, tôi vùi đầu vào lòng anh anh dịu dàng vỗ lên lưng tôi.

Có một anh cảnh s.át đi tới gõ cửa xe.

“Bác sĩ Tiêu, lần này chúng tôi có thể thuận lợi bắt được t//ội phạm như thế cũng là nhờ vào manh mối anh cung cấp, cảnh s.át chúng tôi sẽ ra mặt làm sáng tỏ những tin đồn sai sự thật về anh ở trên mạng.”

“Vâng, làm phiền mọi người rồi.”

Sau khi cảnh s.át rời đi, Tiêu Lễ nói cho tôi biết thì ra có người cố tình tung tin đồn đời tư của tôi bê bối, có vô số bạn trai lên trên mạng. Tiêu Lễ vẫn luôn điều tra chuyện này.

Anh nhận thấy có người dùng rất nhiều tài khoản ảo ngụy tạo cuộc sống yêu đương với tôi rồi đăng lên trên mạng.

Từ những ảnh chụp đời thường này có thể nhận ra người này rất có thể là fans cứng của tôi.

Thế nên Tiêu Lễ đã lấy danh nghĩa fans nữ tham gia group, cũng là để âm thầm điều tra manh mối.

Cuối cùng anh đã khoanh vùng được ad của group, là Cố Tiểu Nghiên. Lý do là bởi cô ta chưa từng voice chat, dù lộ ảnh cũng là ph.otoshop trang điểm mặt r//ắn trông rất ghê. Hơn nữa lúc nào cô ta cũng chỉ để lộ nửa gương mặt. Đọc full tại Vietwriter

Nhưng ngày ấy lúc Tiêu Lễ gặp Cố Nham trong phòng b.ệnh, anh vẫn nhận ra cậu ta.

Vị trí khuyên môi của Cố Nham và Cố Tiểu Nghiên giống nhau, kiểu dáng cũng giống. Không chỉ có thể mà hình dáng đôi môi và cấu tạo nhân trung của hai người cũng không mấy khác biệt.

Nghe đến đây, tôi không thể không cảm thán rằng, Tiêu Lễ không hổ là bác sĩ, khả năng quan sát rất tốt.

“Vì vậy, ngày ấy lúc ở b//ệnh v//iện anh nói Cố Nham là “cô bạn”, thật ra anh đã nhận ra cậu ta có vấn đề rồi sao?”

“Không, sau này lúc trông thấy hình x.ăm đáng ngờ trên eo của cậu ta anh mới dám chắc.” Tiêu Lễ nắm tay tôi rồi nói: “Thế nên đêm qua sau khi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ anh đã báo cảnh s.át ngay. Để tránh bứt dây động rừng, anh đành phải vờ như mình đã bị b//ắt nhưng lo em ở b//ệnh v//iện một mình anh đã gọi cho Thẩm Mặc. Nhưng cuối cùng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”

Nói đến đây, đuôi mắt của Tiêu Lễ hơi đỏ.

Tôi lấy một viên kẹo sữa trong túi rồi đút vào miệng cho anh.

“Anh ơi, anh đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi, chưa thể trả ơn được, mời anh ăn kẹo vậy.”

Tiêu Lễ ngẩn người, anh ôm cổ tôi rồi hôn xuống.

Nụ hôn mang theo hương kẹo sữa, rất ngọt ngào.

19
Lúc không nỡ rời xa, xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, bác sĩ y tá đẩy Thẩm Mặc lên xe, xe cảnh s.át cũng lục tục rời đi. Đọc full tại Vietwriter

Cuối cùng chuyện hôm nay và những chuyện rắc rối quấn lấy tôi suốt nhiều năm qua cũng qua.

Trên đường về nhà, tôi vui vẻ thoải mái tựa vào vai Tiêu Lễ.

Tiêu Lễ: “Không về b.ệnh v.iện thật sao?”

“Không cần.” Tôi ngáp một cái: “Bây giờ em chỉ muốn nằm ngủ trong lòng bác sĩ Tiêu thôi.”

“Được, chúng ta về nhà.”

“Nếu anh nói cho em biết cái tên anh dùng làm đặc c.ông trong group fans suốt mấy năm qua là gì thì hay biết mấy.”

“...” Tiêu Lễ im lặng rồi sau đó lên tiếng: “Tiểu tiên nữ uống nước sương, Tiêu Lê Lê.”

Tôi cười đau cả bụng, đến nỗi vết m.ổ cũng đau.

Tiêu Lễ chau mày: “Cẩn thận.”

“Ha ha ha ha ha ha, thì ra anh chính em gái dịu dàng lúc nào cũng gửi mấy meme đáng yêu ấy.”

Tiêu Lễ nói: “Cố Nham rất thận trọng, muốn trà trộn vào nhóm đâu phải việc dễ dàng.”

“Vì thế anh đã dùng cách này để qua cửa sao?”

“Coi như thế…” Tiêu Lễ thấy tôi cười, anh cũng cười theo.

Lúc anh gạt hộp số, anh đã nắm lấy tay tôi.

“Ốc Ốc.” Anh nói: “Đợi em khỏi bệnh, chúng mình kết hôn nhé.”

Tôi còn đang cười nắc nẻ bởi cái tên trên mạng đó của anh, bỗng dưng thấy anh nói thế, tôi không biết phản ứng thế nào.

Tiêu Lễ chau mày: “Sao vậy?”

“Sao lại đột ngột như thế? Không lẽ là vì…” Tôi nhìn góc nghiêng của anh, bỗng dưng im bặt.

“Vì gì cơ?” Yết hầu của anh khẽ chuyển động, có vẻ như anh đang rất sốt ruột.

Tôi cười nói: “Không lẽ là vì anh đang mang thai con của chúng ta?”

Tiêu Lễ nắm chặt tay tôi rồi nói: “Lâm Ốc Ốc, em muốn có con vậy sao?”

“...”

“Muốn có con cũng được, nhưng em phải kết hôn với anh trước đã.”

Bỗng dưng tôi nhớ tới tiếng kêu la của Tiêu Lễ mỗi khi bị mẹ đánh, bất giác rụt người lại.

“Bố mẹ anh sẽ thích một đứa như em chứ?”

“Em gặp là biết ngay thôi, dù gì mẹ anh cũng muốn gặp em từ lâu rồi.”

Tôi nghe xong, đứng hình.

“Gì cơ, mẹ anh muốn gặp em sao?”

20
Tiêu Lễ nói rảnh rỗi mẹ anh muốn gặp tôi nhưng không ngờ bà lại rảnh đến thế.

Sáng hôm sau, tôi đã gặp được mẹ của Tiêu Lễ ngay trong phòng khách nhà mình, bà là một phụ nữ trung niên hơi mập tóc hơi xoăn, mặc một chiếc váy hoa. Đọc full tại Vietwriter

Tôi: “...”

Nữ giáo sư của một trường danh tiếng, khí chất lạnh lùng cao ngạo đâu rồi?

Tôi sợ mình nhuộm tóc sơn móng tay làm bà không ưa nhưng kết quả vừa trông thấy tôi bà đã khen ngợi: “Màu tóc này của cháu tôn da quá, móng cũng rất đẹp rất có khí chất. Cháu làm ở đâu đấy, cho bác we.chat của quán đi, lần sau chúng ta cùng đi.”

Tôi: “?”

Tôi không hiểu.

Rõ ràng trong ký ức thuở nhỏ của tôi, mẹ Tiêu Lễ là một người có khí chất đoan trang, bà luôn mặc váy dài màu xanh hoặc trắng qua gối.

Lúc hàng xóm chào hỏi bà, bà cũng chỉ lạnh lùng gật đầu.

Nhưng người đang đứng trước mặt tôi đây, bà nói chuyện liên hồi, tiếng cười lanh lảnh.

Tôi còn đang ngơ ngơ ngác ngác, bỗng dưng bà ấy đeo cho tôi một mặt dây chuyền hình Phật.

“Hay tin cháu nằm v.iện, bác đã cố tình đến tiệm vàng mua cho cháu đấy, con gái đeo vàng, rất tốt cho sức khỏe.”

“...”

“À, phải rồi, còn cả những cái này nữa.”

Ngay sau đó trên bàn trà đã chất đầy cao da lừa, nhân sâm, tổ yến và một đống đồ bổ khác. Cuối cùng bà còn lấy một gói kẹo sữa to trong túi ra.

“Bé yêu Đường Đường, bác biết cháu với Tiểu Lễ nên duyên nhờ kẹo sữa nên hôm nay lúc đến đây bác đã cố tình mua một gói đó.”

“Đường Đường?”

“Đúng vậy, Tiểu Lễ gọi cháu như thế trong cuốn nhật ký, cháu không thích cái tên này à?” Mẹ Tiêu Lễ ngẫm nghĩ một hồi rồi đổi thành khoác tay, bà cười nói: “Hay là sau này… bác sẽ gọi cháu là cô bạn nhé?”

Sau khi xưng em gọi chị, mẹ Tiêu Lễ bắt đầu nói với tôi đủ thứ.

Bà kể cho tôi nghe từ chuyện hồi nhỏ Tiêu Lễ hay dị ứng cho đến cuốn nhật ký yêu thầm Tiêu Lễ viết thời thanh xuân, rồi từ bé yêu Đường Đường trong cuốn nhật ký cho đến hôn lễ của tôi và anh… Đọc full tại Vietwriter

Đợi đã?

Nhìn Tiêu Lễ ngồi phía đối diện đang cười mỉm, tôi mới nhận ra hình như mình bị gài rồi.

Sau đó cứ cách hai ba hôm mẹ của Tiêu Lễ lại đến nhà thăm tôi một lần, lần nào đến bà cũng thu dọn nhà cửa rồi cơm nước giúp tôi.

Có hôm, cuối cùng tôi cũng cầm lòng chẳng đặng mà hỏi Tiêu Lễ: “Sao bỗng dưng bác lại thay đổi chóng mặt vậy? Trở nên hoạt bát vui vẻ như thế?”

“Mẹ anh thích con gái, hồi nhỏ bà hay đánh anh với bố là vì tức bố anh không cho bà một đứa con gái. Mẹ anh chỉ giả vờ đoan trang thôi, sau khi bà nội anh qua đời bà lại trở về con người thật của mình.” Tiêu Lễ ôm tôi vào lòng rồi nói: “Tóm lại là không sinh con gái, không sống với mẹ chồng, ngày nào cũng đánh chồng.”

“Thì ra là thế.” tôi nghe xong cười hớn hở: “Mẹ chồng này, em có thể sống chung được.”

21
Mười tháng sau, tôi và Tiêu Lễ cùng nhau bước vào lễ đường.

Ngày tôi lấy chồng, mẹ đẩy đứa em trai tàn t//ật của tôi đến ăn vạ, kết quả lại bị mẹ chồng tôi chỉ tay thẳng mặt mắng một hồi.

Mẹ tôi không có học thức, thậm chí còn không có cơ hội đáp trả.

Bà ấy đang tính vỗ đùi ngồi bệt xuống khóc lóc thì lại bị bố chồng lực lưỡng cao một mét chín của tôi xách lên tống cổ ra ngoài.

Bố chồng vỗ ngực nói với tôi: “Con dâu, con đã bước chân vào cửa nhà họ Tiêu rồi, sau này con là người nhà họ Tiêu, đừng sợ, bố bảo vệ con.”

Tôi cảm động hỏi Tiêu Lễ: “Bố chúng ta ngày xưa dạy thể dục hả?”

Tiêu Lễ đeo nhẫn vào ngón vô danh của tôi rồi cười nói: “Không phải, ông dạy âm nhạc.”

“...” Tôi không kìm được, cười hi hi trước mặt mọi người.

Lúc tôi đang xấu hổ, mẹ chồng lại tiến lên giải vây giúp tôi, bà kích động cầm mic nói với tôi: “”Cô bạn”, con luôn là người đẹp nhất.”

Nhìn bố mẹ chồng vỗ tay cổ vũ cho mình, và nụ cười trên môi khách mời dưới sân khấu, hốc mắt tôi đỏ ửng, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống.

Tiêu Lễ vén tấm vải voan trước mặt tôi lên rồi cúi người hôn tôi. Lúc hai đứa ôm nhau anh đã dịu dàng thủ thỉ bên tai tôi: “Em còn nhớ ước nguyện hồi nhỏ trước những ngôi sao giấy không? Hôm nay nó đã thành hiện thực rồi.”

Tôi nhìn anh rồi cười nói: “Em cũng thế.”

Sau này tôi đã có mái ấm của riêng mình, cũng đã có anh kề bên, chúng tôi đều có những viên kẹo cả đời này cũng không ăn hết.

Hết.
__________
Nguồn bài: Ở phần mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom