• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bác sĩ thiên tài – Giang Bắc Minh (2 Viewers)

  • Chương 208: Phẩm hạnh và đạo đức

Chương 208: Phẩm hạnh và đạo đức



Copy từ web VietWriter


Giang Bắc Minh hờ hững liếc nhìn Ngô Thanh Thảo rồi nói. "Ngô Thanh Thảo, cô còn trẻ, tự mình suy nghĩ đi, nếu cô phạm phải sai lầm như vậy, cho dù có bị bắt, chỉ cần cô ngoan ngoãn thừa nhận, giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì chỉ cần ba đến năm năm là có thể được ra tù. Đương nhiên nếu cô ngoan cố không muốn giải thích cũng không thành vấn đề, lúc đó tôi vẫn có thể điều tra rõ ràng, lúc đó có thể cô sẽ sống cả đời trong tù. Tất nhiên là còn có chồng cô anh ta cũng sẽ bị bắt!"


“Tôi, tôi thực sự không muốn làm, đúng vậy, anh ấy ép buộc tôi” Ngô Thanh Thảo cuối cùng cũng lên tiếng.


Giang Bắc Minh biết rằng khi Ngô Thanh Thảo được mời đến văn phòng giám đốc, cô ta đã biết điều gì sẽ xảy ra. Đó là lý do tại sao cô ta luôn tỏ ra lo lắng như vậy và đối với một người như vậy, nếu hỏi cặn kẽ từng chút một thì cũng sẽ hỏi ra được, nhưng như thế thật lãng phí thời gian.



Đọc tiếp tại VietWriter nhé !


Tốt hơn là chỉ cần làm cho cô ta sợ hãi, sau đó cho cô ấy đường lùi là xong. Bằng cách này, hàng phòng thủ của cô ấy sẽ sụp đổ ngay lập tức.


"Ai ép cô làm chuyện này? Chồng cô, Văn Quân? Hay thầy của chồng cô, Dương Tự Minh?" Giang Bắc Minh cau mày hỏi.


“Hả? Anh, anh biết rồi sao?” Nghe thấy Giang Bắc Minh nói cả Văn Quân và Dương Tự Minh, tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Ngô Thanh Thảo đã hoàn toàn biến mất.


"Tôi biết những gì tôi nên biết", Giang Bắc Minh nói. "Bây giờ, cô có thành thật giải thích vấn đề hay không là tùy thuộc vào cô. Nếu cô thú nhận cô sẽ được khoan hồng. Nếu cô không thú nhận, thì đó là không thành thực. Hai lựa chọn này sẽ khiến đời cô có hai kết quả hoàn toàn khác nhau đấy.


“Nếu anh đã biết, thì tôi còn phải nói gì nữa?” Ngô Thanh Thảo nói. "Chính Văn Quân đã ép tôi làm điều đó. Anh ta đưa cho tôi một gói thuốc và yêu cầu tôi bí mật bỏ thuốc vào trong khi những người khác không để ý khi tôi mang thuốc đến phòng cấp cứu. Văn Quân bắt tôi phải ly hôn nếu tôi từ chối và anh ấy không quan tâm đến bệnh tật của bố tôi. Tôi sợ hãi vì bố tôi bị ung thư, hiện ông ấy đang ở bệnh viện. Với tiền lương của tôi, tôi không thể cứu được bố tôi."


"Vì vậy, sau khi Văn Quân ép cô làm, cô đã làm điều đó?"


“Vâng!” Ngô Thanh Thảo gật đầu nói.





“Sở trưởng Công, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi!” Dương Tự Minh nói. "Vì vậy, đây là những việc tôi nên làm, ông không cần phải ở đây cảm ơn tôi như thế đâu. Dù sao tôi cũng là một giáo sư và một bác sĩ trưởng khoa, vì vậy hãy yên tâm rằng dưới sự điều trị của tôi, nhất định mọi chuyện sẽ ổn. Các ca sĩ đó sẽ khỏi hoàn toàn. Tôi cũng là người Lâm Hải, tôi cảm thấy rất vui khi có thể đóng góp một điều gì đó cho thành phố của chúng ta!"


“Giáo sư Minh, tinh thần của anh thật tốt!” Sở trưởng Công cười nói.


"Chà, ở tuổi này rồi, cho dù là nhận thức tư tưởng hay là phẩm hạnh, đạo đức đều phải nâng cao! "Dương Tự Minh cười nói." Ở tuổi này nếu không tiến bộ, chẳng phải cả đời cũng không có giá trị gì sao? Nhưng, Sở trưởng Công, lời qua tiếng lại, Giang Bắc Minh mặc dù y thuật khá tốt nhưng tự cách và đạo đức vẫn kém hơn một chút.


Tôi là một giáo viên, tôi vẫn có một tiêu chuẩn để đánh giá những người trẻ tuổi, có thể nói không ngoa rằng một người như Giang Bắc Minh thậm chí còn không đủ tư cách trở thành một học sinh, ngay cả khi cậu ta có y thuật. Dù y thuật có cao đến mấy cũng vô ích, trong số các bác sĩ của chúng ta tuy cũng cần những bác sĩ có trình độ y học siêu việt nhưng điều chúng ta cần hơn cả là những bác sĩ cẩn thận, nghiêm túc, giỏi giang, đây là điều then chốt."


“Ông nói xem, ngay cả một đơn thuốc cơ bản cũng sai. Nếu một thanh niên như vậy thực sự gia nhập đội ngũ bác sĩ của chúng tôi, làm mất uy tín của chúng tôi thì sẽ nghiêm trọng như thể nào? Ông nói đúng không? Mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân vốn đã rất căng thẳng, nếu thêm một vài rắc rối xảy ra với anh ta, mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân trong tương lại làm sao mà êm đẹp được? Sở trưởng Công, ông nói tôi nói đúng không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bác Sĩ Thần Thông
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
BÁC SĨ CẦM THÚ
  • Miêu Diệc Hữu Tú
Chương 68...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom