• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BÁC SĨ CẦM THÚ (1 Viewer)

  • Chương 68: Phiên ngoại: hôn lễ

Thời điểm Na Hác vừa có thể bước đi được hơn hai bước, Niếp Duy Bình đã bắt đầu sốt ruột chuẩn bị hôn lễ.

Na Hác tuy rằng đối với em rể này soi mói đủ điều, lại càng không muốn em gái mình cưng chiều trên tay cũng sợ vỡ phải sớm gả đi như vậy…… Nhưng cũng không thể không căm hận Niếp Duy Bình thâm độc ra tay quá nhanh, còn chưa được hắn đồng ý đã làm to bụng em gái yêu của hắn.

Gạo đều đã nấu thành cơm, dù Na Hác có cố tình muốn đem Niếp Duy Bình dạy dỗ thành người đàn ông nhị thập tứ hiếu cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý trước rồi !

Nhưng không thể để em gái mang cái danh “ăn cơm trước kẻng” mà vội làm đám cưới chứ?

Phải bảo vệ danh tiết…… Mặc dù ở thời đại này cũng không quá coi trọng nhưng Na Hác vẫn như cũ không muốn em gái có chút ủy khuất nào.

Niếp Duy Bình sớm đã có dự tính.

Anh trai như cha, anh vợ không phải dễ sống chung, cầu hôn cũng không thiếu được vô số việc làm khó dễ, chẳng qua đã ra tay trước thì chiếm được lợi thế, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắn mà thôi!

Niếp Duy Bình kỳ thật còn cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ không nên có.

Na Hác đã khó qua như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu tất nhiên cũng không phải dễ ở chung…….

Niếp Duy Bình mỗi khi ở chỗ Na Hác ăn phải quả đắng đều phải tự mình an ủi mình một phen: không có cha vợ, mẹ vợ hung ác trong truyền thuyết mà thay bằng anh vợ hung tàn đến cực điểm, nhưng dù sao nhà mẹ đẻ của hắn cũng chỉ còn một người như vậy, cũng không phải là cả một đoàn người vây vào đối phó với một mình hắn!

Niếp Duy Bình tự cổ động tinh thần mình như vậy, thậm chí ngay cảGặp cha quên chú thịt viên nhỏ cũng đều bởi vì sắp có thêm em gái mà càng ném hắn ra phía sau đầu xa hơn nữa cũng bỏ qua!.

Niếp Duy Bình cả người thư sướng, không thể kể hết hiện tại hắn đắc ý tới mức nào, cả người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân cũng đều thích ý như đang bay bay chỉ hận không thể thật sự bay lượn hai vòng.

Niếp Duy Bình sảng khoái, Na Hác tất nhiên sẽ khó chịu rồi..

Vì thế Na Hác liền nói một câu đơn giản: Trong bệnh viện áp lực rất nặng nề liền mang theo con trai và em gái về nhà tĩnh dưỡng.

Niếp Duy Bình lại cố ý sắp xếp ở trong viện, đem Na Na chuyển lên chính thức ở tại khoa mình, vốn tưởng rằng có thể sớm chiều ở chung nào nghĩ đến anh vợ xoay mặt liền chơi trog rút củi dưới đáy nồi của hắn!.

Niếp Duy Bình suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt anh vợ a!

Na Na được chuyển lên nhân viên chính thức lại không cần giống lúc thay đổi liên tục luôn luôn nơm nớp lo sợ như trước còn có thể sắp xếp được công việc, có thời gian nghỉ ngơi hơn và cũng có thời gian chăm sóc anh trai.

Na Hách dù sao cũng là thương tổn đầu óc, nhiều lần giải phẫu cũng làm cho thân thể nguyên khí đại thương, hiện tại tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng là muốn khôi phục giống như trước là không thể.

Được Na Na dốc lòng chăm sóc Na Hách khôi phục rất tốt, tuy rằng đi được vài bước sẽ không còn khí lực nhưng tốt xấu gì cũng không còn suy yếu giống lúc trước nói vài lời nói đều có thể ngủ.

Bà Trần trông coi nhà họ hai anh em họ nhìn thấy bọn họ trở về, bà lão kích động không biết làm thế nào cho tốt chỉ biết nắm tay Na Hách khóc không ngừng.

Na Hách nhìn quanh một vòng, trong nhà vẫn không thay đổi nhưng lại có cảm giác mọi thứ đã trở nên lạnh lùng xa lạ.

Ánh mắt Na Hách ảm đạm, nghĩ đến cha mẹ và vợ đã mất nhất thời bi ai nhịn không được đỏ đôi mắt.

Na Na quay lưng đi vụng trộm lau nước mắt, quay đầu lại cười nói: Bà nội làm cái gì vậy, anh của cháu hiện tại không phải rất tốt à? Bà nội chúng ta làm vài món ăn ngon, chúc mừng anh cháu xuất viện đi!.

Bà Trần vội vàng gật đầu, cũng biết Na Hách thân thể còn thực suy yếu, xoa xoa nước mắt đứng lên nói : Hai đứa nghỉ ngơi đi, bà nội nấu cơm cho hai đứa!.

Na Na không lay chuyển được bà đành phải tùy theo ý bà.

Kia Hách thần sắc khó nén bi thương, nhìn đến ánh mắt lo lắng của em gái, không khỏi cố nhếch khóe miệng miễn cưỡng cười.

Không có việc gì, chúng ta còn sống…… Nhà này tuyệt sẽ không tan!.

Na Na hung hăng khụt khịt, ánh mắt nhìn Na Hách nồng đậm sự ỷ lại cùng hoàn toàn tín nhiệm.

Na Hách trêu ghẹo nói : Đều nhanh làm mẹ trẻ con như thế nào còn khóc lóc như vậy a!.

Na Na sắc mặt khẽ biến thành màu hồng, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng, trong mắt ôn nhu lưu chuyển, mang theo hào quang nhu hòa của người mẹ.

Na Hách trong lòng thở dài, em gái rốt cục tìm được hạnh phúc của mình.

Niếp Duy Bình là bác sĩ có kỹ thuật có hiểu biết cao thâm tự nhiên sẽ biết làm thế nào để cho một người phụ nữ mang thai mà không hề hay biết.

Thế nào cũng tính không được cuộc sống có kiều thê trong ngực cùng hưởng thụ lại bị anh vợ hóa thân là vương mẫu nương nương, chỉ một cây trâm cài đã tách rời bọn họ.

Niếp Duy Bình không cam lòng, mỗi ngày đều mang theo bao lớn bao nhỏ tới nhà Na Na, mặc kệ hắn cầu xin như thế nào thì Na Hách thủy chung vẫn chỉ có một câu.

Ba tháng đầu không nên làm chuyện phòng the, hai người học y hẳn là phải rõ hơn so với tôi!.

Niếp Duy Bình thiếu chút nữa bị nghẹn chết, càng thêm khẩn cấp chuẩn bị hôn lễ.

Na Hách tọa trấn nơi hậu phương làm chỉ huy điều khiển, vì muốn làm cho hôn lễ càng thêm náo nhiệt còn cố ý mời rất nhiều người thân bạn bè của bọn họ.

Niếp Duy Bình lơ đễnh, nhiều thêm vài người hắn cũng không có dị nghị gì, đơn giản chỉ là nhiều thêm mấy bàn mấy chén mà thôi.

Nhưng rất nhanh…… Niếp Duy Bình sẽ biết dụng tâm hiểm ác của Na Hách!

Hôn lễ hôm đó, Na Na bởi vì mang thai không thể uống rượu, những khách nhân liền nhất nhất như đàn ong vây quanh chú rể mà trút rượu, Niếp Duy Bình có khổ khó nói, vẫn là không thể cự tuyệt, một thoáng chốc liền uống đến đỏ mặt.

Na Hách ở một bên cười đến thập phần vui vẻ, cho ngươi dám lấy cháu trai ức hiếp bức bách ta!.

Na Hách tìm đến rất nhiều người trợ trận, mọi người đều không có phải là bình thường đâu, có rất nhiều người cùng lớn lên từ bé với Na Na, chỉ cần bạn tốt ám chỉ liền làm ầm ĩ càng thêm vui mừng rồi !.

Niếp Duy Bình theo từ khi đến nhà Nana đón dâu đã bắt đầu, vẫn là bị ép buộc đến khi đưa vào động phòng…….

Đầu tiên là Mao Đan cầm đầu đoàn phù dâu, một đống hồng bao lớn cũng vẫn như cũ bị ngăn ở trước cửa, bắt hắn phải lớn tiếng đọc chậm giấy cam đoan tự viết ra.

Niếp Duy Bình trong lòng chửi má nó, nhưng lại không thể không mất mặt mà làm theo, hận không thể đem thỏ ngốc ôm về nhà đánh vào mông!

Niếp Duy Bình sau khi ký hạ vô số điều cắt đất mất chủ quyền, rốt cục cũng đem tân nương mang ra xe hoa, mệt đến mức Niếp Duy Bình mồ hôi đầy đầu.

Na Na đau lòng, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn, ngoài miệng nhịn không được sẵng giọng: Các cô ấy chỉ đùa giỡn anh lại cho là đúng bế em từ trên lầu bế xuống dưới a!.

Niếp Duy Bình liếc mắt nhìn cô một cái, tức giận đoạt lấy khăn tay lau mặt, tức khí nói: Nếu em thật sự đau lòng vì anh thì sẽ không để lộ tờ giấy cam đoan kia ra!.

Na Na chột dạ nhỏ giọng nói: Em cũng không biết anh của em làm thế nào lại phát hiện…….

Niếp Duy Bình lạnh lùng hừ một tiếng, đem chuyenj này ghi lại trên đầu anh vợ!

Cũng may khoảng cách khá xa, Niếp Duy Bình có cả một đoạn đường để nghỉ ngơi, xuống xe mới có thể mặt không đổi sắc đem tân nương ôm vào lễ đường, bằng không về sau trước mặt mọi người hắn cũng không cần lộ diện rồi !

Người chủ trì hôn lễ là một người bạn làm chủ trì một kênh radio, miệng lưỡi lưu loát, đặc biệt có thể điều hòa không khí, cũng đặc biệt hay…… Làm bừa!

Niếp Duy Bình đầu tiên là phải tập hít đất, mà nằm dưới là cô dâu vẻ mặt đỏ bừng. Kia Na có thai, hắn đã mệt muốn chết cũng phải cắn răng chống đỡ, sợ chính mình gục đè hư đứa nhỏ..

Uống xong một vòng rượu, hơn một nửa số phù rể đã đổ gục, người chủ trì lại ra thêm yêu sách.

Na Hách không biết từ chỗ nào lấy ra một quả bóng cực lớn, bảo Na Na xoay người lại đem bóng buộc vào sau lưng cô, sau đó để cho Niếp Duy Bình bắt chước các động tác chuyển động, dùng eo làm nổ bóng bay…….

Niếp Duy Bình khuôn mặt gỗ kích, kích, không ngừng kích…… Nhưng mà quả bóng kia thực dai dẳng, lại cố ý không có thổi phồng hết cỡ nên co dãn mười phần tất nhiên rất khó ép vỡ.

Một vòng người cười đến ngã trái ngã phải, cũng có người không có ý tốt mở miệng trêu đùa tôn nghiêm đàn ông làm cho Niếp Duy Bình khóe mắt co rút lại.

Quả bóng rốt cục nổ mạnh, Niếp Duy Bình thắt lưng đều mệt mỏi…….

Na Na đau lòng đến cực điểm, cố tình không thể làm gì hơn đành tội nghiệp nhìn hắn, bưng trà dâng nước đặc biệt ân cần.

Niếp Duy Bình chỉ có thể thở dài, sờ sờ mặt cô, hít sâu một hơi, cố lấy lại tinh thần tiếp tục kính rượu.

Lại một vòng nữa, đoàn phù rể chỉ còn lại có hai tàn binh, tuy rằng không có ngã xuống nhưng nói đã muốn níu hết cả lưỡi rồi. Niếp Duy Bình nhất thời trong lòng thấy thê lương, đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy vị khách chỉ cảm thấy tứ cố vô thân..

Không khí hôn lễ vẫn nhiệt tình vui vẻ, sóng sau cao hơn sóng trước.

Niếp Duy Bình làm hít đất cố gồng hết sức mình, tiếp đó bật ếch lại cứng nhắc chống đỡ…….

Khi chú rể anh tuấn qua ải, về sau lúc cởi lễ phục, quần áo trong đều đã ướt đẫm, mệt đến chỉ còn sức mà thở rồi !

Ba Niếp ngồi trên cao mà xem con trai làm đủ trò đáng chê cười, bèn giơ cái đĩa lên, Niếp Duy An bĩu môi, lòng tràn đầy không vui mà đứng lên đi cứu giúp.

Niếp Duy An thuận tay xách một bình rượu chen vào đám người, thản nhiên cười nói: Được rồi a, cũng phải để cho người ta có sức mà động phòng chứ! Nếu uống mà chưa tận hứng, tôi sẽ tiếp a!.

Nói xong, Niếp Duy An cắn rơi nắp bình, cũng không cần chén, trực tiếp ngửa cổ uống vào hơn phân nửa bình.

Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Có người không phục nghi ngờ trong chai là nước, Niếp Duy Bình cười như không cười tiến lên ra tay nhanh như chớp, một tay bóp mạnh cằm hắn một tay cầm lấy bình rượu còn non nửa của em gái dốc vào miệng người nọ.

Người nọ bị nghẹn nước mắt giàn giụa, ánh mắt trợn tròn hướng Niếp Duy An giơ ngón tay cái lên..

Còn có người muốn uống à?.

Người chủ trì thập phần giật mình lên tiếng: Đủ đủ! Các huynh đệ cũng uống không ít rồi, không bằng chúng ta tiếp tục chơi trò chơi?

Niếp Duy An nhíu mày: Tốt, chơi cái gì tôi sẽ tiếp!

Lập tức có mấy cái tráng sĩ không sợ chết đi ra, theo câu đố đến vật tay, lại từ đoán chữ đến phi tiêu…… Niếp Duy An dễ dàng đánh bại bọn họ!.

Cả đoàn người của anh vợ bị Niếp Duy An thu thập đều đen mặt, đả kích bọn họ đến mức hận không thể quay lại bụng mẹ mà rèn luyện……

Niếp Duy Bình nhất thời có loại xúc động muốn ôm lấy đùi em gái hoan hô, chỉ còn kém không có lệ nóng doanh tròng thôi!

Niếp Duy An mặt không đổi sắc một tay xách hắn đứng lên, ánh mắt không chút để ý đảo qua, khẽ cười nói: Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không ngại em trước đưa vợ chồng mới trở về phòng đi?.

Mọi người lập tức lắc đầu, nói giỡn sao, cô gái này sức chiến đấu nghịch trời như vậy, bọn họ cùng nhau xông lên cũng không phải là đối thủ, làm sao còn dám xuống tay với anh trai người ta đâu!.

Na Na đối với cô em chồng bưu hãn gật đầu cảm tạ, chân chó xin phép cho bọn họ đi trước..

Na Na tìm được tiểu hoa đồng Na Viễn kia, đem bé quay lại ben người Na Hách, miễn cho bé tham ăn mà ăn nhiều bị tiêu chảy..

Na Na dặn dò một phen, nhịn không được hỏi: Anh, anh vì sao muốn ép buộc bác sĩ Niếp a?

Na Hách không để ý lắm con trai đang lau miệng, đầu cũng không có nâng mà thản nhiên nói: Cái này làm sao có thể tính là ép buộc đâu? Anh bất quá là tạo cho lễ cưới của hai đứa một chút khó khắn…… Đây là hôn lễ càng là vất vả càng không dễ dàng, tiểu tử kia tương lai mới biết mà không dễ dàng ly hôn!.

Na Na đối suy nghĩ của hắn thật sự không thể nói gì, bất đắc dĩ nói: Được rồi, anh tự mình chú ý một chút, em đi trước nhìn xem……

Đi đi! Na Hách cười cười, tiếng thở dài phát ra từ nội tâm nói: Gả cho người ta rồi nhất định sẽ không được tùy ý giống như ở nhà…… Bất quá em gái em phải nhớ kỹ, phàm là có chút ủy khuất, còn có anh làm chỗ dựa cho em!.

Na Na hốc mắt đỏ lên, nhịn không được rơi lệ..

Trong hôn lễ, hai anh em lại đột nhiên lại thấy khổ sở tiếc nuối.

Thời khắc tốt đẹp long trọng như vậy, cha mẹ bọn họ cũng không tại bên người…….

Khóc cái gì! Na Hách thay cô cẩn thận lau đi nước mắt: Cô dâu mà khóc sẽ không đẹp, mau đi đi, đừng làm cho em rể chờ lâu!

Na Na thu hồi thương cảm trong lòng, cẩn thận chậm rãi bước đi xa..

Niếp Duy Bình yên ổn thối lui, bị ném vào trong bồn tắm lớn, ngay cả khí lực bò ra cũng không có liền như vậy nằm ngửa mà ngủ.

Na Na nhất thời dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ trở về phòng thay quần áo rồi quay lại, vặn mở nước ấm giúp hắn đơn giản lau thân mình.

Niếp Duy Bình uống rượu rất nhiều, khó chịu rầm rì, mơ mơ màng màng tùy ý Na Na cởi bỏ quần áo của hắn, miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm : Bà xã…….

Na Na trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, đôi môi mềm mại lành lạnh hôn lên cái trán nóng rực của Niếp Duy Bình làm hắn thoải mái thở dài..

Na Na nhẹ nhàng cười cười, tươi cười mang theo thỏa mãn vui sướng nói không nên lời, nhẹ giọng đáp lời: Ông xã!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bác Sĩ Cầm Thú
  • Miêu Diệc Hữu Tú
Chương 67
Bác Sĩ Thần Thông
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom