Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Tiểu Bạch đáng chết, dám đánh lén ta! Ủa mà có chuyện gì thế? Làm sao trong đầu mình dường như lại hiện ra một thứ ký tự gì thế nhỉ?"
Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại. Khi hắn tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là muốn tìm Tiểu Bạch tính sổ. Trong quá trình hôn mê, hắn cảm giác thấy đầu mình dường như bị cái gì rất lớn xoáy vào làm xóc óc rất khó chịu, trong ý thức thỉnh thoảng có những nét chữ kỳ quái hiện lên. Hơn nữa sau khi khôi phục lại ý thức, hắn cảm giác mình đã nắm bắt được cái đó. Đúng rồi, là ngôn ngữ! Trải qua cơn chấn động do Tiểu Bạch gây ra, Đoạn Vân trong nháy mắt đã thành thạo được một thứ ngôn ngữ mới.
" Quá thần kỳ, nhớ hồi trước ở trường đại học mà được vậy thì đỡ quá, Anh Ngữ cấp bốn không cần phải thi lại rồi. Cứ như vậy vài lần thì mình chẳng phải trở thành siêu nhân rồi sao? Ha ha! Tiểu Bạch, ngươi thấy có gì mắc cười hả? Sao không làm vậy thêm vài lần đi, như vậy ta có thể trở thành một bác học đó. Đây là ngôn ngữ gì, sao mà kỳ quái như vậy! Không phải là ngôn ngữ thú vật chứ?"
Đoạn Vân khúc trước chỉ dùng tiếng Hán để nói, còn vài câu khúc sau Đoạn Vân lại thử dùng tân ngữ mới học được để nói với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu được, trừng mắt nhìn hắn có vẻ rất tức giận. Thấy Tiểu Bạch dường như chuẩn bị đại chiến với mình, với vẻ mặt cực kì mất hứng, Đoạn Vân xoa dịu: " Thôi thôi, đừng có hẹp hòi như vậy, nói một hai câu đâu có chết ai đâu.."
Từ việc Tiểu Bạch nghe được khúc sau, hắn biết Tiểu Bạch hiểu những gì hắn nói. Do đó Đoạn Vân cứ thế cả ngày đè Tiểu Bạch ra mà hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa thường xuyên hỏi một vài vấn đề rất ngu ngốc. Việc này làm Tiểu Bạch cực kì buồn bực, lòng chán ngán lên không biết bao nhiêu lần. Đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục hỏi vài câu nữa không, để hắn chính thức trở thành ngu ngốc, Đoạn Vân bỗng nói. " Nghe coi, phía trước có tiếng đánh nhau, hơn nữa là tiếng binh khí va chạm, thật tốt quá. Rốt cục cũng gặp được người rồi!" Đoạn Vân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bạch, cực kỳ cẩn thận bước nhè nhẹ về phía trước nơi có đám đánh nhau.
Trong chốc lát, bọn họ chỉ còn cách nơi có tiếng đánh nhau rất gần. Khi xuyên qua một đám bụi cây hỗn loạn và vùng cỏ rậm rạp mọc thấp, Đoạn Vân đã thấy được một vài thân ảnh. Những người đó đang giằng co nhau trong một căn nhà. Cẩn thận nhìn khắp căn mao thảo hình bát giác, cảnh tượng trên mặt đất làm Đoạn Vân cũng có thể có một vài suy đoán nhất định.
Chỉ thấy sáu gã Hắc y nhân đang cầm trường kiếm đứng quây tròn bao vây một ông già mặc trường bào, còn có ba gã Hắc y nhân nằm dưới đất, hiển nhiên đã chết. Ông già tay cầm một cây pháp trượng, trên người lộ vẻ rất mệt nhọc, tiếng thở hào hển nặng nề thỉnh thoảng lại đứt quãng.
Lúc này một Hắc y nhân tiến từng bước một về phía ông già quát tháo, những gì hắn nói làm cho Đoạn Vân rất kích động. Những lời nói đó hiển nhiên là ngôn ngữ mà Tiểu Bạch truyền cho hắn. Nhìn Tiểu Bạch cảm kích xong, Đoạn Vân tiếp tục quay sang chú ý đến tình huống bên dưới.
"Phổ Hi Kim, ngươi nên đầu hàng đi! Ngươi trốn không thoát đâu. Chỉ cần ngươi giao Hiệp nghị thư giữa Thiên Long Đế Quốc và Long Tộc ra, ta sẽ cho ngươi đi." Hắc y nhân đang nói hiển nhiên là đầu lĩnh của đám Hắc y, hắn đang thuyết phục để ông già tự nguyện khuất phục. Bất quá khi hắn nhắc tới Long Tộc làm cho Đoạn Vân rất cảm thấy hứng thú, thế giới này lại có rồng à!
"Ha ha! Phong chi Kiếm thánh Bỉ Đặc, ngươi cũng quá coi thường Phổ Hi Kim ta rồi. Ta là Thánh ma pháp sư, chẳng lẽ đầu hàng đám sát thủ các ngươi sao? Buồn cười quá, nếu ngươi là ta thì ngươi có đầu hàng không? Đến đây đi! Đừng có nhiều lời nữa!" Ông già nói rất kiên cường.
"Ta kính nể khí tiết của ngươi, bất quá, ta phải xin lỗi rồi. Ta chỉ là một sát thủ! Lên, giết chết rồi tính sau!" Vẻ mặt Hắc y đầu lĩnh có chút tiếc nuối. Tay Hắc y thủ lĩnh bỗng vung lên hạ lệnh cho thuộc hạ. Năm tên kiếm sĩ còn lại thực lực cũng rất khá, lập tức vọt lên, bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt. Chỉ thấy một màn kiếm khí màu vàng kim công kích thẳng tới ông già. Ông già không ngừng di chuyển tìm mọi biện pháp để nới rộng khoảng cách, trên người thỉnh thoảng hiện lên một chút bạch quang chống cự với kiếm khí, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phát ra vài luồng khí kình mạnh mẽ cuốn lấy xung quanh các Hắc y nhân khiến cho các vết thương cũ của bọn chúng vỡ ra, máu tươi tóe ra rải rác.
Kiếm khí hoa lệ cùng ma pháp tinh kì tỏa ra bốn phía, chỉ đứng một bên nhìn lén mà Đoạn Vân đã phải trợn mắt há mồm. Quang cảnh cuộc chiến quả thực quá huy hoàng, quá chấn động. Nếu có cái camera quay lại cảnh này nhỉ. Chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả phim HồngKông ấy chứ. Cái gì, ngươi nói gì cơ? Hơi bạo lực hả? Nói đùa … thầy thuốc như ta còn ngại gì chuyện máu me, mà dạo này trên TV chiếu mấy cảnh phim còn đậm đặc máu tanh hơn cả vạn dặm ấy chứ!
Thấy năm tên thủ hạ lần lượt ngã xuống gần hết, Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục cũng phải ra tay. Cao thủ đúng là cao thủ có khác, chỉ thấy hắn vừa nhảy lên liền có màn kiếm khí màu trắng vung ra, đánh thẳng vào người ông già, còn ông già đang mải đối phó với mấy tên thủ hạ du đấu, vì không để ý, nên bạch quang hộ thể trên người bị kiếm khí bạch sắc chém rách. Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc vừa xuất một kiếm, kiếm khí chém xuống lưng Phổ Hi Kim gây nên một vết thương rất sâu. Tấm áo ma pháp của ông già bị phá vỡ, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, trên lưng lưu lại một vết thương rất rõ ràng, chỉ chốc lát, máu đỏ tươi đã phún trào ra. Đang lúc Đoạn Vân cho rằng ông già này coi như đã tiêu đời, thì ông già gầm lên một tiếng, lẩm bẩm phóng xuất vài câu chú ngữ. Đột nhiên, một đạo sóng công kích mà mắt thường có thể thấy được từ ông già này hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh. Nhất thời bốn phía bụi đất bốc lên mù mịt, tất cả đám Hắc y nhân vội vã dừng lại. Ông già bỗng ngã gục xuống, nằm dài trên mặt đất một cách vô lực, hiển nhiên đã không diên trì được nữa rồi. Chuyện kế tiếp mới làm cho năng lực chịu đựng trong lòng Đoạn Vân lại một lần nữa bị khiêu khích. Chỉ thấy vây quanh chỗ ông già nằm là xác năm tên Hắc y nhân đều bị chém thẳng vào eo, thân thể chia làm hai đoạn, kinh khiếp hơn nữa còn có vài người cũng chưa hoàn toàn chết, bọn họ trong miệng liên tiếp hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nửa trên thân thể còn lấy tay cào loạn ra phía trước. Còn Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc cũng không thể hoàn toàn ngăn cản và né tránh lần công kích này. Kết quả là hai chân của hắn đang muốn nhảy lên tránh né vẫn bị trúng thương nặng, cả hai chân đều bị chém nát mất quá nửa, ngay cả xương đùi cũng đã lộ ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
" Không, không hổ là Thánh ma đạo sư sắp trở thành Pháp thần, đã bị kiếm thánh của ta đánh cho một kích trí mạng mà vẫn có khả năng liều mạng việt giai (vượt qua năng lực của mình) xuất ra một thần kỹ - Cuồng Phong Công Kích Ba (sóng cuồng phong công kích). Mặc dù ngươi phế đi đôi chân của ta, nhưng ngươi cũng không sống nổi nữa,... ục!."
Nói xong, Bỉ Đặc ói ra một búng máu, vì hai chân gần đứt lìa khúc dưới nên gục xuống, nằm trên mặt đất lăn lộn rất khổ sở. Còn ông già cũng nhắm mắt lại mặt lộ vẻ thống khổ bi thương...
Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại. Khi hắn tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là muốn tìm Tiểu Bạch tính sổ. Trong quá trình hôn mê, hắn cảm giác thấy đầu mình dường như bị cái gì rất lớn xoáy vào làm xóc óc rất khó chịu, trong ý thức thỉnh thoảng có những nét chữ kỳ quái hiện lên. Hơn nữa sau khi khôi phục lại ý thức, hắn cảm giác mình đã nắm bắt được cái đó. Đúng rồi, là ngôn ngữ! Trải qua cơn chấn động do Tiểu Bạch gây ra, Đoạn Vân trong nháy mắt đã thành thạo được một thứ ngôn ngữ mới.
" Quá thần kỳ, nhớ hồi trước ở trường đại học mà được vậy thì đỡ quá, Anh Ngữ cấp bốn không cần phải thi lại rồi. Cứ như vậy vài lần thì mình chẳng phải trở thành siêu nhân rồi sao? Ha ha! Tiểu Bạch, ngươi thấy có gì mắc cười hả? Sao không làm vậy thêm vài lần đi, như vậy ta có thể trở thành một bác học đó. Đây là ngôn ngữ gì, sao mà kỳ quái như vậy! Không phải là ngôn ngữ thú vật chứ?"
Đoạn Vân khúc trước chỉ dùng tiếng Hán để nói, còn vài câu khúc sau Đoạn Vân lại thử dùng tân ngữ mới học được để nói với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu được, trừng mắt nhìn hắn có vẻ rất tức giận. Thấy Tiểu Bạch dường như chuẩn bị đại chiến với mình, với vẻ mặt cực kì mất hứng, Đoạn Vân xoa dịu: " Thôi thôi, đừng có hẹp hòi như vậy, nói một hai câu đâu có chết ai đâu.."
Từ việc Tiểu Bạch nghe được khúc sau, hắn biết Tiểu Bạch hiểu những gì hắn nói. Do đó Đoạn Vân cứ thế cả ngày đè Tiểu Bạch ra mà hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa thường xuyên hỏi một vài vấn đề rất ngu ngốc. Việc này làm Tiểu Bạch cực kì buồn bực, lòng chán ngán lên không biết bao nhiêu lần. Đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục hỏi vài câu nữa không, để hắn chính thức trở thành ngu ngốc, Đoạn Vân bỗng nói. " Nghe coi, phía trước có tiếng đánh nhau, hơn nữa là tiếng binh khí va chạm, thật tốt quá. Rốt cục cũng gặp được người rồi!" Đoạn Vân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bạch, cực kỳ cẩn thận bước nhè nhẹ về phía trước nơi có đám đánh nhau.
Trong chốc lát, bọn họ chỉ còn cách nơi có tiếng đánh nhau rất gần. Khi xuyên qua một đám bụi cây hỗn loạn và vùng cỏ rậm rạp mọc thấp, Đoạn Vân đã thấy được một vài thân ảnh. Những người đó đang giằng co nhau trong một căn nhà. Cẩn thận nhìn khắp căn mao thảo hình bát giác, cảnh tượng trên mặt đất làm Đoạn Vân cũng có thể có một vài suy đoán nhất định.
Chỉ thấy sáu gã Hắc y nhân đang cầm trường kiếm đứng quây tròn bao vây một ông già mặc trường bào, còn có ba gã Hắc y nhân nằm dưới đất, hiển nhiên đã chết. Ông già tay cầm một cây pháp trượng, trên người lộ vẻ rất mệt nhọc, tiếng thở hào hển nặng nề thỉnh thoảng lại đứt quãng.
Lúc này một Hắc y nhân tiến từng bước một về phía ông già quát tháo, những gì hắn nói làm cho Đoạn Vân rất kích động. Những lời nói đó hiển nhiên là ngôn ngữ mà Tiểu Bạch truyền cho hắn. Nhìn Tiểu Bạch cảm kích xong, Đoạn Vân tiếp tục quay sang chú ý đến tình huống bên dưới.
"Phổ Hi Kim, ngươi nên đầu hàng đi! Ngươi trốn không thoát đâu. Chỉ cần ngươi giao Hiệp nghị thư giữa Thiên Long Đế Quốc và Long Tộc ra, ta sẽ cho ngươi đi." Hắc y nhân đang nói hiển nhiên là đầu lĩnh của đám Hắc y, hắn đang thuyết phục để ông già tự nguyện khuất phục. Bất quá khi hắn nhắc tới Long Tộc làm cho Đoạn Vân rất cảm thấy hứng thú, thế giới này lại có rồng à!
"Ha ha! Phong chi Kiếm thánh Bỉ Đặc, ngươi cũng quá coi thường Phổ Hi Kim ta rồi. Ta là Thánh ma pháp sư, chẳng lẽ đầu hàng đám sát thủ các ngươi sao? Buồn cười quá, nếu ngươi là ta thì ngươi có đầu hàng không? Đến đây đi! Đừng có nhiều lời nữa!" Ông già nói rất kiên cường.
"Ta kính nể khí tiết của ngươi, bất quá, ta phải xin lỗi rồi. Ta chỉ là một sát thủ! Lên, giết chết rồi tính sau!" Vẻ mặt Hắc y đầu lĩnh có chút tiếc nuối. Tay Hắc y thủ lĩnh bỗng vung lên hạ lệnh cho thuộc hạ. Năm tên kiếm sĩ còn lại thực lực cũng rất khá, lập tức vọt lên, bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt. Chỉ thấy một màn kiếm khí màu vàng kim công kích thẳng tới ông già. Ông già không ngừng di chuyển tìm mọi biện pháp để nới rộng khoảng cách, trên người thỉnh thoảng hiện lên một chút bạch quang chống cự với kiếm khí, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phát ra vài luồng khí kình mạnh mẽ cuốn lấy xung quanh các Hắc y nhân khiến cho các vết thương cũ của bọn chúng vỡ ra, máu tươi tóe ra rải rác.
Kiếm khí hoa lệ cùng ma pháp tinh kì tỏa ra bốn phía, chỉ đứng một bên nhìn lén mà Đoạn Vân đã phải trợn mắt há mồm. Quang cảnh cuộc chiến quả thực quá huy hoàng, quá chấn động. Nếu có cái camera quay lại cảnh này nhỉ. Chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả phim HồngKông ấy chứ. Cái gì, ngươi nói gì cơ? Hơi bạo lực hả? Nói đùa … thầy thuốc như ta còn ngại gì chuyện máu me, mà dạo này trên TV chiếu mấy cảnh phim còn đậm đặc máu tanh hơn cả vạn dặm ấy chứ!
Thấy năm tên thủ hạ lần lượt ngã xuống gần hết, Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục cũng phải ra tay. Cao thủ đúng là cao thủ có khác, chỉ thấy hắn vừa nhảy lên liền có màn kiếm khí màu trắng vung ra, đánh thẳng vào người ông già, còn ông già đang mải đối phó với mấy tên thủ hạ du đấu, vì không để ý, nên bạch quang hộ thể trên người bị kiếm khí bạch sắc chém rách. Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc vừa xuất một kiếm, kiếm khí chém xuống lưng Phổ Hi Kim gây nên một vết thương rất sâu. Tấm áo ma pháp của ông già bị phá vỡ, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, trên lưng lưu lại một vết thương rất rõ ràng, chỉ chốc lát, máu đỏ tươi đã phún trào ra. Đang lúc Đoạn Vân cho rằng ông già này coi như đã tiêu đời, thì ông già gầm lên một tiếng, lẩm bẩm phóng xuất vài câu chú ngữ. Đột nhiên, một đạo sóng công kích mà mắt thường có thể thấy được từ ông già này hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh. Nhất thời bốn phía bụi đất bốc lên mù mịt, tất cả đám Hắc y nhân vội vã dừng lại. Ông già bỗng ngã gục xuống, nằm dài trên mặt đất một cách vô lực, hiển nhiên đã không diên trì được nữa rồi. Chuyện kế tiếp mới làm cho năng lực chịu đựng trong lòng Đoạn Vân lại một lần nữa bị khiêu khích. Chỉ thấy vây quanh chỗ ông già nằm là xác năm tên Hắc y nhân đều bị chém thẳng vào eo, thân thể chia làm hai đoạn, kinh khiếp hơn nữa còn có vài người cũng chưa hoàn toàn chết, bọn họ trong miệng liên tiếp hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nửa trên thân thể còn lấy tay cào loạn ra phía trước. Còn Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc cũng không thể hoàn toàn ngăn cản và né tránh lần công kích này. Kết quả là hai chân của hắn đang muốn nhảy lên tránh né vẫn bị trúng thương nặng, cả hai chân đều bị chém nát mất quá nửa, ngay cả xương đùi cũng đã lộ ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
" Không, không hổ là Thánh ma đạo sư sắp trở thành Pháp thần, đã bị kiếm thánh của ta đánh cho một kích trí mạng mà vẫn có khả năng liều mạng việt giai (vượt qua năng lực của mình) xuất ra một thần kỹ - Cuồng Phong Công Kích Ba (sóng cuồng phong công kích). Mặc dù ngươi phế đi đôi chân của ta, nhưng ngươi cũng không sống nổi nữa,... ục!."
Nói xong, Bỉ Đặc ói ra một búng máu, vì hai chân gần đứt lìa khúc dưới nên gục xuống, nằm trên mặt đất lăn lộn rất khổ sở. Còn ông già cũng nhắm mắt lại mặt lộ vẻ thống khổ bi thương...
Bình luận facebook